Bại Gia Chi Tử Ở Nghiêm Túc Làm Ăn
Trên núi rất nhiều dã vật, hắn đi một lúc liền hái được rất nhiều rau dại,chỉ tiếc là hắn không mang rọt tre liền chỉ có thể thì chút dây buột lại treo trên người, đi đường chỉ hơi bất tiện.
Hắn cảm giác nơi này động vật nhỏ cũng khá nhiều bởi vì hắn lâu lâu hắn lại thấy vài con chuột cùng chút con vật nhỏ xuất hiện.
Đáng tiếc bắt không kịp, hắn thở dài nhìn nhìn lại xung quanh, hắn lấy cây làm là vài cái bẫy đơn giản, làm xong thì mặt trời đã nghiên về một phía nên hắn quyết định trở về.
Trên đường về hái một chút quả dại lại đi ngang bờ sông xem hai cái cần câu có hay không cá, hắn thật may mắn tuy một cái cần câu mòi bị ăn mất nhưng còn một bên có cá, tuy con này chỉ đâu đó ước chừng 15 đến 20cm nhưng nhiều đó là quá may mắn đối với hắn.
Hắn thật vui thật vui vẻ,về đến nhà liền vào trong bếp làm cơm rồi, hắn bởi vì buổi trưa được Song Ngư chỉ dậy cũng đã biết bật lửa cái này lò củi dù có chút tay chân vụng về làm thật lâu nhưng chung quy là ổn.
Hắn bởi vì chỉ có rau dại cùng cá nên chỉ có thể làm cá nấu canh,lại tìm trong bếp đồ ăn làm một cái măn xào nấu và dưa trộn chua ngọt.
Hắn gãi gãi đầu tìm một lúc lâu vẫn không thấy có ớt.
"Ớt đâu?"
"Không lẽ nhà bọn họ điều không ăn hay sao?"
Hắn có chút thấy vọng vì không tìm thấy, nhưng hắn không biết đó là ở đây vẫn chưa có người phát hiện ra ớt có thể ăn việc này.
Hắn cang giờ thật chuẩn vừa làm xong thì bọn họ cũng vừa về.
Song Ngư về đến nhà nhìn ngửi ngửi thấy mùi thơm liền vui tươi phấn khởi chạy vào trong.
"Ca ca lại làm đồ ăn sao? Hảo thơm"
Thấy Song Ngư như vậy biểu tình Dương Hải có chút ngại gãi đầu, bởi vì hắn ngoại trừ cái này việc có thể làm còn lại điều là đang ở ăn bám nhân gia.
Chẳng bao lâu Vương thẩm cùng ôm Hoa Ấm cùng Hạo Sơn đi vào.
Hoa Ấm tiểu cô nương hai mắt lấy lánh nhìn trên bàn cơm đồ ăn chãy nước miếng, bởi vì buổi trưa đã từng ăn đồ của Dương Hải nên tiểu cô nương biết đồ ăn vị ca ca này làm rất ngon.
Hoa Ấm năm nay đã bốn tuổi, cha nàng cũng đã đi bị chiêu đi hai năm có hơn trong nhà lại bận làm việc không chăm sóc nàng chỉ có thể đi theo nương bên cạnh nhìn, nắng liền tìm bóng cây ngồi mưa thì chạy vào nhà nhỏ trốn, ngồi ngoan nhìn nương làm việc,là cái hảo nữ hài.
Hoa Ấm thật vui vẻ ăn cơm bên cạnh đại nhân nói gì nàng cũng không nghe thấy chỉ biết cấm đầu ăn cơm.
"Vương thẩm thẩm~ ngài thấy ta tay nghề hết nào?"
Dương Hải mỉn cười hỏi.
"A? Rất là ngon, thẩm cảm thấy con làm so với đầu bếp trên trấn ngon hơn nhiều"
Vương thẩm có chút bất ngờ nhưng sau đó lại rất vui vẻ trả lời, những này lời nói điều là thật nàng từng ăn qua trấn trên đồ ăn tuy cũng ngon nhưng so với những món hắn làm lại không bằng.
Dương Hải mỉn cười càng tươi nói.
"Vậy thẩm cảm thấy ta có thể lên trấn trên làm đầu bếp không? Ta cũng biết làm thật nhiều món"
Vương thẩm thẩm có chút bất ngờ, sau đó suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu tỏ vẻ có thể.
"Thẩm cảm thấy ngươi có thể,nhưng e là có chút khó khăn bởi vì dạo này thuế thật nặng khách nhân lại không nhiều, có thật nhiều tửu lâu đóng cửa,ta không biết bọn họ có thay không cần người "
Dương Hải nghe xong cũng có chút trầm tư, hắn nhìn qua người Hạo Sơn, ánh mắt lại lơ đãng nhìn xuống y rắn chắc cơ ngực nuốt nuốt nước miếng vội vàng quay đi.
"Ra là vậy, thật đáng tiếc"
Dương Hải ủ rũ, cứ tưởng hắn tay nghề ngư vậy hảo bây giờ đi đương cái đầu bếp cổ đại cũng không tồi,xem ra là không phải thời điểm rồi.
Hạo Sơn liếc mắt nhìn hắn, trong lòng tuy vẫn có chút đề phòng cái này nam tử, dù sao cũng là xa lạ người y vẫn là không để giống hai người họ tin tưởng nhưng xem hắn hai cái này buổi ăn làm, cảm giác hắn cũng không phải là cái không hiểu tri ân báo đáp người.
"Ta ngày mai lên trấn trên mua chút, ta liền đưa ngươi thử vận may".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...