...........
Cố Tiếu đột nhiên biến mất làm mọi người chấn động, Quý Lạc thấy bộ dáng phát ngốc của bọn họ, động tác trên tay đều dừng lại, mắt thấy tang thi đang dần dần tới gần, tức khắc sắc mặt Quý Lạc liền lạnh xuống.
"Các người còn thất thần làm gì? Đợi tang thi ăn? Thực xin lỗi tôi sẽ không bồi."
Những người đó tuy rằng giật mình, nhưng lại càng sợ chết, nghe Quý Lạc nói vậy, lại nhìn đám tang thi đông đúc ở phía dưới, lập tức vội vàng di chuyển lên.
Ánh lửa ở phía dưới sáng quắc, các tang thi thấy được Quý Lạc đứng ở trên, liền kêu hai tiếng ngao ngao, cô nghe thấy rất rõ ràng chúng nó là đang hỏi cô vì sao lại ở đây, cô ở trong thanh âm của bọn họ nghe thấy được đau thương.
Có lẽ kỳ thật chúng nó rất đơn thuần, tựa như sói cần ăn thịt, thiên tính của chúng nó chính là ăn thịt người, cho nên chúng nó không hiểu Quý Lạc vì sao lại đứng ở bên của con người.
Quý Lạc nhìn thấy tang thi chậm rãi giảm bớt, liền quay đầu lại, hạ cây thang xuống, khi nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Lâm Hiên ở phía dưới thì rốt cuộc nhịn không được nữa, tiến lên cho hắn một cái tát.
Lâm Hiên nhìn chằm chằm Quý Lạc, hắn còn chưa có nói gì, thì Hướng Vi ở bên cạnh hắn liền vọt lại, muốn đẩy Quý Lạc.
Quý Lạc nhanh nhẹn mà tránh khỏi, Hướng Vi liền đẩy vào hư không, "Cô có ý gì?"
"Tôi có ý gì? Các người khi tôi ngốc sao?" Quý Lạc giơ ngón giữa với Lâm Hiên, "Tôi đúng là ngốc thật, loại người như anh cũng chỉ xứng ở bên cô ta."
Những lời này so với việc cô trực tiếp tát hắn còn làm hắn cảm thấy xấu hổ và giận dữ hơn, cô đây là đang nói hắn không xứng với cô?
Nếu đã như vậy, còn nói chuyện kiểu gì nữa. Lâm Hiên điều động dị năng, muốn giáo huấn Quý Lạc một chút, Quý Lạc nhìn ở trong mắt, nhẹ giọng nói: "Muốn đánh tôi? Lúc này nếu như anh đánh tôi, chỉ sợ nơi này sẽ không nhận anh."
Không sai, Cố Tiếu với Quý Lạc đều giống nhau, bọn họ đều có công đối với căn cứ, mà bản thân chỉ là một người mới tới, vốn dĩ đã chọc cho nhiều người bất mãn, nếu lúc này lại xảy ra chuyện thị phi, chỉ sợ thật sự sẽ bị đuổi khỏi đây.
Hơn nữa hiện tại hắn mới biết được, người có dị năng không chỉ có một mình hắn.
Hướng Vi nhanh chóng phân tích lợi và hại ở trong lòng, Lâm Hiên rất lợi hại không sai, nhưng cô không muốn lại sống cuộc sống cứ phải trốn tránh suốt như vậy, nơi này là an toàn nhất, vì thế cô đi đến bên cạnh Lâm Hiên, cầm lấy tay hắn, kiều thanh nói: "Tôi biết Hiên chưa bao giờ đánh con gái, lần này cứ tha cho cô ta đi, chúng ta đi."
Đây là một cái bậc thang rất tốt, Lâm Hiên không tính ngốc, sau khi phản ứng lại liền lập tức gật đầu theo, sau đó nói: "Vi Nhi nói đúng không sai, Quý Lạc lần này tôi tạm tha cho cô."
Hắn quay đầu đang muốn đi, lại bỗng nhìn thấy móng tay của Quý Lạc, trong đó có một ngón, thế nhưng là màu đen?
Người luôn luôn đa nghi như hắn liền đem chuyện khác thường này ghi tạc trong lòng, hơn nữa quyết định phải quan sát cô thật tốt, nếu cô thật sự có vấn đề, như vậy......
Quý Lạc trở lại phòng, đã không còn Cố Tiếu, phòng ở có vẻ trống rỗng, cô theo thói quen mà cầm lấy cái ly, phát hiện bên trong cái gì cũng đều không có.
Trước kia thời điểm Cố Tiếu còn ở đây, mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị một ly thức uống chỉ thuộc về cô.
Cô thở dài, bỏ ly xuống, trong lòng vắng vẻ, thời điểm khóe mắt quét qua bàn tay của bản thân, cô bỗng nâng tay lên, phát hiện quả thật cô không có hoa mắt, móng tay của ngón giữa thế nhưng lại biến thành màu đen.
Vừa rồi không có người nhìn thấy chứ? Cô ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, nếu có người phát hiện, lúc này một mình cô, khẳng định sẽ đánh không lại được nhiều người như vậy.
Cố Tiếu a Cố Tiếu, nếu anh thật sự lợi hại như vậy, liền mau mau trở về đi, đừng làm cho cô sợ hãi, cũng đừng làm cho cô cảm thấy hắn mới vừa đi, bản thân liền bắt đầu...... Nhớ hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...