Bần Cùng Dã Nương Tử

Chịu ủy thác của Giang Vô Nhai, Phục Hổ môn nhiều lần ám sát Đông
Phương Dực bất thành, ngược lại còn tổn thất nhiều người tài giỏi. Đến
giờ, việc lấy đầu của Đông Phương Dực không còn là chuyện thực hiện theo yêu cầu mua bán của Giang Vô Nhai mà còn vì danh dự của Phục Hổ môn.

“Phục hổ môn” thành lập nhiều năm, mỗi lần ra tay đều không thất bại
mà thành danh trên giang hồ, ai nghe nói đến cũng đều mặt mày ảm đạm, cả người lạnh run ước gì chưa từng nghe qua ba chữ này. Nếu không lấy được đầu của Đông Phương Dực thì thanh danh vất vả gầy dựng mấy chục năm nay của Phục Hổ môn sẽ sụp đổ, thật mất mặt, tương lai làm sao còn có chỗ
đứng trên giang hồ.

Cho nên môn chủ Phục Hổ môn Thi Thiên Phách quyết định thay đổi kế
sách, không trực tiếp xuống tay với Đông Phương Dực mà hướng tới thân
nhân của hắn. Chỉ cần bắt được thân nhân của Đông Phương Dực tin chắc
rằng hắn sẽ bó tay chịu trói.

Phục Hổ môn vốn định nhắm tới thê tử của Đông Phương Dực là Tây Môn
Nguyên Bảo, ai ngờ khi vụng trộm lẻn vào Đông Phương gia lại không thấy
người, đến lúc rời đi lại bắt gặp Y Thư Ngọc cùng nha hoàn vừa tới. Sát
thủ nghĩ rằng nếu không bắt được thê tử thì lấy mẹ của Đông Phương Dực
thế vào cũng được, Đông Phương Dực chắc không tàn nhẫn đến mức không rat ay cứu mẫu thân đang lâm trong hiểm cảnh đâu?

Vì thế sát thủ đem nha đầu đánh bất tỉnh, lưu mạng nàng lại là muốn
nàng sau khi tỉnh lại thông báo cho Đông Phương Dực biết tin, bằng không cần gì phải giữ lại tính mạng của nàng.

Y Thư Ngọc hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì, chỉ biết trước
mắt đột nhiên xuất hiện một gã hắc y nhân, nàng chưa ra tiếng khiển
trách người này vô lễ xuất hiện mạo phạm nàng, liền thấy Lục nhi bị đánh bất tỉnh ngã xuống đất chờ đến lúc nàng ý thức được cần phải hét lớn
tiếng gọi người thì đã bị hắc y nhân che mặt mang đi.

Đông Phương Dực cùng Nguyên Bảo thân mật, ngọt ngào dẫn con lừa về
giao cho ông bác, không ngờ về tới Đông Phương gia lại thấy một màn hỗn
loạn, nhóm hộ vệ sắc mặt vừa tức lại vừa lo lắng. Khi bọn hắn nhìn thấy
Đông Phương Dực trở về, đội trưởng hộ vệ Vu Hạo lập tức chạy đến thỉnh
tội, đồng thời kể rõ sự việc.

Đông Phương Dực nghe thấy Vu Hạo báo tin mẫu thân mất tích, hơn nữa
khi nghe những lời Lục nhi tỉnh lại bẩm báo, mặt liền tràn đầy giận dữ,
hai tay nắm chặt thành quyền nhưng cố gắng không phát tiết trước mặt mọi người. Việc quan trọng trước nhất là phải giải cứu mẫu thân trở về chứ
không phải là nóng giận vô nghĩa.

Tây Môn Nguyên Bảo nghe thấy bà bà bị người bắt đi, kinh ngạc che lại môi. Tuy rằng bà bà không thích nàng mà nàng khi đối mặt với bà bà cũng luôn nơm nớp lo sợ, nhưng ở chung với nhau một thời gian cũng phải có
tình cảm, cũng lo lắng cho an nguy của đối phương. Chỉ là nàng không
hiểu vì sao bà bà lại bị bắt đi? Đối phương muốn cái gì? Nàng lo lắng
nhìn trượng phu đang lửa giận bừng bừng, đem bàn tay nhỏ bé nắm chặt
tay hắn, cố gắng trấn an hắn.

“Vu Hạo, ngươi lựa chọn những người giỏi nhất theo ta chờ lệnh, những người còn lại phải bảo vệ mọi ngả đường dẫn tới Đông Phương gia, ngay
cả những chỗ nhỏ nhất cũng không được sơ suất, bỏ qua, không được để
chuyện này phát sinh lần nữa”. Đông Phương Dực nắm chặt bàn tay nhỏ bé
của thê tử, ra lịnh cho Vu hạo nhằm phòng ngừa Phục Hổ môn lại lẻn vào
bắt người.

“Dạ”, Vu Hạo hiểu được sự tình nghiêm trọng, đây là cơ hội để hắn lập công chuộc tội, tuyệt không thể làm cho Đông Phương Dực thất vọng lần
nữa, bở vậy lập tức chấp hành mệnh lệnh.

“Nguyên Bảo, ngươi về phòng trước đi, nếu nhàm chán tìm Bảo Đệ nói
chuyện phiếm, ta còn có việc phải xử lý”. Đông Phương Dực không muốn
nàng lo lắng quá mức, ôn nhu nói với nàng, làm như sự việc xảy ra chỉ là chuyện nhỏ thôi.

“Dạ”, Nguyên Bảo biết giờ phút này lòng hắn nóng như lửa đốt, không
nghĩ hắn lại bận tâm lo cho nàng, mặc kệ là hắn nói gì, nàng đều nhu
thuận nghe theo.

Đông Phương Dực nghe vậy liền xoay người, chuẩn bị lo việc cứu mẫu thân.

Nguyên Bảo khổ sở nhìn thân ảnh cương trực của hắn, giờ phút này hắn
nhất định là rất đau khổ và lo lắng, chẳng lẽ nàng chỉ có thể trơ mắt
đứng nhìn, chuyện gì cũng không thể làm để chia sẻ cùng hắn sao?

Không! Nàng muốn là một thê tử có thể giúp hắn phân ưu giải lao, chứ
không phải là thê tử chỉ biết sống phóng túng, suốt ngày gây chuyện thị
phi.

Nàng, Tây Môn Nguyên Bảo, tuy rằng không có thông minh nhưng là có
khí lực kinh người, nàng tin tưởng lão thiên gia cho nàng một thân khí
lực như vậy không phải là dư thừa. Vì Đông Phương Dực, nàng nhất định sẽ ở khi quan trọng mà sử dụng khả năng thiên phú này.

Hạ quyết tâm, Tây Môn Nguyên Bảo lập tức xoay người đi tìm Bảo Đệ,
làm cho mọi người nghĩ đến nàng là vì nhàm chán, tìm Bảo Đệ nói chuyện
phiếm đi.

Trong thư phòng, Đông Phương Dực mặt mày đăm chiêu, ủ đột, thắt lưng
dắt nhuyễn kiếm bên người lại có giấu theo chủy thủ. Những kẻ cùng hắn
kết thù lại làm ra những việc ti tiện như vậy nhất định là Phục Hổ môn
không cam lòng, còn có liên quan đến Giang Vô Nhai. Nhưng Giang Vô Nhai
không thể không tiếng động mà tự do ra vào Đông Phương gia, so với hắn
thì sát thủ của Phục Hổ môn có khả năng nhiều hơn cho nên việc này nhất
định là Phục Hổ môn rat ay.

Vì thế, hắn hoả tốc liên lạc Liễu Toàn, muốn Liễu Toàn lập tức tra ra mẫu thân bị” Phục Hổ môn” giấu ở đâu? Hắn có thể dễ dàng tha thứ” Phục
Hổ môn” nhiều lần muốn lấy tính mạng của hắn, chính là không thể dễ dàng tha thứ bọn họ tìm tới người nhà của hắn! Hắn nguyên bản còn không có ý đụng tới Phục Hổ môn nhưng hôm nay bọn hắn là muốn bị diệt vong nhanh
hơn. Hắn sẽ làm cho bọn họ biết, muốn đụng tới hắn phải trả một giá đắt
đến thế nào. Lần này hắn quyết tâm đem ba chữ Phục Hổ môn hoàn toàn biến mất trên giang hồ. Để Nguyên Bảo ở lại nhà, lại có hộ vệ nghiêm ngặt
bảo hộ là hắn có thể yên tâm xuất môn, không lo nàng sẽ xảy ra chuyện.

Về quyết định của hắn, hắn cũng không muốn nàng biết được sẽ có một
trận ách đấu mà thêm lo lắng, bất an, càng không muốn nàng vì vậy mà đòi đi theo. Hắn không muốn trước khi đi lại cùng nàng ầm ỹ một trận, thà
rằng cứ để nàng hoàn toàn không hay biết gì, vui vẻ ở nhà chờ hắn cứu
mẫu thân trở về.

Khi hắn đã chuẩn bị xong thì Liễu Toàn cũng đem đến tin tức của mẫu
thân, quả nhiên như hắn dự đoán, môn chủ Phục Hổ môn Thi Thiên Phách
giấu người tại miếu sơn thần ở ngoài thành.

Thi Thiên Phách ở miếu sơn thần ngoài thành mai phục sát thủ, chờ hắn tới cửa nộp mạng.

Đông Phương Dực không muốn quấy nhiễu người trong tộc, bởi vậy cận
đối mọi người tuyên bố muốn dẫn thủ hạ đi tìm kiếm mẫu thân. Lại từ
miệng hạ nhân biết được Nguyên Bảo đã đi tìm Bảo Đệ nói chuyện phiếm,
cho nên hắn cũng không tìm nàng từ biệt, miễn cho nàng nhìn ra manh mối
hoặc là sẽ xung phong đi tìm người.

Vì thế, Đông Phương Dực liền cùng Vu Hạo dẫn một đám thủ hạ đắc lực
nhất thúc ngựa ra đi, việc an nguy của người trong tộc giao lại cho hộ
vệ phụ trách.

Một đội nhân mã tinh nhuệ rời đi, Đông Phương Dực vì quá lo lắng cho an nguy của mẫu thân mà không để ý trong đám người Vu Hạo lựa chọn có

một người đặc biệt xinh xắn, lanh lợi…

Nguyên Bảo mặc trang phục như những người khác, cố ý trà trộn trong
thủ hạ, bởi vì mọi người đều nóng lòng cho sự an nguy của Y Thư Ngọc nên không để ý tới sự khác thường, bởi vậy không ai phát hiện ra nàng.

Đoàn người Đông Phương Dực giục ngựa chạy như điên, Nguyên Bảo gắt
gao đeo bám phía sau sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, điều này chứng tỏ sự việc rất nghiêm trọng. Nàng nên làm gì để giúp hắn chia sẻ gánh nặng đây?

Nàng chậm rãi thả chậm tốc độ, cố ý cùng với người khác bảo trì một
khoảng cách ngắn. Nàng võ nghệ không cao, nếu hai bên đánh nhau nàng
chắc chắn sẽ làm liên lụy Đông Phương Dực, gia tăng thêm gánh nặng cho
hắn, không bằng núp ở phía sau chờ cơ hội. Tựa như lúc đi đánh cướp, khi có cơ hội nàng sẽ nhảy ra giễu võ dương oai, trở thành vũ khí lợi hại
nhất của Đông Phương Dực.

Tây Môn Nguyên Bảo trong mắt lóe ánh sáng kiên định, nàng sẽ không để cho trượng phu một mình mạo hiểm, phu thê vốn có phúc cùng hưởng, có
nạn cùng chia, nàng sẽ không để Đông Phương Dực bỏ lại nàng, một mình
tiến vào đầm rồng hang hổ.

Đông Phương Dực dẫn người tới cách miếu sơn thần ngoài thành ba dặm
thì dừng lại, để tránh đả thảo kinh xà, làm cho sát thủ Phục Hổ môn
trong miếu biết có người đến giải cứu sẽ mất đi ưu thế.

Đoàn người lặng yên ẩn vào, mỗi người đều đã được huấn luyện nên rất ăn ý, khi hành động không để lại tiếng vang.

Đông Phương Dực chỉ huy đến lúc hành động, mọi người sẽ từ bên ngoài
ập vào đối phó với đám sát thủ, Vu Hạo lo bảo vệ an toàn của Y Thư Ngọc
còn hắn sẽ đối phó với Thi Thiên Phách.

Bọn họ vô thanh vô tức, nhất nhất giải quyết sát thủ bên ngoài miếu mà không làm kinh động tới những kẻ bên trong.

Nhiều nhân tài đắc lực của Thi Thiên Phách đã tổn hại trong tay Đông
Phương Dực, chỉ còn lại vài kẻ thân thủ tốt thì cho ẩn thân bên trong
miếu, thành ra canh giữ ngoài miếu chỉ là những sát thủ tầm thường.

Y Thư Ngọc bị trói trong miếu sơn thần đã tỉnh lại, nàng bị một đám
hung thần ác sát trước mắt làm cho sợ đến hồn bất phụ thể, sắc mặt tái
nhợt. Nhưng chỉ lát sau nàng đã trấn định lại, tự ra lịnh cho mình không được biểu lộ sự sợ hãi nếu không người ta sẽ xem thường Đông Phương
gia. Vì tôn nghiêm của Đông Phương gia, cho dù chết, cũng phải ưỡn ngực, thong dong chịu chết.

“Các ngươi là ai? Bắt ta có dụng ý gì?”, Y Thư Ngọc bị trói trên cột, cốn gắng bình tĩnh hỏi, tựa như là đang ở nhà tiếp khách.

Y Thư Ngọc bình tĩnh làm Thi Thiên Phách đối nàng nhìn với cặp mắt
khác xưa, vốn tưởng rằng nàng sẽ khóc nháo không ngớt, không nghĩ tới
nàng sẽ nhanh như vậy liền nhận sự thật, thái độ của nàng làm hắn liên
tưởng tới sự bình tĩnh đồng dạng của Y Thư Ngọc. Lúc trước là hắn quá
xem thường Đông Phương Dực cho nên mới bị tổ thất nặng nề, bất quá lần
này hắn quyết tâm phản kích, làm cho Đông Phương Dực biết Phục Hổ môn
không phải chỉ có danh hão, bọn họ là những kẻ có khả năng làm người
khác sợ tới hồn phi phách tán.

“Đông Phương phu nhân yên tâm, mục tiêu của chúng ta không phải là
ngươi, rất nhanh ngươi sẽ có thể về nhà. Về phần chúng ta là ai, ngươi
không nên biết đến thì tốt hơn”. Thi Thiên Phách là muốn mạng của Đông
Phương Dực, đối với Y Thư Ngọc hắn lười động thủ.

“Hay là các ngươi muốn gây bất lợt cho con ta?”, Y Thư Ngọc không
phải ngu ngốc, nếu không phải nhắm vào Dực nhi thì bắt cóc nàng làm gì. Nghĩ đến yêu tử sẽ vì nàng mà gặp bất trắc, nàng không khỏi cảm thấy
bàng hoàng bất lực.

“Đông Phương phu nhân quả nhiên là người thông minh.” Nếu Y Thư Ngọc đã đoán được, Thi Thiên Phách sẽ không giấu diếm nữa.

“Các ngươi không được đụng tới con ta, nếu thương hại tới hắn, ta sẽ
cùng các ngươi liều mạng”, nghĩ tới yêu tử, Y Thư Ngọc không còn thất sợ hãi.

“Ha ha ha! Đông Phương phu nhân, ngươi không khỏi quá coi trọng bàn
thân, ngươi nghĩ dựa vào một nữ nhân như ngươi có thể làm được gì chúng
ta sao?, Thi Thiên Phách cất tiếng cười to, chế giễu nàng.

“Ngươi đừng mạnh miệng nói trước”, Y Thư Ngọc vẫn cứng rắn phản bác, mặc kệ đạo lý người đứng dưới mái hiên phải cúi đầu.

Tránh bên ngoài miếu sơn thần, Đông Phương Dực nghe mẫu thân lên
tiếng bảo vệ hắn, hai mắt không khỏi ẩm ướt, đồng thời cũng lo lắng cho
an nguy của nàng, sợ Thị Thiên Phách thẹn quá thành giận, ra tay tổn
thương mẫu thân.

Vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đông Phương Dực liền đưa tay
ra hiệu cho Vu Hạo, vũ khí trong tay chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ hắn ra
lịnh là đồng loạt tiến vào giải cứu Y Thư Ngọc.

Tây Môn Nguyên Bảo trốn ở rất xa, nín thở ngưng thần nhìn tình cảnh
trước mắt, đồng thời cũng rất quan tâm an nguy của bà bà cùng trượng
phu. Bọn hắc y nhân che mặt trong miếu sơn thần xem ra cũng không phải
người lương thiện, nàng không khỏi hướng lão thiên gia cầu khấn, phù hộ
bà bà cùng trượng phu bình an trở về.

“Hừ! Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng chọc giận ta, chọc giận ta đối với ngươi một chút ưu việt đều không có! Phải biết rằng, mạng nhỏ của ngươi đang nằm trong tay ta, cho nên vẫn ngoan ngoãn nghe lời ta thì tốt
hơn”. Thi Thiên Phách hăm dọa Y Thư Ngọc, muốn nàng hiểu rằng nàng đang
là con tin, chứ không phải là đương gia chủ mẫu của Đông Phương gia mà
hắn cũng không phải là nô tài phải nịnh hót lấy lòng nàng.

“Ngươi chỉ biết có uy hiếp nữ nhân thôi sao?”, Y Thư Ngọc cố tình không để uy hiếp của hắn vào mắt.

“Ngươi nói cái gì?!” Thi Thiên Phách tức giận trừng mắt nhìn Y Thư Ngọc không biết sống chết.

Đúng lúc này, Đông Phương Dực khoát tay ra hiệu, đám người đang ẩn nấp lập tức tiến vào trong miếu.

Đột nhiên bị tập kích làm Thi Thiên Phách có chút bất ngờ, hắn không
nghĩ nhóm người Đông Phương Dực lại sớm tìm ra nơi này đến vậy, hơn nữa còn tiến sát không tiến động. Thấy bọn họ đột nhiên đánh vào, năm ngón
tay của Thi Thiên Phách nhanh như chớp đặt lên cổ của Y Thư Ngọc, ý muốn bảo với Đông Phương Dực phải dè chừng, hắn không phải nói chơi.

Đông Phương Dực sớm đã dự liệu hắn sẽ làm tổn hại đến mẫu thân nên
khi xông vào miếu, hắn liền lập tức xuất kiếm hướng Thi Thiên Phách đánh tới.

Thi Thiên Phách chưa bao giờ cùng Đông Phương Dực giao thủ, chỉ biết
là Đông Phương Dực có võ nghệ, cho đến lúc này mới biết Đông Phương Dực
còn là một tay kiếm thủ giỏi, hèn chi mấy thủ hạ đắc lực của hắn được
phái đi lấy mạng Đông Phương Dực đều phải bỏ mình dưới kiếm của Đông
Phương Dực. Hắn không dám xem thường, hai tay vung lên, hóa giải kiếm
chiêu đang tấn công tới tấp.

Vu Hạo muốn cứu Y Thư Ngọc nhưng lại bị mấy tên sát thủ cản đường, nên không có cách nào ra tay.

Y Thư Ngọc bị trói trên trụ cũng không cách nào trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn yêu tử cùng ác nhân giao đấu.

Đông Phương Dực cùng Thi Thiên Phách vẫn đấu nhau kịch liệt, nếu sơ

sảy một chút thì sẽ mất mạng trong tay đối phương, người bên ngoài nhìn
chỉ thấy hoa mắt, không phân biệt được là ai bị thương, là ai chảy máu.

Tây Môn Nguyên Bảo nấp ở xa, thấy bọn họ giao đấu ác liệt, ác nhân
tuy không thương tổ được bà bà nhưng nhóm người của Vu Hạo cũng không có cách nào cứu được bà bà ra, vì thế nàng liền rời khỏi chổ ẩn thân, nghĩ là đi vào xem có cơ hội để cứu bà bà.

Thấy Tây Môn Nguyên Bảo đột nhiên xuất hiện, mọi người giật mình, chỉ thấy nàng gọn gàng né tránh đao quang kiếm ảnh. Đông Phương Dực cũng đã thấy nàng, âm thầm may mắn là lúc này mọi người đều lo chém giết, sẽ
không ai làm tổn hại đến nàng.

Y Thư Ngọc vốn không nhận ra Nguyên Bảo cho đến khi nàng đi đến trước mặt, nhìn đôi đồng tử linh lợi mới nhận ra. Lúc đầu là kinh ngạc, sau
lại nghĩ để nàng bắt gặp mình trong tình cảnh khó coi như vậy, mặt có
chút không vui.

“Nương, ngài đừng sợ, ta đến đây!” Tây Môn Nguyên Bảo rất nhanh đến
bên Y Thư Ngọc, nhanh nhẹn lấy tiểu đao cắt đứt dây trói, thành công cứu được bà bà.

“Ân.”, được tự do lại thấy trên mặt Nguyên Bảo không có biểu tình
cười nhạo hay mừng thầm, Y Thư Ngọc lúc này mới thả lỏng tâm tình, không sợ bị con dâu chê cười.

Tây Môn Nguyên Bảo bất động thanh sắc đứng che trước mặt bà bà, không để cho đao kiếm chém trúng người bà bà.

Hành động bảo vệ xuất phát từ tấm lòng của Nguyên Bảo rơi vào mắt Y
Thư Ngọc, làm cho nàng đột nhiên có cái nhìn khác về Nguyên Bảo. Có lẽ
bình thường Nguyên Bảo lỗ mãng, có chút không hiểu phép tắc nhưng cũng
có thể nói là Nguyên Bảo ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết. Huống hồ
hôm nay Nguyên Bảo còn cứu mạng của bá phụ, cũng có thể nói Nguyên Bảo
là người tốt. Như vậy Nguyên Bảo làm dâu cũng không có lỗi lầm gì, nàng
cần gì phải tìm xương trong trứng chứ.

“Nguyên Bảo, ngươi đứng lùi lại phía sau một chút, đừng để cho mình
bị thương”, Y Thư Ngọc chủ động kéo bàn tay nhỏ bé của Nguyên Bảo, muốn
nàng cách xa đao quang kiếm ảnh một chút.

“Dạ, nương”, thấy Y Thư Ngọc quan tâm làm cho Nguyên Bảo lúc đầu kinh ngạc, sau lại cảm thấy vui mừng.Bà bá rốt cuộc đã không xem nàng là ôn
thần nữa, thậm chí còn chủ động quan tâm nàng, hỏi nàng làm sao mà không vui cho được.

Mẫu thân đã bình an thoát khỏi nguy hiểm, Đông Phương Dực càng tập
trung tinh thần đối phó với Thi Thiên Phách, đường kiếm như hoa trôi
nước chảy tấn công vào những chỗ yếu hiểm của hắn, làm cho Thi Thiên
Phách phải dốc hết toàn lực để chống đỡ.

Thi Thiên Phách thành danh với đôi song chưởng được mệnh danh là
thiết quyền, cho dù ai bị đánh trúng không chết cũng mất nửa cái mạng,
cho nên song quyền chính là vũ khí lợi hại nhất của hắn. Không ngờ gặp
phải Đông Phương Dực sử dụng kiếm, cho nên quyền không thi triển được
nhiều, hơn nữa ngày càng có dấu hiệu đuối sức.

Càng có nhiều máu văng ra càng làm cho Tây Môn Nguyên Bảo cùng Y Thư
Ngọc bị dọa đến xanh mặt, không phân biệt được đó là máu của ai, cả hai
đành chỉ biết cầu nguyện người bị thương không phải là Đông Phương Dực,
cũng mong cho ác nhân mau ngã xuống để sớm chấm dứt trận ác đấu này.

Tây Môn Nguyên Bảo rất muốn nhảy vào giúp Đông Phương Dực, nhưng lại
sợ vạn nhất, không giúp được mà còn làm liên lụy đến hắn, nên chỉ có thể âm thầm lo lắng trong lòng, hận bản thân mình cái gì cũng không thể làm được.

Thi Thiên Phách dùng song quyền đánh thật mạnh lên người Đông Phương
Dực, hắn mím môi, mặt không thể hiện cảm xúc gì, kiếm trong tay đánh
càng nhanh, càng hung hiểm hơn, đường kiếm nhẹ nhàng lại nhanh như chớp, từng đợt, từng đợt ngân quan tấn công tới tấp làm cho Thi Thiên Phách
hết đường chống đỡ.

Không bao lâu, trang phục màu đen của Thi Thiên Phách đã nhuốm đầu
máu, nếu Đông Phương Dực không thay đổi ý định, không lấy mạng cùa hắn,
hắn sớm đã bị mất mạng.

Song quyền của Thi Thiên Phách không hề đánh trúng các vị trí quan
trọng của Đông Phương Dực, mà máu từ các vết thương trên người lại chảy
ra ngày càng nhiều, hắn hiểu mình không thể thắng được Đông Phương Dực.

Khiếu Không kiếm trong tay Đông Phương Dực vẽ một vòng tròn trên
không trung rồi thoải mái đặt lên cổ Thi Thiên Phách. Thắng bại đã định.

Vu Hạo cùng các hộ vệ trải qua một trận ác đấu cũng đã chế phục được
các sát thủ còn lại của Phục Hổ môn, tất cả đều đang đợi Đông Phương Dực xử lý.

“Ngươi thắng.” Thi Thiên Phách sắc mặt ảm đạm, chưa bao giờ nghĩ tới
cảnh đường đường là môn chủ của Phục Hổ môn lại bị thảm bại trong tay
một thương nhân.

“Chính xác”, Đông Phương Dực thở phì phò, thắng cũng không được thoải mái lắm.

Tây Môn Nguyên Bảo thấy trượng phu thắng liền vui mừng nhảy tới bên
cạnh hắn, đắc ý dào dạt nhìn hai tên ác đồ lúc này dám can đảm kèm hai
bên bà bà.

“Ta có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ bại trong tay ngươi”, Phục Hổ môn lần này sẽ bị hủy diệt.

“ Nếu ngươi không nhận cọc mua bán của Giang Vô Nhai mà lấy đầu của
ta, ta tự nhiên cũng không đụng tới ngươi”, tất cả đều do lòng tham của
Giang Vô Nhai mà ra.

“Cái gì?!thì ra sát thủ là do ngươi phái tới?”, Tây Môn Nguyên Bảo
nghe nói nó ác đồ chính là kẻ đã sai người ám sát Đông Phương Dực, tức
giận xông lên đánh cho hắn một quyền. Nếu không nhờ nàng cùng Đông
Phương Dực phước lớn mạng lớn, bọn họ sớm đã bị chúng giết chết ở vách
núi.

Thi Thiên Phách nghĩ nàng chỉ là một tiểu nữ tử, dù dùng hết sức cũng không làm hắn bị thương được nên không có phòng bị gì mà thản nhiên đón nhận một quyền của nàng. Không ngờ khi một quyền đánh tới giữa ngực,
hắn mới biết là mình sai lầm rồi.Một quyền của nàng đã đánh gãy ba cái
xương sườn của hắn, làm cho hắn miệng phun máu tươi, quan trọng hơn là
sau khi chịu một quyền của nàng, hắn biết mình không thể xưng là thiết
quyền vô địch được nữa.. Bở vì quyền của nàng mới chân chính là thiết
quyền vô địch.

Thi Thiên Phách vị nàng đánh, thống khổ ôm ngực, nhất thời không thở nổi.

Những người khác của Đông Phương gia thì không thèm để ý, có lẽ do
hắn đã quá mức suy yếu chứ bị một tiểu nữ nhân đánh có một quyền thì đau ở chỗ nào chứ? Hắn làm gì mà phải ngã xuống đất không đứng dậy nổi, chỉ có như vậy mà cũng xứng để hành tẩu giang hồ sao?


Sát thủ của Phục Hổ môn cũng biết thân thủ của Thi Thiên Phách nên
càng ngạc nhiên, không hiểu có phải hắn đang cố tình diễn trò với Đông
Phương Dực để tìm cơ hội đào tầu hay là bị thương thật sự, mới có thể
miệng phun máu tươi, ngã xuống đất không đứng dậy nổi?

“Nguyên Bảo, đừng đánh chết hắn”, Đông Phương Dực thản nhiên mở miệng nhắc nhở tiểu thê tử, không muốn nàng nhất thời xúc động lại đánh chết
người, mắc công phải lưu lại người để xử lý thi thể rất phiền toái.

“Loại người xấu như hắn, không đánh không được. Hai chúng ta thiếu
chút nữa đã chết trong tay hắn, hơn nữa hắn còn dám bắt cóc nương”. Tây
Môn Nguyên Bảo lại hung hăng giơ quyền lên, muốn cho chúng biết bọn họ
cũng không phải là người dễ chọc.

“Đúng vậy, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, hắn chẳng qua là nhận giao
dịch của người khác, chúng ta nên tìm là người nào muốn thật sự muốn
mạng chúng ta, còn hắn đã bị ngươi đánh một quyền ta nghĩ hắn cũng đã
chịu đủ giáo huấn”. Đông Phương Dực sở dĩ muốn lưu lại mạng của Thi
Thiên Phách vì không muốn làm lợi cho Giang Vô Nhai.

Y Thư Ngọc nghe con dâu vì nàng mà lên tiếng bất bình, trong lòng
càng thêm rối rắm vì vậy đối với Nguyên Bảo liền càng không có ý kiến
gì.

“Được, ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu không có tướng công tat hay ngươi cầu tình, ta sẽ đánh cho ngươi càng thảm hại hơn, ngươi phải hứa
vĩnh viễn không được đụng đến người nhà ta, dù là một sợi lông, nếu
không Tây Môn Nguyên Bảo ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”.. Nếu Đông Phương Dực đã lên tiếng, nàng không thể không cho hắn mặt mũi, bất quá phải
nói thêm vài câu mới được.

Thi Thiên Phách bị một quyền của nàng nói không ra lời, khóe miệng
chảy máu, mặt trắng bệc nghiêm trọng, tỏ vẻ lắng nghe cảnh cáo của nàng.

“Sau này nếu ngươi cón dám tiếp tục khi dễ người nhà của ta, ta sẽ
khiến cho ngươi giống như cây cột đá này”. Vì muốn biểu lộ hiệu quả của
lời cảnh cáo, Tây Môn Nguyên Bảo mắt lộ hung quang, hung hăng đánh một
quyền lên cột đá trong miếu sơn thần. Cây cột chống đỡ không nổi một
quyền của nàng, gãy làm hai đoạn.

“Nguyên Bảo, đừng ~~~” Đông Phương Dực hét lớn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi.

“Cái gì?” Đừng cái gì? nhanh như vậy bỏ qua cho tên người xấu này sao? Tây Môn Nguyên Bảo buồn bực nhìn trượng phu, khó hiểu.

Miếu sơn thần đã lâu năm không được tu sửa, cũ kỹ rách nát lắm rồi,
chỉ còn nhờ mấy cây cột chống đỡ, nay Nguyên Bảo dùng hết sức đánh lên
đó thì làm sao chịu nổi, chỉ nghe rào rào, rồi mái ngói, gạch…thi nhau
rơi xuống cùng rất nhiều tron bụi.

“Trốn!” Đông Phương Dực hoả tốc một tay nắm một ngươi, lôi mẫu thân
cùng Nguyên Bảo vẻ mặt còn đang mờ mịt chạy nhanh ra khỏi miếu.

Những người khác còn đang kinh hãi chuyện Tây Môn Nguyên Bảo đánh gãy cột đá làm hai đoạn, lại thấy Đông Phương Dực hỏa tốc rời đi. Vu Hạo
cùng nhóm hộ vệ luôn lấy Đông Phương Dực làm chủ, nên khi nghe hắn ra
lệnh cũng liền lập tức chạy theo sau, không để ý đến nhóm sát thủ của
Phục Hổ môn.

Khi bọn hắn chạy ra ngoài miếu sơn thần, nghe một tiếng đổ thật to,
quay đầu nhìn lại liền thấy ngôi miếu đang sụp đổ trước mắt họ. Rất
nhiều sát thủ của Phục Hổ môn không kịp chạy ra, bị tường vách đè trúng, thống khổ kêu khóc.

Nhất thời, mọi người đều sắc mặt kinh hãi nhìn Tây Môn Nguyên Bảo
đang cười đến vô tội, trong lòng không hẹn cùng nghĩ: miếu sơn thần là
do nàng dùng một quyền mà đánh đổ.

“A, ha ha…… Tò mò thật nha! Miếu sơn thần này làm sao đột nhiên lại bị sụp đổ?”

Nguyên Bảo cười đến vô tội, làm như chuyện miếu sơn thần bị sụp đổ không liên quan gì đến nàng.

Đông Phương Dực cùng với nhóm hộ vệ không thể thấy chết mà không cứu, liền dỡ những gạch ngói đổ nát, cứu ra nhóm người của Phục Hổ môn. Nhóm sát thủ ngày thường lãnh khốc vô tình, giết người không gớm tay nay bị
đè trong đống đổ náy đều đau đến kêu trời kêu đất, mắt nhìn thấy Tây Môn Nguyên Bảo liền co đầu rụt vai, rất sợ nàng đột nhiên dùng quyền đánh
bọn họ gãy xương. Cũng vào lúc này, mọi người mới biết vì sao lúc trước
Thi Thiên Phách bị nàng đánh lại không đứng dậy nổi.

Nhóm hộ vệ Đông Phương gia cũng không ngờ thiếu phu nhân nhìn nhỏ
nhắn, linh lợi, xinh xắn lại có khí lực kinh người như vậy, mặc kệ nàng
làm ra vẻ việc miếu sơn thần bị không liên can tới nàng, nhưng mọi người đều biết tác giả là ai. Xem ra sau này đối với thiếu phu nhân phải tôn
kính hơn, bằng không kết cục chỉ sợ sẽ rất thảm a!

Y Thư Ngọc mở to mắt nhìn Nguyên Bảo, như là một lần nữa nhận thức
nàng bình thường. Quả nhiên, Nguyên Bảo khí lực không chỉ so với nam
nhân lớn hơn một ít mà là lớn hơn rất nhiều, rất nhiều. Sống đến chừng
này tuổi nàng mới lần đầu nhìn thấy một người chỉ dùng một quyền là
đánh đổ cả ngôi miếu sơn thần.

Tây Môn Nguyên Bảo vẫn hướng mọi người nở rộ nụ cười má lúm đồng
tiền, ý đồ cho thấy là mình vô tội, cũng muốn làm sáng tỏ lần nữa việc
miếu sơn thần bị đổ không liên can đến nàng. Tất cả đều do ngôi miếu này quá cũ nát, nên mới có thể chỉ tùy tiện đánh lên cây cộ một cái đã sụp
đổ.

Đáng tiếc, không ai tin tưởng lời nàng, tất cả đều nhận định là do
một quyền của nàng gây nên. Bây giờ nàng chỉ có thể làm theo lời Đông
Phương Dực lúc trước, sống đúng với con người thật của mình, bởi vì mọi
người đều nhìn thấy rõ con người thực sự của nàng, nếu không như vậy thì còn gạt được ai?

Bị nội thương, được cứu ra Thi Thiên Phách khốn quẫn không thể nhìn
thẳng vào Đông Phương Dực, ban đầu hắn tự cho mình rất cao, tự nhận Đông Phương Dực không đủ gây cho sợ hãi, hiện tại hiểu được là hắn quá mức
khinh địch. Hắn không chỉ có không đối phó được Đông Phương Dực, liền
ngay cả hắn đôi thiết quyền danh chấn giang hồ, là niềm kiêu hãnh của
hắn gặp phải Tây Môn Nguyên Bảo cũng phải chào thua.

Nàng có thể một quyền đánh sập miếu sơn thần, hắn có thể sao? Quả thật là múa rìu qua mắt thợ, thật xấu hổ, thật mất mặt a!

“Ngươi muốn giết ta sao?”, nếu có thì cũng phải vâng mệnh.

“Ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không bắt ngươi lên nha môn.” Đông Phương Dực nhìn Thi Thiên Phách một thân chật vật, nói.

Lời nói ra làm mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, không rõ hắn có dụng ý gì.

“Chẳng lẽ ngươi muốn chậm rãi tra tấn ta?”, Thi Thiên Phách đoán Đông Phương Dực chắc sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn tra tấn hắn để trả thù, sắc
mặt càng thêm trắng.

“Không, ta muốn cùng người làm một cuộc giao dịch”, Đông Phương Dực không có hứng thú tra tấn người khác như hắn nghĩ.

“mua bán cái gì?”

“Trước khi bàn chuyện giao dịch, ta có việc muốn hỏi ngươi”

“Ngươi cứ hỏi”, chỉ cần có thể lưu lại tính mạng, Thi Thiên Phách mặc kệ Đông Phương Dực muốn biết cái gì, hắn đều cung cấp, tuyệt không giấu giếm.

“Cùng ngươi giao dịch việc mua đầu của ta, chỉ có một mình Giang Vô
Nhai thôi sao?”, hắn muốn biết Đông Phương Kiêu có liên quan gì trong
chuyện này hay không.

“Đúng là chỉ có một mình Giang Vô Nhai”, Thi Thiên Phách khẳng định.

“Khi cùng ngươi giao dịch, Giang Vô Nhai có từng nhắc tới còn có
những người khác có tham gia hoặc là biết tới chuyện này không?”

“Cũng không có.” Thi Thiên Phách lắc đầu phủ nhận.

Từ những gì Thi Thiên Phách nói, Đông Phương Dực biết từ đầu đến cuối Đông Phương Kiêu không tham gia trong việc này, nhưng cũng không có
nghĩa là hắn không biết. Bất quá cũng chỉ có thể nói Đông Phương Kiêu
biết mà không báo, chứ không thể nói là có ý đồ mưu hại, cho nên đối với Đông Phương Kiêu, hắn chỉ có thể cẩn thận đề phòng, không thể áp dụng
hành động gì.


“Tốt lắm, ta muốn cùng ngươi làm một giao dịch, đó chính là ta muốn
sát thủ của Phục Hổ môn từ giờ chỉ đuổi giết một mình Giang Vô Nhai,
đương nhiên ta sẽ trả thù lao, các ngươi không cần lo ăn, lo mặc. Vụ làm ăn này, Thi môn chủ nhận hay là không?”

Mặt khác,” Phục hổ môn” từ nay tuyệt tích giang hồ, không thể lại giết hại những người khác.

“Nhận, ta nhận”, Thi Thiên Phách không cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp
đáp ứng. Giang Vô Nhai hại hắn thảm như vậy, không cần Đông Phương Dực
nói, hắn cũng muốn lấy mạng của Giang Vô Nhai. Về phần một nhà của Đông
Phương Dực, hắn sợ muốn chết, nào dám không đáp ứng lời Đông Phương Dực.

“Tốt lắm, như vậy ta đợi tin tức tốt của các ngươi”, Đông Phương Dực vừa lòng cười, mang theo mẫu thân cùng thê tử về nhà.

Từ đầu tới đuôi, Y Thư Ngọc ở một bên lắng nghe, không có chút phản
đối lời của con trai, dù lòng tràn đầy thắc mắc nhưng nàng đối với những hành động của Dực nhi là tuyệt đối tin tưởng.

Tây Môn Nguyên Bảo tư tưởng đơn thuần, không suy nghĩ nhiều, biết
được kẻ chủ mưu sau lưng sắp bị lôi ra, nàng liền thấy vui vẻ. Dọc đường đi theo Đông Phương Dực líu ríu kể chuyện Bảo Đệ đã trộm trang phục cho nàng thế nào, nàng lại làm sao mà tìm được đến đây, lại ở thời điểm mấu chốt mà nhảy ra cứu bà bà…Về phần chuyện ngôi miếu sơn thần bị sập, hai phu thê đều biế không nên bàn luận để tránh người ta chú ý.

Y Thư Ngọc đi theo sau bọn họ, nhìn Nguyên Bảo đối với Dực nhi giống
như con chim nhỏ, khoái hoạt ca hát, mà ánh mắt Dực nhi nhìn nàng cũng
tràn ngập vui sướng và hạnh phúc. Giờ phút này, rốt cuộc nàng đã nghĩ
thông suốt, làm dâu Đông Phương gia quan trọng nhất là Dực nhi thích, vợ chồng tình cảm hòa thuận, cái khác cũng không quan trọng.

Bí mật nhỏ của Nguyên Bảo rất nhanh đã bị tộc nhân Đông Phương gia
biết được, mỗi người đều bằng tốc độ nhanh nhất lan truyền chuyện nàng
dùng một quyền đánh đổ miếu sơn thần. Nhất là khi chuyện đến tai Bảo Đệ, cô nương ngốc này còn muốn làm cho người Đông Phương gia biết Nguyên
Bảo có bao nhiêu lợi hại, muốn cho bọn họ thêm kính nể Nguyên Bảo cho
nên càng đi khắp nơi khoe khoang chiến tích của Nguyên Bảo, nào là nàng
ta đã từng đánh chết một con gấu, hơn nữa còn ở trong núi một mình ăn
hết, một miếng cũng không còn…

Có Bảo Đệ làm nhân chứng, kết quả mọi người trong Đông Phương gia đều biết Nguyên Bảo chẳng những khí lực lớn mà sức ăn cũng rất kinh người.
Ban đầu, bọn họ dùng ánh mắt sợ hãi mà nhìn Nguyên Bảo, nhưng sau một
thời gian sống chung liền phát hiện nàng thật đơn thuần, trừ khi người
nhà bị uy hiếp, nếu không nàng cũng sẽ không tùy tiện đánh người.

Quan trọng hơn là ông bác lại nói một câu: Đông Phương gia có một đứa cháu dâu thú vị như vậy cũng tốt.

Lời nói ngắn gọn nhưng đủ để mọi người dễ dàng tiếp nhận Nguyên Bảo,
bởi vì ngay cả ông bác đức cao vọng trọng cũng chấp nhận nàng, hơn nữa
còn giống như thích nàng, những người khác nếu không tiếp nhận sẽ có vẻ
quá nhỏ mọn.

Bây giờ khi bọ họ thấy Nguyên Bảo khoái hoạt chào hỏi bọn họ, cũng sẽ ngừng tay cùng nàng nói chuyện phiếm, không để cho nàng có cảm giác
giống như người ngoài. Đươn nhiên, quan trọng hơn là khi gặp những
chuyện khó khăn, đại loại như có hòn đá to chắn ngang đường hoặc là xe
ngựa bị lún xuống vũng bùn…tất cả đều cần Nguyên Bảo hỗ trợ, nàng cũng
không cự tuyệt mà còn vui vẻ giúp đỡ.

Nhìn người trong tộc lúc đầu là bài xích đến cuối cùng là yêu thích Nguyên Bảo, Đông Phương Dực so với nàng còn cao hứng hơn.

“Nhìn xem, ta không phải đã nói với ngươi, cho dù là ngươi phục hồi
tính tình như trước, mọi người cũng sẽ thích ngươi, nương cùng ông bác
còn muốn ngươi làm bạn bên người”. Đông Phương Dực ôn nhu ôm vai nàng,
cười nói. Hai phu thê đang ở trong hoa viên ngắm hoa nở, rất thích ý.

“Khi vừa gả vào Đông Phương gia, ta cùng Bảo Đệ cảm thấy nơi này quá
mức nặng nề, giống như am ni cô vậy, thì ra là chúng ta sai lầm rồi, nơi này thật ra cũng rất náo nhiệt, mọi người cũng biết cười a. Sao trước
đây ngươi lại nói với ta mọi người không thích biểu lộ cảm xúc chân
thật?. Làm hại nàng gả vào Đông Phương gia có bao nhiêu lo lắng, chỉ sợ
mỗi ngày phải đối mặt với một đám đầu gỗ.

“Đông Phương gia sở dĩ mỗi ngày đều thực náo nhiệt, là vì nó thay đổi.”

“Thật sự?thay đổi khi nào, sao ta không biết”, Nguyên Bảo ngạc nhiên.

“Từ khi có cô nương thô lỗ, sức ăn kinh người, khí lực lại lớn gả vào làm nương tử của ta, liền Đông Phương gia thay đổi từ đó”, hắn nói đùa, lại bóp nhẹ chót mũi của nàng.

“Theo lời ngươi nói như vậy thay đổi này là tốt, đúng không?”, nàng cười, hướng hắn tranh công.

“Đúng vậy, ta cùng những người khác đều thích thay đổi này.” Hắn vui lòng tán thưởng nàng.

“Nhưng là ta cảm thấy có một chút không tốt.” Nàng cau mày oán giận.

“Làm sao không tốt?” Còn tưởng rằng nàng mỗi ngày quá như cá gặp nước đâu!

“Chính là mọi người như thế nào cũng không chịu nghe ta giải thích,
ta rõ ràng không có đánh chết một con gấu, cũng không có đánh sập miếu
sơn thần, nhưng dù ta nói thế nào, cũn không ai tin tưởng”. Nghĩ đến
chuyện này, nàng liền cảm thấy nhụt chí.

“Mọi người nhìn ngươi bằng ánh mắt nể phục, cũng tốt mà”, Đông Phương Dực an ủi, không cho nàng biết kỳ thật hắn cũng nhận định chính nàng
đánh sập miếu sơn thần.

Miếu sơn thần đổ nhưng rất may tượng thần bên trong không bị hư hại,
hắn đã cho người đến tu sửa, chắc không bao lâu nữa một ngôi miếu mới sẽ được dựng xong.

“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân! Lão gia ở phía tây trang viện muốn
người đến đó môt chuyến, hình như là có con bê không cẩn thận té xuống
giếng nước, vài tên tráng đi đã ra sức cũng không kéo lên nổi”, nha đầu
vội vàng thông báo.

“Đã biết, ta sẽ đi qua!” Lại có chuyện quan trọng muốn nàng đi làm, nàng tất nhiên là nghĩa bất dung từ.

“Thiếu phu nhân, lão gia tử muốn người mau đi qua chỗ hắn để nghe gia huấn”, một nha đầu khác cũng chạy đến thông báo, lão gia tử ở đây chính là ông bác đức cao vọng trọng, hắn rất thích Nguyên Bảo. Sauk hi biết
nàng dốt đặc cán mai, ngay cả cái tên của mình cũng viết không xong, vì
thế hàng ngày đều sai người gọi nàng đến, nói là gia huấn, kỳ thật là
dạy nàng đọc sách, viết chữ.

“Tốt, ta sẽ đi qua”, Nguyên Bảo thầm than nhỏ, hôm nay ông bác khẳng
định là sẽ nàng về luận ngữ, mà nàng từ đầu tới đuôi chỉ nhớ rõ: Tử
viết…Nàng nguy rồi, chắc sẽ bị ông bác cốc cho u đầu, nàng cười cười,
nhìn Đông Phương Dực.

“Đi thôi, ta trước cùng ngươi cứu con bê, sau đó chúng ta cùng đến
chỗ ông bác nghe gia huấn đi”, Đông Phương Dực cười to, dắt tay nàng đi
ra ngoài.

“Ngươi sẽ giúp ta đúng không?”, tốt nhất khi ông bác hỏi, hắn cung cấp ám chỉ cho nàng.

“Ân……” Đông Phương Dực chần chờ, ra vẻ lo lắng biểu tình.

“Tướng công ~~~” Nàng phe phẩy tay hắn làm nũng.

“Được, lúc hợp thời sẽ giúp ngươi một chút cũng được”, chỉ là nàng có hiểu những gì hắn ám chỉ hay không lại là chuyện khác. Hắn trộm hôn lên môi nàng một cái.

Nghe thấy hắn nguyện ý giúp nàng, nàng cười đến rất khoái hoạt thỏa
mãn, hai phu thê tâm trạng vui vẻ, dắt tay nhau rời khỏi hoa viên, đi
cứu con bê.

“Tướng công, ngươi có biết chuyện ngươi làm đúng nhất từ trước tới giờ là gì không?”

“Là cái gì?” Biết rõ nàng muốn nói gì, hắn vẫn cố ý hỏi lại.

“Đương nhiên là lấy ta làm vợ a!” Nàng dõng dạc, nói thực đương nhiên.

“Ha ha ha! Ngươi nói đúng cực kỳ, rất đúng !” thê như thế, phu phục gì cầu?

Hai nhà kết thông gia, quả thật là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời của hắn.

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui