Chương 165: Sáu lần luân hồi.
Thế giới hiện thực - Hoàng Sa Mạc Lĩnh, bên trong xe vận tải chứa kén nhộng sinh, các nhà khoa học thay phiên nhau kiểm tra dữ liệu và phân tích ghi chép số liệu.
Vương Hạo ngồi trên ghế gần cửa ra vào thông đạo, ở bên cạnh đặt một khẩu súng chuyên chế, trận địa xung quanh bố trí tiểu đội sẵn sàng chào đón quân địch.
Vương Hạo tựa lưng vào ghế, khoanh hai tay nhắm mắt. Đột nhiên, hắn mở to mắt đứng lên, hai phút sau một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại cách hắn không xa.
Chàng trai ngồi ghế lại phụ xuống xe, mở cửa xe, cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt Ngưu Tử Trĩ từ trên xe bước xuống.
Vương Hạo hành lễ với Ngưu cục trưởng: 'Cục trưởng.",
"Bọn họ vào đó bao lâu rồi?"
"Ba mươi phút."
"Có tiến triển gì không?"
"Trong ba phút bọn họ sẽ không ra ngoài."
" Hoàng Tuyền quốc có khởi động không?"
"Trong ba phút sẽ không có khởi động.",
Ngưu cục trưởng nhẹ gật đầu: "Nhiệm vụ lần này liên quan đến toàn thể nhân loại, cậu không được chủ quan qua loa."
"Dạ, cục trưởng.",
Ngưu Tử Trĩ nghiêng đầu: "Bộ binh chuẩn bị sao rồi?"
"Sẵn sàng chờ lệnh."
"Công kích cần bao nhiêu thời gian?"
"Hai phút."
"Bán kính công phá phải được khống chế, không cho phép có một hài cốt nào vượt ra ngoài."
"Cục trưởng xin yên tâm, trong cục đã diễn tập mấy vạn lần, tuyệt đối không xảy ra vấn đề."
"Trực thăng chi viện cần bao lâu mới đến?"
"Uớc chừng trên dưới ba mươi phút."
"Ừm "
Ngưu cục trưởng vỗ vỗ vai Vương Hạo: "Cậu là phòng tuyến cuối cùng của nhiệm vụ này, vì sự tồn vong của quốc gia không được để tư tình ảnh hưởng."
Vương Hạo trầm mặc một giây: "Dạ."
Ngưu cục trưởng giơ tay, chàng trai cầm valy đưa cho Vương Hạo: "Đây là chốt mở đầu đạn phát xạ, lúc cần thiết thì kích nổ."
"Dạ."
Ngưu cục trưởng quay lại xe bảo mẫu, nhưng xe không chạy đi.
Vương Hạo cần theo valy ngồi xuống ghế, lại nhắm hai mắt.
Khoa trưởng khoa đặc dị công năng - Vương Hạo. Năng lực của hắn là cấp SSS trong cục, cũng là cơ mật tối cao.
Năm Vương Hạo mười lăm tuổi cùng bạn ra bờ sông du ngoạn bất hạnh chết đuối, sau ba mươi phút được bác sĩ tuyên bố tử vong thì ly kỳ 'phục sinh', bị đội ngũ bệnh viện kéo đi kiểm tra đủ thứ, lúc đó viện trưởng bệnh viện là cố vấn của cục xử lý sự kiện đặc biệt, hắn tiến hành hàng loạt quan sát và trắc nghiệm Vương Hạo, bí mật bảo vệ Vương Hạo.
Quả nhiên đúng như những gì viện trưởng đã đoán, sau khi Vương Hạo khởi tử hoàn sinh có được 'đặc dị công năng', viện trưởng báo cáo trong cục, lúc đó lão cố cục trưởng vẫn còn sống, lão liền quyết định chiêu mộ Vương Hạo vào cục, đồng thời tạo ra 'cái chết' của Vương Hạo.
Lão cố cục trưởng dùng cách gì để Vương Hạo vứt bỏ gia đình dấn thân vào cục thì đến nay vẫn là bí ẩn.
Từ đó về sau, những chứng minh về sự 'tồn tại' của Vương Hạo đều bị xoá bỏ, nghe nói lúc đầu tên của hắn cũng không phải là Vương Hạo.
Ngay cả người nhà cũng không biết chuyện Vương Hạo còn sống.
Một năm sau, lão cố cục trưởng đề bạt Vương Hạo làm trưởng khoa khoa đặc dị công năng, đây là mệnh lệnh cuối cùng mà lão đưa ra, về sau lão hi sinh vì nhiệm vụ.
Năng lực của Vương Hạo trước mặt chỉ có một mình hắn và cục trưởng nhiệm kỳ này Ngưu Tử Trĩ biết, mấy năm trước địa vị của Vương Hạo cũng không thật sự ổn như bây giờ, hắn tuổi nhỏ năng lực lại được bảo mật cho nên có rất nhiều người kín đáo phê bình.
Chỉ là hắn đã dùng hành động chứng minh bản thân, mười năm qua hắn thân kinh bách chiến nhưng không hề bị thương, bây giờ ngoại trừ cục trưởng, Vương Hạo là người được tôn kính nhất trong cục.
Vì sao mỗi lần làm nhiệm vụ hắn đều có thể bình an vô sự? Điều này là nhờ vào thần tích khi hắn cải tử hồi sinh.
Vương Hạo nắm chặt valy, thở dài một hơi, liên tục sử dụng công năng khí lực tiêu hao rất nhanh.
Năng lực của hắn nhất định phải quy phục quốc gia, nếu không chỉ còn con đường chết.
Hắn, Vương Hạo, có thể nhìn thấy tương lai sớm hơn ba phút.
Hắn có thể thấy rõ chuyện sẽ xảy ra trong tương lai trước ba phút, đến cùng thì bọn người Tang Đồng sẽ hoàn thành nhiệm vụ sống sót ra ngoài, hay đại môn Hoàng Tuyền quốc bị mở ra đây?
Điều khiển từ xa trong tay là để đảm bảo 8% hạ hạ sách kia.
Tang Đồng đi trên đường nhìn đông ngó tây, đánh giá và quan sát xung quanh 'con người' nơi này. Bọn họ và nhân loại giống nhau như đúc, có nhiệt độ, có biểu cảm thậm chí còn có bóng.
Rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi Tang Đồng, có số ít cô nhận ra, còn lại đều mơ mơ hồ hồ. Bất quá cũng không sao, cô chỉ cần mỉm cười là xong.
Mặc dù Lưu Đông Mai sinh ở trong thôn, nhưng đã ra khỏi thôn hơn mười năm lại là phần tử trị thức, cho nên hành vi cười mà không nói rất hợp với thân phận của cô.
Tang Đồng nghĩ thầm: nếu bộ dạng của mình thấy đổi thì mọi người cũng sẽ đổi, chỉ có thể nhận biết qua quần áo trên người, người cần tìm đầu tiên tốt nhất là Tang Du.
Cô nhớ mang máng Vương Hạo từng nói: nhà Triệu Thiết Sơn ở đầu thôn đông.
Đột nhiên! Trời đất sụp đổ, thế giới này như gương vỡ, từng mảng từng mảng bong tróc ra.
Đến khi cô mở mắt lần nữa, thì đã ở trong nhà Lưu Đông Mai.
'cốc cốc cốc'
"Đông Mai dậy ăn cơm đi con."
Tang Đồng trầm tư, vừa rồi là do thế giới này thiết lập lại, nói cách khác có người trong bọn họ tác động lên chốt mở.
Tang Đồng lại lần nữa ăn cơm với cha mẹ Lưu Đông Mai, mặc dù không biểu hiện sự khó chịu gì nhưng tâm lý vẫn có chút bực mình, dù sao vừa nãy cô bị hai vợ chồng này chặt đầu hai lần, cũng đã ăn qua một lần cơm.
Tang Đồng ra ngoài tiếp tục đi tới thôn đông, nhìn thấy ở bên ven đường có một người đang ra sức đập đầu vào thân cây, hơn nữa còn nhìn thấy thứ quen thuộc - kim đao của Tằng Thiên Hàm!
Tang Đồng vui mừng, vỗ vỗ vai Tằng Thiên Hàm: "Cậu đang làm gì đó?"
Người nọ xoay người, ánh mắt kỳ quái nhìn nhìn Tang Đồng.
Tang Đồng không hiểu tại sao Tằng Thiên Hàm lại dùng ánh mắt đó nhìn mình.
"Tằng...Ưm!"
Tằng Thiên Hàm điên cuồng bịt miệng Tang Đồng, ở bên tai nói: "Xin cô,đừng làm chuyện không hợp!"
Tang Đồng giật mình, sau đó nhẹ gật đầu.
Lúc này, cách bọn họ không xa xuất hiện một đứa bé trai, đang cười nhìn bọn họ.
Tằng Thiên Hàm vội vàng buông tay, điều chỉnh lại hơi thở: "Cẩu Đản."
Tang Đồng biết bé trai này, chính là thằng nhóc ở truồng tắm suối.
Hứa Cẩu Đản nhảy chân sáo đi tới, đi vòng quanh bọn họ hai vòng: "anh Hưng Dân và chị dâu tương lai đang làm gì đó?"
Ngô Hưng Dân đánh Cẩu Đản một cái: "Đi đi đi, đi chỗ khác chơi."
Cẩu Đản làm mặt quỷ với bọn họ rồi chạy đi, Tằng Thiên Hàm nắm tay Tang Đồng đi vào rừng, đi hơn trăm bước thì mệt mỏi dựa vào thân cây trượt xuống.
Tang Đồng nhớ lại lúc nãy Cẩu Đản gọi tên Tằng Thiên Hàm, giật mình nói: "Cậu là Ngô Hưng Dân?"
Tằng Thiên Hàm cười khổ một tiếng: "Hai tháng sau cô sẽ gả cho tôi đó, có vui không?"
Tang Đồng thở dài một hơi, ngồi bên cạnh Tằng Thiên Hàm: "Những người còn lại đâu?"
Tằng Thiên Hàm nặng nề thở dài: "Cô bình tĩnh nghe tôi nói, những lời này rất quý giá, tôi đang mặc kệ nguy hiểm nói cho cô nghe đó."
"Nói đi."
"Trong thế giới này không được làm những hành động không phù hợp với thân phận, đặc biệt là ở trước mặt người ngoài...."
"Tôi biết hậu quả việc này."
Tằng Thiên Hàm siết chặt nắm đấm: "Cố thiết lập lại nơi này mấy lần?!"
"Hai lần, vừa rồi tôi đang trên đường thì tự nhiên thế giới này sụp đổ, lần đó không phải tôi làm."
"Xem ra lại có người vào rồi."
"Cậu vào bao lâu rồi?"
Ánh mắt Tằng Thiên Hàm trở nên trống rỗng vô hồn, hắn dựa vào thân cây ngơ ngác nhìn bầu trời bị tán cây che mất một khoảng lớn, không trả lời vấn đề của Tang Đồng.
Tang Đồng cảm thấy Tằng Thiên Hàm kỳ kỳ nhưng không truy vấn.
Thật lâu sau, Tằng Thiên Hàm mở miệng: "Tôi lớn lên ở đây."
Tang Đồng nhíu nhíu mày, ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, lại nghe hắn vô hồn nói tiếp: "xin các cô đừng làm những chuyện không hợp nữa..."
....
Thế giới này là nơi vô cùng vô cùng không ổn định, mặc dù bọn họ đi vào cùng nhau, nhưng thời gian và địa điểm lại ngẫu nhiên, thậm chí ngay cả không gian cũng không theo thứ tự.
Tằng Thiên Hàm trực tiếp xuyên vào bào thai, mười tám năm trước đã đến thế giới này, hắn từ một đứa nhỏ từng chút từng chút lớn lên, ở thôn này trưởng thành thành chàng trai mười tám tuổi.
Hắn đau khổ tìm kiếm suốt mười tám năm, tận đến khi đợt đồ sát thứ nhất xảy ra, thế giới này bị thiết lập lại vẫn không tìm ra Bát Chỉ Kính và bất kỳ người bạn nào.
Vì vậy hắn lại trở thành một đứa bé, lại lần nữa sinh sống ở thế giới này thêm mười tám năm.
Hắn ở chỗ này hoàn toàn không có pháp lực, ưu thế duy nhất là có nhiều thời gian, hắn biết: Nếu như cả đám tứ tán, thì Tang Du sẽ là trọng tâm triệu tập mọi người.
Vì vậy mỗi ngày hắn đều đứng cạnh ở gần nhà Triệu Thiết Sơn, rốt cuộc trước một ngày khi cuộc đại đồ sát bắt đầu, trước một ngày khi thế giới này bị thiết lập lại, hắn gặp được Mục Dung ở ven đường.
Đây chính là điểm lộn xộn ở thế giới này, mỗi người sẽ ngẫu nhiên xuất hiện, Mục Dung là người thứ hai đi vào thế giới này.
Đáng tiếc, lần đó hắn không có nhiều thời gian nói chuyện với Mục Dung, bởi vì em trai của cô đến tìm cô.
Tằng Thiên Hàm biết Hứa Đại Nha, chỉ là hắn không nghĩ tới: thời gian Mục Dung đi vào thế giới này chỉ trước ngày đại đồ sát có một ngày!
"Cô biết không, tôi rất ngưỡng mộ Mục Dung, cô ấy đi vào đây chỉ cách ngày đại đồ sát đúng một ngày, vô luận là thế giới này ra sao, thì cô ấy chỉ cần đau khổ một ngày, thời gian ở thế giới này là hình tròn, năm người chúng ta khác nhau thời gian và địa điểm, điểm thời gian của tôi là mười tám năm trước, vậy nên mỗi một lần thế giới này thiết lập lại tôi đều phải trở thành một đứa bé, thế giới bị thiết lập lại sáu lần, tôi chờ đợi ở đây hết một trăm lẻ tám năm."
~~~
...:))~ Tằng Thiên Lôi đáng thương vcl.
~~~~
Chương 166: Bốn người tập hợp.
Tang Đồng kinh ngạc không nói nên lời, Tằng Thiên Hàm lại nói: "Thế giới này lộn xộn, mỗi lần thiết lập lại là sẽ có thêm người vào, lần đầu tiên thiết lập tôi mất mười tám năm mới nhìn thấy Mục Dung, lần sau tôi tìm được Tang Du, sau đó là cô, vừa rồi thế giới đột nhiên bị thiết lập lại tôi nghĩ là do Tô Tứ Phương đã vào."
"Sao cậu có thể kết luận là cô ấy, lỡ đâu người khác tác động chốt mở thì sao."
Tằng Thiên Hàm cầm cục đá ném đi: "tôi đã nói rồi, chúng ta là năm điểm thời - không khác nhau, mỗi lần thiết lập lại thì sẽ có một người xuất hiện ngẫu nhiên, vừa nãy không thể nào là Tang Du hay Mục Dung được, bởi vì trong lần luân hồi này chưa đến thời gian bọn họ xuất hiện, mười tám năm trước tôi đến đây, lần đại đồ sát đầu tiên trước một ngày tôi gặp Mục Dung, Tang Du đến sớm hơn Mục Dung một tháng, nhưng tôi tìm hoài không thấy Tô Tứ Phương đâu, thế giới luân hồi đến lần thứ sáu thì tôi gặp cô, hai tháng sau cô sẽ gả cho tôi, ngày thứ ba sau khi gả cho tôi thì cháu gái bà con xa của Triệu Thiết Sơn đến đây sống, qua thêm một tháng thì Mục Dung mới xuất hiện, ngày thứ hai Mục Dung xuất hiện thì thế giới này sẽ lại thiết lập lại, vậy nên nếu lúc nãy không phải do cô thiết lập lại thì khẳng định là Tô Tứ Phương làm."
Giống như sợ Tang Đồng không tin, Tằng Thiên Hàm bới một mảng cỏ lên, lấy tay làm phẳng đống đất, tìm quanh không thấy cái nào có thể dùng để vẽ liền dùng ngón tay vẽ xuống đất một hình tròn, sau đó còn chấm năm điểm lên hình tròn.
"Cô nhìn, nhìn nè! Đây là thế giới này, là vòng tuần hoàn không có điểm xuất phát và đích cuối cùng, chúng ta là những điểm này, mặc dù mỗi lần luân hồi là có trình tự, nhưng mỗi điểm lại không có quy luật gì, là ngẫu nhiên! Cô hiểu không?"
Tang Dung nhìn Tằng Thiên Hàm kích động như vậy có chút thương cảm, vỗ vỗ vai hắn an ủi nói: "Tôi biết, tôi hiểu mà, những năm này vất vả cho cậu."
Tằng Thiên Hàm nắm tay Tang Đồng: "Chúng ta không thoát ra được, tôi mất hơn một trăm năm cũng không tìm được lối ra ngoài, nơi này là một vòng lập vô hạn, có lẽ thế giới bên ngoài đã thay đổi rồi, chúng ta bị lừa vào đây, đây là âm mưu, là âm mưu!"
"Tằng Thiên Hàm, cậu bình tĩnh lại!"
Ánh mắt Tằng Thiên Hàm trống rỗng, lồng ngực nặng nề chập trùng, lẩm bẩm nói: "không thể làm chuyện không hợp, tôi là Ngô Hưng Dân, không phải, tôi không phải là Ngô Hưng Dân..."
"Cậu bình tĩnh chút đi!",
Tằng Thiên Hàm nghi ngờ nhìn nhìn Tang Đồng một hồi: "Qua hai tháng nữa cô sẽ gả cho tôi, lần thứ sáu rồi!"
Tang Đồng tự nhiên thấy lạnh ót: Tằng Thiên Hàm chắc không cùng Lưu Đông Mai làm cái gì cái gì đâu ha.
"Chúng ta nhất định sẽ thoát ra, đừng quên thân phận của mình, cũng đừng quên mục đích chúng ta vào đây, phải kiên cường lên!"
Tằng Thiên Hàm hoàn hồn, đấm xuống mặt đất, mặt mũi lấm tấm mồ hôi, cười khổ nói: "Kiên cường hả? Cô thử ở thế giới này buồn ngủ hết một trăm năm đi, đối với các cô mà nói mỗi lần thiết lập lại chỉ cần liếc mắt là qua, còn tôi?"
"Cậu nhớ cho rõ, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng lạc lối, thế giới này không chân thực! Nhất định chúng ta sẽ sống mà ra ngoài, hoàn thành nhiệm vụ, chờ sau khi ra ngoài tôi sẽ dùng cấm thuật Tam Thanh Phong xoá bỏ ký ức hơn một trăm năm này của cậu."
Tằng Thiên Hàm giống như được tiếp chút hy vọng yếu ớt: ",hai tháng sau cô gả cho tôi, ngày thứ ba sau khi gả thì Tang Du sẽ tới thôn, Mục Dung xuất hiện trước một ngày của cuộc đại đồ sát, bốn người chúng ta thì còn dễ nói, nhưng thời gian của Mục Dung quá ít! Coi như có thể tìm thấy Bát Chỉ Kính thì làm sao tập hợp với cô ấy, còn nữa làm sao mở được thông đạo để ra ngoài, điện thoại có tác dụng gì đâu?!"
Tang Đồng chống cằm suy nghĩ một chút: "Cậu dám mạo hiểm với tôi một lần không?"
"Là sao?"
"Nếu thất bại thì cậu sẽ lại bắt đầu lại."
Tằng Thiên Hàm cắn răng: "Nói kế hoạch của cô đi."
...
Ba ngày sau, Tang Đồng đi tìm cha mẹ Lưu Đông Mai: "Cha, mẹ, con có việc muốn nói."
Hai vợ chồng đang đánh cờ trong sân, nhìn thấy con gái bướng bỉnh mấy hôm này tìm tới liền ngừng động tác.
"Nói đi."
"Mấy hôm nay con suy nghĩ, để con lấy Ngô Hưng Dân cũng được, nhưng mà con có một điều kiện."
Bà Lưu vui mừng nhướng mày, vừa định đồng ý thì Lưu Bá Viễn chen vài: "Nói điều kiện trước."
"Con tiếp nhận nền giáo dục mới nhiều năm rồi, tuy nói trăm hảo hiếu làm đầu nhưng con cũng muốn tranh thủ chút tự do, tuy là hồi nhỏ con và Ngô Hưng Dân có gặp qua, nhưng nhiều năm không liên lạc. Đối với cách làm người và tính tình của anh ấy con cũng không biết, nên con hi vọng cha mẹ có thể đồng ý cho con và anh ấy ở chung với nhau một khoản thời gian."
Tuy mặt Tang Đồng biểu hiện bình tĩnh nhưng lồng ngực lại thấp thỏm, cô đoán không được ranh giới cuối cùng ở thế giới này, chỉ sợ nói lời không hợp thì hai vị trước mặt lại nổi điên, nhưng mà lỡ nổi điên thì có thể đổi cách khác giết cô không? Bị chặt đầu cảm giác không dễ chịu chút nào!
Lưu Bá Viễn trầm ngâm một lát, nhẹ gật đầu: "Con có thể nghĩ như vậy cha rất vui, từ nhỏ cha đã dạy con 'người không giữ tín thì không quen biết', hôn ước này đã sớm được định đoạt. Ngô gia có ơn cứu mạng mẹ con, gia thế trong sạch, bất luận như thế nào thì Lưu gia chúng ta cũng không thế hủy hôn, nếu truyền ra ngoài người đời sẽ nói Lưu gia chúng ta vong ơn bội nghĩa, con là con gái duy nhất của cha mẹ, cha mẹ sao nỡ để con chịu thiệt."
"Cám ơn cha."
"Ngày mai, cha sẽ viết thư để mẹ con dẫn con đi một vòng Lưu gia trước, gia trưởng hai nhà nói chuyện với nhau trước, tránh để người ngoài nói xấu."
"Dạ."
Thủy Biếc thôn có chuyện vui, 'phú hộ lớn nhất thôn Lưu gia và Ngô gia tuân thủ hôn ước mười tám năm trước, kết thành thân gia.
Nhưng mà lại phát sinh một chuyện lạ làm người trong thôn bàn tán tới lui, trưởng bối hai nhà chọn ra ngày lành để tổ chức hôn sự, nhưng hai hậu bối đồng loạt từ chối, nhất quyết trì hoãn thêm bốn ngày.
Đối với chuyện này, Tang Đồng không chịu nhượng bộ, cha mẹ cô nghĩ dù sao con gái cũng chịu thiệt thòi, nên cuối cùng cũng nghe theo cô.
Mà Ngô Hưng Dân cũng cực lực đề xuất trì hoãn hôn lễ, trưởng bối hai nhà đều đồng ý.
Tuy chọn ngày lành cũng quan trọng, nhưng mà cuộc sống sau này của vợ chồng trẻ an nhàn tốt đẹp quan trọng hơn.
Đây đều là kế hoạch của Tang Đồng, cô dùng 'hiểu tính tình của Ngô Hưng Dân' thử nghiệm, mở ra được một quy luật khác.
Chốt mở thiết lập lại ở thế giới này y như Tằng Thiên Hàm đã nói, nhưng chỉ cần không làm chuyện gì không hài hoà thì thế giới sẽ không bị thiết lập lại.
Như thế nào thì hài hoà, hợp lý?
Chính là để 'dân bản địa' ở thế giới này đồng ý.
Mẹ Lưu đưa thư của Lưu Bá Viễn cho mẹ của Ngô Hưng Dân, mẹ Ngô giao thư cho chủ nhân Ngô gia, hai người mẹ ngồi trong nhà chính nói chuyện phiếm, lúc gần về cha Ngô gửi lại thư cho Lưu Bá Viễn, chuyện này coi như xong.
Tằng Thiên Hàm và Tang Đồng sóng vai đi trên đường nhỏ, trên đường thôn dân gặp họ đều cười cười.
Đi đến đoạn đường không có người, Tằng Thiên Hàm nhỏ giọng nói: "Chiêu này của cô có tác dụng, lần này chúng ta có thể thoải mái cùng nhau tìm đồ."
"Đoạn đường này bình thường có nhiều người không?"
"Tôi dẫn cô đi đều là đường nhỏ vắng vẻ, bình thường không có ai qua lại."
Tang Đồng hừ lạnh: "lúc nãy chúng ta gặp ít nhất năm người."
"Ý cô là..."
"Xụyt!"
Tằng Thiên Hàm thấy đối diện có hai đứa bé đang chạy tới, chính là Hầu Tử và Cẩu Đản, hai đứa chọc ghẹo bọn họ một hồi mới chịu rời đi.
"Cậu sống ở đây lâu hơn tôi, tính luôn hai đứa nhóc này thì chúng ta đụng trúng bảy người rồi, có trùng hợp vậy không?"
"Nhất Đại và Cự Thiết nhà ở hướng ngược lại, rõ ràng không thể xuất hiện ở đây, chẳng lẽ bọn họ là đang giám sát chúng ta?"
"Cẩn thận luôn luôn tốt, Bát Chỉ Kính là thứ thần thoại của Nhật Bản, không ai biết nó có năng lực gì, năm đó Nhật Bản xâm lược để lại nhiều bãi tha ma như vậy, Hoàng Sa Mạc Lĩnh không phải là cái lớn nhất cũng không phải cái cổ xưa nhất, tại sao nhất định phải là nó hình thành một thế giới khác."
Tang Đông không nói tiếp, lời nói tiếp theo cô không dám nói.
Ví như: Vì sao pháp lực của mọi người đều mất sạch, hình chiếu pháp bảo mà kén nhộng sinh làm ra xài không được.
Lại ví như: thiết bị liên lạc không dùng được, những tình huống này không lẽ trong cục không nghĩ tới, nếu như dựa theo tác phong cẩn thận ở trong cục, chắc chắn phải nói với bọn họ những tình hình bất lợi khi đi vào đây.
Nhiệm vụ quan trọng như vậy, cục trưởng còn tự thân ra mặt động viên, làm sao lại khinh xuất đến vậy?
Còn nữa, Ngưu cục trưởng và Vương Hạo từ đầu tới cuối không có đề cập tới: nếu như mất liên lạc thì dùng cách gì ra ngoài?
Cho dù có rất nhiều nghi vấn nhưng giờ phút này Tang Đồng nghĩ vẫn là như cũ, tìm Bát Chỉ Kính và cùng toàn đội rút lui an toàn.
Hôn lễ của Lưu Đông Mai và Ngô Hưng Dân đã tới, dựa theo yêu cầu của Ngô Hưng Dân, toàn bộ thôn dân đều được mời tới.
Lần thứ sáu Tằng Thiên Hàm và cha đứng trước cửa chào đón tân khách, năm lần hôn lễ trước đều vì sợ Triệu Thiết Sơn bất tiện nên không mới tới, lần này hắn phát thiệp mời toàn thôn, thiệp mời của Triệu Thiết Sơn là tự hắn mang đến tận nhà.
Quả nhiên, hắn thấy Tang Du đang đỡ một ông lão tóc hoa râm chậm rãi đi vào.
Tằng Thiên Hàm cười tủm tỉm nghênh đón: "Chú Thiết Sơn tới rồi, vị này là?"
Triệu Thiết Sơn duỗi tay, khoác lên vai Tằng Thiên Hàm: "Là Hưng Dân hả con."
"Dạ, là con.",
"Đây là Thúy Lan cháu gái bà con xa của chú, cũng vừa mới đến hôm nay thôi, Thúy nhi, mau đưa lễ vật đi con."
Tang Du đưa giỏ trúc cho Tằng Thiên Hàm: "Trứng gà này là cậu Thiết Sơn bắt đầu làm khi nhận được thiệp mời, chúc ngài và cô Lưu tân hôn đại cát."
~~~~~
Chương 167: Truyền tin.
"Chú Thiết Sơn khách sáo quá, chú đến được là tốt rồi à."
Triệu Thiết Sơn vỗ vỗ cánh tay Tằng Thiên Hàm, kích động nói: "Lão già mù như chú cũng may Lưu gia miễn cho thuế đất nên mới có thể sống, nhiều năm qua Ngô gia chiếu cố, bốc thuốc chuẩn bệnh cũng không lấy tiền của chú, con tự thân đưa thiệp mời làm sao chú có thể không đi."
Tằng Thiên Hàm thuận thế ôm lấy
1 2 »
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...