Thời gian của lớp 12 trải qua thực sự rất nhanh, thi đại học giống như là một cuộc chiến, tất cả mọi người đều bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch, đến khi nó thật sự đến, lại phát hiện trận chiến kết thúc quá mau, để cho người ta nhịn không được hoài nghi, liệu có phải mình đang mơ hay không.Hôm có kết quả thi tốt nghiệp trung học, không chỉ trường trung học số 1, toàn bộ thành phố Giang đều náo động, bởi vì thành phố Giang xuất hiện một nữ trạng nguyên, không chỉ max điểm môn vật lý, giá trị nhan sắc vô cùng cao, hơn nữa tổng điểm tất cả các bài thi cao hơn điểm chuẩn rất nhiều!Trong một đêm, cái tên “Trúc Lâm Sâm” trở thành truyền kỳ nổi tiếng của thành phố Giang, không ai là không biết.Lúc đó Kỷ Phi Ngôn đang cùng bọn Đỗ Phong đánh bi-a, màn hình TV trong phòng đang phát ra tin tức về Trúc Lâm Sâm, phóng viên đưa tin tỏ ra rất kích động, vô cùng hưng phấn, tựa như muốn bóc sạch quá trình trưởng thành của Trúc Lâm Sâm.Quá trình trưởng thành của học bá cũng không phải đơn giản, tất cả các kỳ thi từ nhỏ đến lớn đều gần như giành được hạng nhất, nghiền ép một đám học sinh.
Có điều, người bên trong phòng chơi bi-da đều là một đám người không thích loại người gọi là học bá, đều không chú ý đến, mãi cho đến khi ảnh chụp của Trúc Lâm Sâm hiện ra, lúc đó mới hấp dẫn sự chú ý của mọi người.“Thật hay giả vậy, giấy chứng nhận của trạng nguyên có thể dày như vậy sao?” Một đám người vây đến phía trước màn hình TV, có người kinh ngạc la hét.“Phải nói là, người được nhiều giấy khen như vậy, sẽ trở thành trạng nguyên đại học đúng không?” Có người chen miệng nói.Đỗ Phong cũng chú ý tới màn hình TV, nhịn không được cảm thán: “Cái người tên là Trúc Lâm Sâm này có mở trò giai lận không vậy, thật quá siêu sao rồi!”Kỷ Phi Ngôn ngước mắt, nhìn về Trúc Lâm Sâm trên TV.
Đó là một chồng giấy chứng nhận cùng bằng khen, cô mặc đồng phục, tóc dài xõa vai, da trắng hơn tuyết, bộ dáng ngọt ngào động lòng người hướng về phía ống kính, thoạt nhìn, cô chính là tiêu biểu cho sự mềm mại, thanh tú của người con gái được vùng sông nước Giang Nam nuôi dưỡng, hiếm thấy chính là, cô mang lại một cảm giác ngây thơ ngập tràn, càng như biến cô trở thành người trong mộng của không biết bao nhiêu người.“Người ta đều nói đồng phục là tiêu chuẩn kiểm tra người đẹp hay xấu, trạng nguyên đại học này có vẻ là một người thực sự xinh đẹp!” Một nam sinh ở bên cạnh nói.“Phi Ngôn, hai người các cậu không phải học cùng một trường sao? Cậu đã gặp trực tiếp cô ấy chưa? Cô ấy ở ngoài đời xinh hơn hay vẫn là ảnh chụp đẹp hơn?” Đỗ Phong đột nhiên nghĩ đến, tràn đầy phấn khởi hỏi, không hề biết chính mình từng cùng người thật gặp thoáng qua không chỉ một lần.Kỷ Phi Ngôn đột nhiên nghĩ tới dáng vẻ chạy ngược dòng người của cô đêm đó, rõ ràng đeo khẩu trang, đôi mắt kia lại lấp lánh như sao trên trời, bán đứng cô dễ như trở bàn tay.Vừa nghĩ tới một giây này, cô là vì cậu mà đến, tâm tình của cậu liền vui vẻ kì lạ.
Cậu nhìn về phía Đỗ Phong, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Nhiều chuyện.”Đỗ Phong: “......”Đánh xong một ván bi-a, đột nhiên Kỷ Phi Ngôn có chút mất hứng.
Cậu ném cây cơ đi, nói: “Các cậu cứ chơi tiếp, tôi đi trước.”Giữa đêm hè, cậu đạp xe chẳng có mục đích gì, bất tri bất giác, lại đạp đến dưới lầu Trúc gia.Đúng lúc, có một người nào đó vừa một đêm thành danh bây giờ đang mang theo túi rác, nhảy chân sáo xuống lầu, cùng bộ dáng bình tĩnh lạnh lùng thường ngày của cô hoàn toàn khác biệt, sinh động hơn nhiều.Trong mắt Kỷ Phi Ngôn hiện lên ý cười, hô một tiếng: “Sư tỷ.”Trúc Lâm Sâm sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn đến Kỷ Phi Ngôn, hỏi: “Kỷ......!Kỷ Phi Ngôn, sao cậu lại ở chỗ này?”Kỷ Phi Ngôn nhìn cô, không nhịn được cười.
Mỗi lần vị sư tỷ này nhìn thấy cậu đều hiện ra dáng vẻ như gặp phải quân địch, muốn ra vẻ bình tĩnh, lại không biết giả vờ, thực sự rất đáng yêu.“Tôi nghe thầy Trúc nói, sư tỷ đăng kí chuyên ngành toán học phải không?” Kỷ Phi Ngôn đạp xe vượt lên, hai chân chống ở trên mặt đất, cười nói.“Quả thật cái gì bố tôi cũng nói cho cậu sao!” Trúc Hạo Nhiên là một ông bố rất nghiêm khắc, cũng là một giáo viên rất khó tính, học sinh của ông lúc nào cũng đối với ông vừa kính lại vừa sợ, xem ra Kỷ Phi Ngôn đúng là một ngoại lệ.Cũng đúng, cô cũng nghĩ không ra, Kỷ Phi Ngôn sẽ sợ ai chứ.Kỷ Phi Ngôn cười cười, ánh mắt thâm thúy rơi trên người cô, tựa như ánh trăng lưu luyến: “Rất tốt.”Trúc Lâm Sâm hơi khó hiểu, không biết một tiếng “rất tốt” này của Kỷ Phi Ngôn rốt cuộc là có ý gì, đã thấy cậu bật cười một tiếng, ý tứ sâu xa nói: “Về sau chúng ta sẽ có rất nhiều đề tài chung.”“......”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...