Phiên ngoại —— nhân quả
Minh quân không có sinh hay tử, tồn tại tức đại biểu cho vĩnh hằng, thống trị toàn bộ địa phủ.
Hắn ẩn nấp sâu trong bóng tối, thần bí, mạnh mẽ, khiến bầy quỷ thần khiếp sợ.
Bầy quỷ ở địa phủ không có cách nào nhìn rõ dáng dấp của hắn, chỉ có quỷ được hắn triệu kiến mới có thể đi vào minh vương điện, trong tầm mắt ngoại trừ vạt áo đen kịt, chỉ có một đoạn cổ tay trắng nõn, ở trên đeo một chuỗi tràng hạt bằng gỗ*.
*thần mộc thủ hoàn
Chuỗi hạt này làm bạn với minh quân vượt qua biết bao thăng trầm, thần mộc thông hiểu thiên địa, hấp thụ sức mạnh minh quân cùng với quỷ khí ở địa phủ, bỗng một ngày nó hóa linh.
Minh quân vui vẻ, đặt tên là Vi Hoặc Sinh, đối xử như con trai của mình.
Ngàn vạn năm qua đi, Vi Hoặc Sinh vẫn không thay đổi, cứ chỉ là một đoàn linh thể, mỗi ngày như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo phía sau hắn, nhưng không thể nói chuyện cũng không thể cười.
Thần mộc hóa linh đã là nghịch thiên, nó không có thất tình lục dục, càng không cách nào phá linh hoá hình.
Có thể minh quân quá tịch mịch, hắn hi vọng có một người có thể bồi bên cạnh hắn.
Hắn tiêu hao tu vi ngàn năm, đưa Vi Hoặc Sinh vào luân hồi, trải qua chín kiếp mới tu thành chính quả, độ kiếp hoá hình.
Ngày kia tự tay đưa nó tiến vào luân hồi, minh quân nâng trong tay linh thể không có hình hài chỉ có ánh sáng nhạt, trong mắt lần đầu tiên có thứ cảm xúc gọi là "Không nỡ".
"Ngươi từ từ đi không cần phải gấp, ta chờ đến ngày gặp mặt ngươi."
Lê Hoặc tỉnh lại từ trong giấc mộng, ánh sáng dìu dịu từ khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, khiến gian phòng bịt kín thêm một tầng ánh nắng ấm áp.
Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo hắn, ôm hắn cố định trong lồng ngực rắn chắc, mà chủ nhân cánh tay vẫn đang ngủ say.
.
Chap mới luôn có tại [ TRÙMt ruyện.
]
Lê Hoặc cầm tay trái của Bùi Dực Thần từ trong chăn ra, thấy trên cổ tay trống trơn, còn chưa tin, tiếp tục sờ soạng mấy lần, không có thứ gì.
"Mới sáng sớm nhiệt tình như vậy?" Bùi Dực Thần mang theo âm thanh ngái ngủ nói bên tai hắn.
Lê Hoặc cầm lấy tay hắn, có chút ủy khuất hỏi: "Anh vứt em đi đâu rồi?"
Bùi Dực Thần ngẩn ra, ngược lại ôm người vào trong lồng ngực hôn một cái, tay trái thủ đoạn loáng một cái, nơi đó có thêm một chuỗi tràng hạt bằng gỗ, "Không phải vẫn ở đây sao?"
Tiếp xúc với bản thể, Lê Hoặc bản năng dập dờn, tay ở phía trên sờ soạng mơn trớn, hai lúm đồng tiền hiện rõ ràng, còn đặc biệt như đòi nợ hỏi: "Thành thật khai báo, anh mỗi ngày sờ mó em mấy lần? Nhìn mặt ngoài trơn bóng như vậy."
Bùi Dực Thần kéo hắn lên, đưa tay lấy chuỗi tràng hạt đeo vào cổ tay trái hắn, "Em lớn rồi."
Lê Hoặc ngẩn ra, đuôi mắt không khỏi ửng hồng, sưng mặt lên cùng Bùi Dực Thần nhìn nhau hai giây, mãnh mẽ bị đánh gục, "Anh thực sự muốn hại em khóc đúng không? Cố ý phải không?!"
Bùi Dực Thần cười nhẹ hai tiếng, vài nụ hôn nhỏ bẻ dầy đặc như mưa lên tóc hắn, "Muốn khóc thì khóc đi, trước mặt tôi không cần lo mất mặt."
Lê Hoặc nằm nhoài trước ngực hắn buồn bực nửa ngày, bỗng lấy chuỗi hạt trên tay trái xuống, "Bản thể vẫn là anh mang đi."
Bùi Dực Thần nhíu mày, "Em muốn dâng bản thân cho tôi?"
Lê Hoặc ngước mắt, "Không được?"
Bùi Dực Thần vui vẻ tiếp thu, "Không thể tốt hơn."
Lê Hoặc tự tay đeo lên giúp hắn, thấy trong ánh mắt thanh lãnh kia tràn đầy ý cười, vô tình cười nhạo nói: "Muốn cười thì cười, đừng ở trước mặt em ngại ngùng."
Buổi sáng đầu mùa xuân, trong phòng truyền ra tiếng cười vui vẻ của hai người.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...