Địa Giai Chi Đỉnh (2)
Hắn tiến tới gần Liễu Bảo Trang, cướp bàn tay nhỏ bé kia từ trong tay của Giáo sư Cao Tự, khẽ áp bàn tay ấy lên gò má của mình.
Dòng nước mắt ấm áp vô tình chảy vào bàn tay nhỏ thiếu sức sống ấy, bàn tay như đã chết, bỗng lúc này động đậy nhẹ nhàng, vuốt gò má Vũ Minh. Bàn tay nhỏ bé mềm mại, khẽ chạm nắn nhẹ vào làn da thịt thô ráp trên khuôn mặt của hắn.
Vũ Minh đầu óc tâm trí đều rối bời, một cỗ âm thanh ong ong luôn vang lên trong đầu hắn, khiến hắn chẳng thể suy nghĩ được gì.
Hắn đưa mắt lên nhìn vào khuôn mặt của Liễu Bảo Trang, chợt thấy đôi mắt nhắm nghiền hôn mê kia không ngờ, lại đang khẽ hé mở ra nhìn hắn. Hơi thở Vũ Minh trở nên gấp gáp, khuôn mặt hắn nóng bừng bừng, một cỗ cảm giác như bùng cháy lên. Hy vọng trong lòng Vũ Minh như được nhen nhóm trở lại trong nỗi tuyệt vọng.
Liễu Bảo Trang cố gắng thởi hắt nói ra vài từ nhưng lời không rõ ràng, Vũ Minh nghe không rõ nên vừa cười khổ vừa nói:
- Cô muốn nói gì thì hãy nói to lên cho tôi biết đi, cô thích cãi nhau với tôi lắm mà! Bây giờ tôi sẽ ở đây cho cô mắng chửi thoải mái tùy ý thích nhé!
Vũ Minh lại áp bàn tay nhỏ kia vỗ vỗ vào má mình luôn miệng nói:
- Đánh chết này, ai bảo hay bắt nạt người khác, đồ dã man…
Liễu Bảo Trang tuy mệt mỏi đuối sức, nhưng trước hành động này của Vũ Minh cũng phải bật cười. Nhưng mà sức lực của Liễu Bảo Trang không còn nhiều, trên miệng nàng liên tục mấp máy những câu nói gì đó nhưng quá nhỏ. Vũ Minh nghe không rõ ràng, liền áp tai vào gần để nghe cho rõ hơn. Hắn nghe thấy Liễu Bảo Trang thì thào:
- Tôi… bị… người ta bắt nạt!
Vũ Minh tỏ ra hoảng hốt, chợt thẳng lưng vỗ vào ngực mình rồi nói với vẻ tức giận:
- Rốt cuộc là tên khốn nạn nào đã bắt nạt cô, cô nói đi, chỉ cần cho tôi biết kẻ đó tôi sẽ xử lý hắn cho cô. Kẻ nào dám bắt nạt Bảo Trang của tôi súc sinh đều không bằng…
Liễu Bảo Trang lại cười, hơi thở thoi thóp thở lắc đầu. Có vẻ là nàng đã quá mệt mỏi, sau khi nàng nói được mấy câu như vậy thì liền nhắm nghiền hai mắt lại, ngất lịm.
Vũ Minh luống cuống nói:
- Bảo Trang, tỉnh dậy đi, tôi ở đây lại cãi nhau với cô tiếp này, cô có biết đang nói chuyện mà lại im lặng là rất bất lịch sự hay không? Vũ Minh tôi không thích điều này…
Nhưng đáp lại Vũ Minh vẫn là một khoảng không gian im lìm. Bác sỹ Lương Hồng Ngọc thì không ngừng khóc hưng hức ở bên cạnh hắn khiến cho hắn vô tình cũng bị cuốn vào theo cỗ đa sầu đa cảm mà không ngừng được nước mắt rơi. Còn Giáo sư Cao Tự thì chỉ thất thần ngồi im một chỗ dường như ông ta một câu cũng không muốn nói.
Tức thời như không cam chịu điều này, Vũ Minh liền cố gắng vận một đoàn Chân nguyên từ cơ thể hắn lên lòng bàn tay, sau đó qua các đại huyệt trên người Liễu Bảo Trang hắn truyền luồng Chân nguyên ấm nóng ấy từ cơ thể mình sang người nàng.
Chân nguyên của tu luyện đạo nhân ngoài tác dụng hộ vệ tự chữa trị thương tổn của chính mình, nếu được truyền sang cơ thể khác cũng có tác dụng tương tự, chỉ có điều hiệu quả sẽ giảm đi vài phần.
Luồng chân nguyên kia vừa truyền vào cơ thể Liễu Bảo Trang, lập tức như một dòng nước ấm áp chảy vào, lan truyền khắp cơ thể Liễu Bảo Trang, khiến sức sống khô héo của nàng như đang dần sống lại. Làn da của Liễu Bảo Trang có chút hồng nhuận nhưng mà cuối cùng cũng vẫn không tỉnh lại.
Vũ Minh hơi thất vọng, nhưng mà tâm trí hắn cũng đã an tĩnh trở lại, không còn rối bời. Tuy hắn chưa cứu được Liễu Bảo Trang, nhưng mà cũng có thể tạm thời giữ lại tính mạng của nàng. Luồng chân nguyên vừa rồi không những giúp Liễu Bảo Trang có thể cầm chừng giữ ấm cơ thể, mà còn tạm thời cầm chân được chất độc đồng hóa cương thi. Nhưng Vũ Minh nhẩm tính, luồng chân nguyên này của hắn chỉ có thể cầm giữ được trong khoảng thời gian ba tiếng, sau ba tiếng đồng hồ. Cho dù hắn có truyền thêm Chân nguyên cho Liễu Bảo Trang cũng vô dụng, chất độc đồng hóa cương thi nếu đã làm quen được với loại Chân nguyên này, thì sau một thời gian nó thích ứng được và phát triển mạnh lên sẽ khiến luồng Chân nguyên của hắn như một loại vắc xin bị virus vô hiệu hóa, sẽ mất đi tác dụng hoàn toàn.
Vũ Minh quay sang nhìn Giáo sư Cao Tự, hắn nói:
- Giáo sư, có phải lúc nãy cô ấy đã nói gì đó đúng không, tôi nghe rất rõ ràng. Cô ấy đang trách cứ một người nào đó, có phải có kẻ trước đây đã làm cho Bảo Trang rất thất vọng. Giáo sư, xin ông hãy nói cho tôi biết điều này?
Giáo sư Cao Tự trong cơn mê thất thần, chợt như tỉnh lại. Nghe thấy câu hỏi của Vũ Minh ông ngẫm nghĩ một chút rồi thở dài nói:
- Bảo Trang năm nay đã hơn hai mươi tuổi, tính ra nó còn lớn tuổi hơn cậu một chút. Nhưng mà tính tình của nó vô cùng trẻ con, lại dễ bị người ta lừa. Khi tôi đưa nó từ bên Mỹ về đây nó học rất giỏi, cho nên chẳng mấy chốc mà lại có thể học vượt lớp, cuối cùng thành tựu học vị Tiến Sĩ ở cái tuổi xưa nay hiếm.
Vũ Minh cũng gật gật đầu chú ý lắng nghe, hắn thấy điều này có vẻ hợp lý. Với độ tuổi trẻ như của Liễu Bảo Trang đã có thể thành tựu học vị Tiến Sĩ cũng là rất đỗi ngạc nhiên, chỉ có điều trước đây hắn không quan tâm đến mấy điều nhỏ này lắm nên không chú ý kĩ. Bây giờ nghĩ lại, Liễu Bảo Trang cái cô nàng bướng bỉnh này cũng thật sự tài giỏi đấy chứ.
Vũ Minh lại tiếp tục chăm chú lắng nghe Giáo sư Cao Tự, Giáo sư Cao Tự vẫn nói thao thao không dừng như để kể lại một câu chuyện rất dài:
- Lúc nó vào năm thứ ba đại học Quốc Gia, năm ấy nó mới có mười sáu tuổi. Nhưng mà con bé so với lũ bạn đồng niên thì lớn hơn nhiều lắm vì được sự chăm sóc của bố mẹ nó ở nước ngoài nên vóc người đều vượt phát triển hơn những đứa trẻ thường.
Vũ Minh chợt cắt ngang nói:
- Giáo sư, nói như vậy thì cô ấy từ nhỏ sống ở Mỹ chứ không phải ở Việt Nam. Vậy tại sao cô ấy đang sống ở bên đó lại muốn quay trở về Việt Nam sống, tôi thiết nghĩ điều kiện sống ở bên đó phải hơn ở nước ta nhiều lắm chứ?
Giáo sư Cao Tự lắc đầu nguầy nguậy nói:
- Không phải, năm ấy tôi cũng là một Tiến Sĩ, chưa đạt đến học vị Giáo sư như bây giờ. Lần ấy tôi qua Mỹ để theo một vị Giáo sư bên đó để học hỏi kinh nghiệm về nghành khảo cổ bởi tính ra nước Mỹ vẫn là nước có ngành khảo cổ phát triển nhất. Tình cờ trong một buổi chiều đi dạo qua một khu phố, tôi thấy một vụ tai nạn kinh hoàng. Một chiếc xe bus bị tai nạn, những người trên chiếc xe đó phần lớn đều chết cả. Trong đó có cả bố mẹ của Bảo Trang, ta thấy con bé được đám lính cứu hỏa cứu ra bên ngoài đang ngồi khóc một mình. Nhìn thấy con bé có vóc người Châu Á trắng trẻo xinh xắn dễ thương nên ta mới lại gần bắt chuyện. Cuối cùng mới biết bộ mẹ nó đều chết cả, nên ta sau đó mới đem nó về Việt Nam để nuôi nấng.
Vũ Minh nghe đến đây, trong lòng chợt có cảm giác một cỗ tư vị xót xa dâng lên. Hắn lại nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ của Liễu Bảo Trang với vẻ thương tâm.
Giáo sư Cao Tự lại nói tiếp:
- Con bé đáng thương như vậy, cho nên ta lúc nào cũng quan tâm đến nó. Việc bố mẹ nó chết hết trong chuyến xe, ta cũng ít khi nhắc đến vì sợ tổn thương nó. Ta năm ấy đã hơn năm mươi tuổi không có một mụn con, nên đã dẫn con bé về nhận làm cháu nội. Cho nó đi học, ngay cả thành tích của nó học hành cũng khiến ta bất ngờ. Chuyện xảy ra vào hồi đại học năm ấy của con bé khiến ta đã suýt nữa mất đi nó. Sau chuyện đó ta không bao giờ có thể dời khỏi con bé nửa bước nữa. Khi con bé ra trường cũng bị ta bắt ép phải vào viện khảo cổ làm việc cùng, chính vì ta sợ con bé lỡ xảy ra chuyện một lần nữa ta sẽ mãi mãi ân hận cả đời.
Giáo sư Cao Tự nói đến đây, như nghĩ lại chuyện đó chỉ xảy ra mới hôm qua, nước mắt đã trào ra.
Vũ Minh rất nóng ruột, hắn muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với nàng liền hối thúc Giáo sư:
-Giáo sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Bảo Trang lại luôn sợ hãi chuyện đó đến như vậy, đến cho cùng bây giờ hôn mê rồi mà cô ấy vẫn luôn nhắc lại?
Giáo sư Cao Tự cố kìm cỗ xúc động, nói:
-Năm ấy trong khoa khảo cổ của trường đại học Quốc gia, có một Thạc sỹ trẻ theo học ở đó muốn theo nghiệp học để lên đến học vị Thạc sỹ. Tình cờ gã gặp được con bé rồi sau đó xảy ra một đoạn tình cảm với con bé. Con bé mới chỉ là đứa trẻ non nớt, gã Thạc sỹ ấy lại là một con cáo tinh ranh trong tình trường thì sao tránh khỏi bị hắn lừa lọc cho được. Gã nói gã yêu con bé, nhưng cuối cùng lại qua lại với rất nhiều người khác, gã là một tên sinh viên nghèo, nhiều lần không có tiền đều lừa dối con bé cho hắn mượn tiền để trả nợ. Con bé rất nhẹ dạ cả tin, lần nào cũng vô tư đưa những số tiền rất lớn mà không biết rằng mình đang nuôi dưỡng lòng tham của một con sói. Cuối cùng cho đến một ngày, gã lừa con bé rằng mình đang bị bọn chủ nợ đòi gấp, cần có hai trăm triệu và muốn con bé mang tiền đến gặp hắn. Con bé được ta nuông chiều cho nên ta cho nó giữ luôn cả số tài khoản ngân hàng tiền của ta để chi tiêu tùy ý. Con bé rất thương gã kia nên không nghi ngờ gì lại đem tiền đến giao cho hắn, nhưng mà tên dã man ấy lần này không những nó muốn lừa tiền con bé, mà gã còn muốn bắt luôn cả con bé đem bán cho bọn buôn người sau đó trốn đi nước ngoài. Nhưng cũng vô tình, may mắn trong lúc ấy ta lại kiểm tra số tài khoản, thấy thiếu hụt một số tiền rất lớn trong đó. Sau đó ta cảm thấy kỳ lạ liền gọi điện thoại cho con bé, nhưng thấy đều không thể liên lạc được và tắt máy. Ta gọi đi gọi lại rất nhiều lần và vô cùng lo lắng, con bé rất ngoan ngoãn không thể nào ăn cắp tiền của ta rồi bỏ chốn được. Vì tính tình của con bé ta đều hiểu rất rõ, ta không kìm được lòng đành phải kiếm người tìm kiếm con bé. Sau cùng một người bạn của ta thông báo rằng đã tìm thấy con bé trong tay bọn buôn người. Ta vô cùng hoảng hốt, lập tức chạy tới chỗ con bé, may mắn con bé đều không làm sao. Thế nhưng lúc đó con bé đã bị tổn thương quá lớn. Ta đón con bé về nhà săn sóc nhưng nó không vui tươi như thường ngày, chốc chốc lại thẫn thờ ngồi một góc. Ngày qua ngày cứ như thế mà trôi đi cho đến một hôm ta đang làm việc tại cơ quan thì nhận được điện báo có người nhìn thấy con bé đang muốn tự tử…
Nói đến đây Giáo sư Cao Tự muốn kể tiếp nhưng mà không sao cất được giọng. Vũ Minh thì đã hiểu mọi chuyện, trong mắt hắn dần hiện lên tia cay độc. Một kế hoạch trả đũa tàn bạo nhen nhóm lên trong đầu hắn, kẻ làm Liễu Bảo Trang tổn thương như vậy, nếu một ngày hắn có thể gặp thì kết cục của hắn rất thảm.
Vũ Minh lại nhìn sang Giáo sư Cao Tự hỏi:
- Vậy tên khốn nạn ấy cuối cùng có bị bắt hay không?
Giáo sư Cao Tự lắc đầu:
- Nó nhanh lắm, khi vừa lừa được tiền của con bé thì đã trốn mất tích rồi, cảnh sát cũng bủa vây truy bắt nhưng mà không làm gì được đành phải trắng tay quay về!
Trong mắt Vũ Minh dần ánh nên vẻ lạnh lùng, lại hỏi:
- Giáo sư có biết tên của gã không?
Giáo sư Cao Tự mơ hồ nói:
- Ta cũng không nhớ rõ, tên của gã hình như là Tần… Tần Duy. Phải rồi, chính là Triệu Tần Duy. Sau đó chính ta cũng đã liên hệ với trường đại học Quốc gia xác nhận cái tên này!
Vũ Minh miệng nhắc lại cái tên này với vẻ lạnh lùng:
- Triệu Tần Duy! Tốt lắm…
Đến đây Vũ Minh liền đứng dậy quay người đi ra khỏi lều bạt. Giáo sư Cao Tự thấy vậy liền hoảng sợ nói:
- Vũ Minh, cậu muốn đi đâu? Tôi cầu xin cậu hãy cứu lấy con bé, tôi chỉ có duy nhất con bé là người thân, tôi không muốn mất nó… Vũ Minh cậu là người duy nhất có khả năng cứu lấy con bé, xin cậu…
Giáo sư Cao Tự nói đến thất thanh. Nhưng Vũ Minh vẫn lặng lẽ biến mất, chỉ có một câu nói của hắn vọng lại như để trấn an Giáo sư:
- Giáo sư yên tâm, Vũ Minh này nếu không thể cứu được Bảo Trang, chính tôi cũng sẽ tự sát!
Câu nói quyết đoán lạnh lùng của Vũ Minh vang ra như vậy, bác sỹ Lương Hồng Ngọc liền hoảng sợ nói:
- Cậu ta điên rồi!
Bên ngoài đám Tiến Sĩ nghe được tin Vũ Minh đã trở về đều tập trung lại sân trại vây lấy hắn hỏi dồn:
- Vũ Minh, Bảo Trang thế nào, có thể cứu được cô ấy không?
- Đúng vậy, cậu mau nói cho chúng tôi biết!
- Bảo Trang mà xảy ra chuyện gì thì cậu không xong với tôi đâu, cô ấy bị như ngày hôm nay cũng chính là do cậu, chính vì cô ấy muốn cứu cậu nên mới như vậy.
- Đúng vậy, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, tôi là người đầu tiên sẽ không tha cho cậu.
Vô số câu nói trách móc Vũ Minh vang lên, đám Tiến Sĩ này ngày thường đều rất quan tâm đến Liễu Bảo Trang khó trách bọn họ lại có vẻ mặt như vậy. Nhưng mà hắn cũng rất phẫn nộ nói:
- Các anh nói hay lắm, nói rất giỏi! Các anh đều là anh hùng cả, vậy tôi hỏi các anh, trong lúc Bảo Trang nguy khốn bởi tên đạo sĩ kia các anh ở đâu? Hay là đều là lũ nhát gan trốn sau màn chướng, bây giờ không sao rồi. Bảo Trang thì gặp nguy hiểm thì các anh lại trở thành anh hùng muốn bắt kẻ tội đồ đây!
Đám Tiến Sĩ thấy Vũ Minh nói một câu như vậy thì trên khuôn mặt đều đỏ bừng bừng. Cảm thấy rất thẹn, dường như bọn họ đã bị chọc đúng chỗ ngứa.
Tòng Lĩnh từ ban nãy tới giờ vẫn ngồi gặm cọng cỏ quan sát, chợt nói:
- Vũ Minh, Bảo Trang còn cứu được hay không?
Câu hỏi này của Tòng Lĩnh, cũng chính là câu hỏi mà tất cả đám đàn ông có học vị cao ngất trong giới khoa học kia muốn hỏi, bọn họ lập tức chú ý lắng nghe.
Vũ Minh nhìn sang Tòng Lĩnh, gật đầu trả lời:
- Còn…
-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...