Tính tình Đồng Đồng kích động không phải ngày một ngày hai, cho dù một năm này cậu ép bảy tám phần, nhưng Đồng Kinh Thân và Bùi Vân hiển nhiên rất hiểu rõ tính cách con trai mình.
Nhưng rõ ràng hơn, bọn họ không kéo được Đồng Đồng đang ở trạng thái nổi khùng.
“Chu Du! Cháu chặn lại!” Bùi Vân sốt ruột, chỉ sợ Đồng Đồng đánh hỏng Chu Du.
“Được rồi! Được rồi!” Chu Du ôm siết lại người đang giương nanh múa vuốt, “Cảm ơn mẹ! Nhanh lên!”
Đồng Đồng nhanh chóng bình tĩnh lại, vùi đầu trước ngực Chu Du, giọng nói hơi ồm ồm: “… Cảm ơn mẹ.”
Bùi Vân: “… … …”
Đồng Kinh Thân sững sờ, có phần không nhịn được muốn cười.
Sắc mặt Bùi Vân không tốt, lời cũng đã nói ra rồi, không kiềm được nhìn mặt Chu Du: “Chu Du không sao chứ.”
“Không sao, cậu ấy có thể đánh nặng bao nhiêu.” Chu Du ngượng ngùng lau mũi.
Bùi Vân chẹn họng, càng tức hơn.
“Còn chưa nói rõ ràng đã đánh nhau rồi!” Bùi Vân tức giận xoay người qua, “Bản thân mấy người nghĩ cho rõ ràng! Cố gắng nghĩ lại xem, cơm tối hôm nay tất cả ăn củ cải!”
“Vậy anh có thể xin ăn xương sườn không?” Đồng Kinh Thân tiến lại gần.
“Anh cũng ăn củ cải!” Bùi Vân trừng y.
“Sao anh có thể ăn củ cải chứ!” Đồng Kinh Thân lẩm bẩm, “Vân Vân…! Nhưng anh là bệnh nhân mà!”
Đồng Kinh Thân một bên dỗ dành bà xã đi về phía phòng ngủ, quay đầu lại nháy nháy mắt với hai người họ, ý bảo bọn họ nhanh nhanh đi xa một chút.
Chu Du nhướng mày tỏ sự tôn kính, kéo Đồng Đồng, đi xuống lầu như một làn khói.
Dưới tòa nhà chung cư có một vườn xanh hóa nhỏ, có một cây ngô đồng to ở bên trái, làm một chiếc ghế gỗ vòng xung quanh cây.
Hai người thờ ơ dắt tay nhau ngồi dưới gốc cây, lại thờ ơ ngồi xuống, tiếp đó nghiêm túc nhìn về phía một nhóc mập đang dắt chó đi xa ở đằng trước.
Đứa trẻ đi xa dần… càng ngày càng xa…
Đồng Đồng cũng chầm chậm nghiêng đầu nhìn Chu Du.
Chu Du cũng chậm rãi quay đầu nhìn cậu chằm chằm.
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, khóe miệng đều cong lên.
Một giây sau, hai người cười ha ha, cười với không trung.
Tiếng cười sảng khoái xuyên qua ngọn cây vừa nảy mầm xanh biếc, xuyên qua tuổi trẻ bồng bột đương lúc như ánh mặt trời.
Vui vẻ! Sung sướng! Kích động! Điên mất! Một đầu đập đất!
Một đêm hai người đều không ngủ, một người ngủ trên lầu, một người ngủ dưới lầu, moah moah moah với cái điện thoại đến quá nửa đêm.
Hôm sau Bùi Vân nguôi giận hơn phân nửa, từ chỗ nào nhìn ra được đây, từ bữa cơm tối qua của bọn họ bốn đĩa đầy củ cải đổi thành rau xanh.
Hai ngày cuối tuần, Đồng Đồng ăn tới nỗi mặt cũng xanh rồi.
Cho đến khi thứ hai đi học, Chu Du bao cả quầy bữa sáng, xách đến một nửa đồ ăn ở quầy bữa sáng vào phòng học.
“Ăn nhanh lên!” Chủ nhiệm Lý tuần tra, thăm dò qua cửa sổ trừng mắt liếc bọn họ, “Sắp vào tiết tự học sớm rồi, lát nữa đừng để học sinh trực ban nhìn thấy.”
Đồng Đồng đang cắn bánh bao hấp, Chu Du vội vàng thổi nguội hai cái bánh còn lại cho cậu.
Hai người đều chẳng quan tâm đáp lại một tiếng.
Chủ nhiệm Lý bất đắc dĩ nhìn ra bên ngoài mấy lần: “Tôi là thầy chủ nhiệm, bị các giáo viên khác nhìn thấy không tiện giải thích.”
Chủ nhiệm Lý nói xong đưa vào hai tờ giấy qua cửa sổ: “Đúng rồi, đây là đơn thi toán học và thi tiếng Anh, hai em điền vào đi. Bắt đầu từ thứ sáu tuần này sẽ tiến hành thi tuyển chọn số người, thời gian không xung đột, có thể chọn một, cũng có thể đăng ký cả hai.”
“Thi tuyển chọn trong trường hai em không có vấn đề gì lớn, thầy đưa tờ đơn này cho các em trước.” Chủ nhiệm Lý vừa nói vừa thăm dò tin tức giúp họ, “Đồng Đồng tiếp tục giữ vững, lên lớp mười hai ngay thôi, thêm sức mạnh hơn nữa. Tỉnh chúng ta thì không nói, cạnh tranh quá lớn, nhưng em phải tạo ra được một thứ hạng trong thành phố. Thành tích của Chu Du nâng cao rất nhanh, tiếp tục tiến lên. Được rồi! Đồng Đồng mau ăn hai cái đi! Đừng ăn nữa, lớp tuần tra đến rồi!”
Đồng Đồng nhai bánh bao gật đầu liên tục.
Chu Du lại nhân lúc chủ nhiệm Lý xoay người nhét cho cậu một cái.
“Cho tao một cái.” Trang Khiêm xoay người.
“Sao mày lại ngồi chỗ này?” Đồng Đồng lấy ra một cái bánh bao lớn trong ngăn bàn nhét vào miệng cậu ta.
“Tao nói tao thường xuyên nhặt được tiền ở chỗ ngồi của tao, người ngồi trước mày này ắt phải muốn đổi với tao.” Trang Khiêm nhai bánh bao trong miệng nói không rõ.
“Thật sự hả?” Chu Du kinh ngạc.
“Đương nhiên là giả, tiền của tôi rải.” Trang Khiêm khinh bỉ nhìn hắn một cái, chẳng mấy chốc lại phấn khích lần nữa, “Hoàng lịch (sách nói về thời tiết ngày tháng) ngày mai của trường chúng ta, đi chơi xuân cắm trại, đám người hội học sinh giày vò hai tuần mới quyết định được địa điểm.”
“Ở đâu?” Đồng Đồng thắc mắc.
“Du xuân còn có thể đi đâu?” Trang Khiêm cười, “Ngọn núi già bên cạnh thành phố của chúng ta thôi, đồ nướng suối nước nóng cắm trại phục vụ dây chuyền.”
“Tao không đi.” Đồng Đồng cầm bút bắt đầu điền vào đơn, “Ba tao bảo người mua tài liệu bài thi mới cho tao.”
“Chu Du.” Trang Khiêm nhanh chóng thay đổi hỏa lực, “Cậu qua đây.”
Chu Du lại gần, Trang Khiêm nhỏ giọng kề sát bên tai hắn nói một câu.
Đôi mắt Chu Du ting một cái sáng lên.
Đồng Đồng lập tức nâng cao cảnh giác, nghi hoặc nhìn hai người này.
“Đồng Đồng ~” Chu Du nói nhỏ dán lại mè nheo, “Đi đi ~~~~ ”
Đồng Đồng: “… … …”
Thật buồn nôn.
Đồng Đồng dùng hai đầu ngón tay túm miệng hắn lại, đơn giản gọn gàng: “Em đi.”
Bây giờ cuối cùng cậu cũng cảm nhận được trải nghiệm của ba Chu Du.
Quá khó chịu, Chu Du làm nũng có thể xếp vào trong thập đại cực hình.
Về nhà Đồng Đồng nói chuyện này với Bùi Vân, vì phải đi một ngày một đêm.
“Trời nóng rồi, phải mang một bộ quần áo, ngồi xe chắc chắn đổ mồ hôi. Thuốc xịt hen để trong quần áo cho con, tuyệt đối đừng làm mất, leo núi cẩn thận một chút, cao bôi chấn thương đặt trong ngăn balo của con, mang khăn mặt của mình…” Bùi Vân sắp xếp từng cái một cho cậu, “Có vài thứ mẹ để hai phần, con nhớ đưa cho Chu Du, một mình nó ở bên này cũng không có ai sắp đồ giúp nó.”
Đồng Đồng gật nhẹ đầu, bước lên ôm cánh tay mẹ cậu, dè dặt hỏi dò: “… Mẹ, mẹ còn giận phải không?”
“… Thật ra mẹ khó có thể tiếp nhận được.” Bùi Vân thở dài, véo một cái lên mặt cậu, dừng một lát lại nói, “Nhưng mẹ lại không thể không cần đứa con trai là con, cũng không nỡ đánh con, không nỡ mắng con, mẹ không có cách nào.”
Đồng Đồng cúi đầu, trong lòng không dễ chịu, nhất là nghe thấy mẹ cậu nói không có cách nào.
“Đồng Đồng.” Bùi Vân nhìn nét mặt cậu, nhéo nhéo mặt cậu cười nhìn cậu, “Chuyện này mẹ không tiếp nhận, có lẽ sau này sẽ tiếp nhận, nhưng không phải bây giờ.”
“Dạ, con biết.” Đồng Đồng gật đầu.
“Mẹ không phản đối, chỉ vì mẹ tiếp nhận con toàn bộ vô điều kiện.” Bùi Vân lại nói.
Đồng Đồng ngẩn người ra, trong lòng mềm thành một viên mứt hoa quả, giơ tay ôm mẹ cậu.
Mẹ cậu là người mẹ tốt nhất trên thế giới.
“Được rồi, lúc leo núi chú ý an toàn.” Bùi Vân ghét bỏ đẩy cậu ra, “Chú ý tần suất hít thở của mình, không được thì tuyệt đối không thể leo, rõ chưa?”
“Hoàn toàn rõ ràng!” Đồng Đồng cười lớn tiếng hứa.
Hoạt động du xuân của trường bọn họ đã có lịch sử lâu đời, xuất phát từ xây dựng cơ thể học sinh mạnh mẽ, bồi dưỡng ý thức đoàn thể và năng lực hợp tác, mỗi mùa xuân, mỗi khóa phải tổ chức chơi xuân.
Địa điểm mỗi khóa không giống nhau, đến ngọn núi lâu năm này chỉ có khối mười một của bọn họ.
Nhưng người cũng không ít, một nhóm lớn người xuống xe buýt, các thiếu niên hò hét ầm ĩ nhanh chóng chiếm trại tạm thời.
“Yên lặng!” Nữ giáo viên phụ trách hoạt động đứng trên ghế, gân cổ lên hô, “Tiến hành hoạt động theo đơn vị lớp! Sắp xếp đan xen thời gian của các phương tiện giải trí chính! Lớp trưởng các lớp báo cáo cho tôi!”
Đám người nhanh chóng yên tĩnh lại, vì nữ giáo viên rất xinh đẹp, nhưng hô quá dữ tợn, bọn họ không muốn đối mặt với cô như thế này.
“Lớp trưởng đứng hết ra, trao đổi cách liên lạc. Hành lý đã thống nhất chuyển đến phòng khách sạn cho các em!” Nữ giáo viên lại nói tiếp, “Còn có! Chỗ ở lần này của toàn khóa chúng ta do bạn Trang Khiêm lớp mười một hai cung cấp! Mọi người vỗ tay!”
Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên.
“Không có chi! Không có chi!” Trang Khiêm cố ý tiến lên một bước, đi ra khom lưng cúi đầu, “Nên làm! Nên làm!”
“Chỗ này được.” Chu Du hít một hơi thật sâu, “Dường như anh ngửi thấy mùi cây cối vừa nảy mầm.”
Đồng Đồng nghe hình dung này của hắn cười lên, nghiêng đầu nhìn sang bên trái, ở đằng xa có một ngọn núi lớn và một khu rừng xanh thẳm liền nhau, còn có một màn sương trắng lơ lửng trên cao.
Thật sự rất đẹp.
“Người trong lớp chúng tay nhìn sang đây! Chúng ta ăn đồ nướng trước! Sau đó leo núi! Buổi tối tắm suối nước nóng!” Lớp trưởng của bọn họ khí phách vung tay lên, “Bây giờ! Đi đến trại đồ nướng! Xuất phát!”
Đồng Đồng hơi say xe buýt, hơn nữa đồ nướng bên này cũng không phải loại không có khói như của Chu Du.
Cậu căn bản không tập hợp qua bên đó được.
Dự định leo núi sau đó cậu lại có thể đi theo, nhưng leo được nửa đường đã không thở nổi.
Chu Du đành phải cõng người xuống núi.
Đồng Đồng nằm nhoài trên lưng Chu Du thở hổn hển cực kỳ nóng nảy muốn chửi người: “… … …”
Cậu đã nói vô vị rồi mà, không hề chơi vui bằng làm bài thi.
“Chúng ta đi tắm suối nước nóng đi?” Chu Du đề nghị, “Anh vừa tìm giáo viên phụ trách xin các mục kế hoạch của các lớp. Khoảng thời gian bọn họ tắm suối nước nóng đều quyết định vào buổi tối, bây giờ khẳng định không có ai.”
Mắt Đồng Đồng sáng rực lên, gật đầu đồng ý.
Chỗ tắm suối nước nóng nằm bên trong khách sạn họ đặt, cách chỗ này một đoạn.
Chu Du thuê một chiếc xe ngắm cảnh, nhân viên công tác trực tiếp đưa họ đến khách sạn.
Khách sạn của nhà Trang Khiêm mở, mở theo chuỗi, cũng không biết năm nay đã kết nối được bao nhiêu nhà.
Suối nước nóng nằm sau khách sạn, khách sạn rộng quá, lễ tân dẫn họ đi vào bên trong một lúc lâu mới tới nơi.
Nhận thẻ, cởi quần áo, tắm vòi hoa sen qua loa, đi hết một quy trình, bắt đầu chọn bể tắm.
Bể tắm họ chọn không rộng, vừa đủ cho hai người, xung quanh có bình phong tranh thủy mặc ngăn cách.
Đồng Đồng thở dài để mình rơi vào suối nước nóng, cảm thấy đến đây một ngày cuối cùng cũng tìm được một chút thích thú.
Chu Du đặt mâm gỗ bày đầy đồ ăn vào tay Đồng Đồng mới tiến vào bể tắm.
Không biết có phải ảo giác hay không, bình thường không cảm thấy Chu Du cao bao nhiêu, nhưng lúc này, Chu Du vừa bước vào, Đồng Đồng cảm nhận rõ ràng được cảm giác áp bách.
“Ăn chút gì đi, em vẫn chưa ăn gì, lát nữa dễ bị choáng lại.” Chu Du lấy một miếng bánh đậu đỏ trong đĩa.
Tay Chu Du chắc là dính nước, ướt sũng, trên bánh đậu đỏ cũng bị thấm nước.
Đồng Đồng nhìn bánh đậu đỏ ngẩn người, không biết nghĩ đến tận đâu rồi, một lúc lâu mới dùng miệng nhận lấy.
Chu Du cũng ngẩn ra.
Hai người không ai nói gì, đột nhiên rơi vào một loại không khí vi diệu nào đó.
Nước da của Đồng Đồng trắng, vẫn chưa ngâm được bao lâu, lúc này đã hồng hồng khắp người.
Chu Du cảm thấy nhìn rất kỳ lạ, hắn cảm thấy Đồng Đồng giống một con tôm.
Nhưng Chu Du lại cúi đầu nhìn nhìn Tiểu Chu Du ẩn dưới nước.
Chu Du sinh ra nghi ngờ đối với bản thân, đồng thời đặt câu hỏi cho mình.
Hắn vậy mà cũng có thể sinh ra cảm giác mãnh liệt như thế đối với Đồng Đồng giống như một con tôm màu hồng nhạt.
Bầu không khí im lặng giữa hai người bị phá vỡ sau khi Chu Du kề sát qua.
“Anh làm gì? Cái bể này nhỏ như vậy, có cần phải chen chúc dán qua đây không?” Đồng Đồng híp mắt nhìn hắn.
Chu Du không dao động, lại gần kề sát bên tai cậu nói nhỏ một câu.
Đồng Đồng nghe xong trong nháy mắt không bị khống chế rụt về sau, đồng thời mạnh mẽ bày tỏ sự từ chối.
“Người ta chỉ muốn thôi ~~~~” Chu Du bóp giọng nói, kéo dài âm thanh.
Đồng Đồng: “… … …”
Mẹ kiếp, tên chó chết này.
Mới ngâm suối nước nóng hơn mười phút, Chu Du giống như tên biến thái điên cuồng, quấn khăn tắm, kéo người lên phòng khách sạn trên lầu.
Vì kinh nghiệm thất bại lần trước, hai người đều vẫn rất căng thẳng.
Nhưng đồng thời cũng đều rất hưng phấn, không chỉ vì bên ngoài trời sáng choang, mà còn vì có một tấm gương lớn trước giường trong căn phòng này.
Thoạt nhìn cũng không phải là căn phòng đứng đắn. Lúc bị chiếc cà-vạt không biết Chu Du mò ra từ chỗ nào trói chặt tay Đồng Đồng còn nghĩ có phải Trang Khiêm đặt sai phòng rồi không?
Đồng Đồng vẫn đau, nhưng lần này nằm trong phạm vi có thể chịu được.
Cảm giác chậm rãi ở giữa vẫn ổn.
Nhưng đến cuối cùng vẫn không thoải mái, Chu Du quá lâu.
Lúc kết thúc Đồng Đồng đã rối tinh rối mù, bất kể là đầu óc hay trên người.
Mất mấy phút mới trở lại bình thường.
Đồng Đồng thở hổn hển, đầu óc lại đột nhiên xuất hiện mấy đoạn ngắn lóe lên.
Kết hợp với vị trí trên dưới hiện tại của cậu và Chu Du, Đồng Đồng sửng sốt.
Không đúng, không phải cậu ở phía trên sao?
Chu Du ở phía dưới mà, lần trước cậu uống say, Chu Du ở phía trên về tình có thể hiểu được, tại sao lần này vẫn là cậu ở dưới.
Hơn nữa Chu Du không nên ở phía trên mà.
Vậy Chu Du… Sẽ không quá miễn cưỡng chứ…
Nghĩ tới đây, Đồng Đồng chần chờ quay đầu nhìn Chu Du, do dự mở miệng: “… Chu Du.”
“Sao vậy?” Chu Du nghiêng đầu nhìn cậu.
“Anh…” Đồng Đồng cố gắng uyển chuyển nói, lại cảm thấy động tác này không thoải mái, hơi chống lên, xoay người lại nhìn hắn, “Có phải anh ngại nói hay không, nhưng về mặt này em không sao cả, anh đừng quá… quá khoe sức.”
Chu Du căn bản nghe không rõ cậu đang nói gì, đầy mắt đầy đầu đều là phía sau lưng xinh đẹp căng đầy, đầu vai gặm đầy dấu răng của Đồng Đồng.
Còn có hai đùi trắng nõn dưới tay hắn.
Hắn rất muốn liếm lên đó một cái, nhưng Đồng Đồng đang nói chuyện, hắn phải nghe cẩn thận.
“Đó là vẻ bề ngoài không liên quan nhiều đến tính cách bên trong của một người.” Đồng Đồng thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục giải thích, hiếm thấy khéo hiểu lòng người như thế, nói xong cậu còn hơi mỉm cười để xoa dịu.
Chu Du vẫn cmn không nghe lọt tai cái gì cả, nhưng hắn nhìn thấy nụ cười của Đồng Đồng.
Nụ cười này đã được phân tích năm trăn hai mươi lần qua tư duy logic khắt khe lại tỉ mỉ của Chu Du trong một giây.
Hắn đưa ra kết luận: “Cưng à, ý em là, chúng ta làm một lần nữa sao?”
Nụ cười của Đồng Đồng cứng đờ: “Lăn.”
“Anh ôm em đi tắm?” Chu Du cười sờ mồ hôi trên chóp mũi cậu.
“Không muốn động.” Đồng Đồng híp mắt, trở mình, nằm trên giường.
Đầu óc cậu vẫn hơi mơ hồ, tần suất đập của trái tim cũng vẫn chưa giảm hoàn toàn.
Chu Du đã đi ra được mấy phút, cảm giác khó chịu dưới người cậu vẫn rất mạnh, không thoải mái, rất kỳ lạ.
“Anh lấy khăn lông lau cho em, mồ hôi khắp người, lát nữa đừng để bị cảm.” Chu Du đứng dậy, tùy tiện mặc quần vào, để trần thân trên vào phòng tắm.
Chưa đến hai phút, Chu Du ôm chậu rửa mặt dùng một lần và khăn mặt của mình đi ra từ phòng tắm.
Chu Du hơi vắt khô khăn mặt, bắt đầu lau nhẹ lưng cho Đồng Đồng.
Nhiệt độ nước rất dễ chịu, khăn mặt xoa trên người cũng rất thoải mái.
Đồng Đồng híp mắt, thoải mái chỉ muốn thở dài.
Không biết Chu Du dính vào từ lúc nào, hôn gáy cậu.
“… Đừng dán vào em mà thở.” Đồng Đồng nhíu mày đẩy Chu Du ra, “Nóng đến chết rồi.”
“Lúc nãy kêu nghe êm tai cỡ nào.” Chu Du cười cúi đầu hôn mạnh bẹp một cái lên miệng cậu, “Anh thấy em rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.”
Đồng Đồng rùng mình một cái: “… … …”
Ngữ văn của Chu Du tiến bộ hơi đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...