Chương 171: Ngăn cơn sóng dữ.
"Cẩu Đản, nếu như ta chết thế giới này sẽ sụp đổ đúng không?"
"...ta không phải tên Cẩu Đản, thế giới này là do ta sáng tạo ra, da ngoài không còn xương, bấu víu vào chỗ nào?"
"Ngươi có cách thoát ra khỏi đây đúng không?"
Mọi người nhìn Mục Dung nói chuyện một mình nhưng không có ai xen vào.
"Ngươi có thể điều khiển ta để mở ra đại môn thông ra bên ngoài, sau khi ngươi chết thế giới này cũng sẽ biến mất theo, oan hồn ở đây sẽ được thả ra."
Mục Dung hơi hơi nghĩ đến, quả nhiên ở cách đó không xa xuất hiện một cánh cửa.
"Mọi người đi qua cánh cửa đó sẽ ra được bên ngoài, Tang Du ở lại."
Trước đó Mục Dung đã nói rõ, muốn Tang Du ở lại có ý gì ai cũng biết.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Mục Dung không thương lượng với bất kỳ ai đã tự hạ quyết định.
Làm tất cả mọi người trở tay không được, nếu như cho Tang Đồng lựa chọn, cho dù tốn chút công sức cũng sẽ bảo đảm cho Mục Dung, giết hết những oan hồn này.
Tang Đồng không muốn để Tang Du đối diện với cảnh tượng này, tự tay giết người mình yêu sẽ trở thành ám ảnh trong lòng nàng, cô muốn làm thay, nhưng tự vấn với lòng nhiều lần: Thật sự cô có thể ra tay với Mục Dung sao?
Cuối cùng, cô đành phải tôn trọng quyết định của Mục Dung.
Thời gian không còn nhiều, để hai người họ tâm tình một chút cũng tốt.
Tằng Thiên Hàm vỗ vỗ bả vai Mục Dung, chạy đến ôm hai vị lão nhân gia: "Cha, mẹ, con phải đi."
"Đi đi con, nơi này không phải nơi con nên đến."
Tằng Thiên Hàm ô ô lên khóc: "Sau khi con ra ngoài sẽ lập mộ cho cha mẹ."
"Con trai, bọn ta chết bao lâu rồi?"
"Ít nhất cũng tám mươi năm."
Nhị lão ngạc nhiên, lau nước mắt cho Tằng Thiên Hàm: "Đi nhanh đi con."
Tô Tứ Phương thi lễ với Mục Dung, yên lặng rời đi.
Tang Đồng nắm bả vai Tang Du: "Chị ra ngoài chờ em." Sau đó nhìn Mục Dung, không nói thêm gì
Đợi mọi người đi hết, Mục Dung nắm tay Tang Du, nhẹ nói: "Em nói xem chị lập công lớn như vậy có đủ chuộc tội cho mẹ không."
Tang Du vẫy tay, sợi dây chuyền bay vào tay nàng, nàng đưa dây chuyền cho Mục Dung: "Chút nữa ra ngoài đeo lên giúp ta."
"Tang Du.."
"Ta không cho phép ngươi làm chuyện điên rồ, Địa Phủ hại ngươi quá nhiều rồi, lúc trước những thứ này với ngươi chỉ là việc vặt..., Có ta ở đây."
Tang Du thoả hiệp với Bát Chỉ Kính là vì nàng có tâm tư riêng, nàng tin Mục Dung nhất định tìm ra Bát Chỉ Kính, sau khi nhiệm vụ này thành công Thiên Đạo nhất định sẽ ghi chép lại, mà kể cả Thiên Đạo không có mắt thì vị cục trưởng kia cũng sẽ thực hiện lời hứa.
Mẹ ruột của Mục Dung ở kiếp này đi vào luân hồi, cô sẽ không bị Địa Phủ nắm thóp nữa, về phần Mục Dung và Bát Chỉ Kính ký kết khế ước là ngoài tiên đoán của nàng.
Có nàng ở đây, Mục Dung làm sao chết được.
...
Ba người Tang Đồng đi ra đại môn thì biến trở lại hình dạng của mình.
Ngưu cục trưởng tiến lên đón: "tìm thấy Bát Chỉ Kính chưa?"
Tang Đồng quét mắt nhìn Ngưu cục trưởng không nói gì.
Ngưu cục trưởng nhìn Vương Hạo, Vương Hạo nói nhỏ vào tai hắn: "Hai phút sau đại môn Hoàng Tuyền quốc sẽ mở."
Ngưu cục trưởng khẽ nhăn mặt: "Vậy cậu còn chờ cái gì?"
Vương Hạo khó xử nói: "Mục Dung và Tang Du vẫn chưa ra, Tang Du là dùng nhục thân đi vào trong đó, nhấn nút cô ấy chắc chắn sẽ mất mạng."
Giọng nói Vương Hạo vừa đủ nghe, đúng lúc Tang Đồng đi tới nên cũng nghe thấy, cô không nói gì chạy tới trước mặt Vương Hạo đẩy hắn một cái ngã nhào, trong tay cô cằm dao găm đặt lên yết hầu của Vương Hạo.
"Tang Đồng, cô làm gì vậy?"
Tang Đồng không quay đầu nói: "Cục trưởng, lúc ngài giao nhiệm vụ không nhắc tới khâu này."
"Vì toàn thể nhân loại, chúng ta phải có sự hi sinh, chẳng lẽ cô không hiểu!"
"Tôi và Tằng Thiên Hàm có thể hi sinh, theo tôi biết điều lệ trong cục có viết, muốn người ngoài cục hi sinh phải có sự đồng ý của đương sự."
Ngưu cục trưởng nghẹn họng, nhưng ráng cãi chày: "lúc này không giống ngày xưa, đang lúc loạn thế nhân loại lâm nguy, hi sinh một hai người rất đáng giá."
Vương Hạo trừng mắt nhìn Tang Đồng, Tang Đồng đè lưỡi dao kéo nửa tấc lên yết hầu hắn, cổ Vương Hạo lập tức chảy một dòng máu tươi: "Giao điều khiển cho tôi."
Vương Hạo ngoan ngoãn đem củ khoai nóng này giao cho Tang Đồng, Tang Đồng vẫn không thả hắn.
Vương Hạo đoán được sẽ bị Ngưu cục trưởng ép ấn nút, vì vậy hắn lén lút chạy vào xe vận tải đưa dao quân dụng này cho Tang Đồng.
Vương Hạo nhỏ giọng nói: "Đại môn Hoàng Tuyền quốc sắp mở, cô có chuẩn bị gì để đối phó hay không, nếu không thì phải nhấn nút, cái này tôi không nói giỡn."
"Làm sao cậu biết!"
"Còn một phút."
Ngón tay Tang Đồng khẽ run, ngẩng đầu nhìn thông đạo, lòng đau rỉ máu.
Ngưu Tử Trĩ suy nghĩ một chút liền biết: Vương Hạo đang diễn trò với Tang Đồng, bằng không dựa vào năng lực của hắn không ai có thể đụng tới hắn.
"Tang Đồng, tôi hiểu tâm trạng của cô, bây giờ không phải lúc nói chuyện tình cảm."
Vương Hạo nhỏ giọng: "Bốn mươi giây."
Ngưu cục trưởng thấy thuyết phục vô dụng, kiên quyết lấy điện thoại vệ tinh ra: "Khởi động bạo kích!"
"Đã nhận, ba mươi giây đếm ngược, dự tính ba phút ba mươi giây sẽ xong."
Tang Đồng sa sút tinh thần ném dao găm và điều khiển ra, Ngưu Tử Trĩ khoát tay, mấy người lính lao lên bắt mọi người lại.
"Rút lui!"
Tang Đồng bị hai tên lính kéo đi, cô nhìn thông đạo cuồng điên hét lớn: "DU NHI!!!"
"Các người thả tôi ra! Cục trưởng chờ thêm một chút đi!"
Vương Hạo đang chạy đột nhiên dừng bước, hắn quay đầu vẻ mặt không tin nổi nhìn thông đạo, liền co giò chạy tới bên cạnh Ngưu Tử Trĩ: "Cục trưởng, đại môn Hoàng Tuyền quốc đã đóng!",
Ngưu Tử Trĩ hai mắt mở to, lập tức nói vào điện thoại: "Đình chỉ bạo kích!"
Bên kia điện thoại còn tám giây đếm ngược.
"Vâng! Đã đình chỉ bạo kích."
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào thông đạo, một phút sau Tang Du và Mục Dung nắm tay nhau từ bên trong đi ra.
Binh lính thì chỉ thấy một mình Tang Du.
"DU NHI! MAU THẢ TÔI RA!"
Mục Dung buông tay Tang Du ra, đứng đối diện với nàng, vì nàng đeo lên sợi dây chuyền.
"Tại sao ta có thể chạm vào dây chuyền này?.'
Tang Du buồn cười, dịu dàng nói: "Vì trong này có một thứ của ngươi."
"Đến cùng ngươi là ai."
"Sau này kiểu gì ngươi cũng sẽ nhớ ra."
Bạch quang ôn hoà từ dây chuyền toả ra bao trùm lấy Tang Du, Tang Du vừa giận vừa cưng chiều nói: "Sau này không được phép làm chuyện điên rồ nữa."
"Ừm."
Tang Du chậm rãi nhắm mắt lại, Tang Đồng chạy tới đỡ lấy nàng: "Du nhi, em ấy sao rồi."
"Không biết, dây chuyền của em ấy tự nhiên phát sáng."
Tang Đồng thăm dò hơi thở Tang Du, thấy hô hấp của nàng đều đặn lại sờ lên mặt dây chuyền, cùng Mục Dung hợp lực đỡ Tang Du.
Tiểu tổ trị thương mang cáng nâng Tang Du vào trong xe vận tải, Mục Dung bay về kén nhộng sinh để trở về nhục thân, nhưng không lập tức ra ngoài
Cô nhắm mắt lại hồi tưởng lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi đại môn Hoàng Tuyền quốc mở ra, cảnh tưởng phát sinh vô cùng chấn động.
Cô và Tang Du đang nói chuyện, Bát Chỉ Kính tự nhiên mất kiểm soát từ thân thể cô bay ra, trong chớp mắt nó tự bành trướng chính mình.
Đi cùng tiếng quỷ khóc sói gào là một cánh cửa lớn chập chờn hiện ra, cánh cửa màu đỏ thắm phía trên còn có mặt quỷ được điêu khắc, trên cánh cửa là một tấm bảng màu đỏ, chữ viết trên đó Mục Dung không hiểu nhưng cô có thể đoán được nó viết ba chữ: Hoàng Tuyền quốc.
Linh hồn các thôn dân đau đớn quỳ trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết vang vọng.
Bát Chỉ Kính bắn ra mấy tia ánh sáng màu xanh quấn lấy thôn dân. Cũng đúng lúc này, Tang Du lơ lửng trên không đứng đối diện với Bát Chỉ Kính. Nàng giang hai tay, vô số cột nước màu tím nhạt bay ra, cuộn lấy thôn dân.
Mục Dung nghĩ những cột nước này là muốn giằng co với ánh sáng xanh của Bát Chỉ Kính, nhưng làm cô không ngờ nhất lại là hồn phách của thôn dân vừa đụng tới cột nước liền bị hấp thụ, trong tưởng tượng của Mục Dung không bao giờ, không bao giờ xuất hiện cảnh tượng này.
Tang Du thu lại cột nước, nàng nhẹ nhàng hạ xuống đất, ánh sáng toả ra từ mi tâm dần dần biến mất.
Bên trong Bát Chỉ Kính truyền ra tiếng rống phẫn nộ, giống như mặt hồ yên lặng bị ném đá, sóng gợn từng vòng rồi tản đi, đại môn Hoàng Tuyền quốc cũng theo đó mơ hồ, cuối cùng biến mất.
Mục Dung có thể cảm nhận thấy Bát Chỉ Kính thật sự rất kiêng kỵ Tang Du, cô kìm lòng không được định nhìn trộm tâm tư của nó, nhưng bất thành vì đầu cô đột nhiên đau xót
Mặc dù Bát Chỉ Kính nhận chủ, nhưng nhục thể phàm thai không thể tùy tiện khống chế nó.
Tang Du lại nói với cô: "Cẩn thận Địa Phủ."
Đau đớn truyền tới, Mục Dung ngủ thật say.
Tang Đồng mở kén nhộng sinh ra, thấy Mục Dung đang ngủ liền đóng nắp lại.
Thời điểm thôn dân bị tàn sát, cô cùng Tô Tứ Phương và Tằng Thiên Hàm đứng ở sườn núi cách đó không xa chứng kiến hết thảy, nếu không phải cô cố nhịn thì đến cả siêu nhân từ bi như Tô Tứ Phương cũng sẽ nổi nóng, Mục Dung một mình trải qua đòn roi như vậy, thương tích của tâm hồn sợ là sẽ ảnh hưởng đến cô ấy rất lâu.
Kén nhộng sinh là sản phẩm phục hồi sinh mệnh rất tốt, để Mục Dung nằm trong đấy thì thân thể sẽ mau hồi phục.
Cô nhìn quanh một vòng: Tang Du an tĩnh ngủ, Tô Tứ Phương thì nhỏ giọng niệm kinh, Vương Hạo ngồi trong kén nhộng sinh hút thuốc, Tằng Thiên Hàm thì ngồi dưới đất dựa vào xe sắc mặt vô hồn.
Tang Đồng không có một chút vui mừng nào khi sống sót hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng cô có một ngọn núi lớn đè lên, không thể không nghĩ tới đường đi tương lai sẽ đi như thế nào.
....
Đoạn nào xưng ta ngươi của Mục Dung và Tang Du, thì chính là bản thể của Tang Du á. Ngự quá hà!!!
~~~~
Chương 172: Cứu mẹ thành công.
Đột nhiên từ trong lòng đất bay ra một cọng dây xích quấn lấy Mục Dung, kéo hồn thể Mục Dung xuống đất.
"Mục Dung!"
Tang Đồng giật mình, phát hiện dù gọi thế nào Mục Dung cũng không tỉnh, đành phải bói một quẻ, quẻ bói nói bình an cô mới an lòng.
Tang Đồng xin miễn tiệc ăn mừng của Ngưu cục trưởng, hiện tại cô chỉ muốn nghỉ ngơi, khiến người ta bất ngờ chính là Ngưu cục trưởng rời đi nhưng Vương Hạo thì muốn ở lại.: "cục trưởng, tôi và Tang Đồng nhiều năm không gặp, lần này hoàn thành nhiệm vụ lớn, tôi muốn cùng bạn bè họp mặt một chút."
Ngưu cục trưởng dẫn người đi, đi theo còn có Tằng Thiên Hàm.
Mục Dung đi tới giao lộ Hoàng Tuyền, Hách Giải Phóng đã đợi sẵn ở đó, hắn nhào tới ôm lấy Mục Dung: "Cô được lắm, lặng yên làm được một chuyện lớn đến vậy."
"Cậu kéo tôi xuống làm gì."
"Không phải tôi, là Diêm Vương điện muốn gặp cô.",
Mục Dung không dám tin, hai mắt không chớp nhìn Hách Giải Phóng.
Hách Giải Phóng cười vỗ vỗ vai Mục Dung: "Diêm Vương điện muốn gặp cô đó."
Nói xong lấy ra một chiếu thư màu vàng sáng đưa cho Mục Dung: "dù sao cô cũng là sinh hồn, muốn tới Phong Đô nhất định phải đi qua Hoàng Tuyền lộ, bất quá cô cầm nó thì có thể nối thằng đại đạo đi tới Phong Đô."
Mục Dung kích động hai tay cầm chiếu thư: "Cám ơn!"
"Khách sáo gì chứ, đi mau."
"Phải rồi, giúp tôi một việc."
"Nói đi."
"Phiền cậu đến nhà tôi một chuyến, nói với Tang Du tôi đến Phong Đô để em ấy đừng lo lắng, mặt khác nói với Tang Đồng tôi sẽ tự quay về, đừng chiêu hồn tôi."
"Được, cô mau đi đi."
Mục Dung vui vẻ phất tay với Hách Giải Phóng, siết chặt chiếu thư nhảy xuống Hoàng Tuyền Lộ.
Mục Dung đáp đất, sương khói mịt mù vây quanh cô, Hách Giải Phóng nhìn chằm chằm nơi Mục Dung biến mất, ung dung thở hắt ra.
Mục Dung nâng chiếu thư qua đỉnh đầu, kim quang toả ra bốn phía, sương khói tản ra
Mục Dung phát hiện ra: Hoàng Tuyền Lộ từng làm cô súyt chết chỉ dài không đến năm mươi mét..
Mang theo nghi hoặc trong lòng Mục Dung bước nhanh, đi ra khỏi đường nhỏ mọi thứ xung quanh đột nhiên rõ ràng hơn.
Cô quay đầu thoáng nhìn, tấm bia quen thuộc vẫn khắc hai hàng chữ lớn: Hoàng Tuyền Lộ đã qua, tiền duyên tận tán.
Chỉ là tâm tình lần này của Mục Dung hoàn toàn khác biệt.
Có chiếu thư của Diêm Vương ban cho, Mục Dung một đường đi qua: Hoàng Tuyền Lộ, Vọng Hương Đài, Vực Hung Cẩu, núi Kim Kê, Dã Quỷ thôn, mê Hồn Điện.
Một đường thẳng đến Phong Đô.
Mục Dung đi trên con đường lát đá ở Phong Đô Thành, người hai bên đường thấy chiếu thư phát sáng trong tay Mục Dung liền tự động tránh xa, thời điểm Mục Dung đi ngang qua họ, họ khẽ khom người.
Đi vào trong Diêm Vương điện, thủ vệ tiếp nhận chiếu thư dẫn đường cho Mục Dung.
Diêm Vương điện uy nghiêm, từ lúc Mục Dung đi vào điện liền cúi đầu, Diêm Vương ngồi trên cao uy phong lẫm liệt, phán quan đứng bên cạnh ngài. Hai vị Vô Thường Thần Quân và Pháp Vương Ngưu Đầu Mã Diện đứng hai bên trái phải.
Mục Dung quỳ hai chân: "Tham kiến Điện Hạ, tham kiến bốn vị Thần Quân Pháp Vương."
Giọng nói uy nghiêm vang lên: "Thưởng ngồi."
Quỷ sai dời tới một chiếc ghế nhỏ, Mục Dung liên tục nói cám ơn rồi ngồi xuống.
"Ngẩng đầu lên."
"Dạ."
Mục Dung chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông để râu, người mặc trường bào trang nghiêm, đầu đội châu quan màu đen.
"Mục Dung, ngươi vì người cam nguyện hi sinh chính mình để ngăn cản hạo kiếp nhân gian, hành động cao đẹp này bản vương đã biết, tốt lắm."
"Cám ơn Điện Hạ, tiểu nhân chỉ làm chuyện mình thấy đúng, không dám giành công."
Diêm Vương gật đầu, ra hiệu cho phán quan bên cạnh, ngươi nọ lật sách trong tay, cao giọng nói: "Hành động lần này của Mục Dung cứu vô số người, lại xả thân vì nghĩa có tinh thần không khuất phục sợ hãi, công đức này đủ để chuộc tội lỗi cho mẫu thân Đường Khiết."
Mục Dung kích động quỳ rạp xuống đất: "Đa tạ Diêm Vương điện, đa tạ Phán Quan đại nhân!"
Diêm Vương hài lòng gật đầu, vuốt râu nói: "Bản vương niệm tình ngươi một lòng hiếu thảo, vì cứu Mẫu Thân nhiều năm khổ cực, nay phá lệ cho ngươi gặp mặt Mẫu Thân một lần trước khi đầu thai."
Mục Dung dập đầu: "Đa tạ ân điểm của Điện Hạ, Mục Dung suốt đời không quên."
Trên mặt Diêm Vương xẹt ra nụ cười, nói: "Mẫu Thân ngươi được ngươi tích đủ công đức, tam thế sau này bà đều sẽ dần thân vào nhà đại phú đại quý, vô bệnh vô tai trăm năm thọ mệnh."
...
Mục Dung ra khỏi Diêm Vương điện, ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mờ của Phong Đô, nước mắt chảy xuống.
Mười bảy năm, cô rốt cuộc cũng cứu được mẹ, cô sợ...sợ đây chỉ là một giấc mơ, cô dùng sức nhéo chính mình mấy lần, cảm nhận cơn đau rõ ràng mới dám tin đây là sự thật
"Mục Dung."
Sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng, Mục Dung lấy tay áo lau nước mắt xoay người, cúi đầu nhìn thấy hai đôi giày một đen một trắng, cung kính nói: "Tham kiến Thất gia Bát gia."
"Ừm, theo Bổn Quân."
"Dạ."
Mục Dung đi theo Hắc Bạch Vô Thường vào Vô Thường điện, Tạ Tất An sai người dọn chỗ, liền cùng Phạm Vô Cứu đồng loạt ngồi xuống ghế chủ nhà.
Sự im lặng kéo dài làm Mục Dung lo sợ, nhưng cô lại tự an ủi mình:, chuyện của mẹ là được Diêm Vương điện chính miệng đồng ý, cho dù là Thần Quân cũng không được thay đổi.
Nghĩ như vậy mới làm Mục Dung an tâm, cô thẳng lưng chờ đợi chủ nhà lên tiếng.
"Mục Dung, chuyện này ngươi làm rất tốt, muốn khen thưởng gì."
"Hồi bẩm Thất gia, học sinh vừa nãy đã nói ở Diêm Vương điện, chỉ làm chuyện mình nên làm không dám giành công, huống hồ Diêm Vương điện đã ban thưởng ước nguyện nhiều năm của học sinh, học sinh không dám nhận thêm ban thưởng."
Hắc Bạch Vô Thường liếc nhìn nhau, lần này đến Phạm Vô Cứu mở miệng: "Huynh đệ ta thống ngự Quỷ tướng tám phương, âm binh dưới trướng có vô số, ngươi có nguyện ý đảm nhiệm chức vụ tiên phong cho bọn ta?"
Mục Dung chưa kịp trả lời, Tạ Tất An lại nói: "Ngươi để hai phách ở Địa Phủ đổi lấy pháp khí âm sai, lúc nãy Phán Quan đại nhân cũng không nhắc tới, chắc hẳn hai phách này ngươi chưa thể cầm về."
"Học sinh không hiểu, xin hai vị Thần Quân chỉ rõ."
Tạ Tất An hằng giọng: "Hồn thể ngươi không đủ không có khả năng tu tiên cầu đạo, không bằng tiếp nhận âm phong, bổn quân có thể giúp ngươi thoát khỏi Lục Đạo Luân Hồi, phong quan Tiên Phong thống ngự năm ngàn âm binh, ý ngươi thấy sao."
Bên tai Mục Dung vang vọng lời cảnh báo của Tang Du, lại nghe thấy hai vị Thần Quân này muốn mình chết sớm mau xuống Phong Đô, nhất thời trong lòng ngổn ngang.
Cô không hiểu dưới này đến cùng là che giấu cái gì, trước giờ hình tượng của Địa Phủ trong lòng cô luôn là trang nghiêm, nghiêm chính, nếu không phải tin tưởng Địa Phủ tuyệt đối công chính, cô sẽ không bao giờ tin tưởng sự thật là mẹ cô bị giam ở Thiết Vi Sơn.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phản kháng cũng không biết phản kháng như thế nào, vậy nên cô luôn im lặng phục vụ Địa Phủ, chính mình cố gắng giúp mẹ.
Nhưng Hắc Bạch Vô Thường nói cái gì nào là cô là 'người có công', vậy mà bọn hắn cự nhiên muốn cô sớm kết thúc tuổi thọ, giữ cô lại Địa Phủ.
Đây là ban thưởng sao???
Mục Dung giấu đi tức giận, châm chước từng chữ thận trọng trả lời: "Học sinh không có lòng tu tiên cầu đạo, lúc trước là vì một lòng muốn cứu Mẹ, bây giờ chỉ muốn làm một người bình thường, chuyện làm quan Tiên Phong càng không dám vọng tưởng."
"Bổn Quân hỏi ngươi, ngươi dùng cách gì ngăn chặn đại môn Hoàng Tuyền quốc mở ra."
Đôi mi thanh tú của Mục Dung cau lại, chần chừ không biết nên nói sự thật hay không, trong đầu giọng của Cẩu Đản vang lên, à không, là Bát Chỉ Kính nói: "Nói với bọn hắn, vào thời khắc quan trọng ngươi tiêu diệt tất cả oan hồn, hiến tế linh hồn không đủ nên đại môn Hoàng Tuyền quốc không thể mở."
Mục Dung thuật lại, Tạ Tất An hồ nghi "A" một tiếng: Vậy Bát Chỉ Kính đang ở đâu?"
"Cái này học sinh không biết."
"Mục Dung to gan, Bát Chỉ Kính là Khoáng thế ma vật, nó là chìa khoá mở ra đại môn Hoàng Tuyền quốc, nếu ngươi biết mà không báo, một ngày nào đó Hoàng Tuyền quốc lại mở, người sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm!",
Mục Dung dựa theo lý do thoái thác Bát Chỉ Kính chỉ cô, trả lời: "Bẩm hai vị Thần Quân, Bát Chỉ Kính là tu thành thân người pháp lực cao thâm học sinh không thể khống chế, sau khi tiêu diệt oan hồn Bát Chỉ Kính cảm thấy không còn thú vị nữa nên thả bọn ta đi, hắn đi đâu học sinh thật sự không biết."
Phạm Vô Thường nói nhỏ với Tạ Tất An: "Thất ca, đệ đã cho người điều tra, xác thực đám oan hồn kia bị người ta tiêu diệt."
"Nếu vậy bổn quân sẽ tin ngươi một lần, chuyện làm Tiên Phong ngươi không cần trả lời liền, cứ về suy nghĩ cho kỹ, mặt khác Phong Đô sẽ nhanh chóng cho mẹ ngươi đầu thai, Hách Giải Phóng sẽ thông báo thời gian cụ thể cho ngươi.",
"Đa tạ Thất gia."
"Quay về đi, thưởng ngươi đi dịch trạm."
"Dạ."
Ở trên đường về, Bát Chỉ Kính nói với Mục Dung: "Mấy người bạn của ngươi có tin được không?",
Mục Dung nhẹ gật đầu, Bát Chỉ Kính cáu nói: "Ngươi và ta bản mệnh tương liên, hoàn toàn có thể câu* thông trong đầu!"
(Ý là nói chuyện bằng suy nghĩ ý.)
Mục Dung nhắm mắt thử: "Nghe thấy không."
Bát Chỉ Kính thở dài: "Nghe."
"Chuyện ta và ngươi ký khế ước phải giữ bí mật, nếu không sẽ gặp hoạ sát thân." Nhưng Mục Dung lại nghe thấy tiếng lòng chả Bát Chỉ Kính: Ngươi chết không sao, cùng lắm ta lại biến trở về cục đá, chỉ sợ rơi vào tay người xấu, ta lại bị cầm tù.
Mục Dung về tới dương gian, điện thoại liền vang lên, là A Miêu gọi: "Mục Dung đại nhân, chị đại nói ngài xong việc thì về thẳng 402 nha."
"Ừm, lập tức tới."
Quay lại 402, Tang Du vẫn chưa tỉnh, Tang Đồng thì đang dọn đồ.
Thấy Mục Dung về Tang Đồng gom điện thoại và đồng hồ bỏ vào phòng toilet, mở vòi sen và vòi nước ở bồn rửa tay, vẫy vẫy tay gọi Mục Dung.
Hai người vào phòng, Tang Đồng khoá trái cửa nhỏ giọng hỏi: "Làm gì vậy?",
"Diêm Vương điện triệu gọi, nói sẽ an bài cho mẹ tôi đầu thai"
"Vậy quá tốt, sau này cô có tính toán gì không."
Mục Dung cảm khái nói: "nói thật, hạnh phúc đến quá đột ngột làm tôi không kịp trở tay, một chút kế hoạch tôi cũng không có, nhưng lúc trước Tang Du từng nói muốn kinh doanh cà phê - sách, những năm qua tôi cũng để dành được chút tiền, qua một thời gian nữa tôi sẽ thử khảo sát một chút."
"Xin lỗi, nói cho cô biết, kế hoạch này chắc phải nói sau rồi, bây giờ chúng ta phải đi, càng nhanh càng tốt."
~~~
Đây nè, từ chương này nè mới bắt đầu chính truyện đó.
Như đã hứa, chốt bộ 1 [Làm sao diễn tiếp vị hôn thê]. P sẽ sớm tung văn án và đặt gạch trước. Có lẽ sẽ up song song với bộ này.
Cám ơn mọi người đã nhiệt tình vote, mãi yêu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...