Bãi đỗ xe.
Tất Mặc Ngôn vòng qua khóm cây cảnh được cắt tỉa ngay ngắn, đi qua bồn hoa được xếp đặt đẹp đẽ, vừa móc chìa khóa xe ra khỏi túi, vừa đi về hướng chiếc xe yêu quý của mình.
Sau đó, anh dừng lại. Cảnh tượng trước mắt khiến người ta kinh ngạc, Tất Mặc Ngôn hơi nhướn mày, chầm chậm đi đến gần.
Bốn năm người đang vây quanh chiếc xe hơi sang trọng màu đen của anh, không phải là trộm xe, mà là cầm máy ảnh, chiếu đèn, giơ tấm phản quang, còn trên mui trước chiếc xe của anh có cô gái bán nude mặc váy hai dây kiểu tây đang nằm tựa vào đó.
Chụp ảnh quảng cáo? Ở chỗ này? Còn trưng dụng cả xe của anh?
Tất Mặc Ngôn lạnh lùng liếc đám người này một cái, cất giọng nói: “Xe của tôi không thiếu phụ nữ”.
Cô gái đang nằm trên mui xe nghe thấy liền cười, từ kiểu cười khúc khích đến kiểu cười lớn tiếng sảng khoái, giống như là cô ta đã nghe thấy chuyện gì rất buồn cười vậy.
Nhiếp ảnh gia đang nhập tâm dồn toàn bộ sức chú ý gắng sức bấm máy thấy vậy tức giận, anh ta khua khoắng tay, lớn tiếng càu nhàu với cô gái kia: “A Ly, cô đừng cười nữa, phải gợi cảm, gợi cảm có biết không? Vừa mới có được tý cảm xúc đã bị cô cười làm cho mất sạch rồi”.
“Nhưng mà rất buồn cười mà.” Cô gái tên A Ly kia hơi chu miệng lên, nhõng nhẽo trách móc, cô ta nhìn sang Mặc Ngôn, nói một tiếng: “Hi, thật trùng hợp”.
Phải rất trùng hợp, Tất Mặc Ngôn bặm môi, cô gái này là hàng xóm nhà anh, ở ngay đối diện, nhưng anh không biết tên của cô ta, thậm chí còn coi như sống gần như vậy, nhưng anh cũng mới chỉ có gặp qua cô ta hai lần, mỗi lần nhìn thấy cô ta luôn trang điểm lộng lẫy rực rỡ quyến rũ, cô ta rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, đến mức anh còn nghe được cả những lời tán gẫu của mấy người khác trong tòa nhà, đoán cô ta nhất định là loại phụ nữ được bao nuôi.
Tất Mặc Ngôn không có hứng thú với tin đồn kiểu buôn chuyện này, cũng không hứng thú với cô gái này. Nhưng anh thực sự không ngờ rằng, hóa ra cô ta là người mẫu.
Một cô gái với dáng dấp trợ lý đi đến, thương lượng với Tất Mặc Ngôn về chuyện mượn chiếc xe của anh dùng một chút. Bọn họ đang chụp ảnh bìa tạp chí, nhưng đạo cụ chuẩn bị ban đầu chụp mãi mà không tạo ra được hiệu quả mong muốn, sau đó phát hiện ra chiếc xe này kết hợp với người mẫu rất được, liền mượn dùng một chút.
“Chỉ chiếm dụng thêm một chút thời gian nữa là được rồi, chúng tôi có thể trả một ít chi phí.” Trợ lý nhiếp ảnh cẩn trọng rụt rè nói.
“Các cô dự định trả bao nhiêu?”, Tất Mặc Ngôn thật thà không khách khí hỏi.
“Ý...” Trợ lý nhiếp ảnh vội vàng quay đầu nhìn sang nhiếp ảnh gia, đáng tiếc nhiếp ảnh gia chỉ tập trung nhìn vào ống kính, mấy người khác cũng đang nhốn nháo bận rộn làm việc, không ai rảnh để ý đến cô ta.
“Dù gì tiền có thể trả cũng chẳng đủ để mua chiếc bánh xe, Tiểu Hương chi bằng cô lấy thân ra trả, giặt đồ nấu cơm cho anh chàng đẹp trai để trả nợ là được rồi.” A Ly kia lại cười tiếp, đưa ra chủ ý vớ vẩn.
Trợ lý tên là Tiểu Hương đỏ ửng mặt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tất Mặc Ngôn, ấp a ấp úng không biết nói gì cả.
Tất Mặc Ngôn liếc nhìn A Ly một cái, thấy cô ta trưng ra bộ dạng vô tội, lại bị nhiếp ảnh gia giận dữ gầm lên, mà cô trợ lý nhỏ bé ở trước mặt này căn bản chẳng ai đoái hoài đến, Tất Mặc Ngôn cuối cùng thỏa hiệp, nói với Tiểu Hương: “Tôi cho các cô mười phút”.
Trợ lý cuống quýt gật đầu cảm ơn, lao đi báo với nhiếp ảnh gia.
“Mười phút? Mười phút làm sao mà đủ được?”, nhiếp ảnh gia càu nhàu.
“Anh bớt thừa lời đi, chụp nhanh lên là sẽ đủ.” Tất Mặc Ngôn khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
Nhiếp ảnh gia bị khí thế áp bức của anh dọa cho rụt cổ lại, ngậm miệng nhanh như bay. Tất Mặc Ngôn quay đầu nhìn chiếc xe của mình, A Ly đang nằm trên mui xe nhìn anh cười.
Nhiếp ảnh gia cuồng loạn bấm tách tách tách: “Biểu cảm này rất tốt, tiếp tục, phải quyến rũ một chút, chỉ xinh đẹp không không được, phải gợi cảm, mềm mại một chút, ánh mắt mơ màng hơn chút”.
A Ly chớp mắt, nhìn Tất Mặc Ngôn, đột nhiên lại không nhịn được cười.
Nhiếp ảnh gia lại nổi điên: “A Ly, đừng có cười, rốt cuộc thì cô có biết thế nào là gợi cảm không, uể oải lười nhác một chút, thả lỏng ra. Đừng nhìn anh ta nữa, đừng cười...”.
“Đã mặc ít lắm rồi, thế này vẫn chưa gợi cảm à, rốt cuộc phải như thế nào chứ.” A Ly bĩu môi, cũng thấy hơi bực mình. “Chẳng khác mấy so với không mặc gì, tôi thấy hơi lạnh.”
“Lạnh thì cô nhanh lên một chút, hãy tưởng tượng là cô đang hẹn hò với bạn trai mình, hai người đang thân mật ở trước xe, anh ta đang nhìn cô, cô muốn khiến huyết mạch của anh ta sôi sục, dụ dỗ anh ta, nào nào, hai vai thả lỏng ra hơn một chút nữa... nhìn tôi nào, tốt, tốt, như thế này tốt hơn một chút rồi, gần được rồi, khẽ chớp mắt...”
“Ngày lạnh như thế này, nếu như đàn ông cùng với phụ nữ thân mật kiểu này, phụ nữ chắc sẽ đánh chết anh ta nhỉ?”
A Ly lại vẫn không tập trung phát biểu một chút cao kiến.
“Không được, không được, tại sao cứ cảm thấy thiếu một chút.” Nhiếp ảnh gia điên cuồng gãi đầu, khá là nóng nảy.
Trợ lý ở bên cạnh rụt rè: “Thực ra tôi cảm thấy rất xinh đẹp rồi, rất đẹp, rất đẹp, có thể hạ gục một đống đàn ông, được rồi đó nhỉ?”.
“Cô hiểu cái quái gì chứ?” Nhiếp ảnh gia cào cào tóc, “Cái cần là hương vị, hương vị của sự gợi cảm quyến rũ”.
“Vậy, hay là kéo váy lên cao hơn một chút.”
“Không được, kéo thêm nữa thì sẽ lộ hết cả! Tôi có cần phải cởi sạch ra rồi chụp tiếp không?” A Ly nghe thấy kiến nghị này rất bất mãn.
Tiểu Hương ở bên cạnh gắng sức nháy mắt ra hiệu với cô ta, ý bảo cô ta đừng có chống đối, hãy nghe lời nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia đang muốn nói, Tất Mặc Ngôn ở bên cạnh đột nhiên cởi áo vest ra, đi qua đó dùng áo khoác bọc A Ly lại, A Ly kinh ngạc, vô thức ôm lấy chiếc áo đó.
Chiếc áo này hơi rộng so với A Ly, cô ta ôm lấy, chỉ lộ ra cánh tay trắng như tuyết và cặp chân nhỏ dài. Mọi người kinh ngạc nhìn sang, Tất Mặc Ngôn lại lạnh lùng nói: “Như thế này là được rồi, mau chụp, tôi đang bận”.
Nhiếp ảnh gia giống như tỉnh mộng, đột nhiên trở nên hưng phấn. Đúng, như thế này là được rồi!
Chiếc áo vest bọc lấy A Ly, hoàn toàn che lấp chiếc váy kiểu tây, phần thân thể được che đậy đi nhiều hơn so với chiếc váy ban đầu, nhưng lại giống như có hơi thở nam tính đang che chở cho cô ta, thân thể kiều diễm bên dưới chiếc áo khoác ngoài khiến người ta giả tưởng, giống như bên dưới căn bản chẳng mặc gì cả, thêm vào đó là biểu cảm kiểu ngây thơ vô tội của A Ly...
Đúng, chính là kiểu gợi cảm này, sự dụ dỗ tự nhiên!
Nhiếp ảnh gia điên cuồng bấm máy một trận.
A Ly cong khóe môi lên, ôm lấy chiếc áo khoác ngoài, híp mắt cười thỏa mãn.
Cô nghĩ, ấm áp hơn nhiều rồi.
Nhiếp ảnh gia lớn tiếng kêu: “Rất tốt, vô cùng tốt, duy trì biểu cảm này”. Giống như một cặp nam nữ hoan ái, người phụ nữ ngọt ngào xinh đẹp vừa mới bị chinh phục.
Ảnh chụp thuận lợi, nhanh chóng thu dọn.
Tất Mặc Ngôn thu hồi áo khoác và xe của anh, trợ lý Tiểu Hương một mực gật đầu khom eo nói cảm ơn, A Ly không để ý được đến chuyện cám ơn, bèn nhảy xuống khỏi mui xe rồi chạy thẳng đến chỗ để quần áo của mình, mặc chiếc áo phao dài lên, đội mũ vào, nữ thần bán nude gợi cảm chớp mắt cái đã biến thành cô gái nhà lành được bọc chặt kỹ càng và cẩn thận.
Tất Mặc Ngôn lái chiếc xe vòng ra khỏi bãi đỗ, từ xa nhìn thấy A Ly lắc đầu với nhiếp ảnh gia, không biết là đang nói gì, sau đó cô ta xách túi của mình lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tất Mặc Ngôn quay đầu lại, chuyên tâm lái xe.
Vừa rồi ở gần, anh cảm giác được, A Ly, là Hồ tộc. Một con tiểu hồ ly của Hồ tộc có khí tức rất nhạt.
Biểu cảm cô ta nhìn anh, hình như không biết anh là Thần tộc. Hoặc là, cô ta che giấu quá tốt?
Tất Mặc Ngôn không phải là người láng giềng thân thiện dễ gần, anh rất ít giao thiệp với hàng xóm xung quanh, bao gồm cả cô tiểu hồ ly đối diện nhà kia nữa.
Từ sau lần tình cờ gặp nhau đó, anh không hề gặp qua cô ta nữa, rất ít nghe thấy động tĩnh ở nhà đối diện, cũng không nhìn thấy có ai của Hồ tộc đến tìm cô ta, nhưng anh chẳng bận tâm, anh không có thiện cảm gì đối với Hồ tộc, cũng không dự định có qua lại gì với bọn họ ngoại trừ việc công ra.
Ngày hôm đó, cuối tuần được nghỉ.
Tất Mặc Ngôn pha cốc cà phê, cầm cuốn sách ở nhà đọc giết thời gian, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có người nhấn chuông. Anh đặt sách xuống, ra mở cửa.
Thân là thái tử gia của vua Địa Phủ, trước khi mở cửa Tất Mặc Ngôn chưa từng nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, bởi vì yêu ma quỷ quái không cần nhìn anh cũng có thể phát giác ra được, nếu là loài người, thì bất kỳ ai đến cũng chẳng vấn đề gì.
Nhưng anh nhầm rồi. Anh rất hối hận vì mở cánh cửa này.
Đến tìm anh là loài người.
Phụ nữ! Phụ nữ trung niên! Những mấy người phụ nữ trung niên! Những người phụ nữ trung niên trang điểm giống hệt nhau!
Vừa mở cửa, mấy đường nước trắng lạnh băng liền tạt đến anh. Vừa tạt nước, người phụ nữ đứng đầu kia vừa lớn tiếng chửi: “Hồ ly tinh thối tha không biết xấu hổ, dám dụ dỗ chồng bà! Lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau còn dám đến gần chồng bà, thì bọn bà sẽ tạt axit!”.
Tất Mặc Ngôn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn quần áo bị tạt ướt trên người, rồi ngẩng đầu lên khách khí hỏi bọn họ: “Muốn chết sao?”.
Mấy bà đó nhìn thấy người ra ngoài lại là anh chàng đẹp trai trẻ trung, sớm đã đần mắt ra rồi. Nghe thấy lời chào hỏi lạnh lẽo u ám này thì càng giật thót mình.
Mấy người chụm đầu thì thầm nhỏ tiếng lẩm bẩm “tìm nhầm rồi?”, “Rõ ràng nói chính là chỗ này”, “Chuyện quái gì vậy?”, “Cô ta còn nuôi đàn ông?”.
Tất Mặc Ngôn không có lòng nhẫn nại nghe bọn họ thảo luận, anh lại rất khách khí nói: “Cút”.
Mấy bà kia cuống quýt chạy mất. Vừa chạy vừa nói: “Tìm lại tay thám tử kia, anh ta thăm dò tin tức gì vậy?”, “Rõ ràng đúng là chỗ này, nhưng nói là cô ta sống một mình mà”.
Mấy người phụ nữ kia chạy xuống dưới lầu. Tất Mặc Ngôn nhìn quần áo của mình, nhíu chặt mày lại, thực đúng là tai họa không đâu. Vừa muốn đóng cửa, cửa phòng đối diện mở ra, cái đầu thò ra ngoài cửa.
Mái tóc dài đen bóng mềm mượt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, cô gái tên A Ly rõ ràng nghe thấy động tĩnh vừa rồi, nên nhìn sang Tất Mặc Ngôn, thè lưỡi: “Anh dụ dỗ chồng của người khác à?”.
Tất Mặc Ngôn đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện. “Sợ là kẻ bọn họ muốn tìm chính là cô, hồ ly tinh.”
A Ly nhíu mày, khuôn mặt không vui. “Anh mới là hồ ly tinh đó, tôi chính là cô gái bình thường.” Mắng xong cô ta liền đóng cửa đánh rầm một tiếng.
Tất Mặc Ngôn sững sờ.
Cô ta không biết?
Cô ta không biết mình là Hồ tộc sao?
***
Cùng một ngày, trong nhà Tiểu Ma Vương Nghiêm Cẩn, anh đang ôm bà xã Mai Khôi xem phim đĩa dài tập.
Trên thực tế, Mai Khôi đang xem phim, còn anh thì đang xem Mai Khôi và giở trò lưu manh.
Mai Khôi gạt bàn tay đang ở trước ngực mình của anh ra, đột nhiên nói: “Ông ta lại xuất hiện rồi”.
“Cái gì?”
“Hỗn Độn Thiên Thần.” Nghiêm Cẩn thất kinh, nhảy xuống khỏi sofa, chạy đến bên cửa sổ nhìn. Giáng mây đỏ tràn ngập đường chân trời, chiếu ra ánh sáng huy hoàng rực rỡ chói mắt.
Mai Khôi đi đến bên cạnh anh, nhìn sang ánh hào quang nơi chân trời thở dài.
Mấy năm nay, có vài lần bầu trời đỏ rực với giáng mây, Mai Khôi dùng năng lực tâm ngữ thử truy tìm tung tích nhưng không có tác dụng lắm, song thấp thoáng có thể nhìn trộm được chút cảm xúc.
Hỗn Độn Thiên Thần xuất hiện như thế không phải là đại nộ thì là đại hỷ. Nhưng khi ông ta ẩn trong đám người, căn bản là chẳng có cách nào truy tìm được sự tồn tại của ông ta.
Cô nhìn trộm được tâm ý của ông ta, chỉ có một lần. Lần đó cô đã biết thân thế của mình rồi, cũng biết hôm đó trời chiếu giáng mây đỏ chính là dấu hiệu ông ta xuất hiện, cho nên lần đó cô vừa nhìn thấy liền phóng mở ý thức toàn lực truy đuổi dấu vết, nhưng nhanh chóng bị ông ta phát giác, đá cô ra ngoài.
Đúng vậy, đá.
Khi đó cô cảm thấy mình giống như bị người ta đạp một nhát vào lồng ngực, gần như không thở nổi.
Khi đó, cô nhìn trộm được.
Hỗn Độn Thiên Thần đang tìm một người, một người phụ nữ.
Tin tức này khiến nhóm Thần tộc Cửu Thiên Huyền Nữ và Nghiêm Lạc giật thót mình. Bọn họ vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, không biết Hỗn Độn Thiên Thần tính toán điều gì. Ông ta tìm ai? Muốn tìm kẻ thù?
Đáng để cho ông ta phí tâm tìm kiếm như thế chắc chắn không phải là người bình thường. Nhưng mà có ma thần nào nhập thế lẽ nào bọn họ không biết? Bọn họ bỏ sót tin tức quan trọng gì sao?
Là chính hay tà? Là họa hay phúc?
Mọi người đều thấy hơi lo sợ.
Đến giờ, Hỗn Độn lại xuất hiện, Mai Khôi lại một lần nữa nỗ lực thăm dò tâm tư của ông ta.
“Ông ta tìm thấy rồi!”
Trong lòng ông ta vui mừng điên cuồng, ý thức không che giấu toàn bộ.
“Ông ta ở đâu?”, Nghiêm Cẩn hỏi.
Lời vừa nói ra, cậu liền nhìn thấy Mai Khôi nhăn nhó mặt. Cô lại bị đá rồi.
“Tên khốn chết tiệt!” Nghiêm Cẩn rất tức gạn, dám ức hiếp Con Rùa Nhỏ nhà anh, đợi có cơ hội, anh nhất định sẽ đánh chết ông ta!
***
Vầng hào quang lưu chuyển nơi chân trời, cuối cùng dần dần mờ đi rồi tan biến.
Có vài sự việc đang chuẩn bị xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...