Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl

Sau sự kiện ngủ quên trong nhà kho ồn ào và mất mặt chưa tròn một tháng đã đến Tết Nguyên Đán, cũng là quãng thời gian xa nhau lâu nhất của Hoàng Nam và Khánh Dương từ khi chính thức bên nhau. Nhân dịp Tết đến xuân về, Khánh Dương đã bị gia đình đón về nhà ông bà ăn Tết. Một phần là để Khánh Dương cảm nhận được bầu không khí gia đình có nhiều thế hệ, một phần là vì giúp cô hòa nhập và nhớ mặt người quen. Việc Khánh Dương không nhận ra Việt Anh ở trường vẫn còn là một chủ đề nóng hổi luôn được người lớn trong nhà mang ra trêu chọc mỗi khi tụ tập cùng nhau.

Nếu xét về vị trí trên bản đồ thì nhà của ông bà Khánh Dương nằm khá gần với nhà Hoàng Nam, thời gian di chuyển được rút ngắn hơn một nửa. Nhưng không vì vậy mà bọn họ có thể gặp nhau nhiều hơn lúc trước, mà thậm chí lại còn trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Vào hai tuần đầu nghỉ Tết, thời gian rảnh rỗi của Hoàng Nam và Khánh Dương không nhiều, mỗi khi tìm được thời gian trống, chỉ muốn gặp nhau một chút thì lại bị Việt Anh tìm cách ngăn cản. Nếu lúc nào Việt Anh có việc bận thì y như rằng sẽ là Việt Hoàng xuất hiện. Dù đã tìm mọi cách nhưng Hoàng Nam vẫn phải chịu thua trước sức chiến đấu khủng bố của hai người này. Bọn họ quyết tâm bảo vệ Khánh Dương trong nhà, không để lộ một khe hở nào cho Hoàng Nam chui lọt.

Cho đến khi Khánh Dương và Hoàng Nam gặp lại đã là tuần nghỉ Tết thứ ba, vào chuyến du lịch mà hai gia đình đã từng nhắc đến trước đó. Ngoài gia đình Khánh Dương, những người tham gia lần này còn có nhân viên của công ty. Những người này cô đều gặp qua một hai lần, không xa lạ cũng chẳng thân thiết. Đầu tiên bọn họ sẽ đáp máy bay đến thành phố ven biển, rồi đi tàu thủy ra đảo. Về sau việc di chuyển này sẽ được thay thế bằng hệ thống cáp treo, nhưng vì đang trong quá trình xây dựng nên hiện tại vẫn phải sử dụng tàu thủy làm phương tiện chính.

Khánh Dương không bị say tàu như những người khác, nhưng cô cũng không muốn ngồi bên trong với những người lớn đang nói về những chủ đề khó hiểu. Chờ đến khi tàu đã di chuyển ổn định, cô vội vàng tìm đến một khu vực thoáng mát, ngồi hóng gió ngắm cảnh. Chuyến đi này khá bất ngờ, Khánh Dương chỉ vừa mới biết sáng nay nên ngay lập tức chuẩn bị rồi xuất phát mà chưa kịp báo cho Hoàng Nam biết. Không biết bây giờ hắn đang làm gì nhỉ.

Trường Silver là trường dân lập nên được nghỉ Tết nhiều hơn các trường khác một tuần, hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn nghỉ Tết. Bình thường mọi năm gia đình Hoàng Nam sẽ đi nước ngoài du lịch, nhưng năm nay thì không nghe hắn nhắc đến, không rõ là có kế hoạch gì không. Nhắc đến chuyện đi du lịch, Hoàng Nam và Khánh Dương đã lên kế hoạch đi cùng nhau rất nhiều nơi trong tương lai, trong nước lẫn ngoài nước. Chuyến đi gần nhất cũng phải sau khi thi giữa học kỳ hai, tìm một thời điểm ít bài kiểm tra nhất rồi xin nghỉ thêm vài ngày kết hợp với cuối tuần để đi một chuyến thật dài. Kế hoạch thì có rất nhiều nhưng không biết sẽ thực hiện được bao nhiêu trong số đó.

Khánh Dương đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình và khung cảnh bao la bát ngát trước mặt thì bị cảm giác lạnh lẽo bất ngờ ập đến một bên má khiến cô giật mình.

"Bắt quả tang em nghĩ đến người khác khi không có anh bên cạnh nhé."

Khánh Dương quay sang hướng phát ra giọng nói, che khuất tầm nhìn của cô là một lon nước ép ướp lạnh, vừa nghiêng đầu sang lại nhìn thấy Hoàng Nam đang đứng cạnh mình từ bao giờ.

"Ủa, sao anh ở đây?"

"Bất ngờ không?"

Hoàng Nam cười một tiếng, mở nắp lon nước đưa cho Khánh Dương rồi ngồi xuống bên cạnh cô trên băng ghế dài, cùng cô ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Hôm nay thời tiết khá đẹp, không quá nắng, tương đối mát mẻ, vô cùng thích hợp cho việc thư giãn và tận hưởng bầu không khí trong lành mà thành phố tấp nập không thể nào mang lại. Khánh Dương nhận lấy lon nước trên tay Hoàng Nam rồi gật đầu liên tục. Không thể tin được là khi cô đang nghĩ đến hắn thì hắn lại xuất hiện trước mặt cô, như là mơ vậy.

"Nếu vậy anh cũng đi chuyến này hả?"

"Ừ, mới biết sáng nay. Chưa kịp báo với em. Tới nơi mới biết là đi cùng nhau."

"Em cũng vậy luôn."

Hoàng Nam cũng không khác Khánh Dương là bao. Hắn thức dậy vào buổi sáng và bỗng dưng bị đốc thúc chuẩn bị hành lý để đi du lịch hai ngày. Hoàng Nam trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh mà làm theo, còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì đã đến nơi này rồi. Cho đến khi biết đây chính là chuyến đi mà người lớn đã hẹn trước tại buổi tiệc kia thì Hoàng Nam đi tìm Khánh Dương đầu tiên. Cuối cùng thì hắn cũng đã thoát khỏi hai vị thần giữ cửa đáng sợ kia rồi, mãi mới được gặp Khánh Dương. Hắn nhớ cô quá đi mất.

Hoàng Nam nhìn ngang nhìn dọc một hồi, cho đến khi chắc chắn rằng xung quanh không có ai khác ngoài bọn họ thì mới ôm lấy Khánh Dương, giả vờ như đang làm nũng: "Nhớ anh không?"

"Không nhớ."

"Đau lòng quá đi mất."

"Vậy anh có nhớ em không?"

"Có chứ, ngày nào anh cũng chiến đấu với thằng nhóc kia và ông anh khó tính của em. Vậy mà vẫn không được nhìn thấy em."

Hoàng Nam vẫn ôm chặt cô gái trong lòng mình, rồi dùng một giọng nói đau khổ để than thở. Hắn oan ức kể lại tất cả những lần Việt Anh và Việt Hoàng làm trò kiếm chuyện ngăn cản bọn họ gặp gỡ. Hắn cũng có nỗi khổ riêng mà. Tuy vậy Hoàng Nam cũng phải cảm thấy may mắn không thôi, ít nhất một năm Khánh Dương chỉ đến đó ở một lần, hắn thà mất một quãng đường dài để được gặp cô còn hơn ở gần nhau mà còn không được nhìn thấy mặt.


Khánh Dương không kìm lòng được trước biểu cảm thầy tủi thân này của Hoàng Nam. Cô đành buông kiếm đầu hàng, kể ra sự bảo vệ quá mức của Việt Anh và Việt Hoàng cũng thật oan ức cho hắn quá.

"Thôi để em bù lại cho. Anh muốn gì đây?"

Hoàng Nam chỉ chờ có vậy, hắn lập tức vui vẻ trở lại. Thật ra hơn hai tuần không gặp, Khánh Dương cũng rất nhớ Hoàng Nam. Lúc nãy nói không nhớ chỉ là muốn đùa hắn một chút.

"Vẫn không thay đổi." Hoàng Nam nói rồi lấy tay chỉ vào mặt mình. Từ sau món quà đặc biệt vào đêm Giáng sinh thì Hoàng Nam cảm thấy chiêu này khá ổn. Tuy nhiên không nên dùng nhiều quá, rất dễ bị phản tác dụng. Vì vậy Hoàng Nam cũng rất cẩn thận mà chỉ dám đòi hỏi vài lần trong những tình huống mà hắn thật sự bị oan uổng, muốn Khánh Dương bù đắp cho mình.

Khánh Dương hết cách với Hoàng Nam, đành phải đáp ứng yêu cầu này của hắn, xem như là an ủi cho tâm hồn bị tổn thương sau khi trải qua nhiều lần dày vò tra tấn của hai người anh em nhà mình. Khi Khánh Dương vừa đến gần thì Hoàng Nam đột ngột quay sang hôn lên môi cô.

"Anh lại giở trò ăn gian nữa."

Sau khi nụ hôn ngắn ngủi kết thúc, Khánh Dương hậm hực đẩy Hoàng Nam ra. Đúng là đồ cáo già, cô không theo kịp hắn. Còn mới đang tiếc thương cho hắn bị người nhà mình giở trò ngăn cản, làm khó này kia. Giờ nghĩ lại Khánh Dương mới thấy đáng đời Hoàng Nam.

"Thôi mà, đừng giận. Tại lâu rồi không gặp mà."

"Hừ, anh liệu hồn. Xíu nữa trước mặt người lớn thì phải đứng đắn một chút." Cô nghiêm giọng nhắc nhở hắn.

Bởi vì quan hệ giữa hai gia đình sâu sắc hơn những gì bọn họ có thể tưởng tượng, tần suất gặp nhau tương đối nhiều, nên ngay từ đầu Hoàng Nam và Khánh Dương đã thống nhất với nhau rằng trước mặt người lớn thì phải duy trì một tình yêu trong sáng và ngây ngô đúng độ tuổi. Vì vậy những lần gặp nhau có người nhà bên cạnh thì phải giữ khoảng cách, không nên quá mức thân mật.

"Bình thường anh rất đứng đắn."

"Làm gì có. Em thấy anh không có lúc nào đứng đắn hết."

***

Khi tàu cập bến hòn đảo tư nhân đã là đầu giờ chiều. Tuy hòn đảo này đều thuộc quyền sở hữu của gia đình Hoàng Nam nhưng ngoài khu vực dùng để xây dựng khu nghỉ dưỡng và resort cao cấp ra thì những nơi còn lại vẫn không có gì thay đổi đáng kể, người dân vẫn sống và sinh hoạt bình thường. Các hoạt động cơ bản và truyền thống vẫn được duy trì như cũ. Tương tự như gia đình của Khánh Dương, trong chuyến đi lần này ngoài ba mẹ của Hoàng Nam còn có thêm vài người nữa. Mọi người ở đây đều xem chuyến đi này như một chuyến công tác và khảo sát thực địa, chỉ có hai người nhỏ tuổi nhất mới có cảm giác ăn chơi hưởng thụ mà thôi. Khánh Dương có chút tò mò, lần này đi chơi vậy mà không có Trường Vũ tham gia cùng.

"Lần này hình như không có anh Vũ."

"Do tuần này trường bên đó đi học lại rồi. Thật ra thì ba mẹ anh cũng đồng ý cho anh ấy nghỉ học, nhưng do người ta đi học là phụ, đi gặp người thương là chính nên không chịu thôi." Hoàng Nam giải thích.

Từ đầu đường lớn vào khu vực nhà hàng ăn trưa là một đoạn đường hẹp và nhỏ, không đủ chỗ cho xe ô tô tiến vào nên bọn họ phải đi bộ một đoạn. Hoàng Nam lấy ra một chiếc dù lớn, đủ để che cho hai người rồi kéo Khánh Dương đi vào chung với mình.

"À, đúng là trường đó đi học khá sớm. Em cũng có chút ấn tượng."

Đoạn đường này không quá dài, đi được một lúc là tới. Tuy vậy cả hành trình này đều khiến những người tham gia cảm thấy không đúng cho lắm. Những nhân viên đi cùng đều biết được việc chuyến đi lần này các sếp lớn nhà mình sẽ mang người nhà theo cùng. Bọn họ đã biết đến sự tồn tại của những đứa trẻ này, nhưng việc bọn chúng thân thiết như thế này thì chưa từng nghĩ đến.

Thật ra việc hợp tác này chỉ mới diễn ra gần đây, số lần gặp gỡ của bọn họ với công ty của đối tác cũng chưa nhiều, đến bây giờ tên của bên kia còn chưa nhớ hết. Đối với những thành viên tham gia dự án này mà nói thì sự thân thiết kỳ lạ của các sếp lớn ở trên đã là một điều không thường thấy. Bây giờ con của bọn họ từ lúc lên tàu đã bắt đầu dính lấy nhau, xem ra đều là những mối liên hệ không được bình thường. Là do giới trẻ ngày nay dễ kết bạn, hay là do bọn họ đã già rồi chăng.


Khi vào đến nhà hàng, Khánh Dương tìm đến ngồi bên cạnh mẹ của mình, còn Hoàng Nam thì bước sang phía gia đình của hắn. Tuy vậy vị trí ngồi vẫn đối diện với nhau. Bữa ăn này diễn ra tương đối yên ổn, người lớn nói chuyện của người lớn, còn Hoàng Nam với Khánh Dương chỉ im lặng lắng nghe, hoàn toàn không tham gia vào.

Bữa trưa trôi qua khá nhanh, sau đó mọi người vội vàng quay trở lại khu vực resort đã được sắp xếp từ trước để nghỉ trưa. Trong lúc chờ đợi làm thủ tục nhận phòng, Khánh Dương tìm đến quầy thông tin để tìm hiểu một chút. Sau giờ nghỉ trưa thì ba mẹ cô và ba mẹ của hắn lại đi họp đến tối. Đây chính xác là một chuyến đi công tác chứ chẳng phải nghỉ dưỡng gì nữa. Bây giờ chỉ còn hai người bọn họ chơi với nhau thôi.

"Chiều nay chúng ta làm gì nhỉ? Mọi người đi hết rồi, đến tối mới về." Khánh Dương nói với Hoàng Nam, người đã sớm xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào.

Trái ngược với sự lo lắng của Khánh Dương, Hoàng Nam lại thoải mái hơn. Hắn cảm thấy việc ba mẹ mình bận rộn là một điều may mắn, ít nhất thì bọn họ sẽ có thời gian riêng cùng nhau mà không có sự giám sát của người lớn bên cạnh, thuận tiện vô cùng. Hoàng Nam tranh thủ tìm kiếm một ít thông tin sau đó gửi sang cho Khánh Dương xem.

"Anh mới tìm được mấy địa điểm hay ho. Chiều nay chúng ta thuê xe máy đi dạo một vòng quanh đảo với lại đi ngắm hoàng hôn luôn nhé?"

"Được đó, vậy ba giờ nhé?"

"Trễ hơn chút đi, giờ đó còn nắng, không phải là em sợ nắng à?"

"Ừ đúng ha, quên mất."

Sau khi nhận chìa khóa phòng, Khánh Dương đưa vali cho nhân viên khách sạn rồi theo người đó đi về khu vực biệt thự với các phòng nghỉ riêng biệt. Như những lần đi du lịch khác, ba mẹ của Khánh Dương ở một phòng, còn cô thì ở riêng một phòng khác nhưng vẫn cùng trong một ngôi biệt thự. Ba mẹ của Khánh Dương vẫn đang có việc nên cuối cùng chỉ có cô và một người cấp dưới của mẹ cô đi cùng nhau về phòng. Còn gia đình Hoàng Nam ở hướng khác nên không đi cùng.

Khánh Dương có quan hệ khá tốt với người cấp dưới này của mẹ mình. Đây cũng chính là người đã giúp cô trong sự kiện đánh ghen ầm ĩ với Thành Trung. Sau này lại hỗ trợ cô tìm kiếm thông tin về gia đình của Nhã Vy, cũng là người đã giúp cô đăng bài hù dọa cô ta một trận xanh mặt. Nếu không có người này giúp đỡ thì e rằng Khánh Dương khó mà làm nhiều chuyện xấu như vậy mà không bị mẹ của mình phát hiện.

"Chị hỏi xíu. Em với cậu nhóc bên HTC đó thân nhau nhỉ? Trước đây đã gặp rồi à?"

Người phụ nữ với biệt danh Stacy không nhịn được nữa liền hỏi Khánh Dương. Thắc mắc của cô cũng đại diện cho toàn bộ tất cả những người đi cùng bọn họ hôm nay. Mọi người tò mò muốn chết rồi, không chịu được nữa.

"Cậu ấy là bạn trai của em." Khánh Dương đáp. Cô kéo chiếc nón lộng vành của mình thấp xuống một chút. Nắng quá, cộng thêm thời tiết hanh khô ở vùng biển vào giữa trưa khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

"Cái gì?" Stacy không giấu được sự ngạc nhiên mà hét lên thật lớn.

"Chị nói nhỏ thôi. Chị định không cho ai nghỉ trưa à?"

Trước phản ứng thái quá của Stacy, Khánh Dương cũng hơi giật mình. Cô không hiểu vì sao người bên cạnh lại sửng sốt như vậy. Câu trả lời của Khánh Dương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Stacy.

"À ờ chị hơi xúc động quá. Đây là đối tượng cô chú sắp xếp cho em hả?"

"Không phải."

"Không thì vì sự hợp tác của hai nhà nên hai đứa mới phải làm quen với nhau đúng không nhỉ? Rồi sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn à? Kiểu như hôn nhân thương mại ấy. Bình thường chị thấy cô không nói gì, hóa ra là đã lên kế hoạch sẵn rồi. Nếu vậy thì dự án lần này cũng là do hai bên kết thông gia mới thành đúng không?"

Stacy nói liên tục một hơi dài liên tục, không cho Khánh Dương xen vào câu nào. Trong đầu Stacy đã sớm vẽ ra một viễn cảnh vô cùng bi kịch. Từ lúc chuyện tình oan trái bị gia đình ép buộc mà bắt đầu, cho đến một cuộc hôn nhân thương mại không có tình yêu. Sau đó nhà trai sẽ gặp được tình yêu định mệnh của cuộc đời mình, công khai dẫn tình nhân về nhà, nhà gái vì tức giận nên dùng mọi cách để chia rẽ, hãm hại cô gái đáng thương kia. Sau đó sẽ là những tai họa liên tiếp ập đến.


Thân là trợ thủ đắc lực của Khánh Dương một thời gian ngắn, Stacy cảm thấy mình không thoát khỏi kịch bản cẩu huyết này rồi. Trong những cốt truyện như thế này thì vị hôn thê được sắp đặt từ đầu như Khánh Dương sẽ không có kết cục tốt đẹp, người giúp cô ta làm việc ác như cô cũng không thể nào trốn thoát. Tuy rằng Stacy vô cùng quý mến Khánh Dương nhưng cô cũng sợ mình có kết cục bi thảm. Thân là người đã đọc qua rất nhiều phim và truyện để tìm cảm hứng cho công việc sáng tạo của mình, Stacy quyết định đóng vai người tốt, ra tay giúp đỡ nhân vật phản diện như Khánh Dương quay đầu về bờ. Bây giờ vẫn còn rất sớm, hai người mới mười bảy tuổi, chỉ vừa mới gặp nhau, mọi thứ còn có thể cứu vãn được.

Sau khi suy nghĩ xong, Stacy tự cảm thấy bản thân mình có quyền năng vô hạn khi biết trước tương lai của cốt truyện ngôn tình hào môn thế gia cẩu huyết, quyết định cứu vớt cuộc đời của mình và cô bé trong sáng thiện lương bên cạnh. Khánh Dương rất tốt với Stacy, nếu không có Khánh Dương nói giúp thì Stacy đã không thăng tiến nhanh như vậy, được bà Trà giao cho việc quản lý một thương hiệu mới, cho đến tham gia vào dự án quan trọng này, đều là nhờ Khánh Dương giúp đỡ mới có được. Vì vậy Stacy cảm thấy mình có trách nhiệm trong việc cứu lấy cuộc đời của Khánh Dương.

"Haiz chị hiểu rồi. Cuộc sống của em cũng không dễ dàng. Nãy giờ khổ cho em phải diễn kịch trước mặt mọi người rồi. Tội em gái tôi quá. Tuy chị biết là oan ức cho em, nhưng mà em đừng hắc hóa nhé, cậu ta có thể không yêu em, em hãy sống vì bản thân mình, đừng làm ra hành động gì dại dột."

Sau khi nói xong còn đóng vai một người chị gái tốt bụng ôm lấy Khánh Dương vỗ về an ủi, còn không tiếc lời động viên và khích lệ. Khánh Dương bị ôm đến ngạt thở, cô vội vàng đẩy Stacy ra.

"Chị không có việc gì làm thì nên ra đường hít thở không khí, đừng ở trong nhà đọc truyện não tàn nữa."

"Ôi con bé này, chị đang an ủi em đó."

"Em không cần chị an ủi. Cậu ấy là bạn trai của em, chị nghe không hiểu hả?"

Không hiểu vì sao Khánh Dương cảm thấy mình càng giải thích thì Stacy càng hiểu sai. Hoàng Nam đúng là bạn trai của cô, nhưng tại sao khi cô nói ra những lời này thì người bên cạnh toàn nghĩ theo ý khác.

"Dù đó là ý muốn của cô chú thì em cũng không cần phải miễn cưỡng bản thân mình. Nếu em làm như vậy thì chắc thì cậu ta đã vui vẻ. Tuy ngoài mặt hai đứa diễn kịch như vậy, nhưng trong lòng đều đang bất mãn về nhau chứ gì? Trước mặt chị em không cần phải giả vờ nữa."

"Hình như chúng ta đang hiểu lầm gì đó đúng không?"

Khánh Dương vỗ trán, cô cảm thấy cần phải chỉnh đốn lại sự hiểu lầm tai hại này càng sớm càng tốt. Stacy có quan hệ tương đối rộng trong công ty, nếu như chị ta hiểu không đúng vấn đề thì sẽ không biết tin đồn sai trái sẽ bị lan truyền đến mức nào. Hơn nữa trong môi trường của một công ty về truyền thông thì không biết câu chuyện này sẽ bị biến tấu thành một loại bi kịch gì đây. Cô không dám tưởng tượng đến.

"Đâu có, chị hiểu rất đúng mà. Cậu nhóc đó có phải là con trai của hai sếp lớn bên HTC không?"

"Ừ đúng."

"Và bên chúng ta đang có dự án lớn với họ."

"Cũng đúng luôn."

"Và hai đứa đang phải diễn kịch với nhau để làm hài lòng người lớn, giúp cho hợp đồng diễn ra thuận lợi."

"Dừng, bắt đầu sai rồi đó chị."

Khánh Dương ngao ngán thở dài. Đúng là cô và hắn đang diễn kịch, nhưng diễn kịch để che giấu sự thân mật quá mức của hai người, giúp duy trì hình ảnh ngây thơ trong sáng, tình yêu tuổi học trò thuần khiết trước mặt phụ huynh, chứ không phải là như những gì Stacy đang suy nghĩ.

"Sai chỗ nào?"

"Không phải là diễn kịch, bọn em yêu nhau mà."

Khánh Dương nói xong liền tự cảm thấy chỉ với những lời này thì hiểu lầm kia vẫn chưa được giải quyết. Cô liền nói thêm: "Không liên quan gì tới người lớn hết. Thậm chí ban đầu còn không biết ba mẹ bọn em quen nhau nữa."

Stacy há hốc miệng, tình tiết này mới nha, cô đọc nhiều truyện như vậy vẫn chưa gặp qua tình huống này bao giờ.

"Vụ này thì hơi ảo rồi."


"Kể ra thì em và cậu ấy biết nhau trước, sau đó mới tới lúc hai bên công ty ký hợp đồng, còn chính thức yêu nhau thì sau khi dự án bắt đầu cơ."

Stacy cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện của Khánh Dương và Hoàng Nam, vừa mới lạ mà có vẻ thú vị hơn những chuyện cô đọc trên mạng nhiều. Chẳng mấy chốc nhân viên khách sạn đã dẫn bọn họ đến với căn biệt thự đầu tiên, cũng là phòng của Khánh Dương ở lần này. Stacy vô cùng tiếc hận vì chặn đường này quá ngắn, cô vẫn còn muốn nghe thêm nữa. Để thỏa mãn cảm giác tò mò của mình, Stacy đành phải để cho nhân viên khách sạn rời đi trước, sau khi nói chuyện với Khánh Dương xong thì cô sẽ tự tìm đường về phòng vậy. Khánh Dương cũng đành chịu thua trước sự nhiều chuyện và hóng hớt này của Stacy, thôi vì sự nghiệp giải quyết hiểu lầm, cô đành phải nhượng bộ vậy.

Trong phòng đã được bật sẵn điều hòa, cảm giác mát lạnh và tươi mát từ tinh dầu thiên nhiên được xông từ trước khiến cho Khánh Dương cảm thấy vô cùng thoải mái, xua tan đi toàn bộ cảm giác oi bức trên đường đi từ nãy đến giờ.

"Nếu không phải là do ba mẹ giới thiệu thì hai em gặp nhau như thế nào?"

"Vào cái đêm chị với em đi đánh ghen xong thì em mất kiểm soát đâm vào xe cậu ấy." Khánh Dương trả lời.

Stacy đang hóng chuyện nhưng vẫn không quên lấy điện thoại ra quay lại bao quát căn phòng một lượt. Sau đó tham quan một vòng, nhìn qua các ngóc ngách, cẩn thận ghi chú lại cách bài trí và sắp xếp lên phần mềm trên điện thoại và âm thầm ghi nhớ những trải nghiệm và ấn tượng đầu tiên nhằm phục vụ cho công việc viết bài quảng cáo của mình. Khánh Dương có hiểu biết nhất định về công việc của Stacy nên cũng không ngăn cản. Cô cũng giữ nguyên toàn bộ cách sắp xếp và trang trí ban đầu cho đến khi Stacy làm xong việc rồi mới bắt đầu nghiên cứu một số vật dụng mới lạ trong phòng.

Stacy dừng video đang quay dở, tình tiết lại trở nên quen thuộc rồi. Cô hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Em chấp nhận đền bù thiệt hại và hẹn gặp lại vào sáng hôm sau. Em trả tiền sửa xe xong thì cả hai giảng hòa."

"Sao lại không đúng rồi?"

"Theo chị thì thế nào mới đúng?" Khánh Dương cười hỏi, sẽ không phải là như Anna đã từng nói đấy chứ.

"Ờ thì cả hai nên mắng nhau một trận rồi kết thù chứ, kiểu kiểu vậy."

Khánh Dương lắc đầu đầy bất lực, cô biết ngay mà. Sao ai cũng mong cô và Hoàng Nam sẽ cãi nhau một trận rồi thành oan gia ngõ hẹp thế nhỉ. Tuy rằng tính cách của cô cũng không phải là người hiền lành và chấp nhận nhún nhường vì người khác, chỉ là cô cảm thấy chuyện đó là mình sai, hơn nữa nếu đổi lại là cô ở trong vị trí của Hoàng Nam thì cũng sẽ cảm thấy bất mãn. Hắn có lớn tiếng một chút thì cũng là điều có thể hiểu được. Nếu là người khác có khi sẽ đánh người rồi cũng nên.

"Đó là trong truyện chị đọc, còn đây là thực tế."

Stacy thở dài, thực tế quả là đau lòng mà. Làm cô còn đang tưởng tượng đến cảnh một ngày đẹp trời nổi hứng lao đầu ra tông vào một chiếc xe sang trọng đắt tiền để làm quen tổng tài để đổi đời nữa đấy. Lúc nãy khi nghe đến tình tiết quen thuộc, trong lòng Stacy đã bắt đầu xuất hiện một vài tia hy vọng mong manh, nếu như tình tiết não tàn này có thể áp dụng vào thực tế nữa thì cô cũng có cơ hội gặp tổng tài rồi.

"Vụ đó em tốn nhiều không?" Stacy tiếp tục nuôi hy vọng, để xem cô cần bỏ ra bao nhiêu tháng lương để tiếp tục với kế hoạch đổi đời sau một đêm này.

"Không nhiều, vài tháng tiền tiêu vặt thôi."

"Em giết chị đi. Vậy mà em nói không nhiều."

Stacy chán nản ngồi xuống chiếc ghế sofa giữa phòng, kiểm tra lại video mình vừa quay trước khi rời khỏi. Một tháng tiền tiêu vặt của Khánh Dương cũng gấp hai gấp ba tiền lương của cô rồi. Sao mà so sánh được chứ.

Khánh Dương chỉ cười mà không đáp lại lời nói vừa rồi của Stacy. Số tiền đó đúng là hơi nhiều thật, nhưng nếu cộng lại giá trị của các món quà mà hắn đã tặng cho cô từ trước đến giờ thì số tiền đó cũng chẳng là bao nhiêu cả. Khánh Dương nhìn chiếc đồng hồ mình đang đeo trên tay, kèm theo chiếc túi xách hàng hiệu kỷ niệm hai tháng quen nhau, đây đều là quà của hắn tặng cho cô, chưa kể một vài món quà nhỏ ở nhà nữa.

Nhắc đến quà tặng kỷ niệm hai tháng yêu nhau, Khánh Dương chợt nhớ đến món quà mình tặng Hoàng Nam, hình như hôm nay hắn cũng có sử dụng thì phải, lúc ôm nhau cô có thể cảm nhận được. Khánh Dương khẽ cười, việc tặng nước hoa này có thể xem là âm thầm đánh dấu chủ quyền nhỉ, cũng không tệ lắm.

***

Tác giả:

Có thể bạn đã biết: Đây là một bộ teenfic thập cẩm =)) Mà theo truyền thống thì cặp chính là ai thì chắc mn cũng biết rồi, còn Khánh Dương và Hoàng Nam là những nhân vật phụ tồn tại xung quanh câu chuyện thôi. Và bản chất thì họ là phản diện. Giờ đảo lại thì đây là đất diễn của Hoàng Nam với Khánh Dương nên mọi tình tiết sẽ được miêu tả dưới góc nhìn và quan điểm của hai bạn :))

Mình nhắc lại vậy thôi để sau này hai bạn có làm gì quá đáng với người khác hay là tuyến chính diện nguyên gốc có đạo lý dạy đời gì đó thì cũng không ai bất ngờ thôi hihi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui