Chương 5: điều kiện thứ 3
1 là tiền. 2 là cả tiền cả quyền. Thế 3 là cái gì đây?…
.
Trường đại học Mễ An, một trường giáo dục đứng hàng ưu tú tại thành phố Thượng Hải. Nơi đây có được một đội ngũ giảng dạy ưu việt đã được qua mức sang lọc vô cùng khắt khe, kể cả các sinh viên đến kỳ thực tập ở ngôi trường này đều được kiểm duyệt quá sức hà khắc. Vì vậy nên, đã khó nay lại càng khó. Vật dụng giảng dạy vô cùng hiện đại. Cũng từ đó mà giáo viên lẫn học sinh ở ngôi trường Mễ An này, càng ngày càng có chỗ đứng trọng vọng.
Bên trong trường phía khu hội giảng lớn, từng tốp sinh viên một bước vào gian phòng rộng. Hôm nay có giờ kinh tế thị trường của giảng viên trẻ tuổi hiện là sinh viên thực tập: Vương Thành.
Ở chiếc bàn bên hàng đi, cô gái nhỏ ngồi ở địa điểm vừa tầm gác chân chống tay, chăm chú chơi game trên chiếc điện thoại màu cam đỏ.
Đôi môi hồng mím lại chú tâm, chân mày thanh tú cau nhẹ. Nhưng thỉnh thoảng vẫn ngước mặt lên ngó nhìn xem sắp vào giờ hay chưa.
Hôm nay có tiết kinh tế thị trường.
Lại nghĩ đến cái môn này, kiểu gì cũng hiện lên khuôn mặt điển trai của anh ấy, cùng với bản báo cáo hoàn hảo bị trừ hẳn 30 điểm!
Ngón tay thon nhỏ nhắn nhấn trên bàn phím điện thoại càng thêm mạnh, như muốn trút hết cái bực tức lên cái nút nho nhỏ sáng màu bóng loáng.
- Kỳ Kỳ! Cậu ngồi xích vào một chút được không? – Lưu Mỹ đập nhẹ lên vai Phong Kỳ, chỉ chỉ vào cái chỗ bên trong.
Phong Kỳ ngước đầu lên, chớp mắt vài cái rồi mỉm cười thân thiện – Cậu ngồi trong nhé!
- Được! – Lưu Mỹ gật đầu, ôm theo cái cặp nhẹ nhàng ngồi vào trong, rút đống sách vở đồ sộ ra. Chợt như nhớ ra điều gì đó, cô liền quay đầu sang hỏi – Cậu nộp bản báo cáo rồi chứ?
- Ừ! – Phong Kỳ gật đầu , trả lời qua quýt cho xong vấn đề. Những nút bấm trên điện thoại lại càng thêm đáng thương.
Tiếng chuông lớn trong giảng đường vang lên, sinh viên vẫn còn có chút nhốn nháo chưa được ổn định. Từ cánh cửa lớn bước vào, dáng người thư sinh nho nhã, phong thái ung dung quen thuộc không chút vội vàng.
Anh đặt tập chuyên đề xuống bàn, ngón tay theo thói quen đẩy nhẹ gọng kính nhìn về đám học sinh vẫn còn đang lộn xộn chưa ổn định xong. Bản thân không chút lung túng, khoanh tay lên trước ngực, đứng yên chờ đợi. Ánh mắt nhìn lướt qua một lượt, dừng lại ở cô gái chính ngay hàng ghế giữa, ngón tay vẫn tiếp tục chuyên tâm nhấn trên bàn phím điện thoại, chân mày rậm thoáng rung rung, đôi mắt đen chú tâm càng thêm sâu thẳm.
Phong Kỳ cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, bất giác thấy lạnh sống lưng. Cô cau mày ngước mắt lên, hai ánh mắt lập tức giao nhau. Một sóng điện lướt nhanh qua người cô, dường như khiến cô bị thâu tóm hoàn toàn từ ánh mắt sau cặp kính tri thức ấy.
Anh ấy đeo kính rồi, vẫn rất đẹp trai!
Sao từ trước đến nay cô không nhận ra nhỉ?
Chỉ là anh ấy bây giờ với ngày hôm đó ở quán ăn, có cái gì đó rất khác. Sức truyền đạt sự uy quyền từ đôi mắt và khuôn mặt điển trai đã giảm đi đáng kể. Ít nhất anh ấy lúc này, không khiến cô khó thở như lúc ấy.
- Kỳ Kỳ! Giáo sư Vương giảng bài đúng ra rất dễ hiểu! – Lưu Mỹ ngồi bên cạnh nghiêng người sang thủ thỉ khe khẽ, lấm lét liếc nhìn vị giáo sư trẻ tuổi đẹp trai.
Giáo sư Vương!
Phong Kỳ nhếch môi cười lạnh. Giáo sư Vương, 22 tuổi. Học nhảy cóc không biết bao nhiêu lớp, bằng cấp thuộc loại xuất sắc, nghiễm nhiên đã trở thanh giáo sư tiến sĩ ở cái tuổi 22. Thành tích học tập đáng nể, vốn bản thân đã là một cổ đông ở một tập đoàn công ty lớn. Với khả năng và tiềm lực ấy, hoàn toàn có khả năng thực tập tại một công ty liên doanh quốc tế. Giống như tập đoàn Phương Thịnh mà chị cô đang làm sinh viên chẳng hạn. Nhưng mà tại sao lại quyết định hoàn thành bài thực tập của mình bằng việc đứng trên bục giảng có mấy chục sinh viên thế này, cầm tập giáo trình để tiếp quản giảng dạy thế?
Càng nghĩ lại càng không hiểu nổi! (=_=) Lúc thầy giáo cô giới thiệu anh ấy, cô còn tưởng anh ta cũng như những sinh viên khác. Đã là giáo sư tiến sĩ, vốn dĩ đã không cần cái bài thực tập này nữa. Với khả năng của anh ta, vốn đã có giấy mời làm việc ở một công ty nào đó, sao lại phải đến trường đại học Mễ An này?
Nghĩ đến chuyện này cô lại càng thêm tức giận. Anh ta giỏi thì sao chứ? Là cáo đội lốt người, trên bục giảng thì điềm nhiên chính chắn. Còn ngoài đời đối với người khác phải thì không lịch thiệp ga lăng tý nào.>””<
Điều tối thiểu khi giao tiếp là phải đối diện với người cùng giao tiếp, sao lại có kiểu cúi đầu chú trọng vào cái này, rồi lại quờ quạng trả lời ai đó đứng ngay trước mặt thế này hả?
Lục Vân hấp thu lấy một hơi, cô làm công ăn lương, cô làm công ăn lương. Phải chịu đựng thôi chứ biết phải làm sao?
Vậy là đành đặt tập hồ sơ xuống đi pha café đáp ứng anh ta, cô vốn không biết là làm thư ký tạm thời của anh, lại còn kiêm thêm nhân viên tạp vụ đấy ! (-__-)
Hương café thơm nghi ngút màn khói tỏa, đánh tỉnh giác quan của nhiều người. Phương Vỹ Thiên chậm rãi cầm lấy cốc café uống một ngụm, tay đẩy cho Lục Vân một tập giấy dày cộm trên bàn, trầm giọng – In nó cùng cái thứ cô làm thành nhiều bản, chia ra đặt ở mỗi vị trí của phòng họp, dư ra một tập mang trở lại đây!
Lục Vân gật đầu làm theo, cô là nhân viên, anh ta là sếp lớn. Dù có phải để cập đến vấn đề “ phi trợ lý” đi nữa cũng nên đợi lúc anh ta họp xong cái đã. Bây giờ công việc chất đầy, nếu không thận trọng thậm chí anh ta sẽ cho cô bay khỏi công ty luôn (=___=)
Hỏi tại sao mà, người ta uy lực càng cao, người dưới càng ngày càng nhỏ, lá gan cũng từ đó mà càng ngày càng bé thêm. (T__T)
Ngón tay cô lật bừa vài tờ, đây là thông tin về dự án đầu tư mới, chuyển đổi chức vụ. Tất cả anh ta làm trong một đêm? Nhiều như thế này… đâm ra cô muốn hỏi một câu..
- Anh có phải là người không thế?
- Huh?! – Người trên cau mày lại nhìn cô.
- A! Không có gì – Cô giật mình cười gượng rồi mau chóng rút. Chết thật, sao lại bất cẩn nghĩ gì nói đấy thế này? Hay là do tối qua thức đêm, dẫn đến tinh thần không minh mẫn không? @___@
Mà ngó qua ngó lại, Thiên Vũ quả nhiên không nói sai, nhưng chỗ này đều là phần của cấp trên.
Đường sáng trên máy in chớp qua liên tục, giấy trắng cùng bản in cũng liên tục ra vào, Lục Vân mệt mỏi ngồi dựa người trên chiếc ghế tựa. Cô không quen thức thâu đêm, dù ngủ ít thì vẫn là ngủ, thức nguyên đêm bây giờ dẫn đến cơ thể mệt nhoài không phải là của mình nữa, muốn nằm hơn bất cứ lúc nào hết mà.
Việc phụ giúp này đã kéo dài một tháng, nếu tiếp tục nữa… cô sẽ ra sao? thành một cái xác chết biết đi mất __ __!
Lục Vân mất tận 30 phút mới sắp xếp giấy tờ xong xuôi, trở lại phòng sếp tổng, ly café đã cạn, người đó vẫn khí khái ung dung lật mở từng trang giấy!
- Thưa…
- Ngồi ở ghế đợi tôi một lát – Phương Vỹ Thiên thấp giọng chỉ sang hàng ghế sô pha phía góc phòng lớn.
- Vâng! – Lục Vân gật đầu, ôm lấy đống giấy tờ ngồi lên tấm ghế đệm êm dày
Phòng giám đốc, giờ cô mới được ngồi qua nha, thật là êm mà. Nhìn lên lại thấy “ người cao quý” vẫn cứ chú tâm ký tên đóng dấu, hành động lặp đi lặp lại nhiều lần… thực quá chán đi. Anh ấy không chóng mặt hay sao chứ? Cứ hì hục liên tục ngày nào cũng như ngày nào như vậy. mà có khi nào do quá yêu công việc, nên bây giờ anh ta vẫn chưa có… phu nhân không nhỉ?
Ôi nghĩ chi nhiều chứ!!
Ngồi trên cái ghế này thật là thoải mái, cơ thể mệt nhoài bỗng chốc được giãn ra, chân tay được nghỉ ngơi cư nhiên dây thần kinh rơi vào trạng thái không phòng ngự, trùng xuống dần dần… thiu thiu rồi lịm hẳn
Phương Vỹ Thiên lật đến trang cuối cùng, xem qua kỹ càng rồi cầm bút ký tên. Đặt tập giấy trắng sang một bên, bây giờ mới thoải mái tựa lưng vào ghế nghiên đầu nhìn về hàng ghế salong.
Cô gái nhỏ im lìm dựa đầu bên thành ghế đệm, tay ôm lấy tập hồ sơ say sưa ngủ. Không còn biết trời đất gì nữa rồi.
Anh khẽ thở dài, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn một cái rồi đứng dậy.
.
Lục Vân mải miết ngủ, đến khi mơ màng tỉnh dậy thì đã thấy mình đang nằm trên chiếc ghế đệm dài, thoang thoảng bên cạnh được bao bọc bởi hương thơm tinh dầu quyến rũ. Cô từ từ mở mắt, trí nhớ bắt đầu kéo lại.
Có nhầm không ấy nhỉ?
Hình như lúc này là cô ngồi ở ghế đơn đợi giám đốc mà. Sao bây giờ lại chuyển sang ghế dài thế… lại còn ngủ nữa chứ, công việc thử hỏi đã để đi đâu rồi?!!
Mà hình như lúc thiếp đi cô ngồi rất ngay ngắn mà, từ khi nào đã nằm dài ngon giấc thế này nhỉ? còn nữa, tập hồ sơ cô ôm trên tay đâu?
Tổng giám đốc đâu rồi?
Lục Vân gượng người ngồi dậy, cái đầu quả thực đau quá!! >”<
Từ nay cô quyết định, tuyệt đối không vì mệt mỏi mà uống café nữa, thể chất chẳng bao giờ tiếp thu được cả, ngủ thì vẫn hoàn ngủ, mà cái đầu lại mang theo chấn thương, đau chết đi được.
Mà giờ mới để ý đến. Trên người cô được đắp một cái áo, từ nó tỏa ra mùi tinh dầu nước hoa thơm nồng.
Là áo của tổng giám đốc?
Trái tim của Lục Vân bất giác đập loạn, từ sâu trong lòng ngập tràn ấm áp. Được đắp trong chiếc áo khoác của anh, có cảm giác như bao bọc xung quanh cô cũng đều là anh vậy! rất ấm áp, rất an toàn… rất cảm động.
Từ trước đến nay đối với anh cô luôn thận trọng để ra một khoảng cách nhất định. Cấp trên và cấp dưới, nhưng lúc này sao lại cảm nhận được anh ấy gần đến thế…
Ý nghĩ vừa dâng lên trong đầu, Lục Vân ngay lập tức tỉnh lại, lý trí bền vững như cũ. Cô vỗ nhẹ lên má vài cái, hấp thu lấy một ngụm khí đứng hẳn dậy tìm chỗ treo áo lên.
Áo vừa treo lên, cửa phòng cũng bật mở, Lục Vân theo phản xạ quay người trở lại.
Phương Vỹ Thiên bước vào, chân mày có chút nhăn lại, anh ngửng mặt lên nhìn thấy cô, thoáng chốc thân mình mệt mỏi giãn ra không ít.
- Đã tỉnh rồi?
- Vâng! – Lục Vân gật đầu khép nép – Thật xin lỗi tổng giám đốc, đáng lẽ tôi nên phụ giúp giám đốc, tôi lại ngủ quên mất. - Không sao! Dù gì cũng không có chuyện gì cần thiết lắm – Anh thả tập giấy tờ xuống bàn, ngả người xuống chiếc ghế bành.
- Vậy tôi xin phép quay về phòng lập trình – Dù gì cũng hết việc rồi, cô đã ngủ nhiều như vậy, ở lại đây nói gì đi nữa cũng khá là mất mặt. (_ _”) - Đã hết giờ làm rồi – Phương Vỹ Thiên nhìn lên đồng hồ, lơ đãng truyền đạt thông tin.
Lục Vân giật mình, không dám tin lục tìm điện thoại. 5 giờ 10 phút? Không phải chứ? Cô ngủ say đến mức thẳng giấc đến chiều sao? Uống café xong còn như thế, nói ra ngoài thử hỏi có mấy người tin >”<
Đi làm cho người, lại vào phòng người ngủ tít mít đến hết giờ làm. Lục Vân của chúng ta có mặt dày đến mấy cũng có vài phần áy náy – tổng giám đốc…
- Lại đây làm thêm giờ bù vào đi, tôi mỏi qua – Phương Vỹ Thiên nhắm mắt lại, hôm nay họp rất lâu, liên tục trừ giờ nghỉ trưa được nghỉ một tiếng, họp bàn kiểu này. Nghe mấy cái đề xướng lãng xẹt của mấy vị cổ đông đó thật là mệt hết sức, toàn thân căng cứng hết lên rồi.
Lục Vân nhíu mày, hít thở một chút rồi đi đến sau lưng anh, đặt tay lên bờ vai rộng nhẹ nhàng xoa bóp, bản thân nhịn không được dò hỏi – Tổng giám đốc! Họp đến bây giờ mới xong sao?
Phương Vỹ Thiên thả lỏng, ầm ờ trong miệng trả lời cô.
Lục Vân thấy anh mệt, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp cho anh không hé miệng quấy rầy nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên, cô đứng gần anh như vậy.
- Trưởng phòng Âu, mấy ngày hôm nay thật phiền cô.
Cô thoáng ngạc nhiên, chợt nhớ đến mục tiêu hôm nay cần phải đạt được, khóe môi cô nhếch lên, giọng nói nhỏ nhẹ pha chút ưu tư – Quả là rất mệt!
Bờ vai anh dưới tay cô thoáng lạ, rồi nhanh trong trở lại như bình thường, anh trầm giọng – Đúng là rất mệt
Căn phòng yên lặng đến mức đáng đề phòng, giờ này nhân viên của công ty đều đã về hết. Ngoài trời sau tấm tính kia ánh sáng cũng bắt đầu yếu dần, khác hẳn ánh đèn neong sáng trưng trong căn phòng lớn chỉ có hai người một nam một nữ, ý nghĩ cũng mưu mô đều hoàn toàn khác nhau. Mà ở đây thì ai cao hơn nhỉ? ^^!
- Vậy trưởng phòng Âu muốn được đền bù thế nào? – Anh thấp giọng nói, hai mắt vẫn nhắm nghiền tĩnh lặng. Dường như không chút đề phòng gì đến những đề xướng oái oăm của cô gái trẻ. Bản thân vô cùng tự tin, cô gái này dù có đáng gờm thế nào anh cũng có đủ khả năng để ứng phó. Trong mắt của Lục Vân đảo liên mờ ám, tay vẫn đều đều đấm nhẹ trên vai anh, làn môi hồng thì thầm trong gian phòng lớn – Có lẽ không nên nói, vì yêu cầu của tôi…
- Tôi nghĩ là tôi có đủ thời gian – Phương Vỹ Thiên đáp lại – Cũng đủ khả năng đáp ứng.
Lụcc Vân nhìn lên trần nhà, lời nói pha thêm tiếng cười đùa – Một là tăng thêm lương cho tôi, hai là thăng cấp cho tôi… ba là…
- 3 là gì? – Phương Vỹ Thiên nhẹ giọng , đầu óc lơ đãng phân tích những lời cô vừa nói
1 là tiền.
2 là cả tiền cả quyền.
Thế 3 là cái gì đây?
Cô gái này thật gian xảo hết mức!
- 3 là tổng giám đốc sẽ kết hôn với tôi – Tiếng cười của Lục Vân khẽ khúc khích dưới sự căng cứng lên của bờ vai rộng ngay dưới tay cô, rồi ngay lập tức giãn ra.
Khóe miệng anh khẽ nhếch, thứ 3 là cả tiền, cả quyền. lẫn danh vị trọng vọng. Càng ngày càng lớn đấy chứ nhỉ?
- Quả là yêu cầu lớn lao – Phương Vỹ Thiên bình phẩm, lời nói không cao không thấp không biết rằng anh đang nghĩ cái gì.
- Haha .. – Lục Vân cười lớn – Thấy tổng giám đốc mệt mỏi, tôi chỉ nói đùa chút thôi, cái thứ 3 tổng giám đốc không cần phải nghĩ đến làm gì.
Cô đâu bao giờ dám với cao đến thế.
Trước đây chưa gặp anh không hề nghĩ đến, khi gặp anh cũng không hề nghĩ đến, sau này càng không bao giờ nghĩ tới cả.
- Tăng lương cho trưởng phòng Âu, rất đáng – Phương Vỹ Thiên gật đầu, bắt đầu phân tích – Nếu muốn tăng lương mà không bị nói tới trước lui, tôi có thể thăng chức cho cô.
- Tổng giám đốc! có lẽ không cần thiết đâu – Lục Vân cười nhẹ – Là nhân viên của công ty, phục vụ giám đốc là điều đương nhiên!
- Phải! Tôi không đáp ứng hai điều kiên của cô được!
- Đúng vậy! – Cô đập nhẹ trên vai anh một cái – Có lẽ tôi nên về, em gái tôi đang ở nhà đợi.
Cả hai điều đều không đáp ứng, đúng là khó khăn hết thể, biết thế nói luôn là “ tôi không làm nhân viên thêm giờ cho tổng giám đốc được nữa”, có phải là nhanh gọn nhẹ không cơ chứ __ __!
- Nhưng tôi sẽ đáp ứng điều kiện thứ 3 của em – Cánh tay cô trong tích tắc bị kéo lại, toàn thân mất trọng lượng, rơi vào bản ngực to lớn của ai đó. Ánh mắt sáng nhìn vào mắt cô, kiên định mà quyết đoán – Tôi sẽ lấy em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...