Chương 12: Hàng giả gặp được bà tổ Phong thủy
Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
Editor: Gái Già Thích Ngôn Tình
“Thật sao?” Nhan Khuynh tỉnh bơ, sắc mặt bà chủ thì có chút khác lạ. Cảm thấy người này cũng rất biết cách tìm đường chết, coi bói lại coi đến trên đầu Nhan Khuynh. Đừng nói thứ này là hàng giả, dù là hàng thật thì cũng là đồ bỏ. Ông tổ nghề của ông ta tính ra còn thua cả một ngón tay của Nhan Khuynh.
Người đó vốn là dân mở quán gạt người, còn tưởng rằng bà chủ thay đổi vẻ mặt là bởi vì ông ta đoán đúng, nương theo chiều gió nói tiếp.
“Cô nương chớ nóng nảy, lão phu không phải kẻ lừa đảo lấy tiền người khác, chẳng qua có duyên nên mới muốn chỉ điểm một vài điều mà thôi.”
“Ông…” Nhan Khuynh muốn nói chuyện, lại bị ông đạo sĩ già này cắt ngang.
“Trước hết cô hãy nghe tôi nói, nếu nói đúng thì chúng ta lại nói tiếp, chỉ chậm trễ vài phút của cô thôi, cũng không có thiệt hại gì đúng không?”
Thú vị, Nhan Khuynh nhìn chằm chằm vào gương mặt của ông đạo sĩ già một hồi, đột nhiên cười: “Vậy ông nói đi!”
Đạo sĩ còn tưởng rằng Nhan Khuynh cắn câu, lập tức chậm rãi nói: “Tôi thấy ánh mắt của cô mang theo lo âu, hơn phân nửa là trong lòng gặp khúc mắc không thể giải. Không phải vì tiền tài mà là con đường tình cảm, cộng thêm nét mặt của cô lộ ra tướng đã kết hôn, chỉ có chị gái đi chung, tôi đoán là hôn nhân xảy ra vấn đề. Cô nương, tôi nói đúng không?”
“Cũng đúng…” Nhan Khuynh chả quan tâm, sao cũng được, bà chủ nỗ lực nghẹn lại ý cười.
Ông đạo sĩ già đã đoán sẵn, cảm thấy bản thân đoán trúng hết. Theo ông ta nói, cái trò coi bói đoán số mạng này thật ra chính là suy đoán lòng người. Giống Nhan Khuynh trước mắt, một cô gái đẹp như vậy lại không ở nhà chơi với chồng mà đi chung với chị gái đến đây. Còn không rõ ràng là hôn nhân không hạnh phúc sao?
Hơn nữa Nhan Khuynh không có phủ nhận nên càng thêm tự tin lên.
“Nhìn tổng thể tướng tá gương mặt cô, hay là… Không bằng để tôi xem chỉ tay cho cô? Thế này mới có thể xem rõ ràng số mạng hơn.” Ông ta vừa nói vừa giơ tay muốn kéo Nhan Khuynh. Trong lòng suy nghĩ, ở thành phố A lâu như thế mà lần đầu mới gặp một cô gái đẹp mắt giống Nhan Khuynh như vậy, dù là biết mình không thể làm gì, cho dù là đơn thuần kéo tay nhỏ một tí, chiếm chút tiện nghi cũng vui lắm rồi.
Trong lòng thầy bói nhộn nhạo nhưng động tác của Nhan Khuynh càng mau hơn. Thậm chí còn không thấy cô ấy ra tay như thế nào, thế nhưng đã chặn lại và bóp vặn cổ tay của người kia.
“Đau đau đau!” Thầy bói hét gào ra tiếng, làm hấp dẫn tầm mắt của người xung quanh tụ tập sang bên này.
Nhan Khuynh không thèm để ý, sau khi cô xem tỉ mỉ gương mặt của thầy bói, thong thả ung dung nói: “Một quẻ trả một quẻ. Ông giúp tôi xem tướng gương mặt, tôi đương nhiên cũng phải giúp ông nhìn một chút.”
“Ý của cô là sao?” Trong lòng thầy bói đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không ổn.
“Ý trên mặt chữ.” Nhan Khuynh cười vô cùng xinh đẹp nhưng lời nói ra thì rất dọa người.
“Ông là thầy bói dỏm, trên thực tế là một tên giang hồ lừa đảo. Lúc còn nhỏ đã không phải là người tốt, đi học thì xốc váy bạn học nữ bị ghi vi phạm nặng, sau đó lại vì trốn học đánh nhau mà bị đuổi học. Sau khi rời khỏi sân trường thì lưu lạc xã hội, vì ăn cắp nên từng vào đồn cảnh sát, sau đó ấu dâm trẻ vị thành niên lại vào đồn lần thứ hai. Năm ngoái mới vừa thả ra, bây giờ ra tới chính là một tên du côn. Từng bán đồ cổ giả, từng chạy qua xe ba bánh màu đen, cuối cùng ở nơi này bày sạp ven làm thầy bói.”
[Xe ba bánh màu đen là loại xe dành cho người tàn tật, và bàn đạp được thiết kế quay bằng tay, thay vì đạp bằng chân.]
“Cô, cô nói bậy bạ gì đó hả?” Mặt thầy bói biến sắc cho đến tái đi.
Nhan Khuynh lại càng bình tĩnh hơn: “Tháng này ông dùng phương pháp đoán số mạng lừa tiền hơn hai mươi người, tới cửa nhà người ta lên đồng hai lần, làm bộ mời thần tiên nhập vào cơ thể sáu lần. Số lần phối hợp bán đồ cổ lừa dối người càng là nhiều không đếm xuể. Còn những chuyện khác… Tạm thời nhìn không ra tới, có lẽ phải cần ông nói ra ngày tháng năm sinh và họ tên mới có thể đoán tiếp. Xin hỏi, tôi nói có đúng không?”
“……” Trúng hết! Thầy bói trợn to mắt nhìn Nhan Khuynh như là thấy ma quỷ, đám người bu lại nhiều chuyện cũng hết sức khiếp sợ đến mức không khép được miệng.
Nhan Khuynh còn chưa có nói xong, cô ấy suy nghĩ một hồi, lại nói với ông thầy bói kia: “Ông nói ra một chữ để tôi đoán.”
“Khối?” Đoán mệnh đầu óc đã không chuyển, hoàn toàn bị Nhan Khuynh kéo đi.
[块 [kuài] Hán Việt: KHỐI – Đồng (ở đây ý là Đồng trong lượng từ của tiền đồng hoặc tiền giấy) dựa theo từ điển Lạc Việt]
“Quả nhiên như thế…” Nhan Khuynh ý tứ hàm súc sâu xa: “Chữ Khối, bên trái là *Đất, bên phải là *Quải, quả thật đại hung. Không nói đến *bộ Thiên Bàng, những điều ông đã làm để ngáng chân chó thôi cũng đủ xúi quẩy, dính Đất đã là điềm xấu, nửa cơ thể vùi vào lòng đất, theo ông thì có kết quả gì? Còn đằng sau chữ Quái là lưu tâm ( *bộ tâm đứng ) kết hợp với nhau chính là chữ *Khoái, còn không phải là *mau lạnh?”
[Đất và Quải là thuộc về 64 quẻ kinh dịch trong tử vi.]
[*Đất 坤- quẻ 2: Thuần Khôn]
[*Quải 夬- Quẻ 43: Trạch Thiên Quải]
[*Tâm (Bộ tâm đứng) - 心 (忄)]
[ Khoái - 快 – Nhanh, mau]
[*Mau lạnh là tiếng lóng ý chỉ nhanh chết đi, sắp chết]
[Bộ Thiên Bàng: là bộ thủ tiếng Trung có từ đời nhà Hán, tổng cộng có đến 540 bộ thủ. Bộ thủ là một phần cơ bản của chữ Hán và cả chữ Nôm và tập hợp các nét tượng hình để hình thành chữ viết.]
“……” Mặt thầy bói như là màu đất, Nhan Khuynh thấy thế an ủi ông ta một câu: “Đừng sợ! Sẽ không làm ông lo lắng hốt hoảng lâu đâu, tôi coi mặt của ông, hình như là có tai họa ngục tù. Có lẽ là ngay ngày hôm nay.”
Nhan Khuynh vừa mới nói xong đã nghe có người trong đám đông kia hô lên: “Đồng chí cảnh sát, chính là tên đó! Chính là tên đó lừa tiền của tôi, còn làm chậm trễ Niếp Niếp trị bệnh!”
Mọi người nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại, một người đàn ông trung niên đi đến với gương mặt đầy tức giận, hai người cảnh sát đi theo phía sau được ông ta mang đến bắt ông thầy bói kia.
Nguyên nhân chính là vì ông ta nhảy lên đồng. Hai vợ chồng gia đình này đi công tác nên để con gái lại nhờ ông bà giữ. Kết quả bé bất ngờ lên cơn sốt, cách gì đều dùng cũng không giảm sốt. Hai ông bà già hoảng hốt nên mới trúng mưu ma chước quỷ của người này, chẳng những không tiếp tục đưa đứa bé đến bệnh viện, ngược lại mời ông ta đến nhà nhảy lên đồng. Thường xuyên qua lại, tiền bị lừa gạt không ít mà đứa trẻ thì bị sốt nóng thành viêm phổi.
Nhưng ông bà già không hiểu, ba mẹ đứa trẻ lại không phải ăn chay. Lúc này mới vừa xuống máy bay đã tới đây bắt người rồi.
Cảnh sát tiến lên một bước, sau khi xác minh thân phận mời thầy bói đi điều tra.
Nhan Khuynh đứng ở bên cạnh, thấy thầy bói kia nhìn mình, cô mỉm cười: “Linh nghiệm nhỉ!”
Bốn phía không ít người đều ngơ ngẩn.
Cảnh sát không biết chuyện trước đó, còn tưởng rằng bọn họ thấy bắt người sợ hãi nên giải thích thêm vài câu, nói không cần lo lắng cái gì.
Kết quả, Nhan Khuynh lại nhắc nhở một câu: “Đã nói rơi xuống quay về với đất mà ông ta lại chỉ chôn có nửa cơ thể trong đất, nói rõ không phải người địa phương, chú cảnh sát, tôi khuyên hai chú tốt nhất nên tra xét hộ khẩu của ông ta, không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Có ý gì? Cảnh sát thâm niên ban đầu không rõ lắm. Đám thanh niên kia nhìn thầy bói chằm chằm hết nửa ngày, đột nhiên phản ứng lại: “Sao mình thấy tướng tá tên đó quen mắt vậy ta?”
Cậu ta vừa nói, vừa từ trong túi lấy ra di động mở trang web tội phạm bị truy nã ra xem. Sau đó bỗng kinh hãi lên: “A! Là tên tội phạm lừa đảo kia! Tên đó ở tại XX làm nhà ảo thuật, lừa vàng của cả xóm đó!”
Cảnh sát thâm niên lấy lại xem, phát hiện gương mặt hơi giống, kế tiếp vội đến cảm ơn Nhan Khuynh. Tên thầy bói kia nhìn mà bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, không kịp phản kháng đã bị mang đi.
Mãi cho đến lúc cảnh sát đi rồi thì những người này mới lấy lại tinh thần, họ nhìn chằm chằm Nhan Khuynh một lúc lâu cũng không biết nói gì.
“Mẹ nó! Cô gái nhỏ này thật là cực kỳ ghê gớm, là thần toán rồi!”
“Tai nạn thấy máu tìm đến tận trên người của bà cố tổ, cũng khó trách tên thầy bói giả kia bị bắt.”
“Thật sự là còn linh hơn thần tiên nữa! Cứ như vậy, nhìn một cái là có thể tính ra tới nhiều như thế.”
Nhan Khuynh thấy bọn họ tò mò, cũng phối hợp giải thích mấy câu. Cuối cùng mới ngỏ lời, quán trà nhà mình dự tính tháng sau là có thể mở cửa, thẳng thắn hoan nghênh mọi người đến cổ động mọi lúc.
“Được được được, nhất định đi rồi!” Không ít người tới dạo khu vật liệu xây dựng đều phải trang trí cho nhà cửa, nghe Nhan Khuynh nói thế, đều vội ghi nhớ tên quán. Hơn nữa còn có không ít người tính chờ sau khi Nhan Khuynh mở quán sẽ đi tìm cô ấy nhìn một chút.
Phong thuỷ này thà tin rằng có, nếu bày trí tốt thì đối với phần lớn gia đình tới nói, họ vẫn rất vui vẻ chi tiền cho nó.
Mà tâm tình của Nhan Khuynh cũng không tệ lắm. Ngay từ đầu cô chỉ là tới dạo mua vài món trang trí nhỏ, kết quả lại ngoài ý muốn quảng cáo quán trà. Tính toán một chút, có ba của Chúc Dương và ông bạn của chú ấy đến, Nhan Khuynh thấy ngày khai trương đó khẳng định khỏi lo không có khách. Mà một khi có khách thì chẳng phải là tiền sẽ ào ào chạy tới sao?
“Em nghĩ gì mà cười xấu xa quá vậy?” Bà chủ nhéo yêu Nhan Khuynh một cái.
“Nghĩ làm thế nào để kiếm tiền!” Nhan Khuynh nói như chuyện đương nhiên rồi, nhiều món ngon như thế, tất nhiên là phải muốn kiếm nhiều tiền mới có thể thỏa mãn ham muốn ăn uống được. Không cần nói gì khác, nội nước tôm hùm đất và cua thôi đã rất đắt rồi.
Bà chủ thấy dánh vẻ không tim không phổi của cô cũng không còn lời nào để nói nhưng bọn họ không chú ý tới, có một người thanh niên trong đám người kia đang một cầm một cái máy cameras dán mắt vào bóng lưng của Nhan Khuynh sửng sờ nửa ngày không phản ứng kịp.
Thẳng đến khi Nhan Khuynh đi xa rồi cậu ta mới đột nhiên nhảy nhót kêu to: “Đ*M*! Mọi người thấy không! Đây là nữ thần của tôi đó!!!!”
Cậu thanh niên này đang Live stream, ở đây vừa lớn tiếng kêu la xong thì đã bị làn đạn hất vài bồn nước bẩn.
“Cậu bé, chị khuyên em nên bình tĩnh, nữ thần của em chỉ cần hai ngón tay cái là có thể khống chế được một người đàn ông trưởng thành, sức chiến đấu bằng 5 như cọng bún như cậu em thì một mình cô ấy cũng đủ đánh mười người như em.”
“Ngoài ra nữ thần của cậu biết bói toán đấy nhá, tùy tiện theo đuổi, có lẽ chuyện cậu mấy tuổi còn dấm đài cũng sẽ bị lôi ra tới.”
“Không làm thì không chết, tôi chúc cậu cảm nắng một ngàn tám trăm lần đều thất bại.”
Ụ mịa nó! Fans cái đếch gì? Xỉ nhục quá hớp, báo cáo!
Và rồi, cậu thanh niên tức giận cãi lộn ầm ĩ với làn đạn.
Người thanh niên này tên là Lý Đoan, hiện đang là chủ bá một kênh riêng và có chút danh tiếng trên mạng. Hằng ngày chỉ đi dạo phố, nói năng không chút suy nghĩ rồi ồn ào tranh cãi với fans, bản thân còn rất có tài năng, là một diễn viên không tệ. Ngặc nỗi, có làn da ngâm đen nên nhìn không đẹp trai lắm.
Nhất là lúc này cậu ấy đang tranh cãi, miệng lưỡi sắc bén nên lại càng thêm ầm ĩ hơn, không ít người đi ngang qua nhìn cậu ta gương mặt đều biểu hiện sự ghét bỏ.
Có nghĩa là, thằng bé nhìn không tệ vậy mà đầu óc có bệnh, giơ di động chỉa Đông chỉa Tây cũng tạm chấp nhận, vậy mà lại đứng xoay vòng vòng.
Phải biết rằng, thành phố A là phố cổ, chủ bá ngoại cảnh đi ở trên đường giơ di động vừa selfie vừa to tiếng “Các anh chị em yêu dấu 666 càn quét đi” với bọn họ tới nói chả khác gì bệnh tâm thần.
[Chủ bá: giống Youtuber và streamer]
[666: nghĩa là rất cừ, rất giỏi, rất tuyệt]
Nhưng rõ ràng cậu thanh niên cũng không có phát hiện điều này. Hơn nữa còn làm nũng với fans khiến càng tệ hơn: “Đã nói yêu tôi mười ngàn năm vậy mà giờ lại lạnh lùng với tôi như thế, bộ tôi không phải là cục cưng của mọi người hả!”
Ụ con mịa nó! Tởm quá, báo cáo!
Tất cả fans đều không nỡ nhìn thẳng vào và làn đạn bắt đầu dồn dập đầy thương xót mạch não chủ bá không bình thường, cuối cùng còn có người bỏ đá xuống giếng.
“Bạn bè nên nhắc nhở cái nè, tục tưng ơi, nữ thần của cưng đã đi xa lắm rồi!”
Lý Đoan đột nhiên phản ứng lại, rồi sau đó thất vọng bắt đầu hụ hụ hụ.
“Mmp, tại mấy người làm tôi bỏ lỡ hết đó!”
[mmp: là một câu chửi cực thô tục của Tứ Xuyên, Đ* Mọe M*]
Làn đạn: “Ha hả hạ, một đấm đập chết cái thằng khóc như yêu quái kia, thuận tiện tụi này đã ghi lại tên quán trà của nữ thần cưng rồi đó.”
Cậu thanh niên: “Thật hử? Ba ơi, con yêu ba!”
Chỉ có thể nói là fans của Lý Đoan vẫn yêu cậu ấy, tuy rằng bị hung hăng trêu chọc một trận nhưng mà cuối cùng Lý Đoan đã nhận được nội dung ghi lại như mơ ước của mình.
Nói đến cũng khéo, Lý Đoan là một người dựng phim giỏi, sau khi nhận được video đã nhịn không được cắt đoạn video Nhan Khuynh bắt thầy bói kia, dùng hiệu ứng mosaic cà mặt rồi đăng lên mạng.
Hơn nữa còn bình luận đầu tiên “Nữ thần của tôi!”
Cậu ta làm xong và hài lòng chìm vào giấc ngủ. Vốn không ngờ một hành động vô tình của bản thân lại leo lên top hot search. Nhan Khuynh cũng vậy, chẳng qua cô chỉ thuận tay giải quyết một tên thầy bói giả, ấy vậy mà không ngờ lại bị tên khốn Ngụy Nguyên phát hiện địa chỉ.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Đoan: Chào các tình yêu, đây là nữ thần của tui nè nhá.
Ngụy Nguyên: Nói bậy nói bạ! Đây là con chim hoàng yến chạy trốn của tao!
Cảnh Hoài: Ha hả, rõ ràng là vợ yêu tương lai của tôi!
Hết chương 12
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...