- Vâng anh Mãng!
Gã cảnh sát cầm bánh lái vội vã cúi đầu cung kính, ánh mắt còn thuận tiện liếc nhìn Vũ Minh một cái rồi cười âm lãnh. Nhìn điệu bộ của gã, Vũ Minh biết lần này vào cái đồn cảnh sát kia sẽ không yên lành gì, kết quả có thể đoán trước được là thập phần không dễ chịu.
Bạch, bạch, bạch!
Xe cảnh sát nổ máy khiến khói bụi lập tức mù mịt, chỉ trong hai giây thời gian đã biến mất khỏi cái chợ cóc kia, đoán chừng cái lão Mãng mập kia muốn xử lý Vũ Minh lắm rồi. Hiện tại có nhiều người không tiện, nhưng không có gì đảm bảo rằng khi vào đến cái đồn công an kia thì hắn sẽ không phải nhận quả đắng.
- Vĩ! Cậu mau đến đồn công an một chuyến!
Ở một góc khuất của cái chợ cóc là một quán café nhỏ, lúc này một trung niên mũi ưng ánh mắt chăm chú nhìn chiếc xe cảnh sát đang rời đi kia, cất giọng hướng về người thanh niên mặc vét tông màu đen phía sau.
- Anh Bái, đến đồn công an làm gì, chuyện lần này lão Mãnh muốn anh phải nhanh chóng xử lý xong chuyện! Đám dân đòi bồi thường kia không thể nương tay nữa, nếu cần thì giết một vài đứa để làm gương trước cũng được, quan trọng là phải nhanh chóng, lão Mãnh đã dặn rất rõ!
Thanh niên tên Vĩ kia thấy người trung niên được gọi là ‘anh Bái’ lại muốn mình đến đồn công an, nhìn vào thái độ và hành động của trung niên thì hắn cũng đã phần nào đoán được ‘anh Bái’ này muốn làm gì rồi. Hiện tại hắn lập tức lên tiếng can ngăn, tuy vậy, trung niên tên Bái kia chỉ khẽ hắng giọng một cái:
- Cậu vội cái gì, cái đám tạp nham kia nếu dễ dàng giải quyết như vậy thì há thằng Bái này trước nay đều vô dụng hay sao?? Cứ đến đồn công an một chuyến, nếu cần tiền thì không cần phải khiêm tốn, trực tiếp ném vào mặt lão ta là được rồi, thằng Mãng này trước nay tham tiền, có tiền bố con cũng thành người dưng!
- Anh Bái, em biết rồi, em lập tức đi ngay!
Thanh niên tên Vĩ kia nghe vậy thì liền lập tức cúi đầu cung kính, trung niên tên Bái chỉ khẽ gật đầu nhàn nhạt nói:
- Xong việc thì trực tiếp quay lại đây!
…
Rầm!!!
Cánh cửa gỗ đóng lại va đập vào vách tường một cách hung bạo. Lão Mãng mặt phệ lúc này nhìn Vũ Minh một cách lạnh lẽo, quân phục công an cũng trực tiếp cởi ra, xắn cao tay áo, bàn tay cầm điếu thuốc rít một hơi dài hai mắt lim dim nói:
- Thằng ranh con! Mày chán sống nên ăn no dửng mỡ hả?
Vũ Minh từ lúc vào đây thì cũng đã hiểu được phần nào, chỉ trách hắn sơ xuất, lúc này rơi vào tay tên Mãng mặt phệ này xem ra khó sống rồi. Hiện tại hai cánh tay của Vũ Minh đều đã bị cột chặt vào thành ghế bằng hai chiếc còng số tám. Chiếc ghế hiện tại hắn ngồi là ghế thanh sắt, rất chắc chắn. Nếu là ghế gỗ thì Vũ Minh còn dùng chút tiểu xảo có thể thoát ra được, nhưng với ghế thanh sắt thì không có khả năng.
- Hắc hắc! Chú Mãng, chú cứ để cháu ra tay cũng được, loại như thế này chú đánh cũng bẩn tay lắm!
Thanh niên mặt gầy kia lúc này cũng có mặt, một tay phải đã được băng bó cẩn thận, xem ra một cái khóa tay của Vũ Minh cũng khiến tên này không vui vẻ gì, thậm chí có thể là đã gãy xương như lời hắn nói. Nhìn ánh mắt phấn khích như muốn nuốt chửng Vũ Minh, Vũ Minh đoán tên này muốn một lần tính sổ với hắn đây, đánh nhau không lại bây giờ dùng trò bẩn này để ra tay. Loại người này Vũ Minh cũng là cảm thấy thật sự bẩn mắt, hận một lần không thể ra tay là bóp chết.
Tét, tét!!
Dùng cái bàn tay trái vẫn hoạt động bình thường của mình thanh niên mặt gầy kia vỗ nhè nhẹ vào má Vũ Minh mắt trợn trừng, cái kiểu mèo vờn chuột này Vũ Minh còn lạ gì, tên mặt gầy này không muốn một nhát đánh thoải mái Vũ Minh luôn mà còn muốn hành hạ hắn từ từ, từ tâm lý đến thể xác đây mà. Thủ đoạn này ở Đông Á Đại Luc Vũ Minh cũng thấy không thiếu, lần này thanh niên mặt gầy kia dùng xem như trò cũ diễn lại rồi.
- Mạnh, cứ từ từ mà đánh, lớp chúng mày còn phải học hỏi nhiều, từ này về sau không nên đánh nhau công khai như vậy nữa. Còn có tao ở đây chúng mày còn thoải mái làm bừa, đợi mấy hôm nữa tao lên Sở rồi thì không còn người giúp chúng mày đâu!
Tiếp tục rít một hơi thuốc lão Mãng ngồi xuống chiếc ghế sắt đối diện, thỏa mãn nhìn gã thanh niên mặt gầy tên Mạnh kia nói một hồi. Gã tên là Mạnh kia cũng cười cười đắc ý nói:
- Chú Mãng, chú nói thế nào chứ, chú lên Sở rồi thì còn thiếu gì đàn em chú ở đây, bọn chúng mà để cho bọn cháu có mệnh hệ gì thì có mà sống yên với chú, có đúng không ạ!
Gã Mạnh kia vừa nói vừa liếm mép, tay trái xoa xoa đầu Vũ Minh tiếp tục trò mèo vờn chuột. Lão Mãng phả một hơi khói dài ra nhăn mày.
- Đúng là ngu, tao lên Sở rồi còn quản lý mấy cái chuyện vụn vặt của chúng mày à. Đến lúc ấy muốn làm càn thì đi theo tao, bố thằng Long nội trong hết năm nay cũng được vào tỉnh ủy rồi. Bây giờ chẳng còn ai ở lại mà bảo kê chúng mày đâu! Suy nghĩ đúng là ngu như lợn!
Hai chú cháu nhà này nói chuyện với nhau mà cứ coi Vũ Minh hắn như kẻ vô hình, cười lạnh một tiếng. Vũ Minh âm thầm vận động Linh Thể Quyết, cơ khớp co giãn, hắn đã biết bộ mặt thật của lũ người này rồi. Lúc trước còn là muốn nói chuyện đạo lý, nói theo pháp luật, nhưng xem ra ở đây pháp luật bằng vung. Vốn không có khả năng có thể nói đạo lý, thừa thời cơ bọn chúng vẫn còn đang tán phét, không bằng tìm cơ hội thoát ra.
Hai chiếc còng số tám này tạm thời có thể làm khó Vũ Minh, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian khoảng vài phút, là hắn có thể dùng Linh Thể Quyết thành công thoát ra. Sau đó xử lý luôn hai chú cháu súc sinh này.
Linh Thể Quyết, một trong những pháp quyết của Phong Ngọc Kiếm Phái, dùng để tôi luyện thân thể, linh hoạt gân cốt cơ bắp. Vốn là để khiến cho các khớp cơ dẻo dai, kiếm xuất ra cũng là mềm mại chính xác hơn, Phong Ngọc Kiếm Phái là một trong những môn phái tu luyện kiếm đạo. Tôi luyện tố chất thân thể đặc biệt coi trọng, nhất là về độ linh hoạt các bó cơ, khớp tay rồi đến cả từng thớ thịt. Chính vì vậy, Linh Thể Quyết là một trong những pháp quyết hàng đầu mà một đệ tử của Phong Ngọc Kiếm Phái cần phải nắm vững.
Vũ Minh cũng không ngờ rằng pháp quyết cơ bản của đạo phái, lần này cũng hữu dụng cứu được hắn một mạng. Linh Thể Quyết có thể sử dụng nhanh chóng, thế nhưng cũng cần phải trải qua một quá trình tôi luyện dài đằng đẵng, mới có thể khiến cơ khớp từ từ linh mẫn, không thể một sớm một chiều có thể theo ý ngay được. Càng rèn luyện Linh Thể Quyết lâu, càng có thể khiến cơ thể phát sinh ra kì tích, thậm chí có thể khiến tu vi võ đạo đột phá. Vì thế cho nên không thể chỉ nhìn nó là một pháp quyết nhập môn cơ bản, nhưng chính là không thể coi thường.
Trong Phong Ngọc Kiếm Phái, một Đại Đệ Tử danh hào có thể điều động Linh Thể Quyết đến mức xuất thần, thậm chí ngay cả xương cốt cũng có thể bẻ cong đến chín mươi độ. Có thể thấy đạt đến mức độ này thì kiếm xuất ra cũng không phải bình thường, địch nhân phía trước phía sau đều có thể nói là như một. Rất khó có thể xuất hiện tình trạng vì bị vây hãm mà kiếm xuất ra bị hạn chế.
Hiện tại Vũ Minh tuy sử dụng Linh Thể Quyết, nhưng cường độ của nó không cao, chỉ có thể nói là sơ nhập tôi luyện, muốn dùng nó để trực tiếp ép khớp cơ bàn tay thoát ra là không thể nào. Bất quá vẫn có thể miễn cưỡng ép buộc đến một độ nhất định, mặc dù như vậy sẽ rất đau nhức, nhưng chỉ có cách như vậy hiện tại hắn mới có thể thoát ra.
Cắn chặt răng lại Vũ Minh mặt không biểu tình, mặc dù rất khó chịu với cái kiểu mèo vờn chuột của gã Mạnh gầy gò kia, thế nhưng Vũ Minh cũng không cất lời khó chịu nào cả, đợi lần này hắn thoát ra sẽ tính cả vốn lẫn lời.
Linh Thể Quyết bắt đầu vận động, dây thần kinh cảm giác của Vũ Minh lập tức tiếp nhận một trận đau nhức từ hai khớp bàn tay. Vũ Minh trước hết chia quá trình vận động Linh Thể Quyết ra làm ba lần, hi vọng sau ba lần này hắn có thể thành công thoát ra, nếu không thì cũng chỉ đành chịu chết.
Lần vận động Linh Thể Quyết đầu tiên, cảm giác tay Vũ Minh như bị kéo từng khớp xương tách rời nhau ra. Hiện tại quan sát bên ngoài nếu nhìn kĩ có thể thấy những ngón tay kia của Vũ Minh vậy mà đang từ từ sụp xuống như những khối ghép xếp hình, khiến tay hắn lúc này nhìn trông rất dị tật, chỉ có điều những khối ghép kia rất lộn xộn, tuy đã sụp xuống thu nhỏ tiết diện tay hắn nhưng vẫn còn rất to so với lỗ còng số tám.
Gân xanh lúc này nổi lên trên hai thái dương Vũ Minh, mồ hôi trên trán bắt đầu nhỏ giọt. Bước đầu tiên vận động Linh Thể Quyết xem ra đã thành công, tiếp đến là bước thứ hai, di chuyển những khối xếp hình là những khớp xương ngón tay lẫn cả bàn tay kia. Tức thì bàn tay Vũ Minh cứ như có những con vật nhỏ đang ở phía bên trong làm loạn, những con vật nhỏ bé đang nhộn nhạo dưới lớp thịt của bàn tay.
Đến lúc này Vũ Minh đã thực sự thống khổ, sự đau đớn là không thể đo đếm được, miệng hắn đã mấp máy đang chuẩn bị hét lên, gân xanh trên thái dưỡng cũng căng phồng lên gấp bội. Linh Thể Quyết hiện tại tuy Vũ Minh có thể vận dụng nhưng cũng chỉ là sơ cấp, thân thể này của Vũ Minh hắn cũng tiếp nhận không lâu, không thể một bước mà tôi luyện nó lên mây được. Hiện tai đây cũng là lần đầu tiên hắn vận động Linh Thể Quyết ở giới diện Địa Cầu này, đặc biệt là trong thân thể này, trước đây một phần thân thể chưa ổn định, một phần vẫn còn rất suy nhược nên Vũ Minh không có cơ hội để tôi luyện. Lần này sử dụng lần đầu tiên cũng chỉ có thể dùng ở mức sơ cấp, thế nhưng vì ép buộc thoát ra mà Vũ Minh đã vận dụng lên đến trung cấp Linh Thể Quyết, đau đớn đến như vậy xem ra vẫn còn là nhẹ đấy.
Từng dòng mồ hôi kéo dài nhễ nhại, lúc này gã thanh niên tên Mạnh kia vẫn đang cười nói vỡi lão Mãng mập, tay không ngừng xoa đầu Vũ Minh thấy nhớp nháp cũng không khỏi chú ý. Bất giác gã lại cười thỏa mãn:
- Sao rồi thằng chó, có phải bây giờ biết sợ rồi không, toát mồ hôi nhiều đến như vậy. Biết trước như thế thì khi nãy không nên cắn người bừa bãi!
Vũ Minh vẫn đang vất vả vận động Linh Thể Quyết, hắn lúc này vì quá đau đớn nên mọi chuyện phía bên ngoài cũng chỉ nghe thấy mơ màng, nhưng tuyệt đối vẫn đả kích hắn không nhỏ. Tên Mạnh kia lần này thoát ra ngoài trước hết hắn phải cắt lưỡi gã thì mới hả dạ, cái mồm kia sinh ra chính là để chửi giữ lại cũng không để làm gì. Loại phế vật này khiến Vũ Minh rất bẩn mắt, bất quá như vậy lại kích động tinh thần Vũ Minh rắn chắc hơn, vốn đã không thể kiềm chế nổi muốn thét lên rồi, nhưng nghe lời chửi bới của tên Mạnh gầy gò kia thì Vũ Minh liền cắn răng chặt hơn nút lưỡi lại cố im lặng. Mặc cho mồ hôi tiếp tục chảy nhiều hơn, tâm thần lúc này đang mơ màng, Vũ Minh cũng quyết đánh liều tiến vào bước thứ ba Linh Thể Quyết.
Từ trung cấp Linh Thể Quyết, mạnh mẽ vận động đẩy đến hậu cấp Linh Thể Quyết, lúc này sự đau đớn đã không thể dùng từ ngữ đơn giản để diễn tả được nữa rồi. Vũ Minh cảm giác bàn tay mình như có hàng vạn chiếc chiến xa đang dùng thừng kéo toạc từng khớp xương ra khỏi tay hắn, nhưng cũng không phải là dứt khoát, mà là cái kiểu dư dứ mơi chài khiến hắn càng đau đớn hơn. Bàn tay Vũ Minh đã xẹp nhỏ xuống một phần thì lúc này có xu thế co rút lại còn nhỏ hơn. Giống như một quả bóng bay, bị hở vết kim châm từ từ xẹp hơi, tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường.
Vụt!
Vũ Minh nhanh chóng rút hai bàn tay ra khỏi chiếc còng số tám, từng trận đau nhức vẫn kéo dài thi nhau mà đến, mồ hôi Vũ Minh vã ra lúc này đã ướt đẫm như tắm. Gã Mạnh kia thấy như vậy thì lại càng phấn khích hơn nữa, tưởng rằng trò mèo vờn chuột của mình có hiệu quả khiến Vũ Minh sợ hãi nên càng không vội vã ra tay, muốn để cho Vũ Minh phải xón đái ra quần thì mới tính tiếp.
Như vậy lại càng là may mắn cho Vũ Minh, tranh thủ lúc tên Mạnh mặt gầy kia đang tưởng bở, Vũ Minh dành thời gian còn lại vận động ngược Linh Thể Quyết cho khớp tay trở lại như cũ. Quá trình này cũng đau đớn không kém, nhưng có thể nói rằng lúc kia Vũ Minh thoát ra đau đơn ở đôi tay hắn đã đến cực hạn, đã không thể đau thêm được nữa, hiện bây giờ vận động ngược lại, đau nhức giảm sút, âu lại làm hắn có cảm giác thỏa mãn.
Một lát sau tình trạng ổn đinh trở lại, lúc này thần trí Vũ Minh mới minh mẫn như cũ, quan sát được tình hình xung quanh. Hiện tại hắn lập tức muốn động thủ, tên Mạnh kia cứ xoa đầu hắn như vậy khiến hắn có cảm giác như con dận bò trong người, thực sự ngứa ngáy khó chịu.
Cốc cốc!!
Nhưng đúng lúc này cửa phòng tra khảo vang lên tiếng gõ, khiến hoạt động trong phòng tạm thời ngưng lại, cả Vũ Minh cũng như vậy.
- Anh Mãng, có người bên Mãnh Bang muốn gặp!
Là một gã cảnh sát lên tiếng, giọng điệu còn đang rất gấp rút, lão Mãng mặt phệ nghe thấy câu này thì lập tức cau mày đứng dậy dời đi, trước khi đi còn quay lại phía trong lớn giọng:
- Vờn thế đủ rồi đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...