《Bách yêu phổ 2》
"Phụt."
Đào Yêu nhổ ra một ngụm nước, chậm rãi mở mắt.
Một cái đầu lâu trụi lủi, rất bình tĩnh xuất hiện trước mắt nàng, còn Cổn Cổn thì đang rất tích cực nhảy nhảy nhót vận động trên ngực nàng, nhìn thấy nàng mở mắt, mới vui vẻ ngừng lại , xông đến chỗ nàng vẫy đuôi.
"Hóa ra ngươi không biết bơi hả." Bộ xương chậc chậc miệng nói: "Hay là nhổ ra thêm chút nước nước nữa đi? Con hồ ly của ngươi còn có thể nhảy thêm được mấy lần nữa đấy!"
Không phải là thanh âm ôn văn nho nhã của Cổn Cổn, đầu óc nàng có chút mông lung, bộ xương lại đổi người rồi sao, nếu không sao nàng lại nghe thấy tiếng của Ti Tĩnh Uyên...
Bộ xương đưa tay ra vỗ mặt nàng: "Nè nè, ngươi còn đang nằm mơ à?"
Nàng chớp mắt, hít một hơi thật sâu, ba hồn bảy vía mới quay lại vị trí cũ, sau đó ngồi bệt xuống đất.
"Không sao chứ?" Khuôn mặt của Ma Nha nhích đến dần, đưa tay ra huơ huơ trước mặt nàng: "Mới uống có hai ngụm nước thôi đã ngất đi rồi, thật là mất mặt quá đi!"
Đào Yêu cau mày, nhìn xung quanh, đột nhiên nắm lấy cổ áo của bộ xương, kéo đến trước mặt, nghiến răng nói: "Ti Tĩnh Uyên?"
"May quá may quá!" Bộ xương vỗ tay nàng: "Đừng dùng sức lớn quá, mớ xương này lúc nào cũng có thể bị gãy vụn đó."
"Bách Tri đâu?" Nàng nhớ con yêu quái đó cũng bị kéo xuống nước.
"Ở bên kia." Bộ xương chỉ qua bên cạnh, trên tảng đá đầy rêu xanh bên hồ sen, có một đạo bạch quang rất nhỏ, nếu thị lực không tốt thì căn bản không thể phát hiện ra.
"Nó sao thế? Chết đuối rồi?" Đào Yêu chùi nước trên mặt.
"Mấy người chúng ta chỉ có ngươi là xém chút nữa bị chết đuối thôi..." Bộ xương khó xử nói: "Nó là đang ngẩn người."
"Ngẩn người?"
"Lúc nãy người nhìn thấy gì, nó cũng nhìn thấy cái đó."
Đào Yêu liếc hắn một cái, vội đứng dậy, đồng thời đưa tay lấy túi vải bên hông ra.
Ma Nha kéo tay áo nàng: "Ngươi muốn động thủ sao?"
Đào Yêu hất tay cậu ra, lạnh lùng nói: "Yêu quái này hết thuốc chữa rồi."
Nàng đi đến trước mặt tảng đá rêu, đại khái nó cũng phát giác ra được khí thế bức người toát ra từ nàng, chậm chạm quay người lại, ngẩng lên nhìn Đào Yêu, mà nàng đối với nó lúc này nghiễm nhiên chính là một con quái vật không lồ.
"Ta cảm thấy ta vẫn là có thể cứu hắn sống lại được." Nó bình tĩnh nỏi: "Ám Đao thực sự có thể khiến cho xương cốt trùng sinh, người chết sống lại, ta không lừa ngươi."
"Ngươi lừa ta hay không thì có gì quan trọng." Đào Yêu bĩu môi: "Chỉ là ngươi tự lừa bản thân mình hơn trăm năm này cũng coi như rất hiếm có rồi."
Lúc nói chuyện, ánh mắt của nàng rơi xuống bên dưới tảng đá rêu, ở đó có một thứ chỉ nhỏ bằng một ngón tay đang nằm, nhìn hình dáng tựa như một loại quả đen xì, nhưng không có nước, khô quắp. Nàng đến gần nhặt nó lên, ngửi ngửi, lại bóp bóp, cau mày.
Nó trầm mặc trong phút chốc, nói: "Cũng không tính là lừa. Trước khi rơi xuống nước. Ta vẫn luôn cho rằng cái chết của Hứa Thừa Hoài giống như ta nói với các ngươi vậy."
"Chỉ là ngươi hi vọng sự việc sẽ như thế thôi." Đào Yêu nói: "Bỏ mặt cho hắn chết đuối, miệng thì nói thích, nói muốn ở bên nhau. Sự mâu thuẫn này ngươi căn bản không cách nào gánh hết được."
"Ta không biết nên đối xử với một người bảo ta cút thế nào, hắn còn nói ta buồn nôn." Nó thở dài một hơi: "Ta đã quen với việc đi tìm tất cả đáp án từ trong sách, nhưng câu hỏi khó năm đó, ta đã lật hết mọi cuốn sách rồi những vẫn không thể tìm được. Ta nhìn thấy thi thể hắn trôi nổi trên mặt nước, trong lòng chợt trở nên trống rỗng, lần đầu tiên ta cảm thấy sợ hãi, sợ đến mức không dám nhìn tiếp, sợ đến mức không dám tin ta từng chắc chắn hắn chính là ý trung nhân của ta." Nó ngừng lại: "Loại sợ hãi này dần dần biến thành đao kiếm, trong cơ thể ta đâm chém loạn xạ..."
Đào Yêu đưa quả đen trong tay lên: "Vừa nhổ ra phải không."
Nó không trả lời, chỉ chậm rãi nói: "Hôm đó, ta đem thi thể của hắn vào phòng, đặt lên trên giường, đắp thêm mền cho hắn, nói với chính mình rằng không sao cả, hắn chỉ là do thân thể yếu đuối, nhiễm phải phong hàn nên đổ bệnh. Lúc có người đến thăm, ta nói với họ ca ca ta bị bệnh cần được nghỉ ngơi, đợi sau khi hắn hết bệnh sẽ đi chào hỏi mọi người. Sau đó, mỗi ngày ta đều nấu thuốc, làm cơm, bê đến trước mặt hắn, sau đó lại mang bát thuốc nguyên vẹn rời đi. Cho đến khi thân thể hắn bắt đầu rã nát, ta nhìn khuôn mặt dưới chăn không còn giống như quá khứ nữa, trong đầu chỉ có một thanh âm đó là Hứa Thừa Hoài của ta đã chết tồi, bị bệnh chết rồi." Nó ngừng lại một lúc lại nói: "Nhưng vẫn không được, ta mỗi này đều nhìn thấy dáng vẻ hắn giãy dụa dưới nước, nhìn thấy ánh mắt thù ghét của hắn với ta. Ta cảm thấy không thể thế này được.Vì thế, ta theo như trong sách viết, đi tìm Phong Quả.
"Thứ này tuy không hiếm có, nhưng sinh ra ở chốn đầy độc chướng, người bình thường chỉ sợ đến cái bóng của nó cũng không nhìn thấy đã chết giữa đường rồi, người cũng thật ngoan cường." Đào Yêu cười lạnh.
"Cái gì mà Phong Quả?" Bộ xương thò đầu ra từ sau lưng nàng: "Lúc nãy sau khi vớt nó lên từ dưới nước, ta thấy nó nhả ra một tia khí đen, rơi xuống đất rồi biến thành thứ này, đây là một loại quả sao?"
Ma Nha thò đầu ra từ sau bộ xương, nhìn Đào Yêu: "Đây là Phong Quả mà ngươi từng lấy để làm thuốc ư? Sao lại khác với những gì ta nhớ nhiều như thế?"
"Bởi vì nó đã chết rồi, thứ ta dùng làm thuốc vẫn còn sống." Đào Yêu nói.
"Vậy tốt cuộc cái gì là Phong Quả?" Bộ xương sốt ruột gãi đầu.
"Nơi độc chướng nhất có một cái cây thấp, lá như răng chó, quả như bích ngọc, gặp gió sẽ biến thành thành màu đỏ, gọi là Phong Quả. Nhưng không phải là hoa mộc mà là yêu. Ăn vào rồi nó sẽ ký sinh trong não, hiện hình trong giấc mộng, có thể chiếm đoạt ký ức, vật chủ vừa tỉnh táo thì Phong Quả lập tức chết." Đào Yêu nhìn Phong Quả khô héo trong tay, dùng sức bóp nát, phấn đen bay đi, chưa kịp rơi xuống đất đã không còn tung tích. "Phong Quả và Ám Đao giống nhau, đều là Thực Yêu."
"Thực Yêu?" Bộ xương càng không hiểu: "Còn có Loan Yêu sao?"
"Thực trong thực vật! Cầm bay thú chạy đều là vật sống, nên khi thành yêu gọi là Hoạt Yêu; Bút mực giấy nghiên là thứ không có sinh mệnh, cơ duyên trùng hợp trở thành yêu, gọi là Vật Yêu; Hoa cỏ cây cối trời đất thực vật biến thành yêu, đương nhiên sẽ gọi là Thực Yêu. Những yêu quái không có thực thể, chỉ dựa cào một tia linh khí hoặc chấp niệm vô hình mà trở thành yêu thì gọi là Hư Yêu." Đào Yêu trừng mắt nhìn bộ xương: "Bỏ đi, có nói với ngươi ngươi cũng không hiểu. Tóm lại loại yêu quái như Phong Quả, lúc không bị ăn thì nó chỉ là một thứ quả vô hại, nhưng một khi ăn vào rồi, thì nó mới là yêu quái, sẽ ký sinh trong não ngươi. Còn ngươi sẽ gặp được yêu thân của nó trong mộng. Yêu lực lớn nhất của nó là, có thể giúp ngươi chiếm lấy và thay đổi một đoạn ký ức, nếu như có một đoạn ký ước khiến ngươi không muốn nhớ lại hoặc không chịu đựng được, thì nó có thể giúp ngươi. Bất quá yêu lực của nó có hạn, nhiều nhất cũng chỉ sửa được một đoạn nhỏ. Vả lại một khi ký ức của vật chủ được hồi phục lại, thì đó chính là ngày chết của nó." Nàng phủi bàn tay toàn phấn đen: "Không phải là yêu quái hung hiểm gì, nhưng lại là một loại thuốc không tồi, giã nhuyễn hoặc phơi khô, ngâm vào rượu có thể giúp người ta giải sầu rất tốt. Nhưng trực tiếp ăn sống như thế, tuy đối với vật chủ không có hại gì nhưng nếu như mang theo một đoạn ký ức giả theo cả đời thì cũng không thể nói rõ là có tốt hay là không."
Hoàng hôn để lại vết tích cuối cùng của ngày hôm nay, ánh sáng vỡ vụn đong đưa trên mặt hồ.
"Đây là cách giải quyết tốt nhất mà ta có thể tìm được lúc đó." Bách Tri nói: "Cái đêm nuốt nó xuống, trong mơ ta gặp được một đứa trẻ không nhìn rõ mặt mũi, đưa cho ta một cuốn sách thiệt dày, lật ra, trong đó ghi lại mỗi một chuyện mà chúng ta đã từng trải qua, thanh âm non nớt hỏi ta: "Muốn thay đổi đoạn này ư?" Ta đương nhiên muốn thay đổi." Nó trầm mặc trong chốc lát: "Sau đêm đó, ta không còn nhìn thấy đứa trẻ đó trong mơ nữa, còn ta cuối cùng cũng "xác định" được "sự thực" về cái chết của Hứa Thừa Hoài, từ đó về sau, cảm giác sợ hãi đó cũng biến mất không còn tông ảnh, chỉ còn lại nguyện vọng muốn cứu sống hắn của ta."
Đào Yêu lắc đầu: "Dù cho hắn có sống lại thì các ngươi cũng vẫn không thể nào ở bên nhau."
Bách Tri không nói gì, ánh sáng trên người càng lúc càng yếu.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Nó đột nhiên hỏi.
"Ngươi có hay qua lại với các yêu quái khác không?" Đào Yêu hỏi ngược lại.
"Ta không cần qua lại với đám đó." Nó nhàn nhạt nói: "Có thời gian để lãng phí với những tên không bao giờ đánh bằng ta thì chi bằng đọc thêm vài quyển sách còn hơn."
"Vậy thì đúng rồi." Đào Yêu vỗ tay: "Khó trách ngươi không biết ta là ai, dù sao thì ta cũng là một nhân vật tồn tại trong truyền thuyết, thư tịch của thế gian sợ là không tìm được những ghi chép liên quan đến ta." Nàng cười, cong người tới trước, chỉ vào mũi mình nói: "Ta là một đại phu, là kiểu chỉ trị bệnh cho yêu quái không trị cho người ấy."
"Ồ, hóa ra là đại phu à." Ngữ khí của nó vẫn nhàn nhạt như thế, đại khái nó là yêu quái bình tĩnh nhất khi đối diện với nàng: "Nhưng ta không có bệnh, không cần đại phu."
Đào Yêu cười cười: "Ta cũng không tính trị cho ngươi."
Giết nó, nàng cũng đau lòng lắm, không vì gì khác, chỉ vì học thức uyên bác của nó, biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có được một con Bách Tri, có được nó, thì có thể biết được rất nhiều thứ.
Nhưng mà, thân là Bách Tri, ở trong biển sách mênh mông du đãng, học được thuật xuyên nhân có thể diễn tất những vai diễn khác nhau, nhưng bất luận nó diễn thành thục đến đâu thì cũng chưa từng thực sự biết được phải làm thế nào để chung sống với thế giới này, mãi mãi chỉ tuân theo thói quen và tính kiêu ngạo của mình để sống, như thế sẽ ẩn chứa biết bao nguy hiểm, nếu như không kịp thời diệt trừ hậu hoạn chỉ e rất khó lường. Ngươi căn bản không cách nào biết được trên đời này còn có bao nhiêu Hứa Thừa Hoài khác hay Liên Hâm khác, thậm chỉ là một Lục phu nhân khác...
Khi ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất, Bách Trị ung dung nói với Đào Yêu: "Ta cảm thấy, người có thể là đang muốn giết ta."
Ma Nha chợt trở nên căng thẳng nhìn Đào Yêu.
Đào Yêu cũng rất trấn tĩnh: "Đúng thì sao?"
"Không phiền ngươi động thủ." Nó chậm rãi bay trên khỏi tảng đá, rơi xuống trên vai bộ xương: "Ngươi không phải hắn, nhưng ngươi đã cho ta nhìn thấy hắn, cảm tạ."
Vệt sáng kỳ dị từ thân thể nó kéo dài ra, nhìn kỹ thì sẽ thấy mỗi một vệt sáng đều có hình dáng giống như chữ cái và ký hiệu, liên miên không dứt chảy ra từ thân thế nhỏ đến mức giống không tồn tại, rất nhanh, cả khu hậu viện liền ngập tràn ánh sáng, các chữ viết tầng tầng lớp lớp, giống như có sinh mệnh nhảy nhót trên không trung.
Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, bộ xương chỉ vào chữ cái phát sáng khắp trời: "Đây...đây là gì..."
Ma Nha há miệng, kinh ngạc không nói nên lời, Cổn Cổn lại rất vui vẻ nhảy lên dùng móng đùa nghịch với những chứ cái kia, rất cả chữ viết trong chốc lát đều biến thành bụi sáng, tản đi giữa không khí.
"Tự hủy yêu hồn...." Đào Yêu cau mày,
Đồng quy vô tận cùng phẫn nộ và báo thù, nó không thể hoàn thành, sự không còn gì luyến tiếc khi mất hết can đảm sống tiếp đã thành toàn cho nó.
Nó rượt xuống khỏi vai bộ xương, được bộ xương đưa tay ra đỡ.
"Ta đọc hết sách trong thiên hạ, biết những điều người ta không biết, làm những điều người ta không thể làm, lại cứ muốn hoàn thành một chuyện nho nhỏ là ở bên cạnh ngươi." Nó nắmf trong lòng bàn tay của bộ xương, ngữ khí vẫn bình tĩnh như thường: "Sự thất bại này, ta không chịu đựng được, lần này rời đi, tất cả đều trở về con số không."
"Đào Yêu..." Ma Nha có chút căng thẳng kéo tay áo Đào Yêu.
"Mặc nó." Đào Yêu đứng yên không động đậy, trong đôi mắt phản chiếu tia sáng đẹp đẽ còn sót lại cuối cùng.
Bộ xương cũng không dám động đậy, thấy đốm sáng kia dần dần tắt lịm đi trong lòng bàn tay, cho đến khi chỉ còn lại một con trùng nhỏ giống như chiếc lá. Cuối cùng, đến con trùng nhỏ cũng triệt để biến mất, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Đào Yêu nhấc tay, chạm vào những chữ cái phát sáng trên không, tiếc nuối nói: "Phải đọc sách bao nhiêu năm mới có được từng này tri thức chứ...thật đáng tiếc."
Ánh sáng trong hậu viện biến mất theo nó, sắc đêm lại lần nữa bá chiếm tất cả mọi thứ.
"Cứ thế...không còn nữa?" Bộ xương vẫn giữ động tác nâng tay lên giống lúc nãy, anh mắt như không dám tim nhìn Đào Yêu.
"Không còn nữa!" Đào Yêu nhìn bàn tay trống rỗng của hắn: "Cũng tốt, đỡ cho ta phải ra tay."
"Chết rồi?" Bộ xương lại hỏi.
"Còn triệt để hơn cả chết." Đào Yêu bĩu môi: "Thân thể chết đi thì linh hồn vẫn còn, ít nhất còn có cơ hội tu luyện thành hình, đến yêu hồn cũng bị nó hủy rồi, thật là về với con số không, triệt để không tồn tại."
Kết cục tốt nhất.
Đào Yêu sờ chiếc chuông vàng không kêu nữa.
Bộ xương trầm mặc hồi lâu chỉ vào mình nói: "Chôn đi."
Giàn hoa sau hậu viện, có thêm một phần mộ mới.
Trong phần mộ đó chôn một xương cốt của một nam nhân, còn có một tờ giấy, trên tờ giấy là một con trùng mà Đào Yêu vẽ, thân thể như lá, bốn chân có mắt, bên cạnh con trùng nhỏ còn có một cái tên, Bách Tri.
Ma Nha xếp bằng ngồi trước phần mộ, chuyên tâm lần chuỗi niệm kinh.
"Chết nhiều người như thế, kéo bao nhiêu người vô tội vào, lại chỉ có một kết quả như thế này." Bên cạnh Đào Yêu truyền đến tiếng của Ti Tĩnh Uyên: "Đọc nhiều sách như thế, thông minh như thế, lại không thể chọn đúng đường."
"Bách Tri sinh ra từ sách, nhưng thứ nó khinh rẻ nhất lại chính là sách." Đào Yêu nhè lười.
"Nó khinh rẻ sách?"
"Còn nhớ nó rất kiên định mà khinh rẻ người "đi vạn dặm đường bằng đọc vạn quyển sách" không, cảm thấy câu nói này là biểu hiện của sự dốt nát, cho rằng chỉ cần trốn ở một góc để đọc sách là có thể có được cả thế giới." Nàng nhìn phần mộ mới đắp trước mặt: "Nhưng mà, sách từ đâu mà đến chứ? Không phải là do đi qua vô số con đường, nhìn qua vô số phong cảnh, chịu biết bao nhiêu khổ sở mới có thể tập hợp lại thành những thứ có thể viết trong sách sao. Tri thức và kiến thức, trước nay không thể phân chia rõ ràng, nếu không, thông minh như nó, cũng chỉ có thể như vậy thôi." Nàng cười cười: "Lại nói, yêu hận tình thù giữa người với người, có cuốn sách nào có thể giải quyết được cơ chứ."
"Vì thế, yêu quái như Bách Tri, nói cho cùng cũng chỉ là một con mọt sách mà thôi." Hư ảnh Ti Tĩnh Uyên đang lơ lửng bên cạnh nàng nói: "Bất quá, ngươi không giống như người có thể nói ra được những lời thế này, dù gì thì ngươi nhìn chả giống người hay đọc sách, lại cũng không giống như người có kiến thức đi vạn dặm đường cho lắm, trừ việc tìm đồ ăn cho đến muốn tăng tiền công thì có vẻ rất có kinh nghiệm."
"Dù gì thì ngươi vừa không có bằng hữu cũng chẳng có người thương, đã thế còn là một tên cẩu độc thân lâu năm chỉ còn nửa cái mạng, đến muốn tìm người đến trò chuyện cũng phải bỏ tiền ra mới có, ngươi không hiểu được chuyện này thì cũng coi nhưng là chuyện thường tình." Nàng lập tức phản bác: "Bất quá ngươi có thể thông qua một cỗ thi thể để truyền lại tất cả mọi thứ đã trải qua của nó đến cho người khác, ta lại cảm thấy rất bất ngờ đó."
Ti Tĩnh Uyên nhún vai: "Ta cũng không còn cách nào khác, mỗi lần nhập vào người khác, bất luận người sống hay là một bộ xương khô. Chỉ cần ta bằng lòng, thì có thể biết được tất cả mọi thứ mà ngươi đó từng trải, còn có thể thông qua được vật dẫn để truyền cho người khác, khiến người khác đồng cảm."
"Vật dẫn?" Đào Yêu nhướng mày: "Chẳng lẽ là nước?"
"Đúng thế." Ti Tĩnh Uyên gật đầu: "Lúc ta và Miêu quản gia bị tơ nhện quấn lấy không thể thoát thân, ta đã rời khỏi thân thể rồi, vốn muốn kiếm thời cơ để sử dụng bộ xương đó rồi phản kích nhưng vừa vào trong bộ xương đó, ta cuối cùng cũng nhịn không được mà muốn biết tên đó rốt cuộc đã từng trải qua chuyện gì. Đợi đến khi mọi chuyện diễn ra trước mắt, ta liền nghĩ có thể giải quyết khúc mắt của yêu quái đó trước, như thế còn hơn dùng cứng chọi cứng với nó. Ta đang đợi thời cơ đến thì các ngươi đến rồi, may là có kinh hãi những không nguy hiểm lắm, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội tốt, đêm con yêu quái vừa thông minh lại hồ đồ này kéo vào trong nước."
Đào Yêu phẫn nộ nói: "Khúc mắc của nó liên quan gì đến ta, ta cũng không có khúc mắt! Ngươi kéo ta xuống nước làm gì hả!"
"Ngươi ở gần ta nhất mà." Ti Tĩnh Uyên vô tội nói: "Chỉ một mình ta biết đoạn chân tướng này thôi thì chưa đủ, nhiều thêm một người biết thì dễ gỡ khúc mắt cho nó hơn."
Đào Yêu hít sâu một hơi: "Không cần giải thích, y phục của ta bị ướt cả rồi, khả năng lớn là có thể bị nhiễm phong hàn, ngươi phải đền tiền."
"Quay về ta sẽ nói Lan Lan tăng tiền công cho ngươi."
"Ta muốn Ti Tĩnh Uyên ngươi lập tức đền tiền đây!"
"Bây giờ ta đến thân thể còn không có..."
"Vậy ngươi vẫn là cút về đi!"
Ma Nha sớm đã quen với việc Đào Yêu cãi nhau ồn ào rồi, trước đây là Liễu công tử, bây giờ là Ti Tĩnh Uyên, may mà tâm cậu đã sớm lặng như nước, tuyệt đối không bị một chút ảnh hưởng nào, không có chuyện gì quan trong hơn chuyện siêu độ vong linh lúc này.
"Tiểu hòa thượng, tên nhóc ngươi muốn siêu độ, trước đây từng muốn lấy mạng ngươi đó." Ti Tĩnh Uyên bay đến sau lưng Ma Nha.
Ma Nha nhắm mắt nói: "Chúng sanh đều khổ, không cần tính toán." Nói đoạn lại nghẹo đầu nhìn Ti Tĩnh Uyên: "A Di Đà Phật, đại thiếu gia ngươi lúc này tuy không có thực thể, nhưng thân thể lõa lồ như thế cũng rất dễ bị trúng gió nha."
Ti Tĩnh Uyên cúi đầu nhìn thân thể mình, quả thực là không mặc gì...
"Ôi chao, ra ngoài vội vã quá nên quên mặc y phục." Hắn vội vàng ngưng thần nhắm mắt lầm bầm, trong chốc lát trên người liền có y phục, thở phào nhẹ nhõm: "May mà ngươi bình thường không nhìn thấy được ta." Nói đoạn lại cảm thấy có gì đó không thỏa đáng, quay đầu nhìn Đào Yêu: "A đầu ngươi sao lại không nhắc ta hả? Một tiểu cô nương, lại không hề đỏ mặt khi nhìn thấy ta như thế sao?"
Đào Yêu nhún vai cụp mắt nói: "Thân là đại phu, những tên không mặc y phục ta thấy nhiều rồi, Huống hồ thân thể ngươi cũng thường thôi, ta đỏ mặt mần chi?"
"Đợi chút, ngươi nói ta dáng ngươi bình thường sao?"
"So với ý trung nhân của ta, quả thực là tệ hơn quá nhiều."
"Không biết tên quỷ nào mộ phần tổ tiên bị úng nước xui xẻo đi làm ý trung nhân của ngươi thế?"
"Hơ hơ hơ"
"Đừng hơ hơ có được không,nói ra nghe thử nào."
"Không nói."
"Nói đi mà!"
"Ngươi còn không về nữa, có tin là ta có một trăm cách để người bình thường có thể nhìn thấy ngươi không mặc y phục không!"
"Cáo từ."
Lúc này đây, nửa vầng trăng lộ ra sau đám mây, đêm thu lạnh lẽo.
Chuỗi hạt Ma Nha niệm kinh vẫn đang di chuyển, người nằm dưới phần mộ kia, cuồi cùng có thể kết thúc chấp niệm cả đời này, ân oán thù hận đều tiêu tan, yêu quái đã đi xa kia, có lẽ cả đời này cũng không thể nào hiểu được cái gọi là tình yêu.
Đào hoa mặt mũi đếu không thấy, gặp gỡ chi bằng không gặp gỡ...
Nàng thở một hơi thật dài.
Từ xưa tâm bệnh luôn khó trị nhất, nàng nói nó "hết thuốc chữa" hoàn toàn không phải do tức giận mà nói.
Đừng gặp thêm những bệnh nhân như thế này nữa...nàng tự nói với chính mình.
Vụ "đồng cảm" này, thực sự không dễ chịu chút nào.
Trong tiếng tụng kinh trầm trầm, gió lạnh cuốn theo mấy chiếc lá khô, nhẹ rơi xuống mặt hồ lạnh lẽo, tất cả trần ai đều rơi xuống, yêu hận tình thù cũng biến mất hoàn toàn.
Mùa đông thật sự sắp đến rồi.
24.09.2020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...