“Ơ ơ! Sao đang nói mà ngủ thế kia?” Trong khách điếm, tiểu hòa thượng chọc cái đuôi bị đứt của hồ ly đang nằm gục bên chăn bông, quay đầu lo lắng hỏi nàng: “Rốt cuộc là sao thế? Có cứu được không?”
Nàng vuốt ve bộ lông mượt mà của hồ ly, cười tự tin.
Tiểu hòa thượng mừng rỡ: “Cứu được hả?!”
“Nó chết chắc.”
“Hả?” Hiểu lầm sự tự tin của nàng, tiểu hòa thượng từ trên mây rơi xuống vực thẳm, “Đến cả cô mà cũng không cứu được ư?”
“Cậu có biết đuôi quan trọng như thế nào đối với hồ ly không?” Nàng lườm cậu: “Nó chẳng những tự chặt đuôi của mình mà còn nuốt hơn vạn U Phù, chẳng khác nào tự uống thạch tín và đâm mình một đao. Ta chỉ là đại phu, không cứu nổi những kẻ ngu xuẩn như vậy.” Dứt lời, nàng lại bổ sung: “Hơn nữa, đây chỉ là một con “cáo xám”, đối với loài cáo xám, cái đuôi chính là mạng sống.”
Tiểu hòa thượng sốt ruột, gãi cái đầu trọc đi tới đi lui trước giường, làu bàu: “Thế thì phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Sau đó, cậu chợt dừng lại, hỏi: “Cáo xám là gì?”
“Là một loài đặc biệt trong các loại hồ yêu, xuất thân từ núi Đản Viên, mắt màu xám nên được gọi là cáo xám, trời sinh có hai màu đen trắng, lúc mới ra đời không chia giống đực hay cái, sau khi trưởng thành, dựa vào ý nguyện của bản thân mà sẽ trở thành nam hay nữ. Cái đuôi là vật quý giá nhất của cáo xám, biến đuôi thành dải sáng, vừa cho một người ăn dải sáng đó vừa đọc tên họ và bát tự của một người khác bất kỳ thì người ăn dải sáng tất sẽ nảy sinh lòng yêu mến người được đọc tên, dẫu có thù giết cha cũng chẳng để bụng.” Nàng nói rõ từng câu từng chữ, “Vì đuôi của nó quý giá là thế nên từ xưa đến nay có vô số người muốn lấy đuôi nó để mê hoặc người khác. Chính vì vậy, số lượng cáo xám càng ngày càng ít.”
“Ra thế…” Tiểu hòa thượng buồn bã.
Hồ ly trên giường co giật, không mở mắt, nói: “Vậy là cô nương không cứu được ta?”
“Mi nghĩ ta có cách cứu mi không?” Nàng hỏi ngược lại.
Hồ ly mở mắt ra, quay đầu nhìn cái mông trụi lủi của mình: “Cái đuôi bị đứt có mọc lại được không?”
Nàng lắc đầu: “Cơ thể của mi tàn tạ quá rồi, bị ngấm quá sâu oán khí của U Phù. Dẫu ta cho mi dùng thuốc mọc lại đuôi thì cơ thể tàn tạ của mi cũng sẽ không chịu nổi.”
“Thì ra là thế…” Hồ ly thở dài, “Thôi vậy.”
“Mi tự làm tự chịu, không trách người khác được.” Nàng bĩu môi, nhổ cây kim mảnh như sợi lông ra khỏi đỉnh đầu hồ ly, búng cây kim đi, cây kim hóa thành nước, rơi xuống đất rồi biến mất, “Kể ra thì mi tốt số đó, nuốt nhiều U Phù thế mà vẫn sống được tới bây giờ.”
“Cô quan tâm tới thứ gọi là U Phù đó?” Hồ ly hỏi.
“Phàm là vật có sinh mệnh, sau khi chết sẽ lưu lại vài thứ mà người bình thường không nhìn thấy, những thứ này cũng chia ra tốt hoặc xấu.” Nàng ngáp một cái, “Hai vạn hàng binh bị uổng mạng, U Phù ngấm vào đất Thục hẳn là oán niệm sâu nặng, chỉ muốn hủy diệt đất trời. Người ấy có thể sống bình an tới già và chết yên ổn ở nhà, coi như mi đã dồn hết tâm sức.”
Hồ ly im lặng chốc lát, nói: “Không hẳn tất cả là vì người ấy. Nước Thục gặp họa mất nước, ta thì thích nơi có non sông nước biếc, vốn dĩ muốn tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện, lại vô tình phát hiện xung quanh vùng đất hàng binh bị giết thường xuyên có dân chúng bị thứ không rõ là gì tấn công. Tuy ta không có đuôi, yêu lực cạn kiệt nhưng vẫn mạnh hơn đám đạo sĩ chỉ biết ba cái võ mèo cào mà họ tìm. Nuốt hết những U Phù này, lấy thân thể mình phong ấn là phương pháp duy nhất mà ta nghĩ ra.”
“Cứu người chỉ là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân chính là mi sợ nếu không làm gì U Phù, chúng sẽ càng lúc càng mạnh, và cuối cùng là sẽ tìm người kia để báo thù, đúng chứ?” Nàng quỳ bên giường, đặt cằm lên mép giường nhìn thẳng vào mắt nó, “Oan có đầu, nợ có chủ, mi cần gì phải thu dọn tàn cuộc thay hắn?”
Hồ ly thở dài một hơi, nhắm mắt lại: “Ta nợ người ấy một cái đuôi.”
Nàng đứng dậy, nhún vai: “Mi vui là được. Có điều…” Nàng chợt nhớ ra một chuyện: “Mi hẹn gặp ta ở khách điếm Phong Tuyết không phải để mượn tay ta diệt trừ mấy con sên kia chứ?”
Hồ ly chậm rãi nói: “Thế gian bớt đi vài người chết oan uổng thì cô nương cũng chẳng tổn thất gì. Thân thể của ta quá yếu, đánh trực diện e không phải là đối thủ của con sên. Chẳng qua cô nương trơ mắt nhìn bốn thương nhân chết đúng là nằm ngoài dự liệu của ta.”
“Ta chỉ cứu yêu quái, không cứu con người.” Nàng mỉm cười.
“Bất kể thế nào, trước khi chết vẫn có thể gặp mặt Đào Yêu cô nương một lần, coi như không còn gì tiếc nuối.” Hồ ly chôn mặt sâu hơn, “Hại cô đi tay không một chuyến, xin lỗi nhé.”
Tiểu hòa thượng kéo tay áo nàng, nhìn nàng bằng đôi mắt ngấn lệ.
“Cậu cất bộ mặt này đi, chừng nào đi hóa duyên hẵng lấy ra xài!” Nàng hất tay cậu ra.
Tiểu hòa thượng bất khuất níu tay áo nàng, mồm miệng lưu loát, nức nở: “Cùng lắm là sau này ta xin được thức ăn thì sẽ chia cho cô phần lớn!”
“Bà đây muốn ăn thịt!”
“Cô không giống bà… Không giống bà già chút nào!”
Nàng nổi da gà da vịt, vội vàng đẩy tiểu hòa thượng ra: “Đứng qua một bên! Ta nói cho cậu biết, ta cứu không nổi con hồ ly này, trừ khi thanh tẩy nó.”
Hai mắt tiểu hòa thượng rực sáng: “Thanh tẩy?”
“Là biến nó trở lại nguyên hình hoàn toàn trước khi nó tắt thở, trả lại trạng thái vừa ra đời của nó. Nhưng quá trình “thanh tẩy” rất đau đớn, không chịu nổi thì sẽ chết, còn nếu nó chịu đựng nổi thì nó sẽ chỉ là một con cáo xám tầm thường, không có yêu lực, không có ký ức, không có gì cả.” Nàng liếc xéo tiểu hòa thượng, “Cậu hỏi xem nó có đồng ý không?”
Tiểu hòa thượng còn chưa mở miệng thì hồ ly đã ngẩng đầu: “Ta đồng ý.”
“Tưởng mi ngủ xong chết luôn rồi chứ.” Nàng nghiêm túc nói: “Nếu mi chết trong quá trình này, đừng trách ta đấy.”
“Không trách cô đâu.” Hồ ly lắc đầu.
“Được rồi.” Nàng quay trở lại bên giường, giơ tay trái ra trước mặt hồ ly, “Vậy thì ta sẽ chữa trị cho mi. Thế thì, theo quy tắc của ta, phàm là yêu quái được ta chữa trị đều phải đáp ứng làm thuốc cho ta. Nào, giơ móng vuốt ra, đâm vào tay ta làm dấu đi!”
“Thuốc?” Hồ ly ngờ vực.
“Ta là đại phu, thứ quan trọng nhất trong cuộc sống chắc chắn là thuốc.” Nàng cười hì hì, “Mi đồng ý làm thuốc của ta có nghĩa là một ngày nào đó ta cần bất cứ thứ gì của mi thì mi đều phải hiến tặng cho ta vô điều kiện, ta muốn tai của mi thì mi phải cắt đi, muốn móng vuốt của người thì mi cũng phải cắt đi, hiểu không?”
“Nghiệp chướng, ôi nghiệp chướng…” Tiểu hòa thượng nắm Phật châu nói thầm, bị nàng hung tợn trừng mắt thì lập tức ngậm miệng lại.
Hồ ly suy nghĩ một chút, vươn móng vuốt ra đâm nhẹ vào tay nàng, nói: “Thế này được chưa?”
“Mi cũng hào sảng đấy chứ.” Nàng nhìn bàn tay trống trơn, thấy một luồng ánh sáng mờ chạy qua, nàng hài lòng xoa bàn tay, “Được rồi, ta chữa trị cho mi.” Nói xong, nàng gỡ cái túi vải đeo ở bên hồng ra, lục tìm hồi lâu, lấy ra một cái hồ lô nhỏ cỡ ngón tay cái của người trưởng thành, bất mãn làu bàu: “Phiền ghê, trước hết phải rút hết U Phù trong người mi ra đã.”
“Ta niệm kinh cho cô!” Tiểu hòa thượng tiến lại gần nàng.
“Cậu không niệm thì ta sẽ tiến hành suôn sẻ hơn đấy!” Nàng đẩy tiểu hòa thượng ra, “Đi ra cửa trông chừng, đừng để ai vào!”
“Ờ, vậy ta ra cửa niệm kinh…”
Đến khi trong phòng chỉ còn nàng và hồ ly, nàng lấy một viên thuốc màu đen trong túi vải ra, trước khi đút cho hồ ly, hồ ly đột nhiên ngăn hành động của nàng lại.
Nàng nhướn mày: “Sao? Đổi ý à?”
“Ta biết cô vẫn luôn muốn hỏi tại sao ta lại liều lĩnh cứu người ấy.” Hồ ly chậm rãi nói: “Ta uống viên thuốc này rồi thì sẽ không trả lời cô được nữa.”
Nàng ngẩn người: “Mi nói đi.”
“Ta không cứu người ấy.” Đôi mắt dài hẹp của hồ ly cong lên như vành trăng, “Người mà ta cứu là chàng thiếu niên ngồi bên đống lửa uống rượu rồng, đem lòng mơ ước vác kiếm phiêu bạt giang hồ vào một đêm đông của nhiều năm về trước.”
Một lúc lâu sau, nàng lên tiếng, nói: “Há mồm!”
***
Rạng sáng, nhóm sai nha trước cửa quan phủ phát hiện ba cái rương lớn, mở ra, bên trong có tất cả sáu đứa bé khoảng một, hai tuổi, vẫn còn sống nhưng bị bất tỉnh. Một phong thư kẹp trong một cái lỗ, nội dung chỉ có mấy hàng chữ:
Vô tình gặp được bốn người ở khách điếm, buôn bán là giả, buôn người mới là thật, kẻ xấu đã bị tiêu diệt, mấy đứa bé không sao, chỉ ngủ say vì bị trúng thuốc mê thôi, không bao lâu sau sẽ tỉnh, xin hãy xử lý thỏa đáng.
Bọn nha dịch ngơ ngác nhìn nhau, sau đó vội vàng khiêng mấy cái rương vào phủ bẩm báo.
Trước khi vào nước Thục, nàng nhìn thấy tờ truy nã do quan phủ treo lên, trên giấy vẽ mặt của bốn nam nhân, hoành hoành ngang ngược, giết người cướp của, thỉnh thoảng còn buôn người. Nàng không có sở trường gì, chỉ là mắt hơi tinh, trí nhớ hơi tốt, cho nên nói làm kẻ xấu cũng cần phải có may mắn. Đáng tiếc thi thể của bốn kẻ này không còn, nếu không thì cầm tới quan phủ đổi được tiền thưởng rồi…
Sáng sớm, trên đường phố, tuyết đọng trắng xóa kháp nơi, tuy không thể so sánh với phương Bắc nhưng cũng đủ khiến người ta vui thích.
Đào Yêu vừa chà tay hà hơi vừa thưởng thức phong cảnh hai bên. Phía sau, tiểu hòa thượng ôm một cục lông xù chẳng to hơn con thỏ là bao, lặp đi lặp lại cứ như tụng kinh: “Đào Yêu! Bỏ nó lại ư?! Bỏ nó lại ư?!”
Đào Yêu giả lơ, nói to: “Kìa ai câu tuyết bên sông. Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài.”(1)
“Đào Yêu Đào Yêu Đào Yêu! Bỏ nó lại ư bỏ nó lại ư??!!” Tiểu hòa thượng đuổi theo nàng, tiếp tục lải nhải.
“Chó sủa đâu ngoài ngõ. Người về đêm tuyết theo.”(2) Đào Yêu nghiêng mặt qua một bên.
“Đào Yêu! Nó còn nhỏ xíu, làm sao mà sống một mình nổi? Sao cô nhẫn tâm bảo ta vứt nó ở ven đường chứ?!” Tiểu hòa thượng sốt sắng, bật thốt: “Cô là đồ vô nhân tính!!”
Đào Yêu đột ngột đứng lại làm tiểu hòa thượng suýt đụng vào nàng.
“Ta không có nhân tính?” Đào Yêu một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi tiểu hòa thượng, “Năm đó nếu không phải kẻ không có nhân tính ta đây vớt cậu trong đống xác của các hòa thượng, ngậm đắng nuốt cay một tay lo liệu ăn ngủ ỉa đái nuôi lớn cậu thì cậu có sống nổi tới hôm nay không? Ta chưa mắng nuôi cậu tốn cơm, ăn hoài không lớn thì thôi, cậu còn mắng ngược lại ta?”
Tiểu hòa thượng đỏ bừng mặt, nín nhịn hồi lâu mới lấy can đảm nói: “Cho nên đằng nào cô cũng nuôi ta rồi, nuôi thêm đứa nữa cũng có làm sao!”
Đào Yêu hừ lạnh: “Nhà của chúng ta chỉ nuôi nổi một kẻ vô dụng thôi.”
Tiểu hòa thượng tức giận giậm chân, ôm chặt con vật trong ngực hơn: “Được! Cô không nuôi, ta nuôi! Không ăn một hạt cơm của cô, không tốn một xu tiền của cô đâu!”
“Vậy cậu mang theo nó cút ngay cho ta.” Đào Yêu đi thẳng không thèm ngoái đầu.
Tiểu hòa thượng tủi thân đứng im tại chỗ, buồn muốn khóc. Con vật trong ngực thò đầu ra, đó là con cáo con nửa trắng nửa đen, đôi mắt xám xoay tròn, dè dặt liếm mặt tiểu hòa thượng, sau đó cố gắng nhoài người ra khỏi lồng ngực của tiểu hòa thượng, nhảy xuống đất, dựng lông lên, tò mò quan sát thế giới này. Nó cái gì cũng tốt, chỉ có cái đuôi là bị cụt, trông không giống cáo mà giống thỏ hơn, là một cục lông tròn trịa.
Đào Yêu nói phải chờ đến khi đuôi nó mọc dài thì nó mới có thể trở về làm hồ yêu chân chính, mới có tư cách chính thức tu luyện.
Đi thật xa, Đào Yêu lén ngoái đầu, tiểu hòa thượng đáng ghét không đi theo! Nàng xoay người, cách đó mười thước, tiểu hòa thượng và tiểu hồ ly đều đang ngồi chồm hổm dưới đất, mong ngóng nhìn nàng cứ như ăn mày nhìn người qua đường, thỉnh thoảng tiểu hồ ly còn ngoẹo đầu.
Gió lạnh thổi qua, nàng giậm chân, nghiến răng nói: “Ta đã tạo bao nhiêu nghiệt thế này?!”
Nói xong, nàng hùng hổ xông tới, chỉ vào tiểu hòa thượng nói: “Lắm Lời, cậu nghe cho rõ đây, sau này cậu phải nuôi nó, phải lo ăn uống ngủ nghỉ của nó, còn nữa, nếu nó bị người ta bắt thì cậu tự đi cứu, nếu cậu cũng bị bắt thì hãy cùng nó biến thành món canh thịt, đừng mong ta cứu các cậu!”
Tuy cậu luôn bất mãn Đào Yêu đặt cái tên đó cho cậu nhưng hôm nay lại nghe cực kỳ lọt tai.
Lắm Lời lập tức nín khóc, mỉm cười: “Cô đồng ý rồi?”
“Ta không đồng ý!” Đào Yêu hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Lắm Lời vội vàng ôm lấy tiểu hồ ly, hưng phấn nói: “Đào Yêu chịu chứa chấp mi rồi! Sau này hãy đi cùng bọn ta nhé!”
Con cáo nhỏ ngoẹo đầu, mở to hai mắt.
Tuyết ngừng rơi, phố xá dần đông đúc, Đào Yêu cầm một cái bánh nướng nóng hổi, vừa ăn vừa quan sát đám trai gái đi ngang qua, Lắm Lời tìm một cái gùi, bỏ con cáo vào trong, đeo gùi lên lưng, hào hứng xuyên qua phố xá, vừa đi vừa trò chuyện cùng nó, chỉ cho nó biết đây là nhà, kia là bánh bao, phía xa là mây. Đào Yêu cảm thấy bộ dạng này của tiểu hòa thượng cực kỳ ngớ ngẩn.
Con cáo ngoan ngoãn nằm trong gùi, thỉnh thoảng thò đầu ra khỏi nắp gùi ngó đông ngó tây.
Đào Yêu liếc nó một cái.
Câu nói cuối cùng của nó trước khi nuốt viên thuốc là: Ta còn muốn sống, muốn ngắm nhìn thời kỳ hưng thịnh này.
Đào Yêu duỗi lưng, thật ra nàng cũng muốn ngắm.
Nếu Lắm Lời nói phải vân du tứ hải mới có thể làm một hòa thượng tốt thì nàng sẽ cố mà đi cùng, so với Đào Đô, chốn nhân gian đẹp đẽ sinh động này thú vị hơn nhiều.
Cách đó không xa, Lắm Lời đứng trước một cái quán nhỏ hào hứng vẫy tay với nàng: “Mau qua đây qua đây, cái tượng này đẹp ghê!”
Nàng lườm: “Tới liền tới liền! Suốt ngày chỉ biết xem mấy thứ vô ích!”
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng sáng rỡ đã lâu không thấy càng lúc càng chiếu rọi đám người, thanh âm phố phường lan rộng khắp ngõ.
(1) Hai câu thơ trong bài “Giang Tuyết” của tác giả Liễu Tông Nguyên do Tản Đà dịch.
(2) Hai câu thơ trong bài “Phùng tuyết túc Phù Dung sơn chủ nhân” của Lưu Trường Khanh do Lê Nguyễn Lưu dịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...