Bad Girl Em Yêu Chị

Bà nghĩ thuyết phục không phải là cách đối vs đứa con dâu có cá tính mạnh mẽ như nàng lại còn là bad girl chắc hẳn cái tôi nàng lớn lắm...   
                   
Nàng thấy bà có vẻ là một người mẹ am hiểu cũng không mấy dị nghị cô là bad girl...hình như mẹ Engfa đã biết hết về mình thì phải...   
                   
Nàng nghe bà phân trần, không khỏi gật gù ngoan ngoãn mà đáp:
"Dạ...con hiểu rồi ạ"   
                   
Bà thấy quản gia đang múc cháo ra tô chuẩn bị mang lên cho Engfa, bà liền sáng mắt cong miệng mĩm cười đầy dụng ý mà bảo vs nàng:
"Con nè...!
Con có bận gì không...?"   
                   
Nàng quay qua nhìn bà nhanh chóng đáp:
"Dạ...
Con không bận gì ạ...
Bác có việc gì nhờ ạ?"   
                   
Mẹ Engfa cơ mặt như nở hoa mà bảo:
"Chân bác bây giờ bị thương mất rồi...
Cháu có thể giúp bác mang thức ăn và chăm Engfa ăn giúp bác được không...?"   
                   
Như trên có nói bà không thể thuyết phục được nàng chi bằng đưa đẩy vào thế gần gũi tự khắc mà hàn gắn thôi...
Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy...   
                   
Nàng liền trố mắt nhìn bà, đơ người vài giây với yêu cầu khó xử này...
Nàng nghĩ chạm mặt thôi là đã muốn phát điên rồi h lại còn chăm sóc cho nyc còn thương sao...
Omg trời trêu cô thật rồi từ chối kiểu gì đây...???   
                   
Nàng đang đấu tranh vs suy nghĩ của mình, cơ mặt khó xử hằn lên...   
                   
Bà thấy quản gia đang bưng lên thì giả vờ nhướn người ngồi dậy, nói lớn để người kia thoát ra khỏi mớ suy nghĩ không hồi kết kia:
"Quản gia...để tôiiii"   
                   
Nàng thấy liền bật dậy, nhẹ nhàng đẩy bà ngồi yên vị chỗ cũ mà nói:
"Dạ...để...để cháu giúp bác"
Vì nàng cũng không muốn bà gặp khó khăn đã chấn thương mà còn phải chăm sóc cho ai kia...dù gì bà cũng lên tiếng nhờ...
Từ chối e là hơi thất lễ...   
                   
Bà liền mĩm cười thật tươi...gật gù, hất hất tay bảo nàng đi.

Nàng gượng cười đáp lại bà, lấy khay đồ ăn tùe tay quản gia rồi lê từng bước đầy áp lực...
                   
Đứng trước cửa phòng Engfa,nàng chần chừ rất lâu rồi thở dài một cái mạnh mẽ vặn cửa đi vào...   
                   
Engfa trong bộ đồ thể thao hodie màu xám mũ áo chùm lên đầu nằm trên chiếc giường, xoay lưng về phía nàng...   
                   
Engfa nhíu mày... vì biết tới h ăn tối mẹ lại mang đồ ăn lên, cô thở hắc một cái mà lười biếng nói:
"Mẹ để ở bàn đi...lát con ăn liền...
Yên tâm con sẽ không bỏ như hồi trưa đâu..."   
                   
Nàng từ lúc di chuyển vào phòng chỉ dán mắt lên thân hình nhỏ bê kia...
Tay mím môi mình cố gồng, nàng bấu chặt lấy khay thức ăn, đứng chôn chân mình khi nhìn thấy con người kia mãi mê ngắm nhìn những tấm hình trong tay...
Hốc mắt nàng đỏ đi khi nhận ra tấm hình đó là cô và nàng, nàng cắn răng mình lại mà thở hắc mà cố nén lại...
                   
Engfa nói nảy h mà không nghe mẹ mình đáp lại thấy kì lạ hay mẹ mình giận...
Cô thở dài rồi đặt tấm hình lên phía tủ đầu giường, cô xoay người lại đồng thời nói:
"Mẹ à~ con...ủa...ủaaaaaaaa!"   
               
Cô tắt lời... trố mắt nhìn đăm đăm người đang cầm khay thức ăn...   

Bốn mắt nhìn nhau mà thời gian ngưng động...   

Nàng đã chuẩn bị tâm lý cũng như tình thế sẽ như vậy nên nàng lên tiếng không muốn kéo lê tình trạng lúc này:
"Ăn liền đi...rồi uống thuốc"   

Giọng cô nói đều đều, không lạnh cũng không mấy xa lạ, vừa nói cô vừa đặt khay thức ăn phía bàn thông minh ngay đầu giường.   

Engfa quay lại thực tại khi giọng nói kia vang lên...lúng túng cầm nắm chăn gối không biết làm gì rồi ấp úng:
"Ủa...ủa...sao...sao "
Cô không biết xưng như nào, cũng không biết nói làm sao cứ cà lâm mãi...   

Nàng thấy vậy liền ngồi xuống phía bàn makeup, khoanh tay nói giọng ra lệnh:
"Ăn lẹ đi...nguội bây giờ"   

Engfa thật chưa hiểu sự tình bây h là gì cả...nhưng cách mà nàng nói thì liền ngoan ngoãn lê người lại bàn ăn....
Cô múc lên bỏ vào miệng liền nhăn nhó,vì chẳng có vị gì miệng đắng cả lên nên từ lúc cô uống rượu đến h rất chán ăn...   


Nàng liếc nhìn cô khi muỗng đầu tiên ăn mà sao nhăn nhó thế thì bảo:
"Sao thế...?"   

Cô cười cười bảo:
"À...tại bệnh nên...nên...ăn miệng toàn vị đắng"   

Nàng nghe rồi cũng không nói gì thêm...   

Engfa cứ lấp ló đảo mắt nhìn nàng mãi rồi quyết định nói:
"À...
Sao...lại ở đây...?"   

Nàng quay sang, nhướn mắt nhìn cô rồi đáp:
"Đến thăm cũng không được?"   

Engfa trố mắt ngạc nhiên, ngưng múc cháo mà nhìn nàng, xua xua tay lắc đầu bây bẩy mà nói:
"Aww không phải là ý đó..."   

Nàng cười nhếch rồi nhàn nhạt nói:
"Gặp bác gái bị chật chân, giúp đưa bác đi bệnh viện, tiện đưa bác về... rồi bác nhờ"   

Engfa liền trợn mắt khi nghe mẹ mình bị thương thì cô định đứng lên thôi ăn mà lao xuống nhà xem tình hình của mẹ mình...   

Nàng lên tiếng nghiêm giọng bảo:
"Mẹ ổn rồi...không gì nghiêm trọng lắm...
Lo mà ăn cho xong đó mới là vấn đề cần làm để giúp mẹ"   

Engfa nghe lời yên lòng chỗ cũ mà tiếp tục ăn...
Engfa ăn muỗng cháo cuối cùng đem nuốt xuống nhớ lại lời nàng nói trước đó mà gượng cười
Engfa chìm vào trầm tư riêng mình mà nghĩ...thì ra không phải người ta đến thăm mình mà là do gặp sự cố đẩy đưa mà thôi...hứ...mùi vị ct là đây rồi...   

Nàng thấy Engfa ăn xong thì ngó bịch thuốc ngay bàn makeup thì chỉ tay và

"Uống thuốc này...phải không?"   


Engfa đẩy bàn thông minh sang một góc, hạ chân xuống mà đi đến chỗ nàng bảo:
"Đúng rồi...để tự uống là được"    

Nàng liền liếc mắt như hâm he Engfa khi cô nói không cần nàng giúp, rồi nhìn đơn thuốc soạn từng viên cho cô.
Nàng đặt từng viên thuốc vừa soạn ra, hất mặt nhìn Engfa ý bảo xoè tay ra nhận thuốc.
Nàng đi lại phía bình lọc nước, với lấy ly hứng cho Engfa ly nước để uống thuốc.
Từng hành động của nàng không nhanh không chậm, cơ mặt thì không biểu cảm gì...   
               
Engfa thấy thổn thức trong lòng thật nhiều vì từ lúc quen nhau nàng ít khi ân cần, chu đáo chăm sóc cô như vậy cả...đến lúc không còn là gì của nhau thì như vậy.
Rất tiếc là  việc đó không còn ý nghĩa nữa rồi...
Đứng thừ ra đó, mà ánh mắt đăm đăm nhìn nàng đến ngây người ra...đến khi nàng đưa ly nước lại, cáu mày ho một cái thì mới giật mình bình thản lại...   

Nàng đưa cho Engfa xong , lách người sang dọn khay đồ ăn chuẩn bị bưng xuống nhà vừa xoay lưng bước đi thì Engfa vừa uống thuốc xong hạ ly ở bàn makeup.   

Engfa nhìn đồng hồ rồi quay sang tấm lưng nàng với bộ đồ hớ hênh kia thì nảy sinh lo lắng mà nói:
"Về hả...?"   

Nàng cầm khay đồ ăn, nghe hỏi thì dừng chân không quay lại chỉ đáp nhẹ:
"Ừ"   

Engfa đi tới trước mặt nàng, tay giành cầm cái khay mà nhìn thẳng nàng nói:
"Tối rồi...để đưa về cho..."   

Nàng vẫn an nhàn mà đáp:
"Tự đến được...tự về được
Bệnh thì nằm nghỉ đi..."
Nói dứt câu thì nàng giật lại cái khay rồi lách khỏi người kia bước đi.   

Engfa lắc đầu... thở dài...tự nhiên cảm thấy nhói nhẹ nơi đáy tim... xem ra cũng không có tư cách gì mà đưa ngta về rồi...   

Engfa xoay người đi theo nàng phía sau xuống nhà.   

Nàng vừa xuống, quản gia thấy liền chạy lại cuối đầu xin bưng cái khay không để cô bưng nữa.
Bà Wahara đang ngồi xem show thời trang ở tv phía sofa , cũng biết nàng xuống thì xoay người ngoắc ngoắc nàng lại ngồi kế bên bà.
Nàng đưa khay cho quản gia rồi liền nhìn thấy bà thì gật gật đi lại...
Nối bước nàng là Engfa theo sau cũng hạ người ngồi kế nàng...nàng thấy Engfa ngồi kế thì nhích nhẹ qua phía bà...   

"Phiền con quá rồi... Engfa nó có hành gì con không...?"
Bà ân cần xoa xoa vai nàng nói   

Nàng cười cười đáp bà:
"Dạ không ạ"   


Engfa bĩu môi nói lên:
"Mẹ làm như con quậy phá, lì lợm lắm hay gì...?"   

Bà liền nhìn Engfa mà nói:
"Nay được người đẹp chăm thì ngoan ngoãn...xem ra con chê bà mẹ này già xấu nên hành những ngày qua còn gì"   

Engfa cười gượng, gãi đầu mà mèo nheo nói:
"Không phải a...con yêu mẹ mà"   

Nàng nghe cuộc đối thoại vui vẻ kia thì mĩm cười nhưng chợt nhận ra đã 9h tối hơn rồi nên nhẹ nhàng lên tiếng:
"Không còn việc gì...con xin phép bác con về ạ..."   

Bà liền chề môi liền nói vs nàng:
"Bác thấy cũng trễ rồi...con lại là con gái về một mình sẽ nguy hiểm lắm chi bằng con ngủ lại nhà bác một đêm sáng rồi hẳn về..."   

Engfa nghe thấy có gì đó kì kì và không đúng lắm cũng như khôn muốn nàng khó xử , liền nói:
"Mẹ à~mẹ để..."   

Chưa kịp nói hoàn câu thì cô bị mẹ trợn mắt lên mà hăm doạ nên cô thôi không dám nói tiếp...
Nàng thì thừa hiểu mưu đồ của bà,nàng cười cười định lên tiếng thì bà nhanh hơn một bước :
"Con đừng ngại...cũng đừng nghĩ gì quá nhiều.
Engfa vs con giờ là bạn mà phải không?
Bạn ở lại ngủ qua đêm cũng đâu có sao đâu..."   

Bà nói chặn đường không Charlotte có đường lui, nàng mà từ chối chẳng khác nào mình thừa nhận mình vs Engfa không phải bạn, vậy nên ngại ngùng đáp:
"Dạ con...con ngủ lại vậy...phiền bác quá"    

Engfa cười thầm trong lòng cơ mặt giãn ra...
Tính ra đây lần đầu nàng ở nhà mình...

"Con chuẩn bị đồ vs dụng cụ cá nhân cho Charlotte đi..."
Bà cười tươi như hoa mà nói vs Engfa

"Vâng...có sẵn hết rồi..."
Engfa đáp vs bà mà mắt liếc nhìn nàng coi nàng có để ý câu đáp của cô hay không...

Nàng có chút gì đó thắc mắc trong câu nói vừa rồi của Engfa ...
Gì chứ...có sẵn á...?

Nàng thôi nghĩ nhiều...
"Giờ cũng đã trễ rồi...chúc bác ngủ ngon...
Con xin phép ạ!"
Nàng nhẹ nhàng nói vs bà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận