Vào thời hoa mộng, Hứa Huệ Chanh phải bận rộn giúp gia đình làm việc, chưa từng được nếm trải tâm tư thiếu nữ. Sau này lăn lộn trong xã hội, trải nghiệm ấm lạnh sự đời, tâm tưởng của cô càng trở nên khúm núm.
Trước kia có một cô “chị em”, mang lòng ngưỡng mộ một vị khách, ngày ngày cùng anh ta hoan ái, kết quả không cẩn thận nên mang thai. Người đàn ông đó tất nhiên là không chịu chịu trách nhiệm. Người chị em đó đến một phòng khám tư nhân để bỏ cái thai đó, đoán chừng bác sĩ xử lý không đến nơi, từ đó để lại mầm bệnh.
Sau này có một ngày, người đó nhắc đến chuyện này với Hứa Huệ Chanh, nói rằng, “Thân thể của chị vốn đã không khỏe. Ngày đó đến bác sĩ, bác sĩ không chịu làm cho chị.”
Hứa Huệ Chanh hết sức kinh hãi, “Vậy sao chị còn đâm đầu vào chuyện mạo hiểm đó?”
Chị kia nghe xong lời này, cười lên, nụ cười đó vừa chua xót vừa bất đắc dĩ, “Sinh ra rồi, cũng là làm khổ đứa bé. Không có cha, lại còn có một người mẹ làm-gái, em nghĩ đứa bé có thể sống tốt được sao?”
Hứa Huệ Chanh nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Cô thích con nít, nhưng chưa từng suy xét qua, bản thân cô có thể mang đến hạnh phúc cho con cái hay không. Cô còn ngây thơ cho rằng, tình yêu của người mẹ đã là tất cả.
Người “chị em” đó hít một hơi sâu, qua cửa sổ nhìn về khoảnh trời nơi xa xăm, “Chi bằng cho đứa bé đi đầu thai lần nữa, chọn một gia đình tốt.” Chị ta ngừng lại một chút, trở nên có chút nghẹn ngào, “Hy vọng nó không trách chị.”
“Đứa bé không trách chị đâu…” Hứa Huệ Chanh chỉ có thể an ủi như thế.
Cũng vào giây phút đó, cô mới tự mình hiểu ra, bản thân từ sớm đã không xứng đáng làm mẹ rồi. Cái thân phận gái bán hoa sẽ không ngừng đeo bám lấy cô, còn cả con của cô nữa.
----
Sau khi Điền Tú Vân đi khỏi, Hứa Huệ Chanh lại trở về với nỗi sợ hãi một mình ở chung với Chung Định.
Cô ngồi xuống giường, nhìn cánh cửa đó một khoảng thời gian rất dài, nghe thấy bên ngoài chẳng có động tĩnh gì, cô nghĩ Chung Định chắc là sẽ không qua đây, thế là nhè nhẹ đi qua khóa cửa lại.
Khóa cửa rồi, cuối cùng cũng yên tâm một chút.
Sau khi đi vệ sinh xong, Hứa Huệ Chanh lại quay về nằm lại xuống giường.
Cô nghiêng mình nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ, mặc cho suy nghĩ bay xa ngàn dặm.
Nếu như khi còn sống, có thể có một đứa con của riêng mình…
Lúc này, trong đầu óc của cô đột nhiên thoáng qua bóng dáng phong nhã của Kiều Diên, mặt của cô nhất thời nóng lên, sau đó rất nhanh chóng cắt đứt vọng tưởng của mình, tự mình lẩm bẩm, “Hứa Huệ Chanh, mày không xứng với anh ấy.”
Sinh con gì đó đều quá xa vời. Tất cả những nguyện vọng tốt đẹp của cô, đều thiết lập trên một điều kiện tiên quyết, đó chính là rời khỏi cái nghề nghiệp này. Mà cái điều này, giờ đã khó khăn vô vàn.
Trong lúc miên man suy nghĩ, cuối cùng Hứa Huệ Chanh chịu không nổi sự rã rời do bệnh tật, ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại sau đó, là bởi vì cô quá đói.
Chung Định không dặn đưa đồ ăn đến cho cô. Chuyện này cũng nằm trong dự đoán, bữa sáng của hắn cũng chỉ có phần của mỗi mình hắn thôi. Nói cách khác, hắn vốn không chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Hứa Huệ Chanh liếc nhìn đồng hồ, giờ đã hơn ba giờ chiều. Cô cũng ngạc nhiên mình ngủ lâu như vậy.
Sau khi bước ra khỏi phòng, không nhìn thấy Chung Định, cô cảm thấy có chút khó xử.
Cô rất đói, nhưng lại không dám động bậy vào đồ vật của hắn ta, chỉ sợ ăn một trái táo của hắn, hắn cũng sẽ bắt cô phải bồi mấy nghìn mấy vạn đồng. Túi tiền, điện thoại của cô đều bỏ ở hội sở, cũng chẳng cách nào ra ngoài mua đồ.
Hứa Huệ Chanh ngồi xuống sofa trong phòng khách một xíu, dạ dày bắt đầu đau âm ỉ.
Cô liếc nhìn cầu thang một cái, do dự không biết có nên thử gọi hắn hay không.
Chỉ là, con người của hắn, nắng mưa thất thường. Hay nói là, cô chưa từng thấy hắn ta “nắng ráo” qua.
Cô lại tiếp tục ngồi hết mười mấy phút, phản ứng của dạ dạy từ từ nặng thêm. Cũng có thể là do sau khi uống thuốc cô chẳng ăn chút gì cả, cho nên cảm thấy càng thêm yếu mệt.
Cuối cùng Hứa Huệ Chanh vực dậy dũng khí, đi đến dưới cầu thang, gọi vọng lên một tiếng, “Chung tiên sinh?”
Trên lầu rất im lặng.
Cô bước lên ba bậc thang, “Chung tiên sinh, anh có đó không?”
Vẫn không tiếng không động.
Cô lùi xuống hai bậc, lại do dự một chút, rồi lại bước lên, cho đến khi bước đến chiếu nghỉ ở chính giữa, “Chung tiên sinh, anh có đó không?”
Cuối cùng, trên lầu truyền đến một câu lười biếng, “Gọi hồn à.”
Khi bóng dáng dong dỏng thẳng tắp xuất hiện ở đầu cầu thang lầu hai, Hứa Huệ Chanh lại luống cuống, “Chung tiên sinh, chào buổi chiều.”
Lời của hắn mang theo ý châm biếm, “Tôi còn tưởng Tiểu Sơn Trà núp ở trong phòng, vĩnh viễn không ra ngoài nữa chứ.”
“Chung tiên sinh.” Cô dò hỏi, “Tôi… có thể mượn phòng bếp của anh… tìm chút đồ để ăn không?”
Chung Định nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt của hắn như bao phủ lấy toàn bộ con người cô, hỏi ngược lại, “Nếu như tôi nói không được, cưng tính làm thế nào?”
Hứa Huệ Chanh nghẹn lời. Cô có thể làm thế nào… Cái gì cô cũng không thể.
Hắn ta cười đến âm trầm thâm hiểm, “Tiểu Sơn Trà, lá gan của cưng lớn quá nhỉ, ở nhà của tôi, dám khóa cửa lại.”
Lúc này, cô biết bản thân mình đã chọc vào hắn ở chỗ nào, cô cúi rạp người trước hắn, “Chung tiên sinh, tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ không dám nữa.”
“Mỗi món nợ của cưng, tôi đều ghi nhớ.” Hắn ta ung dung thong thả, một bước một bậc mà bước xuống dưới lầu.
Hứa Huệ Chanh liên tục lùi ra sau mấy bước, cho đến khi lưng dán chặt vào bức tường. Cô hốt hoảng nhìn hắn càng tiến càng gần, cuối cùng bao vây cô lại.
Chung Định nhẹ nhàng nhấc cằm cô lên, dịu dàng nói, “Cưng biết cưng nợ anh bao nhiêu không?”
Cô mở to hai mắt, bị ép ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi môi trắng xanh run lẩy bẩy.
Hắn vẫn đang cười, nụ cười rất hung tợn. “Đừng sợ. Theo giá cả hiện nay của cưng, cứ cố gắng cố gắng, chắc là có thể trả nổi đấy.”
“Chung tiên sinh…” Cô lên tiếng, giọng thô nhám, “Van anh mà, có thể bỏ qua cho tôi được không?” Hiện tại cái cô sợ nhất chính là hắn, nhưng mà không biết tại sao, lại lần này tới lần khác va chạm với hắn.
“Tiểu Sơn Trà, cưng cảm thấy mình rất tủi thân?” Giọng điệu của hắn lại càng âm trầm lạnh lẽo, “Nhưng mà cưng có thể thế nào, kháng nghị với ông chủ của cưng à? Có ích hả?”
Đương nhiên là Hứa Huệ Chanh biết là vô ích. Bởi vì bản thân Chu Các Vũ cũng phải bợ đỡ đám cậu ấm con nhà giàu này. Trong mắt của cô từ từ dâng lên một tầng hơi nước. “Chung tiên sinh, cầu xin anh, tôi thật sự không có tiền, công việc làm ăn của tôi không tốt…”
“Cho nên không phải là anh giới thiệu khách quý cho cưng sao.” Chung Định quệt đôi mắt của cô một cái, tiến lại rất gần, hơi thở nhả ra khi nói phả lên gò má của cô dày đặc, “Khóc cái gì, đàn bà làm cái nghề của cưng, tiền kiếm nhanh nhất rồi.”
Hứa Huệ Chanh cắn chặt môi dưới, kiềm chế nước mắt. Người đàn ông này, là con ác quỷ.
Đột nhiên hắn chuyển chủ đề, hỏi, “Thật sự rất đói?”
Cô không trả lời, nước mặt chảy dọc xuống.
“Đói đến khóc rồi kìa, thật tội nghiệp.” Lúc hắn nói câu này, đáy mắt đều là ý cười không tốt. “Đi nhà bếp tìm thức ăn đi, đừng khóc nữa, ngoan.”
Khi Chung Định buông cô ra, cô lập tức ba bước thành hai bước mà chạy xuống dưới lầu, giống như bị chó dữ đuổi cắn vậy, hốt hoảng chảy vào nhà bếp.
Hứa Huệ Chanh kéo cửa ra, thở hổn hà hổn hển.
Nếu như Chung Định cưỡng bức cô, có khi cô còn không sợ hãi như thế. Dù sao cô cũng đã là tàn hoa bại liễu, thêm một gã đàn ông, bớt một gã đàn ông, cũng chẳng khác biệt gì. Nếu như để cho hắn thỏa mãn thú tính mà hắn có thể buông tha cho cô, thì cô tình nguyện hầu hạ hắn trên giường, cho dù là miễn phí.
Nhưng mà, bản thân Hứa Huệ Chanh cũng cảm nhận được, đối với thân thể của cô, Chung Định không hề có hứng thú.
----
Phòng bếp trong nhà Chung Định, dụng cụ nhà bếp chuẩn bị đầy đủ cả, nhưng lại sạch sẽ như mới.
Hứa Huệ Chanh không tin chỗ này đã từng nổi lửa qua. Cô mở tủ lạnh ra, bên trong chẳng có bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào, chỉ có mấy chai rượu vang đang ướp lạnh.
Lúc này cô nhớ đến người phụ nữ trung niên đưa cơm vào buổi sáng.
Cũng phải, hắn cần gì phải tự mình xuống bếp.
Hứa Huệ Chanh mất hết ý chí, đóng cửa tủ lạnh lại.
Cuối cùng thì phải thế nào mới có thể thỏa mãn được cái khẩu vị ác độc của Chung Định đây? Cô nhớ lại cái chuyện tập-thể mà hắn đã nhắc qua. Có thể sau khi bọn họ chơi xong rồi, thì sẽ mất hứng thú với mình chăng.
Nghĩ như thế, Hứa Huệ Chanh đột nhiên cảm thấy, đau dài không bằng đau ngắn. Bị bọn chúng tập-thể thì cứ xem như bị mấy con chó dữ cắn phải thôi, dù sao so với bây giờ ba ngày hai bữa bị Chung Định bỡn cợt cũng còn tốt hơn chút.
Lúc Hứa Huệ Chanh đi ra ngoài phòng khách, Chung Định đang thảnh thơi dựa vào lan can nơi ban công nói chuyện điện thoại. Điếu thuốc giữa ngón tay của hắn, khói thuốc lượn lờ.
Nội dung cuộc điện thoại, lại là bàn bạc về vấn đề đánh cược trong trò chơi.
Xuyên qua ánh nắng chiếu lên lớp kính, Chung Định liếc nhìn vào bên trong, bóng dáng của Hứa Huệ Chanh và bóng đổ của hắn giao lại với nhau, minh quang ám cảnh (*). Hắn nhướng mày, trả lời với chiếc điện thoại, “Qua mấy ngày nữa. Người ở bên tao vẫn còn đang bệnh.”
(* Nguyên tác 明光暗景 – minh quang ám cảnh. Minh quang – ánh sáng rõ; ám cảnh – cảnh tối, cảnh mờ ám. Phần này tác giả ghép chữ + chơi chữ, chẳng biết giải thích làm sao, nhưng đại khái là nam 9 không thích cảnh ‘bóng người giao nhau’ đó =____=)
Người đàn ông bên kia hi hi cười miết, “Chung công tử cũng biết thương hương tiếc ngọc rồi à?”
Chung Định hừ nhẹ, “Cứ quyết định thế. Một chút tao với Trần Hành Quy còn có việc.” Sau đó hắn cúp máy trước.
Hắn kéo cánh cửa kính ra, nhìn thấy con thỏ nhỏ ở bên trong, lại là dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Miệng hắn nhếch lên nụ cười.
Thương hương tiếc ngọc? Chỉ là không muốn để cho cô ta bị chơi đùa cho đến chết sớm quá mà thôi.
Hứa Huệ Chanh nhìn thấy nụ cười của Chung Định, cúi đầu xuống nhè nhẹ hỏi một câu, “Chung tiên sinh, xin hỏi, tôi có thể ra ngoài ăn cơm không?”
“Muốn ăn cái gì?”
Hắn hỏi trực tiếp như thế này, ngược lại khiến cô lại sửng sốt. Cô vốn tưởng hắn sẽ ngoài khen mà trong chê, trào phúng cô một hồi.
Hắn nhướng mày, đợi cô trả lời.
Hứa Huệ Chanh vội vàng nói, “Thứ tiện lợi nhanh chóng là được.”
Chung Định gọi cú điện thoại, đơn giản ngắn gọn dặn dò, “Chị Vương, đưa chút đồ ăn lên đây. Cái gì cũng được, nóng là được.” Sau đó hắn tự mình lên lầu.
Lúc trở xuống, Chung Định đã thay một bộ quần áo, hắn xoay xoay chìa khóa xe, chính là sắp ra ngoài.
Hứa Huệ Chanh vội vàng gọi lại, “Chung tiên sinh.”
Hắn quay đầu lại.
“Tôi… ăn xong rồi… có thể về nhà không?”
“Đương nhiên có thể. Cưng ở đây một đêm, ăn một bữa cơm, khoản nợ này cũng phải ghi nhớ lấy.” Chung Định cười mà như không, “Tiểu Sơn Trà, chúc cưng may mắn.”
Hứa Huệ Chanh rụt tay một cái. Nếu như cô có thể không đếm xỉa đến gì cả, cô nhất định sẽ tát cho hắn một cái trời giáng. Nhưng mà, cô không thể, cũng không dám.
Chung Định cười khinh miệt, mở cửa đi ra ngoài.
Hứa Huệ Chanh ngồi phịch xuống sofa.
Cô đói đến rã rời không còn chút sức lực, nếu không, cô nghĩ, bây giờ lập tức, tức khắc, nhanh chóng rời khỏi nhà của Chung Định.
Chị Vương làm ba món đồ ăn mang đến, chị tỏ ra áy náy với Hứa Huệ Chanh, “Thật là xin lỗi. Lúc sáng Chung tiên sinh không dặn dò, tôi không chuẩn bị phần cho cô.”
“Không sao, cám ơn chị Vương.”
Trong lòng Hứa Huệ Chanh hiểu rõ, Chung Định là cố ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...