Bách yêu phổ 3
Tác giả: Sa La Song Thọ
Thẩm cha thì không được đáng yêu như thế, chỉ cần nó dám ra ngoài dọa người khác thì bất cứ dây thừng, quạt giấy, cuốn sách, chỉ cần trong tay ông đang cầm thứ gì thì thì đều sẽ chào hỏi với đầu nó một cái, sắc mặt cũng không tốt chút nào.
Không ăn cơm đàng hoàng bị mắng, trời lạnh không mặc thêm áo cũng bị mắng, lén lút ra bên ngoài chơi cũng bị mắng, liên lụy đến Thẩm Minh Thiện cũng không bị ô mắng theo, mỗi lần ông mắng cậu đều là "chỉ lớn tướng chứ không biết điều gì cả, không có chút dáng vẻ nào của người làm ca ca, cả ngày chỉ biết đưa muội muội ra ngoài làm loạn", một lần mắng này cũng kéo dài cả mấy năm.
Có lẽ là ba năm rồi thì phải? Thời gian ba năm, Minh Thiện đã trưởng thành trở thành một chàng trai mười sáu tuổi, chiều cao cùng xấp xỉ Thẩm lão cha rồi, chặt củi gánh nước nhanh nhẹn hơn cả cha mình, giặt y phục vá y phục cũng rất giỏi, duy chỉ có một điểm không hề thay đổi đó là đôi mắt đen kia vẫn luôn luôn sáng ngời, sự nhẫn nại là yêu thương đối với muội muội.
Đúng thế, nó có ca ca rồi, lại là một nhân loại rất bình thường.
Sau khi được bế về từ bên bờ hồ, Thẩm lão cha quả thực không còn nhắc đến chuyện thiêu chết nó nữa, tuy rằng khuôn mặt lúc nào cũng rất tỏ ra không vui, nhưng mà không sao cả, ông thường xuyên vừa mắng con trai không có tiền đồ vừa vụng về cầm kim chỉ may cho yêu quái như nó một bộ y phục.
Vừa mắng lại vừa làu làu nó cho dù có là một yêu quái thì cũng không thể cả ngày phơi mông trần ra như thế được.
Sau đó nó liền có được bộ y phục đầu tiên trong đời.
Cảm giác giống như tròng vào người một cái túi gai có khoét bốn cái lỗ, ở giữa lấy một tấm thắt lưng buộc là là xong vậy, tuy rằng nó ở U Tuyền bốn mùa không hề mặc y phục cũng không cảm thấy có gì khó chịu, nhưng cái thứ gọi là y phục này, mặc vào người cũng khá là thoải mái, nhất là lúc trời lạnh, cả người giống như được bao bọc bởi một bộ khôi giáp ấm áp, đến nội tâm cũng trở nên an ổn hơn rất nhiều.
Thức ăn của con người cũng rất ngon, không ăn cơm nó cũng không đói chết, tuy thế, nhưng có đồ để cho vào miệng cũng là một cảm giác rất hạnh phúc, tuy rằng Thẩm gia không có bữa ăn quá thịnh soạn, đa số thời gian đều là những món ăn đạm bạc, chỉ có thời gian qua tết, Thẩm cha mới kiếm đâu ra mấy miếng thịt, ở trong nhà bếp nghĩ ra đủ cách để làm ra món ăn ngon nhất, sau đó một nhà ba người vây quanh bàn ăn, ăn như hổ đói, Thẩm cha lúc nào cũng cố nhét đầy thịt trong bát của người họ, còn mình thì cười hi hi ôm ấm rượu uống, cũng chỉ có lúc đó là Thẩm cha cảm thấy vui vẻ nhất, không mắng người, chỉ kêu hai huynh muội nó ăn nhiều thêm chút.
Có thể là do ngày ngày ăn thức ăn của nhân loại, cho nên bây giờ nó cũng không phải là tiểu yêu quái lúc nào cũng có thể dễ dàng bị người khác bắt mất như trước đó nữa, nó lớn lên rồi, hình dáng cũng thay đổi rồi.
Bắt đầu từ năm ngoái, nó đã có thể sống một cuộc sống không cần trốn tránh nữa, bởi vì cho dù là ở góc độ nào, nó đều giống như một tiểu cô nương khoảng ba bốn tuổi giống hệt con người rồi, trừ màu da hoi sẫm màu hơn những đứa trẻ cùng lứa một chút, sức lực lớn hơn chúng một chút ra, thì không hề có dáng vẻ cũng yêu quái.
Thẩm cha nói với người ngoài rằng nó là một đưa trẻ mồ côi mà ông nhặt được bên ngoài, thấy đáng thương quá nên mới đưa về nhà nuôi.
Các thôn dân ai cũng không hề nghi ngờ gì.
Trong những năm tháng loạn lạc đó, ở bên ngoài có biết bao nhiêu đứa trẻ mồ côi cha mẹ, lại nói con người của Thẩm cha, trừ việc hay nói khoác, thỉnh thoảng tỏ ra thần thần bí bí, thì thực ra cũng là một lão hán thích giúp người làm niềm vui, nhặt một đứa trẻ về nuôi cũng không có gì là kỳ lạ.
Nói tóm lại, kể từ đó, nó có thể quang minh chính đại ở lại Thẩm gia, ngoài ra nó còn có được một cái tên, là Minh Thiện đặt cho nó, nói nó nếu đã là là Phong Sinh, thì lấy một chữ Phong đặt luôn đi, đặt là Thẩm Phong.
Lúc bắt đầu nó không phải rất thích cái tên này, nhưng sau khi nghe Thẩm cha nói đặt là Thẩm Xuân Hoa nghe hay hơn nhiều, nó lập tức đồng ý với cái tên Thẩm Phong đó.
Các thôn dân trong Hồi Long thôn tổng cộng hơn trăm người, sống chung hòa hợp, mọi người đối xử với đưa con nuôi của nhà họ Thẩm rất tốt, chuyện nó làm nhiều nhất mỗi ngày, hoặc là đi nhặt củi với Minh Thiện trên núi, hoặc đến giặt y phục bắt cá bên bờ sông Cẩm Lân cách thôn không xa.
Mùa đông đến sông Cẩm Lân sẽ đóng băng, nó thích nhất là ngồi trên tấm ván làm bằng gỗ.
Minh Thiện đẩy nó trên băng chạy vù đi, mỗi lần như thế nó đều cười rất vui vẻ.
Mùa hạ đến cũng rất vui, bên trông có vô số những loài hoa dại, đến đêm sẽ nhìn thấy những chú côn trùng biết phát sáng, mỗi khi đến ngày nóng nhất, Minh Thiện đều sẽ ngồi bên bờ sông rất lâu, không nói gì, chỉ nhặt hoa dại lại, kết thành một vòng hoa, rồi rải lên trên sông.
Những ngày đó Thẩm cha cũng rất nổi hứng, uống rượu nhiều hơn thường ngày, uống nhiều sau đó đến người cũng không thấy nữa, ngày thứ hai trời sáng mới say mèm trở về nhà.
Mùa hạ năm đó, nó ngồi bên cạnh Minh Thiện, hỏi cậu vòng hoa đẹp như thế lại vừa xuống nước.
Minh Thiện nói, mẫu thân trước đây thích nhất là kết vòng hoa đội lên đầu, vì thế mỗi năm đến ngày giỗ bà, cậu đều kết vòng hoa tặng cho bà.
"Thả xuống nước thì bà ấy sẽ nhận được sao?" Nó hiếu kỳ hỏi.
Minh Thiện cười cười: "Mẫu thân sau khi chết thì mang đi thiêu, xương cốt rải trên sông Cẩm Lẩn, đây đều là ý của bà, bà nói sông suối biển hồ trên đời này đều có mối tương liên với nhau, vì thế sau này bất luận ta và cha đi đến đâu, chỉ cần trời đất vẫn còn, sông hồ không cạn, thì bà đều luôn ở bên cạnh chúng ta." Cậu ngừng một lát lại nói, tự cười với mình: "Những lời này dùng để lừa con nít còn được, nhưng ta đã lớn, ta biết bà đã mãi mãi rời xa ta rồi."
Vừa cười vừa buồn bã, khẳng định càng buồn....Nó âm thầm nhặt một đống hoa dại đến, học cậu kết vòng hoa, nhưng kết thế nào cũng không xong.
Cậu thấy nó vụng tay vụng chân, cười nói: "Muội đang làm gì thế?"
"Muội cũng kết vòng hoa tặng cho ca ca của muội." Nó có chút đau lòng: "Thực ra muội vẫn rất nhớ họ, tuy rằng họ không có may y phục cho muội, cũng không đưa muội đi chơi, không biết họ có phải đã bị thiêu chết chưa nữa..."
Cậu không biết nên trả lời nó thế nào, chỉ an ủi nó nói có lẽ họ cũng gặp được một người như cha, nói không chừng bây giờ còn đang sống tốt ở một nơi nào đó thì sao.
Nó gật đầu, mím môi tiếp tục kết vòng hoa.
"Mẫu thân từng nói, mỗi một sinh linh trên đời này đều gặp phải cảnh ngộ không giống nhau, không oán không hận, gặp được nơi mà mình có thể an ổn thì mới có thể sống tốt, Minh Thiện nằm xuống, gối đầu lên tay mình: "Trên rời có bao nhiêu ngôi sao, dưới đất có bấy nhiều vận mệnh khác nhau.
Muội xem phụ thân, lý tưởng của cả đời người chính là làm một thuật sư lợi hại, có thể trảm yêu trừ ma khắp thiên hạ, trước đây mỗi năm người đều đến Kinh Thành tham gia đại hội tỷ võ giữa các thuật sự, nhưng chưa bao giờ thắng qua.
Mẫu thân lúc nào cũng khuyên ông đừng để tâm chuyện đó nữa, thua hay thắng chẳng qua cũng chỉ là nước chảy mây trôi thôi, không thể bằng được việc một nhà ba người chúng ta sống hạnh phúc an ổn, cơm nóng canh ngọt được.
Nhưng phụ thân cứ nói không thể làm mất mặt của tổ tông, vẫn đắm chìm trong việc nghiên cứu thuật pháp, dù là trăm chiến trăm bại vẫn không chịu bỏ cuộc." Cậu thở dài một hơi: "Năm đó mẫu thân bệnh nặng, cha lại đi kinh thành, bà kiên trì rất lâu cũng không thể nhìn thấy mặt ông lần cuối, nếu như ông có thể trở về sớm một ngày thì tốt biết bao."
Nó cuối cùng cũng kết được một vòng hoa, chỉ là rất xấu, đặt vào trong nước.
"Bất qua bây giờ tốt nhiều rồi, muội xem cha càng ngày càng giống như một thôn phu bình thường rồi, đến y phục còn may càng ngày càng đẹp, cũng rất ít khi nghe ông nói đến gia gia của gia gia của gia gia ta nữa."
Cậu cười cười ngửa đầu nhìn những vì sao trên bầu trời: "Hay nhất đó là một người từng muốn trảm yêu trừ ma như ông cuối cùng lại coi một yêu quái như muội làm con gái."
Nó quay lại bên người cậu, nói: "Các yêu quái ở U Tuyền, chưa từng vì sợ ai không vui mà bắt buộc làm việc mình không muốn.
Ban đầu ông ấy chỉ vì sợ huynh không vui nên mới giữ muội lại.
Điều này muội hiểu mà, cũng là đạo lý mà muội học được từ loài người các huynh."
Minh Thiện nghiêng đầu nhìn nó, khẽ lắc đầu: "Cha không phải sợ ta không vui, mà là sợ mẫu thân không vui.
Khi mẫu thân còn sống, không những đối xử hiền lành với con người, mà đối với các sinh linh khác cũng vậy, bà lúc nào cũng nói rằng đến được với thế gian này không dễ dàng, chỉ cần không phải là phường gian ác, thì có thể thả thì nên thả, hoặc là để cho đối phương sống sót, so với việc đoạt đi tính mạng của họ có ích hơn nhiều."
Nó trầm mặc rất lâu, nói: "Nếu mẫu thân của huynh còn sống, y phục làm ra khẳng định đẹp hơn cha nhiều."
Minh Thiện bật cười: "Cái này muội sai rồi, mẫu thân tệ nhất chính là khoản may y phục đó, đến vá y phục cũng vụng về hết sức."
Nó cúi đầu nhìn bộ y phục bằng vải hoa trên người, không biết nên cảm thấy may mắn hay là tiếc nuối, cũng bật cười theo: "Thật là khó coi quá đi! Hahaha!"
Có mấy đốm sáng bay ra từ đám hoa dại, hẳn là bị tiếng cười của họ đánh thức khỏi giấc mộng đẹp, cho nên mới bay cao bay thấp vòng quanh họ để kháng nghị đây mà.
Nước sông Cẩm Lân vào mùa hạ vô cùng ấm áp, tiếng nước chảy róc rách, rọi bóng của những vì sao, đẹp đến mức có thể tạo ra một giấc mộng đẹp cho bất cứ ai.
Thực ra Thẩm cha sớm đã nói cho nó con đường để quay về U Tuyền rồi, chỉ là nó không muốn đi, nói quay về lại phải sống những ngày tháng phơi mông trần như lúc trước, cảm giác không ăn cũng không chết không tốt chút nào, ở lại Hồi Long thôn, có cha có ca ca, còn có các thôn dân rất tốt.
Quan trọng nhất là, nó có thể sống như một con người, cũng chính là ở nơi đây, nó dần hiểu được tâm tình của những yêu quái đồng loại mặc dù sinh ra không có nhân hình nhưng vẫn muốn tu hành hình người.
Có lúc, nó cũng đi cùng Minh Thiện ra ngoài thôn để mua đồ, mỗi lần đi qua bờ sông năm đó mà nó trốn đi, nó đều cùng với Minh Thiện lớn tiếng chào hỏi hòn đá ngư ông bằng đá ngồi bên sông kia.
Nếu như họ vừa hay có thức ăn trên tay, cũng sẽ lặng lẽ đặt một ít bên cạnh "ngư ông" kia, nhiều năm rồi, cũng không biết ông ấy đã câu được bao nhiêu cá, có đủ có ông ấy ăn hay không.
Minh Thiện nói, con sông này tên là Bạch Tước, vốn cùng một nhánh với sông Cẩm Lân, chỉ là sau này không biết vì sao lại sinh ra giới hạn, hai con sông hình như không còn tương thông nữa.
So với sông Cẩm Lân, phong quang ở sông Bạch Tước kém hơn rất nhiều, xung quanh nó chỉ có đá với đá, lúc nào cũng có dáng vẻ tịch mặc đơn điệu, mọi người cho dù đi tản bộ chơi đùa, cũng đi đến sông Cẩm Lân, có thể ở quanh năm suốt tháng ở cùng sông Bạch Tước, đại khái chỉ có hòn đá ngư ông này thôi.
Dùng bốn chữ vui vẻ bình an, là đủ để hình dung cuộc sống của nó, theo thời gian thay đổi, bản lĩnh của nó càng lúc càng nhiều, trừ việc nhà ra, nó còn lén lút dùng pháp thuật làm ra những trận mưa lớn nhỏ cho Hồi Long thôn vào những mùa hạn hán.
Tuy rằng sống như một con người, nhưng thiên tính của một Phong Sinh mãi mãi vẫn còn trên người nó, mỗi khi nó nhìn thấy dáng vẻ tạ trời tạ đất của thôn dân Hồi Long thôn khi mưa xuống, nó đều cảm thấy thật may mắn khi mình là một yêu quái.
Trên đời này sợ là không có ai giống như nó, làm người cũng rất vui mà làm yêu quái cũng rất vui.
Nó rất hài lòng, cứ sống tiếp như thế đi, làm nữ nhi của Thẩm cha, làm muội muội của Thẩm Minh Thiện, làm một tiểu cô nương tên Thẩm Phong của Hồi Long thôn.
15.11.2020
Mọi người nhớ vote và comt cho tớ nha!!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...