Bẩm Báo Vương Gia Vương Phi Đến Rồi FULL


Đầu giờ thìn, cũng là giờ bắt đầu thượng triều.

Chúng quan lại đều có mặt đầy đủ, soạn sẵn tấu sớ chuẩn bị tâu lên cho hoàng thượng.

Nhưng điều kỳ lạ là dù bọn họ có đợi chờ đến đâu, thì long vị vẫn trống trơn không người ngồi.
Mãi một lúc sau đó, Thái công công mới đi đến và buộc quần thần hãy tiếp tục chờ đợi, chỉ vì một lý do nhưng không ai được phép kháng cự: hoàng thượng còn đang có việc khác quan trọng hơn.
“Việc quan trọng hơn” mà Thái công công nói, xoay đi xoay lại chính là gặp mặt Kim Tịnh Ngọc ở Dưỡng tâm điện.

Chỉ mới hôm qua thôi, hắn đã nhận được một bức thư do Doãn Duẫn đưa đến, chỉ đọc sơ qua một lần đã thấy tim mình rạo rực.

Hắn tự cao, nhưng chưa bao giờ tự tin về việc mình sẽ có được Tịnh Ngọc như giây phút đó.
Tư Dạ Hành Lâm ăn vận đẹp đẽ, cố tình uống vào một chút men rượu để cảm xúc thêm thăng hoa.

Hắn lảo đảo bước vào Dưỡng tâm điện, không cho bất cứ kẻ hầu người hạ nào được phép đi theo để quấy rầy.

Cửa phòng ngủ mở ra, hắn choáng ngợp khi nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của Tịnh Ngọc, mà không chỉ vậy, nàng còn đang cười với hắn nữa.
Tịnh Ngọc ngồi trên bàn, cố tình mặc bộ y phục có chút gợi tình, trang điểm cũng lòe loẹt khác xa với nàng lúc bình thường.

Nàng cười với Tư Dạ Hành Lâm, mà lý trí đang ép con tim không được phép manh động, vì nàng của bây giờ chỉ muốn xiên cho hắn một nhát ngay thôi.
Tư Dạ Hành Lâm mê man bước đến bên cạnh Kim Tịnh Ngọc, muốn vồ người ôm lấy nàng, nhưng đã lập tức bị nàng cự tuyệt.

Tịnh Ngọc nhanh nhẹn đứng nép sang một bên, khéo léo như chơi trò mèo vờn chuột, giọng nói nhẹ nhàng câu dẫn vô cùng:
“Hoàng thượng sao lại nóng vội như vậy? Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong mà?”
“Nói chuyện? Được! Được! Nàng muốn nói gì thì cứ việc nói, trẫm đang nghe đây!”

Nói rồi, Tư Dạ Hành Lâm ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, hai tay chống lên gối, mặt hướng về Tịnh Ngọc, hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác ngoài việc muốn lên giường với nàng ngay bây giờ.
“Hoàng thượng, chuyện ta muốn nói chính là chuyện đã được nhắc đến trong thư.

Thật ra tối hôm qua ta đã… hạ thủ Tư Dạ Hành Vũ rồi, hắn không chút nghi ngờ, đã dễ dàng sa lưới…”
Nàng còn chưa kịp nói xong, Tư Dạ Hành Lâm đã xông đến ôm chặt lấy nàng, hỏi lại:“Nàng vừa nói gì? Nàng đã hạ thủ Tư Dạ Hành Vũ? Hắn đã chết?”
“Ừ.”
“Tốt quá rồi!”
Tư Dạ Hành Lâm sỗ sàng như con thú, vừa nói xong một câu đã định cắn môi Tịnh Ngọc, nhưng nàng đã lường trước, chặn lại bằng việc đặt tay lên môi hắn, tiếp tục dẫn dụ:
“Hoàng thượng đã quá nóng vội rồi đấy! Ta giúp người giết kẻ thù, không lẽ người không thể mời ta một chung rượu sao?”
Tịnh Ngọc vừa nói, vừa cố thoát người ra khỏi vòng tay của Tư Dạ Hành Lâm.

Nàng từ từ đi đến bàn, từ bình rót ra hai chung rượu, chìa một chung ra trước mặt Tư Dạ Hành Lâm:
“Hoàng thượng.

mời! Uống xong rồi, người muốn làm gì cũng được.”
Tư Dạ Hành Lâm nhận lấy chung rượu, ánh mắt nhìn Tịnh Ngọc như muốn chiếm trọn lấy nàng, nhưng đâu đó trong hắn vẫn còn sự đề cao cảnh giác:
“Nàng thật sự đã giết được Tư Dạ Hành Vũ? Dễ dàng như vậy?”
“Choảng!”
Một tiếng đổ vỡ vang trời, Kim Tịnh Ngọc vì một câu nói của Tư Dạ Hành Lâm, thẳng tay quăng chung rượu xuống sàn, khiếp nó vỡ tan tành thành từng mảnh.

Biểu cảm gương mặt của nàng cũng thay đổi hoàn toàn, lộ rõ sự tức giận:
“Đủ rồi! Ta liều mạng giết Tư Dạ Hành Vũ, trước đó còn viết thư ngỏ ý với hoàng thượng, bây giờ thì mạo muội đến đây để được gặp người.

Quanh đi quẩn lại, không phải chỉ vì ta yêu người sao? Còn người, người vẫn còn nghi ngờ ta dối trá?”
Tịnh Ngọc nói xong, bứt bối xoay người định rời đi, nhưng Tư Dạ Hành Lâm đã nhanh chóng ôm nàng lại.


Hắn không suy nghĩ nhiều, vội xin lỗi rối rít:
“Được rồi! Là trẫm sai, trẫm có lỗi với nàng! Nàng dành nhiều tình cảm cho trẫm như vậy, trẫm phải tin tưởng nàng mới phải chứ.

Trẫm xin lỗi, ái phi của trẫm.”
Kim Tịnh Ngọc một lần nữa vùng mình ra khỏi vòng tay của Tư Dạ Hành Lâm, biểu cảm thất vọng ê chề khiến hắn lo sợ vô cùng.

Hắn vội đi đến bàn, tự rót thêm một chung rượu, uống một lượt hai chung rồi vừa lau miệng vừa nói:
“Ái phi, trẫm kính nàng hai chung rượu, coi như là chuộc lỗi.

Như vậy có được không?”
Tịnh Ngọc mỉm cười, nhưng không phải nụ cười hồn nhiên hạnh phúc, mà là một nụ cười tràn ngập sự khinh bỉ.

Nàng bước từng bước đến chỗ Tư Dạ Hành Lâm, bàn tay nhỏ bé vuốt ve ngực áo hắn như dụ ngọt, khiến hắn mê man không dứt trong cơn mộng tưởng.
“Hự!”
Tư Dạ Hành Lâm tưởng bản thân mình đang trong trạng thái thăng hoa nhất, nhưng đột nhiên ở ổ bụng lại truyền đến một cơn đau nhói.

Hắn kinh ngạc nhìn xuống bụng, thấy một phi tiêu đã ghim vào người mình từ lúc nào không hay.
Hắn ngước mắt lên nhìn Tịnh Ngọc, gương mặt chứa đầy sự ngờ vực, như không tin vào mắt mình:
“Ái phi, nàng vừa làm gì vậy?”
“Cho ngươi một phi tiêu vào bụng, mà ngươi vẫn còn hỏi như vậy? Có lẽ ngươi rất mong chờ ta đã đâm tiếp một thứ khác, để ngươi mau chóng xuống địa ngục đúng không?”
“Nàng… nàng muốn giết trẫm? Nàng gài bẫy trẫm?”
Tư Dạ Hành Lâm như gầm lên, răng nghiến ken két muốn bóp chết Tịnh Ngọc ngay lập tức.


Hắn tự tay rút phi tiêu ra, để máu đổ ròng ròng, lý trí muốn xông đến tấn công đối phương, nhưng không hiểu sao cả cơ thể đều không còn sức lực.
Hắn cố trụ lại, nhưng càng trụ thì lại càng mất sức.

Chẳng bao lâu, Tư Dạ Hành Lâm đã nằm vật ra sàn, cả cơ thể đều không nghe theo ý mình, đau thì vẫn đau, nhưng tứ chi lại tê cứng không thể cử động.
Hắn nằm thở thoi thớp, mắt liếc nhìn Tịnh Ngọc, nhưng cũng không rõ đó là ánh mắt của hài lòng hay thù hận - mà Kim Tịnh Ngọc cũng chẳng buồn bận tâm.

Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, ánh mắt lạnh lùng hờ hững như kẻ đi săn với con mồi:
“Thế nào? Cảm giác của ngươi bây giờ thế nào? Có phải rất khó chịu đúng không? Nhớ ngày trước khi ta bị Doãn Mễ Yên và Tô Uyển Vân bỏ thuốc để đẩy xuống vách núi, chính là thứ thuốc này, là cảm giác mà ngươi đang phải hứng chịu.

Có điều ta không muốn ngươi chết đi một cách câm lặng.

Nói đi, ngươi bây giờ cảm thấy thế nào, có phải hận ta lắm đúng không?”
“Trẫm đã sai… đã sai khi nghĩ nàng yêu trẫm…?”
“Hừ, còn ta đã sai khi năm đó nghe theo lời phụ thân và Hành Vũ, sống an phận thủ thường.

Nếu năm đó ta một mực muốn giết ngươi, thì đầu ngươi sớm đã lìa khỏi cổ.”
Kim Tịnh Ngọc nói ra trong sự uất hận, không chỉ là hận đối phương, mà cũng là hận chính bản thân mình.

Đoạn, nàng tiến đến bên giường, lấy ra thanh “bạch hổ” đã được giấu kĩ càng.
Nhìn mặt gươm loáng bóng của nó, nàng chợt nhớ về một thời huy hoàng của mình.

Và rồi nàng của bây giờ, chỉ cần cho nó tắm máu của một người nữa thôi, thì mọi thứ trên đời đều sẽ kết thúc êm đẹp.Tịnh Ngọc cầm kiếm bằng hai tay, thủ sẵn tư thế đâm thẳng xuống, cũng là nơi chí mạng kết liễu đối phương.

Trước đó, nàng còn cười khinh bỉ:
“Đúng rồi, Tư Dạ Hành Lâm! Suýt chút nữa ta đã quên mất, trước khi ngươi chết, ta cần phải cho ngươi biết chân tướng sự thật.

Thật ra chẳng có Doãn Thành Thái nào làm gián điệp cho giặc, cũng chẳng có Doãn Mễ Yên nào bị Tô Uyển Vân giết, càng không có Tô Uyển Vân đã giết thái hậu đương triều.


Tất cả những chuyện đó, đều là do một tay ta gây nên!”
Tư Dạ Hành Lâm thở còn không nổi, nhưng hai hàng mày vẫn chau lại, có lẽ là đang rất giận dữ.

Rồi hắn lại thở dài, không rõ là do thuốc độc tác động, hay thật sự hắn đang cảm thấy nhẹ lòng?
“Chuyện của Tô Uyển Vân, trẫm vốn đã có mấy phần nghi ngờ nàng.

Nhưng không ngờ tất cả những chuyện khác, cũng đều do nàng làm? Hừ… đúng là trách bản thân trẫm đã yêu nàng quá nhiều, lại là lỗi của trẫm…”
“Yêu ta? Ngươi yêu ta, mà lại bứt chết muội muội của ta, muốn hại chết phu quân ta, đến cả tộc ta, cũng là chính tay ngươi lệnh cho xử trảm.

Yêu mà ngươi nói, rốt cuộc là thứ tình cảm quái quỷ gì?”
Kim Tịnh Ngọc tức giận ra mặt, nói từng câu mà như thét ra từng đoạn ruột, lúc nói dứt câu, cũng là lúc nàng không tài nào kìm được nước mắt.

Nhưng đến tận giây phút này, Tư Dạ Hành Lâm vẫn còn ôm ảo mộng vô lý về mình:
“Tình yêu của quân vương, nàng không thể hiểu được đâu.

Nếu đã ra đến nông nỗi này, thì nàng hãy nhớ lấy, kiếp sau… kiếp sau trẫm sẽ tiếp tục yêu nàng, và nàng chỉ có thể là hoàng hậu của trẫm!”
“Nhiều lời!”
Kim Tịnh Ngọc thét lên một tiếng, sau đó dùng hết sức lực đâm “bạch hổ” thẳng vào người Tư Dạ Hành Lâm.

Máu tươi theo đó bắn ra tung tóe, bắn vào người kẻ mới bị đâm, vào y phục Tịnh Ngọc, và bám đầy một màu đỏ tươi trên thanh gươm sáng bóng.
Kim Tịnh Ngọc rút thanh kiếm ra khỏi người kẻ vốn đã ngừng thở, rồi lại giơ nó lên cao.

Ánh nắng rọi vào mặt kiếm sáng bóng, cộng với máu tươi chảy ròng ròng.

Tịnh Ngọc nở nụ cười hài lòng, hai mắt rưng rưng muốn khóc, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định:
“Đến lúc rồi, ta cũng nên đi thôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận