Giang Túng kinh ngạc ngồi xổm nâng hai má Nhạc Liên lên quan sát tỉ mỉ, Nhạc Liên ngoan ngoãn ngồi xếp bằng, hai tay vịn eo Giang Túng.
“Ca, ngươi gầy đi.” Nhạc Liên đau lòng nặn nặn phần eo gầy gò, xương hông lại càng thêm rõ ràng.
“Là tận tâm vì ngươi nên mới gầy đi.” Giang Túng đè Nhạc Liên nằm xuống, “Nằm nghỉ đi, vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại, ta đi lấy một chút đồ ăn.”
Tầm mắt Nhạc Liên cố định nhìn theo thân thể yếu đuối mong manh đang lảo đảo bước ra cửa.
Không lâu lắm, Giang Túng bưng một mâm thức ăn chay cùng sườn non tiến vào, gắp mấy miếng sườn mềm nhỏ vào chén cho Nhạc Liên, sau đó không chờ đợi được nữa liền cầm đũa lên ăn.
Từ nghèo đói hóa giàu sang rất dễ, giàu sang hóa nghèo đói mới khó, cái thôn trang nhỏ bé trên đảo này vốn không có nhiều đồ ăn ngon.
Nhạc Liên chỉ thấy hắn ăn, thỉnh thoảng gắp cho mình một vài miếng.
“Ngươi đã ngủ suốt mấy ngày, Giản lão bản có đến xem qua, ta thay ngươi xử lý xong chuyện dầu cam rồi.”
Thời điểm thay y phục cho Giang Túng Nhạc Liên có nhìn thấy một tờ văn khế rơi ra khỏi lồng ngực, tỉ mỉ suy nghĩ một chút là có thể biết được ý muốn của Giang Túng, Nhạc Liên xử lý thỏa đáng chuyện làm ăn, định ngày giờ giao nhận tiền hàng cùng Giản lão bản, cuối cùng mới mang theo Giang Túng lên thuyền trở về.
Nhắc tới Giản Tới, sắc mặt Giang Túng liền cứng đờ.
“Hắn không có nói gì với ngươi sao.” Giang Túng kéo khóe môi cứng ngắc cười cười, tiếp tục lùa cơm vào miệng.
“Không có gì quan trọng.” Nhạc Liên hơi nhíu mày, “Chỉ là trong lời nói có chút quan tâm tới ngươi, nghe không thoải mái cho lắm.”
Tâm tình Giang Túng liền thả lỏng, trong lòng thầm biết dục vọng độc chiếm của tiểu hài nhi này cường đại, ánh mắt mỗi lần nhìn mình thân thiết cùng Giang Hoành đều tràn ngập đố kỵ, nếu như để cho hắn biết chuyện xảy ra giữa mình và Giản Tới, thật không biết hắn sẽ náo loạn như thế nào.
“Do ta đẹp.” Giang Túng dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chà xát hai má Nhạc Liên, “Ca của ngươi đẹp như vậy, phóng tầm mắt ra cả Nam An cũng khó kiếm được người thứ hai, thường được người khác để tâm tới cũng là chuyện thường tình.”
Nhạc Liên cọ cọ lại, ôm Giang Túng từ phía sau, cằm để lên bả vai Giang Túng, nhìn hắn ăn cơm.
Giang Túng gắp một khối sườn non đút cho Nhạc Liên, thầm quát: “Sau này ngươi phải hầu hạ ta ăn cơm.”
Nhạc Liên cọ sát vành tai Giang Túng, nhẹ giọng đáp ứng: “Được, ta cứ nghĩ rằng sẽ mất đi ngươi.”
Giang Túng quay đầu lại: “Còn làm nũng, trở về giường nằm, đợi lát nữa ca sẽ đi sắc thuốc cho ngươi.”
“Không cần, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.” Nhạc Liên vẫn cứ dính lấy hắn.
Hai người lằng nhằng một hồi, liền cùng nhau nằm trên giường nhỏ.
“Mười vạn cân bột trân châu bị tổn thất.” Nhạc Liên suy nghĩ một chút, “Việc này giao cho ta đi, trong tay chúng ta có hai mươi vạn cân, hẳn không có vấn đề gì.”
Giang Túng cười khẽ: “Không cần ngươi làm nữa, ta có biện pháp, hai chiếc thuyền hàng đi trước ta đã sớm dặn bọn họ cập bến ở Như huyện.”
Ánh mắt Nhạc Liên sáng lấp lánh nhìn Giang Túng: “Ngươi thật thông minh, có ngươi bên cạnh ta thật vô dụng.”
“Ngươi vẫn có một chút hữu dụng.” Giang Túng vươn mình nằm nhoài bên người Nhạc Liên, “Ngươi biết ta muốn làm gì sao?”
Nhạc Liên nói: “Như huyện là nơi sản xuất rất nhiều lưu ly Bích Thủy, giống trân châu ở Triều Châu như đúc, nếu là ta, sẽ trực tiếp dùng lưu ly Bích Thủy, giá rẻ hơn, lúc trước chúng ta đã từng thảo luận qua, là ngươi không cho ta làm.”
“Đúng vậy, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, dùng lưu ly Bích Thủy giả mạo dù sao cũng tốt hơn bếp lò hôi rất nhiều.”
Sản lượng của lưu ly Bích Thủy rất lớn, thường được dùng làm ngói ở những gia môn giàu có, Giang Túng đã đặt cọc tiền trước cho một khách nhân, giành được một trăm ngàn cân lưu ly Bích Thủy, đã vận chuyển đến kho hàng chứa trân châu Triều Châu, thuê một đội xe ngựa, đi đường bộ mang về kinh thành.
Đội tiêu phu cùng người chăn ngựa đều nghĩ ba mươi vạn cân đều là trân châu Triều Châu, căn bản không nghĩ tới trong đó có mười vạn cân lưu ly Bích Thủy.
——
Hai người tìm một tiểu lâu, ban đêm ấm áp, không nhịn được cùng nhau lăn tới lăn lui.
Trên người Nhạc Liên bọc một lớp vải thuốc, vô tội nắm tay Giang Túng thỉnh cầu: “Túng ca, ngươi tự mình động đi.”
“Càng ngày ngươi càng biết cách gây khó dễ cho ta.” Giang Túng nhân nhượng hắn, tránh xa vết thương, đỡ eo Nhạc Liên cưỡi lên.
“Nếu không phải thấy ngươi bị thương, làm sao ta có thể nhường cho ngươi nằm dưới.” Giang Túng cúi người khiêu khích bên tai Nhạc Liên, “Ca sẽ làm rất tốt, khiến cho ngươi không bao giờ quên được một lần nằm dưới này.”
“Sau này sẽ để cho ca ca động.” Nhạc Liên vươn mình đè Giang Túng dưới thân, ngậm lấy đôi môi đang nói lời lẳng lơ của Giang Túng.
Thời điểm đang làm chuyện quan trọng tiểu hài nhi này cứ nũng nịu gọi ca ca, vừa kêu một tiếng đã khiến cả thân thể Giang Túng như mềm đi, trong lòng ngọt mềm thanh thúy như thác nước, Giang Đại thiếu gia thích mềm không thích cứng.
——
Ngủ đến nửa đêm, cả hai bị tiếng la hét trên đường đánh thức, Nhạc Liên chống giường ngồi dậy, Giang Túng nghiêng người ôm lấy Nhạc Liên, người trong ngực hơi động, cánh tay liền siết chặt lại.
Nhạc Liên cúi người hôn thái dương Giang Túng một cái: “Ngươi ngủ đi, ta đi ra ngoài nhìn một chút.”
Giang Túng lẩm bẩm nói thầm: “Đi đâu, ta lạnh….”
“Chờ ta.” Nhạc Liên nhét kín góc chăn cho Giang Túng, cầm lấy thanh đao hoa văn đỏ rực bên gối, nhẹ giọng bước ra cửa.
Đèn đường sáng choang, có một nhóm lớn đang cầm đại đao bạo hành đánh đập dân làng, phá vỡ cửa thành, trên đầu mỗi người đều ghim một cái lông gà màu đen.
Nhạc Liên tránh vào chỗ tối, cau mày nhìn bạo động ở phía dưới: “Tạo phản?”
Bên người truyền đến tiếng bước chân huyên náo, Giang Túng khoác ngoại bào, nhỏ giọng đi tới bên người Nhạc Liên, rũ mắt nhìn chằm chằm bạo động bên dưới, hít một ngụm khí lạnh: “Hắc linh quân.”
Kiếp trước Cảnh vương, Tĩnh Xuyên hầu cùng một đảng bị đuổi tận giết cùng, diệt trừ cả gia tộc.
Kiếp trước hắc linh quân bạo động, Tĩnh Xuyên hầu mang quân theo trấn áp, lại nhận được tin tức triệu hồi khẩn cấp từ kinh thành, lúc đó Tùy tiểu Hầu gia người mặc giáp chiến, mang theo 20 ngàn thiết kỵ đuổi đến kinh thành, bị kết tội phản quân.
Kinh thành bình yên vô sự, kim lệnh triệu hồi khẩn cấp kia là giả, một cái bẫy.
“Nhạc Liên.” Giang Túng nhẹ giọng hỏi hắn, “Nếu như đối phương là Tĩnh Xuyên hầu Tùy Lam, ngươi có bao nhiêu phần thắng.”
Nhạc Liên ôm bả vai Giang Túng, thay hắn mặc kỹ xiêm y, tránh bị phong hàn, “Không biết, nhưng mà ta cũng không kém.”
Đáy mắt Giang Túng thâm thúy: “Tốt.”
——
Cẩn Châu, hiệu buôn Tung Hoành.
Gần đây thời điểm thay y phục Giang chưởng quỹ thường tránh người, ép bọn nha hoàn ra ngoài, không cho phép người khác hầu hạ.
Giang Hoành một thân trường sam rộng rãi, ngồi ở tiền đường hiệu buôn lật sổ sách.
Mới vừa mở cửa không lâu, ngoài cửa có tiếng người gọi “Tiểu Giang chưởng quỹ.”
Giang Hoành nghe thấy âm thanh này đến phiền, ném sổ sách phất tay áo bước đi.
Dạ Ảnh bưng một chung canh nóng, bước vào ngưỡng cửa: “Tiểu Giang chưởng quỹ, đây là canh sườn hầm nấu bí đao, Hầu gia kêu ta mang đến cho ngài nếm thử.”
Giang Hoành giống như thấy ôn thần, đứng cách xa vài bước, cau mày nói: “Đừng đưa tới nữa, Hầu gia sự vụ bận rộn, để ý đến một tiểu thương đê tiện như ta làm gì.”
Dạ Ảnh đặt chung canh nóng lên bàn, đỡ Giang Hoành ngồi xuống, xoa tay lấy lòng: “Tiểu Giang chưởng quỹ, lần trước chỉ là hiểu lầm thôi, Hầu gia của chúng ta thường nghĩ đến ngài, đúng rồi, vài ngày trước còn đưa thuốc trị thương đến cho ngài.”
Dạ Ảnh lại nhắc tới chuyện cũ, trong phút chốc mặt Giang Hoành lại đỏ ửng, ném đi sổ sách trên bàn, mí mắt cùng chóp mũi ửng hồng, hít thở không thông.
Hắn vốn nghĩ Tĩnh Xuyên hầu là người chính trực, nhưng không ngờ lại là loại hạ lưu bại hoại, cho dù hắn là ruột thịt của Hoàng hậu nương nương, hoàng thân quốc thích, nhưng quân tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Giang Túng cực hận Tùy tiểu Hầu gia, nhưng dân đen không thể tranh luận cùng quan triều, chịu oan ức cũng không thể làm được gì.
Hắn đã viết rất nhiều phong thư kể khổ cho đại ca, nhưng đã rất lâu rồi Giang Túng vẫn chưa hồi âm, cha không thương mẹ không yêu, hiện tại đại ca cũng không quan tâm, Giang Hoàng cực kỳ tủi thân.
“Thuộc hạ tham kiến Hầu gia.”
Giang Hoành vừa quay đầu lại, thấy Tùy tiểu Hầu gia đang đứng trước tấm bình phong, toàn thân khoác giáp bạc.
Tùy Lam ném trường thương cho Dạ Ảnh: “Ngươi ra ngoài đợi ta.”
“Vâng.” Dạ Ảnh khom người lui ra ngoài.
Tùy Lam ngồi trên ghế thái sư, múc một chén canh sườn nhỏ từ chung canh, thổi nguội đưa cho Giang Hoành.
Đi chiến trường cũng được hầu hạ đến quen, bây giờ chăm sóc người khác tay chân có hơi thô kệch, Tùy tiểu Hầu gia bưng chén canh, gương mặt sương lạnh uy nghi hiện ra vài phần ngượng ngùng.
Giang Hoành không dám làm trái, nhưng trong lòng khó chịu bứt rứt, không được tự nhiên nhận lấy chén canh, đứng dậy cung kính nói tiếng cám ơn Hầu gia ban thưởng.
“Tiểu Hoành…” Tùy Lam giơ tay lên muốn chạm lấy vành tóc, Giang Hoành lại lui ra xa, giương đôi mắt đề phòng nhìn hắn.
“Ngài gọi tiểu nhân là gì?” Giang Hoành kinh ngạc nhìn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...