Bạn Cùng Phòng Đừng Thẹn Thùng

Buổi tối Tô Nguyện như ý nguyện được ăn tôm, Phương Chính vẫn rất săn sóc cậu, giúp cậu bóc vỏ tôm rồi đặt vào trong bát, lại không nói được một lời. Phương Chính không nói lời nào, Tô Nguyện cũng không nói thêm cái gì, chính là lẳng lặng ăn tôm tươi đến ngon miệng.

Sau khi ăn xong, người nên làm gì thì làm nấy. Rõ ràng hai người cách nhau gần như vậy, lại giống như vô hình có một hàng rào ở giữa bọn họ, đem bọn họ ngăn cách.

Hình thức ở chung này làm Tô Nguyện cảm thấy không quen, nhưng cũng không biết nên nói gì.

Ngày thứ hai, cũng không có nhận được tin nhắn, Phương Chính thì đi làm, lúc Tô Nguyện còn chưa thức dậy đã rời đi, Tô Nguyện tâm tình buồn bực ở trong phòng đi đi lại lại, ăn bữa sáng rồi dọn dẹp cái bàn, rảnh rỗi nhàm chán lại đi thu dọn luôn cả căn phòng, sau đó ngơ ngác nhìn căn phòng mình đã ở đây sinh hoạt được vài năm...

Nơi nơi đều có bóng dáng Phương Chính...

Nhớ rõ thời điểm Phương Chính vừa mới dọn tới, tựa hồ còn không biết làm việc nhà thế nào, có một lần lau sàn nhà đến ướt nhẹp rồi tự trượt ngã, cả cái xô cũng bịt lật, nước bắn tung tóe. Khi đó Tô Nguyện ở trong phòng tra tư liệu, nghe được động tĩnh thì vội vàng đi ra xem xét, sau đó liền nhìn đến Phương Chính tư thế rất khó coi nằm trên sàn nhà, cậu sửng sốt, rồi buồn cười cười ra tiếng, Phương Chính đỏ mặt từ trên sàn nhà đứng lên, đối với cậu trừng mắt nửa ngày, cuối cùng vẫn là mặt đỏ bừng cúi đầu ngoan ngoãn đi thu dọn.

Nhớ lại tất cả đều là những kỉ niệm tốt đẹp, Tô Nguyện bên miệng nở nụ cười yếu ớt.


Hai người đại khái cứ tiếp tục tình trạng không mặn không nhạt như vậy qua một tuần, ai cũng không chịu đánh tan cái cục diện kỳ quái này. Kỳ thật Tô Nguyện có thử đi đánh vỡ, nhưng Phương Chính tựa như một tên đi vào ngõ cụt, vậy mà chết sống không chịu đi ra. Tô Nguyện tỏ vẻ thực bất đắc dĩ.

Mà người kia cũng không còn gửi tin nhắn cho mình nữa, cái tình huống gì đây, Tô Nguyện cảm thấy hai cái người này cùng lúc phát tính tình, này rốt cục đều bị cái gì a? Vì cái gì một đám đều như vậy? Một người không biết tỏ vẻ quật cường làm cái gì, cả ngày cứ hé ra mặt thối không biết cho ai xem, một người thì cái gì cũng không nói liền cứ thế vô tin tức, cho dù là buông tha cho mình thì cũng phải gửi cho mình cái tin nhắn để biết đi, cứ như vậy bốc hơi khỏi cuộc đời này chơi vui lắm sao?

Đang lúc thập phần buồn bực, một tin nhắn liền được gửi đến, là dãy số quen thuộc.

"Tôi nghĩ tôi cứ quấn quít lấy em như vậy sẽ làm em cảm thấy phản cảm, này cũng không phải của ý định ban đầu của tôi. Cho nên tôi mấy ngày nay đều cố kìm nén chính mình, để cho chính mình không cùng em liên hệ, muốn xem nhẹ hết thảy về em. Nhưng là tôi phát hiện tôi không thể làm được, em đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của tôi, không có em, hết thảy đều thay đổi. Nguyên bản chuyện vui vẻ cũng trở nên buồn tẻ, nguyên bản đồ ăn mỹ vị cũng trở nên khó nuốt, những thứ nguyên bản đã trở thành thói quen lại trở nên khó có thể đối mặt. Tôi muốn đến gần em, nhưng lại sợ em chán ghét tôi, tôi chỉ có thể thật cẩn thận, giống như một con mèo nhát gan chỉ dám vươn móng vuốt chậm rãi thử, bước đi cẩn thận từng bước một, từng bước đến gần em......"

Tô Nguyện không nghĩ tới hắn thế nhưng yêu mình sâu đậm như vậy, kinh ngạc rất nhiều, lại cảm thấy người này chính là Phương Chính... Đây là cảm giác sai đi, cái tên ngốc kia khi nào thì lại dùng loại hoa ngôn xảo ngữ này? Cho nên... cảm giác này rất hoang đường!

Nhưng là, người này đến tột cùng là ai? Bằng hữu của cậu cũng không nhiều, nên có bạn gái đều có bạn gái, muốn kết hôn cũng đều kết hôn, cũng có vài tên còn độc thân, mà mấy người kia... Nhìn đến mỹ nữ liền hai mắt lang hổ phát sáng, thấy thế nào cũng không giống gay a. Giúp cuộc là ai...

"Anh có thể nói cho tôi biết anh là ai không?"

"Nói cho em biết thì như thế nào... Còn không phải không thể cùng một chỗ ư."

Tô Nguyện ngẫm nghĩ, hai người này có vẻ không có bao nhiêu liên hệ đi?

"Nhận thức một chút cũng tốt."

"Biết được chỉ càng xấu hổ mà thôi"


Tô Nguyện nhìn hắn tựa hồ như thế nào cũng không chịu nói cũng vô pháp, cứ theo như lời hắn nói, biết rồi càng thêm xấu hổ, vậy không cần biết cũng tốt.

"Được rồi, không bắt buộc anh."

"Tôi thật hận chính mình không phải nữ nhi, như vậy là có thể quang minh chính đại theo đuổi em."

Tô Nguyện cười khổ, hắn cứ mỗi ngày một cái lời tâm tình như vậy còn chưa đủ quang minh chính đại sao?

"Cái này... không thể cưỡng cầu"

"Cũng đúng, tôi không có khả năng thay đổi của giới tính của mình"

Tô Nguyện nghi hoặc, có người vì tình yêu đi thay đổi cả giới tính, người này yêu sâu sắc quá đi?

"Vì cái gì? Cứ như vậy làm chính mình không phải tốt lắm sao?"


Sau đó cảm thấy không ổn liền bổ sung thêm một câu.

"Tuy rằng có lẽ ta sẽ không thích ngươi..."

"Đúng vậy, tôi nên là chính mình, tôi còn có cha mẹ, tôi phải vì bọn họ mà suy nghĩ"

Như vậy xem ra người này vẫn là một người rất yêu thương gia đình....

Hai người nói một ít chuyện râu ria, cuối cùng rõ ràng có thể cảm giác được đối phương tâm tình tốt lên, nguyên bản còn muốn tán gẫu nhiều một chút, nhưng đối phương lại phải đi làm, chỉ có thể vội vàng nói lời từ biệt.

Tô Nguyện cười, kỳ thật hắn là một người thực đáng yêu, rất biết chiếu cố người khác, chính là quá cố chấp, cũng không biết là đúng hay sai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận