Bad Boy

“Triệu Vĩnh Dạ….”

“…”

“Triệu Vĩnh Dạ….Triệu Vĩnh Dạ….”

“….” Mẹ kiếp, gọi hồn a!

“Triệu Vĩnh Dạ à….cậu có dùng cả Tam tự kinh để mắng tôi, tôi cũng không ý kiến gì đâu!”

Làm sao cơ? Ý hắn là nếu hắn có “ý kiến” thì ông đây không thể mắng hắn có phải không?

“Cũng là tại tôi quá mạo muội, không nhìn kĩ mà đã làm loạn a, lần sau tôi sẽ chú ý hơn mà….”

“Ồn ào chết được!”

Ta ngửng đầu lên, trừng mắt về phía cái bóng con rùa chết tiệt om sòm kia: “Đã bảo anh đi đi rồi mà, anh không hiểu quốc ngữ à!? Nếu còn không mau cút đi thì tôi sẽ dẹp anh đấy!”

“Thật xin lỗi mà.” Hắn đứng ở trước cái xích đu, ánh đèn trong công viên rất tối, không nhìn rõ mặt: “Tôi không có cố ý…..làm cho cậu lúng túng như vậy….”

“Anh là vẹt à? Anh muốn nói mấy lời giống nhau như vậy mấy chục lần nữa đây?”

“Thật xin lỗi…..Tôi không có cố ý….”

Chết đi cho rồi! Ta tiếp tục chôn đầu sâu vào trong cánh tay, không nói nửa chữ nào nữa.



Hẳn là đã qua một lúc lâu rồi vì ngay cả ta thiếu chút nữa cũng ngủ gật. Tiếng của tên kia cuối cùng mới vang lên: “Triệu Vĩnh Dạ, muộn thế này mà cậu vẫn chưa về nhà, người nhà không lo lắng sao?”

A! Ta ở trong lòng cười lạnh một tiếng. Bây giờ cùng lắm thì cũng chỉ hơn một giờ mà đã kêu muộn rồi sao? Ta còn biết nhiều thiếu nữ ở trên giường nhà người khác ngủ tới sáng nữa, giờ này còn tính là “sớm” đó, bé ngoan!

“Cậu….Đừng nói cậu ở một mình chứ?”

“Sặc, đừng có đánh rắm nữa đi.” Hắn cho rắng ai cũng như nhau sao, ta đây ngay cả toàn bộ bài vị của bát đại tổ tông cũng ở chung một chỗ a!

“Thật à?” Ngữ khí của hắn có chút kinh ngạc: “Mẹ cậu đã tái hôn, có gia đình khác rồi, vậy thì cậu ở cùng với cha sao?”

“Hừ! Ở cùng trên danh nghĩa, nhưng ông ta làm ở trong xí nghiệp lớn Khóa Quốc nên rất bận rộn.”

Bao nhiêu phụ nữ ở công ty như thế, ai biết bây giờ ông ta đang ở trong cái đám ấy mà “bận rộn” đến mức nào?

“Ừ…” Hắn dài giọng đáp, cuối cùng cũng không nhiều lời nữa.

“Lòng hiếu kì đã thỏa mãn chưa? Cút đi.” Ta cũng nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Náo loạn một đêm cũng sẽ khiến người ta mệt mỏi. Ý thức của ta cũng đã có chút mơ hồ, hắn đang ở bên kia chơi xích đu, ta bây giờ thực muốn nằm ra ngủ….

“Này!” Bỗng nhiên tiếng hắn vang lên trên đầu ta. Ta bị hù dọa liền kêu lên một tiếng, chưa kịp ngẩng đầu đã bị hắn túm lấy phía sau cổ áo nhấc lên.

“Anh làm cái gì vậy….” Ta cố gắng thoát khỏi tay hắn, phải thừa nhận khí lực hắn lớn hơn mình thực là một cảm giác khó chịu. “Buông tay ra, anh mau buông tay ra!! Huống Hoàn An!”


“Muộn rồi, nếu còn không về nhà thì mẹ tôi sẽ tức giận, rất đáng sợ đó.” Hắn nói.

“Thì sao?” Ta khó hiểu rống lên: “Nếu vậy thì anh mau trở về làm con ngoan đi a!”

“Cậu đi cùng tôi đi, tối nay ở lại nhà tôi, không nên ở đây một mình. Dù sao hiện tại cậu cũng không muốn về nhà, nửa đêm ở công viên vừa lạnh vừa không an toàn, chẳng lẽ cậu muốn ở đây đến sáng sao?”

“Ai nói tôi không về nhà? Đừng có nói tôi như tên không có nhà để về như thế!” Ta dùng sức vung tay, cuối cùng cũng hất được tay hắn ra, nhưng lại bị cầm lại ngay lập tức, bàn tay mang nhiệt độ nóng ấm dính chặt lấy mình như kẹo mạch nha. Tròng mắt ta nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa không nghe lời mà rơi ra.

[Vĩnh Dạ thật là, là con trai thế này mà lại thích khóc quá!] Khi còn bé, người phụ nữ kia luôn dùng ngón tay nóng ấm ôm mặt ta, cười nói ta là quỷ khóc nhè. Từ đó tuyến lệ của ta như bị yếm bùa, chỉ cần tâm tình không khống chế được liền như vậy, đến bây giờ vẫn thế.

“Tôi…cũng không phải ở một mình, nhà tôi còn có đầu bếp, có người giúp việc, ăn uống và tất cả mọi thứ đều có người chiếu cố rất tốt, căn bản không cần anh bố thí, OK? Ngươi làm như ta là chó, muốn nhặt về liền nhặt về a!”

Xong rồi, mấy lời đáng ghét của tên yêu tinh kia cũng không cẩn thận mà tuôn ra luôn rồi. Huống Hoàn An ngẩn người, dường như cũng cảm thấy kì quái, ta vội vàng im miệng, hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

“Ngươi không phải chó? Tính tình của chó không có như ngươi đâu.” Hắn cười cười, lấy một tờ giấy lau đưa cho ta, sau đó xoay người, rất tự nhiên mà kéo ta ra khỏi công viên.

“Nhà tôi cũng không tồi a, mẹ tôi thích nấu ăn, tuy hay nấu ngọt nhưng tay nghề rất tốt, không thua đầu bếp nhà cậu đâu đấy. Em gái tôi ưa sạch sẽ, thích quét dọn, khắp nơi trong nhà đều dọn rất sạch, phòng khách cũng không ngoại lệ, ở nhà tôi nhất định sẽ thoải mái. Nếu nói đến khuyết điểm thì….đại khái là có chút ầm ĩ thôi.”

“…Anh nói chỉ là “có chút” thôi á?” Ta vò miếng giấy lau thành một cục rồi nhét vào túi, hắng giọng nói.

“Yên tâm, tường nhà tôi có cách âm, hơn nữa mấy đứa nhỏ bình thường ngủ rất sớm.”

“…”

Không nghĩ tới hắn lại chân thành trả lời như vậy, hại ta nhất thời không biết nên nói gì.

Hai người yên lặng đi, nháy mắt cánh cổng công viên đã khuất dạng. Cảnh tượng này có chút quen thuộc, thật giống như ngày hôm qua, ta cũng bị nắm tay như vậy mà kéo ra khỏi công viên. Nghiêm túc mà nói, khi đó ta và người phía trước đây căn bản chỉ coi như quen biết một ngày.

Ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng rộng của hắn, không nhịn được thốt ra: “Huống Hoàn An, anh đúng là quái nhân.”

“Vậy sao? Đồng đội của tôi cũng thường nói vậy, nhưng tôi cũng nói lại một câu “Mấy người không có tư cách nói tôi”.”

Nhớ tới quân đoàn quái thai không dựa vào kĩ thuật bóng mà vẫn “trên nổi tiếng, dưới nổi danh” bọn hắn, ta không nói gì thêm nữa.

“Hừ, trước kia lão tử cảm thấy rất kì quái, loại Tiểu Bạch đức hạnh như anh làm sao quản lý được tên yêu tinh Tiêu Tuần kia….Nhưng hiện tại thì tôi cũng đã hiểu được rồi.”

“Tôi lại cảm thấy Du Trà làm đội phó của cậu mà vẫn có thể bình an vô sự đến bây giờ thì là một kì tích đấy.”

Du Trà? Ta ngẩn người, chậm nửa nhịp mới nghĩ ra Huống Hoàn An cùng tên số khổ được xưng là “Cầu thù ôn hòa đệ nhất Phong Hoài” kia có giao tình không tệ, khó trách họ thân thiết như vậy….

“Hừ, tên Tiêu yêu tinh sao lúc đầu không nói Kỷ Du Trà “tư thông với địch”, có âm mưu khác sao? Sặc chết tôi mất!”

“A….Nói cho cậu biết một bí mật nhé.” Hắn bỗng nhiên quay đầu nháy mắt với ta một cái. “Du Trà là điểm yếu của A Tuần, lần sau cậu ta mà còn lớn miệng khi dễ cậu, cậu chỉ cần hô tên Du Trà, bảo đảm cậu ta lập tức câm mồm.”

“Thật sao?” Thiệt hay giả đây? Cái này thật kì quái, khó trách khi Phong Hoài và Hiệp Giương đụng đầu tranh tài, chỉ cần Kỷ Du Trà ra sân là liền không nhìn thấy Tiêu yêu tinh.

“Tại sao?”

“Bí mật.”


“Hừ! Không nói thì thôi, tôi thèm.”

“Dù sao nếu có cơ hội thì cậu cũng có thể thử một chút.”

“Tôi không phải là không có cách đối phó mà phải dựa vào người khác nhá.” Ta khinh thường khịt khịt mũi.

Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu cười mấy tiếng.

….

“Thật ra thì cũng không có gì quan trọng.” Trầm mặc một lúc, ta bỗng nhiên nói.

“Sao?”

“Lúc trước xem một thống kê trên báo, trong mười cặp đôi vợ chồng mới cưới ở Đài Loan sẽ có một cặp kết hôn không tới một năm liền li hôn. Nói tóm lại, từ đầu năm nay việc li hôn đã là rất bình thường, không li hôn mới là kì quái!”

“Ừ…Hẳn là cậu cũng rất quen rồi.”

“Anh cười cái gì? Có cái gì đáng cười?”

“Không có, không có.”

*

*

Giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy bản mặt tên yêu tinh lớn gấp mười lần bình thường….Tin ta đi, trên thế giới này không có chuyện nào kinh khủng hơn chuyện này.

“OA! Tiêu…Tiêu Tuần!?” Ta bị làm cho sợ đến tỉnh cả người, giơ tay định vung lên thì tay phải cảm thấy có chút là lạ, giống như bị kẹt bởi cái gì đó, không thể động đậy. Còng tay? Từ lúc nào mà nó ở trên tay ta….

Ta ngây ngốc nhìn cái còng tay đang còng tay mình vào giường, đầu óc còn đang mơ mơ hồ hồ đã bị dùng sức gõ một cái, “Gọi tôi là Niên trưởng!”

“Fuck con mẹ mày!!” Ta nổi điên đá một cái, y mau chóng né được, ta giận đến mức ngã xuống giường thở hồng hộc. “Tên yêu tinh chết tiệt, sao ngươi lại ở đây? Còng tay này là do ngươi làm sao? Còn không mau tháo ra!!!”

“Hừ, “Tại sao lại ở đây?” là tôi hỏi cậu mới đúng. Cậu chiếm tiện nghi ở đây làm tôi đến đây mà không có chỗ ngủ, tôi trừng phạt cậu một chút có gì là không đúng?!”

“Tôi chiếm…chiếm cái gì a?” Câu thành ngữ này thật có chút quen tai, nhưng ta nhất tới không nhớ ra, không thể làm gì hơn là bỏ qua. “Cậu không có chỗ ngủ thì liên quan gì đến tôi! Nơi này là nhà Huống Hoàn An, là đội trưởng đại nhân của cậu cưỡng chế kéo tôi đến đây ngủ, tôi không có nguyện ý nhá!”

“Tôi không quan tâm, dù sao cũng là khó chịu.” Tiêu Tuần lé mắt liếc ta nói, có ngu cũng nhìn ra y hiện tại đang muốn ức hiếp mình.

“Dập đầu nói một trăm lần câu “Niên trưởng, làn sau tôi không dám nữa” thì tôi mới suy nghĩ xem có nên thả cậu ra không.”

“Sặc, đừng có khinh người quá đáng!” Ta kêu to: “Ngươi ăn nhầm phải shit à! Lại còn muốn làm Niên trưởng cái gì chứ!”

“Ha hả, không thì gọi ta là tỷ tỷ cũng được a! Ta liền coi ngươi là bạn, chúng ta cũng nhau làm hảo tỷ muội có được không.” Tiêu Tuần cười hì hì cầm lấy một con dao nhỏ trên bàn, đi tới kéo chăn của ta ra, còn đưa tay kéo quần ta nữa.

“Này!! Ê ê…không thể nào….Tiêu Tuần dừng tay aaaaaa!” Cứu mạng a! Y làm thật kìa!


Nhanh chóng cắt cái quần ngủ ta mượn của Huống Hoàn An, Tiêu Tuần ngồi lên hai chân ta, miệng ngậm dao, một tay đè chặt đầu ta xuống, một tay cầm quần lót của ta kéo mạnh xuống.

“Oa! Là ta sai rồi, là ta sai rồi!” “học tỷ” sẽ không dùng vũ lực như vậy a!

[Lão hổ, lão thử, ngây ngốc không rõ ràng, khuôn mặt, bùn đất, thua trận bị bắt làm tù binh, đánh cược lớn, đánh cược nhỏ, muốn yêu cũng đừng sợ khổ, nếu không, chắc chắn, sớm muộn cũng tan xương nát thịt…] Đang trong thời điểm trọng yếu thì có tiếng nhạc vang lên, cả Tiêu Tuần và ta đều ngẩn người.

A! Ngu ra nửa nhịp mới nhớ đó là nhạc chuông điện thoại ta mới thay, Jolin “trò chơi dã man”.

“…Coi như cậu may mắn.” Không biết là vì tiếng nhạc làm thanh tỉnh hay thế nào, Tiêu Tuần hừ hừ hai tiếng, cuối cùng buông tha ta, ném dao sang bên cạnh, đứng dậy tránh ra.

A! Jolin! Ngươi đã cứu tự tôn của ta! Ta thở ra, lấy điện thoại từ trong túi quần bị ném sang một bên nhận điện thoại.

“Ừm….Ờ……Là Triệu VĨnh Dạ phải không?”

“Kỷ Du Trà?” Ta lập tức nhận ra tiếng nói của “Ông ba phải” đội phó.

Lỷ Du Trà hoàn toàn khác với người khác, nghe ta gọi như vậy y cũng sẽ không để ý, chỉ “Ừ” một tiếng nói: “Niên đệ, huấn luyện viên nói ngày mai cậu có thể tới tập bóng rổ rồi, sáu giờ rưỡi sáng bắt đầu, đừng tới trễ đó.”

“Hừ! Lão nhân kia hết giận chưa? Hay là muốn tìm tôi chỉnh một bữa nữa?” Ta một bên hừ hừ, một bên len lén quan sát động tĩnh của Tiêu Tuần, ngược lại lại bị y cho một phen sợ hết hồn. Sắc mặt y đột nhiên trở nên vô cùng kì quái, đôi mắt to như con gái nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của ta, cứ như ở trong đó có quái thú ấy.

Ta ngẩn người, nhưng ngay sau đó nhớ ra Huống Hoàn An đã nói “Kỷ Du Trà là điểm yếu của Tiêu Tuần”… Thật sao? Hắc hắc hắc…..Từ giờ mà còn để cho y chiếm tiện nghi nữa thì ta là con y! Tiêu yêu tinh!

“Này! Kỷ Du Trà, tôi hỏi chút, anh biết Tiêu Tuần của Hiệp Giương đúng không?” Không đợi y trả lời, ta lập tứ nói tiếp: “Tình cảm các anh rất tốt phải không? Có muốn nói chuyện với y không? Y đang ở chỗ ta này!”

“Triệu Vĩnh Dạ!” Tiêu Tuân hung hăng trừng ta, làm ra vẻ mặt muốn đem ta nuốt sống. Hết lần này đến lần khác ta dí dí điện thoại đến gần y, y liền lui về sau một bước, làm ta không có cách nào khác….

Ha ha! Quá thú vị! Ta đắc ý cười to, đang muốn sặc ra mấy câu cho yêu tinh thì bỗng chú ý tới đầu dây bên kia dường như đã im lặng thật lâu.

“Này! Sao không lên tiếng rồi, anh còn đó không?” Ta dùng ngón tay gõ gõ điện thoại di động.

“Đây, đây…” Kỷ Du Trà đáp lại rất nhanh, quanh co một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Niên đệ….cậu ở cùng Tiêu tuần à? Hai người lén lút gặp nhau sao?”

“Làm gì có chuyện tôi thèm gặp tên đó! Chỉ là tôi không may thôi….Dù sao cũng rất dài dòng, tôi lười nói!”

Kỷ Du Trà cười cười. Không biết ta có nhầm không, tiếng cười của y nghe có chút miễn cưỡng.

“Nghe nói cậu ta bị thương, đang nghỉ ngơi….Cậu ta đã khỏe chưa?”

“Khỏe, khỏe vô cùng!” Ta khinh thường hừ lạnh, “Bị thương á? Bị thương cái rắm ấy! Trên người không bị làm sao, còn có thể chạy nhảy như điên luôn! Anh cũng không biết y có thể thay đổi thái độ như thế nào đâu, mới vừa rồi còn cố cởi quần tôi, tiểu đệ đệ của tôi thiếu chút nữa bị hủy trong tay y…”

[róc rách] Một dòng nước dội lên mặt ta, chảy tong tong từ trên đầu xuống.

…..Gì thế này?

Ta khờ luôn tại chỗ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lại bị một chai nước suối bay vào đầu, bắn ngược lại, lăn lông lốc trên mặt đất.

“Sao rồi? Nói tiếp đi a.”

Tiêu Tuần từ từ thu tay phải lại, bất chợt dùng một quyền đấm vào bên cạnh, hộc tủ sắt của Huống Hoàn An lõm xuống một cái hố.

“Có giỏi thì ngươi nói tiếp đi!” Mắt y hằn lên gân máu, thoạt nhìn chình là phát điên toàn diện.

“…..Sỉ nhục….” Bên tai truyền đến những âm thanh kì quái, xem ra bị nước xối như vậy, cái điện thoại cũng không ổn rồi.

Mẹ kiếp, cái loại ác độc! Ta lau nước trên mặt, không thể tin được nhìn Tiêu Tuần, y cũng dùng mặt lạnh trừng ta.


“Sặc X! Tên yêu tinh chết tiệt, ta phải bóp nát ngươi!” Ta hét lớn một tiếng, lao tới, áp lấy Tiêu Tuần, ghìm chặt cổ y không buông.

“Triệu Vĩnh Dạ……..Ngươi muốn chết phải không…….Còn không mau buông ra!!” Y bắt được tay ta, dùng sức đánh cũng không ra, còn muốn đá vào lưng ta, nhưng hai chân y đã bị ta chặn lại, không thể giơ lên.

“Ai mới là người muốn chết đây? Đừng có quá đáng, người động thủ trước chính là ngươi!” Ta rống trở về, vừa tăng thêm lực ở tay, xiết chặt lại khiến khuôn mặt trắng nhỏ kia hoàn toàn biến thành màu hồng.

Đừng xem thường cánh tay của Tiêu Tuần, vừa dùng lực đã là một khối da thịt đồng, cứng rắn như sắt, lực tay tuyệt đối không nhỏ hơn ta, hoàn toàn không thể khinh thường.

Ta nhịn cái đau nơi cổ tay bị y cầm chặt, đang định cùng y đánh lâu dài thì bỗng cổ áo căng lên, có người từ phía sau xách ta lên như xách một con gà, cả gan ngăn ta lại.

“A….” Ta giật mình, không kịp giãy dụa đã bị người ấy nhấc lên vứt sang một bên, ngã gục trên mặt đất.

Đau đau đau…Đau quá! Khốn kiếp! Dám ném ta như vậy! Mẹ kiếp! Huống Hoàn….

“Ngươi là ai?” Thanh âm trầm thấp lạnh lùng vang lên.

Ách? Ta ngẩn ra, mấy lời thô tục đầy trong bụng lập tức rụt về hết. Không phải tên Tiểu Bạch không có thần kinh kia…. Người trước mặt mặc dù cũng mặc đồng phục Hiệp Giương, thân cũng cao hơn 1m9, cũng khiến người khác nhìn vào sẽ thoải mái…. “Nguyễn Uyển Đặc, ngươi có ý gì? Coi ta như cái túi rác để vứt à!” Ta căm hận bò dậy. Ghê tởm, Hiệp Giương chuyên đào tạo ra mấy tên con trai quái lực! “Tên họ Tiêu này chính là thiếu người dạy dỗ, vãn bối đang “dạy dỗ” hắn, sao ngươi lại xem tay vào?!”

“….Hậu vệ Phong Hoài? Sao lại ở đây?” Nguyễn Uyển Đặc không thèm để ý ta, nhăn đôi mày rậm, quay đầu hỏi Tiêu Tuần đang ngồi dưới đất.

“…” Tiêu Tuần không thay đổi sắc mặt, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cũng không nắm lấy bàn tay hắn đang đưa ra, phủi phủi quần áo, đứng lên.

“Muốn làn tôi phát hỏa sao?” Nguyễn Uyển Đặc không trách cứ phản ứng của y, duỗi ngón tay sờ vết hằn màu đỏ trên cổ Tiêu Tuần lại bị hất ra ngay lập tức.

Ai, không khí hai người này sao lại kì lạ vậy? Lòng hiếu kì bị dựng dậy, sự tức giận lập tức tiêu tan, mở to hai mắt vòng tới vòng lui trên thân hai người, muốn tìm chút manh mối.

“Triệu Vĩnh Dạ,” Tiêu Tuần bỗng nhiên chuyển hướng ta nói: “Ta hôm nay muốn ngủ ở phòng này, hạn cho ngươi trước tối nay cút ra ngoài cho ta.”

“Hmm!” Ta nhướn một bên lông mày, ngửa mặt lên trời cười một tiếng. “Vị yêu tinh này, xin hỏi ngươi đang nói tiếng hành tinh nào, tại sao ta nghe không hiểu? “Hồi đầu ngươi chưa mọc tóc” cô giáo chưa có dạy qua tiếng hành tinh này à?” Y cho là Trái Đất xoay quanh một mình y sao! Vốn ta cũng không muốn tranh cãi với tình địch, nhưng bị y nói như vậy thì….Rất tốt! Lão tử hôm nay quyết định ở lại đây!

“Vừa cùng chồng gây lộn xong liền bỏ chạy tới đây không thèm về,” Nguyễn Uyển Đặc không thèm đếm xỉa đến ta, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tiêu Tuần nói: “Cậu đem gia sản Hoàn An thành nhà mình sao?”

Gì? Hắn nói cái gì……..

Ta trợn lồi mắt ra, quay đầu nhìn hắn, quả thực không thể tin vào tai mình.

“Ai là chồng a? Đừng có nói linh tinh, dọa tiểu bằng hữu thuần khiết bên cạnh.” Tiêu Tuần tiếp lời, bỗng nhiên cười một tiếng. “Không sai, không ở đây cũng không sao a, chỉ cần có tiền, nơi nào cũng có thể ở được. Tối hôm qua tôi chỉ kẹp có cái kẹp tóc trên đầu mà ở chợ đêm đã câu được mười mấy kẻ ngốc, mọi người so với tên mặt đá nào đó còn dịu dàng hơn. Chờ lát nữa xem có đại thúc hảo tâm nào đồng ý chứa chấp ta không đây.” Y vừa nói xong liền đi ra ngoài.

Cái này, đây rốt cuộc là nói chuyện gì …..Ta còn đang há hốc mồm, một giây sau, tròng mắt của ta liền rụng ra ngoài.

Nguyễn Uyển Đặc …..Nguyễn Uyển Đặc…….hắn kéo cánh tay Tiểu Tuần lại, áp y lên tường, cúi đầu hôn lên môi y!!!! ( =]] *đeo kính 3D vào coi kịch hay*)

Người tên Nguyễn Uyển Đặc này thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng cách thức sử dụng lại rất dã man, một tay hắn nắm tóc sau gáy Tiêu Tuần kéo xuống, buộc y ngửa mặt lên hôn tiếp, một tay kia tóm được hai cổ tay đang giãy dụa của Tiêu Tuần buộc lại sau lưng, đầu gối đưa lên trên đũng quần y không ngừng đè ép. Tiêu Tuần căn bản chỉ phản kháng vài giây, sau đó từ từ bình tĩnh lại, cả người đổ lên ngực Nguyễn Uyển Đặc cao hơn y cả một cái đầu, để mặc hắn tự ý xâm lược.

Nguyễn Uyển Đặc không buông lỏng mà tiếp tục áp lấy y, tay vươn vào trong áo phông Tiêu Tuần, không biết làm gì, chỉ thấy Tiêu Tuần kêu một tiếng buồn bực, toàn thân cũng run rẩy lên.

Sau đó thật lâu….

Hai tấm thân cuối cùng cũng tách ra, ta cứng luôn tại chỗ, nhìn Nguyễn Uyển Đặc liếm đi chỉ bạc kéo dài ở giữa, ôm lấy Tiêu Tuần hai mắt nhắm nghiền không ngừng thở dốc vào lòng, xoay người lại, đôi mắt đen sâu không thấy đáy trực tiếp nhìn thẳng vào ta.

“Tránh ra.” Hắn ngắn gọn nói.

Chắc là ta bị dọa sợ đến choáng váng nên cũng biết điều nhường lối, trơ mắt nhìn hắn ôm Tiêu Tuần đi ra ngoài.

Sỉ nhục…..Chuyện vừa rồi rốt cuộc là cái gì?

Chẳng lẽ là một giấc mơ? Nhưng nội dung giấc mơ này cũng dọa người quá đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui