Ngày thứ hai, Lê Hoặc tỉnh lại trong một trận trời đất quay cuồng, trước mắt nổ đom đóm đến nửa ngày mới từ từ khôi phục thị lực, thầm nghĩ thân thể này thực sự không được, chỉ uống chút rượu đã như vậy.
Vừa muốn rời giường, tay trong chăn đột nhiên đụng tới một nơi ấm áp, hắn như bị điện giật thu tay về, cứng đờ quay đầu.
Bùi đại tổng tài chính xác là đang ngủ cách hắn không tới hai mươi cm, lông mi thật dài phủ xuống, da dẻ khô mát nhẵn nhụi, tóc đen có chút ngổn ngang, vừa dịu dàng vừa đẹp trai.
Nhưng cái này không phải trọng điểm.
Tại sao hắn lại ngủ ở bên cạnh mình?!
Một lúc kích động, hắn liền phát hiện vấn đề, chân của hắn đang gác trên người Bùi đại tổng tài!
Chuyện này...!Chẳng lẽ tối qua ngủ say quá coi hắn là thành Đại Công?
Nghĩ đến một khả năng khác, Lê Hoặc sờ sờ quần của mình.
May là vẫn còn ở đó.
Bùi đại tổng tài bị một loạt động tác nhỏ của hắn quấy nhiễu, lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
Lê Hoặc theo bản năng ngừng thở, kéo chăn che nửa khuôn mặt, thật giống như làm vậy có thể khiến đối phương không nhìn thấy hắn.
Một đôi con ngươi dưới mi mắt hiện ra vệt xám, Lê Hoặc ngưng lại, cả người choáng váng.
Không chờ hắn nhìn rõ ràng, Bùi Dực Thần nháy mắt, xám nhạt biến thành màu đen thông suốt.
"Tỉnh rồi?" Mới vừa tỉnh ngủ, âm thanh Bùi Dực Thần so với lúc bình thường càng trầm thấp từ tính hơn.
"Mắt của anh là sao vậy?" Lê Hoặc ấn lại bờ vai hắn, dán sát vào kiểm tra, "Vừa nãy màu sắc làm sao..."
Đột nhiên hắn dừng lại, nhận ra cảm giác không khỏe này đến từ đâu.
Bỏ qua những thứ khác, màu sắc đồng tử không phải giống Đại Công như đúc sao?!
"Không đúng không đúng, không đúng chỗ nào!" Lê Hoặc tự lẩm bẩm, trong đầu nhớ lại toàn bộ sự việc ở thế giới này từ khi bắt đầu đến bây giờ, cuối cùng dừng lại tại lúc Đại Công phân liệt.
Mắt xám tổng rất cao lãnh, so với đức hạnh đùa giỡn lúc thường hoàn toàn khác nhau, lần kia thời điểm đuổi tà ma anh, Đại Công bị đối phương ném lên tường, sau đó hai mắt biến sắc, liền dễ dàng xé xác đối phương ra.
Thực lực chênh lệch như vậy, không phải chỉ đơn thuần phân liệt là có thể làm được.
Trước mắt lại đột nhiên chợt lóe lên một màn trong gara, mảnh vỡ ác quỷ nhào tới nhập vào thân thể Đường Mộ.
Mỗi một chuyện như một mắc xích nối tiếp với nhau.
Bùi Dực Thần nhìn hắn một phút chốc ảo não một phút chốc nghi hoặc, cuối cùng hai mắt trợn to, vô tội như chó con, môi mỏng nhẹ nhàng câu lên, "Suy nghĩ xong rồi?"
"Anh...!Anh chuyện này...!" Lê Hoặc nhất thời giận không chỗ phát tiết, hận không thể đấm hắn một đấm.
Đại Công sau khi khóc đến bay mất một hồn, Bùi Dực Thần không biết dùng biện pháp gì, kéo một hồn của mình bám trên người Đại Công, dẫn đến Đại Công thường bị chiếm lấy thân thể.
Nghĩ đến lúc trước thường ôm Đại Công ngủ, dưới tầm mắt Bùi Dực Thần, Lê Hoặc không tự chủ đỏ lỗ tai, cắn răng nghiến lợi đập tới một quyền, "Đồ lưu manh!"
Một quyền này bị Bùi Dực Thần dễ dàng tiếp nhận, Lê Hoặc cũng bởi vì quán tính nhào tới trên người hắn.
"Nếu nói lưu manh, là em mới đúng." Bùi Dực Thần dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn.
Lê Hoặc tức muốn chết, "Tôi lưu manh chỗ nào?!"
Bùi Dực Thần: "Chuyện tối hôm qua, không nhớ?"
Tối hôm qua? Lê Hoặc một bên tức giận một bên hồi tưởng, sau khi uống hai chén, ý thức của hắn bắt đầu xuất hiện mơ hồ, sau đó thì làm gì?
Bùi Dực Thần tay vòng qua eo hắn, "Bạn nhỏ nào đó dán lên người tôi hôn xong không để yên, quấn lấy không cho tôi đi, còn uy hiếp tôi, nếu đi người ta sẽ khóc."
Lê Hoặc: "..." Đó là ai chứ không phải tôi!
Kết quả, mới vừa rồi ký ức còn ủ rũ bộp một cái như hít trúng thuốc lắc, từng chi tiết nhỏ tối hôm qua ầm ầm trở lại.
Thật sự giống như lời Bùi đại tổng tài nói! Cũng rất...!Đậu xanh!
Bùi Dực Thần đáy mắt mang theo ý cười, "Em nói đi, có phải em thầm mến tôi?"
Lê Hoặc: "...!Tôi, tôi không có."
Bùi Dực Thần: "Em do dự."
Lê Hoặc: "..." Chỉ thích một chút...!Thật sự chỉ có một chút!
Người xưa có câu muốn chinh phục một nam nhân trước hết phải chinh phục dạ dày nam nhân, các cụ nói cấm có sai.
Vừa có tiền có sắc lại nấu ăn ngon, một nam nhân tốt như vậy ai mà không thích? Hắn cũng chỉ là người phàm tục thôi?
Thẹn quá hóa giận, Lê Hoặc heo chết không sợ nước sôi, ôm mặt Bùi đại tổng tài hôn tới bến, kết quả lần đầu không có kinh nghiệm, đụng trúng mũi.
"A...!Nha nha...!Đau quá..." Lê Hoặc bịt mũi, thiếu chút nữa khóc huhu.
Bùi Dực Thần mở tay hắn ra, đỡ sau gáy hắn, hơi nghiêng đầu hôn lên.
Sống hai đời, lần thứ nhất được hôn lưỡi! Lê Hoặc kích động tim đập rộn ràng.
Không sai, là kích động, không phải thẹn thùng.
Hóa ra hôn môi là chuyện khiến người ta thoải mái như vậy, vậy mà đời trước không tìm ai thử xem, thiệt thòi thiệt thòi.
"A!" Đầu lưỡi đột nhiên bị cắn nhẹ một cái, Lê Hoặc theo bản năng rút về, lại bị đối phương quấn lấy lui không được.
Một lát sau, Bùi Dực Thần buông hắn ra, nhìn bạn nhỏ bị hôn tới hô hấp dồn dập, "Em vừa nãy nghĩ cái gì?"
Lê Hoặc đầu óc thiếu dưỡng khí, nửa ngày mới hiểu rõ ràng hắn nói cái gì, mắng một câu, "Ngay cả tôi nghĩ gì anh cũng biết? Anh rốt cuộc là ai?"
Bùi Dực Thần ngón tay cái xẹt qua khóe miệng ướt át của hắn, thanh âm trầm thấp tràn ngập mùi vị đàn ông, "Chờ em nhớ ra tôi là ai, nhiệm vụ liền kết thúc."
Lê Hoặc đồng tử co rụt, bàn tay khoát trên bả vai hắn không tự chủ thu về, "Anh là người địa phủ phái tới giám thị tôi?"
Bùi Dực Thần sờ sờ đầu hắn, không nói gì vén chăn bước xuống giường.
Bùi Dực Thần chỉ mặc mỗi cái quần, đường nét bắp thịt đẹp đẽ hoàn toàn bại lộ trước mắt Lê Hoặc, người sau nhìn theo bất giác nuốt nước miếng một cái.
Một thân cơ nhục kia, quá mời gọi.
"Anh đi đâu? Vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đấy." Lê Hoặc hỏi.
Bùi Dực Thần tay cầm áo sơ mi khoát trên ghế mặc vào, "Làm bữa sáng cho em."
Lê Hoặc: "..." Đột nhiên không có cách nào hỏi tiếp.
Trong lúc Bùi Dực Thần làm điểm tâm, Lê Hoặc ngồi trên ghế sa lon suy nghĩ rất nhiều.
Nếu đã là nhiệm vụ, có người giám sát cũng không kỳ quái, nhưng giám sát tới mức phát triển thành quan hệ như vậy có chút vượt quá hiệu suất đi?
Thời điểm suy nghĩ, hắn theo thói quen mở weibo, tin tức đã bạo.
Đây là kế hoạch của quý công ty với Đường Mộ, lần này trên mạng đâu đâu cũng đang mắng chửi hắn.
Dù sao cũng không có tác phẩm trong tay nhưng có thể hot tới mức đó, kết quả tường đổ mọi người chung tay đẩy.
Hắn mở ra bức ảnh trong tin hắc, nhìn rất thích, hoàn toàn một người đứng xem (?).
Bấm vào hot search, không ngờ lại thấy được một tin tức bất ngờ # chủ tịch tập đoàn Lê thị tự mình bác bỏ tin đồn #
Vào xem, điều thứ nhất chính là tài khoản chứng thực chủ tịch tập đoàn của Lê thị đăng trạng thái.
【 Lê Vĩnh Xương: Ai còn dám bôi nhọ con trai của ta, tòa án đang nhìn! [ tranh ảnh ] 】
Trong hình là công hàm của luật sư, điểm danh tên mấy blog đăng tin nhiều nhất hiện nay về hotsearch này.
Không nghĩ tới người cha này lại ra mặt bảo vệ hắn.
Hảo xảo bất xảo(?), mới vừa thấy tin tức này, người liền gửi tin nhắn tới đây.
【 cuối tuần về nhà chơi cờ với ba.
】
Lê Hoặc: "..."
"Thấy ngài giải thích giúp tôi, miễn cưỡng chơi với ngài hai ván đi." Lê Hoặc lầm bầm một câu, trả lời tin nhắn.
Tải lại trang, ở trên lại xuất hiện một tin mới, không ngờ là Bùi đại tổng tài vừa đăng mười phút trước.
【 Bùi thị - Bùi Dực Thần: [ tranh ảnh ] 】
Lê Hoặc mở hình ra nhìn, cũng là công hàm luật sư, đặc biệt dài, Lê Vĩnh Xương chỉ hai mươi câu, cái này của hắn phải hơn trăm, gần như điểm danh tất cả các tài khoản từng mắng chửi hắn.
Mười phút, bình luận đã hơn một vạn.
【 hai lão đại ở Kinh Châu đã ra mặt cho hắn, bối cảnh ngầu thế này ai chơi? 】
【 không biết thực hư, không dám đứng ra nói chuyện, nhưng bùa của mỹ nhân đạo trưởng thật sự rất thơm.
】
【 quả lê thật sự là Lê thị thiếu gia, trâu bò! Không giả chút nào, a a a a tôi không xong rồi! 】
【 có baba là đại gia cùng với lão công còn đại gia hơn baba, nhân sinh quả lê ngươii thắng bổn thiếu gia rồi, đố kị khiến cho ta hoàn toàn thay đổi.
】
Bên này không còn thảo luận gì nữa, bên kia xuất hiện hot search lột trần bộ mặt của Đường Mộ, đồng thời bá đạo chiếm đoạt năm vị trí đầu hot search.
Lực chú ý của quần chúng ăn dưa lập tức bị dời đi.
Dù sao Lê Hoặc trong vòng giải trí chỉ là tuyến mười tám, dựa vào bản lĩnh vẽ bùa cùng chuyện yêu đương với Bùi tổng mới nổi tiếng, ngược lại Đường Mộ là người đã lăn lộn vòng giải trí nhiều năm, tác phẩm rất nhiều, chỉ kém một chút là đại bạo.
【 tôi đệt! thật sự! Đây là mộ mộ? Có phải photoshop không?! 】
【 bên ngoài nguỵ trang đến mức như Bạch Liên hoa, bên trong thì dơ bẩn xấu xí, ha ha, sớm biết không phải là thứ tốt lành gì.
】
【 ôm đùi lớn đạo diễn, cùng đủ loại kim chủ ra vào khách sạn xa hoa với khu du lịch, cử chỉ thân mật đến mức không có cách nào bát bỏ, hắn nhất định là đắc tội người nào rồi, chuyện này xử lý không tốt phong sát như chơi.
】
* Phong sát có thể được hiểu đó là một lệnh cấm dành cho những nhân vật có ảnh hưởng đến công chúng như ca sĩ, diễn viên không được tham gia vào những hoạt động nghệ thuật hoặc thực hiện một số công việc nhất định.
【 tôi từng nghĩ mộ mộ là khối ngọc trong sạch cuối cùng của vòng giải trí, không ngờ khối ngọc này đã bị vô số người liếm qua.
】
【 làm fan, tôi hiện tại đầu óc trống rỗng, mẹ tôi hỏi tôi tại sao lại khóc tới mức ruột gan đứt từng khúc.
】
【 những hình này đều là giả! mộ mộ nhà chúng ta sẽ không làm những việc này! 】
Fan cuồng bắt đầu phản công, khắp nơi giải thích bát bỏ.
Không được nửa ngày, các blog lớn lại đăng thêm một số hình ảnh cùng video mới, rõ ràng sắt nét, chỉ cần không mù là có thể nhận ra vai chính là ai.
【 giải thích tiếp đi, lần này fan bên đó hài lòng chưa? 】
【 Đường Mộ vốn có thể giãy dụa một chút, lại bị người hâm mộ của mình mạnh mẽ đâm một đao.
】
【 tác phong có vấn đề, nghệ sĩ ô uế như vậy không thể làm gương cho người khác.
】
【cái vòng này thật loạn.
】
Trợ lí của Đường Mộ gọi điện thoại cho hắn không được, qua nhà hắn tìm người, lại trong phòng khách ngổn ngang tìm được Đường Mộ đang nằm trên đất.
"Đường ca?!" Trợ lý đỡ dậy, thấy hắn da dẻ ảm đạm, vành mắt đen sì cùng bọng mắt sung to, tóc tai bù xù có thể ép ra dầu, hoàn toàn không còn hình tượng lúc đầu.
Đường Mộ mơ mơ màng màng mở mắt ra, đột nhiên nhe răng trợn mắt, hai mắt trừng tròn xoe, một tay bóp cổ trợ lý, "Giết mày, tao giết mày!"
"Khụ khục...!Đường ca mau buông tay! Khụ khụ khục..." Trợ lý dùng sức gỡ ra, nhưng hai tay hắn bất động, bản năng cầu sinh khiến hắn quờ quạng chộp lấy đèn trên bàn đập tới.
Đường Mộ bị đập đến vỡ đầu chảy máu, trợ lý xụi lơ trên đất, thấy đối phương bò dậy, ánh mắt nhìn sang thâm độc mang theo điên cuồng, trợ lý lạnh sống lưng, dùng cả tay chân bò đi, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Qua một quãng thời gian, tin tức nổ tung không ngừng.
Công ty giải trí Tinh đột nhiên phá sản, Đường Mộ bị đào ra tin xấu sau một thời gian ngắn mất tích, công ty đột nhiên tuyên bố, thông báo tinh thần hắn xảy ra vấn đề, muốn ra nước ngoài an dưỡng một năm.
Mà một vị khác cũng lên hotsearch - Lê Hoặc từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện, những người hâm mộ mỗi ngày đều đến điểm danh dưới weibo của hắn, nhưng vẫn không chờ được người, thật giống như triệt để biến mất trong tầm mắt công chúng.
Sau ba tháng ( Thiên Sơn kỳ hiệp truyền) phát sóng, buổi công bố, Lê Hoặc đã lâu không lộ mặt khoác lên một thân tây trang màu đen đến tham dự, dù đứng chung một chỗ với một đám minh tinh nhưng là người nổi bật nhất.
Người chủ trì hỏi hắn tại sao mất tích một thời gian, trước mắt Lê Hoặc không khỏi chợt lóe lên mặt một tên lưu manh.
Từ sau khi hắn ỡm ờ không từ chối, Bùi Dực Thần liền lộ ra đuôi sói, mỗi ngày đều biến hóa các kiểu phải như vậy như vậy.
Lê Hoặc lộ ra nụ cười khéo léo, cầm micro trả lời: "Trước đây cảm thấy vòng tròn này chơi rất vui, bất quá sau đó tôi tính cho mình một quẻ, kết quả loại người không có bản lĩnh như tôi chỉ có thể làm một thiếu gia bám váy đàn bà mà thôi, cho nên...!nghe theo thiên mệnh an bài đi."
Cố An chờ người: "..." Cũng thật là không có chút phàm tục nào!
Sauk hi phim truyền hình phát sóng đã tạo nên một cú hit, đặc biệt là nhân vật của Lê Hoặc.
Hắn nổi tiếng như vậy, tất cả mọi người đều đang mong chờ bộ phim đầu tiên hắn diễn.
Đạo diễn vì mang theo lưu lượng nên vô cùng tận lực, tất cả các cảnh quay của Lê Hoặc đều kéo vào, dù cho như vậy cũng không có bao nhiêu.
【 cảnh quay của quả lê quá ít! Cầu thêm cảnh! 】
【 mỹ nhân đạo trưởng tuyệt! Cuối cùng đã hiểu vì sao gọi là thiên sinh mị cốt, thiện ác khó phân biệt! 】
【 quả lê, thương lượng đi, lúc nào tâm tình tốt quay thêm một bộ truyền hình nữa đi, không muốn anh quy ẩn đâuuu a a a a!! 】
【 kỹ năng diễn xuất thật tốt! Lúc đầu tưởng là người qua đường, không nghĩ tới sau này xoay ngược lại, là nhân vật đặc sắc, diễn viên cũng diễn rất khá.
】
【 thật tiếc cho kỹ năng diễn xuất của quả lê, nhưng hắn không lưu luyến giới giải trí.
】
【 không quay phim truyền hình, livestream cũng được đó, anh có livestream ngủ em cũng xem! 】
"Ngủ hình ảnh không hài hòa, phát không được." Lê Hoặc lướt điện thoại thấy liền phùn tào.
Điện thoại vang lên, là Lê Vĩnh Xương, hắn bắt máy.
"Con trai, có hai lão bằng hữu của ba muốn con giúp họ xem chút phong thuỷ, ba bảo bọn họ chờ xếp hàng thì không nghe, cả ngày phiền ba tranh thủ chen ngang, con xem...?"
Lê Hoặc dựa trên ghế sa lon chân gác chéo đung đưa, "Chỉ hai vị thôi phải không? Lần trước ngài nói hai vị chen ngang, sau đó biến thành năm vị."
Lê Vĩnh Xương: "...!Hai người, lần này thật sự chỉ có hai người, bọn họ nói sẽ thêm phí ngoài 30%, thiếu chút quỳ xuống cầu xin ba, ba cũng rất khó xử."
Lê Hoặc bẻ mấy ngón tay lẩm nhẩm cộng thêm 30% là bao nhiêu tiền, nội tâm hết sức hài lòng, mặt ngoài lại lạnh nhạt trả lời: "Ai, ngài đã lên tiếng, tôi có thể không đáp ứng sao?"
Cúp điện thoại, Lê Vĩnh Xương cười mắng một câu, "Là nể mặt ba hay là nể mặt tiền bạc?"
Ngửi thấy mùi thơm, bụng Lê Hoặc sôi ùng ục ùng ục, không kịp đợi chạy đến nhà bếp, như koala trèo lên lưng Bùi đại tổng tài.
"Vui như thế, mới đoạt được kho bạc nhà ai?" Bùi Dực Thần tay rắc thêm muối, thuận miệng hỏi.
"Em thiện lương như vậy làm sao có chuyện đoạt tiền của ai?" Lê Hoặc nằm nhoài trên bả vai của hắn dùng sức ngửi một cái, "Em đây coi giúp người làm niềm vui, vì nhân dân phục vụ."
Bùi Dực Thần nghiêng đầu nhìn hắn, từ trong mũi phát ra một tiếng cười trầm thấp, "Vậy đại sư lần này lại 'Trợ giúp' hết bao nhiêu tiền?"
Lê Hoặc dán vào mặt hắn cà cà, "Cũng hơn 10 triệu đi, chờ tiền tới tay, ca ca dẫn anh đi công viên trò chơi!"
Bùi Dực Thần nhẹ nhàng cắn lên mặt hắn một cái, "Kho bạc của tôi còn chưa đủ cho em cướp? Tiểu tham tài."
Lê Hoặc kéo mặt mình từ trong miệng đối phương ra, "Tiền của anh chính là tiền của em, tự cướp mình là có ý gì?"
Bùi Dực Thần dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn, "Thừa nhận là cướp rồi?"
"Anh dụ em!" Lê Hoặc hầm hừ dựa vào hắn, "Em ngốc ở đây cũng không lâu nữa, số tiền này có theo em được đâu? Cho em chơi chút đã ghiền thì có làm sao?"
Bùi Dực Thần: "Vậy làm sao đây?"
"Hay thành lập quỹ học tập đi...!kiểu như vậy." Lê Hoặc đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải hoàn thành nhiệm vụ! Rốt cuộc khi nào anh mới nói cho em biết thân phận của anh đâyyy?"
Bùi Dực Thần: "Không nói."
Lê Hoặc híp mắt: "Thật sự không nói?"
Bùi Dực Thần: "..."=
Lê Hoặc: "Phúc lợi buổi tối không còn, em xem anh kiên trì được mấy ngày."
Bùi Dực Thần: "......"
Ba ngày sau, Lê Hoặc được toại nguyện.
- -----Hoàn chính văn-------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...