“Chỗ này, ăn ở đây hả?” Vương Tây nhìn nhà hàng cơm Tây trang hoàng đẹp đẽ trước mắt, hơi không chắc chắn hỏi người nào đó dẫn đường bên cạnh.
“Đúng vậy.” Hồ Lục liếc mắt nhìn Vương Tây một cái, đi trước bước vào.
“Xin hỏi hai ngài muốn dùng gì?”
“À… Cho tôi một suất trẻ em.” Vương Tây liếc mắt một cái liền nhìn trúng suất ăn trẻ em có kèm kem ly, cậu nghĩ đến hình như ngay cả nước miếng cũng trở nên ngọt.
Nụ cười trên mặt bồi bàn dường như hơi cứng lại, thử đề nghị với cậu là suất ăn trẻ con rất ít, có thể sẽ không đủ no.
“Vậy thì lấy hai phần là được.”
“…”
“Tôi đi toilet đã, chút nữa sẽ gọi thêm.” Hồ Lục còn chưa chọn tốt món ăn của bản thân đã đứng dậy rời khỏi trước.
Một lát sau, bồi bàn mang suất ăn tình nhân bước đến đặt trên bàn.
Vương Tây nhìn, có chút bất mãn nói: “Nhầm rồi nhầm rồi, tôi muốn là kem… suất ăn trẻ em!”
“Thật ngại quá, thưa ngài, suất ăn trẻ em hôm nay đã bán hết, vừa rồi chạm mặt ngài đây, nhận được sự đồng ý của ngài ấy đổi thành suất ăn tình nhân.” Tiểu ca bồi bàn trong lòng lau mồ hô, đều là do giữa đường gặp phải vị suất ca kia từ WC bước ra dạy hắn nói thế, trời có thể chứng giám, nguyên liệu làm suất ăn trẻ em trong phòng bếp khá đầy đủ đó!
“Hả… Vậy được rồi.” Vương Tây thoáng nhìn qua Hồ Lục đối diện không nói lời nào đã bắt đầu ăn, không biết vì sao luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Sau khi ăn cơm tối xong, Vương Tây và Đồ Lục kề vai đi trên đường, thấy hắn không có ý định muốn lái xe về chút nào.
Lúc đi ngang qua một rạp chiếu phim lại thấy Hồ Lục đột nhiên đi vào mua hai tấm vé…
Cho đến khi Vương Tây ôm một túi bắp rang bơ ngồi trong phòng chiếu phim, cũng cảm thấy những điều xảy ra hôm nay đều không chân thật… Cậu lại có thể đột nhiên giống như người yêu với Hồ Lục đi ăn suất cơm tình nhân, bây giờ còn cùng nhau ngồi chỗ này xem phim!
Vương Tây yên lặng lập lại một cách máy móc bỏ một nắm bỏng ngô vào miệng, lúc này bỗng nhiên chú ý đến, trên màn ảnh đúng là bộ phim mình đã thấy không lâu trước đó, còn được rất nhiều người đăng đánh giá rất hay đề cử trên weibo…
Ban đêm lúc trở về căn phòng được thuê, Vương Tây vẫn còn đang thao thao bất tuyệt nói về bộ phim, Hồ Lục chỉ lẳng lặng nghe, có khi khe khẽ phát biểu đơn âm tiết (từ một chữ như à, ừ,…) không rõ ý tứ hàm xúc, để cho Vương Tây biết rằng mình có nghe cậu nói.
“Bình luận của bộ phim trên web thất sự rất tốt, trên weibo của tớ còn có rất nhiều người đề cử kia mà.” Chẳng qua Vương Tây cảm thấy có thể ban đầu kỳ vọng của cậu dành cho bộ phim này quá cao! Thật ra vẫn có một chút thất vọng nho nhỏ, nhưng nhanh chóng được đền bù lúc Hồ Lục mời bản thân đi xem phim.
“Đúng rồi, cậu có weibo hay không? Hai chúng ta follow lẫn nhau đi!! Nick weibo của tớ là Cơ Cơ Phúc Cơ Cơ…” Lời vừa ra khỏi miệng Vương Tây lập tức hối hận, trước đây vì tìm kiếm bạn gay cùng chung chí hướng trên mạng mà lấy tên này, hiện tại tuy rằng nghe giống chít chít phục chít chít, nhưng cũng giống kê kê phù kê kê a! Lại nói, follow nhau sẽ chỉ làm cậu càng bại lộ hơn được không!
(cơ, chít, kê đều đọc là [ji], cơ chắc là trong cơ hữu (aka bạn gay), chít và kê thì hình như đều để chỉ “cái ấy”, phúc và phục đọc là [fù], phù đọc là [fú])
Hồ Lục không nhịn được cười trộm một chút, hắn sẽ không nói cho Vương Tây biết bản thân đã sớm thừa dịp khi cậu lên mạng xem trộm weibo của cậu rồi. Ngược lại hắn có hai tài khoản, một cái thì tên là Tử Kim Hồ Lô, một cái tiểu hào (kiểu như nick nhỏ) thì tất cả những thứ ghi trên đó đều là liên quan tới việc thầm mến Vương Tây, vậy nên mặc kệ hắn khai ra cái nào thì không nghi ngờ gì giống như tự phơi bày a!
Xem ra phải đi đăng ký một cái tiểu nào nữa mới được, Hồ Lục suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác nói: “Tên weibo của tớ hơi dài, tớ không nhớ rõ lắm, chút nữa sẽ follow cậu.”
“Được thôi.” Lúc nói chuyện Vương Tây đã mở máy tính lên, “Ôi chao? Tại sao đêm nay đại thần Hồ Lô không đăng chương mới vậy?!”
Hồ Lục quay mặt sang chỗ khác sờ sờ mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bởi vì đêm nay hắn phải trải qua đêm thất tịch lễ tình nhân với cậu đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...