“Ai nha! Tiểu An An, đồng học (bạn cùng trường, lớp..) của con làm sao….làm sao trên người toàn thương tích vậy a!”
“Mẹ, không phải đã nói với mẹ là không nên ở trước mặt người khác gọi con như vậy sao.” Huống Hoàn An nhỏ giọng nói, quay đầu lại nhìn ta đang bất động trước cửa, một tay kéo ta vào.
Tiểu An An??? Bả vai ta không nhịn được mà run lên, Huống Hoàn An nhận ra điều này, tức giận trừng ta một cái, quăng hai cái dẹp trong nhà đến chân ta. “Đổi xong rồi thì lên đây.” Hắn nói, đổi dép rồi đi lên cầu thang gỗ.
“Mau dẫn đồng học của con lên phòng thoa thuốc, mẹ đang chuẩn bị điểm tâm rồi, đợi lát nữa bưng lên cho mấy đứa ăn.” Mẹ Huống nói. Nhìn kĩ, nhi tử của nàng và nàng rất giống nhau.
“Nhớ đừng nấu quá ngọt.”
“Mẹ nấu đâu có ngọt lắm? Em trai của con rõ ràng rất thích mà, chỉ có con sợ ngọt thôi.” Nàng vừa nói vừa nhìn về phía ta, “Còn cháu? Có ghét ăn ngọt không?”
“Ách……Không.”
Nữ nhân này bốn mươi tuổi sao, nhưng nói chuyện vẫn nũng nịu, ôn nhu mềm điều, hại ta nhất thời không biết làm thế nào để ứng đối với nàng. Rõ ràng trên người ta không phải đồng phục trường Hiệp Giương nhưng nàng vẫn hoàn toàn không nghi ngờ ta không phải đồng học với con nàng.
Đồng bạn của Huống Hoàn An ta cũng đã nhìn qua, thật sự có người có loại “khí chất” này của ta…
Xem ra thần kinh không ổn định là có di truyền, tỷ như cái con người không hề quen thuộc này, không hiểu tại sao lại đem ta kéo tới nhà hắn để thoa thuốc.
“Không được rồi, phòng khách hiện tại có chút ầm ĩ. Phòng tôi ở lầu hai.”
Khi lên lầu, ta khẽ liếc một cái về phía phòng khách “có chút ầm ĩ” kia, nhất thời cũng không phân biệt rõ được rốt cuộc có bao nhiêu tiểu quỷ trong đó. Trời ạ, người nhà này mở trại trẻ mồ côi à? Hay vị lão mẹ vừa rồi thực sự đã sinh ra một đội bóng?
“Này! Ngươi….”
“Cái quần này cho cậu mượn thay ra trước.”
Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp nhận cái quần dài thể thao vừa được vứt tới, đôi mắt trông mong nhìn vẻ mặt tự nhiên của hắn ngồi xuống giường, đưa tay lấy hòm y tế đặt trên đầu giường.
Hòm y tế để ở đó….Xem ra hắn bị thương cũng là chuyện như cơm bữa.
“Di? Sao cậu còn chưa thay đi?” Huống Hoàn An quay lại thấy ta vẫn chưa hoạt động, có chút kinh ngạc nhướn mày. “Đó…Có phải cậu không thích thay quần áo trước mặt người khác không? Tôi sẽ đi ra ngoài. Hòm thuốc ở trên giường, cậu tự dùng đi.” Nói hết lời hắn thật sự đi ra ngoài, để ta ở lại giận đến không nói được câu nào.
Mẹ kiếp, tên này nếu không ngu thộn như cái cột điện thì cũng là đang âm thầm chọc ta….Cũng không phải con gái, ai mới là ngươi có suy nghĩ không tốt a? Dù sao cái gì nên nhìn cũng bị hắn nhìn hết rồi, ta còn gì để mà ngại chứ? Hừ! Tức giận với người như vậy thì cũng chỉ như gây sự với cái dạ dày mà thôi. Ta nhanh tay nhanh chân cởi đám vải rách trên người, tùy tiện có vài chỗ bầm cùng rách da, thoa thuốc mỡ vào đo rồi ta bất đắc dĩ thay cái quần đó vào.
Ghê tởm! Ống quần phải xắn lên hai lần thì khi ta đi mới không giẫm lên, dù sao ta cũng cao 1m82 nha!
“Thay xong chưa?” Qua vài phút sau, tiếng Huống Hoàn An ở ngoài cửa vang lên.
“Nói nhảm, cũng không phải là mặc quần bằng vàng, phải dùng bao nhiêu lâu chứ, ngươi có thê lăn vào được rồi!” Ta thu hồi tầm mắt đang nhìn tòa nhà bên ngoài, tức giận trừng đi một cái.
“Triệu Vĩnh Dạ, cậu không thể nói chuyện bớt thô lỗ đi được sao?” Hắn cau mày đi tới, một tay cầm khay, phía trên bày ra hai cái bát to đến dọa người.
“Ủa? Cậu đứng nhìn cái gì bên đó?”
“Không có. Uy! Mượn thùng rác nào.” Ta rời khỏi bệ cửa sổ, cầm đống vải rách trên mặt đất kia vò thành một cục, dùng tư thế ném bóng rổ hướng góc tường ném đi. Tốt, vào rồi!
“Tôi không phải là “Này”, tôi có tên.” Hắn ngồi xổm xuống, đem bát trên khay bưng vào chiếc bàn thấp trong phòng.
“Ta rất khó chịu khi gọi nó, thì sao?”
“…Nếu cậu là niên đệ của tôi, tôi sẽ lập tức bắt cậu đi rửa miệng.”
“Muốn phun! Ta không có nhỏ như vậy mà bị ngươi quản nhá.” Ta bĩu môi. “Cái quần này hôm nào đó ta sẽ trả cho ngươi, ta đi.”
“Chờ một chút! Ăn hết chén súp đậu đỏ này đi.” Hắn níu lấy ta, lôi kéo ta ngồi xuống, ấn một cái bát vào tay ta. “Mới vừa nấu xong, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”
Ta nhìn chằm chằm vào nó vài phút. Nói là súp đậu đỏ, nhưng bên trong khó có thể lường trước là có cái gì, đầy đến mức sắp tràn ra rồi.. Một lần nữa ngẩng đầu nhìn Huống Hoàn An, chỉ thấy hắn từ từ bưng bát lên ngửi ngửi, chần chừ ăn một ngụm nhỏ, mặt thay đổi vài màu sắc sau đó đặt cái bát xuống.
“Sao? Khó ăn như vậy mà còn kêu ta ăn à?” Ta bốc hỏa.
“Không phải đâu! Tay nghề mẹ tôi rất tốt, nhưng tôi rất sợ ăn ngọt, hết lần này tới lần khác nàng lại rất thích nấu súp ngọt. Không tin thì cậu ra mà nhìn, em trai của tôi cũng rất thích ăn.”
“Đó….” Ta dùng thìa múc một muỗng, đậu đỏ, đậu nành, ý nhân, hạt sen và đủ thứ dường như đều ở trong đấy. Quả nhiên là mình nhầm, không nghĩ nó lại như thế.
“…Mới vừa rồi trong phòng khách cũng là em của ngươi sao?”
“Làm sao có thể? Còn có em họ, em nhận, cũng với tiểu bằng hữu hàng xóm nữa. Gia tộc chúng tôi ba đời cùng ở một chỗ, chỗ này chẳng khác gì nhà trọ cả.”
“Thì ra là vậy. Tình cảm nhà các ngươi thật đúng là tốt vô cùng a, đầu năm nay một nhà mà có ba đời cũng không thấy nhiều nữa. Ta nhai nhai miễn cưỡng nói.
“Thế nào? Mùi vị không tệ chứ hả?” Huống Hoàn An liếc mắt cười hỏi.
“Miễn cưỡng không có vấn đề gì.” Ta hừ một tiếng. Một buổi náo loạn như vậy, bụng ta đúng là rất đói, rất nhanh đã chén hết cả bát rồi. Vuốt bụng đứng lên, người bên cạnh đã đem ta giật trở về. “Vậy ngươi có thể ăn thêm một bát nữa không?”
“Này!” Ta trừng hắn.
“A, tôi chỉ nói vậy thôi mà.” Hắn lúng túng khoát tay. “Tôi bê xuống đây, độ ngọt hôm nay tôi thật không chịu được. Bất quá mẹ tôi nhất định sẽ rất cao hứng khi thấy cậu ăn đên sạch bóng cả bát nha.”
Cài gì, cái gì a? Người này….Ta nghiêng đầu liếc hắn, không nhịn được nói: “Họ Huống, ngươi thật đúng là thừa hơi! Đem ta mang về nhà, còn cho ta ăn chè nữa, ta với ngươi rất thân thuộc sao? Chẳng những tuyệt đối không quen thuộc, hơn nữa căn bản còn có cừu oán. Lúc trước tranh tài ta thiếu chút nữa làm ngươi liệt luôn rồi, ngươi không nhớ rõ a?”
“Nhớ được a, bất quá hai cái đó là hai việc khác nhau. Trên cầu trường là địch nhân, không sai. Nhưng ra khỏi sân bóng không cần phải giương cung bạt kiếm…Thành thật mà nói, sức tôi cũng không dám dạy tính khí của cậu, nhưng không chán ghét trình độ của cậu, hơn nữa nói thật ra, nếu không phải vì ngày đó cậu bị phán rời sân, Hiệp Giương chúng tôi cũng không có cơ hội thắng, nói không chừng còn bị đào thải.”
“Vãi chưởng thật đấy ( em đã phải sửa lại vì nó…bậy quá >””
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...