Bại Liệt Thiếu Gia

Trong khi Vũ Minh điên cuồng lao vào nghiền ngẫm bí tịch, bên ngoài lũ linh hồn không ngừng nhao nhao. Ở trung tâm ngọn tháp, nơi có vật điều khiển lũ linh hồn tạo thành vòng lốc xoáy cực lớn kia, nó dường như đã cảm giác được Vũ Minh đang có điều bất ổn. Qua thời gian dài mà nó không thể làm gì đối với linh hồn của Vũ Minh cũng làm nó mất dần sự kiên nhẫn.

Nô dịch đám linh hồn này có vẻ như đã là một sự mệt nhọc đối với nó, nếu như trong đám linh hồn này chạy ra ngoài vài con không chịu sự quản lý nó sẽ rất khó chịu. Khi Vũ Minh vừa chạy vào trong ngọn tháp đá này, vô hình chung đã làm cho thứ trong trung tâm ngọn tháp kia bị phân tâm. Một số linh hồn dường như trải qua thức tỉnh trở lại, lập tức ngoan cố chống cự.

Cũng không biết tại sao thứ ở trung tâm ngọn tháp kia lại có thể nô dịch đám linh hồn này một cách dễ dàng như vậy. Chỉ có điều cách thứ này áp dụng không phải là vĩnh viễn, chỉ dùng được tạm thời. Lũ linh hồn kia nếu qua một đoạn thời gian mà không bị nó nuốt trở lại, lập tức bọn chúng sẽ lại nhao nhao lên làm loạn. Khi bị Vũ Minh làm phân tâm sự chú ý, một số linh hồn nhân đó đã lẻn được ra ngoài. Thứ ở trung tâm ngọn tháp lập tức phẫn nộ, nó rít lên những âm thanh phì phì như rắn độc.

Xoạt xoạt!

Ngay tức khắc nó nhận ra tâm điểm của mọi vấn đề khiến nó bị mất đi sự kiểm soát đối với đám linh hồn chính là Vũ Minh. Lập tức một đoàn linh hồn ngoan ngoãn bị nó nô dịch lao như điên về phía Vũ Minh muốn một ngụm cắn xé nát hắn.

Đúng lúc này, trên mặt Vũ Minh hai hàng lông mày lấm tấm mồ hôi, hai mắt hắn nhắm nghiền từ lúc nào bất chợt lại mở ra. Trên khóe miệng hắn nở một nụ cười rộ đầy hiểm hóc.

Rít rít!

Thứ ở trung tâm ngọn tháp dường như cảm nhận rõ ràng thái độ của Vũ Minh, nó càng phẫn nộ lên bội phần, lũ linh hồn bị nô dịch kia, rõ ràng lúc này đã vây quanh trên đỉnh đầu Vũ Minh chỉ trực lao xuống. Khi tiếng rít từ thứ ở trung tâm ngọn tháp kia vang lên, như hiệu lệnh được hạ ra, một lũ linh hồn đông đúc lao nhao hỗn loạn hung hãn lao xuống.

Một cảm giác lạnh tê buốt từ đỉnh đầu phát ra khiến hai mắt Vũ Minh trở nên tỏ vẻ ngoan độc. Hắn ngửa cổ nhìn lên lũ linh hồn phía trên, phát ra giọng nói đầy uy lực:

- Liệt Hoàng Âm Hồn Tịch, thức thứ hai Phệ Hồn!

Miệng Vũ Minh chợt há rộng ra, từ trong cuống họng hắn đến vòm miệng chợt có một cỗ hấp lực khủng khiếp. Đám linh hồn kia vừa cảm nhận được cỗ hấp lực này, liền cuống cuống quay đầu lại nhao nhao chạy trối chết vô cùng hoảng sợ như gặp phải khắc tinh.

Thứ ở trung tâm ngọn tháp dường như cũng cảm nhận được điều này, nhưng sự phẫn nộ trong lòng nó quá lớn, tạm thời không thể dập tắt, cho nên nó vẫn ngoan cố không chế lũ linh hồn hung bạo công kích tới. Đám trước vẫn chạy đám sau vẫn không biết gì hung hổ lao tới, kết quả đều như nhau, khi gặp hấp lực từ miệng Vũ Minh đều quay đầu chạy trối chết.

Trong quá trình đó, tuy cỗ hấp lực của Vũ Minh rất lớn, nhưng lũ linh hồn kia cũng rất nhanh nhẹn, phần lớn đều trốn thoát được khỏi hấp lực ở miệng Vũ Minh. Nhưng mà vẫn có một vài linh hồn kém may mắn, bị Vũ Minh hấp phệ trúng. Những linh hồn đó sau đó chui vào khoang miệng Vũ Minh đều hóa thành một thứ chất lỏng trắng sền sệt, từng dòng từng dòng chạy chậm rãi vào mi tâm Vũ Minh, bổ khuyết Hồn Thể cho hắn.


Tốc độ cắn nuốt linh hồn của Vũ Minh tuy chậm chạp, thế nhưng âu lại là hợp lý. Bởi vì tạm thời Hồn Thể của hắn còn chưa có mạnh mẽ cho lắm, nếu hấp phệ quá nhiều linh hồn e rằng lại có tác dụng ngược lại tự hại lấy bản thân.

Còn với tốc độ hấp phệ Hồn thể bây giờ, phù hợp lại khiến cho Vũ Minh có thể từ từ thích ứng với môn võ công của Cường Hùng Chân Nhân sáng tạo ra thế này.

Qua thời gian khoảng nửa nén nhang, số linh hồn bị Vũ Minh hấp phệ cũng đã được kha khá, so với tốc độ hấp phệ lúc trước Vũ Minh càng cảm giác như nó đã tăng lên rất nhiều. Bởi vì số linh hồn bị Vũ Minh hấp phệ kia, sau khi tiến vào bổ khuyết Hồn Thể cho Vũ Minh, đã khiến cho linh hồn Vũ Minh được củng cố hơn. Tu vi linh hồn của Vũ Minh tính ra chính là Trung cấp Hồn Thể sơ kỳ, qua thời gian nửa nén nhang vừa rồi đã khiến tu vi linh hồn của hắn tăng lên vượt bậc tiến vào Trung cấp Hồn Thể trung kỳ. Với tu vi linh hồn này, nếu ở Đông Á Đại Lục, Vũ Minh muốn rèn luyện đạt được như vậy, hắn phải mất đến hơn hai năm. Vậy mà chỉ trong thời gian có nửa nén nhang, dựa theo môn võ công của Cường Hùng Chân Nhân truyền thụ lại, Vũ Minh đã đạt được cấp độ này, điều này khiến hắn kinh hỷ vô cùng.

Thứ ở trung tâm ngọn tháp đá, tạm thời vẫn chưa biết là nó đã nuôi béo kẻ thù. Nó vẫn vô cùng thích thú khi điều khiển lũ linh hồn kia lao tới công kích Vũ Minh. Những con linh hồn nào may mắn trốn thoát, hoảng sợ không dám nghe theo hiệu lệnh của nó. Đều bị nó nuốt ngược trở lại trong miệng giống như những linh hồn ngoan cố khác, sau một hồi tế luyện của nó lại trở nên ngoan ngoãn mụ mị, lại tiếp tục lao vào cái vòng luẩn quẩn công kích Vũ Minh. Cứ như vậy cứ như vậy, cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian. Lúc đầu tiên khi lọt vào ngọn tháp này, Vũ Minh là tâm điểm ngon lành, là con mồi, vô hình chung khái niệm đó đã được hình thành ngược lại, trở thành gậy ông đập lưng ông mà thứ ở trung tâm ngọn tháp đá kia không hề hay biết.

Trong khi Vũ Minh đang điên cuồng tu luyện bên trong ngọn tháp đá với một lũ linh hồn nhao nhao xung quanh thì bên ngoài Thần Bà Điện lúc này đã đến lúc sớm chiều.

Lúc này Liễu Bảo Trang được bác sỹ Lương Hồng Ngọc rìu vào trong một cái lều, nằm nghỉ ngơi. Liễu Bảo Trang không ngừng mê sảng nói:

- Tôi biết cả rồi, anh thật vô tích sự…

Thi thoảng đôi lúc Liễu Bảo Trang nói mê những điều vô nghĩa, bác sỹ Lương Hồng Ngọc túc trực bên cạnh liên tục lắc đầu nói:

- Tôi chưa từng thấy ai có tình trạng sốt cao lâu như vậy mà lại chưa xảy ra vấn đề. Cô ấy đã sốt gần bốn mươi độ cả nửa ngày nay, một đống thuốc giảm sốt cho cô ấy vừa tiêm vừa uống không biết tại sao lại không có tác dụng. Đều tại tôi, chắc có lẽ chuyên môn của tôi đã quá lạc hậu, không giúp gì được cô ấy trong tình cảnh này, tôi thực là một con người vô dụng. Người bình thường sốt quá ba mươi tám độ nếu không phải là trẻ con thì tình trạng đã vô cùng nguy hiểm rồi. Cô ấy lại sốt lâu như vậy, sau chuyện này không biết còn có di chứng gì không…

Giáo sư Cao Tự cũng ngồi túc trực một bên cau mày đăm chiêu, trong mặt lộ vẻ quan tâm lo lắng nói:

- Bác sỹ Lương Hồng Ngọc, tôi đã nói qua rồi, việc này vượt ngoài phạm trù hiểu biết y khoa của cô, cô đừng tự trách bản thân mình nữa. Bảo Trang theo tôi từ khi còn nhỏ, mười lăm tuổi nó đã từ bên Mỹ xin bố mẹ theo tôi về Việt Nam để nghiên cứu nghành học, đối với đứa trẻ này tôi quý trọng vô cùng, tôi luôn coi nó như con cái trong nhà. Xảy ra sự việc này tôi không đau lòng hay sao? Nhưng đau lòng thì có ích gì, có thể khiến cho chứng bệnh của nó thuyên giảm hay không? Bây giờ tấm phao cứu sinh của chúng ta chỉ có duy nhất một người mà thôi…

Giáo sư Cao Tự nói đến đây lại nhìn sang bên cạnh, Bì Nhân Thanh cũng ngồi ngay đó. Giáo sư Cao Tự liền hỏi:


- Vẫn chưa tìm thấy cậu ta sao? Đi nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy quay lại, thường ngày cậu ta với Bảo Trang đều rất thân thiết. Nếu có người lo lắng muốn điên đầu vì con bé thì tôi thiết nghĩ hẳn cậu ta phải là người bước lên đầu tiên mới đúng chứ?

Bì Nhân Thanh nói:

- Theo lời của Giáo sư dặn, chúng tôi đã huy động tất cả mọi người trong đoàn thay phiên nhau tìm kiếm. Sau buổi tranh luận giữa các Tiến Sĩ, những người suy nghĩ thông suốt đều tham gia lần tìm kiếm này. Tòng Lĩnh là người có kinh nghiệm, đã vạch ra phương án rõ ràng, chúng tôi đều không dám tự ý quyết định mà đều tham khảo ý kiến của cậu ta. Nhưng theo lời của Tòng Lĩnh, hẳn là Vũ Minh anh ta đã đi tìm kiếm phương thuốc. Chắc sớm chiều sẽ quay trở lại, trước mắt Giáo sư không cần lo lắng, mọi việc đều đã có chúng tôi giải quyết…

Giáo sư Cao Tự lắc đầu:

- Cậu nói tôi có thể không lo lắng sao?

Rồi Giáo sư nhìn miên man ra phía bên ngoài một chặp, một từ cũng đều không nói.

Bên ngoài đám người Tòng Lĩnh đang bu quanh cửa động Thần Bà Điện, một nhóm ba bốn người phu vác to khỏe đang vác những tảng đá lớn, liên tục đặt trước miệng động.

Tòng lĩnh đứng một bên liên tục hối thúc, đồng thời tham gia vào cùng xếp những tảng đá kia, nói:

- Nhanh lên, chúng ta phải lấp chặt cửa hang này trước khi trời tối.

- Chúng tôi biết rồi!

Đám phu vác cũng liên tục gật đầu khẩn trương, bởi vì bọn họ cũng đã từng đối mặt qua với con quái vật cương thi kia. Nghĩ đến đây tất cả bọn họ đều có chung một nỗi rung mình, con quái vật gớm ghiếc đáng sợ, nhìn qua đã muốn tởm lợm kinh hãi.

Nghĩ đến hậu quả ban tối, nếu cái cửa hang này không được bịt lấp cho kỹ, con quái vật kia xông ra ngoài hậu quả thật đáng sợ.


Ngày hôm nay cả cái đoàn khảo cổ này đã có bao nhiêu người bị thương, thậm chí còn có người chết. Nghĩ đến cái hậu quả tiếp theo nếu không cẩn trọng mà bọn họ phải hưởng, càng thôi thúc đám phu vác làm việc hăng say.

Đá đã được lấp kín miệng hang đến nửa mét, nhưng đối với họ như vậy có cảm giác hình như vẫn là chưa đủ. Sức mạnh khủng khiếp của con cương thi kia họ đã được chứng kiến qua. Không gì có thể ngăn cản nổi nó, nếu chỉ một phút lười nhác mà đổi cả tính mạng, thiết nghĩ ai cũng đều không muốn.

Đám phu vác hùng hục tìm những viên đá lớn nhất có thể, việc tìm được một viên đá cực lớn giống như một loại phấn khích như trúng sổ số vậy. Những người này khi tìm được những viên đá cỡ đó trên miệng đều nở rộ nụ cười thống khoái nói:

- Súc vật, xem mày làm sao đẩy nổi viên đá to cỡ này.

Một viên đá như vậy có khoảng bốn đến năm người phu vác hợp sức mới có thể vác nổi để mà lấp vào miệng hang.

Một người phu vác vui tính nói:

- Nếu bây giờ tôi có một ít xi măng ở đây, đừng nói là một con quái vật ấy mà mười con tôi cũng thách nó ra ngoài được đấy!

Một người phu vác khác bĩu môi nhanh nhảu nói:

- Phải rồi, sao bác không ước luôn là chúng ta bây giờ đang ở nhà luôn đi, đỡ tốn công ước mà vừa không bị nguy hiểm.

Lời người phu vác này nói ra, cũng đánh trúng chỗ ngứa của đám phu vác. Trong đám phu vác lúc trước, có người đắc tội với tên đạo sĩ điên kia khiến tên đạo sĩ điên kia chặt đứt mất một cánh tay. Nghĩ lại chuyện này, đám phu vác thầm tự nhủ vì quá tham tiền tài vật chất, tham gia vào chuyến đi lần này thực quá đen đủi. Bây giờ ngay cả tính mạng của bọn họ cũng đều bị nguy hiểm, nghĩ lại nếu bớt tham đi một chút, kham khổ một chút. Chắc có lẽ cũng không rơi vào tình cảnh này…

Trong khi đám phu vác ngừng lại giây lát suy nghĩ miên man, Tòng Lĩnh cũng dừng lại một chặp, dùng đôi mắt như cú vọ kia nhìn sâu vào trong khoảng rừng núi, trên miệng liên tục lẩm bẩm:

- Hy vọng cuối cùng, chỉ cần anh thành công chúng ta đều được cứu sống…

Hai hàng mồ hôi hai bên Tòng Lĩnh chảy dài, Tòng Lĩnh tiếp tục cúi xuống vần tảng đá dưới chân nói:

- Nào mọi người, tiếp tục thôi, đừng suy nghĩ linh tinh…


Đám phu vác nghe thấy lời này cũng đều bừng tỉnh trở lại thực tế, đều gật đầu bắt tay tiếp tục vào công việc thường lệ.



Trong ngọn tháp đá lúc này, Vũ Minh há miệng chốc chốc hồi lâu theo chu kỳ, hắn lại thu cổ về và ngậm miệng, không tiếp tục hấp phệ lũ linh hồn nữa. Bởi vì theo như thường lệ, nếu là trước kia Vũ Minh hiếm hoi mới có thể hấp phệ một linh hồn, thì bây giờ lực hấp phệ của hắn đã tăng lên nhiều lần. Chỉ chưa đầy một chốc, lũ linh hồn Vũ Minh thu vào miệng, hấp thụ vào cơ thể, thứ chất lỏng trắng sệt đã lấp đầy kinh mạch hắn. Khiến hắn không thể thừa thụ.

Những lúc hắn không còn hấp phệ lũ linh hồn kia nữa, lũ linh hồn không bị thứ gì dọa chạy. Cho nên chúng lại tiếp tục theo đường quen lối cũ, gầm gào nhao nhao lao vào muốn cắn nuốt Hồn Thể Vũ Minh.

Nhưng mà Hồn Thể Vũ Minh qua một lúc tẩm bổ đã lớn mạnh hơn rất nhiều rồi, đối với thứ công kích tầm thường của lũ linh hồn, Hồn Thể Vũ Minh đều không hề mảy may lo sợ. Hồn Thể của Vũ Minh bây giờ khó nuốt cứng rắn dày như da trâu, khiến lũ linh hồn muốn đơn giản cắn nuốt cũng không xong.

Qua một đoạn thời gian như hoàn thành xong chu kỳ Vũ Minh theo thói quen lại chuẩn bị hướng lũ linh hồn tiếp tục cắn nuốt. Nhưng có điều đúng vào lúc này, thứ ở trung tâm ngọn tháp hình như đã phát hiện ra điều bất ổn.

Lũ linh hồn nó kiểm soát trong ngọn tháp này vô số năm tháng đã vô cùng quen thuộc. Qua một hồi công kích kẻ thù, nó phát hiện ra không ngờ số lượng linh hồn mà nó quản lý đã có sự giảm sút rõ rệt. Mà kẻ thù vẫn cứ trơ chọi như vậy không hề tổn hại. Nó là một thứ có linh tính, tất nhiên sẽ cảm giác được điều bất ổn trong này.

Cho nên khi Vũ Minh đang chuẩn bị tiếp tục hướng tới lũ linh hồn tiếp tục thôn phệ. Nó lập tức điều khiến cho lũ linh hồn kia quay ngược trở lại tránh xa Vũ Minh.

Lũ linh hồn lại tiếp tục quay mòng mọng thành một cái vòng xoáy xung quanh nó, lúc này cảm giác phẫn nộ của nó đã biến mất thay vào đó là sự e dè đến mức đáng sợ. Thậm chí đối với Vũ Minh nó còn sinh ra cảm giác muốn bài xích, muốn quay đầu chạy.

Vũ Minh lúc này mở mắt ra nhìn chằm chằm vào thứ ở trung tâm ngọn tháp cười lạnh nói:

- Bây giờ mày mới phát hiện ra mọi chuyện sao, nhưng mọi thứ đã đến lúc quá muộn rồi!

Vũ Minh đứng dậy, dùng ánh mắt như hung thần nhìn chằm chặp vào thứ kia, hắn há miệng rộng ra hướng lũ linh hồn đang vây quanh thứ kia tiếp tục thôn phệ. Một cỗ hấp lực khủng bố từ miệng Vũ Minh trào ra, thứ kia cảm giác được điều này liền khống chế lũ linh hồn chạy trốn. Nhưng cũng là không ăn thua, vô số tia linh hồn đều không chạy thoát khỏi, đều bị Vũ Minh rút về phía này.

Rít rít!

Thứ kia vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ, điều khiển lũ linh hồn chạy trốn vừa liên tục kêu lên. Lũ linh hồn lúc này nháo nhác bạo loạn, khung cảnh bên trong ngọn tháp đá đều trở nên hỗn độn lạ thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui