Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl

Thành phố Hoàng Nam và Khánh Dương sinh sống được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ. Trời đã về khuya nhưng quận trung tâm lúc này vẫn còn rất đông đúc, đặc biệt là xung quanh khu vực phố đi bộ và những trung tâm thương mại sầm uất với những con đường với nhà hàng và quán bar nhộn nhịp, cuộc vui đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu.

Khánh Dương kéo Hoàng Nam đến một nhà hàng chuyên phục vụ khoai tây chiên kiểu Bỉ, tọa lạc ngay trục đường chính trong khu vực ăn chơi và giải trí. Dù lúc này đã trễ nhưng số lượng bàn trống không còn nhiều, thậm chí vẫn còn vài người đang chờ để đặt mua hàng mang đi.

Hoàng Nam nhướn mày, cảm thấy khá hứng thú với địa điểm này: "Belgian Fries?"

"Ừ, thức ăn ở đây ngon cực, mà kiểu ăn vặt thôi, không quá no đâu. Phù hợp để ăn khuya."

Khánh Dương cười nói trong lúc đứng xếp hàng chờ gọi món. Hoàng Nam quan sát không gian nhà hàng một lượt. Thật ra nơi này không được xem như một nhà hàng chính thống, nhìn nó giống một quầy hàng di động hơn. Nhưng không gian quả thật không tồi với màu xanh dương chủ đạo, ánh đèn vừa phải, thêm một vài chiếc bàn nhỏ ở bên trong và bên ngoài. Mùi hương béo ngậy của khoai tây chiên giòn thật khiến người ta cảm thấy đói bụng.

Hoàng Nam lấy một tờ thực đơn ở bên kệ đưa cho Khánh Dương xem: "Dương thích ăn gì?"

"Hôm nay Dương mời mà Nam chọn đi."

Thấy Khánh Dương nói như vậy Hoàng Nam cũng gọi một vài món sau khi trao đổi với nhân viên.

"Hai anh chị uống gì ạ?"

Lúc này ánh mắt Khánh Dương đang tập trung về phía sau quầy gọi món, cô muốn uống bia. Nhìn những ly bia được nhân viên rót ra từ máy kia thật muốn uống thử một lần. Hoàng Nam nhìn theo ánh mắt của Khánh Dương, đương nhiên cũng nhìn thấy những gì cô đang nhìn: "Muốn uống bia à?"

Khánh Dương có chút lúng túng khi bị Hoàng Nam đoán trúng suy nghĩ của mình. Cô hơi do dự một chút rồi gật đầu.

"Vậy lấy một bia, một nước ngọt."

Gương mặt Khánh Dương cứng đờ, cô nhìn Hoàng Nam đầy trăn trối. Hoàng Nam cảm thấy một luồng sát khí từ đâu bỗng dưng ập đến thì liền run nhẹ một cái, hắn vội vàng giải thích: "Nam phải lái xe, không uống bia được. Để hôm nào chúng ta đi sau được không?"

Hoàng Nam nói, thuận tiện xếp thêm một cuộc hẹn. Khánh Dương nghe xong mới à một tiếng, cô quên mất Hoàng Nam phải lái xe.

"Vậy thôi hai nước ngọt đi."

Khánh Dương có chút tiếc nuối nói với nhân viên đặt món. Cô lấy trong ví ra chiếc thẻ màu đen quen mắt, Hoàng Nam nhìn lướt qua có chút dở khóc dở cười. Kỉ niệm lần đầu tiên gặp nhau của bọn họ phần lớn đều liên quan đến chiếc thẻ này. Mỗi lần Khánh Dương mời thì hắn đều nhìn thấy cái thẻ này một lần, như một lời nhắc nhở vì sao bọn họ lại quen biết nhau. Hoàng Nam cảm thấy có chút đau đầu, không muốn nhớ lại giây phút mất mặt đó.

"Sao vậy? Không uống bia nữa?"

"Uống bia ai lại uống một mình chứ."

Khánh Dương nhận một chiếc thẻ có đánh số rồi cùng Hoàng Nam đi lên lầu. Tầng trên của nhà hàng là một tầng gác mái, cả hai chọn một bàn gần cửa sổ có thể nhìn ra được bên ngoài. Không bao lâu sau, một người phục vụ đã mang thức ăn lên.

"Quán này đông khách nước ngoài lắm, vị cũng khá chuẩn."

Khánh Dương nói sau khi quan sát khu vực bọn họ đang ngồi. Thời tiết thành phố này tương đối nóng bức, nhưng về khuya tiết trời cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Quán mang một không gian mở, không sử dụng điều hòa, mang đến một không gian thoáng mát vừa đủ.

"Ừ, không gian như thế này, lại thêm hương vị kiểu này, nếu mà lạnh thêm một tí cảm giác như đang ở châu Âu vậy." Hoàng Nam cười nói, Khánh Dương cũng gật đầu đồng ý với hắn. Lâu rồi không đến châu Âu, coi cảm thấy có chút hoài niệm.

"Trường mình có tổ chức đi du lịch nước ngoài không?" Khánh Dương tò mò hỏi.

Hoàng Nam thử một món mới, cảm thấy khá ngon. Hắn đẩy phần sốt của mình chọn sang cho Khánh Dương dùng thử: "Cũng có, nhưng không thường xuyên lắm."

"Vậy à? Tại sao thế?"

"Phụ huynh không dám cho đi. Dương biết đó, người lớn vẫn luôn đầy bất an. Đi trong nước thì họ còn kiểm soát được. Chứ nước ngoài thì hơi phiền. Nên cũng không thường xuyên cho lắm, chủ yếu là ở châu Á thôi."

"Vụ này hội học sinh có tham gia tổ chức không?"

"Có."

"Vậy Dương là bạn của thành viên hội học sinh thì có hóng được tin tức ngoài lề không ta?"

Hoàng Nam gật đầu. Dù Khánh Dương không hỏi thì hắn cũng sẽ tự giác kể cho cô nghe. Hắn nghiêng đầu, tựa như vô tình hỏi: "Ừ tất nhiên là có rồi. Nhưng mà Dương khá quan tâm đến hội học sinh nhỉ?"

"Thì có nhiều người quen trong đó mà." Khánh Dương vẫn không nhận ra thái độ của Hoàng Nam đã thay đổi, cô thật thà trả lời.

"Nhiều? Ngoài Nam và Việt Anh thì còn ai nữa?"

Đến lúc này Khánh Dương mới nhận ra thái độ của Hoàng Nam có chút kỳ lạ. Hình như cô lỡ lời thì phải: "Hội học sinh cũng có bao nhiêu người đâu. Vậy là nhiều rồi."

"Nguyên Khang thì sao?"

"Sao tự nhiên lại hỏi về Nguyên Khang vậy?"

Khánh Dương không nhìn ra được ý tứ của Hoàng Nam khi hỏi về Nguyên Khang là như thế nào. Nếu như Hoàng Nam hỏi về Cảnh Nguyên thì Khánh Dương còn có thể đoán được là hắn nghe ngóng được chuyện gì đó vì quả thật giữa cô và Cảnh Nguyên thời gian gần đây cũng hay tiếp xúc. Nhưng nếu là Nguyên Khang thì Khánh Dương cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cô và Nguyên Khang thậm chí còn không cho nhau được một thái độ tử tế giữa những người bình thường với nhau.

Hoàng Nam nhún vai, hắn lắc nhẹ ly nước bằng nhựa đang cầm trên tay, hoàn toàn là dáng vẻ chỉ là vô tình hỏi đến: "Hôm trước Nam nghe nói mẹ của hai người từng là bạn học."

Hoàng Nam tìm được một cái cớ vô cùng hợp lý để trả lời. Khánh Dương khá bất ngờ, cảm thấy khó chút khó tin. Từ khi nào mối quan hệ giữa hai vị này lại tốt đẹp như vậy, còn quan tâm đến đời sống cá nhân của nhau nữa chứ.

"Nguyên Khang nói à?"

Trong lòng Khánh Dương thầm mắng Nguyên Khang một trăm lần, là cậu đã dặn dò cô không được nói với ai thế mà lại tự mình đi kể với Hoàng Nam. Đúng là một tên không đáng tin cậy.

"Ừ, có từng nhắc đến."

Có chết Hoàng Nam cũng không cho Khánh Dương biết được Nguyên Khang đã kể cho hắn nghe chuyện này trong tình huống nào. Còn chẳng phải vào hôm hắn ghen tuông mù quáng suýt chút nữa là đánh Việt Anh một trận hay sao. Lần đó tuy rằng hắn vẫn cảm thấy câu trả lời của Nguyên Khang không được đầy đủ và hợp lý cho lắm nhưng vì phải giải quyết hiểu lầm về Bội Quỳnh nên cũng không nghĩ nhiều.

Thế mà chiều nay lúc sang nhà Duy Anh lấy xe thì được nghe thêm câu chuyện về mẹ của Nguyên Khang ở trường đã ra mặt giúp Khánh Dương, lại làm Hoàng Nam thêm lo lắng. Cái tên này việc học thì cạnh tranh thứ hạng với hắn, quyền lực trong trường cũng ngấm ngầm phân chia, chỉ có duy nhất về phương diện tình cảm thì chưa bao giờ va chạm. Thế mà lại chọn đúng thời điểm hắn tìm được một người vô cùng thú vị và vô cùng yêu thích thì lại xảy ra vấn đề. Hoàng Nam không lo lắng mới làm lạ.

Khánh Dương im lặng, trong lòng tự hỏi cô nên trả lời Hoàng Nam như thế nào nhỉ. Hơn nữa, lúc này Hoàng Nam đang hỏi với mục đích gì đây. Là vì hắn tò mò về đối thủ của mình hay tò mò về cô. Khánh Dương nghĩ ngợi một chút rồi đáp: "Mối quan hệ của Dương với Nguyên Khang cũng giống như Nam với Bội Quỳnh vậy."

Hoàng Nam bị sặc nước. Khánh Dương vội vàng lấy khăn giấy lau cho hắn. Xem ra câu trả lời này vô cùng trực tiếp và đúng trọng tâm khiến cho hắn phản ứng vô cùng mạnh mẽ.

"Có sao không?"

Khánh Dương quan tâm hỏi han nhưng Hoàng Nam lại ngửi thấy mùi thuốc súng đâu đó. Hắn nhận ra mình đã phản ứng quá đà.

"Không sao, hơi bất cẩn một tí thôi."

Hoàng Nam không rõ câu trả lời này của Khánh Dương có phải là nhắc nhở hắn về sự tồn tại của Bội Quỳnh hay không. Nếu là trước đây thì Hoàng Nam quả thật cảm thấy chột dạ, nhưng ở thời điểm hiện tại thì giữa hắn và Bội Quỳnh chính thức là người dưng nước lã, hoàn toàn không có quan hệ gì nữa, kể cả là quen biết.

Lúc trả lời Khánh Dương không suy nghĩ sâu sắc được như Hoàng Nam. Dù sao kể từ lần đó cô cũng không gặp lại Bội Quỳnh lần nào nữa. Vì sự tức giận của cô thể hiện vô cùng rõ ràng nên Hoàng Nam cũng hạn chế để Bội Quỳnh xuất hiện trước mặt Khánh Dương. Vì vậy chuyện lần đó cô đã sớm quên mất nhưng nếu áp dụng vào hoàn cảnh hiện tại thì lại khá thích hợp.

"Sao Nam bất ngờ vậy? Dương nói sự thật thôi mà." Khánh Dương cười một cách sáng lạn.

Hoàng Nam thở dài, dáng vẻ oan ức, hắn giải thích: "Thật ra thì hiện tại gia đình của Nam với Bội Quỳnh trở mặt rồi. Không còn giống như lúc trước nữa."


"Cũng giống luôn. Mẹ của Nguyên Khang với mẹ của Dương đang đấu nhau gay gắt lắm."

Về điểm này thì Hoàng Nam hoàn toàn kinh ngạc. Hóa ra còn có chuyện như vậy. Hắn cứ nghĩ gia đình của Nguyên Khang và Khánh Dương vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp chứ. Nhưng dù sao thì hắn cũng mong Khánh Dương và Nguyên Khang đừng thân thiết với nhau quá.

"Ủa chứ không phải là hôm trước cô ấy bảo vệ Dương ở phòng hiệu trưởng à?" Hoàng Nam nhớ lại những gì Duy Anh kể, tò mò hỏi.

Khánh Dương thầm nghĩ thì ra là chuyện này. Đây mới là lí do chính để Hoàng Nam hỏi về Nguyên Khang. Không biết hắn có đoán ra được gì không.

"Chuyện này Dương cũng bất ngờ, cô bảo là không cần để tâm chuyện người lớn. Thì vậy thôi. Dương cũng không hiểu."

"À."

"Thế nào? Nam hết tò mò về Dương với Nguyên Khang chưa?"

Khánh Dương chống tay lên bàn nhìn Hoàng Nam với ánh mắt đầy trìu mến làm hắn có chút chột dạ, làm như không thấy.

"Thì ra hai người đã quen biết nhau từ trước."

"Có quen biết, nhưng không thân như Nam với Bội Quỳnh đâu."

Hoàng Nam đen mặt, có thể không nhắc đến Bội Quỳnh nữa được không. Xem ra Khánh Dương ghim hắn chuyện của Bội Quỳnh lắm.

"Vào ngày đầu tiên nhập học ấy, nếu như Nam không lên tiếng với giáo viên, để Dương tự chọn thì Dương sẽ chọn Nam hay tên đó?"

Hoàng Nam hỏi, đây có vẻ không phải là một hành động khôn ngoan, nhưng hắn không dừng lại được. Hắn có thể đoán được sẽ là một đáp án làm cho hắn thất vọng nhưng vẫn muốn nghe.

Khánh Dương không hiểu Hoàng Nam bị gì nhập trúng mà cứ liên tục hỏi về Nguyên Khang như vậy. Nhưng với tình trạng mối quan hệ của bọn họ lúc này mà nói thì cô cũng không việc gì phải cho hắn một sự đảm bảo về mặt cảm xúc cả. Bọn họ còn chẳng phải bạn trai bạn gái nữa.

"Cứ nói thật đi."

Hoàng Nam thấy Khánh Dương không trả lời liền nói thêm một câu. Hắn cảm thấy không khí có phần căng thẳng nên liền điều chỉnh biểu cảm. Hoàng Nam vỗ ngực, bày ra bộ mặt tựa như mình đã sẵn sàng chịu mọi tổn thương rồi, cứ nói đi. Khánh Dương nhìn thấy dáng vẻ đầy bất lực cam chịu này của Hoàng Nam thì bật cười thành tiếng nhưng cũng không vì vậy mà nể mặt hắn chút nào.

"Ừ thì Dương sẽ ngồi với Nguyên Khang."

Hoàng Nam nén tiếng thở dài, dù đã đoán được rồi mà vẫn cảm thấy hụt hẫng không thôi. Khánh Dương nghĩ nghĩ một chút rồi giải thích: "Lúc đó chúng ta chưa tính là quen biết mà. Mới gặp qua có một hai lần, lại còn ấn tượng rất xấu nữa. Phản ứng của người bình thường đều là chọn người mình quen mà."

"Nam hiểu, không cần an ủi đâu. Vì vậy Nam mới phải lên tiếng để Dương về ngồi với mình chứ."

"Nam cứ hỏi về Nguyên Khang như vậy làm Dương nghĩ tới một chuyện. Không phải là Nam đang ghen chứ hả?"

Trước sự ngờ vực của Khánh Dương, Hoàng Nam cảm thấy hoảng hốt. Hắn có lẽ là đang ghen đi. Nhưng hắn với Khánh Dương cũng không phải là đang hẹn hò, nếu như hắn thừa nhận thì hắn dùng tư cách gì để ghen đây.

"Ghen gì chứ? Trước đây thấy Nguyên Khang thân thiết với Dương hơn mấy bạn nữ khác nên mới hỏi thôi."

Hoàng Nam lên tiếng phủ nhận. Khánh Dương mờ mịt nhớ lại cô và Nguyên Khang có từng thân thiết với nhau à. Nhưng với một người xa lánh con gái như Nguyên Khang thì việc cô có thể bình yên trò chuyện cùng cậu quá năm câu một lần thì cũng có thể xem như là thân thiết đi. Hơn nữa lần đó Nguyên Khang cũng tham gia vào việc gửi lệnh cảnh cáo của hội học sinh vì cô. Đúng là so với người bình thường thì đặc biệt hơn một chút.

"Ra là vậy. Dù sao hai người cũng đã ghét nhau rồi, ghét thêm tí nữa cũng không sao đâu."

Hoàng Nam câm lặng. Chuyện này cứ thế mà trôi qua, cuối cùng thì Hoàng Nam và Nguyên Khang cũng chỉ dừng lại ở mối quan hệ kỳ phùng địch thủ thay vì tình địch sống còn.

***

Khi Hoàng Nam và Khánh Dương rời khỏi nhà hàng cũng đã hơn mười giờ đêm. Hoàng Nam lái xe đưa Khánh Dương về. Đây là lần đầu tiên cả hai đi chơi cùng nhau trễ như vậy, Hoàng Nam có chút tiếc nuối.

Dọc đường cả hai nói chuyện phiếm cùng nhau vài câu. Khánh Dương ngồi trên xe Hoàng Nam, không khỏi tò mò trên đời này có chuyện gì hắn không biết làm nữa hay không. Khánh Dương có học điều khiển xe ô tô vài lần nhưng vì chưa đủ tuổi nên cô cũng không nghiêm túc tìm hiểu vì vậy những gì biết được cũng chỉ là lý thuyết suông. Thế mà Hoàng Nam cũng bằng tuổi cô nhưng lại lái xe vô cùng thuần thục, tựa như đã sử dụng quen nhiều năm rồi vậy. Chuyện này đối với một người trưởng thành ở Việt Nam như hắn thì có vẻ hơi sớm.

Trong lúc Khánh Dương còn suy nghĩ mông lung thì Hoàng Nam đột nhiên rẽ sang hướng khác, ngược lại hoàn toàn với đường về nhà cô. Hắn liên tục nhìn vào gương chiếu hậu như muốn quan sát điều gì đó.

Khánh Dương nhận ra điểm bất thường liền hỏi: "Sao vậy?"

Hoàng Nam không muốn làm cho Khánh Dương lo lắng, hắn muốn âm thầm xử lí chuyện này rồi đưa cô về nhà như dự định. Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của Hoàng Nam, Khánh Dương lại có thể nhận ra rằng đột ngột chuyển hướng như vậy. Với điểm này hắn quả thật không biết nên vui hay buồn. Biết rằng mình không thể nào giấu được nữa, Hoàng Nam đành phải thú thật.

"Nam có cảm giác có người cố tình đi theo chúng ta. Chắc mất tí thời gian thôi. Không sao đâu."

Sau khi Hoàng Nam nói xong, Khánh Dương cũng tò mò nhìn vào gương chiếu hậu bên tay phải của mình, quả nhiên đang có vài chiếc xe bám theo bọn họ thật. Khánh Dương không nghĩ Hoàng Nam lại dễ dàng phát hiện ra chuyện này như vậy, xem ra cuộc sống của hắn trôi qua cũng không mấy bình yên cho lắm.

Hoàng Nam rời khỏi khu vực nhà của Khánh Dương, thử rẽ qua vài đoạn đường phức tạp trong thành phố để kiểm tra, đến lúc này hắn mới có thể xác nhận rằng bọn người kia thật sự đang bám theo hắn. Là bắt đầu từ lúc nào, là khi hắn vừa ra khỏi nhà, hay là từ lúc bọn họ rời khỏi nhà hàng. Dù là thời điểm nào đi nữa cũng khiến Hoàng Nam cảm thấy lạnh lẽo không thôi. Hắn làm liên lụy đến Khánh Dương rồi.

Sau một vài lần cố gắng cắt đuôi nhưng không thành, Hoàng Nam biết rằng mình thật sự phạm phải sai lầm lớn. Bọn người này không phải giống như nhóm người chặn đánh quay phim lúc nãy, bọn họ xuất hiện với mục đích khác, dù thế nào thì cũng không phải điều gì tốt đẹp. Trong tình huống này Khánh Dương quyết định không làm phiền Hoàng Nam tập trung lái xe, cô chỉ lặng im quan sát đường phố xung quanh. Khánh Dương từng trải qua tình huống tương tự, dù không hoàn toàn giống nhau nhưng cô cũng không bỡ ngỡ. Những lúc như thế này, bình tĩnh là điều nên làm nhưng cũng là điều khó làm nhất.

Qua tình huống này Khánh Dương mới biết được kỹ năng lái xe của Hoàng Nam tốt hơn so với người bình thường. Vì vẫn đang ở trong thành phố nên Hoàng Nam không thể chạy nhanh, thế nhưng mỗi lần chiếc xe phía sau tiến lại quá gần thì hắn vẫn luôn lợi dụng được những phương tiện khác xung quanh để ngăn cản.

"Làm Dương căng thẳng hả?"

Hoàng Nam nhận ra rằng từ khi hắn giải thích xong Khánh Dương không nói thêm lời nào nữa. Xem ra chuyện này dọa đến cô không ít.

"Nam cứ tập trung lái xe đi. Dương không sao."

Khánh Dương cười nói. Nếu nói cô không lo lắng thì là giả, nhưng cũng không tới mức hoảng loạn mất kiểm soát, sợ hãi lúc này thì có ích gì, có khi còn làm vướng tay vướng chân Hoàng Nam nữa. Hơn nữa đây cũng chẳng phải đây là lần đầu tiên Khánh Dương trải qua tình huống tương tự, ít ra lần này cô còn có hắn bên cạnh. Lần khủng khiếp nhất cô chỉ có một mình, khi đó chẳng phải vẫn sống sao.

Hoàng Nam thấy Khánh Dương dường như thật sự không sao hắn mới tập trung lái xe tiếp. Hắn nhìn đoạn đường phía trước, nếu không nhầm thì gần đây có một đường dẫn ra đại lộ, có làn đường riêng cho xe ô tô, như vậy sẽ dễ dàng hơn.

Sau khi ra được đại lộ và tăng tốc, Hoàng Nam mới nhận ra rằng mình khó có thể cắt đuôi được bọn họ. Xem ra người đến cũng không phải là người có thân phận tầm thường. Nếu như là lúc khác thì Hoàng Nam không ngại cùng người này đua một trận. Hắn đã từng điên cuồng đua xe và thực hiện nhiều pha mạo hiểm. Hắn không sợ nguy hiểm, hắn chỉ sợ vì có Khánh Dương ở đây.

Có lẽ việc rời khỏi thành phố là một sự lựa chọn sai lầm. Đại lộ rộng lớn có tổng cộng bốn làn xe cho một chiều đường, hơn nữa vì lúc này cũng đã trễ nên số lượng xe đã ít đi, cũng vì vậy mà hai chiếc xe màu đen có thể dễ dàng tăng tốc, chặn hai bên trái phải của Hoàng Nam. Hắn nhíu mày nhìn hai bên, lại nhìn vào gương chiếu hậu một lần nữa. Vậy là ít nhất có ba xe, không rõ tổng cộng là bao nhiêu người. Xem ra lần này hắn gây chuyện lớn rồi đây.

Khánh Dương cũng nhìn thấy hai chiếc xe đang chạy song song, tình huống dần trở nên căng thẳng. Bỗng nhiên một bàn tay ấm ám bao phủ lên tay Khánh Dương. Cô ngạc nhiên nhìn sang Hoàng Nam, người vẫn đang tập trung lái xe nhưng vẫn nắm tay mình. Hắn siết nhẹ tay cô, trầm giọng nói: "Nam đã rủ Dương đi chơi thì chắc chắn sẽ đưa Dương về nhà an toàn."

Những lời này của Hoàng Nam không chỉ khiến cho Khánh Dương giảm bớt phần nào căng thẳng mà còn khiến cho trái tim cô rung động. Hơn tất cả những gì đã trải qua, những tiếp xúc thân mật, những cảm giác mập mờ tựa như có, tựa như không kia, những lời này của Hoàng Nam mới là những lời đánh trúng vào góc khuất của trái tim Khánh Dương. Một nơi từ lâu đã hoàn toàn khép kín, bị bao phủ bởi một tảng băng dày tựa như không thể nào phá vỡ.

Khánh Dương vỗ nhẹ lên tay hắn, cô ừ một tiếng, không nhiều lời, chỉ muốn cho hắn biết rằng cô tin tưởng hắn sẽ làm được. Như vậy là đủ rồi.

Hoàng Nam nhíu mày, hắn nhìn vào con số đang hiện ra trên cột đèn giao thông phía trước, âm thầm nhẩm tính. Tuy chỉ là vài giây, nhưng chắc là được. Hoàng Nam cẩn thận nhìn quanh, tốt lắm, không có cảnh sát giao thông. Bị camera giao thông quay lại cũng đỡ hơn bị bắt tại chỗ.

"Giữ chắc nha." Hoàng Nam nhắc nhở.

Vừa dứt lời, hắn đột ngột tăng tốc. Lợi dụng một vài giây cuối cùng của đèn xanh, thêm vài giây đèn vàng mà bất ngờ lao về phía trước. Vì ngã tư của đại lộ rất lớn, lại toàn xe tải nên dù ba chiếc xe kia muốn đuổi theo cũng không thể nào liều mạng vượt đèn đỏ lao lên được. Tạm thời Hoàng Nam thoát được trạng thái bị bao vây, nhưng vẫn bị đuổi theo sát nút.

Hoàng Nam biết việc cứ rượt đuổi như thế này mãi cũng không phải là cách. Theo đoạn đường này hắn cứ đi mãi chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi thành phố và bước sang địa phận của tỉnh thành lân cận. Hoàng Nam nén một tiếng thở dài, đường cùng rồi. Hắn phải gọi điện thoại cầu cứu ba của mình. Từ nhỏ đến lớn, Hoàng Nam gây chuyện không ít lần, tại họa kéo đến nhiều không đếm xuể nhưng không một lần nào hắn cầu cứu ba của mình dù cho làm như vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều.

Thế nhưng lần này hắn không còn cách nào khác. Hôm nay hắn lại trốn nhà đi, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì cũng không ai biết, nhưng bây giờ có biến rồi. Sau khi ba của hắn biết chuyện thì sẽ trách phạt hắn một trận. Nhưng không còn cách nào khác, hắn không thể vì bản thân mà đánh cược với sự an toàn của Khánh Dương.

Hoàng Nam một tay giữ vô lăng, một tay lấy chiếc điện thoại dùng tạm của mình đưa cho Khánh Dương, hắn đọc mật khẩu rồi nói tiếp: "Dương mở lịch sử cuộc gọi ra gọi vào số đầu tiên giúp Nam với. Số điện thoại có đuôi 00 nha."


"Ừ rồi."

Khánh Dương nhanh chóng làm theo. Sau khi cuộc gọi được kết nối. Hoàng Nam lấy một chiếc airpods đeo vào một bên tai, đồng thời điều khiển xe vào một khu đô thị. Hoàng Nam bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Ba của hắn không nghe máy. Hắn nhờ Khánh Dương bấm gọi một số khác, mẹ của hắn cũng không phản hồi. Lần này Hoàng Nam rơi vào bước đường cùng rồi.

Vừa rẽ vào Hoàng Nam liền cảm thấy hối hận. Nơi hắn vừa rẽ vào là một khu đô thị bỏ hoang. Nơi đây vốn dĩ là một dự án đầu tư thất bại nên không có người ở. Ban ngày thì được thuê làm văn phòng và một số dịch vụ cơ bản, nhưng khi đêm đến thì hoàn toàn không có người qua lại.

Chiếc xe lao nhanh trên con đường rộng lớn nhưng không một bóng người ở khu đô thị bỏ hoang, ba chiếc xe màu đen nhanh chóng đuổi kịp. Một trong ba chiếc xe tiến về phía trước, nhanh chóng tăng tốc rồi lao ra chắn ngang phía trước. Làm Hoàng Nam phải thắng gấp. Hắn tháo tai nghe ra, thôi thì tự mình giải quyết vậy.

"Nam xuống xe rồi Dương khóa cửa bên trong lại. Dù cho có chuyện gì xảy ra cũng không được ra ngoài. Đừng báo cảnh sát, đây là chuyện của gia đình Nam. Khi nào bọn họ đi khỏi thì gọi tạm taxi về nhé."

Hoàng Nam tỉ mỉ dặn dò Khánh Dương. Đây là kế hoạch ban đầu của hắn. Nhóm người này chắc chắn là những người được huấn luyện chuyên nghiệp. Nếu hắn cố chấp cùng bọn họ đánh nhau một trận thì e rằng cũng sẽ bị thương nặng. Không biết khi đó sẽ xảy ra chuyện gì, Khánh Dương cũng không còn ai bảo vệ. Thôi thì để xem bọn họ muốn làm gì.

Khánh Dương vừa lo lắng vừa tức giận. Hoàng Nam muốn đi theo bọn họ rồi bảo cô đi về trước sao. Cô sẽ không bỏ lại hắn ở nơi này như vậy. Cô tuyệt đối không phải là kiểu người để người khác vì mình mà gặp nguy hiểm, còn bản thân lại có thể lạnh lùng quay lưng rời đi.

"Chẳng phải lúc nãy Nam nói sẽ đưa Dương về nhà an toàn sao?"

Khánh Dương trách móc. Được lắm. Nếu hắn đã hứa là sẽ đưa cô về nhà an toàn thì cô sẽ chờ cho hắn làm điều đó, sẽ không bỏ về giữa chừng như hắn muốn.

Hoàng Nam cười khổ. Hắn tháo dây an toàn, đưa mắt nhìn theo động tĩnh của bọn người kia, những kẻ vừa bước xuống xe và tiến về phía bọn họ.

"Xem như là Nam thất hứa một lần vậy. Tuy không thể đưa Dương về nhà tối nay nhưng đảm bảo là Dương an toàn. Nghe lời Nam một lần này đi."

Hoàng Nam nói xong, không để Khánh Dương kịp phản bác liền đưa chìa khóa xe cho cô, rồi mở cửa bước ra ngoài. (*)

(*) Tác giả: Mình muốn chú thích chút, các loại xe ô tô ngày nay thường có chìa khóa là kiểu một cái khối hình hộp chữ nhật có nút khóa và mở xe ấy. Nó không phải là chìa khóa truyền thống. Chỉ cần cái khối đó ở trong xe là có thể khởi động được rồi. Không phải là nam chính rút luôn cái chìa khóa ra đưa đâu nhé mọi người.

Khánh Dương ngồi ở trong xe lo lắng nhìn một mình Hoàng Nam bước ra bên ngoài. Vì bị ngăn cách bởi một lớp cửa nên cô không nghe rõ được nội dung cuộc trò chuyện. Tiếp đón Hoàng Nam là sáu người đàn ông trưởng thành với ánh mắt sắc lạnh. Rõ ràng đến đây không với mục đích tốt đẹp gì.

"Tên nhóc, kỹ năng không tồi nhỉ?" Một tên cười nói, thật lòng tán thưởng.

Hoàng Nam nhếch môi. Nếu chỉ có một mình hắn thì còn lâu mới để cho đám người này bắt được. Hắn không đáp lại lời tán thưởng của tên kia mà trực tiếp nói ra điều kiện của mình: "Tôi sẽ đi với các anh. Nhưng không được đụng đến người trong xe."

"Mày nghĩ mày có quyền ra điều kiện với tụi tao à?"

"Tùy. Một là bây giờ tôi theo các anh, không được đụng đến người trong xe, nhanh gọn lẹ. Hai là chúng ta đánh với nhau một trận. Chắc là tôi sẽ thua thôi. Nhưng mà khi đó đủ để có người đến rồi."

Tên đầu sỏ nhíu mày nhìn Hoàng Nam, tên nhóc này vào thời điểm nguy hiểm như thế này còn dám ra điều kiện với gã, hoàn toàn không biết sợ là gì. Nhìn dáng vẻ của Hoàng Nam lúc này bỗng dưng giống kẻ thù của hắn ta, Phan Minh Thanh như đúc. Bình thường mọi người vẫn hay nói Hoàng Nam tuy là con ruột của ông Thanh nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt, so với hắn thì đứa con trai nuôi Trường Vũ kia lại có nhiều nét tương đồng hơn.

Tên đầu sỏ ghét cay ghét đắng thái độ bình tĩnh mà ung dung này của Hoàng Nam. Cái gia đình đó lúc nào cũng dùng thái độ này với ông ta, lúc nào cũng ra vẻ mình là kẻ bề trên, không chấp nhặt những kẻ thấp kém như bọn họ, là loại biểu cảm xem thường triệt để, không đặt vào mắt.

Tên đầu sỏ nắm cổ áo Hoàng Nam, ném hắn một cái thật mạnh vào thân xe. Hoàng Nam vẫn không thay đổi sắc mặt, một chút cũng không sợ sệt mà nhìn gã.

"Mày nghĩ tao không dám đụng tới con nhỏ đó sao?" Gã rít lên.

"Anh biết rõ tôi mà, người tôi qua lại tất nhiên không phải là người có gia cảnh bình thường. Chẳng may anh lại chọc giận một thế lực nào đó thì đừng trách tôi không báo trước."

Trước lời cảnh báo của Hoàng Nam, tên đầu sỏ bắt đầu dao động. Gã cảm thấy lời này của hắn hoàn toàn có lý. Bây giờ thế lực của gã đã bị tiêu diệt gần như là toàn bộ, chỉ còn một con cờ duy nhất là Hoàng Nam. Nếu như lỡ tay chọc vào một ổ kiến lửa nào khác thì cho dù có lật đổ ông Thanh thì cũng không đứng vững được. Nghĩ một lúc rồi ông ta buông Hoàng Nam ra.

"Đi. Tụi mày để một đứa ở lại đây trông chừng đi."

"Trông chừng cái gì. Dù sao người ông cần cũng là tôi."

Hoàng Nam nhanh chóng phản bác. Nếu như có người ở lại thì hắn không yên tâm. Lỡ như Khánh Dương gặp chuyện.

Tên đầu sỏ là tức điên, gã vung một nắm đấm về phía Hoàng Nam nhưng hắn dễ dàng né được.

"Nếu gương mặt này của tôi mà xảy ra chuyện gì thì ông khó mà đàm phán điều kiện với ba tôi đấy."

Tên đầu sỏ hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại tâm tình nóng nảy của mình. Gã gọi điện thoại cho một ai đó. Vài giây sau một chiếc xe khác đã xuất hiện.

Khánh Dương ngồi trong xe quan sát toàn bộ những gì đã xảy ra. Cô không nghe rõ Hoàng Nam và bọn họ nói gì với nhau nhưng cũng có thể đoán được. Khánh Dương nhìn thấy ở phía đối diện xuất hiện một chiếc xe bảy chỗ màu trắng, xem ra bọn họ muốn đưa Hoàng Nam đi trên một chiếc xe khác.

Bỗng dưng Khánh Dương nghe tiếng rung của điện thoại. Cô giật mình chạm tay lên túi xách của mình, không phải là điện thoại của cô. Vậy chỉ có thể là điện thoại của Hoàng Nam. Khánh Dương nhận ra bọn họ để lại một người để quan sát nên hành động phải cẩn thận hơn rất nhiều.

Khánh Dương nhìn xung quanh tìm kiếm điện thoại của Hoàng Nam. Điện thoại của hắn đang đặt ở nơi đựng ly tách, ngay vị trí ngăn cách giữa hai ghế ngồi với nhau. Khánh Dương vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng, lấy một chiếc airpods của Hoàng Nam đeo lên tai rồi kéo tóc che đi. Cô vẫn tập trung quan sát, nhân lúc tên kia không nhìn vào trong để nhận cuộc gọi, rồi úp màn hình điện thoại xuống ghế ngồi. Dù sao nơi này ánh sáng khá yếu, những hành động vừa rồi của cô cũng không ai nhận ra.

"Hoàng Nam?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên với chất giọng trầm và lạnh. Khánh Dương vừa nghe đã cảm thấy áp lực bao trùm lấy mình. Đúng lúc đó người bên ngoài quay sang nhìn chằm chằm khiến cô không dám trả lời điện thoại.

"Hoàng Nam?"

Ông Thanh nhận ra có điều gì đó không đúng, tuy rằng đầu dây bên kia không nói gì nhưng âm thanh lại cực kỳ yên tĩnh, không giống như là bị cấn máy.

Khánh Dương suy nghĩ một lúc liền đưa tay lên môi, giả vờ như mình vì lo lắng mà cắn móng tay để mình tĩnh hơn, thực ra là để cố tình che miệng của mình.

"Dạ không. Cháu là bạn Hoàng Nam. Cậu ấy bị người ta bắt đi rồi."

Khánh Dương cố gắng điều chỉnh lại động tác để người kia không nhận ra rằng cô đang nói chuyện.

"Cháu gửi định vị cho bác được không?" Ông Thanh nhanh chóng trả lời lại.

Khánh Dương có chút căng thẳng, ánh mắt của tên kia ngày càng chăm chú. Cô không tìm ra cơ hội để trả lời. Xem ra giả vờ cắn móng tay chưa phải là cách ổn. Khánh Dương suy nghĩ một lúc rồi lợi dụng góc khuất trong xe, lấy trong túi xách một thỏi son rồi thả xuống chỗ để chân, sau đó cúi người xuống nhặt. Tranh thủ trả lời với ông Thanh trong vài giây ngắn ngủi.

"Bọn họ đang trông chừng cháu, cháu không dùng điện thoại được. Nhưng cháu nhớ đường."

Khánh Dương vừa dứt lời thì đã âm thanh đập mạnh vào cửa sổ kèm theo tiếng mắng chửi đã vang lên. Dù cách một lớp cửa nhưng vẫn nghe được. Khánh Dương nhớ lời Hoàng Nam dặn, cô vẫn khóa cửa trong, chỉ cầm lấy thỏi son đưa lên phía trước như một lời giải thích. Tên kia bực bội lùi ra vài bước, Khánh Dương mới nhẹ thở ra một hơi.

Ông Thanh đã nghe được toàn bộ, đại khái có thể đoán được những gì đang diễn ra ở đầu dây bên kia. Ông không hề hoảng hốt. Ông duy trì sự im lặng, cũng không hối thúc Khánh Dương mà còn âm thầm tán thưởng cách giải quyết vấn đề của cô.

Khánh Dương chờ được vài giây, đúng lúc này người được phân công trông chừng cô đang nghe điện thoại, liền vội vàng đọc cho ông Thanh nghe tất cả những gì mình có thể nhớ được: "Bọn cháu đang ở một khu đô thị bỏ hoang, cháu không nhìn thấy tên. Nhưng nó nằm ở đại lộ X, sau khi đi qua ngã tư giao với đường Y một đoạn chừng 500 mét. Bọn họ đi ba xe, có sáu người. Hiện tại đang đưa Hoàng Nam lên một chiếc xe khác, Kia Sedona biển số 52F-xxx.xx."

(*) Tác giả: Thật xin lỗi các bạn, mình không muốn dùng địa danh có thật nên chỉ có thể đặt tên như vậy thôi.

"Bác biết khu đó rồi. Mười phút nữa bác sẽ đến."

"Bọn họ sắp đưa Hoàng Nam đi rồi, theo hướng xe đang dừng thì sẽ ra đường khác, không quay lại đường cũ nữa ạ."

"Bác hiểu rồi." Ông Thanh vừa dứt lời liền nói với người bên cạnh: "Nghe rõ chưa, điều động người sắp xếp bao vây đi."


Trong tình huống nguy cấp như thế này ông Thanh cũng phải tán thưởng khả năng quan sát của Khánh Dương vài phần. Trong hoàn cảnh như vậy mà không hoảng loạn mà còn có thể nhớ kỹ từng chi tiết để đọc cho ông nghe thì không phải ai cũng làm được. Hơn nữa chỉ là một nữ sinh cấp ba, quả thật là đặc biệt.

Lúc này kẻ được giao nhiệm vụ trông chừng cô vừa nghe điện thoại xong. Gã nghiến răng nói: "Chết tiệt, người của chúng ta bị hắn xử lý hết rồi."

"Cái gì? Hắn muốn diệt con đường sống của chúng ta sao. Nếu hắn đã không cho chúng ta con đường sống thì chuẩn bị đưa tiễn đứa con trai duy nhất của mình đi."

Vì bọn họ đang đứng bên cạnh cửa xe nên Khánh Dương đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện. Nhưng vì khoảng cách khá xa nên Hoàng Nam vẫn không hay biết gì về chuyện này. Ở đầu dây bên kia, ông Thanh cũng nghe được những gì Khánh Dương vừa nghe thấy. Ánh mắt ông trở nên lạnh lẽo, ra lệnh cho mọi người xung quanh: "Nhanh lên."

Bên ngoài vừa dứt lời, Khánh Dương đã nhìn thấy một trong hai tên đột ngột quay lại. Khánh Dương có linh cảm chẳng lành, cô hoàn toàn mặc kệ những gì Hoàng Nam đã dặn dò trước đó, trực tiếp mở cửa xuống xe.

Sau khi quay lại xe của mình, gã đàn ông lấy ra một con dao, lao về phía Hoàng Nam. Gã hét lớn: "Hôm nay mày phải chết, đền mạng cho anh em của tao."

Đúng lúc đó Khánh Dương vừa kịp lao đến ôm lấy Hoàng Nam, đẩy hắn ngã sang một hướng khác. Con dao đâm xuống, sượt qua cánh tay Khánh Dương một đường. Tuy rằng đã có tính toán nhưng vì tốc độ không đủ nhanh nên cuối cùng Khánh Dương vẫn bị chém qua cánh tay. Chiếc áo croptop len màu đen của cô bị xé rách một đường, máu tươi chầm chậm rỉ ra.

"Khánh Dương!"

Hoàng Nam bị Khánh Dương đẩy ngã xuống đất. Vài giây sau hắn đã nghe cô kêu lên một tiếng đầy đau đớn. Hoàng Nam sững sờ, Khánh Dương vừa mới cứu hắn một mạng sao.

"Dương không sao. Nam đối phó bọn họ đi." Khánh Dương nhịn đau, cô cắn răng nói với Hoàng Nam.

Ánh mắt của Hoàng Nam dừng lại ở vết thương đang chảy máu trên cánh tay của Khánh Dương, dù trong lòng vô cùng lo lắng nhưng cũng không còn cách nào khác. Hoàng Nam bật dậy, trước tiên là kéo Khánh Dương ra phía sau lưng mình, nhân lúc gã kia mất đà sau khi đâm hụt liền giữ lấy cổ tay gã, bẻ ngược về phía sau, buộc gã phải buông con dao ra. Hoàng Nam bị bao vây, không có cách nào xử lý con dao này đành phải đá nó xuống gầm xe.

Hoàng Nam lao vào đánh nhau tay với một lúc bốn người gần nhất. Dù số lượng chênh lệch, nhưng hắn vẫn có thể cầm cự được. Khánh Dương lùi về phía sau, cô tuyệt đối không thể để bản thân mình cản trở hay làm Hoàng Nam mất tập trung. Nhận ra tình hình không ổn, hai người ở phía xa chạy đến ứng cứu. Tên tài xế trên chiếc xe màu trắng nghe thấy âm thanh ồn ào cũng bước xuống xe để xem xét tình hình.

Khánh Dương quan sát toàn bộ cục diện. Lúc này cô đang ở phía sau lưng Hoàng Nam, cô phải bảo vệ phía sau cho hắn, tuyệt đối không được để kẻ nào muốn đánh lén có cơ hội ra tay, càng không được để bản thân mình bị tóm được, khiến cho hắn bị phân tâm.

Nhân lúc tên tài xế vừa bước xuống, Khánh Dương nấp ở một bên hông chiếc xe bảy chỗ, chờ gã đi qua phía của mình rồi bất ngờ tấn công. Người này chỉ là tài xế bình thường nên không quá khó khăn để đánh ngất gã. Khánh Dương chưa kịp hoàn hồn thì hai người mới xuất hiện liền nhắm vào cô, bọn họ muốn bắt cô để uy hiếp Hoàng Nam.

Khánh Dương dù đau đến chết đi sống lại nhưng vẫn phải gồng mình chịu đựng, may mà khi cô đánh nhau dùng chân nhiều hơn là tay, không thì hôm nay chết chắc rồi. Ngay khi một tên vừa lao đến, Khánh Dương dùng tay không bị thương để đỡ lấy cú đấm của gã, rồi xoay người phản công. Sau khi dính cú đá đầu tiên, gã đàn ông có tí sững sờ nhưng nhờ đó mà trở nên nghiêm túc và cảnh giác hơn.

Những kẻ này hoàn toàn khác biệt với đám học sinh hay du côn đường phố mà Khánh Dương từng chạm trán. Bọn họ đều là những người được đào tạo chuyên nghiệp, không dễ dàng đối phó. Sau khi người đàn ông trở nên cảnh giác hơn, Khánh Dương dường như không tìm được điểm nào sơ hở nữa. Bất kì đòn nào của cô tung ra thì gã cũng dễ dàng chặn lại, chủ yếu là làm cho cô kiệt sức từ từ.

Khánh Dương lùi về phía sau mấy bước, thể lực của cô vốn dĩ yếu hơn mấy gã đàn ông này. Trong khi cô đang thở hồng hộc thì gã ta vẫn đang trong trạng thái vô cùng điềm tĩnh, ngay cả một tiếng thở gấp cũng không có. Sau khi ổn định lại hơi thở, cô tiếp tục tấn công. Dường như gã này đã quá quen thuộc với chiêu trò của Khánh Dương. Khi cô vừa cong chân, gã theo phản xạ mà lùi lại. Khánh Dương chỉ chờ có vậy, lúc nãy chỉ là một cú đá giả, bây giờ mới là thật. Tên kia cứ ngỡ mình né được một đòn nhưng ngay lúc đó liền bị Khánh Dương đạp vào giữa ngực, chật vật lùi về phía sau vài bước.

Khánh Dương biết cơ hội của mình chỉ có một lần, vẫn như thói quen cũ khi đánh nhau với bọn họ nữ sinh mà liên tục lao đến tấn công vào gã đàn ông đó, không cho gã cơ hội né tránh như lúc đầu. Cho đến khi gã ngã gục.

Khánh Dương xử được một tên thì cũng tiêu hao hết tám phần sức lực, cô nhìn qua Hoàng Nam, lúc này cũng không rảnh rỗi gì, hai tên đã bất tỉnh, còn lại hai tên, nhưng hắn đã yếu hơn hẳn so với ban đầu. Chuyện này phải nhanh chóng kết thúc. Không biết khi nào ông Thanh mới đến.

"Mày chết chắc rồi, dám cản trở kế hoạch của tao."

Khánh Dương bất ngờ bị một người đàn ông vật xuống đất. Gã ta ngồi lên người cô, dùng hai bàn tay to lớn bóp cổ cô. Khánh Dương nằm trong thế bị động, không thể nào phản kháng lại. Bàn tay to lớn siết chặt chiếc cổ mảnh mai của Khánh Dương, hệt như cô đã từng làm với những kẻ bắt nạt mình. Sở dĩ trước đây Khánh Dương luôn làm hành động này là bởi vì đối với cô nó là một cơn ác mộng đầy tuyệt vọng, nên mới dùng nó để đe dọa người khác.

Nhưng hôm nay cơn ác mộng của Khánh Dương đã quay trở lại. Đây không phải là lần đầu tiên cô bị một tên đàn ông to lớn bóp cổ đến chết. Cảm giác chết chóc và tuyệt vọng năm xưa, một cơn ác mộng đầy ám ảnh từng bước một quay về trong trí nhớ, một đoạn ký ức mà cô phải mất rất lâu mới quên được. Khánh Dương không ngừng giãy dụa, dù có làm gì đi nữa thì tên đàn ông đó vẫn không di chuyển dù chỉ là một chút. Cảm giác bất lực ùa về bao trùm lấy cô.

Khánh Dương cảm nhận hơi thở dần dần bị rút cạn. Cô nhìn lên bầu trời tối đen như mực, phút chốc như đã quay trở về hai năm về trước. Lúc đó bầu trời không tối tăm như thế này, mà là một buổi chiều giông bão, còn đổ mưa, nước mưa rơi xuống làm nhòe mắt cô.

Khánh Dương đã vô cùng tuyệt vọng, cô biết không một ai có thể cứu mình. Cô đã nghĩ đến Hàn Kỳ, cô ước gì Hàn Kỳ sẽ đến, nhưng cuối cùng cậu vẫn không xuất hiện. Khánh Dương của năm đó không hiểu mình đang trông chờ vào điều viễn vông gì. Hàn Kỳ đã thất hẹn rồi, cậu không đến vì còn phải lo cho Lâm Uyên, một người quan trọng nhất trong cuộc đời của mình. Còn cô, là kẻ phải một mình chiến đấu để giành giật mạng sống của mình.

Cảm giác tuyệt vọng đến cùng cực, dành toàn bộ hy vọng sống vào một người, người duy nhất bản thân mình có thể dựa vào tại thời điểm đó nhưng cuối cùng người ta vẫn không đến. Chỉ trong thời gian ngắn mà Khánh Dương đã trải qua nhiều khung bậc cảm xúc khác nhau , từ hy vọng đến tuyệt vọng, từ đau khổ đến bất lực, cuối cùng là từ bỏ. Kể từ giây phút đó, Khánh Dương biết rằng số phận của mình đã định. Cô là kẻ cô độc một mình, tự mình đấu tranh, tự mình giành lấy quyền sống, sẽ không có bất cứ chàng trai nào để cô có thể tin tưởng và dựa vào. Hàn Kỳ cuối cũng đã không đến.

Đầu óc của Khánh Dương dần trở nên mơ hồ, cô không rõ mình đang ở hiện tại hay hai năm trước tại Mỹ. Cảm giác tuyệt vọng và muốn từ bỏ ấy thật quen thuộc. Cảm giác đơn độc, không một ai bên cảnh đó lại ùa về. Cho đến khi Khánh Dương nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi thì bỗng dưng người đàn ông đó ngã sang một bên, cô lại hít thở lại được như cũ dù rất khó khăn, không nhịn được liền ho một trận điên cuồng.

Khánh Dương chống khuỷu tay xuống đất, nghiêng người sang một bên ho không dứt. Hoàng Nam vội vàng đỡ lấy cô. Xung quanh vang lên âm thanh ồn ào, lại một trận đánh nữa. Nhưng Khánh Dương không để ý cho lắm. Trong cảm giác mơ màng, một dáng người cao lớn phủ lấy Khánh Dương. Cô đang được bao bọc trong vòng tay rộng lớn của Hoàng Nam, tựa đầu vào ngực hắn, nhìn lên liền bắt gặp ánh mắt đau lòng của hắn đang nhìn mình. Khánh Dương có chút không tin được.

"Nam..."

Khánh Dương vừa mở miệng lại họ một hơi dài, vì cử động nên vết thương nhói lên. Bộ dạng chật vật này vậy đã bị Hoàng Nam nhìn thấy.

"Anh mau xem vết thương cho cậu ấy đi. Em sợ bị nhiễm trùng."

Hoàng Nam nói với giọng hối thúc. Khánh Dương chưa bình tĩnh lại được nên khó có thể đứng lên. Nếu như chờ đến lúc vào trong xe ô tô thì Hoàng Nam không đợi được nên hắn yêu cầu bác sĩ riêng của gia đình phải khử trùng vết thương cho cô ngay lập tức.

"Sơ cứu tạm trước, lên xe rồi băng bó lại nhé. Vết thương không sâu, chỉ bị ngoài da thôi."

Trong lúc người bác sĩ kia băng bó vết thương, Khánh Dương được Hoàng Nam ôm lấy, như sợ cô bị thuốc sát trùng làm đau, hắn liền nắm lấy tay cô, chỉ im lặng không nói gì mà nhìn chằm chằm vào động tác của bác sĩ.

Một phút giây nào đó, Khánh Dương cảm thấy mình như đã thoát được cơn ác mộng kia. Có một nỗi đau âm ỉ nào đó dần dần được chữa lành. Cô chậm rãi thở ra một tiếng, dù vết chém trên tay có chút lành lạnh và bỏng rát khi dung dịch sát khuẩn tiếp xúc vào nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Chẳng mấy chốc nỗi đau về xác thịt cũng không còn cảm nhận được nữa.

Tình cảm của Khánh Dương với Hàn Kỳ đã dần nhạt nhòa sau chuyện lần đó, hai năm đã trôi qua chẳng còn lại một tí nào, nhưng những tổn thương từ mối tình đó mang lại vẫn là một nỗi ám ảnh trong lòng cô. Dù cho Khánh Dương tìm mọi cách phong bế, chôn cất những thất vọng này vào nơi xa xôi nhất trong tim mình, một nơi không thể nào chạm tới, nhưng tình huống hôm nay đã khiến cô nhớ lại tất cả. Cũng cùng lúc đó, sự xuất hiện của Hoàng Nam lại chữa lành cho sự thất vọng và bất lực còn lưu lại.

Bác sĩ băng bó đã xong, Khánh Dương đã có thể đứng lên. Hoàng Nam vô cùng lo lắng cho cô, hắn nhìn vào vết thương, gặng hỏi người bên cạnh: "Không sao thật chứ anh?"

"Thật. May mà chỉ sượt qua thôi. Cũng không nhiễm trùng. Chưa đến một tháng là sẽ bình thường lại thôi."

Người bác sĩ nói xong liền nhanh chóng chuồn đi trước, đứng lại thêm nữa sợ bị Hoàng Nam tra hỏi đến chết mất.

Đến khi vị bác sĩ kia đi, Hoàng Nam mới nói: "Chuyện hôm nay Nam thật sự xin lỗi. Lúc nãy chắc Dương sợ lắm."

Lời nói của Hoàng Nam vốn dĩ rất bình thường nhưng Khánh Dương nghe xong thì lại cảm thấy sống mũi mình cay cay, nước mắt không biết đã dâng lên từ bao giờ, liền bật khóc. Hoàng Nam có chút hốt hoảng, hắn vội vàng buông cô ra, vụng về đưa tay lau nước mắt cho cô.

"Đừng khóc, đừng khóc. Khóc sẽ không thở được mất. Không sao rồi."

Hành động này của Hoàng Nam còn làm Khánh Dương khóc to hơn. Cô chưa từng yếu đuối đến mức như vậy, cũng rất ít khi khóc. Kể cả năm đó cô cũng chưa từng khóc, cứ thế mà bất tỉnh, khi tỉnh lại ở bệnh viện một giọt nước mắt cũng không rơi xuống. Cô chưa từng khóc vì những chuyện như vậy. Cô là một người mạnh mẽ, lại ngông cuồng. Không bao giờ muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ này của mình. Nhưng trước mặt Hoàng Nam, cô không thể nào khống chế được.

Khánh Dương không khóc vì đau cũng không khóc vì sợ hãi mà chỉ vì quá xúc động hay vì một loại cảm giác kì lạ nào đó mà chính cô cũng không hiểu rõ. Khánh Dương đã cô độc quá lâu rồi, không phải vì cô còn tình cảm với Hàn Kỳ nhưng những gì đã trải qua cùng cậu thật sự làm cô chết tâm. Cô vẫn hẹn hò, qua lại với rất nhiều người để tìm cảm giác mới mẻ, nhưng lại chẳng bao giờ mở lòng.

Khánh Dương không thể tìm được cảm giác tin tưởng hay dựa vào bất kì ai. Cô cảm thấy rằng ngay cả lúc cận kề cái chết như vậy mà người mình đặt hết niềm tin vào cũng không xuất hiện thì cô chẳng còn ai để trông chờ nữa. Thế mà cuối cùng lại có Hoàng Nam xuất hiện, vào lúc cô không mong chờ nhất. Lần này Khánh Dương không còn tuyệt vọng mà ngất đi, bất lực buông tay chấp nhận cái chết nữa. Lần này là Hoàng Nam đã cứu cô. Trong giây phút đó, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là hắn. Khánh Dương cứ nghĩ đến là lại thấy tim mình có chút nhói đau, lại càng khóc nhiều hơn.

Hoàng Nam hoảng loạn thật sự rồi, hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống con gái khóc thương tâm như thế này. Hơn nữa lại là người hắn thích. Tay chân Hoàng Nam phút chốc trở nên vụng về. Hắn nghĩ là Khánh Dương đau hoặc là đang sợ hãi. Hoàng Nam không biết làm thế nào cho Khánh Dương hết khóc. Hắn có chút chần chừ nhưng rồi vẫn quyết định tiếp tục ôm lấy Khánh Dương một cách nhẹ nhàng, sợ mình chạm phải vết thương của cô.

Hoàng Nam không nói gì, hắn chỉ ôm lấy Khánh Dương, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô như lời an ủi, hành động vô cùng dịu dàng. Khánh Dương cố mãi mới ngừng khóc được, cô cảm giác nước mắt mình để dành mười mấy năm cuộc đời chỉ để dành khóc một trận hôm nay vậy.

"Xin lỗi Nam, Dương hơi xúc động. Nam có bị thương gì không?"

"Không sao không sao, chỉ ê ẩm xíu thôi. Gặp chuyện như vừa rồi ai cũng hoảng sợ cả. Còn đau lắm không?"

Khánh Dương khẽ lắc đầu. Cô nhận ra mình đã thất thố. Trời ạ, còn ba của Hoàng Nam ở đây nữa. Cô vậy mà lại để cho ông Thanh chờ đợi mình khóc một trận như vậy, thật là mất mặt quá. Khánh Dương lau vội nước mắt còn sót lại, cố gắng làm mình trông tự nhiên hết sức có thể.

"Ba của Nam đâu rồi? Để Dương đi chào."

Nhờ Khánh Dương nhắc nên Hoàng Nam mới nhớ ra sự tồn tại của ông Thanh. Lúc nãy khi Hoàng Nam nhìn thấy Khánh Dương bị tên kia bóp cổ, hắn mặc kệ mọi thứ mà lao đến cứu Khánh Dương, hắn cũng biết là ba mình tới nhưng cũng không chú ý đến chuyện gì xảy ra sau đó.

Ông Thanh không biết chuyện đứa con trai quý hóa của bản thân vì bạn gái mà quên mất sự tồn tại của mình. Lúc này ông mới chậm rãi bước về chỗ của Hoàng Nam và Khánh Dương đang đứng, trước đó không quên bỏ lại một câu: "Xử lí đi sạch sẽ đi, đi xa một chút, đừng để tụi nhỏ nhìn thấy."

Vừa nói xong, ông Thanh liền tiến đến, thái độ lạnh lùng lúc nãy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là biểu cảm ôn hào và dễ chịu.

"Chuyện hôm nay xin lỗi, nhưng cũng phải cảm ơn cháu."

Khánh Dương cảm thấy có chút mất mặt khi gặp ba của Hoàng Nam trong bộ dạng thảm hại này. Cô có tí xấu hổ, lúng túng cúi đầu chào ông Thanh.

"Dạ cũng tình cờ thôi ạ."

Ông Thanh nhìn chiếc airpods vẫn còn đeo trên tai Khánh Dương. Cô không hề chú ý rằng cuộc gọi lúc này vẫn còn đang kết nối. Toàn bộ những gì đã xảy ra trước đó ông đều nắm rõ. Cô bé này thật sự là ngoài sức tưởng tượng của ông.

"Chuyện hôm nay chưa giải quyết xong, nếu như bây giờ cháu về nhà thì cũng không an toàn. Cháu về nhà bác trước nhé? Sau đó chúng ta tính tiếp."

Cả Hoàng Nam và Khánh Dương đều bất ngờ vì lời đề nghị này của ông Thanh. Đêm nay Khánh Dương cũng chỉ ở nhà một mình, nếu cô trở về mà chuyện này còn chưa được giải quyết thì thật sự vô cùng nguy hiểm. Dù sao chuyện này ba mẹ cô cũng không biết, nên thôi cứ đồng ý vậy.

"Dạ."


"Vậy đi thôi, hai đứa qua ngồi chung xe với ba. Chiếc xe kia sẽ có người mang về sau."

Ông Thanh nói xong rồi quay người trở lại xe trước. Hoàng Nam vẫn chưa thoát khỏi cú sốc văn hóa của mình. Vì sao ba của hắn lại ôn hòa với Khánh Dương như vậy, hoàn toàn khác hẳn với thái độ lạnh lùng thường ngày. Hoàng Nam nghĩ ngợi, nếu hắn sinh ra là con gái chắc sẽ được yêu thương hơn nhỉ.

***

Vì đã trải qua một buổi tối nhiều biến động, cộng thêm vừa khóc một trận đầy thương tâm nên khi vừa lên xe Khánh Dương đã ngủ thiếp đi. Hoàng Nam mặc kệ có ông Thanh ngồi phía trước mà ôm lấy Khánh Dương, để cô tựa đầu lên vai mình để ngủ. Ông Thanh nhìn thấy cũng không nói gì, dù sao thì tư tưởng của vợ chồng ông cũng vô cùng thoải mái.

"Sao ba biết mà tới vậy? Lúc nãy con gọi ba có nghe máy đâu."

Lúc này Hoàng Nam mới hỏi ông Thanh. Ông hừ lạnh, dù không nhìn trực tiếp nhưng Hoàng Nam biết rằng ba mình đang vô cùng tức giận.

"Còn biết gọi nữa? Thì ra con cũng biết sợ là gì à?"

"Bình thường con chẳng gọi đâu. Chẳng qua hôm nay có cô ấy thôi."

"Còn lạ gì tính con nữa."

Ban đầu ông Thanh muốn xử phạt Hoàng Nam một trận vì hành động ngu ngốc của hắn, nhưng khi gặp Khánh Dương thì ông lại quyết định bỏ qua. Ít nhất thì trong một loạt hành động ngu ngốc lần này của Hoàng Nam, hắn lại làm một việc khiến ông hài lòng. Đó là hắn quyết định vì Khánh Dương mà bỏ qua cái tôi cao ngất của mình. Đây là lần duy nhất Hoàng Nam chịu nhận sự giúp đỡ từ ông. Một phần có lẽ vì tình hình nghiêm trọng, nhưng chắc chắn là vì Khánh Dương nhiều hơn. Ít ra cũng là một đứa con trai có trách nhiệm, không vì sĩ diện của bản thân mà để người mình thích gặp nguy hiểm.

"Lần này là con sai. Mà làm sao ba biết ở đâu mà tới?" Hoàng Nam vẫn vô cùng tò mò.

"Là cô bé đó dẫn đường. Bây giờ người ta vẫn còn đeo tai nghe của con đấy."

Ông Thanh giải thích. Lần này tới lượt Hoàng Nam bất ngờ, hắn nhìn sang một bên tai Khánh Dương vẫn còn đeo tai nghe, trong lòng không biết nên diễn tả như thế nào. Khánh Dương thật sự lại làm hắn kinh ngạc. Mỗi lần khám phá ra một điều gì đó mới về Khánh Dương, hắn lại yêu thích cô thêm một chút, ngày càng lún sâu.

Vì nhà của Hoàng Nam ở ngoại ô thành phố nên phải mất bốn mươi lăm phút bọn họ mới về đến. Dù là người sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có nhưng Khánh Dương cũng phải bất ngờ một lúc khi nhìn thấy nhà của Hoàng Nam. Khi vừa đến khu đô thị thì Khánh Dương đã tỉnh giấc. Để vào nhà Hoàng Nam đầu tiên phải đi qua một chốt bảo vệ, nhằm ngăn cách giữa khu đô thị cao cấp và khu dân cư bên ngoài. Vào bên trong là một khu phố độc lập với những căn biệt thự lộng lẫy, được thiết kế riêng biệt.

Nhà Hoàng Nam cách cổng vào khá xa, dường như nằm ở cuối khu phố, bên cạnh là bờ sông thơ mộng. Vì trời tối nên Khánh Dương không nhìn được gì nhiều. Biệt thự của gia đình Hoàng Nam là căn nhất trong khu vực. Khánh Dương không khỏi trầm trồ cảm thán, quá mức lộng lẫy.

Vừa vào đến nhà, bà Hà đã chờ sẵn trong phòng khách. Khánh Dương không nghĩ mình lại gặp gỡ ba mẹ Hoàng Nam trong hoàn cảnh như thế này. Trong lòng cô hiện tại vô cùng căng thẳng, không hiểu vì sao lại cảm thấy tình huống này có chút giống với cảnh ra mắt nhà bạn trai. Cô chỉ mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy sợ hãi, vội vàng xua đi suy nghĩ khủng khiếp đó trong đầu.

So với ông Thanh, bà Hà lại thân thiện hơn vài phần nhưng cũng là người tương đối lãnh đạm. Cả ông Thanh và bà Hà đều là người hòa nhã nhưng lại có phần lạnh lùng và xa cách. Thế nhưng đối với Khánh Dương thì thân thiện hơn vài phần vì bọn họ rất thích cô. Hoàng Nam bị sốc văn hóa lần hai, lại cảm thấy nếu như mình sinh ra là con gái thì ba mẹ sẽ ngọt ngào hơn với mình đúng không.

Không để Hoàng Nam suy tư quá lâu, ông Thanh đã lên tiếng cắt ngang dòng tâm sự của hắn: "Con gọi Trường Vũ rồi qua phòng làm việc gặp ba."

Khánh Dương nhìn Hoàng Nam rời đi, trong lòng cảm thấy càng thêm lo lắng. Cô hoảng loạn thật sự rồi, cô không biết nếp sống gia đình Hoàng Nam như thế nào, nhìn có vẻ rất quy củ. Mong rằng cô không làm gì ngu ngốc, nếu không mẹ của cô mà biết được chắc sẽ giáo huấn cô dài dài. Trong lúc Khánh Dương còn đang hoảng sợ thì bà Hà đã quay lại sau khi vào phòng bếp. Bà đặt xuống bàn hai tách trà nóng rồi thân mật kéo Khánh Dương ngồi xuống cùng mình.

"Đêm nay đã làm phiền cháu rồi."

"Dạ không sao ạ. Là cháu làm phiền hai bác mới đúng."

"Cháu uống trà nóng được không? Nếu thích uống gì đó lạnh thì để bác kêu người đi lấy cho nhé."

"Dạ không cần đâu. Cháu uống gì cũng được."

Khánh Dương lúng túng nói. Cô cầm tách trà trên tay, chậm rãi ngửi qua một lượt. Mùi hương này là một loại trà khá nổi tiếng của Anh. Điểm này cũng không có gì lạ, dù sao trong nhà cũng có một người là du học sinh Anh, bọn họ chuộng văn hóa Anh cũng là điều bình thường.

"Trà này là Earl Grey đúng không ạ?"

Khánh Dương nhấp một ngụm rồi lễ phép hỏi. Bình thường cô không thích uống trà nhưng cũng biết một vài thứ cơ bản.

Bà Hà nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng hứng thú, liền trả lời: "Ừ phải, cháu biết à?"

"Dạ có biết một chút."

Bà Hà nói chuyện phiếm với Khánh Dương vài câu về chủ đề trà đạo cho cô đỡ căng thẳng rồi mới nói đến chuyện quan trọng nhất tại thời điểm hiện tại.

"Bác biết là lời đề nghị này hơi bất ngờ. Nhưng vì an toàn, cháu có thể ở lại đây hai ngày không? Cho đến khi mọi thứ thật sự được giải quyết. Nếu cháu cần thì để bác nói chuyện với ba mẹ giúp cho."

Khánh Dương không khỏi chấn động, trong lòng cô có chút lo lắng nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác nên đành phải đồng ý: "Dạ cháu có thể tự giải thích với ba mẹ được."

"Ừ. Phòng của khách lâu rồi không có người ở nên phải dọn dẹp lại. Bác cũng nhờ người mua thêm quần áo cho cháu mặc tạm những ngày này. Có gì không vừa ý thì cứ thoải mái nói với bác. Chờ một lát cho người ta dọn dẹp nha."

"Dạ, cháu cảm ơn."

Khánh Dương quan sát nhà Hoàng Nam một lượt. Từ nội thất cho đến thiết kế bên trong đều vô cùng sang trọng và hiện đại, giống với nhà của cô vài phần. Thật ra phong cách thiết kế này thời gian gần đây mới được ưa chuộng tại Việt Nam, trước đây người ta dùng một tiêu chuẩn khác để trang trí nhà cửa dành cho giới nhà giàu. Cũng vì không phù hợp với phong cách trong nước nên ông Doanh mới dành phần lớn thời gian tu nghiệp ở nước ngoài, chỉ là những năm gần đây, phong cách trong nước cũng dần dần dịch chuyển, người ta bắt đầu hướng tới phong cách giống với phương Tây nên ông Doanh mới quyết định quay về phát triển thị trường trong nước.

Theo Khánh Dương biết, Hoàng Nam đã sống ở đây từ rất lâu về trước, nếu quay về thời điểm đó mà ba mẹ Hoàng Nam đã ưa chuộng phong cách như thế này thì khá hiếm gặp.

"Cháu là bạn gái của Hoàng Nam à?"

Câu hỏi trực tiếp của bà Hà làm Khánh Dương giật mình, cô vội vàng lắc đầu phủ nhận.

"Dạ không, cháu chỉ là bạn cùng lớp thôi ạ."

Bà Hà gật đầu nhưng lại không mấy tin tưởng. Nếu chỉ là bạn học thì con trai bà sẽ không làm đến mức này. Hắn trốn gia đình đi chơi với cô, rồi vì cô mà quyết định nhường một bước cầu cứu ba của mình. Bạn học bình thường thì không thể nào khiến cho Hoàng Nam tốn nhiều sức lực như vậy. Thế nhưng Khánh Dương lại một mực phủ nhận, bà Hà nhìn qua, cũng không phải là Khánh Dương nói dối. Ôi con trai đáng thương.

"Bạn cùng lớp sao? Hình như trước đây bác chưa gặp cháu."

"Dạ cháu là học sinh mới, vừa chuyển vào hồi đầu năm thôi."

"Thế trước đây cháu học ở đâu?"

"Dạ ở Mỹ ạ."

"Vậy à? Lúc trước bác cũng từng làm việc ở New York. Cháu ở thành phố nào?"

"San Francisco ạ."

Kể từ khi bà Hà biết được Khánh Dương cũng từng sống ở Mỹ như mình, cuộc trò chuyện lại càng trở nên thân thiết hơn vài phần. Khánh Dương cũng thoải mái hơn rất nhiều, không còn cảm giác như đang ra mắt gia đình bạn trai nữa, hiện tại chỉ như gặp gỡ với một người lớn bình thường mà thôi.

Ban đầu bà Hà không có ý định tìm hiểu về gia đình của Khánh Dương, nhưng vì cuộc trò chuyện vô cùng thoải mái và vui vẻ nên bà vô tình hỏi đến. Dù bà Hà đã nói Khánh Dương không cần phải chia sẻ nếu không thích nhưng Khánh Dương lại cảm thấy đây không phải là chuyện gì cần phải giấu. Nhất là khi cô và Hoàng Nam lại có thể xem như là tương đồng về hoàn cảnh, ngang hàng với nhau.

"Nếu như vậy cháu là con gái của Nguyễn Hoàng Doanh à?"

Bà Hà hỏi lại như muốn xác nhận lại một lần nữa, giọng nói tràn ngập sự vui mừng.

Khánh Dương ngại ngùng gật đầu: "Dạ đúng rồi bác."

"Thật trùng hợp. Vợ chồng bác đang có một dự án với ba của cháu. Dự án này rất lớn và rất dài, kéo dài ít nhất là năm năm. Sau này hai bên còn qua lại nhiều."

Khánh Dương đã nghe ngóng được tin này từ trước nên không mấy bất ngờ. Cô chỉ mỉm cười rồi đáp: "Dạ. Cháu cũng nghe ba mẹ nói."

"À, còn chuyện này chắc là cháu chưa biết. Nhà này là do ba của cháu thiết kế đấy."

Lần này thì Khánh Dương thật sự bất ngờ. Thảo nào cô lại cảm thấy quen thuộc đến như vậy. Hóa ra là do ba của cô thiết kế. Khánh Dương quan sát lại toàn bộ phòng khách một lần nữa, càng nhìn càng cảm thấy hợp lý.

"Đây là tác phẩm đầu tiên của ba cháu trong nước. Hồi đó lúc xây nhà vợ chồng bác tìm mãi nhưng không tìm được kiểu phong cách như thế này vì không có kiến trúc sư nào trong nước theo phong cách này cả. Mà vợ chồng bác đều đã sống ở nước ngoài nhiều năm nên cũng bị ảnh hưởng không ít. May sao mà được người khác giới thiệu. Bác nhớ năm đó bác Thanh còn phải sang Mỹ một tuần để gặp ba cháu nữa."

Bà Hà nhớ lại. Khánh Dương cũng có tí ấn tượng về vụ này. Cách đây hơn mười năm ba cô từng về nước công tác hẳn một năm, thế nhưng khi quay về thì vẫn tiếp tục hoạt động tại Mỹ và châu Âu chứ không về nước phát triển vì cảm thấy vẫn chưa đến lúc. Hóa ra một năm đó là để thiết kế biệt thự cho nhà của Hoàng Nam, thì ra trái đất này tròn như vậy.

"À, cháu cũng vừa nhớ ra hồi cháu còn nhỏ có một lần ba đi công tác rất dài, đi tận cả một năm."

"Ừ, lúc đó ba cháu có cho bác xem ảnh của cháu. Không ngờ bây giờ cháu đã lớn như thế này rồi."

Bà Hà có chút hoài niệm. Khi đó bà nhìn đứa con trai nhỏ của mình cũng trạc tuổi cô bé trong ảnh này, trong lòng thầm nghĩ có nên hứa hôn trước hay không. Nếu chẳng may con trai mình lớn lên không ai thèm để ý thì ít nhất còn có một cái hôn ước cứu vớt. Nhưng ý nghĩ thoáng qua đó đã bị bà Hà xua đi ngay lập tức, là một người phụ huynh hiện đại và tiên tiến, bà không nên làm chuyện như thế này, hơn nữa con gái nhà người ta đáng yêu như vậy, chắc gì họ đã đồng ý. Thế mà bây giờ hai đứa trẻ lại gặp lại nhau, xem ra là do duyên phận rồi.

Khi bà Hà biết được Khánh Dương là con gái của đối tác thì lại càng vui vẻ hơn nhiều lần, cho đến khi Hoàng Nam xuống phòng khách thì liền bất ngờ không thôi. Hắn tin rằng mình nên sinh ra làm con gái rồi. Ba mẹ hắn thật sự rất thích Khánh Dương, thái độ hoàn toàn khác biệt so với khi đối xử với hắn. Tuy trong lòng Hoàng Nam có tí đau thương nhưng cũng không ghen tị, hắn còn cảm thấy may mắn. Hắn chưa bao giờ dẫn bạn gái về nhà, cũng không có ý định giới thiệu những người đó cho ba mẹ biết nên không để tâm đến những chi tiết kiểu này. Nhưng Khánh Dương thì lại khác, thật may mắn khi cô có thể vui vẻ và được ba mẹ hắn yêu thích như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui