Bách Yêu Phổ

Đào Yêu ở lại nhà bác trai Trương ba ngày.

Mấy ngày qua, người tới Thần Nữ Các vẫn đông đúc, nhưng mọi người chỉ đành ôm thất vọng ra về bởi vì Cổ bà bà thần thông đã biến mất.

Bác gái Trương luôn nằm nghỉ trên giường, vết thương ở vai nói nhẹ thì không nhẹ, mà nói nặng thì cũng không nặng. Lắm Lời tưởng bà ấy bị ngã, ngày ngày ngồi trong phòng bác gái Trương tụng kinh, nói là giải hạn giúp bà, sau đó còn lôi Cuồn Cuồn ngồi cùng cậu để cầu phúc cho bác gái Trương. Nhưng lần nào con cáo cũng ngủ gật trong tiếng niệm kinh của cậu làm bác gái Trương cười mãi.

Buổi tối trước ngày đi, bác gái Trương gọi Đào Yêu lên phòng, đưa cho nàng một cái túi bạc nặng trịch, nói: “Ở đây còn cách kinh thành rất xa, không có ít ngân lượng phòng thân không được.”

Đào Yêu giả vờ từ chối một phen, cuối cùng vẫn cười tít mắt nhận lấy.

“Đào Tử cô nương,” Bác gái Trương bỗng nhìn mặt nàng, “Cháu không phải là cô gái bình thường đúng không?”

Nghe vậy, Đào Yêu cười cười, không trả lời.

“Cháu không bị ảnh hưởng bởi thuốc của bác.” Bác gái Trương cười xấu hổ, “Cũng nhờ vậy mà bác không bị cổ yêu giết chết. Ông nhà bác nói cháu đã diệt trừ chúng, đưa bác về nhà. Ơn cứu mạng, đa tạ.”

“Ặc, thật ra ta là đại phu.” Đào Yêu gãi mũi, “Có thể nói là lớn lên trong đống dược liệu nên rất nhiều loại thuốc mê không có tác dụng với ta.”

“Quả là tuổi trẻ tài cao.” Bác gái Trương tán dương, chợt trầm tư chốc lát mới hỏi, “Ông nhà bác có kể cho cháu chuyện của bọn bác không?”

“À, có kể.” Đào Yêu gật đầu, “Rất ly kỳ.”

“Cháu không sợ bác ư?” Bác gái Trương vuốt mu bàn tay của mình, “Hẳn cháu biết bác là người như thế nào.”


Đào Yêu cười: “Lúc ta không có tiền, có người đá ta ra ngoài, còn bác lại cho ta bữa cơm no, tại sao ta lại sợ bác chứ. Bác là người tốt.”

Ánh mắt bác gái Trương dâng dòng lệ bi thương và áy náy, cười khổ: “Đào Tử cô nương, cháu còn trẻ, đừng trông mặt mà bắt hình dong. Bác chưa hẳn là người tốt.”

“Ta cảm thấy bác là người tốt, hơn nữa bác trai Trương cũng nói bác rất lương thiện.” Đào Yêu khó hiểu, “Nếu bác là người xấu thì sao bác trai Trương lại bầu bạn với bác tới tận bây giờ chứ.”

“Bác…” Bác gái Trương ngập ngừng, môi nhếch lên, trán rỉ mồ hôi lạnh.

“Sao thế?” Đào Yêu thấy bà như thế thì vội hỏi, “Vết thương bị đau à?”

Bà lắc đầu, chợt nắm lấy tay Đào Yêu, nói chậm: “Ông ấy không rời xa bác là vì bác đã thả cổ vào người ông ấy.”

“Hả?” Đào Yêu cả kinh.

“Hồi nhỏ trí nhớ của bác không tốt lắm, thường thấy nam tử ngoại tộc chết thảm ở trong làng. Bác chưa từng gặp cha mình, những đứa bé trong làng cũng vậy. Bác nhớ có một thúc thúc thường kể chuyện cuộc sống bên ngoài cho bác nghe, còn gấp hạc giấy cho bác chơi, ánh mắt của thúc ấy không giống người trong tộc, rất dịu dàng. Bác nghĩ có thể cha bác cũng thế. Nhưng bốn trăm bốn mươi ngày quá ngắn, hạc giấy còn gấp dang dở, thân thể lại hóa thành một vũng máu. Sau đó, toàn tộc bị giết sạch sau một đêm. Khi bác tỉnh lại, một trong năm con cổ mẫu là cổ mẫu hệ Thủy đang nấp dưới người bác, đây là con cổ mẫu hòa nhã duy nhất trong năm con cổ mẫu, nếu thả nó vào người khác, người đó sẽ ở với bác cả đời, sống chết có nhau, cổ mẫu hệ Thủy cũng sẽ chết theo người đó. Bác vốn định giết cổ mẫu hệ Thủy nhưng nghĩ nó là cổ trùng cuối cùng của tộc, lại không ác độc như đồng loại nên bác đã mềm lòng, giấu nó vào một nơi bí mật.” Bác gái Trương xoa đôi mắt đỏ hoe, “Năm mười lăm tuổi, bác gặp được bác trai Trương, ông ấy cứu bác khỏi bị chết đuối. Ông ấy nói ông ấy là người nhà quê, một thân một mình, không nơi nương tựa, hoàn cảnh chẳng khác bác là bao. Thường xuyên tiếp xúc, hai bác trở thành bạn bè, ông ấy chăm sóc bác, bảo vệ bác, thời gian trôi qua, bác phát hiện mình không thể rời xa ông ấy.” Bà nhìn Đào Yêu, “Đào Tử cô nương, thật ra bác từng rất sợ cô đơn. Mỗi ngày ăn cơm một mình, ngủ một mình, chịu đựng bệnh tật một mình cả ngày lẫn đêm. Nghĩ lại cũng buồn cười, vì để có người nói chuyện, bác đã làm một người rơm, ngày ngày trò chuyện cùng nó. Không biết cháu đã từng trải qua nỗi tịch mịch ấy chưa.”

Đào Yêu trầm tư, hồi lâu sau mới nói: “Cho nên bác đã dùng cổ mẫu hệ Thủy?”

“Đây là chuyện hối hận nhất trong đời bác.” Bác gái Trương cắn môi, “Tuy không ảnh hưởng đến tính mạng của ông ấy nhưng việc này không công bằng với ông ấy.”

“Hóa ra tâm bệnh của bác là chuyện này.” Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm, cười vỗ tay bà, “Bác có chắc cổ mẫu hệ Thủy của bác đủ mạnh để khiến một người đàn ông yêu thương bác, toàn tâm toàn ý sống với bác đến tận bây giờ?”

“Người trong tộc bác đều nói như vậy.” Bác gái Trương nói.


Đào Yêu rất muốn nói cho bà ấy biết bất cứ loại cổ trùng nào trên đời này đều vô dụng với bác trai Trương, chúng chỉ biết e sợ ông ấy mà thôi. Nhưng nàng không thể nói, ôi chao, nhịn không nói khó chịu ghê!

Nàng hít sâu một hơi, nuốt lời đã vọt lên miệng xuống, nhìn ra cửa phòng, bác trai Trương đang bê chậu quần áo đã giặt sạch đi ngang, nàng cười: “Người không muốn ở lại thì sẽ không bao giờ ở lại.” Nàng quay đầu chân thành nhìn bác gái Trương, “Hãy quên cổ mẫu hệ Thủy đi. Bí mật này, ta sẽ giữ kín giúp bác.”

Dứt lời, nàng nghịch ngợm chớp mắt với bác gái Trương, huơ huơ túi tiền: “Vì ta đã thu phí rồi!”

“Con bé này…” Bác gái Trương trách mắng, chợt phì cười.

“Vợ chồng bác còn muốn tiếp tục du tẩu tứ phương không?” Đào Yêu hỏi.

“Tạm thời không được.” Bác gái Trương lắc đầu, “Ông nhà bác nói vợ chồng lớn tuổi rồi, đừng nên xem bốn bể là nhà nữa, hai bác sống ở Vu Thành đã năm năm, cảm thấy không tệ, muốn tiếp tục ở lại đây.”

“Ừ, an ổn rất tốt.”

Ngày rời khỏi Vu Thành, bác trai Trương tiễn họ ra cửa, nói với Đào Yêu: “Đi đường cẩn thận.”

“Mi cũng vậy nha.” Đào Yêu vỗ bụng bác trai Trương, sau đó ghé sát tai ông rủ rỉ mấy câu.

Mặt bác trai Trương biến sắc, bất giác che bụng mình, lúng túng một hồi, ông thản nhiên nói: “Muốn ở lại, phải cần lý do.”

Đúng vậy, ở trong thân thể mình có một cổ trùng “tìm hoài không thấy”, mi mới có thể ở bên cạnh bà ấy đến đầu bạc răng long.


***

Ném túi lương khô to đùng lên lưng Lắm Lời, Đào Yêu cất túi bạc, vui vẻ đi về hướng cổng Vu Thành. Không chỉ có thế, chuyện vui vẻ nhất là bác trai Trương đã nói cho nàng biết phương pháp chế luyện “tăng cổ”, quyết định đi đường vòng tới Vu Thành thật là sáng suốt!

Lúc đi ngang qua tiệm tranh, chủ tiệm cao giọng rao: “Đến đây đến đây, tranh thần thú đây! Đuổi tà rước lộc! Chớ bỏ qua chớ bỏ qua!”

Lắm Lời dừng lại, hào hứng nhìn dãy bức họa muôn sắc.

“Tiểu sư phụ, có muốn mua một bức không? Treo lên tường, bảo đảm cậu chống được bách bệnh!” Chủ tiệm cầm lấy mấy bức để chào hàng.

Lắm Lời nhìn mấy bức vẽ trong tay ông ta, đọc tên thần thú được ghi chú bên cạnh hình vẽ: “Cùng Kỳ… Cường Lương…” Ánh mắt cậu dừng ở bức họa cuối cùng, “Đằng Căn…” Cậu nghiêng đầu, phát hiện Đào Yêu cũng đang ngắm bức họa Đằng Căn, nàng bĩu môi:

“Vẽ chả giống gì sất, trông cứ như con heo bị ngã nhào đầu ấy.”

Chủ quán nghe thế thì không vui, thu bức họa lại, nói thẳng: “Tiểu cô nương, cô muốn mua thì mua, không mua mời đi cho, nào tới lượt cô đánh giá tài vẽ của ta! Đằng Căn không giống chỗ nào? Chỗ nào không giống? Nói cứ như cô gặp rồi vậy!”

“Vâng vâng vâng, ta đi, ngài bớt nóng.” Đào Yêu cười hì hì, xoay người bỏ đi.

Lắm Lời đuổi theo, hỏi: “Đào Yêu, Đằng Căn là gì vậy? Hình như ta chưa từng nghe tên gọi này.”

Đào Yêu cốc cái đầu trọc lóc của cậu: “Lại nói mình không ngốc đi! Ngay cả Đằng Căn mà cũng không biết.”

Lắm Lời xoa đầu: “Cũng hơn kẻ không phân biệt được Vu Sơn.”

Đào Yêu lườm cậu, nói: “Thiên Đế cai quản Thiên giới, Vương Mẫu trấn giữ Côn Luân, các thần tiên hỗ trợ bảo vệ cả hai bên. Mà bên dưới Vương Mẫu còn có Hình Cơ chuyên trách hình phạt, bên dưới Hình Cơ có mười hai thần thú, Đằng Căn là một trong số đó. Nó có hình dáng như báo, có sừng tê giác, tương đối hiền lành, lấy cổ làm thức ăn. Trong cuốn Hậu Hán Thư(1) của loài người có viết “Cùng Kỳ, Đằng Căn cùng ăn cổ.” Mười hai thần thú này vốn dĩ là yêu vật, sau đó gặp cơ duyên mới vào được Côn Luân, có được thần chức. Vì mười hai thần thú có nhiệm vụ cắn nuốt những thứ xấu xa nên dân gian mới tô sùng chúng là vật trừ tà.”

“Ồ, thì ra là thế.” Lắm Lời gật đầu, nghiêng đầu nói với Cút Xéo đang nằm sấp trên vai cậu, “Mi phải theo ta ăn chay niệm Phật, tu luyện tâm tính, biết đâu một ngày nào đó cũng sẽ trở thành thần thú, được vẽ treo trên tường cung phụng.”


Cút Xéo ngáp một cái, liếc mắt.

“Nhưng ta vẫn không biết vì sao chúng ta lại đi đường vòng tới Vu Thành?” Lắm Lời hỏi.

“Hóa duyên đó!” Đào Yêu vỗ cái túi lương khô to đùng trên lưng cậu, cực kỳ đắc ý.

Có lẽ là vì vừa có thức ăn vừa có tiền, Đào Yêu cảm thấy mặt trời chẳng chói chang, khí trời cũng không hề nóng, hết thảy đều rất dễ chịu. Đi ra tới cổng thành, nàng ngoái đầu nhìn về hướng nhà bác trai Trương, lại nghĩ tới bảng hiệu “Lười Liếc Mắt”.

Bác gái Trương nói đó là tên của bác trai Trương.

Từng ngắm biển xanh, thích gì nước

Chẳng phải Vu Sơn, nào phải mây

Muôn hồng nghìn tía, lười liếc mắt

Nửa bởi đạo tu, nửa bởi nàng.(2)

Nếu có thể gặp được một người khiến ngươi không muốn rời đi, vậy thì hãy ở lại.

Đào Yêu cười, hài lòng bước ra khỏi cổng thành Vu Thành.

(1) Hậu Hán Thư là một trong những tác phẩm lịch sử chính thức của Trung Quốc do Phạm Diệp biên soạn.

(2) Là bài thơ Ly Tư Kỳ Tứ của Nguyễn Chẩn do editor tạm dịch.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui