Cho nên cô giúp cho lệ quỷ gì đó là thật?Gia đình ba người của Chúc Dương ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải nói cái gì?Tuy nhiên, khoảng thời gian ngại ngùng trôi qua rất nhanh, sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, chủ đề mới lại một lần nữa được mở ra.
Nói một hồi, thì đã về đến căn biệt thự của mình.“Haizzz, cái vong đó đã khiến hai mẹ con Chúc Dương với chú khổ sở biết bao.” Nghe Nhan Khuynh và Chúc Dương giải thích, bố Chúc Dương thở dài, chỉ cảm thấy bản thân đã nhìn sai người, làm liên luỵ đến vợ con.
Dù sao thì lúc trước dì hai Chúc Dương muốn lên đây ở gần gũi gia đình ông, vợ ông từng khuyên nhủ ông rồi.
Nhưng do ông cảm thấy đều là người một nhà thì không sao cả, nên cuối cùng cả nhà dì hai Chúc Dương mới được chuyển vào trong biệt thự nhà họ.“Nếu lúc đó chú cẩn thận hơn một chút, cũng không tới nông nỗi này.”Phiên bản đời thực của câu nuôi ong tay áo, ai gặp chuyện như vậy cũng thấy nản mà thôi.“Không phải lỗi của anh, em và tiểu Dương cũng không phát hiện được mà.” Mẹ Chúc Dương vội vàng an ủi.
Từ khi chồng bệnh nặng bà luôn sợ hãi, bà không còn tâm trạng quan tâm đến những người khác, chỉ cần gia đình của mình được khỏe mạnh và hạnh phúc, những thứ khác đều không quan trọng.Nhan Khuynh lặng lẽ nhìn, nhịn không được thầm gật đầu.
Cô cảm thấy cặp vợ chồng này đều là người tốt, thảo nào lại có một đứa con trai hiếu thảo và biết ơn như Chúc Dương đây.
Thôi thì cho họ một lời khuyên.“Vấn đề tiền bạc không cần lo, nhà họ Chúc nhiều đời làm việc thiện, tổ tiên che chở phù hộ có thừa, nên đường tiền tài bây giờ không còn phải lo lắng.”“Chị nói vậy là sao?” Trước đây Chúc Dương đã nghe Nhan Khuynh nói qua một lần rồi, cậu còn cho rằng cô đang an ủi mình.
Bây giờ lại nghe cô nhắc tới, lúc này cậu mới nghiêm túc nghĩ.“Tôi nói thật, hôm nay khi tôi đến nhà cậu, nhìn sơ một vòng, chắc là ở trong căn nhà hiện tại của cậu.”“Nhà hiện tại? Cháu đang nói đến căn nhà cũ à?” Ba Chúc Dương kinh ngạc.
Không phải ngạc nhiên chuyện trong nhà có nhiều tiền, mà là bị sốc khi Nhan Khuynh có thể bói ra chuyện bí ẩn này.Ngược dòng thời gian, đó đều là những chuyện khi còn nhỏ của ba Chúc Dương.
Ông mơ hồ nhớ lại, vào thời điểm đó, ông nội Chúc Dương trước khi mất, ông nói rằng tổ tiên có để lại sản nghiệp cho con cháu.
Nhưng mà ông cố Chúc Dương và mấy người già cùng thế hệ đều chết đột ngột, không kịp trăn trối gì, nên không biết vàng mà tổ tiên giấu đặt ở nơi nào, ông nội và ông cố Chúc Dương đã tìm hai đời rồi đều không thấy.
Cuối cùng, chỉ có thể xem như chỗ vàng đó chưa bao giờ tồn tại, truyện được dịch miễn phí bởi app t y tVốn dĩ bố của Chúc Dương cũng gần như quên đi vụ này, cho nên bây giờ Nhan Khuynh nhắc tới, mới đặc biệt ngạc nhiên đến thế.“Cháu… Cháu thật sự tìm được sao?” Bố của Chúc Dương cực kỳ kích động, đó không phải là khoảng tiền nhỏ, mà là cơ hội để vực dậy nhà họ Chúc.“Chú cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì hết.
Chú thử nói một chữ đi, con sẽ dựa vào đó rồi đoán.”“Thật sao?” Bố của Chúc Dương đã từng gặp nhiều đại sư huyền học bói chữ khác trước đây, ông ấy ngay lập tức nói ra từ đầu tiên loé lên trong đầu mình.“Chữ rất hay! Giống như bẻ khớp ngón tay.” Nhan Khuynh bấm tay tính toán một khoảng thời gian, nói: “Ba giờ chiều mai rất hợp để cầu tài.”“Được được được, chú nghe theo cháu hết.” Bố của Chúc Dương vô cùng kích động, thiếu điều thờ phụng Nhan Khuynh.Nhan Khuynh cũng không khách sáo, cô lập tức sắp xếp lịch trình cho ngày mai.“Như vậy đi, sáng sớm ngày mai cháu sẽ đến trị bệnh cho chú trước, sau đó mọi người đưa chú đi khám sức khỏe, chắc chắn chú không sao rồi, thì chúng ta sẽ xuất viện trở về vịnh Thiên Nga, đi tìm sản nghiệp tổ tiên để lại.”Nói vừa xong, Nhan Khuynh nhìn đồng hồ, đã sắp bốn giờ rồi, thế là tạm biệt mọi người rồi về nhà.Chúc Dương nói với ba mẹ một tiếng, rồi vội vàng đuổi theo tiễn cô ra ngoài.
Nhan Khuynh nhân cơ hội đó dặn dò Chúc Dương vài câu, yêu cầu cậu ta chuẩn bị những thứ bắt buộc phải dùng vào ngày mai.Vừa đi đến cổng bệnh viện, Nhan Khuynh mới dừng lại: “Quay về đi! Sáng ngày mai tôi lại đến.”“Ừm.” Chúc Dương gật đầu, nhưng lại không có ý rời đi, ngược lại nói với Nhan Khuynh: “Đã muộn lắm rồi, để tôi đưa chị về.”“Đi xe đạp?” Cô vẫn còn nhớ vụ cá cược trước khi ra ngoài, Nhan Khuynh thuận miệng nói đùa với Chúc Dương.“Đúng rồi á.” Ngoài dự đoán của Nhan Khuynh, lần này Chúc Dương lại vui vẻ đồng ý, thậm chí còn chủ động đưa Nhan Khuynh đến bên đường rồi đạp xe đến.“Chị Nhan, lên không?” Chúc Dương cưỡi xe đạp mỉm cười nhìn cô, cậu ta còn cảm thấy bản thân lợi hại muốn chết.
Nhưng xui một cái là xe đạp công cộng ở gần bệnh viện không có yên sau.
Nói cách khác, Nhan Khuynh hoàn toàn không có chỗ để ngồi.Nhan Khuynh lập tức thấy đau đầu, nhà ai xui xẻo đẻ đứa con này vậy, mau chóng vứt đi đi!…Nhưng đến cuối cùng thì Chúc Dương vẫn đưa Nhan Khuynh về.
Nhưng mà là đi bằng taxi.
Khi cậu trở về bệnh viện, thì phát hiện bố mẹ vẫn còn thức.“Con bé đó rốt cuộc là ai?” Đối với Nhan Khuynh, bố mẹ của Chúc Dương vẫn còn rất xa lạ.Chúc Dương thấy thế, vội vàng kể cho bố mẹ nghe về Nhan Khuynh, nhân tiện cậu cũng nói về vấn đề ngôi nhà mà cô ấy đã nói tới.Những trải nghiệm thần bí khiến bố mẹ Chúc Dương kinh ngạc, nhịn không nổi phải hỏi Chúc Dương: “Vậy cô gái đó, con mời từ đâu đến? Cảm thấy danh tính không tầm thường, không phải là đệ tử của đại sư nào đó chứ!”Chúc Dương đứng hình ba giây: “Chị ấy làm môi giới bất động sản, ở trong căn nhà nhỏ cũ nát nhất trong khu phố thương mại.”Nhớ lại tình hình của cửa hàng phố thương mại, bố mẹ Chúc Dương im lặng không nói gì, lòng thầm nghĩ đại sư huyền học bây giờ ai cũng ẩn mình như vậy sao?…Bên này Chúc Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng ở bên một phía khác, tình huống của viện trưởng bệnh viện thì đã trở nên kỳ dị.Những lời mà Nhan Khuynh nói vào đêm đó đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ đến với ông ta, đặc biệt là sau khi Nhan Khuynh rời đi, ông luôn cảm thấy như có vật nặng nào đó quấn lấy chân mình, khiến ông ta cứ đi khập khiễng, không được suôn sẻ cho lắm.Nhưng kì lạ là hôm nay cũng có rất nhiều việc phải làm, đến giữa đêm, phòng cấp cứu vẫn chật kín bệnh nhân, ông không thể không giúp một tay, tiếc là năng lực có hạn.
Cuối cùng, xém chút nữa viện trưởng và người nhà của hai bệnh nhân đang nguy kịch xảy ra xô xát.Không có nguyên nhân nào khác, vị viện trưởng này thật sự không phải vì y thuật chữa bệnh xuất sắc mới được bầu làm, mà ông ta đã sử dụng một chút thủ đoạn mới thành công ngồi lên vị trí đó.
Nhưng mặc dù như vậy, thì năng lực quản lý của ông ta cũng rất tốt, kể từ khi ông ta tiếp quản bệnh viện cho đến nay, dù tay chân cũng không sạch sẽ, nhưng cũng hiếm khi xảy ra sự cố.Nhưng dưới vẻ mặt bình tĩnh đó, thực sự đã giấu đi những việc làm dơ bẩn.Viện trưởng đã làm một việc trái với lương tâm mà không dám để ai biết, chính là vào năm ông ta tranh cử chức viện trưởng, đã từng xảy ra một vụ tai nạn trong lúc chữa bệnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...