Nếu có ai hỏi trên đời này ngoài gia đình ra thì ai là người quan trọng nhất trong cuộc đời của Tuấn Minh thì có khi anh ta sẽ trả lời là Hoàng Nam. Cho đến khi mọi chuyện đã xảy ra rồi thì Tuấn Minh mới bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã nhờ Britney năn nỉ Khánh Dương cho anh ta gặp cô một lần. Nếu không phải vì người anh em chí cốt đáng thương của mình thì có cho tiền anh ta cũng không dám chọc vào Khánh Dương thêm bất kỳ một lần nào nữa.
Tuấn Minh ngồi ở quán cafe, chẳng biết gọi gì ngoài nước lọc. Ngày thường thì không vấn đề gì, hiện tại khi sắp phải gặp gỡ lại người từng đầu độc mình thì anh ta đã cảm thấy bụng mình đau thắt lại, không dám uống bất kỳ thứ nước nào khác.
Vậy mà sau tất cả những ám ảnh và sợ hãi như vậy, Tuấn Minh vẫn quyết tâm gặp Khánh Dương cho bằng được. Anh ta ôm trán, không ngừng lẩm bẩm một mình: "Anh đây đang anh dũng hi sinh để cứu vãn hạnh phúc cho chú. Chú phải đội ơn anh suốt đời đấy nhé. Mẹ nó, chưa gì đã cảm thấy đau bụng."
Tuấn Minh cố gắng nghĩ sang chuyện khác để chèn ép cơn đau do ảo giác tạo thành này xuống. Trong lúc anh ta còn đang âm thầm nhẩm đọc kinh Phật và những lời cầu nguyện do tự mình nghĩ ra thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên làm anh ta muốn đứng tim tại chỗ. Tuấn Minh nhìn lại tên người gọi đến, may quá, không phải là Hoàng Nam, cũng không phải là Khánh Dương.
Cuộc hẹn này do Tuấn Minh âm thầm sắp xếp, nào dám kể cho Hoàng Nam biết. Việc hắn bất mãn vì anh ta và Khánh Dương từng quen biết là một chuyện không phải mới ngày một ngày hai vì vậy anh ta cũng không muốn hắn đã thất tình lại càng thêm tức giận vì những chuyện ngoài lề này. Với lại Tuấn Minh vẫn luôn quan niệm rằng làm chuyện tốt cũng không cần phải phô trương qua mức.
Tuấn Minh uống một hớp nước cho bình tĩnh rồi mới nhận điện thoại. Chưa gì anh ta đã cướp lời nói trước: "Đừng báo tin xấu cho anh."
Đầu dây bên kia nghe xong thì sững sờ một chút, không những không cảm thấy bất mãn vì sự lỗ mang này của Tuấn Minh mà còn bật cười, trêu đùa anh ta một lúc: "Anh căng thẳng thế? Yên tâm. Jess đã đồng ý gặp thì sẽ không hủy hẹn giữa chừng đâu."
"Vậy thì tốt, làm anh cứ nghĩ em gọi báo tin xấu cho anh."
"Em gọi để báo anh trước là tâm trạng của Jess không tốt, có thể cậu ấy sẽ mắng anh đấy." Britney không mấy cảm thông với sự lo âu của Tuấn Minh mà còn đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho anh ta càng thêm phần thấp thỏm.
Tuấn Minh đại khái có thể đoán được cuộc hẹn hôm nay sẽ vô cùng phong ba bão táp với mình nhưng vì Hoàng Nam anh ta đành phải liều mạng. Dù sao anh ta cũng có một chút "công lao" trong vụ việc hiểu lầm lần này: "Biết là thế nhưng vì anh em tốt nên chịu thôi."
"Cậu ta quan trọng với anh đến vậy à?" Britney cười hỏi.
Hiếm khi nào thấy Tuấn Minh quan tâm lo lắng cho bạn bè một cách chân thành như vậy không khỏi khiến Britney tò mò về Hoàng Nam. Không biết hắn là người như thế nào mà có thể khiến cho Tuấn Minh vượt qua trở ngại tâm lý mà tìm gặp Khánh Dương nói chuyện.
"Đúng thế. Giống như em và Jess thôi. Anh không thể nhìn anh em của mình chết oan như vậy được."
"Vậy nên anh cũng nhớ rõ cho em là em sẽ luôn ở bên phe Jess. Nếu mà anh dám làm cậu ấy khó chịu em sẽ giết anh."
"Yên tâm, yên tâm. Anh sợ Jess muốn chết." Tuấn Minh vừa nói vừa thở.
Về điểm này thì Britney không mấy nghi ngờ, chính cô là người chứng kiến toàn bộ những ám ảnh kinh hoàn mà Khánh Dương đã mang đến cho Tuấn Minh vào lúc trước. Chỉ cần nhắc đến Khánh Dương thì Tuấn Minh liền bị Britney gạt ra phía sau, cô tặng cho anh ta một vài câu an ủi cho có lệ: "Thôi được rồi. Chúc anh may mắn."
Tuấn Minh liếc nhìn đồng hồ bên tường, đúng là đã sắp đến giờ hẹn rồi thế nhưng anh ta vẫn vội vàng nói với theo: "Khoan đã, tháng sau anh bay sang Mỹ. Em rảnh ngày nào thì báo anh, anh sang tìm em cho em chém giết thỏa thích."
Britney nghe vậy chỉ cười rồi thoải mái đồng ý. Cuộc gọi này khiến cho Tuấn Minh đỡ căng thẳng hơn một chút. Anh ta chỉnh lại tư thế ngồi để cho bản thân mình trông có vẻ nghiêm túc và đáng tin hơn, ra dáng một sinh viên đại học trưởng thành, mong là có thể khiến Khánh Dương chịu nghe những gì anh ta nói.
Tuấn Minh vừa nghiêm túc được vài giây thì Khánh Dương đã đến. So với lần trước đi cùng Hoàng Nam thì lần này thái độ của cô dành cho anh ta lại quay về thời điểm bọn họ gặp nhau ở Mỹ hai năm về trước, hoàn toàn không có một chút thiện cảm nào.
Chỉ cần nghĩ đến Tuấn Minh lợi dụng tình cảm với Britney để hẹn gặp mình đã khiến cho Khánh Dương cảm thấy vô cùng bất mãn. Cô thầm nghĩ nếu mình là phụ huynh của Britney thì sẽ cấm tiệt cô qua lại với loại người cặn bã như thế này.
Tuấn Minh đương nhiên biết rõ Khánh Dương không chấp nhận mối quan hệ kỳ lạ giữa anh ta và Britney nên cũng không dám xuất hiện nhiều trước mặt cô, sợ cô chướng mắt rồi lại hại cho anh ta một trận sống dở chết dở. Vì vậy hôm nay có lẽ là lần thứ ba Tuấn Minh và Khánh Dương gặp gỡ riêng mà không có thêm sự hiện diện của người nào khác.
"Hôm nay anh muốn gặp em là vì Britney hay vì Hoàng Nam?"
Khánh Dương đến cả những lời chào hỏi xã giao với Tuấn Minh cũng lười nói nên liền trực tiếp đi vào vấn đề chính. Sự thẳng thắn này của cô khiến cho Tuấn Minh bị khớp, nhưng anh ta liền nhớ đến đứa em trai xã hội của mình còn đang thất tình đau khổ đến mức không còn hình người kia thì lại tự nhủ bản thân mình phải dũng cảm lên.
Tuấn Minh nghiêng đầu sang một bên, ho hai tiếng, cố gắng giả vờ như mình là người trầm ổn và trưởng thành rồi lại quay về vị trí đối diện với Khánh Dương để trả lời: "Tất nhiên là chuyện của Hoàng Nam rồi."
Khánh Dương gật đầu chờ anh ta nói tiếp. Dù sao cô cũng chỉ hỏi chơi để vào câu chuyện mà thôi. Chuyện của anh ta và Britney đã nhiều năm như vậy rồi cô vẫn không thể nào khuyên nhủ được thì bây giờ nói để làm gì chứ.
Tuấn Minh lấy hết can đảm để nói với Khánh Dương suy nghĩ của mình, điều khiến anh ta vô cùng bất bình những ngày qua: "Jess, anh biết là vụ cá cược đó là thằng Nam sai, nhưng em có thấy em rất quá đáng với nó không?"
Khánh Dương vốn đã nguôi ngoai chuyện cá cược này từ sau khi Hoàng Nam bị tai nạn nhưng hiện tại Tuấn Minh lại đào mộ chuyện này lên, khiến cho cô một lần nữa nhớ lại cảm giác đau lòng đó. Thế nhưng tất cả những gì phẫn nộ và đau khổ nhất cô cũng đã từng bùng nổ rồi, bây giờ chỉ cảm thấy bất lực, chẳng thể nào phản ứng được nữa.
Cô nhìn Tuấn Minh chằm chằm, như muốn dùng ánh mắt để đâm anh ta mấy nhát: "Quá đáng sao? Đàn ông bọn anh thích nhìn con gái đau khổ khóc lóc, dù bị đối xử không ra gì nhưng vẫn phải chạy theo cầu xin tình cảm của các anh lắm à?"
Một người có lối sống trăng hoa như Tuấn Minh không khỏi cảm thấy chột dạ trước lời mắng mỏ này của Khánh Dương, anh ta khó xử nhìn đi hướng khác nhưng vẫn cố gắng phản bác: "Những người khác thì anh không biết, nhưng thằng Nam nó không phải là người như vậy. Đã bao giờ nó đối xử tệ bạc với em chưa?"
Tuấn Minh vừa nói xong thì liền cảm thấy hối hận. Ừ thì vế sau anh ta nói đúng rồi, nhưng vế đầu thì sai bét. Nhưng cũng không đúng lắm. Hoàng Nam không phải là kiểu người thích nhìn người ta chạy theo cầu xin tình cảm của mình, mà là dù cho người ta làm như vậy thì cũng không mấy ảnh hưởng đến tâm tình và quyết định của hắn thì đúng hơn. Tuấn Minh chẳng mấy chốc đã bị những suy nghĩ của bản thân kéo đi xa. Anh ta lắc đầu mấy cái, thôi bỏ đi. Ý quan trọng nhất nói đúng là được.
"Em không phải là người cứ ở đó cho người ta đối xử tồi tệ với mình nên cũng không có lần thứ hai đâu. Dù sao ngay chính Hoàng Nam cũng thừa nhận vụ cá cược đó là thật."
Tuấn Minh chưa bao giờ là một người giỏi trong việc tranh luận với phụ nữ, nhất là với một người cứ nói một câu là mắng anh ta một câu hoặc chặn đường không cho anh ta nói tiếp như Khánh Dương. Anh ta cũng cảm thấy hơi đuối lý và khó khăn để cãi lại nhưng trong đầu anh ta vẫn bùng lên một cảm giác vô cùng mạnh mẽ là Hoàng Nam bị oan, anh ta phải tìm lại sự trong sạch cho hắn.
"Đúng, vụ đó là thật. Thậm chí là do chính anh bày ra. Trước đó do anh thua một vố nên anh mới ép nó tham gia để lấy lại tiền. Nó chiều theo ý anh thôi. Xưa giờ vẫn vậy mà."
Việc Hoàng Nam vẫn luôn âm thầm bao che và thuận theo tính cách dở hơi của mình Tuấn Minh vẫn biết rõ, chỉ là anh ta không muốn nói ra mà thôi: "Sau này nó cứ quên hoài, anh phải nhắc nó mới nhớ. Nó không nghiêm túc với vụ này đâu."
Tuy Tuấn Minh đã moi hết ruột gan ra để giãi bày nhưng đáp lại tấm lòng vàng son của anh ta chỉ là một gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc nào của Khánh Dương. Thậm chí Tuấn Minh còn nhìn thấy trên mặt cô hiện lên dòng chữ "Nhìn tôi có giống như đang tin không? Đàn ông các người ai cũng như ai" vậy.
Tuấn Minh vò đầu. Anh ta là người đã chứng kiến toàn bộ quá trình chia tay của Khánh Dương với Hàn Kỳ nên lại càng hiểu rõ nếu như Khánh Dương thật sự bật chế độ một đi không bao giờ quay trở lại nữa thì sẽ vô cùng kinh khủng. Chỉ là trong mắt anh ta, Hàn Kỳ đáng bị cô đối xử như vậy còn Hoàng Nam thì không.
"Dù sao thì anh vẫn thấy thằng Nam không làm gì tệ đến mức không thể tha thứ. Em bỏ chuyện cá cược đó qua một bên. Từ đầu đến cuối nó hoàn toàn không làm một chuyện gì sai trái với em cả. Ngay cả vụ cá cược này cũng vậy. Nó chẳng cá là lừa gạt tình cảm hay là phải tán tỉnh được em. Chỉ là một thời hạn mà thôi."
Tuấn Minh nói một hơi dài thì cũng thấm mệt nên liền dừng lại để uống một ngụm nước. Anh ta lấm lét quan sát biểu cảm của Khánh Dương. Tuy là cô vẫn không chịu xuống nước nhưng rõ ràng là đã dao động ít nhiều. Tuấn Minh cảm thấy bản thân mình đạt được một chút thành tựu. Ít ra thì bây giờ Khánh Dương cũng bắt đầu lắng nghe những gì anh ta nói rồi, chứ không phải nhìn anh ta như một thằng hề đang nói nhảm giống lúc nãy nữa.
Nhân lúc Khánh Dương còn chưa nhận ra rằng anh ta đã dừng lại để thì Tuấn Minh hít vào một hơi để lấy sức rồi nói tiếp: "Anh rất rõ tính nó. Dù chỉ là hứa chơi để cho anh vui nhưng nó sẽ không bao giờ đồng ý nếu không nắm chắc phần thắng trong tay. Lại càng không giả vờ yêu một người để chơi trò này, nó không phải là đứa thích tự hành hạ bản thân mà ở cạnh người nó không thích đâu."
Tuấn Minh sự dụng hết vốn liếng giao tiếp của mình mà giải thích cho Khánh Dương. Anh ta có cảm giác bản thân mình đã dùng hết sự chân thành mà ông trời ban cho từ lúc sinh ra tới giờ để nói chuyện với Khánh Dương ngày hôm nay. Trước giờ anh ta còn chưa từng dành nhiều tâm huyết như vậy để nói chuyện với bất kỳ ai khác đâu đấy.
Tuấn Minh nói muốn đứt hơi cuối cùng cũng đổi lại được một chút biến hóa trên gương mặt của Khánh Dương. May quá, ít ra thì cô không cắt ngang lời anh ta nói, bảo anh ta im đi và ra về. Còn chịu lắng nghe là tốt rồi.
Tuấn Minh cảm thấy tình hình có vẻ khả quan nên thừa thắng xông lên, lại tiếp tục một bài diễn văn của mình: " Nó phải có tình cảm với em, phải rất yêu em thì mới chắc chắn rằng cả hai sẽ yêu nhau trên sáu tháng để đồng ý chứ. Cái này còn chưa kể đến giữa chừng nó còn đòi nhảy ra hủy vụ cá cược nữa. Khi đó anh tức lắm, anh khuyên cả tuần mà nó có chịu nghe đâu. Nếu như nó thật sự muốn lợi dụng tình cảm của em thì nó còn đòi huỷ làm gì chứ."
Khánh Dương vẫn đang rất tập trung để lắng nghe hết nỗi lòng thầm kín của Hoàng Nam qua cách diễn đạt đầy khoa trương của Tuấn Minh thì chợt dừng lại: "Khoan đã, anh vừa nói gì vậy?"
Tuấn Minh đau khổ đến mức suýt nữa thì ngất xỉu. Anh ta tốn công ngồi nói nửa tiếng đồng hồ để rồi nhận lại một câu hỏi không đâu vào đâu như vậy sao. Khánh Dương có cảm giác Tuấn Minh như sắp khóc đến nơi, còn hít thở liên tục để chuẩn bị nói lại từ đầu thì không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Ác cảm của cô về người này cũng giảm đi không ít.
Cô vội vàng giải thích: "Anh không cần nói lại từ đầu. Vừa rồi anh nói là Hoàng Nam muốn hủy vụ cá cược à?"
"Ừ. Nó không kể với em sao?" Tuấn Minh gọi phục vụ mang lên thêm cho mình hai chai nước lọc mới, nãy giờ anh ta nói muốn đứt hơi.
Khánh Dương nhìn Tuấn Minh bằng ánh mắt đầy hoang mang rồi chậm rãi lắc đầu. Tuấn Minh cảm thấy mình sắp tức chết. Chuyện này quan trọng vậy mà Hoàng Nam không nói cho Khánh Dương biết. Vậy trước đó hắn đi giải thích cái gì vậy. Cái thằng ngu này.
Tuy Tuấn Minh mắng chửi Hoàng Nam trong bụng hơn một trăm lần nhưng cũng không dám nói ra ngoài. Anh ta suy nghĩ lại một chút. Có khi là vì Khánh Dương không muốn nghe hắn nói cũng nên. Ừ khả năng này vẫn cao hơn. Hoàng Nam không thể nào kém như vậy được.
"Lần trước bọn anh gặp nhau là để nó hủy vụ cá cược đấy. Thế mà chưa kịp nói gì đã bị mấy thằng kia nhảy vào họng. Tới lúc chuẩn bị nói thì em lại xuất hiện. Chuyện sau đó thì em cũng biết rồi."
Sau khi biết được một sự thật khác trong câu chuyện này khiến cho tâm trạng của Khánh Dương trở nên vô cùng phức tạp. Cô chưa từng nghe đến chuyện hắn muốn hủy vụ cá cược này. Cô chỉ biết hắn cá cược với bạn bè là thật và việc hắn luôn cố gắng giải thích chuyện tình cảm của bọn họ hoàn toàn không liên quan đến vụ này. Chỉ có như vậy mà thôi.
"Làm sao anh biết được Hoàng Nam muốn hủy?" Khánh Dương hỏi lại.
Như đã vô tình nhắc đến một chủ đề mà Tuấn Minh vô cùng hiểu rõ, anh ta bỗng nhiên trở nên kích động: "Nó kể với anh đầu tiên mà. Lẽ ra anh nên thông báo cho bọn kia chứ không phải chờ đến khi gặp nhau. Anh là người xúi giục nó đừng hủy, cứ im lặng duy trì cho đến cuối cùng mà nó không chịu đấy thôi."
Tuấn Minh chỉ hận không thể nhận hết tội lỗi về phía mình, sau đó như nhớ ra một chuyện quan trọng, anh ta mở đoạn tin nhắn giữa mình với Hoàng Nam lúc trước đưa cho Khánh Dương xem: "Này em đọc đi, anh khuyên nhủ nó tận một tuần đấy, ngày nào anh cũng nhắn nhưng nó không chịu. Nó yêu em thật mà."
Khánh Dương nhận lấy điện thoại từ tay Tuấn Minh, im lặng đọc tin nhắn giữa anh ta và Hoàng Nam. Mọi thứ thật sự diễn ra như những gì Tuấn Minh đã nói. Cuộc trò chuyện bắt đầu từ sau khi Tuấn Minh gửi cho Hoàng Nam thời gian và địa điểm họp mặt. Sau đó anh ta liên tục khuyên hắn nên nghĩ lại. Dù sao cũng sắp thắng rồi, vì sao lại từ bỏ. Lần nào Hoàng Nam cũng chỉ trả lời một cách vô cùng chắc chắn. Tin nhắn gần nhất trước đoạn chat đổi giờ hẹn vẫn là nội dung từ chối, thậm chí lần này Hoàng Nam còn nhắc đến tình cảm của hắn hiện tại là như thế nào và hắn không muốn Tuấn Minh nhắc đến chuyện này thêm một lần nào nữa.
Khánh Dương chỉ đọc đến đó rồi dừng, cô biết những tin nhắn sau đó là những thứ không liên quan và mình không nên tò mò kéo xuống. Cô trả lại điện thoại cho Tuấn Minh, khúc mắt trong lòng cũng dần được gỡ bỏ. Chỉ là quá trễ rồi.
Nhìn thấy Khánh Dương trầm mặc không nói gì, Tuấn Minh lại xoắn hết cả lên: "Tuy anh là một thằng không tử tế nhưng những gì anh nói hôm nay hoàn toàn là sự thật. Anh dùng cả danh dự của một thằng ăn chơi trác táng để thề với em anh không nói dối một chữ nào. Anh chỉ muốn hai đứa làm lành với nhau thôi."
Dù đang tâm trạng nhưng nghe xong những lời này của Tuấn Minh thì Khánh Dương cũng phải bật cười. Cô cười nhẹ một tiếng rồi nói với người đang ngồi đối diện mình: "Cảm ơn anh đã cho em biết những chuyện này."
"Vậy là hai đứa lại vui vẻ với nhau đúng không?" Tuấn Minh không thể kìm nén được sự vui mừng. Anh ta đã làm mai thất bại một lần. Tuy rằng Hoàng Nam với Khánh Dương tự đến với nhau không qua bàn tay của anh ta nữa nhưng Tuấn Minh đã quyết tâm nếu như không phải là người ghép đôi thì cũng phải là người hàn gắn.
Lúc này trong mắt Khánh Dương, Tuấn Minh không còn đáng ghét như lúc trước nữa. Nhưng cô đành phụ tấm lòng tốt này của anh ta rồi. Khánh Dương chậm rãi lắc đầu: "Quá trễ rồi anh."
"Trễ? Sao lại trễ?"
"Hoàng Nam quay lại với chị ta rồi." Khánh Dương có chút khó khăn để nói ra những lời này. Dù sao việc thừa nhận đây là sự thật vẫn là một điều không mấy dễ dàng với cô.
Tuấn Minh đực mặt ra: "Chị ta? Ý em là Hải Yến à?"
Khánh Dương lặng lẽ gật đầu.
Tuấn Minh không giấu được sự ngạc nhiên, anh ta nghi ngờ hỏi lại: "Em có chắc không vậy? Sáng hôm trước thằng Nam mới náo một trận linh đình với con đó trong bệnh viện mà. Nếu không phải anh quen nó từ xưa đến giờ, khi nhìn phòng bệnh còn nghĩ nó đánh người nữa đấy. Chắc sau này sợ không dám tìm nó nữa đâu."
Rõ ràng là trí nhớ của Khánh Dương rất tốt, nhưng cô vẫn không thể nào liên kết được những gì mình nhìn thấy và những gì Tuấn Minh nói lại được với nhau. Dường như không có gì liên quan cả: "Lúc em tới thì thấy hai người bọn họ đang ôm nhau. Nếu không phải là đã quay lại vì sao lại như vậy chứ."
Tuy rằng Tuấn Minh không quá mức nhạy bén nhưng tình huống cơ bản này anh ta vừa nghe xong đã hiểu được. Cộng thêm chuyện hôm qua Hoàng Nam đã kể lại cho anh ta nghe toàn bộ sự kiện náo loạn đó thì anh ta đã sớm nắm được mọi chuyện trong lòng bàn tay. Thì ra mọi thứ lại trùng hợp đến như vậy.
Tuấn Minh vỗ trán một cái thật mạnh: "Thằng Nam nó ôm Hải Yến vì nó nghĩ là em."
"Anh lừa trẻ con à?"
"Không hề. Nó chờ em cả đêm mà em không tới nên ngủ quên mất. Lúc nửa mê nửa tỉnh nghe có người mở cửa thì mới nhầm thành em."
Khánh Dương càng nghe Tuấn Minh nói càng cảm thấy vô cùng khó tin. Hoàng Nam chờ cô sao? Làm sao hắn biết cô sẽ đến mà chờ chứ?
Tuấn Minh thấy vẻ mặt đầy hoang mang của Khánh Dương liền tiếp tục chia sẻ cho cô những gì mà anh ta biết được. Anh ta cảm thấy mình cái gì cũng biết, biết được toàn bộ câu chuyện và những góc khuất ở hai bên, chỉ hận không thể mang ra giải thích hết một lần: "Thật ra những đêm trước em đến thằng Nam nó đều biết cả. Sau đó nó nghĩ rằng đêm nay em cũng sẽ đến nên nó mới chờ em. Ai ngờ cuối cùng em đến nữa, mà lại đúng lúc nhầm lẫn đó mà lại nhìn thấy mọi chuyện."
Những gì Tuấn Minh nói hợp lý đến mức Khánh Dương không thể nào phản bác được. Cô ngẩn người một lúc lâu. Thì ra tất cả mọi thứ đều chỉ là trùng hợp, trùng hợp để gây hiểu lầm: "Thì ra là như vậy."
"Em sẽ làm hòa với nó mà đúng không?" Tuấn Minh ngập ngừng hỏi. Như sợ Khánh Dương sẽ suy nghĩ gì đó sai lệch, anh ta liền vội vàng nói thêm mấy lời để bảo vệ Hoàng Nam. Dù sao cũng đã lỡ nói nhiều rồi, giờ nói thêm nữa cũng không sao: "Tuy là thằng Nam nó không được vụng về và thật thà cho lắm, có nhiều lúc em sẽ thấy như nó đang tính toán gì đó, ừ thì biết làm sao được, ai bảo nó gì cũng giỏi. Mà không phải đâu, nó chỉ muốn không có sai sót gì thôi."
"Theo tính cách của nó từ xưa đến giờ thì nó không thiếu gì cách để làm lành với em, nó còn lạ gì mấy cái chiêu trò đó. Nhưng mà với em thì nó không dám, sợ làm gì sai thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho nó nữa. Đối với riêng em thì nó làm gì cũng cẩn thận, sợ sai, sợ bị phản tác dụng, nên khi thấy em phản ứng lại một chút thì nó mới giả vờ ngủ say. Vì vậy anh mong là em có thể cho nó một bậc thang để bước xuống."
Tuấn Minh biết mình không có tư cách gì để yêu cầu Khánh Dương làm điều này. Ngay cả Hoàng Nam cũng không nhận ra được sự khác thường của chính bản thân hắn. Trong ấn tượng của Tuấn Minh, Hoàng Nam không thiếu gì mưu mô quỷ kế, hắn không thể nào không biết làm gì mà chỉ án binh bất động như thời gian vừa rồi được.
Chỉ khi nói chuyện cùng Hoàng Nam rồi Tuấn Minh mới nhận ra rằng thật ra hắn đang sợ. Có thể với những người khác thì hắn không mấy quan tâm đến hậu quả, làm gì cũng được. Thế nhưng với khánh Dương thì lại không như vậy. Cho dù là cách nào hắn cũng cảm thấy không được. Hắn chỉ sợ nếu như mình làm sai thì sẽ không có cách nào cứu vãn nữa. Vì một chút do dự đó mà lại khiến cho mọi chuyện ngày càng lún sâu, khó có thể quay đầu.
Dáng vẻ anh trai lớn giang tay bảo vệ em trai nhỏ trong nhà này của Tuấn Minh làm cho Khánh Dương cảm thấy vừa buồn cười lại vừa cảm động. Cô cũng đã sớm có quyết định riêng cho mình rồi. Sau khi Tuấn Minh liên tục giải bày thì lại càng chắc chắn hơn: "Em biết cần làm gì rồi."
***
Trong lúc Tuấn Minh còn đang dùng hết tấm lòng yêu thương và sự chân thành cả đời của anh ta ra để thuyết phục Khánh Dương thì nhân vật chính của câu chuyện này là Hoàng Nam lại đi lang thang một cách vô hồn trong khuôn viên bệnh viện.
Sau một hồi kích động và náo loạn với Hải Yến vào một buổi sáng vài ngày trước thì thương tích đã ổn định được phần nào của hắn lại bị tác động, cần phải thêm vài ngày để trở nên tốt hơn. Cuối cùng thì cũng tới ngày hắn có thể tự mình đi ra ngoài hít thở một ít không khí trong lành rồi. Đến bây giờ Hoàng Nam mới nhận ra rằng thì ra nằm viện một mình lại cô đơn đến vậy. Người đến thăm cũng chỉ tập trung vào buổi tối hay là cuối tuần, trong ngày thì chỉ có một mình hắn trong phòng mà thôi.
Phim thì cũng đã coi hết, game chơi một vài trận cũng không còn hứng thú nữa. Hoàng Nam nhớ lại lần nằm viện gần đây nhất của mình là sau chuyến đi dã ngoại với trường, khi đó hắn có Khánh Dương làm bạn. Dù cho đã về nhà rồi thì vẫn còn có cô. Hoàng Nam thở dài, dù chỉ là một chủ đề không mấy liên quan đi nữa thì hắn vẫn có thể nhớ về Khánh Dương. Tựa như một loại ma chướng, dù biết là đau khổ và dằn vặt, tự nhủ bản thân mình không được nghĩ đến nữa nhưng lại không thể dừng lại, không có cách nào để quên đi.
Hoàng Nam đi vài vòng thì cũng đã dần thấm mệt. Hắn chọn một hàng ghế đá sạch sẽ dưới gốc cây lớn có bóng mát để ngồi xuống nghỉ ngơi trước khi quay trở lại phòng bệnh.
Đã vài ngày trôi qua, hắn cũng đã dần hết hy vọng và chấp nhận sự thật rằng Khánh Dương đã hoàn toàn bỏ mặc mình rồi, cô sẽ không bao giờ đến nữa. Hoàng Nam ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh phía trên mà trong lòng chỉ cảm thấy buồn man mác. Nếu như hắn biết buổi chiều trên sân thượng ngày hôm đó là lần cuối được nói chuyện cùng Khánh Dương thì có lẽ hắn sẽ nán lại lâu hơn, nghe cô nói nhiều hơn một chút, dù cho đó cũng là những lời không mấy tốt đẹp gì.
Trong lúc Hoàng Nam còn đang chìm đắm trong đau thương và mất mát thì một tình huống ồn ào diễn ra trong khuôn viên của bệnh viện đã thu hút sự chú ý của hắn.
Hoàng Nam tò mò nhìn sang thì liền bắt gặp hình ảnh một cô gái cũng trong bộ đồ bệnh nhân giống hắn vừa mới ngã xuống từ chiếc xe lăn. Như một thói quen đã được dạy dỗ từ bé, Hoàng Nam muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh cô gái đó còn có một người đàn ông khác thì liền dừng lại, nếu đã có người bên cạnh rồi thì thôi vậy. Đến lúc này hắn mới quan sát kỹ hơn và nhận ra rằng không phải cô ta bất cẩn để bị ngã mà là vì đang nắm lấy vạt áo của người đàn ông kia. Ngay cả khi ngã khỏi xe lăn vẫn không chịu buông ra.
"Em cầu xin anh. Đừng rời bỏ em được không?"
Giọng nói của cô gái không nhỏ, cộng thêm việc bị ngã từ trên xe lăn xuống đất khiến cho tình huống này thu hút khá nhiều sự chú ý từ những người xung quanh. Ngay cả Hoàng Nam cũng không ngoại lệ.
Người đàn ông bị nhiều người nhìn ngó và xì xào bàn tán liền cảm thấy máu dồn lên tới não, vô cùng mất mặt. Anh ta tìm cách gỡ tay cô gái ra khỏi áo của mình: "Cô nói cái quái gì vậy? Không biết xấu hổ à?"
"Mặt mũi thì có gì quan trọng nữa chứ. Em chỉ cần có anh thôi."
Mặc kệ cho cô gái đáng thương có cầu xin đến mức nào thì người đàn ông vẫn không nghe lọt vào tai. Anh ta nhíu mày, quan ngại nhìn xung quanh một chút nhưng cuối cùng vẫn không thể nào kìm nén được cảm giác khó chịu, mặc kệ cho người đang níu kéo mình vẫn còn đang bị thương, phũ phàng giật mạnh tay ra. Hành động này của anh ta khiến cho cô gái càng trở nên khốn khổ.
"Nếu không phải cô vì mẹ tôi ép buộc thì còn lâu tôi mới đến. Tại sao khi đó cô không chết đi cho khuất mắt tôi chứ?"
Có vẻ như người đàn ông kia đã bị dồn nén quá lâu, ban đầu anh ta còn lo lắng bị người khác đánh giá nhưng khi liên tục bị níu kéo như vậy, nhìn dáng vẻ khóc lóc bi luỵ của cô gái kia đã khiến sức chịu đựng của anh ta bị đẩy đến giới hạn cuối cùng, cứ thế mà bùng nổ và liên tục nói ra những lời lẽ tàn độc với sức sát thương vô cùng to lớn.
Cô gái tựa như không thể tin được vào những gì mình vừa nghe. Những lời nói cay nghiệt này phát ra từ chính người đàn ông cô yêu bằng cả sinh mạng sao? Cô nhìn anh ta bằng một ánh mắt vô cùng thống khổ và đau lòng: "Anh thật sự là một người tàn nhẫn."
"Cô đừng có nằm ra đây khóc lóc với tôi. Chiêu này của cô chỉ lừa được người già lẩm cẩm nhiều tình thương thôi. Còn với thằng này thì không bao giờ."
Mặc kệ cho cô gái đáng thương đang khóc nức nở, người đàn ông vẫn quay lưng bỏ đi mà chẳng buồn quay đầu nhìn lại một lần. Cuối cùng, như từ yêu hóa thành hận, cô ta bỗng nhiên gào lên: "Anh sẽ phải hối hận. Cầu cho sau này anh gặp phải người anh yêu nhưng không được hồi đáp. Cả đời sống trong đau khổ."
Ban đầu Hoàng Nam cũng không hoàn toàn tập trung hóng chuyện, hắn chỉ muốn dời sự chú ý của mình sang một chuyện nào khác để không rơi vào trạng thái rảnh rỗi rồi lại nhớ về chuyện xưa. Nhưng lời nguyền rủa vừa rồi của cô gái khiến hắn giật mình một cái. Đây là lần thứ hai Hoàng Nam nhớ lại về những lời của một người yêu cũ khác của mình đã từng nói.
Thảo nào khi nhìn thấy tình huống này hắn lại cảm thấy quen mắt như vậy. Thì ra hắn cũng đã từng cư xử tuyệt tình như thế này. Khi đó cô gái kia cũng nói những lời tương tự, không sai lệch vào đâu được. Lúc đó hắn cũng chẳng khác gì người đàn ông này là bao, chỉ cười nhạt, xem thường, chế giễu, hoàn toàn bỏ những lời nói khó nghe kia ngoài tai. Thì ra cuối cùng cũng đến một ngày nó thật sự ứng nghiệm.
Hành động điên rồ của cô gái cuối cùng cũng có thể khiến người đàn ông máu lạnh kia dừng bước. Anh ta quay người lại, nhìn xuống người đang chật vật cách đó không xa, hệt như người ở vị trí cao đang ban phát một chút ánh mắt cho kẻ thấp kém hơn mình, nhìn tới nhìn lui vẫn không có một chút thương cảm nào. Sau cùng anh ta bỏ lại một câu: "Dừng lại đi, càng níu kéo chỉ càng khiến cô trở nên thảm hại hơn mà thôi. Hãy giữ lại cho mình một chút sự tự trọng cuối cùng. Đừng hủy hoại toàn bộ một chút ấn tượng đẹp đẽ còn sót lại trong trí nhớ của tôi."
Không biết lời nói vừa rồi của người đàn ông có thật sự khiến cô gái tỉnh ngộ hay không nhưng cô ta không tìm cách níu kéo nữa mà chỉ thẫn thờ nhìn bóng của người đàn ông đó dần dần biết mất sau cánh cổng cách đó không xa.
Không chỉ có cô gái nọ cảm thấy bàng hoàng mà chính Hoàng Nam cũng cảm thấy những lời vừa rồi tác động vô cùng mạnh mẽ đến mình, dù cho hắn chỉ là người ngoài cuộc, vô tình đi ngang và chứng kiến chuyện của người ta.
Sở dĩ hắn cảm thấy quen thuộc như vậy vì một lần nữa, đây chính là những gì hắn đã từng nói với những người đã luôn tìm cách để níu kéo mình, những con người mà hắn cho là đáng ghét, phiền nhiễu, thiếu thực tế, vô cùng phiền phức. Thì ra bây giờ khi chứng kiến lại toàn bộ mọi thứ ở góc nhìn của người ngoài nó lại trở nên khó coi như thế này.
Dù người đàn ông đã rời đi một lúc rất lâu, cô gái kia cũng được một vài y tá giúp đỡ quay trở lại phòng bệnh thì Hoàng Nam vẫn ngồi bất động ở hàng ghế đá ban đầu. Từ trước đến nay hắn luôn là kẻ đối xử phũ phàng với tấm chân tình của người khác, chưa từng đặt mình vào vị trí của họ để suy nghĩ. Hôm nay, lần đầu tiên hắn đặt mình ở vị trí của người vẫn còn tình cảm để cảm nhận một lần. Nhưng hiểu được rồi thì sao chứ?
Nếu hắn đã hiểu được cảm giác phải chia tay khi còn tình cảm thì sẽ càng hiểu rõ cảm giác phiền phức và chán ghét vô cùng khi cứ bị người khác níu kéo và làm phiền. Người đàn ông kia nói đúng. Càng níu kéo chỉ càng khiến bản thân trở nên thảm hại hơn mà thôi. Khi đó e là một chút kỷ niệm tốt đẹp cuối cùng còn sót lại cũng không còn nữa.
Nhưng hắn không thể quên được. Hoàng Nam than khổ. Dù hắn đã tìm rất nhiều cách để khiến mình mất tập trung, tìm kiếm những bộ phim mới, chơi game, đọc sách hay tìm chuyện gì đó để làm nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Bây giờ nhìn đâu hắn cũng thấy hình bóng của Khánh Dương. Mỗi một đồ vật, mỗi một ngóc ngách, mỗi một tình huống xảy ra xung quanh và hiện hữu trong thành phố này đều khiến Hoàng Nam nhớ về kỷ niệm của hai người. Tựa như chỉ có khi rời khỏi nơi này thì hắn mới hoàn toàn có thể buông bỏ mọi thứ và bắt đầu lại từ đầu vậy.
Hoàng Nam nhắm mắt, không hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu. Chỉ vài giây sau, hắn liền ngồi thẳng người dậy, bật điện thoại ra và gọi cho ông Thanh ngay lập tức.
Ngay khi ba của hắn vừa nhấc máy, chưa kịp để ông thắc mắc, hắn đã mở lời trước: "Lúc con mới từ Anh về ba đã từng nói là muốn con sẽ đi du học từ cấp ba, vậy bây giờ con đi vẫn còn kịp đúng không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...