Bách yêu phổ 3
Rừng mai của Ti phủ chỉ là chỉ mới nở một nửa, nhưng hương thơm của nó lại ngập tràn khắp phủ, làm mê đắm lòng người.
Hôm nay hiếm khi ánh nắng thoải mái như thế, sau khi ăn trưa xong Đào Yêu rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã đến rừng mai nằm trên một ghế đá trong vừa thưởng thức hương hoa vừa sưởi nắng, phía bên kia rừng mai, thấy Miêu quản gia đang cầm một ấm sứ, tỉ mỉ tưới từng gốc mai trong rừng.
Đào Yêu híp mắt nhìn, sau đó hét lớn lên với người bên kia: "Miêu quản gia, ngày hôm qua trời mới mưa, ông không sợ nó úng nước chết hay sao?"
Miêu quản gia xách ấm sứ đi đến cạnh Đào Yêu, gõ gõ vào cái ấm sứ trên tay: "Đây không phải là nước, là phân bón mà ta tự điều phối, có mấy cây mai trong rừng mọc không tốt, cần phải chăm sóc đặc biệt."
Đào Yêu ngồi thẳng dậy, ưỡn lưng: "Vì sao một lão già ông lại chăm sóc chu đáo mấy cái cây này như thế?"
"Cây cỏ cũng có tình cảm.
Rừng mai là do phu nhân và lão gia năm đó tự tay trồng, tuổi tác của rừng mai này còn lớn hơn hai vị thiếu gia nữa đó." Miêu quản gia đặt ấm sứ xuống, ngồi bên cạnh Đào Yêu, trầm tư nhìn về căn phòng thấp thoáng phía sau rừng mai đằng kia.
"Họ còn đặc biệt mở một cửa sổ thật lớn ở sảnh phụ hướng về rừng mai, lúc tuyết lạnh hoa mai nở, hâm rượu trò chuyện, ngâm thơ vẽ tranh, họ thực sự chính là một đôi thần tiên quyến lữ." Bóng hoa rơi vào trong mắt ông, hiện lên ký ức xa xăm vô cùng đẹp đẽ: "Tòa sảnh phụ đó tên là "Ngạc Tuyết", là lão gia tự nhấc bút đề tên, lấy từ câu thơ "Túy lý kiến minh nguyệt, tỉnh thời mai mãn quyết, nhân gian giai sắc chúng, chỉ ca ngạc gian tuyết."[*]
[*] Trong rượu thấy trăng sáng, tỉnh lại mai rơi đầy trên da, bao nhiêu vẻ đẹp của nhân gian, chỉ được ca ngợi khi được tuyết bao trùm.
"Ồ..." Thơ từ như thế này Đào Yêu còn chưa từng nghe đến, thực sự là không cách nào tiếp lời được, nên chỉ ngáp một cái nói: "Xem ra phụ mẫu của thiếu gia rất thích hoa mai! Chỉ là ta thích hoa Mẫu Đơn hơn!"
Miêu quản gia tò mò nói: "Hoa Mẫu Đơn? Vì sao? Ta còn tưởng ngươi thích hoa Đào cơ, haha."
"Hoa Mẫu đơn phú quý mà! Ông xem, nếu ta muốn đi đánh bạc với người khác thì sao có thể đem theo hoa mai đi theo được chứ, hoa mai hoa mai, không có hoa không có hoa!"(*) Đào Yêu nghiêm túc nói.
(*) Hoa mai 梅花 phiên âm đọc là mei hua, trùng âm với 沒花 có nghĩa là không có hoa.
Chị Đào chơi chữ ạ.
Miêu quản gia cười lớn: "A Đầu nhà ngươi, lấy đâu ra mấy câu tà ma ngoại đạo thế hả! Hoa mai, là chỉ cho quân tử, nở rộ trong sương tuyết, kiên cường mà kiêu ngạo, sao đến miệng ngươi lại thành như thế rồi."
Đào Yêu nhè lưỡi, lắc đầu nói: "Dù sao ta cũng không thích."
"Ngươi không thích, vậy thì phải dạy ngươi cách để bồi dưỡng tình cảm với "quân tử" rồi." Miêu quản gia nửa đùa nửa thật nói: "Từ nay về sau sẽ phái ngươi đi làm thêm một việc, mỗi ngày đến rừng mai nhặt cánh hoa mai rụng, phải lượm thật sạch sẽ, rồi tỉ mỉ cho vào trong túi."
"Hả?"
Đào Yêu há miệng: "Miêu quản gia, hôm nay ta đâu có chọc ghẹo gì ông?"
"Cánh hoa mai là thứ mà nhị thiếu gia cần vào mỗi mùa đông, ngài ấy có thời gian thích dùng hoa mai để ủ một loại thức uống gọi là "Như Giải Ý", thanh đạm ngọt ngào, còn có công hiệu thanh lọc cơ thể nữa."
Miêu quản gia mỉm cười nhìn Đào Yêu: "Việc của nhị thiếu gia, ngươi cũng không làm?"
"Ngon không?" Đào Yêu liếm môi, sau đó như nhớ ra điều gì đó: "Nhưng ta nghe trước đây ở bên ngoài Xung Tiêu Tháp, lúc ta đưa Thục Hồ đi vào rõ ràng là nghe hắn nói với vị Linh Tinh đại nhân kia mình không thích đồ ngọt mà."
"Tai cũng thính đó, đến mấy chuyện vặt vãnh cũng nghe rõ ràng như thế." Miêu quản gia cười nói: "Cũng không thể nói là không thích, chỉ là không thích đồ người khác làm thôi, ít nhất cũng phải cho Linh Tinh đại nhân chút mặt mũi chứ, phải không nào.
Ngươi cũng biết tính khí của nhị thiếu gia rồi đó, cao ngạo vô cùng, thứ trên đời này có thể lọt vào mắt của ngài đấy, lớn thì có một người, nhỏ thì chỉ có một miếng đồ ngọt, vô cùng ít ỏi."
"Cũng đúng, đến nướng thịt còn làm đến mức "Ngon số một" như thế thì sao có thể để đồ người khác làm vào mắt được chứ..." Đào Yêu bĩu môi, cảnh tượng trong đại hội nướng thịt còn luẩn quẩn trước mắt nàng: "Như Giải Ý...nghe cũng không tồi nhỉ, nhưng mà hắn nhất định sẽ không nỡ cho ta uống đâu." Từ ngày đó trở đi, trừ việc mỗi ngày đều ở trên bàn ăn chạm mặt ra, nàng và Ti Cuồng Lan căn bản không hề đối mặt với nhau, cho dù thỉnh thoảng gặp nhau ở trong phủ thì hắn cũng coi như không nhìn thấy, nàng thì trợn mắt khinh khỉnh, người nào đi đường người nấy.
(Bà Yuan: Sao anh ấy lại không nỡ cho chị uống chứ, chị muốn uống anh ấy anh ấy cũng cho ấy chứ, hê hê)
"Theo quy củ của nhị thiếu gia, ngài ấy mỗi năm đều tặng cho tạp dịch nhặt hoa một bình, coi như là công lao." Miêu quản gia vỗ ngực đảm bảo: "Năm nay ngươi làm việc này, sao có thể không tặng cho ngươi chứ.
Ngươi cũng biết nhị thiếu gia là người trọng quy củ mà."
Đào Yêu đảo tròng mắt, trong lòng tính toán việc này làm cũng được, thực sự rất tò mò cái thứ "Như Giải Ý" có mùi vị thế nào, nói đi cũng phải nói lại, trên đời này còn có chuyện gì mà Ti Cuồng Lan làm không tốt cơ chứ? Còn nữa...!có chuyện gì mà Ti Tĩnh Uyên không làm hỏng được cơ chứ...
Mấy ngày trước, hắn lại bị Lan Lan nhà hắn cấm túc nữa, bởi vì dám nhân lúc không ai hay biết tự đi tìm đâu ra một bà mối rồi đem về một mớ bức vẽ và sinh thần bát tự của các cô nương, muốn tìm cho hắn mấy cô nương "hợp mắt", chọc Ti Cuồng Lan tức đến mức phạt hắn trong thời gian cấm túc còn phải chép thêm một vạn lần mớ sinh thần bát tự mà hắn đem về, phái người đến giám sát, không đủ số lượng thì không cho ăn cơm.
Kết quả phải làm phiền nàng lén lút đưa "đùi gà" đến cho tên "đại ca" không chút tiền đồ kia.
Trong việc tìm nửa kia cho Ti Cuồng Lan, Ti Tĩnh Uyên quả thực là đã sinh ra chấp niệm mất rồi...!Đáng tiếc người làm đệ đệ kia mãi mãi không bao giờ chấp nhận phần tình cảm kia.
Đối với hai huynh đệ song sinh có tướng mạo không hề giống nhau này, thực sự chính là những con người thú vị nhất kể từ khi nàng đến nhân giới tới giờ.
Có thể không thay đổi gì sau khi đã biết được thân thế nàng, vẫn kiên định coi nàng là tạp dịch để sai bảo, cũng chỉ có thể xảy ra trong Ti phủ mà thôi.
Đào Yêu suy nghĩ một hồi, gật đầu: "Được, cánh hoa năm này cứ giao cho ta nhặt."
Lời vừa dứt, chợt có cơn gió thổi qua những cánh hoa, một đám tạp dịch hét lên với họ...
"Ngăn nó lại! Nhanh nhanh nhanh!"
"Sao lại không thấy nữa rồi?"
"Rõ ràng là đi vào đây mà!"
Theo giọng nói nhìn sang, là mấy tên gia đinh phụ trách coi cửa đanghoang mang đuổi vào rừng mai, Ti Phủ trước nay đều an tĩnh, rất ít khi hỗn loạn như thế này.
Miêu quản gia nhanh chân đến chặn lại, vừa thấy Miêu quản gia, các gia đinh giống như gặp được cứu tinh, đồng loạt vây đến.
"Có chuyện gì mà kinh hoảng như thế?" Miêu quản gia trầm giọng nói.
"Bẩm Miêu quản gia...lúc nãy...lúc này có người gõ cửa liên tục..." Một trong số đám gia đinh thở hồng hộc trả lời: "Ta mở cửa...trước cửa là một...là một tiểu cô nương lạ mặt...nó luôn miệng nói muốn gặp hai vị thiếu gia nhà chúng ta...ta hỏi nó có từng gửi danh thiếp đến chưa, nó đó hỏi ta danh thiếp là gì...hỏi tên họ nó không nói...chúng ta đương nhiên không thể cho nó vào phủ...ai ngờ nó lại động thủ với chúng ta, còn nhân lúc hỗn loạn chạy vào trong phủ...chúng ta đuổi theo nó đến đây...ai biết lại không nhìn thấy bóng dáng nó đâu nữa...Chúng ta tội đáng muôn chết...xin Miêu quản gia trách phạt."
Tất cả gia đinh đều quỳ bịch xuống đất.
Nghe thế, Đào Yêu sau lưng Miêu quản gia chợt có tinh thần, nàng đến Ti Phủ cũng được một khoảng thời gian, người có gan xông vào sông Thanh Mộng Ti Phủ giữa thanh thiên bạch nhật thế này, quả thực là người đầu tiên.
Ở Ti Phủ lâu rồi, ít nhiều cũng biết ở đây vô cùng quy củ, cũng giống như việc yêu quái đốt giấy để tìm nàng chưa bệnh vậy, người trong giang hồ nếu như có thị phi không thể giải, bắt buộc phải nhờ đến Ti gia ra tay, cũng phải viết danh thiếp sai người gửi đến Ti phủ, trên danh thiếp không những phải viết đầy đủ họ tên danh phận, mà còn phải viết rõ ràng nguồn gốc "thị phi", không được có bất cứ giả dối nào, đợi Ti phủ thiếu gia xem xét xong, nếu như đồng ý ra mặt, thì sẽ ghi lại địa điểm thời gian, người nhờ vả đó chỉ cần đúng thời gian đó đến gặp mặt là được.
Nếu như không đồng ý, thì sẽ trả lại danh thiếp, quy củ trước nay đều rất đơn giản, chỉ là mấy con số như thời gian địa điểm nhưng lại mang đến phiền phức và nguy hiểm cả cuộc đời, thậm chí là gió tanh mưa máu, ba từ "diêm vương sống" này nhìn thì có vẻ như là một danh hiệu vô cùng uy phong, nghe thì dễ nhưng bắt tay vào làm lại rất khó.
Đào Yêu còn biết, Ti phủ không quá chú trong việc canh giữ, tạp dịch trong Ti phủ vốn không nhiều, bình thường cửa trước cửa sau canh giữ cũng chỉ có hai ba người.
Nàng từng tò mò hỏi Miêu quản gia, các nhà phú hộ trong nhân giới không phải đều canh giữ rất nghiêm ngặt sao, gia đinh thủ vệ trong ngoài ba lớp, Ti Phủ không sợ kẻ thù đi vào sao, cho dù là nghe tiếng Ti phủ cũng không dám bừa bãi vào bước vào, như lỡ như có trộm thì cũng không hay lắm đâu.
Nhưng Miêu quan gia lại cười nói, nếu ngươi có lòng lo lắng những điều này chi bằng lo lắng làm thế nào để chăm sóc ngựa của nhị thiếu gia cho tốt thì hơn, trong Đế Đô này, riêng cái danh hiệu của Ti Phủ nhà họ, đã chính là lá bùa khiến cho người không dám gần trộm không dám đến rồi, huống hồ đối với những gì nàng biết về Ti Cuồng Lan, cho dù là có người không sợ chết xông vào, thì có ai mà hắn không xử lý được cơ chứ? Lại nói, không cần vài tầng thủ vệ cũng là ý của Ti Cuồng Lan, hắn trời sinh không thích náo nhiệt, ghét nhất là có người cứ lượn tới lượn lui trước mặt mình, nguyên gốc lời nói của hắn là: "Nếu như ta không gật đầu, ai có thể tới lui tự do trong Ti Phủ, cứ yên tâm." Mà sự thực chính như hắn nói, Ti Phủ mấy năm này đều bình yên vô sự, không trộm không cướp, thanh tịnh đến mức khiến cho người bình thường không dám đến gần.
Đáng tiếc sự "thanh tịnh" này hôm nay đã bị phá vỡ, mà người phá vỡ nó còn là một tiểu cô nương.
"Đứng dậy hết đi." Miêu quản gia ra lệnh.
Cho đến khi đám gia đinh đều lục tục đứng dậy.
Ông mới phát hiện từng người bọn họ đều sưng tím hết mặt mũi, xem ra vị khách không mời này quyền cước cũng rất cứng.
Bản lĩnh của đám gia đinh này tuy rằng không bằng hai vị thiếu gia, nhưng đối phó với một tiểu cô nương thì thừa sức, thế nhưng bây giờ lại chật vật đến thế, Miêu quản gia không nhịn được mà nhíu mày: "Là một tiểu cô nương sao?"
Đám gia đinh gật đầu.
"Quả thực là đi về phía này sao?"
"Chắc chắn, lúc chúng ta đuổi đến đây còn thấy nó chạy như bay ở dãy hành lang phía tây, người biết mà, dãy hành lang phía tây chỉ thông đến rừng mai mà thôi, chúng ta ở cách nó không xa, ai biết mới chớp mắt đã không nhìn thấy tông tích của nó nữa, người không nhìn thấy có người nào xông vào rừng mai sao?"
Đào Yêu nhịn không được nói: "Trưa hôm nay ta đều ở trong rừng mai, trừ Miêu quản gia và mấy người ra thì không nhìn thấy người nào khác."
Đám gia đinh nhìn nhau khó hiểu, càng cảm thấy khó mà tin được.
"Sao có thể biến mất trong không khí như thế được chứ?"
"Chẳng lẽ lại là yêu tinh?"
"Trên đời này làm gì có yêu tinh chứ? Có lẽ là cô nương nào biết làm ảo thuật trong giang hồ!"
"Được rồi, đừng đoán bừa nữa, có lẽ chỉ là một tiểu a đầu không hiểu chuyện thôi." Miêu quản gia ngăn những suy đoán của họ lại: "Các ngươi gọi thêm vài người nữa đến, tìm kiếm kỹ càng trong phủ lần nữa, bất cứ góc nhỏ nào cũng không được bỏ qua."
"Vâng!" Mọi người nghe lệnh rời đi.
9/11/2020.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...