“Con Rùa Nhỏ...”
“Không phải, mẹ là mẹ con.”
“Ý, mẹ ơi, vì sao mẹ lấy trộm điện thoại của Con Rùa Nhỏ.”
“Mẹ đâu có trộm điện thoại của con bé, bọn mẹ đang dạo phố, con bé đi thử quần áo, túi xách để ở chỗ mẹ.” Mẹ chồng nàng dâu rất tình cảm, thật hiếm có, tiểu tử thối này nhà cô nên cảm kích đến rớt nước mắt mới đúng.
Nhưng mà Tiểu Ma Vương không hài lòng: “Mẹ, mẹ đừng có cả ngày dẫn vợ con đi khắp nơi. Ông già nghiêm túc trong nhà kia cũng rất trống trải cô đơn đó, mẹ phải vỗ về an ủi cho ông ấy mới được, nếu không bên ngoài sẽ có rất nhiều người gặp tai ương đó”.
“Con đừng có lo lắng thừa thãi, bản thân con quản không nổi bản thân của mình, lôi bố con vào làm gì chứ. Bố con trẻ tuổi đẹp trai người thấy người mê, ông già nghiêm túc gì chứ. Mẹ với ông ấy rất tốt.”
“Vậy à, con không quản nổi bản thân, cho nên mẹ à, mẹ dạy con dâu nhà mẹ cũng phải bớt thời gian để vỗ về an ủi ông xã anh tuấn phong độ và có một trái tim đầy khát khao của cô ấy một chút có được không?”
“Con trai, giữ gìn được khát khao của con có lợi cho sức khỏe cơ thể. Đừng trông chừng Mai Khôi quá chặt.”
“Làm gì có quá chặt, chỉ là bình thường thôi mà, mẹ xem lúc này chẳng phải là hai người đang dạo phố, còn con cô đơn không nơi nương tựa đợi máy bay sao?”
“Vì sao hôm nay đã quay về rồi?”
“Vâng, con làm xong việc rồi, vừa khéo mua được vé máy bay quay về.”
“Vậy về nhà ăn cơm nhé, lát nữa mẹ cùng Mai Khôi đi siêu thị mua đồ ăn.”
“Không cần, con muốn đưa Con Rùa Nhỏ ra ngoài ăn.”
“Vậy mẹ với bố con cũng muốn đi.”
“Không được, mẹ à, mẹ cần phải có mắt quan sát hơn chứ, người ta muốn làm kỳ đà cản mũi mẹ và bố, mẹ sẽ vui sao?”
“Không vui, bố con nổi giận thì rất khó dỗ dành.”
“Vậy con thì sao?”
“Mai Khôi chắc chắn sẽ không thấy sao cả, con bé biết mẹ nhớ con trai.” Người làm mẹ rất kiên trì: “Dù gì mẹ cũng đưa Mai Khôi về nhà, con muốn gặp vợ thì xuống máy bay cứ quay về”.
Trong lòng Nghiêm Cẩn bực bội, cậu trừng mắt nhìn điện thoại bị ngắt máy, nghiến răng gọi lại, nhưng điện thoại đã tắt máy rồi, mẹ quá nhẫn tâm, làm gì có ai đối phó với con trai mình như thế chứ. Cậu đâu phải là không về nhà, chỉ là tầng trên tầng dưới, rất thuận tiện mà. Hơn nữa cậu lần này đi công tác rất lâu, muốn thân mật với bà xã một chút trước, điều này có chỗ nào không đúng chứ?
Loa của sân bay thông báo cậu có thể lên máy bay rồi, Nghiêm Cẩn nhẫn nhịn, quyết định quay về rồi hẵng hay.
Xuống máy bay, Nghiêm Cẩn tiếp tục gọi điện thoại, mà điện thoại của Mai Khôi vẫn đang tắt máy. Nghiêm Cẩn nổi điên, kéo hành lý, mặt mũi đen sì hằm hằm bước ra khỏi cửa kiểm soát, dự định đầu tiên là phải lập tức về nhà tìm người mẹ không có lương tâm kia của cậu để lý luận tử tế một chút. Cậu đang chuyên tâm tức giận, đột nhiên trước mắt hoa lên, một bóng dáng nhỏ nhắn lao về phía cậu.
“Anh.” Người vẫn còn chưa lao đến, giọng nói nhẹ nhàng yểu điệu đã truyền tới rồi.
Nghiêm Cẩn vui ngoài mong đợi, vứt hành lý sang một bên, dang hai cánh tay ra ôm lấy Mai Khôi, tóc mái bằng cặp mắt to, nhìn cậu cười ngọt ngào như vậy, Nghiêm Cẩn chẳng nói lời nào, kéo bà xã vào lòng hôn thật lực.
Thuận theo tình thế, Mai Khôi ôm chặt lấy cổ cậu, rất nhiệt tình đáp lại nụ hôn ấy. Cậu đã đi hơn hai tuần lễ rồi, cô bé cũng thật sự rất nhớ cậu, nhưng cứ hôn thế này cậu lại mãi không chịu buông ra. Mai Khôi nghe thấy bên cạnh có người cười: “Trẻ tuổi mà, thật là nhiệt tình”. Cô bé xấu hổ, vỗ tay vào người cậu, nhưng cậu vẫn không buông, ôm cô bé lại càng chặt hơn, cuốn chặt lấy cái lưỡi nhỏ của cô bé.
Mai Khôi dùng chân đá đá cậu, cậu vẫn không thèm để ý. Mai Khôi nôn nóng, nói với cậu trong đầu: “Nếu còn không buông em ra, em sẽ tức giận đó”.
Cậu trả lời: “Anh sợ quá”, nhưng vẫn ôm cô bé không chịu buông.
“Thật sự tức giận đó.”
“Ừm, anh cũng thật sự là sợ.”
“Mẹ Tiểu Tiểu nói, nếu như em giận anh, mẹ hoan nghênh em đến sống với mẹ.”
Câu này khiến Nghiêm Cẩn cứng đờ, cuối cùng đành thả lỏng vòng ôm, cúi đầu lườm Con Rùa Nhỏ nhà mình, nhìn dáng vẻ vô tội của cô bé, không kìm nén được lại duỗi tay ra véo má cô bé: “Em là đồ phản bội, cuối cùng lại câu kết với mẹ già làm việc xấu, anh mới là chồng của em, gạt mẹ già đi có biết hay chưa?”.
Mai Khôi đỏ mặt cười, ôm lấy eo cậu lấy lòng: “Mẹ Tiểu Tiểu đâu có già chứ, anh đừng nói như vậy. Mẹ đối xử với em rất tốt, lúc anh không ở đây, đều là mẹ ở cùng với em. Chính vì anh thích nổi giận, nên mẹ Tiểu Tiểu mới luôn thích trêu anh”.
“Hừ.” Nghiêm Cẩn khuôn mặt không vui, nhặt hành lý dưới đất lên kéo, cánh tay phải ôm lấy Mai Khôi vừa đi vừa hôn: “Đó là mẹ anh thích chơi xấu, em xem làm gì có mẹ nhà ai lại thích trêu con trai mình tức giận chứ”.
“Đó là vì mẹ yêu anh mà, nếu không đã chẳng thèm để ý đến anh rồi.”
Nghiêm Cẩn gọi một chiếc xe, vứt hành lý vào cốp xe, kéo Mai Khôi lên xe: “Chúng ta không để ý đến bà ấy, về nhà thôi.” Cậu lại rất muốn hôn vợ, nhưng Mai Khôi dùng lực cấu cậu, không ngừng liếc mắt về phía tài xế ở phía trước, Nghiêm Cẩn cuối cùng cũng trở nên ngoan ngoãn, đổi chủ đề: “Em làm sao biết được mà đến?”.
“Mẹ Tiểu Tiểu tịch thu điện thoại của em rồi, còn oán với em anh bất hiếu, em liền biết chắc chắn là anh có gọi điện thoại về. Em muốn biết anh nói gì, liền nghe một chút suy nghĩ của mẹ Tiểu Tiểu, biết được anh đã quay về, liền tra thời gian chuyến bay, sau đó thì cứ đợi ở bên ngoài, lúc anh sắp đến em đã biết rồi.”
Nghiêm Cẩn vui mừng cười tươi, vẫn là Con Rùa Nhỏ nhà cậu lợi hại, chút đạo hạnh kia của mẹ thật sự không đáng để tâm.
Hai người về đến nhà, Nghiêm Cẩn vừa đóng cửa lại liền ấn Mai Khôi vào cửa phòng khách muốn thi hành chính pháp, Mai Khôi hoảng hốt tránh trái né phải, nhưng cuối cùng không địch nổi với vũ lực và thế tấn công lớn mạnh của tên côn đồ kia, sau vài chiêu đã bị lột sạch sẽ rồi.
Lúc cậu đi vào trong cô, Mai Khôi ôm chặt lấy đầu cậu, cắn môi nỗ lực nuốt tiếng rên rỉ xuống. Tuy ở trong nhà, nhưng mà trong phòng khách sáng trưng thông thống, khiến Mai Khôi luôn thấy xấu hổ vì không đủ riêng tư và an toàn. Thân thể của cô bé co chặt lại, khiến Nghiêm Cẩn ra sức vận động thở hồng hộc: “Bảo bối nhớ anh rồi phải không?”.
“Không phải, không phải.” Mai Khôi cật lực lắc đầu. Nghiêm Cấn lại dùng lực lần nữa khiến Mai Khôi bật hét “á” lên một tiếng, cậu nhíu mày lại khuôn mặt không hài lòng: “Không nhớ?”.
“Có nhớ, có nhớ.” Mai Khôi không phải là đối thủ của cậu, nhanh chóng đầu hàng mới là thượng sách.
“Nhớ không?”, Nghiêm Cẩn cười xấu xa: “Anh cũng rất nhớ em”.
Mai Khôi bị cậu làm cho thở không ra hơi, cuối cùng không nhịn được phải cầu xin: “Đổi, đổi địa điểm đi”. Nghiêm Cẩn hôn vợ, ngẫm nghĩ chỗ này cũng thật sự là không dễ “thi triển”, bèn ôm chặt lấy bà xã, cứ thân mật như thế mà chuyển đến trên sofa.
Mai Khôi chỉ cảm thấy trời long đất chuyển, chớp mắt cái đã bị ấn chặt lên sofa, tư thế như thế này khiến hai người tiếp xúc với nhau càng thân mật hơn. Cô bé ôm lấy bờ vai rộng của cậu, không kìm nén được lớn tiếng kêu rên. Nghiêm Cẩn trong lúc bận rộn đột nhiên nhớ đến chuyện quan trọng: “Lát nữa nhớ nhắc anh, điện thoại ngắt đi, di động tắt đi, không thể để mẹ tìm được chúng ta. Mấy ngày này em là của một mình anh”.
Mai Khôi vùi đầu vào hõm vai cậu, ôm lưng cậu, vừa thở dốc vừa nói: “Mẹ rất bận, không rảnh để quản anh. Hôm nay em giúp mẹ mua mấy bộ đồ nội y xinh đẹp, còn cố ý bảo mẹ thử lúc bố Nghiêm Lạc sắp về nhà, kết quả bố Nghiêm Lạc nhìn thấy rồi...”.
Nghiêm Cẩn đột ngột đừng lại, không thể tin được nhìn sang Mai Khôi, Mai Khôi bị cậu nhìn đến mức trong lòng run rẩy, vào lúc thân thể đang có cảm giác bị cậu treo lơ lửng như thế, cũng rất khó chịu, cô bé không kìm được vặn vẹo, có chút thấp thỏm hỏi: “Làm sao vậy?”.
Nghiêm Cẩn trưng ra khuôn mặt cười rạng rỡ, bắt đầu dùng sức vận động, gắng sức giáo huấn vợ: “Con Rùa Nhỏ, em xấu quá đó, gian xảo quá đó...”. Cô bé bị cậu giày vò thét lên, bất giác không tự chủ vặn vẹo cơ thể, nghe thấy Nghiêm Cẩn tiếp tục nói: “Anh yêu em quá đi... Chúng ta cũng phải rất bận, không rảnh để ý đến bọn họ”.
Mai Khôi bị quấy rầy đến cuối cùng thì rất hối hận đối với việc bản thân mình nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, vẫn là mẹ Tiểu Tiểu nói đúng, tuyệt đối không thể quá giúp đỡ tên ma đầu này, nếu không cậu sẽ làm phiền chết người ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...