Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa


Lúc đó, tại Hoả Quốc xa xôi.
Đã nửa năm từ khi Hạo Phong tới Hỏa Quốc hòa đàm, Thuận vương ngày đêm nhung nhớ tới chàng, thơ thẩn đến quên cả ăn uống.

Cho đến một hôm, không chịu đựng được nữa, gã quyết định đi Phong Quốc một chuyến, muốn bắt mỹ nhân trở về bên mình.
Hay tin Thuận vương sắp ghé thăm, Hạo Phong nhanh chóng chuồn mất dạng, dặn dò cung nhân không được tiết lộ hành tung của chàng cho gã nếu được hỏi tới.
Thuận vương vừa đến Phong Quốc liền được tiếp đãi rất long trọng.

Ngồi trên bàn tiệc, mắt quanh quất tìm kiếm người trong mộng, nhưng nhìn đỏ mắt vẫn không thấy bóng dáng Hạo Phong đâu.
Hoàng đế thấy gã cả buổi trời nhấp nhỏm không yên, liền hỏi:
“Chẳng hay Thuận vương đang kiếm ai mà có vẻ nóng lòng như vậy?”
Thuận vương nghe hỏi, giật mình hướng hoàng đế nói:
“Một tiểu mỹ nhân.”
Hoàng đế nheo mắt nhìn gã:
“Tiểu mỹ nhân?”
Thuận vương cười ha hả rồi đáp:
“Ý của bổn vương là thất hoàng tử của quý quốc.”
Nét mặt hoàng đế khẽ biến đổi:
“Hạo Phong hiện không có ở hoàng cung.

Thuận vương muốn tìm hắn có chuyện gì không?”
Thuận vương không kiêng dè đáp:
“Bổn vương nhìn trúng hắn rồi, vạn dặm xa xôi đến đây, một lòng muốn gặp lại mỹ nhân.”
Một gã Thuận vương của Hoả Quốc, không biết xấu hổ ngang nhiên có tư tình với hoàng tử Phong Quốc, lại còn mặt dày vô sỉ đích thân tới tìm.

Trong lòng hoàng đế nổi lửa, nhưng cố nén lại, nhếch môi cười nhạt:
“E là để ngài thất vọng rồi.

Hạo Phong hiện không có ở trong cung.”
“Ngài không biết hắn đi đâu sao?”
“Hắn có thói quen đi khắp nơi giúp đỡ dân lành.

Đi đâu thì… trẫm không quản.”
Thuận vương thoáng hụt hẫng, rồi mau chóng lấy lại tinh thần:
“Không sao! Ngày còn dài, sợ gì không gặp.


Nào, hoàng thượng, cùng cạn chén vì mối quan hệ bền vững của hai nước!”
Khi tàn tiệc, Thuận vương đã say bí tỉ, chân thấp chân cao quay về nghỉ ngơi, ai dè lại đi nhầm đường đến Tùy Phong điện.

Cung nhân ở Tùy Phong điện nhìn thấy mái tóc đỏ rực cùng trang phục chói mắt của gã, đều đoán chín phần là Thuận vương tàn bạo của Hỏa Quốc, sợ sệt nép sang một bên không dám can ngăn.
Từ bên trong, Mặc Phong nghe tiếng xôn xao, vội chạy ra xem có chuyện gì.

Ai dè vừa bước ra khỏi cửa, liền đâm sầm vào Thuận vương đang say ngả nghiêng.
Thuận vương chìm trong men say, nheo đôi mắt dài và hẹp, không kiêng dè nắm lấy Mặc Phong, nâng cằm y lên, đờ đẫn nhìn không chớp mắt vào gương mặt xinh đẹp trước mặt.
“Tiểu mỹ nhân…”
Mặc Phong chưa kịp phản ứng đã bị gã lôi vào bên trong, đóng sầm cửa lại.
Hôm nay trong yến tiệc chiêu đãi Thuận vương, Mặc Phong lần đầu gặp mặt, đã cảm thấy nam nhân này rất vừa mắt.

Nhưng y lại không có can đảm đến gần bắt chuyện.

Giữa lúc yến tiệc đang diễn ra, Mặc Phong hơi say nên về trước.

Y định bụng tới sáng mai sẽ tìm cách tiếp cận và làm quen sau.

Ai ngờ gã từ đâu lại tự tìm tới cửa, đã vậy còn ôm mình chặt cứng thế kia…
Mặc Phong bị ôm bất ngờ, đưa tay đẩy Thuận vương ra.

Tuy nhiên, cú đẩy của Mặc Phong nhẹ hẫng, Thuận vương không hề suy suyễn, bám rịt lấy y, giọng nói nghèn nghẹt của kẻ say cất lên:
“Tiểu mỹ nhân, đừng đi…”
Hơi thở bắt đầu hỗn loạn, Mặc Phong cất giọng khàn khàn nói:
“Ngài say rồi! Mau bỏ ra! Nếu không ta sẽ la lên!”
Thuận vương nhếch môi, đưa tay sau gáy Mặc Phong, nhanh như chớp kéo mạnh về phía trước.

Mặc Phong một lần nữa bị doạ thất kinh, đầu lưỡi bất ngờ bị quấn lấy không kiêng nể.

Hương vị ngọt ngào pha lẫn men rượu làm y vừa mới tỉnh rượu giờ lại muốn say thêm lần nữa.

Hai tay vẫy vùng nhưng trái tim như muốn đầu hàng trước uy lực của người nọ.


Cơ thể căng cứng phút chốc mềm nhũn rồi buông xuôi.
Thuận vương lâng lâng sung sướng khi mỹ nhân trong lòng không những không phản kháng, mà còn ngoan ngoãn để cho gã ôm vào lòng.

Không thể chờ đợi lâu hơn nữa, gã trực tiếp áp cơ thể mềm mại của Mặc Phong vào tường, hôn loạn lên chiếc cổ trắng ngần, để lại vô số dấu vết như hoa mai đỏ bung xoè trong băng tuyết.
Một bàn tay của gã tìm đến thân dưới của Mặc Phong, chạm vào vật nhỏ còn đang ẩn náu dưới lớp vải, xoa đều.

Mặc Phong lần đầu bị chạm vào chỗ ấy, giật mình nảy lên, ra sức giãy giụa.

Nhưng hai tay y đã bị bàn tay to khoẻ của Thuận vương nắm chặt, không cách nào thoát ra, chỉ biết hỏi trong hoảng loạn:
“Thuận vương! Ngài muốn làm gì?”
Thuận vương không trả lời, thô bạo đớp lấy đôi môi mềm, ngấu nghiến như mãnh thú vừa có được một miếng mồi thơm ngon.

Nụ hôn lần này bạo liệt hơn trước khiến Mặc Phong có chút hoảng sợ.

Nhưng y mau chóng lấy lại nhịp thở, hòa quyện vào đôi môi quyến rũ đầy nam tính của gã.

Thuận vương thấy người trong lòng không những không chống cự mà còn xuôi theo sự điều khiển của mình thì hết sức hưng phấn, cuồng nhiệt siết chặt vòng eo vừa rắn rỏi vừa mềm mại.
Đôi môi gã trượt dần xuống dưới bờ ngực bằng phẳng trơn mịn lấp ló trong lớp áo mỏng, tìm đến viên ngọc nhỏ xinh, miết nhẹ.

Mặc Phong khẽ kêu lên, toàn thân rã rời.

Hai chân đứng không vững khụyu xuống, nhanh chóng được gã đỡ lấy, đôi môi vẫn không rời khỏi bờ ngực quyến rũ kia.
Mặc Phong cảm thấy cả người nóng như bị thiêu đốt, ngã cổ ra sau, đón nhận từng nụ hôn nồng nhiệt của Thuận vương.

Hơi thở dồn dập, sức nóng từ hai cơ thể tỏa ra khắp một góc phòng, gây nên một trận mê loạn vừa khó chịu, vừa kích thích không thể ngưng lại.
Đôi mắt khép hờ tận hưởng khoái cảm người nọ mang lại, cơ thể nóng rực bỗng chốc bị lột trần.

Gió lạnh thổi qua, một trận rùng mình ập tới, Mặc Phong mở mắt ra, đã thấy Thuận Vương áp sát hạ thân của gã vào y, nhiệt liệt cọ sát.

Bên dưới của y bắt đầu phản ứng, vươn thẳng người dậy, giật mình khi thấy của Thuận vương cũng đã trưởng thành từ lúc nào.
Thuận vương nhìn cơ thể trắng như ngọc trước mặt, càng muốn nhanh chóng chiếm lấy làm của riêng.

Gã đưa tay chạm lấy ngọc hành đang dựng thẳng, thích thú khi cơ thể kia khẽ run lên, gương mặt mê đắm, tỏa ra nét kiều mị làm say lòng người.


Một tay gã đỡ lấy sau gáy y, một tay cứ thế nghịch loạn bên dưới.
Đôi mắt Mặc Phong như phủ sương, mờ mịt nhìn gã, dựa vào vách tường, hơi thở gấp gáp hỗn loạn.

Thuận vương nhanh chóng lấp đầy kẽ hở nơi đôi môi đang thở dốc.

Phút chốc, vật nhỏ bên dưới đã nỉ non khóc lóc, bàn tay của gã bị phủ đầy giọt lệ tình ái.

Gã đưa tay lên nếm lấy hương vị ngọt ngào vừa mới tước đoạt của người nọ, vẻ mặt mê đắm hưởng thụ như vừa nuốt mật ngọt.
Bỗng bàn tay lại thành thục di chuyển phía sau y, đưa vào bên trong một ngón tay, xoa tròn nơi tư mật, khuếch đại, cho đến khi nơi đó ướt đẫm, như một thung lũng sau cơn mưa rào.

Ngón tay tiếp tục xâm nhập vào trong.

Mặc Phong đau đến tái mặt, la lên:
“Đừng!”
Thuận vương nhếch môi cười:
“Đã làm tới đây, sao dừng lại được?”
Nói rồi, lại thêm một ngón tay.

Bông hoa bé nhỏ co thắt dữ dội, như muốn cắt đứt hai ngón tay của gã.

Nhưng Thuận vương không thèm để ý, từ từ bành trướng nó ra, mặc cho người nọ la khóc cầu xin:
“Ta không muốn! Ngài mau dừng lại!”
Thuận vương ngừng động, hôn lên đôi mắt ngấn nước của Mặc Phong, khẽ khàng nói:
“Bổn vương sẽ chịu trách nhiệm, đừng khóc.”
Dứt lời, hai ngón tay rời đi.

Mặc Phong cứ tưởng đã xong, ai ngờ cơ thể bị nhấc bổng lên, rồi đột ngột bị công kích từ bên dưới.

Y đau đến mồ hồi túa ra như suối, muốn ngất đi, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.

Lưng dán chặt vào tường, hai chân cong lại, phút chốc rời khỏi mặt đất từ lúc nào chẳng hay.

Y cảm thấy mình như trôi bồng bềnh trong không trung, đầu óc lâng lâng khó tả.

Từng đợt thúc mạnh từ bên dưới khiến Mặc Phong vừa đau đớn vừa sảng khoái.

Hai tay bám chặt cổ Thuận vương, phối hợp vô cùng nhịp nhàng.
Sáng hôm sau, Thuận vương thức dậy, giật mình khi nhìn thấy bên cạnh là một nam nhân lạ mặt, trên cổ và ngực lấm tấm vết hôn đỏ như son.


Gã vội ngồi bật dậy, tay ôm đầu cố nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua nhưng càng nghĩ càng mờ mịt.
Lúc này Mặc Phong cũng dần mở mắt ra, nhìn thấy Thuận vương, gương mặt đỏ ửng lên.
“Ngươi là ai?”
Thuận vương buông một câu khiến Mặc Phong như từ thiên đàng rơi xuống địa ngục.

Gương mặt hạnh phúc bỗng chốc cứng đờ, ấp úng trả lời:
“Hôm qua… ngài… tới đây, ôm ta… rồi sau đó…”
Thuận vương kinh hãi nhớ lại, tối qua say không biết trời trăng gì, lại nằm mơ thấy Hạo Phong rên rỉ dưới thân mình, hoá ra không phải mơ? Còn người mà gã ôm trong tay lại không phải Hạo Phong?
Gã vội vàng ngồi dậy, lạnh lùng nói:
“Bổn vương say quá nhìn nhầm người, ngươi hãy quên chuyện tối qua đi!”
Dứt lời, gã bước xuống giường, mặc quần áo vào và rời đi.
Mặc Phong nằm thẫn thờ trên giường, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Mới đây gã còn rất nồng nhiệt, còn hứa sẽ chịu trách nhiệm.

Vậy mà chỉ một câu: “Ta nhầm người.” rồi phủi sạch tất cả? Y muốn ngồi dậy nhưng toàn thân đau nhức khiến bản thân ngã vật ra sau.
Ngày hôm đó, Mặc Phong đổ bệnh không thể rời giường.

Hoàng đế nghe tin liền tới thăm bệnh.

Nhìn thấy con trai thường ngày hoạt bát vui tươi, nay gương mặt tái nhợt nằm bất động mà đau lòng.

Thái y sau khi khám bệnh, mặt mày biến sắc quỳ xuống nói:
“Bẩm… bẩm hoàng thượng… Lục điện hạ bị người ta… cường bạo.”
Hoàng đế tưởng mình nghe nhầm, cả kinh hỏi lại:
“Ngươi nói cái gì?”
“Trên người của điện hạ đầy vết tích của cường bạo.”
Lửa giận ngùn ngụt cháy, hoàng đế nghiến răng:
“Là kẻ nào dám làm chuyện đó?”
Một nô tỳ trong cung vội chạy lại, quỳ xuống lắp bắp nói:
“Dạ khởi bẩm hoàng thượng, tối qua Thuận vương say rượu, chạy đến đây, rồi kéo điện hạ vào trong.

Tới sáng ngài ấy mới trở ra.

Còn điện hạ thì không thấy xuất hiện.

Nô tỳ vào phòng đã thấy ngài ấy sốt cao, té xỉu dưới sàn nhà.”
Hoàng đế nghe xong nổi trận lôi đình, liền đứng bật dậy, tức tốc đi tìm Thuận vương tính sổ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui