Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chu Du cười hề hề với ông cụ, ông cụ giật mình. Vội vàng bỏ chạy.

Đồng Đồng: “… … …”

“Hai đứa mình nhìn qua đáng sợ lắm hả?” Chu Du quay đầu đánh giá Đồng Đồng, “Cậu nhìn đáng yêu biết bao, lông xù.”

Đồng Đồng hít sâu một hơi, giơ tay cởi áo lông chồn trên người mình ra: “Về… về nhà đi.”

Chu Du gật nhẹ đầu, đợi Đồng Đồng đi về phía trước hai bước.

Hắn khom lưng ngồi xổm, đột nhiên ôm chân Đồng Đồng, nâng cả người cậu lên, vui vẻ la to: “Về nhà làm bài tập!!”

Đồng Đồng bị dọa đến nỗi toàn thân cứng đơ trong nháy mắt, tiếp đó bùng nổ.

“Cậu bị điên à!” Đồng Đồng cấu da đầu hắn, gào thét, “Cậu có bị điên không! Não cậu vừa bị úng nước chứ gì!!”

Đêm nay không có trăng sáng, ngay cả đèn đường cũng mờ mờ, nhưng trên lối đi bộ nhỏ hẹp, lại vang vọng tuổi trẻ làm liều của thiếu niên.

Tối nay, Chu Du ngủ ngon lành, cười đến nỗi đau cả mặt.

Đồng Đồng hoàn toàn không ngủ ngon, cậu không biết rốt cuộc Chu Du có hiểu lời nói của mình hay không.

Cậu đưa quyển sách kia ra bảo Chu Du phải làm xong, cậu muốn dành một chút thời gian cân nhắc cho bản thân, cũng cho Chu Du thời gian suy nghĩ.

Nhưng Chu Du tựa như hoàn toàn không để ý đến điều này, chỉ một chuyện nhặt nhạnh mà Đồng Đồng suy nghĩ cả đêm.

Hôm sau, Đồng Đồng đeo hai vành mắt thâm quầng bò dậy khỏi giường, đi đường cũng đi lệch.

Chu Du lại khác biệt, trực tiếp nhảy chân sáo đi, chạy một đường còn chê Đồng Đồng đi chậm.

Đành quay lại đẩy cậu đi về phía trước.

Lúc bước vào phòng học suýt nữa đến muộn.

Vì buổi tối ngủ không ngon, hai tiết đầu buổi sáng Đồng Đồng đều mơ màng ngồi học, vẻ mặt đau khổ, ráng chống đỡ không ngủ gật.

Chu Du lại hăng hái, nhưng cũng không gánh được tra tấn của tiết ngữ văn, cũng một mặt đau khổ.

Chuông tan học vừa reo, Trang Khiêm bước lên trước mặt họ quay qua quay lại nhìn chằm chằm hai người đánh giá: “Hai đứa bây sao tao thấy không được bình thường nhỉ…”

Đồng Đồng giật mình, bị câu nói của cậu ta dọa cho tỉnh ngủ.

Chu Du giống như chó lớn ngửi thấy mùi xương, lập tức phấn khích, vẫy đuôi.


Mở to miệng chỉ đợi Trang Khiêm nói ra, hắn sắp không đợi kịp nữa rồi.

“Hai đứa bây cãi nhau!” Trang Khiêm vỗ tay một cái.

Đồng Đồng thở nhẹ ra.

Trang Khiêm bày ra cái vẻ tao biết ngay, “Chu Du! Hôm qua sinh nhật Đồng Đồng sao cậu không đến!”

“Ấy! Không phải! Tôi nói cho…” Chu Du nói được một nửa, Đồng Đồng dùng một tay bịt miệng Chu Du, “Đúng! Hai đứa tao cãi nhau đến mức suýt đánh nhau!”

“Đừng thế chứ! Mọi người đều là anh em tốt.” Trang Khiêm như người giảng hòa, “Có lẽ Chu Du có việc, sinh nhật tôi vào thứ tư tuần này! Mọi người chơi cùng nhau! Mọi người nể tình tôi hòa thuận như lúc đầu được không!”

Trang Khiêm đặc biệt nhấn mạnh vào chữ sinh nhật, nói xong mong đợi nhìn hai người trước mặt.

Chu Du đang cố gắng kéo tay Đồng Đồng ra, miệng mơ hồ không biết đang ô ô cái gì.

Đồng Đồng cũng cố chết bịt miệng hắn.

Hình như cũng không ai chú ý đến lời cậu ta vừa nói.

Trang Khiêm: “… … …”

“Đồng Đồng, Chu Du.” Trần Xuân Vũ ôm một chồng bài tập toán đi tới, “Chủ nhiệm Lý gọi các cậu đến phòng làm việc.”

“Xuân Vũ!” Mắt Trang Khiêm sáng lên, ghìm cổ Trần Xuân Vũ, móc năm trăm đồng trong túi ra, “Cho cậu hết, tôi chỉ muốn hỏi! Cậu muốn biết sinh nhật tôi không!”

“Tôi phải phát bài tập.” Trần Xuân Vũ nhíu mày, duỗi tay đẩy cậu ta.

Đồng Đồng đạp một phát lên mông Trang Khiêm trước khi ra ngoài, cảnh cáo cậu ta: “Mày đừng siết cậu ấy như vậy.”

“Đồng Đồng mày thiên vị.” Trang Khiêm khóc lại móc ra năm trăm nữa, “Xuân Vũ! Cậu muốn biết không!”

Trần Xuân Vũ nghĩ ngợi, cau mày: “Phắn.”

Đồng Đồng thở dài một hơi, cùng Chu Du đến văn phòng giáo viên trên lầu.

“Cậu có chuyện gì thế.” Chu Du xiêu vẹo sáp lại gần, “Sao cậu lại đối xử với Xuân Vũ tốt vậy hả, lần trước tôi còn nhìn thấy hai người cùng làm bài tập, đầu cũng dí sát vào nhau.”

“Vậy lần trước tôi còn nhìn thấy cậu chuyển bàn cho cậu ấy.” Đồng Đồng nhìn bảng số phòng giáo vụ trước mặt, thuận miệng nói.

“Cậu ghen hở!” Chu Du quá sợ hãi, “Khi đó tôi chỉ tiện tay! Cậu ấy chuyển bàn mà cổ cũng to ra một vòng! Lúc đó tôi còn tưởng cậu ấy sắp nổ chứ!”

“… Tôi không ghen.” Đồng Đồng không biết làm sao, cậu thật sự không có ý này, “Tôi chỉ nói…”


“Lần sau tôi tuyệt đối không giúp ai chuyển bàn nữa.” Chu Du lập tức thề.

Đồng Đồng: “… … …”

Đồng Đồng nhìn hắn một cái, gõ cửa phòng giáo vụ.

“Vào đi.” Giọng chủ nhiệm Lý truyền ra từ bên trong.

Đồng Đồng đẩy cửa đi vào, Chu Du cũng vội theo sau.

“Hôm nay tìm hai em đến đây có hai chuyện, một là liên quan đến Chu Du.” Chủ nhiệm Lý cầm mấy tờ bài thi trên bàn làm việc đưa cho Chu Du, “Đây là bài thi khoa học tự nhiên lần trước em đưa cho thầy, mấy thầy cô đã chấm bài giúp em, em tự nhìn đi.”

“Ồ.” Chu Du tùy ý lật xem, “Cũng không tồi mà.”

“Phải rất khá, vẫn là ngữ văn kéo điểm xuống như cũ, nhưng ngoại trừ cái này ra, thành tích của em đứng thứ nhất bên khoa học tự nhiên.” Chủ nhiệm Lý nói, “Thầy vẫn đề nghị em chọn khoa học tự nhiên ”

“Tại sao?” Chu Du nhìn thoáng qua Đồng Đồng, khó xử nói, “Đồng Đồng chuyển em sẽ chuyển.”

“Quan hệ thân thiết với bạn bè là chuyện tốt, nhưng quan trọng hơn là tự thân cân nhắc sở trường thành tích của mình.” Chủ nhiệm Lý lại giải thích, “Vả lại với thành tích tổng hợp của Đồng Đồng, ưu thế của em ấy bên xã hội xác thực cao hơn bên tự nhiên. Em lại khác hẳn, cứ cho là lần này em thi được điểm tối đa toán và địa lý, nhưng em thậm chí còn không lọt vào tốp năm mươi của khối.”

“Vậy thì không chuyển, ở trong lớp em vẫn ổn.” Chu Du nhanh chóng đưa ra quyết định.

Đồng Đồng cầm bài thi trên bàn qua nhìn, thành tích môn tự nhiên của Chu Du thật sự rất khá.

Sang lớp khoa học tự nhiên, dựa theo khuôn mẫu của bộ bài thi ngữ văn, xếp hạng sẽ thẳng tắp lên cao đến trên top 10 của khối.

Nhưng nếu như Chu Du tiếp tục học bên xã hội, sau này thi cao đẳng cũng là vấn đề.

“Cho thầy một lý do, thầy hy vọng em có thể chịu trách  nhiệm với bản thân mình.” Chủ nhiệm Lý nghiêm túc nhìn hắn.

“Mặc dù ngữ văn của em không tốt, nhưng em thích ngữ văn, không có giáo viên nào tốt hơn hứng thú.” Lúc Chu Du nói mấy lời này mắt nhìn Đồng Đồng.

“Coi tôi là đồ ngốc à.” Chủ nhiệm Lý đanh mặt.

“Được thôi.” Chu Du đổi lời giải thích khác, “Em chỉ thích tự do, em không khống chế được! Khát khao chinh phục thầy hiểu không?”

“Được rồi, nhưng em phải cam đoan với tôi, lần sau thi tháng, ngữ văn, lịch sử, chính trị nhất định phải đạt tiêu chuẩn.” Chủ nhiệm Lý tiếp nhận cái lý do nhảm nhí này của hắn, “Nếu như không đạt được, tôi sẽ gặp mặt phu huynh em trao đổi chuyện chuyển ban.”

Chu Du nhăn mặt, gian nan thấy chết không sờn gật đầu.

Mặt Đồng Đồng viết rõ không đồng ý, nhưng lúc này thầy đang ở trước mặt, cậu không tiện nói.


“Nói một chuyện khác, hai ngày nữa trường chúng ta có liên hoan văn nghệ.” Chủ  nhiệm Lý nhìn Đồng Đồng, “Thầy nhớ tiệc tối chào bạn mới hồi lớp mười Đồng Đồng độc tấu violon nhận được đánh giá cao của giáo viên âm nhạc trường mình.”

“… Em không tham gia.” Đồng Đồng nghe xong biết ngay có ý gì.

“Hả?” Chủ nhiệm Lý hơi sững người, “Em kéo violon rất êm, sao không muốn tham gia.”

“Chỉ không muốn kéo.” Đồng Đồng nhíu mày lảng tránh vấn đề này.

Cây đàn violon bị bán, khiến cậu vẫn không thể thoải mái đến tận bây giờ.

Cậu có rất nhiều đàn violon, nhưng chỉ duy nhất cây đàn đó là không giống. Đó là cây đàn đầu tiên cậu nhận được.

Hồi cậu còn bé cây đàn to quá đối với cậu, cho nên lúc bình thường luyện tập cậu đều dùng đàn trẻ em.

Nhưng sau khi cậu luyện xong, bao giờ cũng một mình gian nan giơ cây đàn quá to so với cậu khi đó, chậm rãi kéo từng chút một.

Đó là một mục tiêu và niềm tin đã đứng trước mặt cậu từ lúc nhỏ.

Nhưng cậu đã bán cây đàn violon của mình.

Cậu không muốn kéo cây đàn khác nữa.

“Vậy à, nhưng đây là cơ hội tốt để giành vinh dự vì lớp.” Chủ nhiệm Lý hơi tiếc, “Nữ sinh lớp mình đã dựng vở kịch sân khấu Mục Quế Anh. Nam sinh không làm gì nên hồn.”

“Em có thể dạy nam sinh lớp mình đánh gậy Thiếu Lâm.” Chu Du tự đề cử mình.

“Cái này được, rất có thể phản ánh tinh thần diện mạo của học sinh trung học dũng cảm, tự tin, rạng rỡ, không sợ hãi!” Chủ nhiệm Lý vỗ bàn quyết định.

“… Em không đánh.” Đồng Đồng từ chối, cậu không chỉ không thể đánh, cũng hoàn toàn không muốn đánh.

“Vậy cậu phối nhạc đi.” Chu Du chớp mắt mấy cái với cậu.

“Nhưng violon… cũng không hợp với gậy Thiếu Lâm mà.” Đồng Đồng nói.

“Em biết chơi đàn tranh không?” Chủ nhiệm Lý hỏi.

“… Không biết.” Đồng Đồng đành chịu.

“Biết đàn nhị không?” Chu Du đột nhiên hỏi.

Lần trước hình như hắn nhìn thấy video mẹ Đồng Đồng dạy học sinh kéo đàn nhị.

Đồng Đồng: “… …”

Cái này đúng là cậu biết một ít.

“Quyết định vậy đi! Chủ nhiệm Lý nhìn rất hào hứng, “Thầy sẽ trực tiếp tìm cán sự văn nghệ báo tên, gọi là Thiếu Lâm và đàn nhị.”

Đơn giản thô bạo.

Vỗ phách mà hợp với Chu Du.


Ra khỏi văn phòng, vẻ mặt Đồng Đồng có vẻ không tốt.

Cậu không biết cậu ngồi một mình ở giữa kéo đàn nhị, bên cạnh đều là con trai vui đùa đánh gậy là cảnh tượng gì.

Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy hoảng thật.

“Sao vậy.” Chu Du giữ chặt Đồng Đồng đi rõ nhanh ở phía trước, “Lúc nãy tôi muốn hỏi cậu, tại sao cậu không muốn kéo violon.”

“Thì là không muốn kéo.” Đồng Đồng nhíu mày, không muốn phải nghe lại đề tài này.

“Vì sao?” Chu Du trực tiếp kéo người đến chỗ rẽ ở hành lang, chặn lại, “Xảy ra chuyện gì rồi? Ngón tay cũng không gãy mà.”

“Hai đứa mày làm gì đấy! Tiết thể dục đi thôi!” Trang Khiêm ôm bóng rổ đi qua từ bên cạnh.

“Đi liền đi liền.” Chu Du quay đầu lên tiếng, đổi mục tiêu tiếp tục hỏi, “Lúc nãy trong văn phòng, có phải cậu muốn nói gì với tôi không.”

“Phải.” Đồng Đồng gật gật đầu, “Cậu nên chuyển sang ban tự nhiên.”

“Nhưng mà, không quan tâm tôi có nên học ban tự nhiên hay không.” Chu Du dừng một lát, “Chắc cậu phải biết lí do tôi ở lại ban xã hội.”

Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, ngẫm nghĩ nhẹ giọng nói: “Đàn của tôi bán rồi.”

“Bán rồi?” Chu Du nhíu mày, “Cậu bán lúc nào?”

Đồng Đồng không nói chuyện.

Trong  nháy mắt Chu Du nhớ ra dáng vẻ ngày đó Đồng Đồng ôm đàn kéo xong ngồi xuống khóc: “Hôm đó —— ”

Đột nhiên có một nhóm nam sinh nữ sinh đi tới từ đầu cầu thang.

Đồng Đồng nhìn đám người đi tới, hốt hoảng đẩy Chu Du ra, “Cậu đừng ép tôi thế này.”

Chu Du bị đẩy ra sau, hơi sững sờ, rũ mí mắt, đợi nhóm người kia đi qua, lúc này mới trầm giọng hỏi: “Vậy hai chúng ta đây coi là gì?”

Đồng Đồng nhíu mày nhìn nét mặt hắn, nghĩ xem có phải mình hơi quá.

Nhưng cậu chỉ….

Chu Du đột nhiên tiến lên một bước, lòng bàn áp lên tường bên tai cậu. Vẻ mặt thay đổi, vui mừng lại mang một ít kiềm chế.

Đồng Đồng: “???”

“Coi là yêu… yêu đương vụng trộm không?” Chu Du nói xong, toét miệng cười hì hì.

Đồng Đồng: “… … …”Tác giả có lời muốn nói:

Chu Du: Thật cmn kích thích!!

Tình yêu: Tôi cmn đi đây!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui