Bách yêu phổ 3
Hai con người suốt dọc đường không ngừng tranh chấp, bị một trận huyên náo giữa phố cản đường.
Con đường trước mặt có hai nam nhân đang đánh nhau kịch liệt, tuổi tác bất quá chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, một kẻ dùng sức nắm lấy tóc đối phương rồi ấn xuống dưới đất, vừa đánh vừa mắng, đứng bên cạnh có thể nghe được mấy câu ngắt quãng đại khái như là "Ta chính là không nhìn thuận mắt ngươi đó, y phục đàng hoàng không chịu mặc, cứ muốn hóa trang thành yêu nghiệt thế này! Buồn ôn!"
Người vây xung quanh không ít, có người khuyên, có người cười hi hi xem náo nhiệt.
Đào Yêu nhìn vào trong đám người mấy lượt, vị võ lực không đủ nhìn vô cùng thảm thương, y phục trên người bị xé gần như nát bét, phấn son trên mặt bị máu và mồ hôi làm nhòe đến mức không thể nhìn rõ được mặt, sau khi bị kéo ra mới tức giận, vừa tức vừa ủy khuất hét lớn vào cái người đánh mắng hắn: "Ta lén lút mặc đồ của ta, chướng gì của ngươi hả?"
Ngươi đó nghe vậy lại xông lên, may là bị mấy người xung quanh khuyên bảo giữ lại, chỉ có thể phẫn nộ mà nói: "Chướng gì sao? Chướng mắt ông đấy, ông nhìn thấy không vui đó, ông thấy không thích đó! Ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu như không sửa đổi, ta sẽ chém chết ngươi, coi như là trừ hại cho dân!" Nói đoạn liền cố sức vùng ra ngoài, quay người chạy vào trong cửa hàng bán khí cụ, lúc bước ra lại, trên tay cầm một con dao.
Mắt thấy sắp xảy ra án mạng, mấy hán tử tay chân nhanh nhẹn quanh đó, vội chạy đến ôm eo hắn, giật lại con dao, coi như cũng đoạt lại được hung khí giết người.
Hai người đàn bà đã có tuổi đến đỡ người bị thương dậy, khuyên nhủ: "Ngươi chịu mềm chút đi, nhận sai, nói với ca ca ngươi sau này không như thế nữa là được, huynh đệ ruột thịt hà tất phải náo loạn đến mức này."
"Đúng thế đúng thế, chỉ là chuyện cỏn con thôi mà, xin lỗi cũng không có mất miếng thịt nào.
Lại nói nam nhi mặc nữ trang, thực sự không thỏa đáng chút nào."
Hắn mặc họ nói, một câu cũng không trả lời, cố sức chạy ra khỏi đám đông, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời để chạy khỏi đó, phát tiết hết mọi sự bất mãn, chớp mắt đã biến mất khỏi đám người.
Lúc hắn xông đến, suýt chút nữa thì va trúng người Đào Yêu, lúc nàng né qua một bên, trừ khoảng cách gần có thể nhìn thấy được một khuôn mặt bầm dập của hắn, còn có mùi phấn son tản ra trong không khí, cũng khá thơm đó.
Có người muốn đuổi theo, cái tên đánh người kia nộ khí bừng bừng ngăn lại, hét lớn: "Kệ xác nó! Chết rồi càng sạch sẽ!"
Đào Yêu bĩu môi, nói: "Còn tưởng là bắt phải kẻ trộm nên mới muốn đánh chết chứ, hóa ra là vì chút chuyện mặc nữ trang vặt vãnh kia, mặc nữ trang thôi mà, lại không phải giết người phóng hỏa, kẻ làm huynh trưởng thành phản ứng có phải là hơi quá rồi không?"
Không ai trả lời.
Nàng nhìn trái ngó phải, La Tiên không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng nữa.
Khẽ mắng thầm một tiếng, Đào Yêu vội xuyên qua đám người vây quanh đang tản ta, nhìn về phía xa tìm kiếm thân ảnh của La Tiên.
Nguy hiểm quá, nếu như nàng còn xem náo nhiệt thêm chút nữa thôi, thì tên La Tiên đó không phải sẽ biến mất ở ngã rẽ tiếp theo rồi sao, may mà khoảnh khắc cuối cùng đã tìm được bóng dáng hắn.
Nàng vội đuổi theo, nắm lấy áo choàng của hắn nói: "Đã nói là đưa ta đến nơi ngươi muốn đến rồi, hối hận rồi sao? Muốn vứt ra rồi?"
La Tiên không thèm nhìn lại: "Ta mà muốn vứt bỏ người khác, thì không phải là tốc độ này đâu.
Ngươi tự dừng lại xem náo nhiệt, chẳng lẽ còn muốn ta cùng ngươi xem không bằng?"
"Ta chỉ là thuận thiện ngó vài cái, trên đường đã đánh nhau thành như thế ai có thể dời ánh mắt đi được chứ." Đào Yêu không phục nói: "Nếu không vội đuổi theo ngươi, nói không chừng ta còn muốn giáo huấn cái tên đánh người kia một phen nữa, ngươi từng thấy ai vì không thích cách người ta ăn mặc mà đánh người ta gần chết như thế cả?"
"Ta đến Lạc Dương không phải là để xem mấy việc tranh đấu nhàn rỗi đó." Hắn giựt áo choàng của mình trong tay Đào Yêu ra: "Ta từng nhìn thấy người ta chỉ vì một đôi giày mà giết người rồi.
Thời gian xem náo nhiệt nhiều, thời gian làm chính sự sẽ bị giảm bớt."
"Ngươi sinh ra đã luôn nghiêm túc như thế sao?" Đào Yêu nhìn đăm đăm khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn: "Hay là vào Bệ Hãn Ti rồi mới trở nên nghiêm túc thế này?"
"Ta bất quá chỉ là ăn nói đàng hoàng với ngươi thôi, từ khi nào đã đến mức nghiêm túc không nghiêm túc rồi?" Hắn không hiểu: "một cô nương khó hiểu như ngươi, bình thường hẳn là làm không ít chuyện mạo phạm đến đại nhân nhỉ, đến bây giờ vẫn chưa bị đại nhân đuổi, không biết là do vận khí ngươi tốt, hay là tính khí đại nhân đã thay đổi rồi."
"Ta và Ti phủ giấy trắng mực đen ký văn khế đàng hoàng đó nhá, muốn đuổi ta đâu dễ như thế được!" Đào Yêu bật cười, lại hiếu kỳ thúc vào người hắn: "Lại nói đại nhân nhà người tính khí trước đây thế nào? Gặp được kẻ như ta giữa đương, hắn của trước đây sẽ xử trí như nào?"
La Tiên cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn nàng một cách kỳ quái: "Chuyện giữa ngươi và ta, từ đầu đến cuối đều không liên quan gì đến đại nhân cả, vì sao cứ luôn hỏi đến ngài? Còn có, ngươi tuy có chút kiến thức, không giống nữ tử bình thường, nhưng ngươi thân là tạp dịch của Ti phủ, bây giờ lại là thời gian gần đến năm mới, hẳn là công việc trong phủ đang lúc bận rộn nhất, ngươi không ở nhà giúp đỡ, lại chạy đến Lạc Dương, ngươi không sợ chủ nhân nhà ngươi phạt tiền công sao?"
"Ta...." Đào Yêu nhất thời không còn gì để nói, không vì sao a, không phải là tự nhiên mà hỏi đến thôi sao, nhưng trong lòng nàng cũng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, yêu quái xếp hàng chờ nàng đến chữa bệnh không hề ít, vì sao chứ khăng khăng lựa chọn Giáng Quân, cho dù hắn sớm đã mưu tính! là bởi vì Giáng Quân hiếm có không đến không được, nhưng lúc này đây thành thực ngẫm nghĩ lại, Giáng Quân quả thực hiếm có, nhưng mà yêu quái hiếm có hơn hắn nàng cũng không phải chưa từng thấy, có thể khiến nàng đại giá quang lâm, là bởi vì yêu quái này, hay là bởi vì yêu quái này đang ở Lạc Dương? Không phải ở đây, không phải ở kia, cứ phải là ở Lạc Dương...!không phải là bởi vì Ti Cuồng Lan bọn họ đang ở Lạc Dương sao? Đi vòng tới vòng lui ở thành Lạc Dương mấy ngày này, giúp Giáng Quân, giúp Hàm Thử, lại mặt dày đi theo La Tiên, không chút vội vàng quay về Ti phủ, trong lòng nàng thậm chí còn tìm thêm cớ để có thể tiếp tục ở lại Lạc Dương.
Ở lại đây, nói không chừng còn có thể gặp được họ? Nói không chừng sẽ biết được họ thần thần bí bí đến Lạc Dương rốt cuộc là để làm gì?
Vậy thì, bắt đầu từ khi nào, lúc Ti Cuồng Lan không ở trong phủ, nàng chợt cảm thấy bản thân mình đứng ngồi không yên như thế này? Trước đây không phải nàng ngày ngày đều hướng ánh trăng mà cầu nguyện cho tên Diêm Vương sống đó không có ở nhà sao?
Đáp án này có chút bất ngờ? Trong lòng Đào Yêu nảy lên một nhịp, đến hướng nhìn đều bởi vì chút hoang mang ngẳn ngủi đó làm cho mơ hồ một lúc lâu.
"Bên này!"
Thanh âm của La Tiên gọi thần thức của nàng quay lại, nàng chớp chớp mắt, đứng vững, quay đầu, La Tiên mặt không biểu cảm chỉ về phía bên trái: "Ta thấy phía trước cũng đâu có gì náo nhiệt, ngươi sao lại cứ đi thẳng mãi như thế?"
Đào Yêu gãi đầu, vội chạy về lại, vì để che giấu sự ngượng ngừng, thuận tay chỉ về phương hướng mà lúc này nàng thất thần nên bước nhầm, hếch cằm nói: "Không phải, ta là nhìn thấy con đường này bố trí đẹp quá, mới đi nhiều hơn hai bước sao."
May mà con đường này, giống như đang một mở hội, một đám thợ thủ công đang bận rộn trang trí mấy giá trúc, một dãy đèn lồng được treo ở nơi dễ nhìn thấy nhất, giấy màu xinh đẹp được xếp tầng tầng lớp lớp suốt dọc đường, các thợ thủ công đem nhưng thứ bé bé kia nắn thành các hình thù khác nhau, lại thành thục dán hồ lên giấy, tuy chưa thấy được toàn mạo, cũng không khó tưởng tượng được dáng vẻ con đường này khi về đêm.
Nghe nói, La Tiên nhìn vào con đường kia một cái, không chút xúc động nói: "Lần sau ngươi còn thất thần nữa, ta sẽ không nhắc ngươi nữa đâu.
Thật không hiểu được, trước đây vì yêu quái mà Phật Nhãn nuốt, ngươi cơ hồ muốn liều mạng với ta, bây giờ lại có vẻ như không còn gấp gáp như trước nữa."
"Đây không phải là do hiếm khi được đến Lạc Dương sao, còn không cho ta ngắm?" Đào Yêu làm ra vẻ muốn cho hắn một đấm: "Nếu không phải vũ khí của ngươi ăn bừa, thì ta sớm đã vui vẻ quay về nhà rồi, ngươi có thời gian trách ra, thì chi bằng bây giờ kêu Phật Nhãn nhả yêu quái của ta ra đi, như thế ngươi và ta sớm tách ra, không cần phải nhìn nhau không thuận mắt thế này lâu hơn nữa."
"Vậy thì không được, ta từng nói phen này đến phủ tướng tuân, bắt buộc phải có Phật Nhãn tương trợ." Hắn đi nhanh về phía trước: "Ta không phải nhìn ngươi không thuận mắt, chỉ cảm thấy cô nương như người qua mức cổ quái, không nằm trong phạm vi hiểu được của ta mà thôi."
Đào Yêu bật cười ra tiếng: "Nói giống như ngươi từng hiểu được không ít cô nương nhà người ta không bằng, cô nương ngươi thường xuyên tiếp xúc nhất, sợ là chỉ có Khâu Vãn Lai thôi nhỉ?"
La Tiên đỏ mặt nói: "Ngươi đừng nói bừa, ta và Vãn Lai chỉ là qua lại vì công vụ..." Nói đoạn lại im bặt, cau mày nói: "Ta vì sao lại phải giải thích với ngươi?"
"Hì hì, bị ta nói trúng rồi?" Đào Yêu cười tươi như một đóa hoa, chạy đến trước mặt hắn, cố ý quay người đi ngược ngược: "Hai mắt này của ta ấy à, sở trường đặc biệt là nhìn thấy những thứ mà những con người cành thô lá lớn không nhìn thấy được, chỉ nghe ngươi gọi "Vãn Lai Vãn Lai" một cách thân mật như thế thôi là ta đã biết tình cảm của Kình Dương đại nhân đối với Linh Tinh đại nhân không phải bình thường rồi."
"Vô vị!" La Tiên đi vòng qua nàng: "Khuyên ngươi để mắt lại mà nhìn đường, trên lưng không có mắt đâu đó."
"vạn nhất trên lưng ta có mắt thì sao?" Đào Yêu nhìn theo bóng lưng hắn dương dương đắc ý, tên nhóc này thực sự không cần phải đoán, cái gì, có bao nhiêu đều thành thành thực thực mà lộ ra hết bên ngoài rồi.
Lúc đang định đuổi theo, thì mấy tên thư sinh đang đứng vây quanh một bức tường lọt vào mắt, lời nói cũng thuận theo gió truyền đến bên tai.
"Thật là nét bút thần tiên mà."
"Quả thực! Vận bút có thể lưu loát tiêu sái như thế này, trên đời có thể tìm được bao nhiêu người có năng lực như thế?"
"Không biết là đại tác của ai? Gần đây trên mấy bức tường cũ trong thành đều từng nhìn thấy qua những bức họa thế này, nhìn giống như từ một người về ra."
"Chỉ trách ngươi mới đến Lạc Dương, không biết chỗ chúng ta có một vị thiên tài."
"Thiên tài?"
Đào Yêu nghe thấy, nhịn không được đi đến bức tường kia xem thử, trên bức tường xám bất quá chỉ một nét mực phác họa ra một mớ hình tượng gì đó.
Nàng không hiểu nét bút lưu loát hay không, thậm chí còn không không biết đây là cách vẽ gì, chỉ cảm thấy mấy cảnh tượng này hoàn toàn không khiến nàng yêu thích nổi.
Từ trước đến này những bức tranh mà nàng từng nhìn thấy, không phải là tranh sơn thủy, nhật nguyệt thì là chim bay thú chạy, hoa tươi cùng mỹ nhân, cho dù nhìn không hiểu cũng cảm thấy đẹp.
Nhưng trên bức tường này lại không phải bất cứ thứ gì liệt kê trên đó, mà toàn là người, lại không giống người, mắt mày bặm trợn, hung thần ác sát, trong tay không phải cầm xích thì là cầm đao, dưới đao là kẻ tử vong chất thành núi, càng giống như thấy một màn đại họa đang sôi sục, có kẻ ở trong đó như đang kêu gào, cảnh tượng hệt như ở địa ngục, thực sự khiến người ta nhìn mà kinh tâm động phách.
Mấy tên thư sinh kia làm xem nó như bảo bối mà khen ngợi, đổi thành mấy người như Đào Yêu trước nay không hiểu nổi thư họa kiểu này, chỉ cần nhìn thêm hai lần, thì giống như bị dầu nóng rưới lên người vậy, cộng thêm sắc trời âm u hôm này, thực sự là không thể nói là khó chịu mà là hận không thể lập tức rời đi ngay.
Cũng là một cảnh phố xá như thế, nhìn con phố bên kia hoa đăng đủ các hình dáng rải khắp, so với nơi đây, thực sự là thiên đường và địa ngục mà, sắp qua năm mới rồi, không thể vẽ cái gì cát tường như ý hoa khai phú quý hơn được à, thật là không may mắn chút nào.
Đào Yêu rời mắt, nhanh chân đuổi theo La Tiên: "Ngươi nhìn thấy bức vẽ trên trường rồi chứ?"
La Tiên liếc nàng một cái: "Thấy rồi."
"Đẹp chứ?"
"Xấu."
"Ai lại vẽ mấy cái thứ đó không biết?"
"Không biết.
Đây cũng không phải là mục đích ta đến Lạc Dương."
"Năm mới sắp đến rồi, nhìn thôi cũng thấy ảo não."
"Cũng không có ai gọi ngươi đến xem."
"Chúng ta có thể nào giao lưu với nhau một cách thân thiện hơn được không?"
"Ta rất hung dữ sao?"
"Bỏ đi...!coi như ta chưa nói, tướng quân phủ của ngươi còn xa không?"
"Không xa không gần."
Hắn đi càng lúc càng nhanh, Đào Yêu có bất mãn hơn nữa cũng không dám báo oán nữa, bởi vì phải tiết kiệm hết sức lực mới có thể theo kịp hắn, đi ra khỏi con đường cũ kia, nàng nhịn không đường lại quay đầu nhìn một cái, đám thư sinh kia vẫn đang đứng trước bức tường đó bình luận về bức họa kia, dường như rất không đành lòng rời đi, nàng đã không còn nghe thấy họ nói gì, phía sau chỉ còn tiếng gió càng lúc càng lớn không ngừng vang lên, giống như tiếng khóc than.
Đã cách xa như thế, trước mắt lại hiện lên bức tranh "cảnh địa ngục" vừa mới nhìn thấy một cách rõ rãng, thứ "nét bút thần tiên" mà các thứ sinh khen ngợi, nói chính là sau khi để ngươi nhìn qua một lần.
thì đến một sợi tóc của kẻ trong bức họa cũng không thể quên được sao?
Đào Yêu cười cười, hóa ra bức tranh xấu quá cũng có thể dọa người như thế.
23.12.2020
Bà Yuan: Cứ nhắc đến Lan Lan là chị lại sồn sồn lên thế đấy.
Haizz.
Ai rồi cũng không thoát khỏi lưới tình được.
Không biết giờ này ảnh đang ở đâu...!.
????ru????ệ???? ha????? ????ìm ????ga???? ????ra????g chí????h ﹎ ????r????m????ru????e????.???????? ﹎
OS Lan Lan: khi nào ta mới được lên sóng, khi nào mới hết sống trong suy nghĩ của người khác đây....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...