Chương 20: Tôi khuyên bà nên đối xử tốt với con gái đi
Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
Editor: Gái Già Thích Ngôn Tình
“Mẹ!” Cậu bé khóc thành tiếng, giật tay khỏi sự kiềm chế của Nhan Khuynh chạy tới ôm người phụ nữ kia. Cả người cô ta ngập trong vũng máu không thể phân biệt đâu là miệng vết thương.
“Ông trời ơi, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?” Một nhà hàng xóm khác cũng đi theo vào, sau khi nhìn thấy tình huống bên trong cũng giật bắn mình, nhìn người đàn ông vô cùng bình tĩnh đang đứng giữa phòng bằng gương mặt hoảng sợ như là thấy quái vật.
“Thím giúp cô ấy để con kêu xe cứu thương.” Nhan Khuynh lập tức gọi 120, đồng thời còn báo cảnh sát.
Ngay khi Nhan Khuynh gọi 110, người đàn ông trước sau không lên tiếng bỗng vươn tay giật di động của Nhan Khuynh.
Nhan Khuynh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người đàn ông kia.
“Hình như cô đã quên cô là tự xông vào nhà dân, báo cảnh sát muốn tự chui đầu vô lưới hả?” Người đàn ông chỉ cánh cửa bị Nhan Khuynh đá hư, giả vờ làm ra cử chỉ tác phong nhẹ nhàng chỉ làm người ta ghê tởm.
Nhan Khuynh cười lạnh ra tiếng: “Bạo lực gia đình còn đứng đó nói lý? Chờ lên tòa án đi!”
“Toà án?” Người đàn ông như nghe được chuyện hài hước, ôm bụng cười trắng trợn: “Con đĩ lòng tham không đáy này còn lâu mới dám ly hôn với tao.”
Lửa giận bắt đầu phun trào, Nhan Khuynh nhấc chân đá mạnh vào ngực người đàn ông, sức lực không nhỏ còn kèm theo cơn giận khó nuốt nên đá hắn văng xa hơn hai mét. Phía sau đầu nện thẳng vào vách tường rồi ngất xỉu.
“……” Hàng xóm kia nhìn ngu luôn, đơ người ngó Nhan Khuynh một hồi cũng không biết nên nói gì.
Nhan Khuynh biết suy nghĩ của người đó, cô dùng một ngón tay chỉ vào người đàn ông kia: “Tôi đánh, tiền thuốc men tôi phụ trách, cảnh sát tới cứ nói như bình thường là được! Thứ rác rưởi!”
Nói xong, Nhan Khuynh lấy hộp y tế từ trên tay người kia tính xử lý miệng vết thương cho người phụ nữ trước.
Dù là khu phố cổ nhưng xe cứu thương rất nhanh đã đến nơi, chỉ mất bảy tám phút bác sĩ và y tá phụ trách cấp cứu đã mang băng ca tới.
Nhan Khuynh dẫn theo cậu bé đưa người phụ nữ lên xe, dọc theo đường đi cậu bé còn rất sợ hãi giờ lại trở nên bình tĩnh, như là thay đổi thành người khác, ngay cả nước mắt cũng không còn.
“Em không lo cho mẹ sao?” Nhan Khuynh mơ hồ cảm thấy tình trạng của thằng bé này rất tệ.
“Bọn họ sẽ không ly hôn.” Qua một hồi lâu cậu bé lạnh nhạt trả lời Nhan Khuynh, trong đôi mắt non nớt tràn ngập trào phúng.
Ban đầu Nhan Khuynh không hiểu, chờ đến sáng ngày hôm sau khi người phụ nữ kia tỉnh dậy, lúc ấy cô mới hiểu được ý nghĩa câu nói của cậu bé.
Mẹ của người phụ nữa kia, cũng là bà ngoại của cậu bé tới nhưng lại khác xa với suy nghĩ của Nhan Khuynh, bà cụ không phải nhận được tin con gái nằm viện đến chăm sóc cũng không phải dựa vào tên tuổi nhà mẹ đẻ lấy lại công bằng cho người phụ nữ kia mà bà ta tới chỉ để chửi rủa cô ấy.
Bà cụ vừa bước vào phòng bệnh, chuyện thứ nhất là trừng mắt nhìn người phụ nữ kia.
“Mày làm trò đáng chết gì nữa vậy hả con kia?” Bà ta dùng một đầu ngón tay vừa đâm vừa đẩy chỉa vào trán của cô ấy, móng tay dài để lại dấu vết màu đỏ trên làn da tái nhợt, trông bà ta không có nửa điểm đau lòng con gái, ngược lại mắng càng ác hơn.
“Nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuất viện với tao ngay! Mày có mất mặt không hả! Làm ầm ĩ như vậy lỡ ảnh hưởng đến công việc của con rể thì làm sao bây giờ? Em trai mày nháy mắt sắp lấy vợ còn chưa đủ tiền mua nhà nữa kìa, còn công việc của anh cả mày nữa, mày làm vậy mặt mũi hai đứa con trai tao để đâu hả, cháu ngoại trai của mày gần vào tiểu học còn chưa chọn được trường nữa kìa! Chỗ nào cũng đều trông cậy vào con rể, tại sao mày không làm tao bớt lo hả?”
“Mẹ, không phải như vậy…” Người phụ nữ suy yếu cãi lại.
“Không phải như vậy thì thế nào?” Nghe con gái dám cãi lại, giọng điệu của bà ta lại lên cao tám quảng, bén nhọn lại chói tai: “Sao mày không biết nghĩ! Mày ở nhà nội trợ không đi làm, chồng mày tan làm về nhà mệt mỏi chạm vào mày hai ba cái thì làm sao hả?”
“Không phải chạm vào con hai ba cái, anh ấy thiếu chút nữa đánh chết con đó!” Người phụ nữ khóc thét, rất muốn hỏi bà ta một câu, tôi là con gái ruột của bà sao? Thái độ của bà ta đã làm cô hiểu rõ, bản thân cô chỉ là thứ không quan trọng thôi.
Hít sâu một hơi, cô ấy không thể nhịn tiếp, lần này cô gần như mất mạng, nếu sống tiếp với người kia cô nhất định sẽ chết. Nghĩ thế, thái độ của người phụ nữ trở nên kiên quyết: “Mẹ! Con nhất định phải ly hôn!”
“Không có cửa đâu!” Bà ta rất cứng rắn, tát thật mạnh vào thẳng mặt cô ấy: “Tao không cho phép! Mày nghe rõ chưa?”
Vô cùng tức giận khi nghe người phụ nữ nhất quyết ly hôn nên bà ta bắt đầu nói những thứ không tốt về cô ấy.
Ban đầu là nói cô ấy lười biếng nhớt thây, ở nhà không làm được việc gì, chồng tan làm về nhà còn phải dọn dẹp nấu cơm, lần này bị đánh là tự đi tìm đường chết. Nói một hồi bỗng biến thành tính nết từ nhỏ đã không tốt, cắt xén đồ ăn vặt của em trai làm em trai đói bụng, đoạt cơ hội đi học của anh cả còn trộm tiền quỹ lớp, quyến rũ đàn ông có vợ nên bị công ty đuổi cổ, ...
Tóm lại tổng kết trong một câu, chính là người phụ nữ đã hết thuốc chữa, chỉ có con rể bà ta mới có thể nhẫn nhịn, nói cô ấy bướng bỉnh không biết điều.
“Không đúng, con không có.” Người phụ nữ muốn cãi lại nhưng cô ấy quá yếu ớt làm sao có thể đấu thắng một bà cụ mạnh khỏe gấp đôi người thường. Cuối cùng chỉ đành vừa khóc vừa nhịn nhục, ngoại trừ cắn chết cần thiết ly hôn ngoài ra không nói gì hết.
Nhan Khuynh mua cơm sáng cho mẹ con cô ấy trở về đúng lúc, vừa đến hành lang đã thấy có rất nhiều người vây quanh phòng bệnh, lắng nghe tiếng ầm ĩ nhíu chặt mày.
“Vô dụng, cuối cùng mẹ của con sẽ quay trở về với ba con thôi, sớm muộn gì cũng bị đánh chết.” Cậu bé nhìn Nhan Khuynh, giọng điệu châm chọc đồng thời ánh mắt lại tràn ngập tuyệt vọng. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng trải qua quá khứ nặng nề đã làm cậu bé hiểu rõ một điều, trừ khi mẹ chết, bằng không thì không có ai cứu được mình. Dù lúc này Nhan Khuynh giúp mẹ tránh khỏi bi kịch bị đánh chết…
Nhưng chỉ cần mẹ không ly hôn thì bi kịch vẫn sẽ xảy ra mà điều đau đớn nhất là cậu bé biết mẹ của mình nhất định sẽ không ly hôn.
“Tại sao con lại nói vậy? Là vì mẹ của con không có việc làm sao? Cô có thể giúp mẹ con.”
“Không phải vậy, mà là tất cả mọi người không cho phép.” Giọng cậu bé còn mang theo ấm ức khóc lóc, cậu bé đang rất cần một người lắng nghe, một hơi nói tất tần tật tình huống gia đình mình cho Nhan Khuynh biết.
Sau khi Nhan Khuynh nghe xong cũng ngẩn ngơ.
Nhan Khuynh không ngờ, trên đời này còn có loại đàn ông cặn bã xem bạo lực gia đình là con đường tắt trút giận cũng không ngờ lại có một người mẹ thượng hạng như bà cụ đó, trọng nam khinh nữ, ép con gái làm “Đỡ Đệ Ma” thì thôi đi, đã vậy còn vì tiền mặc kệ con gái chết sống.
[Đỡ đệ ma: thích giúp đỡ em trai đến mức biến thái, có thể hy sinh cuộc đời, thậm chí có thể giết chồng con vì giúp em trai.]
Theo lời cậu bé, trước khi lấy chồng người phụ nữ kia rất lợi hại là hoa khôi của trường Sư Phạm học chuyên ngành Piano, sau khi tốt nghiệp lên thành phố S làm cô giáo dạy nhạc, lúc đầu tiền lương không cao nhưng mỗi tháng đều gửi gần hết tiền công cho mẹ ở dưới quê.
Bởi vì anh trai muốn lấy vợ mua nhà nên đã bị ép buộc lôi kéo về quê xem mắt và bị bắt kết hôn với người đàn ông hiện tại.
Không có lý do nào khác, vì bà cụ chỉ coi trọng nhà trai có tiền nên lễ hỏi đòi năm trăm ngàn tệ, không chỉ mua nhà mới cho anh cả mà ngay cả em trai cũng phải có phần.
Nào ngờ, cô ta càng thê thảm hơn, cuộc sống sau khi kết hôn vô cùng khổ sở. Lúc đầu ở chung với mẹ chồng, mỗi ngày không ngừng làm việc, ban ngày còn phải đi làm, động tác chậm một chút sẽ bị mẹ chồng dùng lễ hỏi năm trăm ngàn chặn miệng. Còn nơi làm việc cũng đồn đãi rất khó nghe, nói mẹ cô ấy bán con gái, bộ đẹp như hoa hậu hay sao mà xứng lễ hỏi năm trăm ngàn.
[500,000¥≈ 1,771,921,200 VND (hơn 1 tỷ)]
Cứ tưởng rằng mẹ chồng không có ở đây nữa thì cuộc sống sẽ tốt hơn nhưng bất luận như thế nào cũng không ngờ, sau khi mẹ chồng chết mới bắt đầu là địa ngục. Trong nhà không có người ngoài, người đàn ông kia không cần đè nén cảm xúc, hắn ta bắt đầu sử dụng bạo lực.
“Mẹ của con vẫn luôn chịu đựng, chưa từng nói muốn ly hôn?”
“Lần đầu tiên có nói, còn tìm luật sư, làm báo cáo xét nghiệm vết thương. Kết quả cô cũng thấy đó, bọn họ còn ở bên nhau cho tới tận bây giờ.”
Nhan Khuynh nghe nhức cả đầu, hoàn toàn không hiểu vì sao nữa.
Tình huống hiện tại đã hết sức rõ ràng, không chỉ tính mạng người mẹ bị uy hiếp mà đứa con cũng vết thương khắp người, đủ để chứng minh phạm vị bạo lực của người đàn ông kia không riêng với vợ mình, ngay cả con trai hắn ta cũng không buông tha.
Cho nên mới có câu người làm mẹ sẽ luôn mạnh mẽ, vì con cái cô ta hẳn phải ly hôn, kể cả bà cụ kia không để bụng con gái của mình cũng không thể nhìn con mình đi tìm chết. Vả lại, lỡ như cô ấy xảy ra chuyện gì thì cuộc sống sau này của cậu bé… Rất khó nói tới. Chẳng lẽ bà ta không biết gì về tính huống của cháu ngoại mình sao?
Không, có khả năng biết nhưng không quan tâm. Dù gì nghe ý nghĩa lời trong lời ngoài, bà ta đều suy nghĩ cho hai đứa con trai còn con gái mình có ra sao dường như không liên quan gì đến bà ta. Bà ta muốn đảm bảo con gái không thể ly hôn và có thể tiếp tục dựa vào tầng quan hệ này vớt tiền từ con rể.
Nhan Khuynh nghĩ tới đây cũng đã sáng tỏ nhưng cần thiết giải quyết vấn đề trong phòng trước.
Tuy nhiên, cô chưa kịp làm gì thì tình hình trong phòng đã thay đổi. Có lẽ là bị bà cụ chọc tức, người phụ nữ không nhịn nữa, ngồi dậy chỉ vào bà cụ mà không kìm được nước mắt: “Bà có phải mẹ của tôi hay không hả?! Chỉ vì số tiền ít ỏi đó bà muốn đưa tôi vào chỗ chết sao?”
“Hai người nói nhỏ một chút!” Hai mẹ con này cãi nhau lớn tiếng, y tá nghe tin vội vàng chạy vào ngăn cản: “Nơi này là phòng bệnh, hai người không nghỉ ngơi thì còn để cho bệnh nhân khác nghỉ ngơi nữa chứ!”
“Xin lỗi.” Người phụ nữ miễn cưỡng bình tĩnh lại và hạ nhỏ giọng.
Bà cụ lại không nghe cũng không chịu bỏ qua, sau khi bị y tá nhắc nhở quăng luôn cả thể diện, ngồi thẳng xuống nền gạch gào khóc ăn vạ.
Mở miệng là đồ con mất dạy, bôi đen người phụ nữ kia đến mức lên trời cũng rửa không sạch.
Chủ yếu là người phụ nữ kia bị thương nhưng gương mặt vẫn rất sạch sẽ, người qua đường thật sự không nhìn ra vết thương nặng bao nhiêu, cộng thêm bà cụ rất biết ăn nói mà càng nói càng bẩn làm đám đông vây xem hiện ra nét mặt khó chịu, đến mức y tá cũng không dám tùy tiện bước lên nói chuyện.
Không có gì khác, bởi nhìn bà cụ ngồi xuống đất la lối khóc lóc, lỡ tới gần bị ăn vạ thì làm sao giờ, lương tháng có ba ngàn tệ cũng không đủ bồi thường.
[3000¥≈ 10,631,527 VND]
Y tá mà còn như vậy thì người khác làm sao dám lên cản, người phụ nữ kia không biết phải làm sao, chỉ có thể khóc lớn hơn.
Nhan Khuynh nhìn không nổi nữa, đi thẳng vào phòng lạnh lùng hét vào mặt bà cụ: “Câm miệng!” Tiếp theo đỡ người phụ nữ kia lên giường bệnh.
“Bà đừng ở đây mà khóc lóc om sòm.” Nhan Khuynh quay người đứng ở trước mặt bà cụ, từ trên cao nhìn xuống bà ta: “Là tôi báo cảnh sát, đưa người tới bệnh viện cũng là tôi. Tôi sống gần nhà chị ấy chỉ cách một cái vách tường, con rể tốt trong miệng của bà làm chuyện khốn nạn gì chắc bà rõ ràng hơn so với tôi. Nói thật là tôi rất tò mò, bà luôn miệng nói bản thân là mẹ ruột lại không biết con gái mình bị đánh đến gần chết sao?”
“Chỉ đụng nó có hai ba cái thôi, cô đừng đổ tội cho con rể tôi.”
“Đổ tội? Vậy mọi người nhìn xem!” Nhan Khuynh kéo cánh tay người phụ nữ qua và vén tay áo bệnh nhân lên, vết thương máu chảy đầm đìa hiện ra trước mắt mọi người, tiếp theo cô bế cậu bé lại cởi áo bé ra và nói với y tá: “Phiền cô xử lý miệng vết thương trên người bé với.”
Nhìn thấy mà đau lòng, nếu nói vết thương của người mẹ cũng đủ khiến người ta không đành lòng xem thì đứa nhỏ càng làm cho mọi người nóng máu đến muốn mắng người.
Toàn thân xanh tím, vị trí gần trái tim có hai miệng vết thương róm máu lõm sâu nhìn thấy thịt, đang sưng đỏ, nếu không xử lý để thêm hai ngày chắc chắn sẽ nổi mủ dẫn đến vết thương bị hoại tử.
Đứa nhỏ này nhìn mới năm tuổi là cùng, thật sự không biết thằng bé chịu đựng bằng cách nào.
Mọi người dồn dập hít thở, ánh mắt nhìn bà cụ trên mặt đất tràn ngập khinh thường.
Đã quá rõ, bà cụ này đang dội nước bẩn, dù bà ta nói con gái không đi làm, không biết chăm sóc cũng không dịu dàng là thật nhưng so sánh với vấn đề bạo lực gia đình thì đó chỉ là chuyện nhỏ.
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, thậm chí có người nói thẳng một câu: “Chắc là mẹ kế rồi!”
“Mày mới là mẹ kế! Nó là con gái ruột, tao mang thai mười tháng mới sinh ra nó.” Thấy mọi người dùng loại thái độ này phán xét mình, bà ta khóc thảm thiết hơn, lần này còn hận lây Nhan Khuynh. Mở miệng chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói Nhan Khuynh châm ngòi quan hệ vợ chồng muốn làm tiểu tam.
Nhan Khuynh bị chọc tức bóc khói, cô cẩn thận nhìn bà ta một hồi lâu rồi phán thẳng một câu: “Tôi khuyên bà nên đối xử tốt với con gái đi, bằng không già rồi sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ đó.”
“Liên quan gì đến cô…” Bà cụ còn muốn mắng tiếp lại bị ánh mắt của Nhan Khuynh dọa sợ tới mức nghẹn nuốt ngược vào bụng.
Nhan Khuynh thờ ơ trừng bà ta, giọng điệu hết sức châm chọc: “Coi như bà có lời rồi đó, hôm nay tôi xem bói miễn phí cho bà.”
“Tôi thấy nếp nhăn trên trán của bà đan chéo nhau, điển hình cung con cháu bị va chạm, khan hiếm con cháu, cho dù có thì cũng không sống được lâu, nhìn chung tuổi già cô đơn cả đời.”
“Bà đừng vội không tin, tôi nhắc nhở thêm một câu, con trai bà đã thay sổ đỏ bất động sản sang tên con dâu cả của bà từ lâu rồi, đứa con thứ hai thì chỉ ngóng chờ bà bỏ tiền mua nhà lấy vợ, đáng tiếc hiện tại bà không còn gì hết, ngay cả sổ tiết kiệm cũng là con dâu cả của bà đứng tên.”
“Không thể nào! Sổ tiết kiệm nằm trong tay tao, lần nào tụi nó cũng đều báo lại số tiền đã tiêu sài, con đĩ kia, mày đừng nói bậy.” Nhan Khuynh nói khiến bà ta khiếp sợ, nói không lựa lời lập tức cuống cuồng cãi lại.
Nhan Khuynh chưa có nói xong: “Bà tưởng nắm ở trong tay là yên lòng, nếu tôi đoán không lầm thì bà không biết chữ đúng không?!”
“Sao mày biết?”
“Theo cách nói trong Huyền Học về răng thì răng cửa của bà nghiêng lệch, điển hình người có suy nghĩ lung tung rối loạn, dốt đặc cán mai, còn nữa, kẽ răng của bà to rộng, đại biểu bà không giữ lời hứa, dễ dàng nói dối. Cho nên tôi mới nói bà không biết chữ, cuối cùng… Bà biết tại sao mình sẽ bị đông lạnh chết ở ngoài đường không?” Nhan Khuynh dừng lại, sau đó mới nói tiếp: “Đây đều là Thiên Đạo luân hồi, vì bà phải đền mạng cho con gái của mình.”
“Chỉ vì bà ngăn cản không cho con gái ly hôn, dẫn đến cô ấy sống sờ sờ bị con rể của bà đánh chết, tiếp theo bà vì tiền sẽ làm giả chứng từ, nói con gái chết ngoài ý muốn. Bởi vì bà gián tiếp hại chết cô ấy còn che giấu sự thật về cái chết, làm cô ấy bị chết oan cho nên cuối cùng mới gặp báo ứng.”
“Mày đừng có nói bừa, tao hại nó chết hồi nào?” Bà ta bị Nhan Khuynh nói sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, ngay cả la lối khóc lóc cũng quên mất.
Ở trong đám người ăn dưa có người nhận ra Nhan Khuynh, chỉ vào cô và hét lên: “Tôi nhớ ra rồi, đây không phải là đại sư từng phán y tá trưởng sẽ bị cắt chức sao?!”
Chỉ có thể nói là quá tình cờ, bệnh viện mà Nhan Khuynh đưa người phụ nữ tới chính là nơi ba Chúc đến chữa trị hồi trước. Ngay cả phòng bệnh cũng nằm cách phòng ba Chúc không xa, có người nhà bệnh nhân còn chưa xuất viện nên lập tức nhận ra Nhan Khuynh ngay, tiếp theo năm mồm bảy miệng kể lại chuyện kia và cùng nhau khuyên bà cụ.
“Bà nghe khuyên đi! Đại sư đoán đâu trúng đó, hôm nay nói, ngày mai đã linh nghiệm.”
“Đúng vậy, đã một đống tuổi rồi, đừng làm mấy chuyện thượng đẳng như thế nữa, tích đức đi.”
“Bà không tin cũng không hề gì, lát nữa về nhà lấy giấy tờ ra xem chẳng phải sẽ biết sao? Dù bà không biết chữ thì chắc cũng phải biết tên của mình chứ!”
“Mấy… Mấy người…” Bà ta nói không ra hơi, bị một đám người dạy đời run rẩy ngón tay chỉ vào bọn họ, có quá nhiều người mắng nhiếc mà Nhan Khuynh còn đứng trước mặt bà ta.
Trong một lúc, bà ta cũng không phân biệt được mấy người này nói nhảm hay là thật sự, cuối cùng đành cụp đuôi chuồn mất.
Hết chuyện để hóng, đám người bu xung quanh phòng bệnh nhanh chóng tan đi.
Người phụ nữ ôm con trai khóc, luôn miệng cảm ơn Nhan Khuynh mà gương mặt của cậu bé thì lại rất bình tĩnh, đợi mẹ mình khóc xong mới ngẩng đầu nhìn Nhan Khuynh nói một câu: “Cảm ơn cô nhưng vô dụng thôi.”
Nhan Khuynh cười lắc đầu: “Tin cô, tuyệt đối hữu dụng.”
“Cô đấu không lại bà ngoại đâu.”
“Cô có cách.” Nhan Khuynh cúi đầu nói thầm bên tai cậu bé, cậu bé nhìn Nhan Khuynh vừa nghe vừa hoảng sợ.
“Còn có thể như vậy?” Cậu bé cảm giác như mở ra cánh cửa thế giới mới.
“Có thể!” Nhan Khuynh gật đầu: “Nếu cô tính không sai thì sáng mai bà ta còn sẽ đến gặp mẹ con, con ở chỗ này chờ và làm theo những gì cô vừa nói, bảo đảm sau này bà ta cũng không dám làm gì mẹ con nữa đâu.”
“Con sẽ làm thử xem sao.” Cậu bé đồng ý, đồng thời dùng nhìn Nhan Khuynh bằng một ánh mắt khác.
Nhan Khuynh xoa xoa đầu của cậu bé: “Sau này phải học thêm cách bảo vệ mẹ của mình đó!”
“Dạ!” Cậu bé gật đầu lia lịa nhưng trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác, nếu thật sự thành công con nhất định sẽ báo đáp cô.
Mặt khác, từ lúc bà cụ rời khỏi bệnh viện vẫn không yên lòng, cả buổi sáng trong người cứ cồn cào bức rức, lúc nào cũng nhớ đến lời nói của Nhan Khuynh, mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, con dâu cả tan ca đón cháu trai từ nhà trẻ về bà ta mới cảm thấy kiên định một chút.
“Mẹ, hôm nay mẹ chăm sóc cho bé hai vất vả rồi, con nghe ông xã nói phải nhập viện, vết thương có nặng lắm không vậy mẹ?!” Con dâu cả vừa vào phòng đã chào hỏi bà cụ.
“Hừ! Mẹ thấy nó còn phơi phới, có hơi cãi lại mẹ nữa mà!” Nhắc tới đứa con gái, lửa giận trong lòng bà ta bóc lên ào ào.
Cô con dâu cả biết nói ngọt, vội nịnh nọt.
“Chời ơi, mẹ là mẹ ruột mà, ai dám cãi lời mẹ chứ ~ Bé hai lại được nuông chiều từ bé còn gả cho người tốt, em rễ lại có uy tín danh dự nên mới càng chiều hư hơn? Mẹ không thương em ấy thì còn ai vào đây nữa? Bé hai nghĩ gì thì con không biết nhưng con nhìn em ấy mà ghen tị gần chết nè, ở đâu ra có được một người mẹ tốt như mẹ cơ chứ!” Con dâu cả mẹ ơi, mẹ à lấy lòng bà ta, mới năm ba câu nói đã khiến cái mũi bà ta hếch lên trời, gương mặt tràn ngập vui sướng.
Con dâu cả thấy thế, vội vàng nhắc khéo vụ công việc của chồng mình và trường tiểu học của con trai.
“Yên tâm đi! Mẹ sẽ nói với con rể một tiếng!” Bà cụ đồng ý cái rụp.
“Toàn nhờ mẹ không à, mấy năm nay nếu không phải có mẹ giúp đỡ chắc tụi con sống không nổi rồi, như vậy đi, hôm nay con vào bếp làm mấy món mẹ thích ăn nha.” Con dâu cả nói xong đi vào bếp mở bếp nấu cơm.
Bà cụ ở trong phòng khách lại không vui như bên ngoài, không biết tại sao mà bà cảm thấy hôm nay con dâu cả nói chuyện rất lạ, ánh mắt của nó nhìn bà cũng hết sức khinh thường.
Tới buổi tối, bà cụ ngủ không được, theo bản năng đi tới trước cửa phòng con trai cả nghe ngóng góc tường, kết quả lại nghe được nội dung có mơ cũng không ngờ.
“Nè, hình như mẹ của anh bị bệnh nặng lắm rồi ấy, em gái của anh bị đánh gần chết mà bà già đó không cho phép ly hôn. Nếu không phải anh nhiều lần xác nhận đó là em ruột của anh thì em đã nghi bà già đó là mẹ kế.” Trong phòng, giọng cô con dâu cả tràn đầy trào phúng.
“Đừng để ý, già rồi nên hơi điên điên.” Thái độ con trai cả cũng rất lạnh nhạt: “Bà già đó không cho nó ly hôn không phải càng tốt sao? Em đừng có quên, công việc của anh và vụ trường học của con trai đều dựa vào thằng em rể quý hóa đó đấy.”
“Ừ, đúng ha. Thật ra hai người đó có ly hôn hay không cũng không quan trọng, dù gì thì chúng ta chỉ cần ở thêm hai năm nữa thì căn nhà hiện tại này sẽ bị chính phủ phá bỏ và di dời, tiền đền bù tới tay thì ném bà mẹ già của anh cho thằng em trai vô dụng kia là xong. Bà già đó quá độc ác, còn lâu em mới phục vụ bà ta cả đời.”
“Chặc, khó à nha, lại còn đang cãi vã nữa chớ! Thằng em của anh cũng không phải thứ tốt gì.”
Bà ta đứng ở phía sau cánh cửa nghe không rõ mấy đoạn sau nhưng trái tim lại tràn ngập lạnh lẽo, thậm chí bà ta không biết bản thân trở lại phòng ngủ như thế nào.
Sáng sớm hôm sau, bà ta thừa dịp hai vợ chồng con trai cả đi làm, lặng lẽ vào phòng ngủ của hai người kia và lục tung lên, cuối cùng cũng tìm được sổ đỏ bất động sản. Quả nhiên, tên chủ hộ không phải là bà, lại nhìn kỹ một lần, cũng không giống tên của con trai cả, hình như hơi giống tên của… Đứa con dâu cả.
“Đối xử tốt với con gái đi, bằng không sau này sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ đó.” Nhớ lại mấy lời Nhan Khuynh nói lúc ở bệnh viện, bà cụ lòng dạ rối bời.
Không biết nói ra sao, bà ta lập tức thay quần áo chạy đến ở bệnh viện xem con gái, kết quả khi bà ta gần đến bệnh viện thì bất ngờ thấy cháu ngoại đang ngồi xổm ở cạnh ngã tư đường mà điều khiến bà ta sợ hãi chính là đứa cháu ngoại này đang đốt giấy tiền vàng bạc. Ngọn lửa mờ nhạt chiếu rọi ở trên mặt cậu bé, hết sức ma quái đáng sợ.
“Con làm cái gì vậy?” Bà cụ khẩn trương hỏi cháu mình.
“Đốt giấy tiền vàng bạc!” Cậu bé nhếch miệng cười, hàm răng trắng chỉnh tề khiến người sởn tóc gáy: “Ủa, bà ngoại không biết à? Hôm qua ông ngoại báo mộng cho con đó...”
Hết chương 20
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...