TỨ
Phùng Cổ Đạo trở về phòng.
Trong không khí phiêu đãng mùi máu tươi như có như không.
Hắn nhìn xuống gầm giường, thần tình như có chút suy tư.
.
Tâm tình của Tiết Linh Bích rất không tồi, ngay cả Tông Vô Ngôn từ phía trước đi tới cũng thuận mắt hẳn lên, “Chuyện gì?”
Trong tay Tông Vô Ngôn cầm một phong thư, hai tay dâng lên cho y, “Hầu gia, thư của ngài.”
Tiết Linh Bích lưỡng lự tiếp nhận, “Ai gửi?” Có ai lại nửa đêm nửa hôm đưa thư cho y?
Thanh âm của Tông Vô Ngôn nhẹ nhưng lại rõ ràng, “Huyết Đồ đường.”
Tiết Linh Bích ngẩn người, cúi đầu nhìn lạc khoản, quả nhiên là Huyết Đồ đường.
“Hầu gia yên tâm, thuộc hạ đã kiểm ra qua, bên trên không có độc.” Tông Vô Ngôn nói.
Tiết Linh Bích nhíu mày nói, “Bản hầu không có liên quan gì tới Huyết Đồ đường…” Thanh âm của y nhỏ dần, một suy nghĩ thoáng hiện trong đầu, chẳng lẽ là vì Phùng Cổ Đạo? Y cấp tốc xé bìa thư, rút giấy viết thư mở ra.
Trên giấy chỉ có chín chữ ——
Đầu người tìm nơi nào? Cổ đạo sâm sâm.
(cổ đạo sâm sâm: con đường cổ xưa u tĩnh, chơi chữ)
Bàn tay cầm thư của Tiết Linh Bích bỗng nhiên xiết lại.
Tông Vô Ngôn thấy y sắc mặt đột biến, vội hỏi, “Hầu gia? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiết Linh Bích vo thư thành một viên, nhét vào trong tay áo, hời hợt nói, “Bất quá là Huyết Đồ đường không tự lượng sức mình đi khiêu khích bản hầu mà thôi, không cần để ý tới. Vụ án của Sử Diệu Quang có tiến triển gì mới không?”
Tông Vô Ngôn lắc đầu nói, “Ta đã phái người đến nha môn tìm hiểu, hiện nay vẫn đang thẩm vấn những nhân chứng tại hiện trường. Căn cứ khẩu cung của bọn hắn, sau khi bọn hắn vào phòng không lâu, đột nhiên từ ngoài cửa sổ có một quái nhân đeo mặt nạ nhảy vào, võ công cực cao. Vừa đối mặt đã câu lấy đầu của Sử Diệu Quang xuống rồi. Bọn hắn bỏi vì kinh hoàng thất thố, hết thảy chạy ào ra ngoài trốn, cũng không biết tiếp theo sự tình phát triển như thế nào, bất quá…” Ông dừng lại.
Tiết Linh Bích nhướng mi, “Nói.”
“Dường như có người nhìn thấy Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch thường lui tới Xuân Ý phường.” Ông vừa nói vừa xem sắc mặt của Tiết Linh Bích.
Tiết Linh Bích mặt không biểu tình, “Tiếp tục dò xét.”
Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch bại lộ y đã sớm có sở liệu. Xuân Ý phường tai mắt đông đảo, Viên Ngạo Sách mấy ngày gần đây là nhân vật danh tiếng vang nhất kinh thành, các đại thế lực kẻ nào lại không trợn to mắt mà theo dõi hắn. Trong thời khắc mẫn cảm này, hắn không bị nhận ra mới gọi là kỳ quái.
Tông Vô Ngôn không thể nhìn ra điều gì từ sắc mặt của y, đành phải lĩnh mệnh đi.
Tay Tiết Linh Bích chậm rãi luồn vào trong tay áo, năm ngón tay cầm lấy viên giấy bị vo nhàu kia xiết thật chặt.
.
Bóng đêm dần sâu, nàng trăng chậm rãi nép mình sau đám mây.
Phùng Cổ Đạo khoác áo khoác từ trong phòng lặng lẽ đi ra. Áo khoác của hắn hơi hở ra, giống như đang ôm vật gì đó. Hắn rón ra rón rén đóng cửa, bất an mà nhìn quanh bốn phía, rồi mới vội vã đi ra ngoài.
Ra khỏi viện tử, ven đường vang lên tiếng lá cây bị gió thổi kêu xào xạc, thanh lãnh mà tịch liêu.
“Trễ như vậy còn đi đâu nữa?” Tiết Linh Bích đứng dưới tàng cây.
Áo khoác đỏ thẫm ẩn trong bóng râm, một mảnh ám trầm.
Phùng Cổ Đạo đầu tiên là kinh hoàng, thấy rõ là y, liền thở ra một hơi, cúi đầu ghé sát vào y nói, “Hầu gia, ta phát hiện một thứ trong phòng.”
“Thứ gì?” Tinh thần Tiết Linh Bích khẽ run lên.
“Thứ này.” Tay Phùng Cổ Đạo từ trong áo khoác vươn ra, trong tay đang cầm một cụm khăn trải bàn thật dày.
Tiết Linh Bích kiên trì nhìn hắn mở ra từng lớp, cuối cùng lộ ra một cái đầu người.
Phùng Cổ Đạo giơ tay lên cao, lộ ra gương mặt chết không nhắm mắt của Sử Diệu Quang.
“Sử Diệu Quang?” Bàn tay đang nắm viên giấy của Tiết Linh Bích khẽ buông lỏng, một lần nữa nhét nó vào túi trong tay áo, không nhanh không chậm nói, “Sao đầu người lại ở trong tay ngươi?”
Phùng Cổ Đạo sát ngôn quan sắc*, thầm nghĩ trong lòng: nguy hiểm thật!
*(sát ngôn quan sắc: khi nói phải nhìn sắc mặt người ta để lựa lời mà nói)
May mà cuối cùng hắn lựa chọn khai thật, nếu không chỉ e sẽ trúng kế của Huyết Đồ đường.
Tỉ mỉ ngẫm lại, nếu như Huyết Đồ đường giết Sử Diệu Quang là vì cảnh cáo hắn, vậy vì sao lại mạo hiểm đem đầu người đưa vào hầu phủ? Đáp án chỉ có một, vu oan. Có câu bắt kẻ thông *** phải bắt thành đôi, bắt trộm phải có tang vật. Việc phải làm sau khi vu oan tự nhiên là vạch trần.
Nghĩ thông suốt một tầng này, hắn liền vội vàng cầm đầu người đi tìm Tiết Linh Bích khai báo. Mặc kệ sau này có bị hiểu lầm hay không, chí ít hiện nay hắn phải vượt qua cửa ải khó khăn nhất này.
Hôm nay xem ra, một bước này hắn đã đi đúng.
Tiết Linh Bích trễ như vậy lại đứng ngoài viện tử của hắn tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là tản bộ, nói vậy Huyết Đồ đường quả nhiên đã hạ thủ.
Phùng Cổ Đạo lấy lại bình tĩnh nói, “Ta cũng không biết. Sau khi trở về phòng đã ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, ta tìm khắp cả phòng, rốt cuộc tìm được cái này dưới gầm giường.”
Ánh mắt Tiết Linh Bích từ đầu người chuyển tới trên mặt Phùng Cổ Đạo.
Màn đêm tĩnh mịch.
Ánh sáng gần đó chỉ đủ vẽ ra đường viền ngũ quan của người trước mặt. Thế nhưng mặc dù không thấy biểu tình của người nọ, y cũng có thể tưởng tượng ra trong đầu.
Vĩnh viễn mang theo hèn mọn và giảo hoạt khó mà nói rõ —— Rõ ràng y ghét nhất loại biểu tình này, nhưng đặt trên gương mặt của người này lại đẹp đến đáng chết!
Tiết Linh Bích chậm rãi đưa tay chắp ở phía sau, “Ngươi đoán Huyết Đồ đường đem đầu người nhét vào phòng ngươi là có dụng ý gì?”
Phùng Cổ Đạo nhẹ nhàng điêm điêm cái đầu của Sử Diệu Quang nói, “Ta nghĩ cả một đường, có phải sát thủ của Huyết Đồ đường giết hắn xong ngay sau đó sẽ tới giết ta hay không, ai ngờ ta còn chưa trở về, đã thuận tay nhét đầu người vào trong phòng ta rồi?”
Tiết Linh Bích nói, “Hắn rời khỏi Xuân Ý phường trước, ngươi đi sau. Sao lại đến hầu phủ giết ngươi được?”
“Chuyện này…” Phùng Cổ Đạo ngây người.
Đầu bên kia của con đường nhỏ truyền đến tiếng bước chân.
Tiết Linh Bích nhíu nhíu mày, vươn tay đẩy Phùng Cổ Đạo vào một chỗ tối đen trong bụi cây, tự mình đi ra ngoài.
Người tới là Tông Vô Ngôn, “Hầu gia.”
“Lại có chuyện gì?”
Tông Vô Ngôn thấy thái độ của y lúc này và lúc nãy cứ như hai người, không dám kỳ kèo, vội nói, “Sử thái sư đăng môn cầu kiến.”
Tiết Linh Bích hơi ngạc nhiên, “Sử thái sư?”
Tông Vô Ngôn cười khổ nói, “Không sai, Sử thái sư lại đến nữa.”
Tiết Linh Bích nhớ tới viên giấy trong tay áo và cái đầu người trên tay Phùng Cổ Đạo, mấp máy môi nói, “Thỉnh hắn vào thư phòng chờ.”
“Dạ.”
Tiết Linh Bích chờ ông đi xa, lập tức xoay người quay lại bụi cây.
Phùng Cổ Đạo ló đầu ra, tái mặt nói, “Không lẽ Sử thái sư đã biết rồi sao?”
Tiết Linh Bích tâm niệm thay đổi thật nhanh.
Trước mắt có hai con đường. Một là đem chuyện đầu người giấu nhẹm đi. Sử thái sư không có bằng chứng tuyệt đối không thể lục soát hầu phủ, hơn nữa dù hắn lục soát hầu phủ, y có ít nhất một trăm phương pháp khiến hắn cao hứng mà đến mất hứng mà về. Nhưng nếu Sử thái sư chỉ trong thời gian ngắn lại nhận được tin tức, đã nói rõ nhất định có kẻ âm thầm mật báo. Có kẻ đó âm thầm châm ngòi thổi gió, Sử thái sư tuyệt đối không từ bỏ ý đồ dễ dàng như thế.
Một đường khác là đem đầu người giao ra…
Y nhìn Phùng Cổ Đạo, mâu sắc u thâm.
Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Hầu gia, không phải ngươi muốn đem ta giao cho Sử thái sư chứ?”
“Ngươi nghĩ ta sẽ?” Y thản nhiên nói.
Phùng Cổ Đạo trầm mặc một lúc lâu, nói, “Nếu ta là Hầu gia, ta sẽ cân nhắc.”
Mặt Tiết Linh Bích lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Phùng Cổ Đạo tự giễu nói, “Sử thái sư là trọng thần trong triều, quyền khuynh triều dã. Còn ta bất quá chỉ là một tiểu lâu la tham sống sợ chết dựa vào Hầu gia thôi mà.”
Tiết Linh Bích xoay người, “Mang đầu người đi theo ta.”
Phùng Cổ Đạo nhanh chóng một lần nữa bao đầu người lại, vội vã chạy theo.
Ánh trăng rốt cuộc chen ra từ sau cụm mây.
Ngân quang phủ xuống, vừa lúc chiếu lên khóe miệng khẽ nhếch của Phùng Cổ Đạo.
.
Nếu nói lần thứ nhất tới, sắc mặt của Sử thái sư khó coi thì khó coi nhưng còn có phần khắc chế, vậy thì lần này nét khó coi đó khá là lộ liễu.
“Sử thái sư.” Tiết Linh Bích đi vào, không đợi hắn mở miệng liền nói, “Ngươi mau đến xem, đây có phải… di dung (chân dung người đã khuất) của lệnh công tử hay không.”
Phùng Cổ Đạo không nói hai lời giơ hai tay nâng cái đầu, đưa tới trước mặt hắn.
Sử thái sư tuy rằng trước đó cũng nhận được giấy, nhưng dù sao cũng là nửa tin nửa ngờ, hiện tại nghe Tiết Linh Bích nói như vậy, có thể tưởng tượng chấn động trong lòng lớn tới cỡ nào. Hắn chậm rãi từ trên ghế đứng lên, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vật hình tròn đang được bọc trong khăn trải bàn, môi không nhịn được mà co giật, hai tay phải cố gắng vài lần mới giơ lên được.
Hai tay Phùng Cổ Đạo vừa tê vừa mỏi, nhưng nhìn vị phụ thân đang đau đớn vì mất đi ái tử trước mắt, những lời nén đầy trong bụng cũng chỉ có thể nuốt trở lại.
Tay Sử thái sư run rẩy đặt lên khăn trải bàn.
Ngón tay hắn rất nhỏ, rất dài, động tác vén khăn trải bàn cũng rất ưu nhã.
Phùng Cổ Đạo nghĩ: nếu như người đang cầm cái đầu này không phải hắn, hắn đại khái sẽ rất có tâm tình thưởng thức sự ưu nhã này.
Tầng vải cuối cùng bị vén ra.
Khoảnh khắc đó giọt lệ ngậm trong mắt Sử thái sư rơi xuống.
Hắn bỗng nhiên ôm lấy cái đầu, bi thương mà lui về sau hai bước, thoáng cái ngã ngồi lên ghế, khóc rống nói, “Con ta…”
Cho dù trong lòng Phùng Cổ Đạo biết rõ hai phụ tử này thường ngày làm không ít chuyện xấu người người oán trách, nhưng tại giờ này khắc này, trong lòng cũng không thể sinh ra tâm trạng hả hê trên nỗi đau của người khác. Dù người có xấu cỡ nào, cũng có một mảnh lương tâm chưa mất đi.
Tiết Linh Bích thở dài nói, “Thái sư nén bi thương.”
Y không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng Sử thái sư liền giống như con mèo bị giẫm đuôi, tức thì nhảy dựng lên, tàn bạo trừng y nói, “Tại sao đầu của con ta lại ở trong tay ngươi?”
Tiết Linh Bích nói, “Hung thủ đặt nó trên bàn ở phòng ngủ của bản hầu, bản hầu vừa nãy trở lại mới phát hiện.”
Phùng Cổ Đạo len lén liếc nhìn y, vẻ mặt y rất thản nhiên.
Sử thái sư cắn chặt răng, hai mắt trừng to như muốn ăn thịt người, “Ngươi cho rằng lão phu sẽ tin lời nhăng cuội của ngươi sao?”
“Thái sư nghĩ như vậy, không khác nào thành toàn cho một mảnh dụng tâm lương khổ* của hung thủ.” Tiết Linh Bích nói, “Ta tin lấy trí tuệ của thái sư, tuyệt không làm chuyện hồ đồ khiến người thân đau đớn, kẻ thù sảng khoái như vậy.”
*(dụng tâm lương khổ: ý nói một người hao tốn tâm tư suy xét kỹ càng một việc hay một kế hoạch nào đó)
“Lão phu không biết cái gì mà người thân đau đớn, kẻ thù sảng khoái! Lão phu chỉ biết đầu của con ta ngay trên tay ngươi!” Bàn tay ôm đầu của Sử thái sư không ngừng run rẩy, nửa người trên hơi nhoài về trước, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bổ nhào tới.
Phùng Cổ Đạo bất động thanh sắc mà chen vào giữa hai người, dùng thân thể chắn trước Tiết Linh Bích, thấp giọng nói với Sử thái sư, “Thái sư, nếu là Hầu gia làm, sao lại đem đầu người giao ra được?”
Sử thái sư một tay ôm đầu, tay kia bỗng nhiên giơ lên, hướng về phía mặt hắn vung tới.
Phùng Cổ Đạo vô thức rụt cổ.
Nhưng bạt tai của Sử thái sư chậm chạp không hạ xuống.
Tiết Linh Bích cầm lấy cổ tay hắn, cường ngạnh hất ra, “Thái sư, đêm đã khuya. Thứ bản hầu không thể chiêu đãi. Thỉnh!”
Bàn tay đặt bên hông của Sử thái sư chậm rãi xiết thành nắm, trong mắt tràn đầy ác độc phẫn nộ, một lát mới oán hận xoay người đi ra ngoài.
Phùng Cổ Đạo nhìn theo bóng lưng của hắn, lo lắng nói, “Hầu gia, chỉ e thái sư sẽ đem bút trướng này đặt lên đầu ngươi.”
“Yên tâm. Hắn sẽ không.” Tiết Linh Bích đảo mắt nhìn quanh, “Hắn nhìn ta không vừa mắt đã lâu, cho nên mới có thể thất thố như lúc nãy. Chờ sau khi trở về ngủ một giấc đầu óc thanh tỉnh, ngày mai sẽ mang theo lễ vật đăng môn bồi tội thôi.”
Phùng Cổ Đạo nghe y nói như vậy, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, “Nếu thực sự như vậy thì tốt rồi.”
Tiết Linh Bích nói, “Ngươi rất lo lắng?”
“Chuyện này nhiều nhiều ít ít cũng là do ta mà ra, nếu liên lụy Hầu gia, lòng ta khó mà yên.” Phùng Cổ Đạo nói ra những lời này là thật lòng. Nếu không có Tiết Linh Bích gánh lấy chuyện này, Sử thái sư tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn.
“Ta không sợ bị ngươi liên lụy, ta chỉ sợ…” Tiết Linh Bích chăm chú nhìn hắn, thu lại nửa câu sau.
Phùng Cổ Đạo xấu hổ cười nói, “Hầu gia sợ ta không biết tiến thủ, làm hầu phủ mất mặt? Lại nói, ta đã xin nghỉ mấy ngày rồi, ngày mai nếu không đến Hộ bộ, chỉ e sẽ bị xóa tên.”
“Nói cũng phải.” Tiết Linh Bích thu hồi ánh mắt, “Nếu muốn đi Hộ bộ, thì mau chóng đi nghỉ ngơi đi.”
Phùng Cổ Đạo lên tiếng trả lời, xoay người muốn đi, lại nghe y chậm rãi nói, “Chờ một chút.”
Phùng Cổ Đạo ngẩn ra quay đầu lại.
Tiết Linh Bích suy nghĩ một chút, nói, “Trước khi Sử thái sư đăng môn, ngươi vẫn ở lại trong phủ đi.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Không phải Hầu gia mới nói Sử thái sư nhất định sẽ đăng môn bồi tội sao?”
Tiết Linh Bích nói, “Thế sự luôn có chuyện ngoài ý muốn.” Mà có chút hậu quả của chuyện ngoài ý muốn, y cực kỳ không muốn gánh chịu.
Phùng Cổ Đạo rũ mí mắt xuống, giấu đi phức tạp trong mắt, yên lặng xin cáo lui.
Lúc này bên ngoài ánh trăng sáng vằng vặc, đất trời không phải màu đen thì là màu ngân.
Hắn nhìn trăng sáng trên bầu trời, nỗ lực đem tâm tư hỗn độn đẩy ra khỏi óc.
Vô luận quá trình thế nào, chuyện về cái đầu người cuối cùng cũng đã tạm thời giải quyết. Về phần tương lai… thôi cứ tạm gác một bên ngày mai lại phiền não đi.
NGŨ
Sáng sớm hôm sau, Sử thái sư quả nhiên phái người dâng hậu lễ đăng môn tạ lỗi.
Tiết Linh Bích đóng cửa không tiếp, chỉ gọi Tông Vô Ngôn đứng ra nhận lễ, coi như sau một trận đòn roi cho ăn một viên đường, không nóng không lạnh mà đáp trả.
Tới buổi trưa, Phùng Cổ Đạo được thỉnh cùng đi dùng cơm.
Sau khi ăn xong, Tiết Linh Bích đem vài thứ mà Sử thái sư đưa tới đặt trên trà kỷ thưởng thức.
Phùng Cổ Đạo thấy y nâng một bồn bạch ngọc phù dung yêu thích không buông tay, không khỏi cười nói, “Xem ra thái sư rất hiểu sở thích của Hầu gia.”
Tiết Linh Bích nói, “Ngươi có biết tại sao ta thích nó không?”
Ánh mắt Phùng Cổ Đạo chuyển qua phù dung trong tay y, mâu sắc hơi trầm xuống, híp mắt cười nói, “Dương chi bạch ngọc*, trắng noãn tinh khiết, trong suốt lóng lánh. Lại thêm ngọc tượng (thợ điêu khắc ngọc) chạm trổ xuất thần nhập hóa, điêu khắc đóa phù dung này sống động như thật, có thể nói là thượng phẩm trong thượng phẩm. Hầu gia yêu thích nó thật sự là nhân chi thường tình.”
*(dương chi bạch ngọc: còn gọi là bạch ngọc hay dương chi ngọc, là một loại ngọc thượng đẳng, trắng nhất trong các loại ngọc, giống như màu trắng của dương chi (tức mỡ cừu hay mỡ sơn dương), cực kỳ quý hiếm.)
Tiết Linh Bích nói, “Nếu ngươi thích, ta sẽ tặng nó cho ngươi.”
Phùng Cổ Đạo thụ sủng nhược kinh nói, “Quân tử không đoạt những thứ người khác yêu thích, làm sao ta dám khiến Hầu gia bỏ thứ mình yêu thích.”
Tiết Linh Bích đem bạch ngọc phù dung đặt lên bàn, “Ta thích không phải khối ngọc này, mà là ý nghĩa của nó.”
Phùng Cổ Đạo giả vờ trầm tư, giây lát bừng tỉnh nói, “Hầu gia nhân phẩm cao thượng, tự nhiên thích những vật hoàn mỹ.”
Tiết Linh Bích cảm thấy rất không thú vị, phất tay nói, “Nếu ta đã tặng cho ngươi, ngươi còn không mau nhận đi.”
“Hầu gia thật sự bỏ được thứ mình yêu thích?”
“Ta bỏ được, thì không phải trong lòng sở ái.” Tiết Linh Bích nói thật ẩn ý.
Phùng Cổ Đạo tiến lên, hai mắt nhìn ngọc điêu tới nỗi muốn phát sáng, hai tay gần như thành kính mà đem phù dung ôm gọn trong tay, “Quả nhiên là cực phẩm, cực phẩm. Khối ngọc này có thể dùng làm bảo vật gia truyền, để tương truyền cho con cháu đời đời của Phùng gia.”
Sắc mặt Tiết Linh Bích khẽ biến.
Tông Vô Ngôn ở ngoài cửa nói, “Hầu gia.”
Tiết Linh Bích thả lỏng hai gò má, “Vào đi.”
Tông Vô Ngôn đi tới phụ cận, có ẩn ý mà liếc nhìn Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo thức thời nói, “Hầu gia, ta cáo lui trước.”
“Không cần.” Tiết Linh Bích phất tay nói, “Thưởng thức ngọc khí còn nhiều thời gian, tạm thời lưu lại nghe một chút động thái ở kinh thành, đối với đường làm quan sau này của ngươi có nhiều chỗ tốt.”
Phùng Cổ Đạo lúc này mới tìm cái ghế ngồi xuống một bên.
Như thế, ba người trong đại đường chỉ có Tông Vô Ngôn phải đứng, “Hầu gia, nha môn đã đem vụ án này giao cho Đại Lý Tự thẩm tra xử lí.”
“Nga?” Tiết Linh Bích khóe miệng cong lên, “Chuyện này thú vị thật. Nếu bản hầu không lầm, Đại Lý Tự khanh là môn sinh Cố tướng, trước nay không hợp ý với Sử thái sư. Lấy tính tình của thái sư, kiên quyết sẽ không đồng ý mới phải.”
Tông Vô Ngôn nói, “Chuyện này cũng không cần biết thái sư đồng ý hay không, là hoàng thượng tự mình hạ chỉ.”
Tiết Linh Bích khẽ giật mình, “Hoàng thượng?” Sử thái sư mấy năm gần đây đã là thân tín bậc nhất bên người hoàng thượng. Chuyện Sử Diệu Quang bị giết lớn như thế, hoàng đế không lý nào không hướng về hắn. “Vụ án có tiến triển gì mới không?”
Tông Vô Ngôn nói, “Có. Nghe nói nha môn đã định ra hai người bị tình nghi. Một là đường chủ của Huyết Đồ đường, một là Ma giáo Ám Tôn Viên Ngạo Sách.”
Tiết Linh Bích nhíu mày, “Viên Ngạo Sách?” Trong đầu y đột nhiên hiện lên một ý niệm cổ quái. Hoàng đế nếu có thể lật lọng vì Ma giáo, đem chuyện báo thù cho phụ thân y ép xuống, đương nhiên cũng có thể vì Ma giáo mà chèn ép Sử thái sư, để hắn không thể tiếp tục truy cứu Ma giáo.
—— Nhưng vì sao hoàng đế lại thiên vị Ma giáo như vậy? Là bởi vì Huy Hoàng môn? Hay là… có nguyên nhân khác?
Y hỏi, “Phản ứng của Sử thái sư thế nào?”
Tông Vô Ngôn nói, “Sử thái sư sáng sớm đã tiến cung rồi, nghe nói ăn bế môn canh (không được cho vào). Hoàng thượng nói thương cảm cho hắn tuổi già mất con, đặc biệt chuẩn cho hắn nghỉ phép ở nhà.”
“Chỉ là như vậy?” Với tính tình của Sử thái sư, một đường không thông tất nhiên còn có thể đi đường khác.
Tông Vô Ngôn lại nói, “Sử thái sư lại đến Đại Lý Tự một chuyến. Nghe nói Đại Lý Tự khanh tránh không ra.”
Tiết Linh Bích im lặng.
Chỉ e lúc này Sử thái sư nhất định bi phẫn chất chồng. Mấy canh giờ ngắn ngủi ăn ba lần bế môn canh, sợ là ngay cả phật cũng phải nổi giận. Sớm biết thế, sáng nay y sẽ không ứng xử lạnh lùng như vậy.
Phùng Cổ Đạo đột nhiên xáp lại nói, “Nếu thái sư đã tạ lỗi, vậy ta có thể đi Hộ bộ một chuyến không? Đã xin nghỉ vài ngày rồi, nếu tiếp tục không xuất hiện, sợ sẽ bị người ta khiển trách.”
Tiết Linh Bích nói, “Ngươi sợ bị người ta khiển trách?”
Phùng Cổ Đạo thở dài, “Ta chỉ sợ ta vô tích sự quá, làm mất mặt Hầu gia.”
Tiết Linh Bích mỉm cười nói, “Phế vật như Sử Diệu Quang còn có thể dựa vào Sử thái sư một đường nhẹ bước lên mây, lên như diều gặp gió. Ngươi thì có gì khó?”
Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Nghe Hầu gia nói vậy, ta không biết nên tạ ơn Hầu gia tài bồi hay là nên tạ ơn Hầu gia coi trọng ta như thế nữa, dĩ nhiên lại đánh đồng với Quảng Tây tổng đốc.”
“Đều như nhau thôi.” Tiết Linh Bích dừng một chút lại nói, “Nếu muốn đến Hộ bộ, nên đi sớm về sớm.”
“Dạ.” Phùng Cổ Đạo vội vã thu bạch ngọc phù dung vào trong lòng, trở về phòng thay y phục.
.
Mấy ngày không mặc quan bào, đúng là cực kỳ bỡ ngỡ.
Phùng Cổ Đạo nhìn bản thân mình trong gương, hầu như nhận thức không ra. Hạo nhiên chính khí (cương trực quang minh) của quan bào không chỉ áp chế vẻ hèn mọn của hắn mà còn áp chế nét phong lưu đã ghi khắc tận trong xương, khiến hắn nhìn qua có vẻ hơi chút cứng nhắc.
Hắn chỉnh lại đai lưng, đang muốn đi ra ngoài, khóe mắt lơ đãng thoáng nhìn bạch ngọc phù dung lúc nãy đã thuận tay đặt lên bàn. Đây là một đôi tịnh đế liên, hai đóa hoa phù dung lớn bé kề sát vào nhau, phảng phất hận không thể cùng nhau hòa thành một thể.
Trong óc hắn vô thức bật ra một câu: Tịnh đế phù dung bản tự song*.
*(hai đóa sen sinh đôi, ý nói phù dung giống như uyên ương đều có đôi có cặp, tượng trưng cho phu thê hoặc hai người yêu nhau vĩnh viễn không xa rời)
“Sinh đôi mà thôi.” Phùng Cổ Đạo thấp giọng, cầm lấy phù dung, tiện tay ném vào trong chăn, đi ra ngoài.
.
Mấy ngày không tới, Hộ bộ tất cả đều như cũ.
Phùng Cổ Đạo đi loanh quanh trong Hộ bộ hai vòng, mới xác nhận không có mình thì Hộ bộ cũng không có bất luận điều gì khác biệt.
Chủ sự trực ban hôm nay là văn hào.
Người mà Phùng Cổ Đạo không thích nói chuyện nhất chính là hắn, hai bên gặp nhau không thèm chào hỏi, chỉ xem như đối phương không tồn tại. Cho nên hắn ngồi một chút, liền buồn chán quay về hầu phủ.
.
Trở lại hầu phủ còn chưa đi được vài bước, đã bị Tông Vô Ngôn không biết từ đâu nhảy ra chặn lại.
“Tông tổng quản?” Phùng Cổ Đạo vỗ ngực nói, “Khinh công của ngươi thực sự càng thêm lô hỏa thuần thanh rồi.”
Tông Vô Ngôn đối với trêu chọc của hắn như mắt điếc tai ngơ, “”Hầu gia đang tìm ngươi.”
“Lại muốn cùng nhau ăn cơm?” Phùng Cổ Đạo cười nói, “Ta vừa lúc đã đói bụng.”
Tông Vô Ngôn nói, “Hầu gia chờ ngươi tại thư phòng.”
Miệng cười của Phùng Cổ Đạo khép lại, khẽ thở dài, “Thư phòng không có đồ ăn. Có điều đỡ hơn phòng luyện công.” May mà lần trước tại Xuân Ý phường, Tiết Linh Bích và Viên Ngạo Sách giao thủ là bình thủ, nếu không hắn sợ rằng lại phải bồi luyện không ít.
Đi tới cửa thư phòng, liền thấy Tiết Linh Bích đang ngồi bên trà kỷ uống trà đọc sách, bên tay là ba đĩa cao điểm.
“Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo vừa vào cửa vừa gọi.
Tiết Linh Bích từ sau sách ngẩng đầu lên, giơ tay chỉ vào cao điểm bên cạnh nói, “Nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Phùng Cổ Đạo lúc này đã ngồi ở bên kia trà kỷ, không khách khí mà bắt đầu ăn.
Tiết Linh Bích giúp hắn rót chung trà.
Chờ ăn no uống đủ, Phùng Cổ Đạo dùng tay áo lau môi nói, “Hầu gia tìm ta có chuyện gì?”
Nhắc đến việc này, Tiết Linh Bích ẩn ẩn không vui, “Hoàng thượng bảo ngươi và ta ngày mai bồi hắn đến Tây sơn dâng hương.”
Phùng Cổ Đạo ngạc nhiên nói, “Tây sơn dâng hương chuyện này từ trước tới nay không phải đều do nữ quyến làm hay sao?”
Tiết Linh Bích tức giận nói, “Ngươi tìm đâu ra ngụy biện này vậy? Ngươi thấy chùa miếu nào đều là nữ quyến ra ra vào vào, không thấy nam tử chưa?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Nhưng hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, lẽ ra nên nhật lý vạn ky, không cách nào phân thân mới phải, sao còn có thời gian nhàn rỗi đi dâng hương?”
“Hoàng thượng tự nhiên có lý của hoàng thượng.” Y dừng một chút, “Có thể là vì Sử Diệu Quang.” Dù sao giao vụ án cho Đại Lý Tự là tát cho Sử thái sư một bạt tai, tại thời khắc này làm chuyện đó, mặc dù là hoàng đế cũng khó tránh khiến người ta rét lạnh cả tim. Vì vậy đã lấy gậy đánh xong, nên lấy tay nhẹ nhàng xoa dịu. Mà cách hoàng đế xoa dịu là cầu phúc cho Sử Diệu Quang. Nghĩ như thế, coi như đã thông suốt.
“Vậy lần này hắn có thể nhắm mắt rồi. Có chân mệnh thiên tử dâng hương cho hắn.” Phùng Cổ Đạo nói.
Tiết Linh Bích nói, “Không biết có cung phi đi theo hay không, ngày mai ngươi phải tránh không được hành sự lỗ mãng.”
Phùng Cổ Đạo cười nói, “Ta dù nói chuyện tràng giang đại hải, cũng sẽ không chọc tới phi tần của hoàng đế, Hầu gia cứ việc thả lỏng một trăm hai mươi cái tâm là được.”
“Vậy nếu là phi tần đến chọc ngươi thì sao?” Tiết Linh Bích hỏi ngược.
“Cái này…” Phùng Cổ Đạo sờ sờ cằm nói, “Vậy phải xem tư sắc của phi tần có…”
“Làm càn!” Tiết Linh Bích đột nhiên đập bàn đứng lên.
Phùng Cổ Đạo kinh hãi đơ cả người, tay đặt trên cằm cả buổi cũng không nhớ mà thả xuống.
“Ngươi nên biết chỉ bằng những lời này của ngươi cũng đủ để tru di cửu tộc!” Tiết Linh Bích trầm mặt.
Phùng Cổ Đạo đứng lên, chậm rãi nói, “Kỳ thực với ta mà nói, tru di cửu tộc, giết cả nhà và chém đầu cũng chả có gì khác nhau.”
“Cho nên ngươi có thể tha hồ làm bậy, không biết trời cao đất rộng?” Tiết Linh Bích cười nhạt.
“Ta chỉ ở trước mặt Hầu gia mới dám đùa như vậy thôi mà.” Phùng Cổ Đạo ủy khuất thấp giọng nói, “Đổi thành người khác, cho ta mượn một trăm hai mươi cái đầu ta cũng không dám đùa kiểu đó.”
Sắc mặt Tiết Linh Bích hơi hòa hoãn, “Chỉ sợ ngươi nói quen miệng, nhất thời không đổi được.”
Phùng Cổ Đạo bồi cười nói, “Đến ngày mai, ta không nói một lời, giả câm giả điếc là được thôi.”
Tiết Linh Bích liếc nhìn hắn, “Hoàng thượng bảo ngươi đáp lời ngươi cũng không nói một lời?”
“Nghe Hầu gia hết. Hầu gia bảo ta mở miệng ta liền mở, Hầu gia không cho ta mở miệng, ta liền giả vờ đau họng.”
Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu nói, “Luận ba hoa, ngươi nhận đệ nhị, sợ rằng thiên hạ không ai dám nhận đệ nhất đâu.”
“Núi cao còn có núi cao hơn a.” Phùng Cổ Đạo không khỏi cảm khái.
Tiết Linh Bích cũng không soi mói nữa, chỉ thúc giục, “Sáng sớm mai khởi hành, hôm nay nên nghỉ ngơi sớm.”
“Dạ.” Phùng Cổ Đạo từ trong thư phòng đi ra, gục đầu đi về, mãi cho đến phòng mình, chuẩn bị trở tay đóng cửa mới đột nhiên nhớ tới, “Ta còn chưa ăn cơm chiều mà?”
…
Nửa đêm.
Cơn đau đớn do Tam Thi châm gây ra vừa qua khỏi, Phùng Cổ Đạo liền cảm thấy một trận bụng đói cồn cào kêu vang.
Hắn trằn trọc trên giường một lát nhưng lại không buồn ngủ, đành ngẩng mặt nhìn màn giường, thấp giọng than thở, “Hầu gia thật đúng là tiết kiệm.”
LỤC
Hoàng đế dâng hương là đại sự.
Bách tính dọc đường không ngừng né tránh, hơn nữa còn chừa ra cả một vùng chùa miếu trong Tây sơn để nghênh tiếp thánh giá.
Sau cùng hoàng đế chọn ra Pháp Hải tự tại núi Thúy Vi ở Nam Lộc.
*(núi Thúy Vi là một ngọn núi ở Bắc Kinh nằm tại giao giới của miền núi đá và biển hồ.)
Tiết Linh Bích là cận thần của hoàng đế, cho nên xuất phát không bao lâu, liền bị gọi đến phía trước đi cùng với thánh giá, lưu lại Phùng Cổ Đạo một mình nằm trong xe ngựa ngủ ngon lành.
Hắn tối hôm qua vừa gặp Tam Thi châm phát tác, vừa bị đói bụng, dằn vặt hơn hai canh giờ mới mê mê man man mà ngủ đi, ai ngờ chưa tới hai canh giờ, lại mê mê man man mà bị lôi dậy, cả người đừng nói đầy sức sống, ngay cả con mắt cũng nửa khép nửa mở.
May là lần này Tiết Linh Bích suy nghĩ chu đáo, không chỉ bảo Tông Vô Ngôn chuẩn bị gối đầu chăn bông trên xe, còn đặc biệt đặt vào một thực hạp (hộp thức ăn), ăn uống mọi thứ đầy đủ. Vừa lúc để hắn ăn no uống đủ rồi tiếp tục ngủ.
Đoàn xe đi tới Tây sơn, phương đông vừa lộ ra ánh nắng mai đầu tiên.
Phùng Cổ Đạo mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền thấy một thị vệ tiến vào, muốn lấy thực hạp đi.
Phùng Cổ Đạo vội vã ngăn lại, “Ta còn chưa ăn xong.”
“Hầu gia nói Tây sơn dâng hương phải để bụng rỗng, không thể lưu lại những thứ này.” Thị vệ nói, đem thực hạp ném vào một cái túi lớn, sau đó bỏ đi không quay đầu lại.
Phùng Cổ Đạo ngơ ngác ngồi một lúc, sau đó kéo chăn bông qua lau lau cái mồm.
Phía trước liên tục vang lên tiếng bước chân, động tĩnh rất lớn, nhưng xung quanh chiếc mã xa này của hắn thủy chung luôn im ắng, giống như bị bỏ rơi.
Lại qua một lúc lâu, rốt cuộc có một thái giám đi tới, chỉ cao khí ngang nói với thị vệ, “Hoàng thượng mệnh cha gia* mời Phùng đại nhân tiến vào chùa miếu nghỉ tạm.”
*(“cha gia”: đây là một từ cổ tới nay đã không còn dùng, gần giống như từ ‘tại hạ’. Trong rất nhiều phim điện ảnh ở TQ, từ này được dùng cho thái giám nên nhiều người hiểu lầm tưởng rằng chỉ có thái giám mới xưng hô như thế. Về vụ này thì ta không rành lắm, từ nhỏ tới lớn coi phim kiếm hiệp thấy thái giám chỉ xưng là “ta”, chắc là khi ***g tiếng người ta đã sửa lại cho dễ hiểu. Vốn định sửa nhưng tôn trọng tác giả nên sẽ để nguyên.)
Thị vệ không dám không nghe theo, đành xoay người hướng về phía thùng xe nói, “Phùng đại nhân, Hầu gia trước khi đi đã nói, bên người hoàng thượng không thể giấu cao thủ, cho nên cao thủ trong phủ không thể theo ngươi vào chùa, thỉnh ngươi tự mình cẩn thận.”
Phùng Cổ Đạo trong lòng khẽ động, mỉm cười nói, “Bên cạnh hoàng thượng có nhiều cao thủ đại nội, còn sợ bảo hộ ta không được sao? Hầu gia suy nghĩ nhiều.” Nói rồi hắn từ trên mã xa bước xuống, hướng tới thái giám nọ khom người hỏi thăm, “Không biết vị công công này xưng hô như thế nào?”
“Phùng đại nhân khách khí, cha gia họ Hoàng.” Thái giám nọ đối với hắn có chút khách khí, nghiêng người nhường đường nói, “Phùng đại nhân mời theo cha gia.”
Phùng Cổ Đạo mỉm cười đi theo sau hắn.
.
Trước Pháp Hải tự là một cây cầu cong nhỏ, dưới cầu là dòng suối trong veo, nước chảy róc rách róc rách. Bốn phía cổ mộc cao ngất tận mây, thấp thoáng tường xám ngói đỏ, phong cách cổ xưa thanh nhã, khiến lòng người vui tươi thanh thản.
Nhưng ngặt nỗi Phùng Cổ Đạo còn lưu lại vài phần buồn ngủ không xua đi được, thấy cảnh sắc này, cũng chỉ có nước gắng gượng chống đỡ.
Tiến vào chùa miếu, Hoàng công công quen thuộc dẫn hắn đến trước một lương đình. Trước đình có hai hàng cây xanh che bóng mát hai bên.
Hoàng công công nói, “Cha gia đến bên hoàng thượng một lát, Phùng đại nhân cứ tự nhiên.”
Phùng Cổ Đạo ngầm hiểu cười nói, “Hoàng công công thỉnh.”
Chờ Hoàng công công đi rồi, sau bóng cây xanh có hai người xoay người bước ra.
Một đen một trắng, một anh khí bức người, một ngọt ngào khả ái.
“Đã lâu không gặp.” Phùng Cổ Đạo hướng bọn họ ôm quyền, nét hèn mọn trong cử chỉ hoàn toàn không còn tồn tại, mang một thái độ nhàn tản phong lưu.
“A Sách, chúng ta không phải mới gặp hắn ở Xuân Ý phường mấy hôm trước sao? Tại sao hắn nói đã lâu không gặp?” Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt nói, “Lẽ nào ngày đó kỳ thực không phải là hắn? Mà là tân sủng của Tuyết Y Hầu mà kinh thành đang truyền ầm ĩ?”
Phùng Cổ Đạo lơ đễnh mà thản nhiên cười, “Thời kỳ đặc biệt tự nhiên cần thủ đoạn đặc biệt.”
Viên Ngạo Sách nói, “Chỉ sợ đến lúc đó rước lấy một thân tanh*, vứt cũng vứt không xong.”
*(câu này trích từ câu: Mèo không bắt được cá, ngược lại rước lấy một thân tanh)
Phùng Cổ Đạo mâu quang khẽ lóe lên, nụ cười không thay đổi, “Ta tự đáy lòng chờ đợi ngày đó đến.”
“Ngươi hận không có người cầm kiếm chém ngươi?” Viên Ngạo Sách nhướng mi.
“Ta là hận không thể để Ma giáo sớm ngày chính đại quang minh được trở về Bễ Nghễ sơn.” Phùng Cổ Đạo chậm rãi nói, “Bắt đầu từ những ngày phải đi xa nơi đất khách năm đó, ta không thời khắc nào không hy vọng ngày này sẽ đến. Khi Lam Diễm minh tan rã, ta cho rằng ngày này rốt cuộc đã tới, không ngờ cũng chỉ là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước.”
Kỷ Vô Địch nói, “Kỳ thực Bễ Nghễ sơn bất quá cũng là một ngọn núi mà thôi, chỉ cần ở bên người mình muốn ở bên, có nơi nào không thể an cư?”
“Nếu chỉ có một mình ta, ta tự nhiên có thể nghĩ như vậy. Đáng tiếc, Ma giáo cũng không phải Ma giáo của một mình ta.” Phùng Cổ Đạo khẽ thở dài, “Nguyên bản ta còn hy vọng có người chia sẻ một nửa gánh nặng với mình, ai ngờ…” Hắn dùng ánh mắt xa xăm mà nhìn Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách cắn răng nói, “Ngươi nghĩ bây giờ ta đang làm cái gì? Cùng hoàng thượng nói về phong hoa tuyết nguyệt, cầm kỳ thư họa à?”
“Sở trường của ngươi hẳn là thập bát ban vũ khí.” Phùng Cổ Đạo mỉm cười, lập tức nghiêm mặt nói, “Hoàng thượng đã đáp ứng tất cả điều kiện rồi chứ?”
Viên Ngạo Sách nói, “Hừ. Đáp ứng hay không cũng không phải quyền của hắn. Tàng bảo đồ và bảo tàng đều ở trong tay chúng ta, nếu hắn không đáp ứng, chúng ta liền đem tin tức tàng bảo đồ là giả, từ đầu tới cuối bất quá chỉ là một vở hài kịch do tiên đế một mình xướng ca, là hắn chế tạo một tấm bản đồ giả địa điểm giả bảo tàng giả tiết lộ cho Lăng Dương vương đang canh giữ ở biên quan. Lăng Dương vương chắc chắn sẽ rất hứng thú với tin tức này. Năm đó nếu không phải do tiên đế dùng bảo tàng kiềm chế hắn, từ lâu hắn đã khởi binh mưu phản lật đổ cái triều đình ỉu xìu này rồi. Đáng tiếc kế hoãn binh của tiên đế tuy rằng có hiệu quả, nhưng quốc khố trải qua hai đời hoàng đế hơn mười năm kinh doanh lại hoàn toàn không khởi sắc. Lăng Dương vương mấy năm gần đây canh giữ ở biên quan, vẫn luôn tích trữ thực lực, chỉ cần hoàng đế lộ ra một chút sơ hở, hắn tức khắc sẽ dẫn quân Bắc tiến.”
“Có gì đáng tiếc?” Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Nếu không phải nhờ quốc khố hoàn toàn không khởi sắc, làm sao hoàng đế lại bị chúng ta nắm mũi?”
Viên Ngạo Sách nhíu mày nói, “Ngươi thật sự muốn Ma giáo hàng năm tiến cống lên hoàng đế?”
“Tiến cống?” Trong nụ cười của Phùng Cổ Đạo mang đầy tính toán, “Từ mặt ngoài mà xem, chúng ta trả giá chính là tiền, là công sức. Nhưng trên thực tế, chúng ta lấy được tư cách quan thương, phía sau lại có chỗ dựa lớn vững chắc là hoàng đế, đến lúc đó, tiền đưa ra sợ là không đến một phần mười tiền kiếm vào.”
Kỷ Vô Địch nói, “Thực sự có nhiều như vậy?”
Phùng Cổ Đạo thức thời nói, “Làm ăn lớn như vậy, Ma giáo làm sao dám độc chiếm?”
Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt nói, “Sao lại không biết xấu hổ như vậy?”
“Kỷ môn chủ thẹn thùng?” Phùng Cổ Đạo trêu chọc.
Kỷ Vô Địch ôm hai má nói, “Thật ra, ta bình thường luôn cảm thấy thẹn thùng, chỉ là thẹn thùng cũng không ảnh hưởng tới quyết định của ta.”
Phùng Cổ Đạo: “…”
Viên Ngạo Sách nói sang chuyện khác, “Tam Thi châm trong cơ thể ngươi thế nào rồi?”
Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Đau a đau, cũng quen rồi.”
Kỷ Vô Địch trợn to mắt nói, “Có phải có cảm giác như mỗi ngày đều sinh ra hài tử một lần không?”
Phùng Cổ Đạo lại cười nói, “Nếu Kỷ môn chủ thấy hứng thú, cũng có thể thử xem, có thời gian chúng ta còn có thể giao lưu điều tâm đắc với nhau.”
Kỷ Vô Địch ôm cánh tay Viên Ngạo Sách, rất nghiêm túc nói, “A Sách, chúng ta sinh một em bé thử xem sao.”
Phùng Cổ Đạo quay đầu ngắm phong cảnh.
Viên Ngạo Sách mặt không biểu tình nói, “Ngươi nghĩ ba cây châm sẽ biến thành em bé?”
“… Ba cây đúng là quá ít, tối thiểu phải một bó to!” Kỷ Vô Địch đột nhiên hăng hái bừng bừng nói, “Không bằng chúng ta diệt Huyết Đồ đường đi? Như vậy ta muốn châm bao nhiêu là có thể châm bấy nhiêu rồi.” Hắn nắm nắm tay, vẻ mặt hưng phấn.
Viên Ngạo Sách nghiêm trang hồi đáp, “Ma giáo sau khi xé chẵn thành lẻ, bọn chúng đã dần trồi lên mặt nước, nhưng triệt để dẫn bọn chúng mắc câu cần có thời gian. Cho nên trong lúc này, ngươi cứ trốn ở hầu phủ cho an toàn.”
Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “An toàn thì an toàn, nhưng nửa điểm tự do cũng không có.”
Viên Ngạo Sách trầm mặc một lát nói, “Ta đã phái người đi thỉnh người của Thần Y cốc, nếu không có gì ngoài ý muốn, khoảng một tháng sau có thể đến kinh thành. Chờ ngươi giải được độc trên châm rồi thì liền có thể rời khỏi hầu phủ.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Không cần tốn công như vậy đâu. Ta đã biết làm sao để giải độc Tam Thi châm rồi.”
“Nga?” Viên Ngạo Sách mặt lộ ra dị sắc.
“Độc của Ngọ Dạ Tam Thi châm chủ yếu là đến từ cuống của đoạn hồn hoa, thêm vào đó là máu của băng thiềm thừ, có thể thúc đẩy độc dịch của đoạn hồn hoa, khiến cho nó phát tác lúc nửa đêm khi âm khí thịnh nhất.” Phùng Cổ Đạo nói.
Viên Ngạo Sách nói, “Giải pháp là gì?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Phùng Cổ Đạo nói, “Trong hàn đàm gần đoạn hồn hoa, máu của một loại tinh quái gọi là phần cầu.”
Kỷ Vô Địch tự tán phi tán (khen như không khen), “Minh Tôn không hổ là Minh Tôn, chân không ra cửa, nhưng biết chuyện thiên hạ.”
Phùng Cổ Đạo trong lòng có chút mất tự nhiên, trên mặt lại bình tĩnh nói, “Kỷ môn chủ khích lệ rồi, so với Kỷ môn chủ thần thông quảng đại, mưu kế sâu xa, tại hạ mặc cảm.”
Kỷ Vô Địch thở dài nói, “Bất quá ta tuyệt đối sẽ không khi dễ A Sách.”
Phùng Cổ Đạo cố gắng kéo kéo khóe miệng, “Ví von của Kỷ môn chủ thật là lý thú.”
Kỷ Vô Địch cười tủm tỉm nói, “Kỳ thực kết luận của ta lại càng lý thú, không biết ngươi có hứng thú để nghe hay không?”
“Hứng thú tự nhiên là có, bất quá sợ rằng không có thời gian.” Phùng Cổ Đạo nghiêm mặt nói, “Ta có một kế hoạch, nếu thành công, có thể khiến Tiết Linh Bích khó mà tìm Ma giáo gây phiền toái.”
Viên Ngạo Sách nói, “Tiết Linh Bích muốn báo chính là thù giết cha, thù cha không đội trời chung, ngươi muốn hóa giải như thế nào?”
“Không hóa giải.” Phùng Cổ Đạo thản nhiên nói, “Nếu tân Minh Tôn của Ma giáo là thân tín hắn một tay tài bồi, thử hỏi hắn có lý do gì tiếp tục trắng trợn tìm Ma giáo gây phiền toái?”
Viên Ngạo Sách mâu quang chợt lóe, “Ý của ngươi là…”
Phùng Cổ Đạo gật đầu rất khẽ, “Chuyện này, còn cần hoàng thượng tự thân xuất mã.”
Viên Ngạo Sách mím môi.
Kỷ Vô Địch nói, “Chỉ sợ khoảnh khắc khi chân tướng sáng tỏ, Ma giáo bảo trụ rồi, Minh Tôn gặp nguy thôi.”
Phùng Cổ Đạo chắp tay nói, “Muốn thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết.” Hắn nói rất hùng hồn, cố gắng đem tia dị dạng trỗi lên trong lòng nén xuống dưới.
“Có lý.” Kỷ Vô Địch ôm cổ Viên Ngạo Sách nói, vẻ mặt thâm tình, “A Sách, ngươi chính là đại sự lớn nhất kiếp này của ta.”
Viên Ngạo Sách trong lòng vui vẻ không lời nào có thể diễn tả được, nhưng trên mặt vẫn duy trì lãnh ngạo vốn có, bất động thanh sắc mà hỏi thăm, “Vậy tiểu sự là cái gì?”
Kỷ Vô Địch không chút nghĩ ngợi đã hồi đáp, “Như là Huy Hoàng môn các loại…”
…
Nếu như đám người Huy Hoàng môn nghe được câu trả lời này của chưởng môn bọn họ, nhất định sẽ khóc khô nước mắt, sau đó trực tiếp chém chết hắn rồi tự sát.
Phùng Cổ Đạo và Viên Ngạo Sách lặng im không nói.
Kỷ Vô Địch nói, “Cái này kêu là mỗi người một chí hướng.”
Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Thế sự quả thật là khó liệu. Lúc trước Kỷ Huy Hoàng được tiên đế che chở, cấp tốc quật khởi trong chốn giang hồ. Sau đó hắn lại bị tiên đế sai sử, ngoài sáng trong tối đả kích Ma giáo, làm cho Ma giáo ù ù cạc cạc rời đi nơi không hiểu tại sao lại trở thành tàng bảo địa là Bễ Nghễ sơn. Nhưng hôm nay con hắn lại liên thủ với Ma giáo, đem hoàng đế đùa giỡn xoay quanh. Đây thực sự có thể nói là… phong thủy luân lưu chuyển a.”
Kỷ Vô Địch nghiêm túc nói, “Ma giáo lúc trước nên phái Ám Tôn tới câu dẫn cha ta.”
…
Phùng Cổ Đạo thản nhiên nói, “Bọn hắn giải quyết nội bộ rồi.”
(Ý nói tiền nhiệm Minh Ám song tôn đã ghép cặp với nhau sồi ~ đã có cặp sồi ~)
Phùng Cổ Đạo: Thế sự như cờ, biến ảo bất định, ngoài dự tính mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...