Bách Yêu Phổ 2


《Bách yêu phổ 2》
Hôm đó, Hứa Thừa Hoài phát hiện tủ y phục hắn chuẩn bị cho Liên Hâm lại xếp đầy sách, cũng không biết lửa giận từ đâu xộc tới, hắn đột nhiên giống như nổi điển đem hết sách bên trong kéo ra, vừa xé vừa giẫm, một Hứa Thừa Hoài trước đây vốn ôn văn nho nhã giờ đây  biến mất tăm mất dạng trong đống giấy vụn.
Trùng Trùng bê chén thuốc đứng ở cửa phòng, cho đến khi hắn điên đủ, không còn sức lực nữa, cả người xụi lơ ngồi bệt xuống đất, mới đi vào đặt chén thuốc trên bàn nói: "Nếu như đã không bỏ y phục thì cớ gì để không nó."
Hắn thở hổn hển, ngẩng đầu lên nàng nhìn, nộ khí chưa tan đi vẫn còn lưu lại trong tròng mắt: "Đó là giữ lại Liên Hâm, nàng không còn nữa thì giữ lại làm gì! Ai cho phép ngươi để sách vào trong đó!"
"Thừa Hoài, bệnh của ngươi vẫn chưa khỏi đâu, ngồi dậy uống thuốc nào." Nàng hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của hắn, bước đến đỡ hắn dậy.
"Tránh ra! Ta không cần uống thuốc." Hắn đẩy nàng ra, lại bắt đầu xé sách: "Có tác dụng gì chứ! Đọc sách nhiều năm như thế thì có tác dụng gì chứ! Đến người mình yêu cũng không giữ lại được, một người sống sờ sờ ra đó, lại đột nhiên lạnh lẽo nằm ở kia! Nàng tốt như thế...tốt như thế..."
Trùng Trùng đứng vững lại sau khi bị hắn đẩy ra, lạnh lùng nhìn hắn: "Tốt như thế? Tốt bao nhiêu? Ngươi mới quen nàng ta có một năm. Nàng ta gọi đã ngươi tỉnh dậy trong biển lửa chứ? Nàng ta cùng người thắp đèn đọc sách chưa? Nàng ta nửa đêm cùng người đến quán rượu nhỏ trên phố uống say chưa? Nàng ta từng tỉnh lại trong lòng ngươi khi ngọn gió sớm thổi qua chưa?"
Một loạt những câu hỏi đến rất đột nhiên, hắn ngừng lại động tác của mình, sững sờ nhìn nàng.
"Đều không có." Biểu cảm của nàng vẫn bình tĩnh không gợn sóng: "Vì thế nàng vì sao lại là người ngươi yêu nhất được?"
"Ngươi..." Hắn cư nhiên bị câu hỏi của nàng làm nghẹn họng: "Ngươi rốt cuộc có biết mình đang nói gì không?"
"Trên sách nói, hai người yêu nhau ắt phải có chung chí hướng, phải ở bên nhau lâu dài, chăm sóc lẫn nhau."
Nàng tiếp tục nói: "Ta trước đây không hiểu cái gì gọi là ý trung nhân, tìm rất nhiều sách để xem, mới đại khái hiểu được, ý trung nhân là ngươi mà ta nguyện ý ở cùng hắn sống bên nhau thật lâu thật lâu, nhìn dáng vẻ của hắn ta sẽ cảm thấy thật đẹp, nói chuyện với hắn, chỉ sợ tranh cãi thôi ta cũng không cảm thấy tức giận." Nàng ngừng lại, đi đến trước mắt hắn, ngồi xổm xuống nhìn thẳng mặt hắn, nghiêm túc nói: "Vì thế, ý trung nhân của ta là ngươi."
Hắn hiển nhiên là bị dọa chết khiếp, liên tục hất tay: "Không không...ngươi nói không đúng, ngươi không biết ngươi đang nói gì đâu!"
"Ta chưa từng làm sai." Nàng chắc chắn nói: "Ta thích ngươi, muốn ở cùng ngươi mãi mãi, nếu như giữa chúng ta xuất hiện bất cứ một nữ tử nào, ta sẽ không vui, vô cùng không vui. Trong ngôi trạch viện này, không nên có một người nào khác."
Hắn hoảng hốt, đầu óc dường như có một thanh đao quét qua, những ngây ngô mờ mịt nhét đầy đầu óc trước đó đột nhiên được phóng thích sạch sẽ, nội tâm cũng lập tức trở nên sáng tỏ, hắn nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ.

Nàng ta dù sao cũng là một con yêu quái...
"Ngươi..." nội tâm hắn giãy dụa rất lâu cuối cùng mới nói: "Ngươi đã làm gì Liên Hâm?"
"Có thể khiến cho một người không thể nào bước vào thế giới của chúng ta, điều ra có thề nghĩ đến, duy chỉ có cách đó là nhanh chóng và hiệu quả nhất."
Nàng vô cùng thản nhiên nói: "Trên sách nói, lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán, ắt sẽ loạn."
Ngũ lôi oanh đình đã không thể nào hình dung tâm trạng của hắn bây giờ, có thể một con người lúc sắp chết mới có loại cảm giác này, sự tuyệt vọng đến không thể cảm nhận được thống khổ, thân thể tựa như xuất hiện môt vết thương không cách nào lành lại được, cả người giống như bị cắt thành bảy tám mảnh.
Sau một hồi trầm mặc, hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu, bật cười: "Ngươi quả nhiên là một yêu quái."
"Ta vốn là một yêu quái." Nàng trấn tĩnh khuôn mặt xanh xao của hắn: "Hi vọng ngươi hiểu được ta làm việc này là vì một tương laitốt hơn của chúng ta. Trừ ta ra, không ai có thể ở bên cạnh ngươi. Ngươi cũng thích ta."
"Thích ngươi sao?" Hắn cười một cái cổ quái: "Ta lại đi thích một con côn trùng sao?"
"Ngươi đối xử tốt với ta, ta biết." Nàng thở dài: "Ta thấy trong sách miêu ta rất nhiều đôi phu thê bạc đầu giai lão, đều giống như chúng ta, không rời không bỏ, trời sinh một cặp."
Nụ cười của hắn cương cứng trên mặt, nghiên răng nói: "Ngươi mới là thứ bị bệnh."
"Ta chưa từng bị bệnh." Nàng nghiêm túc nói: "Thừa Hoài, chúng ta cứ tiếp tục sống như một cặp phu thê đi, ta có thể mặt giá y, bái đường thành thân với ngươi."
Ánh mắt hắn từ kinh hoảng đến sửng sỡ sau đó là khinh thường, hắn ôm đầu cười lớn, cười đến nỗi nước mắt ứa ra: "Ta rốt cuộc đã làm những chuyện gì thế này...năm đó chi bằng ngươi cứ để ta bị thiêu chết ở tàng kinh các đi, bị sét đánh chết cũng được! Ha ha ha, uổng cho ta đọc ngàn trăm quyển sách, cuối cùng lại quên mất yêu tà chính là yêu tà, không thể làm bằng hữu được."
Nàng cau mày: "Ta là yêu quái, nhưng không phải yêu tà. Những gì ta làm đều đã tra qua vô số quyển sách cùng suy đi nghĩ lại rất kỹ lưỡng."
"Sách?" Hắn ngừng cười, tùy tiện lấy một quyển sách từ dưới đất lên: "Ngươi cho rằng nó có thể mang lại tất cả cho ngươi sao?"
"Đúng." Nàng gật đầu: "Nó là tất cả của ta."

"Vậy nó sao lại không dạy ngươi nói dối lừa người hả?" Hắn lắc đầu cười khổ: "Ít nhất cũng đừng nhẹ nhàng nói với ta ngươi chính là hung thủ hại Liên Hâm như thế chứ, nói không chừng chúng ta còn có thể tiếp tục ở chung được một mái nhà được nữa."
"Nói dối thế nào, trong sách đương nhiên cũng có viết." Nàng không chút tùy tiện nói: "Nhưng ta đọc thấy nhiều hơn là, ta không nên nói dối với ý trung nhân của mình. Vì thế, ta thừa nhận với ngươi tất cả những gì ta đã từng làm."
Những năm này, nàng thực sự không hề thay đổi chút nào, mỗi một từ nói ra đều hùng hồn chắc chắn như thế, không cho phép bất cứ sự phản bác nào.
Hắn rất muốn dùng những lời nói ác độc nhất mà đời này hắn chưa từng nói để phản bác lại mỗi một chữ nàng ta nói ra, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt xuống.
Đối với một yêu quái cố chấp như nàng, không có tác dụng, nói gì cũng vô dụng.
Sách của nàng dạy cho nàng tất cả những khả năng khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn, duy chỉ có không dạy nàng làm thế nào để sống chung với những con người có máu thịt có cảm tình.
Hắn chậm rãi bò dậy, giống như không có ai đi ra khỏi cửa, thuận tay quơ lấy một cái xẻng, đi đến trước giá hoa, nhìn đám hoa cỏ đã được nàng cứu sống, cười cười, hung hăng xới lên, chém chúng thành vạn mảnh, đem hết thảy những thứ trước mắt trở thành bình địa.
Nàng đứng sau lưng hắn, không ngăn cản. Bất luận là lúc nào, nàng đều có thể trấn tĩnh như không có chuyện gì, một sự tự tin bẩm sinh trong lúc nàng không biết đúng sai dùng lấy nó để chống đỡ sự"kiên cường".
"Chúng ta có thể ở bên nhau rồi." Nàng bình tĩnh nhín đám hoa tàn trước mắt: "Ta muốn ở cùng ngươi."
Thân thể hắn ngưng lại giống như một pho tượng, rất lâu sau mới quay người lại, hai tay cầm xẻng phát lên tiếng kêu răng rắc: "Ta nếu như là ngươi, bây giờ nhất định sẽ rời khỏi nơi này thật xa."
Nàng nhìn xẻng trong tay hắn, cau mày: "Ngươi muốn dùng cái này đánh chết ta sao?"
"Ta muốn giết ngươi." Hắn nghiến răng, đời này trên mặt hắn chưa bao giờ lộ ra vẻ hung thần ác sát như hôm nay, nhưng nó chỉ duy trì được trong chốc lát, suy nghĩ muốn giết người này bị sự dịu dàng trời sinh của hắn và quá khứ chung sống cùng nàng làm hủy đi, tuy rằng hận đến xương tủy, nhưng lại không thể xuống tay.
Chiếc xẻng trong tay hắn trượt xuống đất, tất cả tinh thần của hắn cũng theo đó mà rơi xuống, chôn vào đất.
"Ta không muốn nhìn thấy ngươi một phút một giây nào nữa." Hắn chậm rãi nói, sau đó giống như cái xác không hồn đi về hướng ngược lại với nàng,

Nàng đứng tại chỗ, trầm mặc nhìn bóng lưng đột nhiên rũ xuống của hắn.
Đột nhiên, nàng chạy đến, nắm lấy tay hắn.
Hắn dừng lại, lông mày cau thành hai đường tựa hồ như hai sợi xích không chìa khoá nào có thể mở ra được.
Hồ sen bên cạnh, nước đọng gợn sóng, phản chiếu phong cảnh tàn tạ hơn bao giờ hết.
"Đừng...đụng...vào...ta...!" Hắn gằn tường tiếng, mỗi tiếng phát ra đều mang đầy sự chán ghét đến cùng cực.
Nàng không nói gì cũng không buông tay.
"Cút!" Hắn đột nhiên tức giận, hất tay nàng ra.
Nàng lui lại mấy nước, lơ đi đôi mắt đỏ hoe và thần tình vặn vẹo của hắn, giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì, lại đi lên trước nắm lấy cánh lạnh như băng của hắn.
Lần này, hắn không chỉ hất tay nàng ra mà còn dùng hết sức hung hăng đẩy nàng một cái.
Nàng vô cùng chật vật ngã xuống đất, bàn tay bị sướt, máu chảy lênh láng.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng: "Đời này, đời sau, đời đời kiếp kiếp, ta đều không muốn nhìn ngươi thêm một lần nào nữa, một lần cũng không muốn nhìn." Nói đoạn, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Ngươi khiến ta sợ hãi, càng khiến ta buồn nôn."
Sự sụp đổ như trời giáng xuống, hóa ra chính là cảm giác này.
Cả thế giới như biến mất, thứ có thể nhìn thấy nghe thấy chỉ là một mảnh trống rỗng, phất phơ như một tờ giấy, nhưng chỉ cần đưa tay ra xé thì có thể rỉ máu.
Lúc này phải làm thế nào đây, có quyển sách nào từng nói không?
Nàng lúc này đã vô cùng hoảng loạn, vội bò lên, chạy đến ôm hắn, nói đi nói lại: "Đừng như thế đừng như thế...chúng ta có thể ở cùng nhau, có thể ở cùng nhau!"
Hắn hít một hơi khí lạnh, huyết mạch toàn thân đều run rẩy, sự bị thương luôn đè ép dưới đáy lòng, sự phẫn nộ và chấn kinh cuối cùng cũng tìm được một lối ra.
"Cút!" Hắn gầm lên, một tay nắm lấy vai nàng, dùng hết sức đẩy nàng ta.

Vì dùng sức quá mạnh nên nàng cơ hồ như bị đấy văng đi, nặng nề rơi xuống đất, mà bản thân hắn lại không tự chủ được mà lùi lại về sau mấy bước, chân vừa trượt, mất trọng tâm rơi xuống hồ, bọt nước tung tóe văng lên.
Hồ sen lạnh lẽo, nước lại sâu, bọn họ từng rảnh rỗi lấy cây trúc do thám thử, phát giác ra một cây trúc dài như thế lại không thể chạm được đáy hồ. Hắn còn cười nói người đào hồ này khẳng định tâm tính không tốt, dùng đào đất để giải tỏa tâm trạng cho nên mới đào sâu như thế, cũng khó trách phụ mẫu hắn từ nhỏ đã nhắc nhở hắn nhất định phải cẩn thận đừng để rơi xuống, còn dọa hắn rằng trong hồ có thủy quái, hay bắt mấy đứa bé không nghe lời xuống đáy hồ rồi đánh vào mông.
Hắn chưa từng học bơi.
Lúc này đây, hắn theo bản năng giãy dụa trong hồ, thân thể ở trong hồ trở nên nặng nề, lúc nào cũng có thể bị chìm xuống, hắn liều mạng dựa vào bờ, muốn nắm lấy bất cứ thứ gì có thể cứu hắn, nhưng ở đó trừ mấy cây hoa đã đứt gãy ra thì chỉ có một đám rêu xanh trơn trượt.
Trong lúc hỗn loạn, hắn nhìn thấy khuôn mặt nàng.
Nàng đứng bên hồ, không cười không giận nhìn hắn giãy dụa với cái chết.
"Ta không biết phải làm thế nào cả, ta đi lật sách xem, xem mãi cũng không có đáp án."
Lần này hắn loáng thoáng nghe được, nàng nói với hắn câu cuối cùng.
Đi đi, đi đi.
Nước hồ lạnh lẽo rót vào trong miệng trong mũi hắn, mang theo một mùi vị tanh nồng kỳ quái, phảng phất như nước hồ không phải là nước mà là máu, của hắn, của Liên Hâm...
Trong rất nhiều quyển sách, thư sinh nghèo cũng nữ yêu quái thanh tú mỹ lệ thắp đèn đọc sách khuya, bất luận quá trình có lận đận dường nào, kết cục bi ai ra sao, thì cuối cùng cũng có một phần nào đó liên quan đến tình yêu.
Nhưng mà, cuốn sách này của hắn và nàng, cái gì cũng viết ra rồi, duy chỉ không có tình yêu.
Quen biết chi bằng không quen biết...
Quen biết chi bằng không quen biết...
Trước khi ý thức của hắn dần mất đi, trong lòng hắn lặp đi lặp lại, chỉ có một câu này.
23.09.2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui