Beta:Minh Nguyệt
“Anh có tiền không?”
Úc Trầm lắc đầu, sau đó từ trên người móc một quả đồng vàng ra, đúng thật là một quả đồng vàng.
Quý Lạc cầm quả đồng vàng đi về quầy thu ngân ở phía trước, nhân viên thu ngân ở trước quầy liền sợ ngây người, vẫn luôn nói không có tiền lẻ, cho đến khi Quý Lạc nói không cần tìm nữa thì cô ta mới lấy tất cả tiền lẻ trong ngăn ra đưa cho cô, rồi lại đưa tiếp cho cô một cái thẻ hội viên.
Đôi mắt Úc Trầm âm trầm mà nhìn chằm chằm vào cô gái vừa mới đẩy Quý Lạc, hai giây sau cô gái kia không biết vì sao lại đụng phải hàng sữa bột được xếp thành hình kim tự tháp ở bên trong siêu thị, bởi vì hộp sữa bột có chút nặng, nên cô gái bị đụng trúng liền kêu to oa oa.
Trong lúc nhất thời tất cả tầm mắt đều rơi xuống trên người cô ta.
Quý Lạc ôm một đống lớn tiền lẻ đi tới, nhìn thấy một màn này, liền nói: “Xem đi, trời xanh đúng là không tha cho ai.”
Nụ cười của cô liền ảnh hưởng đến Úc Trầm, Úc Trầm tự nhiên mà tiếp nhận túi mua hàng có chút nặng trong tay cô, sau đó phụ họa mà nói: “Ừm, cô nói không sai.”
Trên đường trở về hai người bọn họ vừa đi vừa tản bộ, Quý Lạc hỏi Úc Trầm rất nhiều vấn đề khi hắn còn sống, nhưng mà đáng tiếc chính là, mặc kệ là cái vấn đề gì, hình như hắn đều không nhớ rõ, trừ bỏ tên, cùng từ khi hắn có ý thức tới nay liền ở trong ngôi nhà đó.
Quý Lạc vốn dĩ đang đi bình thường, nhưng càng đi lại càng thấy không thích hợp, cô vẫn luôn cảm thấy có người nào đó đang theo dõi bọn họ, hơn nữa ánh mắt kia khiến cô vô cùng không thoải mái, không biết Úc Trầm có cảm nhận được hay không.
“Úc Trầm……”
“Ừm?”
“Anh có cảm thấy có cái gì đó không thích hợp không?”
Úc Trầm lắc đầu, sau đó nói: “Không có a, có thể có cái gì không thích hợp chứ.”
Nếu Úc Trầm đã không cảm nhận được gì, thì có thể chỉ là ảo giác của cô, cô đem loại cảm giác khác thường này đuổi ra khỏi lòng.
Úc Trầm quay đầu lại, tầm mắt dừng ở một chỗ rẽ, nơi đó không có một bóng người, hắn cười như không cười mà nhìn nơi đó.
Muốn bắt hắn? Đúng là ảo tưởng!
Vốn dĩ Quý Lạc cho rằng làm mấy thứ này rất là đơn giản, nhưng mà cô nghĩ sai rồi, chỉ là món cà chua xào trứng, đã làm khó cô rồi, cà chua xào xong mang theo màu sắc cháy đen, quả thực làm người khác không nỡ nhìn thẳng.
Mười phút trước, cô còn bảo Úc Trầm chờ ăn đồ ăn cô làm ra.
Hiện tại xem ra, phỏng chừng sẽ phải xấu hổ rồi.
Cô đứng ở nơi đó buồn bực, phía sau Úc Trầm ôm lấy eo cô, sau đó nói: “Không làm được?”
“Ừm.” Quý Lạc gật đầu, sau đó tránh thoát khỏi bàn tay của hắn, hắn cũng không ngại, tiếp nhận nồi sạn trên tay Quý Lạc, rồi đảo thức ăn trong nồi, một lần nữa bật bếp xào rau.
Toàn bộ quá trình nhìn qua tựa như đang làm một tác phẩm nghệ thuật, ưu nhã thong dong, làm người ta nhìn mà cảnh đẹp ý vui.
“Anh biết nấu cơm sao?”
Úc Trầm một bên xào đồ ăn trong nồi một bên nói: “Không biết, nhưng mà nhìn cái này lại cảm thấy có chút quen thuộc.”
Lợi hại! Quý Lạc tức khắc liền nổi lòng tôn kính, sống nhiều năm như vậy, ngay cả quỷ cũng không bằng, thật quá thất bại.
Việc đả kích cô nhất là, đồ ăn hắn làm thật sự rất ngon, mỗi một món ăn đều rất ngon, thời điểm Quý Lạc ăn đến vô cùng vui vẻ, thì trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng vang.
Trừ bỏ những thứ đó, cô thật sự không thể nghĩ ra còn có thứ gì ở trên lầu nữa.
“Ngày hôm qua anh nói anh sợ những thứ kia là nói dối đi?”
Úc Trầm vừa chống đầu, vừa nhìn cô ăn cơm, nghe thấy cô hỏi cái đề tài này, liền chớp chớp mắt: “Tôi thật sự sợ mà, lớn lên xấu như vậy, đương nhiên phải sợ rồi.”
“……”
“Cô rất sợ bọn họ sao?”
Quý Lạc tức giận mà nói lại một câu: “Đương nhiên phải sợ chứ, lớn lên xấu như vậy, có ai mà không sợ?”
Úc Trầm tức khắc liền cười khẽ, hắn bay tới bên cạnh Quý Lạc, thần bí nói với cô: “Tôi cho cô một thứ đồ, làm chúng nó không lại gần người được, so với ngọc trụy của cô còn dùng tốt hơn nhiều, cô có muốn không?”
Hử? Còn có thứ đồ tốt như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...