Sau một chặng đường dài, đoàn người dừng lại nghỉ ngơi bên một con suối nhỏ.
Thiên nhiên tươi đẹp, khí trời mát mẻ làm tâm trạng ai cũng trở nên vui vẻ.
Thấy Hạo Phong vẫn còn ngủ say, Kỳ Phong không nỡ đánh thức, cứ thế ngồi bên cạnh canh giấc ngủ cho chàng.
Từ bên ngoài bỗng lanh lảnh tiếng của Ngọc Phong:
“Thất đệ! Mau ra ngoài chơi đi, ở đây có dòng suối rất đẹp!”
Vừa dứt câu, một luồng khí lạnh xẹt ngang khiến Ngọc Phong bất chợt thấy rùng mình.
Nàng cố tình tránh đi ánh mắt sắc như dao của Kỳ Phong, liếc nhìn Hạo Phong:
“Đệ ấy sao vậy?”
“Cảm mạo, say xe nên hơi mệt.”
“Vậy muội không phiền hai người nữa.” Ngọc Phong thấy thái độ như muốn đuổi người của hắn, chỉ dám cười hì hì, rồi vội vàng rời khỏi.
Cùng lúc đó, Hạo Phong khẽ cử động rồi mở mắt ra.
Chàng chống tay ngồi dậy:
“Chúng ta tới đâu rồi?”
Kỳ Phong không trả lời chàng, mà hỏi:
“Đệ thấy trong người thế nào?”
Hạo Phong mỉm cười đáp:
“Đã khá hơn rồi.
Ca ca, mình đang ở đâu?”
Kỳ Phong nhìn sắc mặt Hạo Phong không còn xanh xao như lúc sáng, yên tâm trả lời:
“Mọi người đang nghỉ ngơi và ngắm cảnh ở bờ suối.
Đệ có muốn xuống xe cho thoải mái hơn không?”
Hạo Phong gật đầu, rồi cùng Kỳ Phong xuống xe, vừa lúc đụng mặt Tống Hoài Thư.
Nàng thẹn thùng nhìn Kỳ Phong và Hạo Phong rồi nói:
“Tứ điện hạ, Thất điện hạ.
Nghe Trần thái y nói Thất điện hạ không khoẻ, nên tiểu nữ có mang một ít thuốc gia truyền đến, hy vọng có thể giúp ích cho điện hạ.”
Hạo Phong đón nhận gói thuốc trên tay nàng, cười nói:
“Đa tạ Tống tiểu thư.”
Ai ngờ thuốc chưa chạm tay, đã bị Kỳ Phong ngăn lại:
“Đã có thuốc của Trần thái y rồi.
Uống một lúc nhiều loại sẽ không tốt.”
Liên tục bị cự tuyệt, ngay cả trao thuốc cho đệ đệ yêu quý của Kỳ Phong cũng bị chặn ngang, Tống Hoài Thư thất vọng tràn trề, đôi gò má vì xấu hổ mà ửng đỏ như màu hoàng hôn.
Hạo Phong thấy vị ca ca này quá là vô tình, mau chóng cầm túi thuốc rồi nói:
“Lòng thành của Tống tiểu thư, sao có thể từ chối? Cùng lắm thì đệ sẽ hỏi Trần thái y cẩn thận trước khi uống là được rồi.”
Kỳ Phong nghe vậy không nói gì nữa, nắm tay Hạo Phong rời đi.
Tống Hoài Thư trong lòng mang ấm ức, phút chốc khoé mắt đã ngấn lệ.
Đúng lúc Trang Quý Phi đi tới, thấy mắt nàng đỏ hoe, liền hỏi:
“Sao con lại khóc?”
Tống Hoài Thư vội vàng gạt nước mắt:
“Dạ không có gì đâu ạ.”
Trang Quý Phi gặn hỏi mãi, cuối cùng Tống Hoài Thư cũng kể lại sự tình.
Nàng nghe xong, vô cùng giận dữ:
"Thằng nhóc con này! Dù gì con cũng là nữ nhi mà nó lại đối xử tuyệt tình như vậy! Ta phải dạy dỗ lại mới được!"
Tống Hoài Thư vội vàng nắm tay nàng:
"Đừng mà.
Người làm vậy, ngài ấy càng ghét con thêm thôi..."
Trang Quý Phi quay sang lau nước mắt cho Tống Hoài Thư, an ủi:
"Thôi được rồi, ta không trách nó...!Nhưng cái kẻ không biết liêm sỉ kia thì không thể bỏ qua."
oOo
Hạo Phong nhìn dòng suối trong vắt chảy êm ả, bỗng dưng trong lòng lại nhớ tới những tháng ngày tại khu rừng nơi có Bạch Hổ sinh sống.
Thạch Đầu, Tiểu Thanh và những người khác, không biết hiện giờ ra sao rồi.
Tuy những đứa trẻ năm xưa đã xa lánh bỏ rơi chàng, nhưng họ đã trở thành hồi ức không thể xóa nhòa của tuổi thơ.
Chính vì vậy mà mỗi lần nhớ về chốn xưa, chàng không ngăn được nhớ đến bọn họ...
Kỳ Phong ngồi bên cạnh, thấy sắc trời đã tối, sương lạnh rơi càng nhiều, liền khoác áo choàng lên vai chàng:
"Mau vào xe đi, kẻo bệnh lại nặng thêm."
Hạo Phong gật đầu, rồi đứng lên theo Kỳ Phong vào xe.
Vừa ngồi được một lúc, bỗng Lâm Y vén bức màn xe lên:
"Điện hạ, Trang Quý Phi có việc cần gặp ngài."
Kỳ Phong không yên tâm nhìn Hạo Phong, chàng mỉm cười bảo:
"Huynh cứ đi đi.
Đệ nằm nghỉ một lát."
Kỳ Phong miễn cưỡng đi ra ngoài.
Chỉ còn một mình Hạo Phong trên xe ngựa, không biết làm gì, chàng bèn nằm xuống chợp mắt.
Không biết đã trải qua bao lâu, bên tai Hạo Phong bỗng truyền đến một âm thanh giống như tiếng chuông, kèm theo tiếng khè khè đáng sợ.
Tiếng động càng lúc càng lớn khiến Hạo Phong khó chịu nhíu chặt chân mày, trằn trọc ngủ không yên.
Rồi chợt linh cảm chẳng lành, chàng giật mình mở mắt, đã thấy một con rắn ở sát bên mình, miệng há to, chiếc lưỡi dài khè ra, để lộ hai chiếc răng nhọn hoắc.
Hoảng hồn ngồi bật dậy, Hạo Phong nhanh tay lấy thanh chủy thủ giấu trong người, một nhát dao khiến con rắn đứt lìa đâu, máu văng lên cả y phục trắng tinh của chàng.
Thân mình của nó rớt xuống sàn xe.
Dù đầu một nơi, thân một nơi nhưng vẫn ngoe nguẩy khiến ai nhìn vào cũng khiếp sợ.
Vừa lúc đó, Kỳ Phong quay trở về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt tim như ngừng đập.
Vội vàng lao tới, kiểm tra khắp người Hạo Phong:
"Sao trong xe lại có rắn? Đệ có làm sao không? Có bị nó cắn không?"
Hạo Phong vẫn còn khiếp kinh nhìn con rắn mất đầu mình vừa giết chết kia, thấy Kỳ Phong xuất hiện, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm:
"Đệ không sao...!Cũng may mà thức dậy đúng lúc.
Loài rắn này cực độc, nếu chẳng may bị nó cắn phải thì có lẽ giờ này đã không gặp được huynh rồi."
Kỳ Phong nhìn xác rắn đầu và thân mỗi thứ một nơi, rồi liếc nhìn y phục dính đầy máu rắn của Hạo Phong , toàn thân run lên vì giận.
Hắn cho gọi Lâm Y vào, nói:
"Ngươi rành nhất các loại rắn độc, mau xem, đây có vẻ không phải nơi loài rắn này sinh sống?"
Lâm Y nhìn xác rắn dưới sàn xe, cả kinh một lúc, rồi chấp tay nói:
"Bẩm điện hạ, đây là loài rắn đuôi chuông cực độc, chỉ sống ở hoang mạc.
Sao nó lại có mặt ở đây..."
Kỳ Phong siết bàn tay thành nắm đấm, cố kìm nén cơn giận, gằn giọng nói:
"Điều tra xem kẻ nào làm!"
"Tuân lệnh!"
Suốt đêm hôm đó, Kỳ Phong cứ suy nghĩ hoài tới việc có kẻ muốn hại Hạo Phong nên không tài nào chợp mắt.
Chàng thấy hắn cứ trằn trọc chẳng yên, liền nói:
"Đệ đã không sao nữa rồi, huynh mau nghỉ ngơi đi.
Kẻo sáng mai tới huynh lại đổ bệnh."
Kỳ Phong bất ngờ ôm lấy chàng:
"Đệ là báu vật ta đã vô tình nhặt được! Ta tuyệt đối không để kẻ nào làm tổn thương đệ."
Hạo Phong cảm nhận được sự ấm áp truyền từ cơ thể người nọ, chẳng hiểu vì nguyên do gì tim lại đập mạnh.
Lý trí của chàng muốn đẩy hắn ra, nhưng trái tim lại không cho phép.
Cảm giác này là sao? Hạo Phong không thể hiểu rõ.
Chàng chỉ biết, mình muốn được hắn dịu dàng ôm chặt, trải qua đêm dài lạnh giá.
Mỗi sáng mai được nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ say ngủ, nhiêu đó cũng đủ để chàng hạnh phúc nhất đời, không mong cầu gì hơn.
"Đệ sẽ cố gắng bảo vệ mình thật tốt, để huynh không phải lo lắng nữa."
Kỳ Phong càng siết chặt hơn vòng eo thanh mảnh của chàng, thì thầm:
"Đệ chỉ cần ghi nhớ, đệ đau một, ta đau gấp mười.
Từ nay phải thật cẩn thận hơn, biết chưa?”
"Vâng."
Cơn buồn ngủ đến rất nhanh, cuối cùng sau một ngày đi đường vất vả, cả hai đã có một đêm tròn giấc, không mộng mị.
Sáng hôm sau thức dậy, mọi người lại tiếp tục hành trình.
Nhờ uống thuốc của Trần thái y và nghỉ ngơi sau một đêm Hạo Phong đã khỏe hẳn.
Sau nhiều ngày đi đường vất vả, mọi người đã đến chân Đàm Hoa Sơn.
Hạo Phong đứng nhìn khu rừng rậm rạp hiện ra trước mắt, trong lòng bồn chồn khó tả.
Từ khúc này xe ngựa không còn hữu dụng nữa.
Mỗi người đều trang bị cho mình một con ngựa tốt.
Đi xuyên con đường mòn dẫn đến Thiên Môn Tự, Hạo Phong chưa gặp mặt Bạch Hổ lần nào, điều này càng làm chàng thêm lo lắng bất an.
Kỳ Phong thấy chàng càng đi càng ủ dột không vui, liền cưỡi ngựa sát bên cạnh, hỏi:
"Đệ lại không được khỏe sao?"
Hạo Phong mải mê suy nghĩ, nghe tiếng Kỳ Phong bỗng giật thót mình.
Chàng lắc đầu nói:
"Không có..."
"Vậy thì sao sắc mặt lại khó coi như thế?"
Hạo Phong buồn bã:
"Đệ có một người bạn...!Đã lâu không gặp, giờ không biết người bạn ấy ra sao rồi, nên có chút lo lắng."
Kỳ Phong suy nghĩ một lát rồi hỏi:
"Là con hổ trắng chột mắt?"
"Phải..."
"Cứ đến Thiên Môn Tự.
Khi trở về ta sẽ dẫn đệ đi tìm nó."
Trong mắt Hạo Phong ánh lên tia vui mừng:
"Thật sao?"
Kỳ Phong mỉm cười, nụ cười thoáng qua nhưng dịu dàng hơn tất cả:
"Ta không nói dối đệ bao giờ."
Gánh nặng trong lòng cứ thế được trút bỏ.
Đường đi bỗng chốc trở nên ngắn hơn.
Cuối cùng đoàn người cũng đến được Thiên Môn Tự, một ngôi chùa cổ kính, linh thiêng ở giữa lưng chừng núi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...