Chương 137: Cung phụng quỷ đường.
Mục Dung hơi chần chừ: "Đứa bé vẫn còn nhỏ quá, linh hồn bất ổn.."
"Cô câu thử một lần là hiểu ngay."
Bà Vương sợ hãi hỏi: "Tang đại sư, ngài nói chuyện với ai vậy?"
"Một người dì không thấy được."
Mục Dung lấy toả hồn liên quấn quanh đứa bé nhưng không kéo ra, cô triệu hồi bút lông, nghiêm túc vẽ pháp tường xung quanh Khúc Chiêu Đệ, hồn phách trẻ con rất đặc biệt nhưng đứa bé này còn đặc biệt hơn, nếu không cẩn thận thì hồn phách của bé rất có thể tan đi.
Tang Đồng nhìn pháp tường của Mục Dung, âm thầm kinh hãi: Niệm lực của Mục Dung lại tăng cao!
Phạm vi pháp tường không lớn, vừa đủ bao trùm Khúc Chiêu Đệ, nhưng năng lượng từ nó pháp ra bao trùm cả căn phòng, thậm chí còn lan ra cả bên ngoài.
Tang Đồng vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Dung vẽ pháp tường, lần đó tuy diện tích lớn nhưng uy lực lại lộ hết ra ngoài, mấy tháng sau thì tự biến mất.
Còn pháp tường lần này thì khác, nó làm cho người ta có cảm giác thâm sâu khó lường.
Nếu muốn nói cho rõ thì chính là: pháp tường lần đầu tiên vẽ là hành quân bày trận, Mục Dung đem tất cả quân lính đặt hết ra ngoài, để những yêu ma chi vật nhìn thấy, tự đánh giá năng lực của chính mình.
Loại pháp tường đó đương nhiên có thể trấn áp yêu ma, nhưng nếu gặp cường địch như Nguyệt Hương, phô trương nội tình của chính mình quá rõ thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Tang Đồng nhìn chằm chằm pháp tường, cảm giác nguồn năng lượng này có chút quen thuộc, nhưng đã từng gặp nó ở đâu thì chính cô cũng không nhớ ra.
Tang Đồng mắt không chớp nhìn Mục Dung, cô luôn cảm thấy người trước mặt thâm sâu khó dò, đến cả cô cũng nhìn không thấu nổi
Mục Dung không dùng sức nhẹ kéo toả hồn liên, xiềng xích trống không.
"Dì Vương, có thể cho tôi nhìn tay dì không?"
Bà Vương đưa tay đến, khẩn trương nhìn Tang Đồng.
Tang Đồng thả tay bà Vương ra, nói: "Mời hai vị ra ngoài một chút."
Hai người đứng dậy rời đi, bà Vương ở ngoài nắm lấy nắm cửa chậm chạp di chuyển, ý muốn nghe lén vài câu. Nhưng Tang Đồng rất kiên nhẫn chờ, tận đến khi bà Vương ngại ngùng khép lại cửa, mới mở miệng nói: "Đứa bé này chỉ là cái xác rỗng. Đáng tiếc quá, rõ là tướng đại phú mệnh đại quý."
Tang Du hoảng sợ nói: "Tại sao lại như vậy?"
"Có rất nhiều khả năng xuất hiện tình huống này, ví như lúc đầu thai linh hồn không kịp đến nhục thân, cũng có khả năng linh hồn đứa bé này bị thứ gì đó bắt đi, hoặc là vô tình đi qua những nơi có từ trường mạnh, hồn phách trẻ con rất yếu và bất ổn, rất dễ bị giữ lại ở những nơi có khí tràng đặc thù, đây là lý do vì sao mọi người thường không cho phép phụ nữ mang thai xuất hiện trong nhà tang lễ."
Mục Dung phân tích: "Hẳn là không phải trời sinh, lúc chuyển sinh xảy ra vấn đề thì Địa Phủ sẽ lập tức giải quyết, sẽ sửa lại mệnh cách của đứa bé để hồn phách khác thay thế đầu thai, dòng chảy thời gian của hai giới cũng không giống nhau, bọn tôi có đầy đủ thời gian để sửa lại, rất hiếm khi xảy ra sơ suất loại này, lỡ như ngay lúc đó không có hồn phách thích hợp để thay thế thì cũng sẽ lấy cái chết để lấp vào."
"Vừa rồi tôi thử sờ xương cốt của đứa nhỏ, đứa nhỏ này vốn phải là thông minh linh hoạt, mệnh cách đại phú đại quý, chứ không phải bộ dạng bây giờ, sự việc này rất kỳ quái "
"Làm sao?"
"Dì Vương kia tướng mạo không phải dạng phú quý, chí ít cũng không thể có điều kiện sống tốt đến vậy được, từ việc chồng dì ấy mất sớm đã khẳng định tôi nhìn tướng không sai, tôi muốn thử xem có phải dì ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ sửa lại khuôn mặt của mình hay không nên lúc nãy mới thử sờ xương cốt của dì ấy, tôi không phải quá rành vụ xem cốt cách nhưng có thể nhìn ra được là dì ấy không có phẫu thuật thẩm mỹ, xương cốt tương hoàn tướng mạo, thông tin cho thấy không khác biệt."
"Vậy có phải do con cái dì ấy không?"
"Cái đó thì phải nhìn mới biết."
Bảo mẫu tiểu Lưu gõ cửa: "Hai vị, chị Vương hỏi hai vị có muốn ở lại cùng ăn cơm tối không?"
"Được, cám ơn "
Tang Du và Tang Đồng xuống lầu nói chuyện phiếm với bà Vương, Mục Dung thì đi vòng vòng xem xét.
Bà Vương nắm tay Tang Đồng, hai mắt đẫm lệ: "Tang đại sư, đứa nhỏ phải làm sao đây, xin ngài giúp tôi với "
"Dì à, tôi sẽ cố hết sức, vấn đề của đứa nhỏ vẫn là nên tin vào khoa học, đợi lớn hơn chút thì lại mang bé đến bệnh viện kiểm tra thêm."
Bà Vương liên tục gật đầu, lau lau nước mắt: "Bệnh viện bây giờ cũng không đáng tin, lần trước kiểm tra rõ ràng là con trai mà "
"Dì, thời đại đã khác rồi, trai gái gì cũng như nhau cả, nếu như đứa bé này có thể trị khỏi, tương lai rất sáng lạn, chưa giúp được gì cho dì thật xin lỗi, tiền sẽ trả lại đủ cho dì."
"Không cần đâu, con trai tôi chút nữa sẽ về, phiền Tang đại sư nhìn xem nó một chút, tiền đó cứ xem như thù lao. Mấy ngày trước nó làm tôi sợ muốn chết, cũng may trời đất phù hộ."
"Con trai dì làm ở đâu?"
Vẻ mặt bà Vương tự hào: "Đại đội cảnh sát giao thông, đang được đề bạt."
Tang Đồng cười nói: "chúc mừng dì, vậy còn con gái dì?"
Bà Vương khinh thường nói: "Không biết, hơn ba mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn, thôi đừng nhắc tới, nhức hết cả đầu "
Thời gian cơm tối, con trai bà Vương đúng lúc về nhà, Tang Đồng đưa mắt đánh giá hắn một chút, hắn cao tầm một mét chín dáng người uy phong. Phía sau hắn có thêm một người, trong tay người nọ cầm bao lớn bao nhỏ.
Tang Đồng chỉ nhìn thấy nửa gương mặt của người phụ nữ, dung mạo rất đẹp được kế thừa từ gen mẹ, nhìn qua chỉ khoảng chừng hơn hai mươi một chút, chỉ là khí sắc rất kém, tinh thần uể oải.
"Mẹ, đây là mua cho mẹ và Mãn Mãn nè "
Bà Vương kêu bảo mẫu nhận quà, không vui nói: "Sau này đừng gọi Mãn Mãn nữa, đại sư nói nhũ danh này không tốt, đường đường là đứa bé khấu khỉnh đáng yêu lại bị mấy đứa gọi thành cái dạng này rồi!"
"Mẹ à! Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, đại sư bây giờ toàn thứ gạt người thôi..."
Người đàn ông cao lớn đứng trước người cô tránh sang một bên, Khúc Đình Đình nhìn thấy Tang Đồng đang ngồi trên ghế sofa, không nói thêm gì.
Bà Vương lôi kéo con trai của bà Khúc Đạt Đạt đi tới: "Tang đại sư,ngài nhìn con trai tôi một chút đi."
Tang Đồng ngồi bắt chéo chân: " xem cho con gái dì trước đi."
"Nó? Nó có tin đâu, xem nó làm gì."
"Mẹ tôi nói đúng,.không cần xem cho tôi."
"Okie, tùy cô."
Mục Dung từ lầu hai bay xuống "nhà này không có vấn đề gì."
Tang Du để ý thấy lúc Mục Dung nói chuyện, Khúc Đình Đình đang nhìn nơi khác bỗng quay lại, ánh mắt kinh ngạc thoáng quá liền giấu đi, giả vờ như không có gì.
Tang Du nói nhỏ vào tai Tang Đồng, người nọ nhẹ cười nói: "Để Mục Dung tâm sự với cô ấy đi."
"Sao cơ?"
"Không sao, Khúc tiên sinh viết chữ bằng tay nào?"
"Tay phải."
...
Khúc Đình Đình cầm ly nước đứng bên cửa sổ ngắm nhìn vườn hoa, Mục Dung đi đến bên cạnh hỏi: "Cô nhìn thấy tôi sao?"
Khúc Đình Đình không phản ứng, xoay người đi đến phòng ăn: "Chị Lưu, lấy hải sâm tôi đem về nấu vài món bồi bổ thân thể cho mẹ tôi đi."
Lúc ăn cơm Tang Đồng cố ý ngồi đối diện Khúc Đình Đình, suốt bữa ăn một mực đánh giá người kia, người kia cố giả vờ như không biết nhưng hành động cứng nhắc lại bán đứng chính mình.
"Khúc tiểu thư hiện tại đang làm gì?"
"Cùng bạn bè mở shop buôn bán nhỏ thôi, không đáng nói đến."
"Khúc tiểu thư khiêm tốn quá rồi, buôn bán nhỏ có thể mua nhà mua xe cho mẹ và em trai thì tôi cũng muốn thử đổi nghề nha~"
Khúc Đình Đình cụp mắt cười cười, gắp hải sâm vài dĩa của bà Vương: "Mẹ ăn nhiều chút đi, hải sâm tốt cho thân thể."
Tang Đồng chống cằm, hào hứng nhìn Khúc Đình Đình: "Hôm nay mười lăm a~"
Mọi người trên bàn vẻ mặt hồ nghi, không hiểu ý tứ trong câu nói của Tang Đồng, Khúc Đình Đình buông đũa ngẩng đầu đối mặt với Tang Đồng, vừa giận vừa khó xử nói: "Không phải như cô nghĩ."
"Tang đại sư, Đình Đình, hai người nói gì vậy?"
"Không có gì, dì Vương tôi muốn nói chuyện với con gái dì một chút được không?"
Khúc Đình Đình nhận lệnh buông đũa xuống, cùng Tang Đồng đi ra vườn hoa, cô thở dài: "Mẹ tôi vậy mà mời được cao nhân."
"Người quỷ khác đường, tôi khuyên cô nên dừng cương trước bờ vực, nhỡ như gặp trúng yêu ma không tốt, sẽ gây hoạ tới gia đình đấy."
"Tùy cô có tin hay không, chuyện của Mãn Mãn không liên quan đến tôi."
"Tôi không tin."
"Tôi sẽ không hại Mãn Mãn, tôi vốn có lời hứa với Đạt Đạt, nếu như đứa thứ hai vẫn là con gái thì tôi sẽ nhận nó làm con thừa tự, sau một thời gian nữa Mãn Mãn sẽ là con thừa tự của tôi, tại sao tôi lại hại nó!"
"À, vậy nên cô mới thay đổi giới tính của nó?"
Yếu hầu của Khúc Đình Đình cứng lên, hai vai rủ xuống: "Đúng vậy, giới tính là tôi đổi nhưng Mãn Mãn trời sinh đã không có linh hồn rồi!"
Tang Đồng cười lạnh: "phía sau cô là âm sai, cô còn muốn nói láo à?"
"Tôi không có!"
"Cô vừa vào cửa tôi đã thấy cô có gì đó không đúng, cô rõ ràng nhìn thấy Mục Dung nhưng lại vờ như không thấy, mẹ và em trai cô rõ không phải số người giàu có, nhà cô có điều kiện sống tốt như vậy đều nhờ cô cung cấp! Đáng tiếc cô gặp trúng tôi, trên đời này không phải chỉ có cô mới có thể sử dụng ngũ quỷ thuật, năm con tiểu quỷ đó tôi còn quen biết hơn cô đấy, bớt phí lời lừa gạt!"
Bà Vương vẫn còn quan tâm con gái nên liền lặng lẽ đến gần mở cửa, Khúc Đình Đình kích động quay lưng về phía cửa nên không thấy được ánh mắt ra hiệu của Tang Đồng.
"Phải! Là tôi cung phụng quỷ đường, mắc mớ gì tới cô hả?! Cha tôi mất sớm, chủ nợ đến nhà súyt chút bức tử mẹ tôi! Tôi dùng Ngũ Quỷ Vận Tài thấy đổi cuộc sống thì sao, Mãn Mãn là trời sinh không có linh hồn, chuyện này không liên quan đến tôi!"
"Mày nói cái gì hả?!"
Khúc Đình Đình im bật, Tang Đồng than nhẹ: "Tôi đã nhắc cô rồi."
Cô cứng ngắt xoay người, bà Vương vung tay, vã một cái lên mặt cô: "Mày dám nuôi quỷ hả?!"
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Ngũ quỷ vận tài có lẽ là có thật, nhưng uy lực và cái giá rất kinh khủng, cố sự này là độc giả cung cấp, không tiện nêu rõ danh tính a.
Mị: Mị cũng từng tìm hiểu qua vụ vận tài này, rất nhiều tư liệu cũng có đề cập nhưng không có bằng chứng cụ thể hoặc minh chứng sống nào cả. À mà cố sự này các đồng râm sẽ thấy tiểu Du nhà mị bá vương đến cỡ nào nà.~~ thỉnh thong thả đợi nha.~~~
Chắc là từ chương sau mị sẽ gộp chương nên là 2 ngày up 1 làn nhá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...