Bách yêu phổ 3
Đùng!
"Ôi chao!"
Có một vật thể bất minh nào đó đập thẳng vào đầu Đào Yêu, nàng nhịn không được, đau đến mức hét lên, che đầu quay lại nhìn, phía sau nàng là một cái đầu lâu vô cùng quen mắt, nó tựa đang nhếch mép cười nàng, ngay tại lúc đó, phía trước đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch, bộ xương không đầu ở trước mặt nam nhân kia cũng cạch một tiếng nằm xuống đất.
Luyện công xong rồi lại đánh bay luôn đầu của người ta?
Đào Yêu nhìn tên nam nhân kia, hít sâu một hơi, đang giống như không có chuyện gì quay người, cầm lấy chiếc áo khoác màu đen vắt trên khung cửa rũ rũ, ung dung khoác lên người, vừa thắt dây áo lại vừa nói: "Lần này đi đã ăn no chưa?"
Lời vừa nói ra, chiếc gậy đồng màu xanh kia đột nhiên toả ra bạch quang, thể tích tuy nhỏ nhưng lại sáng chói vô cùng, nhìn kỹ thêm chút nữa, lại giữa đạo bạch quang đó có một vật màu đỏ kim, hình tựa như một con mắt người mở ra, lúc hư lúc thật trôi nổi trong ánh sáng đó.
Nghe hắn hỏi, con mắt kia liên tục chớp chớp.
Hắn thấy thế mỉm cười: "Vậy thì tốt, ngươi no rồi, thì chúng ta mới xuất phát làm việc được."
Lúc này đây, Đào Yêu sớm đã quên mất đi cảm giác đau đớn khi bị đập vào đầu, há miệng kinh ngạc nhìn đôi mắt trên gậy đồng kia, thiếu chút nữa đã muốn liền nhảy ra giành nó lại rồi.
Với nhãn lực của nàng, nhất định không thể nhìn nhầm, nàng không quan tâm cây gậy kia, nhưng con mắt phát sáng kia, rõ ràng chính là yêu quái hiếm có khó tìm nhất thiên địa.
"Sinh ra cùng với thiên địa, tương truyền có cổ thần tịch diệt, thân về với cõi hư vô, duy chỉ có hai mắt là rơi xuống đất, sinh ra yêu tính, thành một đôi tuyết thảo, phân thành đực cái, thân thể trong suốt, hình giống mắt người, hiểu ý người, biết tiếng người, tâm trí giống trẻ con, không phân thiện ác, lấy yêu quái làm thức ăn, ăn no thì sẽ sáng, đói sẽ tắt.
Ánh sáng này chiếu khắp mọi người, yêu mị quỷ tà đều không thể trốn được, gọi là Phật Nhãn."
Phật Nhãn! Đó thực sự là Phật Nhãn đó! Trên trời dưới đất chỉ có một đôi yêu quái Phật Nhãn đó.
Nếu nói về loài yêu quái này, xác thực là dị loại trong yêu quái, tuy đến từ một vị đại thần nào đó tử thuở khai thiên lập địa, cuối cùng lại trở thành yêu quái, tuy là yêu, nhưng bản lĩnh lớn nhất chính là khiến cho tất cả những yêu vật vì những mục đích khác nhau không muốn bị bên ngoài nhìn thấy không có chỗ nào trốn được, với lại chỉ ăn yêu quái, cho nên trải qua một khoảng thời gian rất dài, cuộc sống của hai con Phật Nhãn này không hề được an ổn, không ít đồng loại không thừa nhận thân phận yêu quái này của chúng, cho rằng bọn chúng chỉ là một loại vũ khí của những vị thần xấu xa lưu lại trên thế giới này để đối phó với các yêu quái mà thôi, các yêu quái thậm chí còn không hi vọng bọn chúng tồn tại trên thế giới này, cộng thêm việc chúng không biết nói chuyện, tâm trí chỉ như đứa trẻ vài tuổi không khác, gặp phải công kích chỉ biết biến thành các hình dạng khác nhau, hoặc là chạy trốn, hoặc là nuốt kẻ địch vào bụng, nhưng mà loại bản lĩnh này đối phó với các yêu quái bình thường thì được, gặp được những yêu quái có bản lĩnh lớn, thì kết cục chỉ có thể là cửu tử nhất sinh.
Nghe nói, một ngày kia, khi đôi Phật Nhãn chạy loạn ở nhân gian, gặp phải một con ác yêu, lúc cảm thấy bản thân sắp trở thành miếng mồi của ác yêu đó, thì một kẻ từ Côn Lôn vừa hay đi ngang qua, kịp thời cứu được chúng, sau đó liền đưa chúng về.
Sau khi thiên giới và Đào Đô nghe được chuyện đó, đều từng có ý muốn nhận đôi Phật Nhãn này, nhưng mà Côn Lôn cự tuyệt, còn nói độ yêu thành tiên là quy củ và nhân từ của Côn Lôn từ xưa đến nay, thuận tiện không quên trào phúng lão oan gia thiên giới một phen, nói trong mắt họ chỉ có người và thần là chính thống, vẫn luôn coi yêu quái là hạ phẩm, bụng dạ quả thực có hạn, Phật Nhãn đến thiên giới hẳn là cũng không thể sống tốt được, chọc cho sứ giả thiên giới tức đến xanh mặt.
Còn về Đào Đô, lý do họ cự tuyệt càng đơn giản hơn, chỉ một câu thôi, yêu quái của Đào Đô mấy người đủ nhiều rồi.
Tóm lại, Phật Nhãn tạm thời an ổn ở Côn Lôn, nhưng không biết qua bao lâu, lại nghe nói hai tên này lại trốn từ Côn Lôn đến nhân giới, sau đó thì không có tin tức gì của chúng nữa, là sống hay chết không ai biết được.
Quả không ngờ được lại có thể nhìn thấy được nó ở chốn phần mộ hoang vu này; xét tình hình, có lẽ là vị cao nhân kia đã luyện sống chúng vào trong binh khí, như thế có thể bảo vệ cho bản thể của chúng không dễ bị thương, lại có thể giữ lại đặc tính của chiếu các yêu vật khác của chúng, lại nói việc "luyện sống" này cực kì rắc rối và hao tổn tu vi, nhưng yêu quái này trong quá trình luyện sống đó vẫn không có gì khác biệt, người có được năng lực bậc này, cao hơn nhiều so với đám thuật sĩ không biết trắng đen chỉ muốn đem yêu quái đi luyện thành thuốc hay bùa chú, cao nhân như thế này, đến Đào Yêu cũng bất tri bất giác mà coi trọng hắn thêm mấy phần, như giờ đây Phật Nhãn đã không thể tính là yêu quái thuần túy nữa, có thể coi như là thần khí rồi, chỉ là bản tính ăn yêu quái của nó vẫn không thay đổi.
Bất quá, cây gậy đồng này chỉ có một Phật Nhãn, không biết một con kia đang ở đâu, nếu có được cả đôi, thì trong thuốc lại có thể thêm một mãnh tướng rồi, bất quá lấy một con trước cũng được, Đào Yêu nhịn không được mà tính toán một phen.
Không đúng, đợi chút, việc quan trọng đầu tiên nàng đến đây không phải là vì Hàm Thử sao? Thế nào vừa nhìn thấy Phật Nhãn liền quên mất nó rồi.
Toi rồi, ánh sáng của Phật Nhãn này chống đỡ nhờ yêu quái trong bụng nó, bây giờ nó vừa mới ăn Hàm Thử, theo như kinh nghiệm của Đào Yêu, thời gian nó chiếu sáng càng dài thì Hàm Thử sẽ bị tiêu hóa càng nhanh, cho đến khi nó tiếp tục đói không sáng lên nữa thì Hàm Thử thử thực sự sẽ chết đến một sợi lông cũng không thừa.
Không nên kéo dài thời gian nữa, Đào Yêu lúc này trong đầu chỉ toàn là con Phật Nhãn sáng tỏ kia, không kịp nghĩ gì đã nhảy ra, xông đến bắt lấy chiếc gậy trong tay người kia, giống như dự đoán chụp lấy không khí.
Nam nhân cầm chặt chiếc gậy đồng trong tay, khó hiểu nhìn nàng: "Còn chưa đi? Đầu còn chưa đủ đau sao?"
"Ngươi cố ý lấy đầu của người chết đập ta?" Đào Yêu chợt cảm thấy bốc hỏa.
Hắn nhìn cô nương nhỏ bẻ yếu ớt hơn hắn quá nhiều trước mắt, lắc đầu: "Vì sao mọi người cứ cảm thấy một đống đất hoặc một cái cây có thể giấu được bản thân không thể bị phát hiện?" Nói rồi, hắn nghiêm túc nhìn mặt nàng: "Đêm đã khuya, ngươi đi đi.
Hôm nay nhận được giáo huấn, sau này đừng có lỗ mãng như thế nữa, chỉ sợ có mạng đến chứ không còn mạng để trở về đâu."
(M: Má, em cũng luôn thắc mắc vậy đấy, cuối cùng cũng có người nói ra tiếng lòng rầu)
Cư nhiên hỏi một câu khiến bất cứ người nào cũng không để ý như thế...!thấy hắn quay người định rời đi, Đào Yêu liền lướt đến chặn trước mặt hắn, cũng không quan tâm đến gì khác, chỉ vào cây gậy đồng trên tay hắn: "Ngươi không phải là dùng nó để làm đuốc rọi đường để đi đó chứ? Như thế thì lãng phí quá, nhanh dập tắt đi tắt đi!"
"Lãng phí hay không cũng không đến lượt cô nương quan tâm, cô vẫn là tự quan tâm đến mình đi." Ánh mắt hắn nhìn nàng giống như đang nhìn một tên ngốc.
"Không được! Bây giờ người tập tức tắt ngay ánh sáng của Phật Nhãn trên tay ngươi cho ta!" Đào Yêu nóng lòng, cũng lười nói vòng vo với hắn, nói thẳng: "Phật Nhãn nếu đã được luyện sống thành thần binh, thì hẳn là chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, ta ép buộc không được, quỳ xuống cầu xin cũng không được, chỉ có thể xin các hạ giúp đỡ ta thôi." Ầy, đến chữ "xin" cũng đã nói ra rồi, vốn định dùng phấn ngứa nhưng đến lúc này cũng buộc mình phải ngừng lại, chỉ sợ uy hiếp không được, ngược lại còn tìm rắc rối, đỉnh đầu chính nàng lúc này cũng trở nên đau đớn.
Nghe nói thế, hắn khẽ cau mày, nhìn thấy nàng gấp gáp đến mắt mày cũng nhíu cả lại, suy nghĩ một hồi, ngón tay phất qua, giống như ra hiệu cho Phật Nhãn rằng "ngươi xuống dưới đi", chớp mắt liền thấy nó nhắm lại, ánh sáng cũng biến mất ngay sau đó.
Đào Yêu thở phào, xem ra vẫn là một kẻ biết nói đạo lý, cũng coi như dễ nói chuyện.
"Ngươi một mình cùng Phật Nhãn đến đây, lại biết được lại lịch binh khí của ta, hẳn không phải là kẻ tầm thường, thế mà đến một cái đầu lâu cũng không đánh lại..." Ánh mắt hắn nhìn nàng càng thêm khó hiểu: "Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Sự trào phúng trước mắt cứ coi như không nghe thấy đi, bách nhẫn thành kim! Đào Yêu hít sâu một hơi, chỉ vào câu gậy đồng nói: "Nó hôm nay ra ngoài kiếm thức ăn phải không?"
Hắn gật đầu.
"Vậy người mau kêu đó nhả yêu quái hôm nay nó ăn ra! Lập tức! Một sợi lông cũng không được thiếu, nhả ra cho ta!" Mỗi từ nói ra Đào Yêu đều dùng cách hét lớn lên.
"Không thể." Hắn quả đoán cự tuyệt.
Còn tưởng là một tên dễ nói chuyện...!
"Không phải, người nghe ta nói, phẩm chủng của yêu quái không ảnh hưởng đến việc phát sáng của nó đâu, không nhất định cứ phải là yêu quái hôm nay nó ăn!" Đào Yêu cố nén lại sự bực dọc, cố gắng khống chế bản thân không bùng nổ: "Nó nếu như không chê, thì đi theo ta, ta biết ở đâu có một con xà yêu rất lớn, còn là cái loại biết nấu ăn, ăn vào khẳng định trăm năm không đói!"
(Tác giả: Lúc này đây ở nơi xa, Liễu công tử đột nhiên hắt xì hơi thật lớn)
Hắn khẽ cau mày: "Không cần, Phật Nhãn trước nay tự tìm thức ăn, không cần người khác giúp đỡ.
Ta còn có việc phải làm, cáo từ trước."
"Không được đi." Đào Yêu kéo áo khoác ngoài của hắn lại: "Ngươi hôm nay buộc phải kêu con yêu quái kia nhả ra cho ra! Nếu không ta..."
Hắn quay đầu, khó hiểu: "Nếu không thì sao?"
"Nếu không...!nếu không cả đời này ngươi đừng hòng thoát khỏi ta!"
Đào Yêu ngồi bệt xuống đất, hai tay thuận thế ôm lấy chân hắn, khóc lớn: "Ngươi hoặc là nhả ra, hoặc là đập chết ta! Đập chết ta ta biến thành ma cũng sẽ đi theo ngươi! Mỗi đêm đều đứng trên đầu giường gọi ngươi tỉnh dây!"
(Sợ vãi)
Hắn cúi đầu nhìn, sắc mặt khó hiểu, đại khái là đời này chưa từng gặp phải sự uy hiếp nào "hung ác" nào ghê gớm như thế.
Nước mắt nàng không nặn ra được mấy giọt, đành hét đến tê tâm liệt phổi: "Trả nó cho ta! Không nhả thì ăn luôn ta đi, dù sao ta cũng mấy ngày chưa tắm rồi."
Hắn muốn đưa tay ra kéo nàng, được nửa chừng lại thu tay về, thở dài một hơi: "Ngươi đang cảm thấy ta không dám đánh chết ngươi sao?"
Đào Yêu liền nín bặt, ngẩng đầu, khịt khịt nước mũi bị chảy ra vì gió lạnh, trừng mắt không nói một chữ.
"Nếu như đã biết sợ, thì buông tay ra đi." Hắn cảm thấy nàng sợ rồi: "Không truy cứu chuyện ngươi tự tiện xông vào đây, ngươi cũng đừng có bám lấy ta nữa."
Đào Yêu lại khịt mũi, vẻ bi thương thống khổ giả vờ nãy giờ cũng biến mất, chỉ hỏi: "Ngươi không thả?"
"Thức ăn đã vào bụng, lý nào lại có thể nhả ra." Hắn hùng hổ.
"Khụ, khóc thừa rồi." Nàng buông tay, nhanh nhẹn bò từ dưới đất dậy: "Bất quá ngươi hôm này vẫn là không đi được rồi." Lúc nói câu này, nàng đã không còn bày ra vẻ mặt vô lại như lúc nãy nữa, thay vào đó là đôi mắt khẽ híp lại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười giảo hoạt, cùng với lúc nãy giống như hai con người khác biệt.
Hắn hơi hơi sửng sốt: "Nói thế là ý gì?"
Nàng lùi lại một bước, chỉ vào gậy đồng trong tay hắn: "Thần binh trong tay ngươi tuy nhận chủ, chỉ nghe theo lệnh một mình người, nhưng nếu như hôm nay ngươi chết trong tay ta, thì kẻ mà Phật Nhãn nghe lời đi chính là ta rồi."
Hắn cười khẽ một tiếng, toàn bộ sự khinh miệt đối với kẻ mở miệng toàn những lời nói khùng điên trước mắt đều nằm trong nụ cười này.
Đào Yêu đương nhiên biết được hắn cười vì cái gì, nhưng nàng cảm thấy bản thân nàng không phải chỉ là mở miệng nói khùng nói điên, bất quá chỉ là tốn mất viên thuốc mà thôi.
Đương nhiên, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm bị "ngươi kia" trách phạt, thân là Đào Yêu của Đào Đô, quy tắc là chữa yêu không chữa người, nhưng mà phía sau quy tắc này vẫn còn một điều khác, đó là do ngươi kia bổ sung, nếu như đã không chữa cho người, thì cũng không được làm tổn thương đến con người, cho nên nàng không được tự tiện dùng thuốc làm ra chuyện ác, vi phạm sẽ bị phạt.
Nàng không phải không suy nghĩ đến điều này, nhưng mà bây giờ tính mạng của Hàm Thử đang gặp phải nguy hiểm, thân là đại phu, bệnh nhân của mình cứu cũng không tính là "vô cớ làm người bị thương", lại nói thuốc mà nàng dùng trên người tên kia, nhiều lắm cũng chỉ khiến hắn lâm vào trạng thái chết giả ba bốn ngày thôi, thân thể này của hắn hai ba ngày không ăn không uống chắc cũng không đói chết được đâu, hi vọng có thể lừa được Phật Nhãn, khiến nó tưởng rằng chủ nhân mình đã chết, cộng thêm công phu ba tấc miệng lưỡi của nàng mê hoặc một phen, không những có thể cứu được Hàm Thử, còn có thể thu luôn con Phật Nhãn này, quả là một chuyện lưỡng toàn thập mỹ mà.
"Cũng không biết ai sẽ là người cười đến cuối cùng." Đào Yêu nhón chân, cố ý kéo gần khoảng cách với hắn: "Cứ dùng cách của người thô lỗ như ngươi đề giải quyết đi, chúng ta so tài, ta thua thì ngươi cứ đánh chết ta.
Ngươi thua rồi, thì kêu Phật Nhãn nhả thức ăn ra!"
Hắn có chút dở khóc dở cười: "Ngươi cố chấp thật."
"Ngươi đồng ý không, cho ta một câu trả lời thống khoái xem nào." Đào Yêu cố ý khiêu khích hắn: "Đúng có mà õng ẹo như cô nương như thế."
Hắn trầm mặc hồi lâu, gật đầu: "Được." Nói đoạn vừa chiếc gậy đồng qua một bên, chiếc gậy vững vàng cắm xuống đất.
"Ta đấu tay không, nhưng ngươi có thể sử dụng bất cứ vũ khí nào tìm được."
Đào Yêu cười lạnh, lúc này vẫn muốn diễn quân tử, một câu nói kêu Phật Nhãn nhả Hàm Thử ra không phải là được rồi sao.
Nàng càng nghĩ càng bực, hừ một tiếng, dùng tư thế vô cùng tiêu sái nhảy lên trên nóc nhà, thực ra không có ý gì, chỉ là muốn thể hiện chút rằng bản thân vẫn có chút công phu mà thôi, nếu không lát nữa hắn chết rồi đợi mấy ngày sau tỉnh lại, thì quãng đời còn lại muốn nhớ đến nàng, đại khái đều chỉ còn lại bộ dáng thảm hại của nàng khi ôm chân hắn khóc lóc, không hay không hay, nàng cũng cần mặt mũi mà."
Hắn kỳ quái nhìn về nàng đang dương dương đắc ý trên mái nhà: "Ngươi lên đó làm gì?"
"Đương nhiên là chuẩn bị từ trên cao giáng xuống thu phục ngươi rồi!" Đào Yêu ra vẻ phất ống tay áo, phảng phất như sắp tung ra chiêu thức gì rất ghê gớm lắm, trên thực thế trong lòng nàng chỉ đang tính toán xem thử với vóc người và công lực của tên kia thì phải dùng lượng thuốc bao nhiêu mới có hiệu quả mà lại không lãng phí, càng không làm thương tổn đến tính mạng hắn.
Hắn tiếp tục nhìn nàng: "Cho dù ngươi có muốn khoe khoang với ta về một thân khinh công của mình, nhưng nếu ta là ngươi, nhất định sẽ không nhảy lên đó đâu."
"Ta nhổ! Ta không cần khoe khoang thì cũng có một thân khinh công giỏi, được chứ! Lúc nãy ngươi đánh lén thành công chẳng qua là do ta nhường ngươi tôi!" Đào Yêu bị nhìn thấu tâm tư lại không chịu thừa nhận vừa thẹn vừa bực, nhịn không được giậm chân một cái: "Ngươi có tin là ngươi nhất định sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai không!"
Lời chưa dứt đã cảm thấy dưới chân đột nhiên có gì không đúng, động tĩnh bất thường dưới chân và âm thanh đổ vỡ đồng thời vang lên, nàng cúi đầu nhìn, nóc nhà cũ kỹ lâu ngày giống như bệnh nhân lâu năm không chữa trị trở nên run rẩy, vô số vết nứt đột nhiên bị tách ra.
Đào Yêu kinh hãi, một tiếng "không hay" còn chưa nói ra, cả người liền ở trong tiếng "ầm ầm" mà biến mất trong ngôi nhà sụp đổ và đống bụi đất ngập trời.
Nam nhân kia trấn tĩnh đứng tại chỗ, tự nói với chính mình: "Đã nói nếu ta là ngươi thì đã không nhảy lên đó rồi."
Một lúc lâu sau, đám bụi đất sặc người mới miễn cưỡng rơi xuống đất, ngôi nhà cũ không biết đã ở nơi này bao nhiêu năm cuối cùng cũng biến thành tàn tích, gỗ vụn ngói nát đều tụ lại một chỗ, muốn khóc nhưng không có nước mắt.
Bốn bề càng trở nên quạnh quẻ.
20.12.2020
Rày nhà ta có tang nên không update được, bây giờ mới rảnh để ngoi lên.
Mọi người thông cảm nhé????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...