Đêm đông gió bão sét đánh ngang trời năm đó, thôn Ngọc Hoài chào đón một bé trai kì dị.
Kì ở chỗ sinh ra lại không biết khóc, dị ở chỗ trên mặt trái có vết bớt đỏ thẫm chạy dọc nửa mắt kéo ngược lên thái dương, còn tấm lưng thì khỏi nói, bớt xám xanh bít kín mít cả.
Trong gian nhà gỗ chật ních người, ai nấy xúm vào nhìn đứa nhỏ sinh non bé như nắm tay nằm ngoan ngoãn trên giường.
Có người tặc lưỡi tiếc nuối, "nhìn cũng kháu khỉnh như thế mà trên mặt có sẹo rồi."
Một người phụ nữ nghe thấy vậy liền đập tay người kia một cái, nói: "phủ phui cái mồm bà đi! Đây là bớt, không phải sẹo, này mai mốt lớn nó hết."
Người này nghe thấy vậy thì chột dạ đưa tay bịt lấy miệng, ngó nghiêng vào trong xem em dâu mình có nghe thấy không, cười hì hì nói hạ giọng: "bớt đen sau lưng may ra thì đỡ chứ trên mặt thế này thì mơ đi." Nghĩ sao lại bĩu môi thêm vào một câu: "mặt gãy trán dô lớn lên xấu!"
Còn chưa ngậm mồm vào được đã bị cái gì đập vào phía sau, lưng chấn đau điếng người.
Người đàn ông mái tóc hoa râm đứng đằng sau còn mặc bộ đồ áo mưa ướt tầm tã, chưa kịp thay ra đã nghe mụ đàn bà chanh chua này nói xấu cháu nội mình, cũng chẳng nể mặt mũi họ bên đằng sui gia, cầm mũ cối phang tới.
"Con nít mới sinh mà mày trù ẻo nó!" Ông vừa mắng vừa sấn tới, mặc kệ người ta xin lỗi, mọi người chạy tới can ngăn, đuổi người ta ra tới tận sân ướt sũng.
Cuối cùng muối mặt đi về.
Nghe ông nội kể mà tôi cười khanh khách, khoé mắt cong cong khiến vết bớt như cánh bướm nhỏ chuẩn bị nhịp nhàng vỗ cánh.
Câu chuyện mẹ tôi sinh khó lại còn sinh non, rồi mọi người bên nội chia ra tất tả chăm sóc mẹ, tới chuyện ông nội đạp xe 17 km trong cơn bão đêm đi chăm cháu, rồi còn cả chuyện bác dâu bên ngoại chê bai vô duyên bị ông tôi đuổi về...!Ôi bao nhiêu chuyện ngày đó không biết ông đã kể từ khi nào và kể bao nhiêu lần, tôi đã thuộc nằm lòng rồi.
Nhưng mỗi lần trưa hè được nằm trong lòng ông trên chõng tre, được nghe ông kể chuyện là tôi vẫn luôn thấy thích thú như nghe lần đầu vậy.
Ông vỗ về, vuốt mái tóc dài chạm vai đen mượt của tôi, bảo tôi cố gắng đợi mấy năm.
Tôi lúc này đã biết đợi mấy năm nữa để làm gì rồi.
Nghe người lớn nói tôi hồi đó tầm soát Down 1:55, đi thành phố siêu âm còn không thấy sống mũi, cả họ ngồi lại bàn nhau, cuối cùng động viên ba mẹ tôi giữ thai lại.
Ba tôi chán nản không chịu tu chí làm ăn, nhậu nhẹt gái gú, mẹ tôi vất vả mà sinh thiếu tháng, may mắn sao đẻ ra lành lặn thì người ngợm lại toàn bớt, ai nấy thở dài an ủi "thôi trộm vía sinh ra lành lạnh khoẻ mạnh là tốt rồi." Ngoài một tuổi thì ở cổ trái mọc lên cái mụn nhọt, ở quê ỷ y, mặc kệ để mãi càng ngày càng lớn như trái trứng cút, nghe người ngoài Bắc vào nói coi chừng bị ung thư, sợ quá mới khăn gói lên phố mổ.
Từ đó trở đi, đau ốm triền miên.
Tiếp đến viêm phổi hành hạ thừa sống thiếu chết cả năm trời.
Đã ốm còn yếu, so với bạn cùng lứa nhìn tôi nhỏ con hơn hẳn.
Ba mẹ mới ra riêng còn nghèo, ông bà nội cho mảnh đất dựng nhà gỗ và ít đất nông nghiệp trong rẫy.
Mùa màng thất thu, làm không đủ ăn nên ông thường đón tôi vào trong này nuôi phụ.
Hồi đầu mẹ còn không hài lòng chứ sau này tôi được 2 tuổi thì có em trai, mẹ không dành nhiều thời gian để ý tôi nữa.
Ông làm viên chức nên trong xã cũng gọi là khá giả, nhận nạp bình ắc quy cho cả mấy thôn, nhà có sẵn điện ấm áp nên vào mùa mưa lạnh tôi gần như cắm cọc ở đây dưỡng bệnh.
Còn chơi thân thật là thân với một bạn nữ, bạn sinh cùng năm với tôi, tên là Diệu Hiền, tên vậy chứ thực ra Hiền rất hung dữ, tới chó còn phải sợ.
Lúc nào Hiền cũng bảo vệ tôi khỏi lũ ngỗng, bố mẹ Hiền với ông bà đều nói ăn ngủ cũng có nhau thế này thì sau hai đứa lấy nhau là cái chắc.
Vì thế mỗi lần được vào nhà ông tôi rất vui, không những được đi chơi với ông mà còn được gặp vợ tương lai nữa.
Đừng nghĩ tôi lúc mới sinh không khóc mà nhầm thành đứa trẻ ngoan, mẹ nói tôi năm đó cực kì khó nuôi, trừ ngày mới đẻ ra thì mấy tháng đầu phần lớn thời gian tôi đều dành để quấy khóc, ăn ngủ và khóc khiến ba mẹ mệt mỏi vô cùng.
Bà nội bảo sinh vào ngày xấu nên bị quở, đi xem mấy thầy, cuối cùng thầy làm lễ trừ tà mới đỡ hẳn.
Từ đó gia đình phải coi tôi như con gái mà nuôi, tôi hiểu ý ông nói vài năm nữa "trốn" đủ rồi tôi có thể cắt tóc.
Còn phải đổi tên, gọi bằng tên xấu cho dễ nuôi cũng không bị bắt đi nữa.
Còn cái gì bắt đi, tại sao bắt đi thì tôi khi đó làm gì hiểu được.
May sao tên trên giấy tờ của tôi vẫn còn giống người bình thường.
Chỉ là cái tên gọi thường ngày xấu xí thôi.
Lúc còn ở nhà, chơi với lũ bạn loanh quanh trong xóm, toàn là anh em thân thiết, ai cũng yêu quý nên tôi không cảm thấy mình kì lạ hay tên của mình có vấn đề gì cả.
Mãi đến khi nhập học mẫu giáo.
Chúng tôi sống ở vùng quê nhỏ, trường theo học cũng thuộc trường làng, xóm trên xóm dưới, xóm trong xóm ngoài, cứ sàng sàng tuổi nhau là gom đi học chung hết.
Vậy nên mới có tình trạng tôi sinh cuối năm mà vẫn học chung lớp với người hơn hẳn một tuổi lại còn sinh đầu năm trước.
Bấy giờ tôi gặp toàn người lạ, bị bạn bè trêu chọc, bị đánh...!tôi mới biết mình không giống người bình thường.
Không chỉ riêng tên gọi mà cả ngoại hình, ai cũng đẹp chỉ mỗi tôi là xấu, xấu nhất trường.
Dĩ nhiên tôi cũng có những bạn quen biết từ trước bênh vực mình, Diệu Hiền còn đánh nhau với lũ con trai trầy trật tay chân, cô giáo ở gần nhà, biết rõ hoàn cảnh của tôi hơn ai hết nên cũng nhiều lần phạt những bạn bắt nạt tôi.
Nhưng tất cả những điều ấy cũng không làm tôi bớt sợ đi mẫu giáo chút nào.
Tôi vẫn luôn giấu việc mình bị ăn hiếp vì mẹ làm nông một mình đã quá vất vả rồi, không muốn mẹ suy nghĩ nhiều.
Mấy lần mẹ hỏi mặt mũi người ngợm làm sao, tôi đều nói chơi ở trường bị ngã cho qua chuyện.
Nhưng Diệu Hiền thì không như thế.
Sau nhiều lần khuyên tôi phải về méc mẹ không được thì bạn ấy tự méc bố, vậy là bố Hiền nhân tiện lúc đón con liền chở cả tôi về nhà trình bày hết với mẹ tôi.
Mẹ lúc này mới tá hoả, đợi lúc bố con Hiền ra về thì mắng cho tôi một trận, cái tội có mồm mà câm như hến.
Sau lại chạy qua nhà cô giáo tiếp tục đôi lời gởi gắm trông nom tôi.
Đỉnh điểm phải tới một ngày nắng đẹp, khi tôi đang chơi đu quay thì bị một đám con trai phía sau cầm dây nhảy quăng qua đầu kéo giật bay văng xuống sân, đầu lủng một lỗ, máu chảy đầm đìa.
Con trai của cô giáo là người đầu tiên ôm lấy cái đầu đầy máu của tôi.
Lúc đó tôi lì đòn lắm nên các bạn khóc chứ tôi im re à.
Cô đạp xe chở hai đứa tôi về để mẹ chở đi trạm xá.
Vì sợ tôi té nên con trai của cô ôm tôi, nó chơi thân với tôi từ nhỏ nên sợ tôi chết, cứ khóc tu tu mãi.
Đợi mấy mũi khâu lành rồi, mẹ muốn tôi đi học lại, ông bà nội thì nóng ruột, dứt khoát rước tôi vào trong này.
Ngày ông chở tới trường báo nghỉ, tôi không dám vào nên đứng ngoài hàng rào chờ.
Chờ một hồi thì chờ được một bạn trai béo ú chạy lạch bạch ra đưa cho tôi một bịch kẹo sữa bò.
Tôi không thân thiết với mọi người nên cũng không biết tên béo này là ai, nhìn cũng không quen mắt thì chắc không nằm trong đám hay bắt nạt mình, lại còn cho mình kẹo thì chắc không phải người xấu đâu, chắc vậy nhỉ?
"Cậu là con trai hay con gái vậy?"
Còn đang nhìn chằm chằm đánh giá thì tên béo hỏi một câu rất mất cảm tình như thế.
Bộ nhìn không biết trai hay gái à? Mắt đui cũng phải thấy mờ mờ chứ! Thằng béo này chắc chắn không có ý đồ tốt! Nó là cố ý ra trêu chọc mình! Là chung nhóm với bọn láo toét kia.
Dù sao bây giờ cũng có ông, tôi liền có can đảm hẳn, không sợ bị đánh nữa.
Nghĩ vậy tôi liền cố gắng trợn mắt lườm cậu ta rồi hét lên: "đồ mập ***!"
Mắng xong liền co giò chạy một mạch sang bên kia đường, để mặc béo ú đứng ngơ ngác.
Mãi sau nghe ông hỏi mới biết trong tay vẫn đang cầm bịch kẹo, như cầm phải hòn than, ném không được mà cầm thì không có nghĩa khí.
Tôi nuốt nước miếng mấy lần kể hết cho ông nghe, thấy ông cười ha ha bảo rằng tôi nhạy cảm quá thôi, "bạn là có ý tốt mới cho cháu kẹo chứ.
Hiện tại chúng ta đang nuôi tóc dài nên các bạn nhỏ hiểu nhầm thôi, mai mốt cháu ông cắt tóc đi là đẹp trai ngay." Nghe vậy tôi mới yên tâm thoải mái mà ăn kẹo, còn để dành cho cả ông bà, các cô chú và vợ Diệu Hiền nữa.
Tôi bé nhỏ lật sấp người lại vén áo lên hỏi ông xem lưng hôm nay đã hết đen chưa? Ông cười khà khà vuốt ve lưng tôi, nói "không đen tí nào." Tôi biết thừa ông lại nói dối, ngày nhỏ tôi thường chạy vào nhà ngoái người soi gương tới lui, thấy toàn lưng đen sì sì lại khóc toáng lên bắt đền ông nói dối.
Khi ấy ông sẽ dỗ dành cho tôi ăn bánh rồi dắt đi làm diều thả chơi, còn bắt chim cho tôi nuôi nữa.
Trẻ con mà, nghe nịnh một tí là quên béng đi ngay.
Nhưng bây giờ tôi trưởng thành rồi, chỉ mấy ngày nữa là vào lớp 1 luôn đó.
Nên phát hiện ông nói dối tôi liền giận thật lâu, dỗ kiểu gì cũng không chịu nín, khóc một hồi ngủ quên luôn đến giờ cơm chiều.
Ngày ba tôi đạp xe vào đón ra ngoài nhập học, tôi khóc nức nở, cố kéo dài thời gian ăn cơm để được ở đây lâu thật là lâu.
Tôi không phải là một đứa mít ướt nhưng trước mặt ông lúc nào tôi cũng muốn làm nũng thôi.
Ông thương tôi nhất.
Ông hứa nếu tôi học giỏi thì mỗi cuối tuần ông sẽ đón vào chơi.
Tôi nước mắt ngắn dài nói sợ đi học, sợ đến trường.
Trường mẫu giáo đã bị bắt nạt rồi, bây giờ trường tiểu học còn to bự, còn thêm biết bao nhiêu người lạ nữa.
Tôi sợ bị đánh lắm.
Ông cứ dỗ mãi, hứa hẹn sẽ lên gặp từng cô giáo, nói chuyện với từng bạn một, dặn là "không được đánh cháu ông nữa nhé!" Mãi tôi mới chấp nhận cùng tờ tiền mười ngàn đồng đỏ chót.
Tiểu học, ban đầu tôi tưởng mình may mắn khi được xếp cùng lớp với Diệu Hiền, nhưng vợ tương lai kéo tôi ra một góc, dặn dò con trai con gái phải tách ra, khi nào về nhà chúng tôi mới là vợ chồng thôi.
Tôi hiểu được, bạn ấy không chỉ thích chơi với mình tôi như trước nữa.
Từ đó tôi bắt đầu quan sát để tìm cho mình một bạn trai.
Vợ tương lai nói "con trai phải chơi với con trai."
Tôi không phải là người giỏi quảng giao, nhưng cũng không đến mức khép mình tự kỷ, nhưng vì ám ảnh hồi mẫu giáo nên nếu tôi phải cắn lưỡi tự mình đi tìm một bạn trai để làm quen thì quá khó.
Tôi bắt đầu chuyển từ quan sát sang đợi chờ.
Tôi tìm một chỗ ngồi để ai đó dễ nhìn thấy mình nhất, sau đó bạn trai sẽ đến làm quen với tôi trước, rồi tôi sẽ cho bạn ấy bánh mà mẹ làm.
"Ê! Tụi mày tụi mày! Xem xem đây có phải con trâu không?"
"Ha ha! Đúng rồi nè! Tao đã bảo là nó rồi mà.
Cái mắt màu đỏ đéo lệch đi đâu được."
"Trâu ơi trâu! Sao mày không đi ăn cỏ?"
"Trâu ơi xuống sân đi! Xuống đây ăn cỏ nè.
Mày ngồi trên cột cờ làm gì có cỏ mà ăn.
Ha ha ha..."
"Ê đừng lại gần! Mặt nó có hai màu, nó là yêu quái trong phim Tôn ngộ không đó..."
"Nó bị khùng hay gì? Tự nhiên trưa nắng lên cột cờ ngồi.
Ha ha ha..."
Đầu tôi ong ong, cả mặt nóng bừng lên, có lẽ giờ này toàn bộ khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ chót lên rồi chứ làm gì còn đỏ một nửa như tụi nó chế giễu nữa.
Tôi nghĩ trong lòng mình phải mạnh mẽ lên, phải đứng dậy chỉ vào mặt từng thằng rồi chửi tục, sau đó nhảy xuống đạp cho mỗi đứa một cước.
Nhưng tôi nghĩ được, không làm được.
Tụi nó đông đảo, lại to con thế kia, nhà tôi nghèo lắm, nếu đánh nhau quần áo mới bị bẩn rách thì mẹ sẽ đau lòng.
Tôi kéo tóc mái che đi phần nào vết bớt bên mắt trái rồi định đi sang hướng khác không thèm để ý đến bọn nó.
Nhưng còn chưa kịp nhấc giò đã thấy một hai ba bốn thằng ngã lăn quay la oai oái dưới chân mình rồi.
Tự nhiên tụi này lại đánh nhau? Mâu thuẫn nội bộ à? Lúc đó tôi rất hoảng hốt nên tai ù đi không nghe được xung quanh nói gì.
Lát sau mới biết có bạn nam kia tới xô đẩy đánh nhau với đám này.
À, không phải một bạn, là một đám con trai, học chung lớp tôi.
Năm lớp 1 lẽ ra tôi không học lớp A, vì lớp ấy nội trú, chỉ dành cho con nhà giàu.
Nhưng vì lúc trước ông cho ba mảnh đất ngoài mặt tiền đường lớn, ở quê quen biết nhiều nên thầy cô gần nhà cũng quen kha khá, thêm ông tới trường nhắn gửi nên mẹ tôi vẫn xin cho tôi vào lớp chọn học được.
Bây giờ biết mình được thật nhiều bạn nhà giàu đứng ra bênh vực thì cảm giác cứ vui vẻ, lâng lâng.
"An ơi...!An An..."
Tôi cứ như người trên mây, phải để bạn trai lay mãi mới nhập hồn về được.
Tôi cười hì hì hỏi: "sao cậu biết tên tớ?"
"Biết chứ.
Trong lớp có điểm danh mà.
Cậu không tập trung à?"
Tôi xua xua tay.
Bây giờ tập trung quan sát mới nhìn rõ ngoại hình của bạn này, mắt to tròn đen láy, mặt trắng tinh cảm giác có thể búng ra sữa, dáng dong dỏng cao, cứ như mấy anh học lớp 4 vậy.
Rất đáng yêu luôn! Ngoài tôi ra thì tôi thấy bạn nhỏ nào cũng xinh đẹp cả.
Tôi mải nhìn bạn mãi đến khi phát hiện bạn cũng đang nhìn mình chằm chằm tôi mới giật mình đưa tay bịt lên bên mặt trái.
"Cậu nhìn tớ làm gì?" Tôi ngồi lùi lại, hỏi: "đừng có nhìn mặt tớ! Tránh xa ra đi!" Do vừa bị chế giễu nên tôi cảm thấy sợ hãi, cứ có cảm giác bị soi mói nên loạng choạng ôm bọc bánh đứng dậy chạy vèo vèo về lớp.
Mặc cho cậu ta còn nói cái gì léo nhéo phía sau.
Đến khi lớp phân chia chỗ ngồi, tôi chọn chỗ cách xa cậu ta nhất có thể.
Học chung lớp nhà giàu, mỗi ngày mấy cô cậu đều mang đồ ăn vặt, tiền tiêu vặt tới trường, trừ tôi ra.
Nhà tôi không có tiền.
Mỗi ngày mọi người đều líu ríu vây quanh bạn có đồ ăn, xoè tay ra xin với lời hứa hẹn: "ngày mai tớ mua rồi tớ cho cậu!" Tôi cũng thử hội nhập nhưng nghe đến đó liền từ từ lùi về sau đám bạn nhỏ.
Tôi chẳng có gì để hứa hẹn cả.
Tôi nghe lời vợ tương lai nên không chơi với đám con gái, tôi bị bệnh cơ thể yếu ớt nên cũng không thể chơi mấy trò vận động với tụi con trai.
Tôi từ bỏ việc kiếm bạn trai cho mình.
Tôi chơi một mình mãi cho đến khi gặp một bạn gái.
Đáng lẽ phải gọi là chị vì bạn ấy hơn tôi 6 7 tuổi gì lận.
Nhưng tôi gọi bạn ấy là bạn vì giữa chúng tôi có sự đồng điệu trong tâm hồn.
Bạn ấy có khuôn mặt bầu bĩnh tròn ủng, đôi mắt to thật là to, mãi sau này tôi mới biết bạn ấy bị Down.
Lúc đó tôi không phân biệt được đẹp xấu, đứa trẻ nào tôi cũng thấy đáng yêu cả.
Bạn ấy cũng vậy! Lúc cả lớp ra ngoài chơi hết chỉ có mình tôi còn ngồi lại tô màu.
Bạn ấy tới cửa lớp đứng thập thò nhìn vào.
Lúc này tôi vẫn còn ngồi cạnh cửa sổ hí hoáy.
Bạn ấy rất thân thiện, là người bắt chuyện trước, giọng hơi khàn nhưng chậm rãi từ tốn.
Tôi lắng nghe và đáp lại, sau đó như gặp được người có chung tần số, chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều thứ, về tranh, về cây, về hoa và bầu trời.
Chỉ cần là bất kể thứ gì vụt qua trong tầm mắt, chúng tôi đều có thể cười khúc khích mà nói với nhau hết cả nửa tiếng mỗi khi ra chơi.
Nhiều khi đánh trống vào lớp rồi mà hai đứa vẫn còn mải mê buôn chuyện, cho đến khi tôi nghe được vài câu ác ý của tụi con gái như "ghê quá, đừng chơi với nó, mặt nó sợ vậy..." không biết là nói tôi hay nói bạn, lúc đó tôi mới vội vã giục bạn ấy đi về.
Sau đó bạn ấy đều cho tôi bánh kẹo mỗi ngày.
Ban đầu tôi từ chối nhưng bạn ấy nói nhà bạn rất giàu, trong nhà rất nhiều kẹo nên tôi nhận lấy cất vào cặp để dành cho em trai mình.
Tôi cứ tưởng bạn ấy học lớp bên cạnh cho đến một ngày nọ, chính xác là ngày sinh nhật tôi.
Bạn ấy biết và nhờ mẹ - cũng là cô hiệu trưởng đến lớp đặt bánh kem, quà kẹo, trái cây tổ chức cho tôi.
Đây cũng là bước ngoặt khiến tôi bị cả lớp chú ý.
Có thiện ý, cũng có ác ý.
Từ đó về sau cả nam lẫn nữ cũng hay chủ động lôi kéo (ép buộc) tôi chơi chung, tôi cũng rất vui vẻ đồng ý, ham vui mà.
Tuy vậy những trò cảm giác mạnh tôi vẫn nghe lời người lớn, chỉ đứng ngoài nhìn.
Việc tôi kết nối thêm được vài bạn mới cũng không ảnh hưởng đến việc học hành.
Mẹ tôi khá khó tính và luôn đặt nhiều kì vọng vào tôi.
Ông ngoại tôi là điển hình của tuýp đàn ông gia trưởng, trọng nam khinh nữ, mẹ tôi học rất giỏi, thi tú tài xong được huyện gửi đi học sư phạm, nhưng mọi mong ước của mẹ đều bị ông bóp nát.
Mẹ phải ở nhà coi ruộng đất tới khi lấy chồng cũng như bát nước hắt đi, chẳng có chút hồi môn gì của một gia đình khá giả khi đó.
Ngược lại mấy anh em trai đều được phân đất đến giàu có khang trang, còn mẹ bán mặt cho đất bán lưng cho trời làm nông vất vả trên đất nhà chồng.
Vì thế mẹ đem mọi ước mơ gửi gắm lên đôi vai nhỏ bé của tôi.
Năm tôi học tiểu học thì nhà vẫn còn làm rẫy là thu nhập chính, kinh tế không ổn định, có khi ăn sáng cơm nguội với muối, gói mì tôm giấy 200 đồng cũng ngày có ngày không.
Mẹ nói "nếu học dốt sẽ không được học bán trú nữa, khi đó bị đuổi sang lớp nửa buổi toàn đứa học ngu thì mẹ không biết giấu mặt vào đâu, lúc ấy thì nghỉ học đi hót cứt." Lúc nhỏ nghe như vậy tôi rất sợ nên chỉ biết cắm đầu vào mà học.
Bạn bè thường đến nhà nhau chơi nhưng tôi thì không hề tụ tập, có lẽ vì vậy mà giữa tôi và mọi người dường như vẫn hơi khó hoà nhập.
Tôi bắt đầu tìm và ngưỡng mộ những người giỏi, mà lớp thì quá nhiều người học tốt nên tôi chú ý đến bạn cùng bàn cho gần.
Bạn ấy tên Cường, dáng người nhỏ nhắn không cao hơn tôi bao nhiêu, tôi cứ tưởng bạn ấy dễ gần cho đến khi tự bản thân trải qua nằm gai nếm ớt.
Chính xác là ớt đó.
Cay không chịu được!
Cường có mắt một mí hay liếc xéo, mặt nhỏ, lại suốt ngày bặm môi.
Không vừa ý là chửi, đánh, đấm.
Mặt thì hay quạu may mà học giỏi vớt lại.
Nửa đầu năm lớp 1 là chuỗi ngày Cường kẻ phấn chia chỗ ngồi, tôi lấn sang bên cạnh là đánh.
Nếu rớt đồ dùng học tập qua lãnh thổ bên đó là coi như mất.
Lúc cô không để ý, Cường sẽ lấy bút gạch sách tôi, tôi cào tay nó chảy máu.
Ban đầu tôi còn nhường vì mấy trò trẻ con ấu trĩ nhưng đụng tới sách vở thì tôi không để yên được nữa.
Tôi đạp vào quần nó, nó đâm bút vào đùi tôi.
Cường lấy trộm tập viết của tôi, tôi giấu phù hiệu cho nó bị trừ điểm.
Đánh nhau nửa năm ngày nào đi về tôi cũng trong tình trạng tàn tạ, dĩ nhiên nó cũng chẳng lành lặn gì.
Sau đó nó càng ngày càng quá đáng như xé sách giáo khoa của tôi.
Năm đó chưa cải cách, còn có thể dùng sách cũ nên tôi sử dụng lại sách của chị họ chứ không mua mới.
Vì thế sách đã cũ nay càng thêm nát.
Tôi tức điên lên, cầm cuốn sách phang vào đầu nó ngay trong tiết học, sách bay loạt xoạt xuống sàn.
Nó khóc ré lên còn tôi bị phạt quỳ dang tay hết buổi học.
Đến chiều tôi gom đồ đi về mới biết cuốn sách mình ném mất tiêu rồi, bò xuống sàn tìm mãi cũng không thấy đâu.
Đang lo sợ bị mẹ đánh thì thấy bạn cùng lớp cúi xuống đưa trả sách cho tôi.
Tôi nhớ mặt bạn này, đây là người hôm nhận lớp đánh mấy thằng ôn con giúp tôi đây mà.
"Tớ có thể đứng ở đây được không?"
Tôi không hiểu sao bạn lại hỏi như vậy.
Lớp là của chung mà, bạn thích đứng ở đâu thì đứng chứ.
Tôi liền gật đầu rồi đứng dậy cầm cặp chạy ra cổng trường.
Tối ngồi học bài mới thấy sách được bạn dán keo lại hết giúp mình rồi, lúc này vui vẻ mới nhớ ra hồi chiều còn chưa cảm ơn người ta đâu.
Tôi nghĩ nát óc cũng không biết bạn học tên gì.
Ngoài vài người trong lớp chơi cùng ra thì tôi không biết tên ai cả.
Nghĩ vậy tôi liền chạy xuống bếp lấy chút đường rồi bỏ vào nồi, lên học bài tới khuya đợi nấu xong cám heo thì bỏ nồi đường lên thắng thành kẹo.
Trời gần Tết lạnh cóng, chẳng mấy mà kẹo nguội đông cứng lại, tôi gói vào giấy bóng, bọc báo lại rồi để lên mâm cơm chừa cho em trai một cái, còn bao nhiêu tôi bỏ hết vào cặp.
Hôm sau tôi cho vợ tương lai một cái rồi chạy sang mấy lớp kế bên cho mấy thằng bạn cùng xóm mỗi thằng một cái.
Đi hết một lượt mà về lớp vẫn không thấy bạn trai trắng trắng, xinh xinh hôm qua đâu, thậm chí tôi tệ đến mức chưa từng để ý xem các bạn học chung lớp ngồi ở vị trí nào nữa.
Lúc này nhìn xung quanh một vòng mới thấy lớp rất khác mọi ngày.
Thường tôi là người luôn trong nhóm đi trễ nhất vậy mà hôm nay gần vào giờ học rồi mà trong lớp chẳng thấy mấy ai cả.
Tôi ra chỗ đám con gái hỏi Diệu Hiền, Hiền nói "tụi nó tụ tập ở quán tạp hoá".
Thì ra trong lớp có người mua robot mới nên khao ăn quà.
Cho đến khi nhìn thấy bạn trai hôm qua là người cầm robot trong tay đang vui vẻ cùng đám con trai vào lớp thì không hiểu sao tôi hết sạch can đảm đến làm quen.
Tay cầm hai cái kẹo đường rụt xuống gầm bàn.
Cường thấy vậy thì giật lấy vừa chạy vừa bóc ăn, còn quay lại làm mặt xấu lêu lêu trêu tức tôi, tôi cũng mặc kệ cho nó trấn lột.
Buổi trưa đang nằm thì tôi thấy có người khều chân mình, vừa mở mắt ra thì thấy con robot xanh lè dán vào mặt.
Tôi giật mình hét lên, còn chân thì đạp một cái khiến bạn học cầm robot ngã lăn quay.
Cuối cùng cô không nghe tôi giải thích, nói chúng tôi quậy, ảnh hưởng các bạn ngủ nên phạt ra ngoài hè đứng.
Mặt mũi tôi bình thường không được sáng sủa mấy, nhất là lúc mới ngủ dậy kiểu gì nhìn cũng quạu.
Có lẽ vì thế mà bạn học hiểu lầm tôi đang tức giận.
"Tớ xin lỗi." Bạn học nói.
Tôi úp mặt vào tường, chẳng để ý mà đáp: "có gì đâu.
Nhưng lần sau doạ bằng cái gì đáng sợ hơn đi.
Tớ đâu có sợ robot."
"Nhưng An mới sợ mà." Bạn học nhích lại gần tôi.
Tôi thẹn quá hoá giận, quay sang lườm: "đấy là tớ giật mình.
Không phải sợ!"
"Được được.
An đừng giận.
Tớ xin lỗi mà.
Với lại tớ không phải có ý doạ An đâu.
Tớ muốn cho An xem robot thôi." Nói rồi bạn học đưa con robot to bằng cả cái đầu đó về phía tôi, nói tiếp: "nếu An thích, tớ cho An luôn đấy.
Nó có nhạc, nó biết nói còn biết hát nữa, ấn nút này nó sẽ đi, còn ấn..."
Tôi lắc đầu, đẩy con robot về: "tớ không lấy đâu."
"Sao vậy? An không thích à?"
Tôi thích hay không thích thì có liên quan gì đâu, tôi sẽ không lấy đồ của người khác, huống hồ món này rất mắc tiền.
"Cậu giữ cẩn thận đi.
Nếu mất bố mẹ sẽ đánh đó."
"Không đâu.
Bố sẽ mua con khác cho tớ.
Lúc đó hai chúng mình sẽ có đồ chơi giống nhau."
Tôi lại đẩy về, từ chối: "tớ không thích."
Bạn học đặt robot xuống đất rồi kéo tôi ngồi xuống sàn nhà, hỏi: "vậy cậu thích gì?"
Tôi thích gì á? Chưa bao giờ có ai hỏi tôi thích gì.
Thậm chí tôi cũng chưa từng tự hỏi xem bản thân mình yêu thích thứ gì.
Chỉ biết là người lớn cho tôi thứ gì tôi đều yêu mến thứ đó.
Như vậy là cái gì cũng thích sao? Nhưng nếu trả lời như vậy bạn này sẽ lại đưa tôi robot.
Tôi mà đem món quà đắt tiền như thế về thì mẹ sẽ đánh đòn mất.
Tôi trả lời: "tớ thích học."
Tôi bỏ qua chuyện bạn học nhìn săm soi mình hồi đầu năm, quyết định sẽ làm quen với người này vì bạn cũng học giỏi mà.
Không thể bỏ qua nét đẹp tri thức được.
Tôi hơi ngại khi học cả nửa năm rồi mà vẫn phải hỏi tên bạn, nhưng may sao bạn ấy không để ý mà giới thiệu.
"Tớ tên là Tuấn Anh."
Nói xong còn cười rộ lên lộ hai má núm đồng tiền với hai răng nanh nhỏ nhìn duyên cực.
Da lại còn trắng trẻo sáng mịn nhìn y như con gái ấy.
Tôi mải ngơ ngẩn nhìn mãi đến khi cô quát hai thằng vào lớp ngủ mới hoàn hồn lại.
Thì ra bạn ấy tên là Tuấn Anh.
Tên đẹp thật..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...