Hứa Huyên Thảo quyết định thuận theo trái tim, không màng tất cả, nàng muốn ở bên Bạch Tự Cẩn đến già.
May mắn gần đây sư phụ đang bế quan, ngay thời điểm mấu chốt nên không rảnh giám sát hành tung của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người âm thầm về Lâm An chuẩn bị hôn lễ.
A Thanh biết được chuyện thành thân, suýt nữa cắm đầu từ trên cây xuống, ngẩng mặt rưng rưng nói: “Ca ca quá thảm, hy sinh sắc tới vì đại nghiệp của Ma tộc, thành thân với nữ nhân hung dữ kia. Nếu có con thì còn phải làm cha cho người ta nữa chứ.”
Vị Uyên biến thành mèo đen, nhảy lên ngọn cây, dùng móng vuốt cào cào tóc A Thanh: “Hài tử mà người với rắn sinh ra sẽ có bộ dáng thế nào nhỉ, thân người đuôi rắn, đầu rắn chân người?”
A Thanh bị hình ảnh mình tưởng tượng dọa sợ tới mức run lên, đánh bay hắn: “Cút cho lão tử!”
“Hu hu ~”
…
Hứa Huyên Thảo vốn định mời Lâm Huyền Xu tham gia hôn lễ, tìm đến nhà hắn và nha môn nhưng vẫn không thấy tung tích của hắn đâu.
Có một người nói Lâm đại nhân đã về quê với vị hôn thê của hắn rồi
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Huyên Thảo chau mày, hơi thấy lo lắng.
Vào ngày thành thân, Hứa Huyên Thảo ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, mái tóc dài vấn lên đỉnh đầu, đội mũ phượng tơ vàng, thân khoác khăn quàng vai đỏ Quảng Lăng, rất giống như đóa mẫu đơn đỏ bao bọc trong vải tơ vàng.
Thị nữ trang điểm cười nói: “Chúc mừng cô nương, Bạch công tử là lang quân đẹp nhất thành Lâm An, các cô nương đầu rất hâm mộ ngài đấy.”
Hứa Huyên Thảo nhẹ nhàng thoa son, nhìn bản thân trong gương, xinh đẹp tươi tắn, giống như đặt mình trong mơ vậy.
Khó có thể tưởng tượng được nàng lại sắp thành thân.
Chỉ nửa tháng trước thôi, nàng còn thề son sắt muốn cô độc trấn giữ Phái Quy Vân. Thế nhưng duyên tới đỡ không kịp.
Việc thành thân này chắc chắn phải gạt sư phụ, tuyệt không thể khiến người trong môn phái biết được.
Sáng tinh mơ, Bạch Tự Cẩn tới đón nàng. Hứa Huyên Thảo không có nhà mẹ đẻ, chỉ có thể tối giản hết mức.
Hứa Huyên Thảo che khăn voan, bị Bạch Tự Cẩn ôm vào kiệu hoa.
Đường phố thành Lâm An rộn ràng náo nhiệt, ai cũng biết hôm nay Bạch đại phu thành thân, nhưng không biết hắn cưới vị cô nương nào, nên ai cũng tò mò đứng vây xem ở ven đường.
“Là cô nương nhà ai mà lại may mắn như vậy.”
Đội ngũ đón dâu đi 2 dặm, tới phủ đệ của Bạch Tự Cẩn.
Hứa Huyên Thảo được dắt hỉ lụa bước qua chậu than, đi vào hỉ đường tam bái thiên địa với Bạch Tự Cẩn.
“Phu thê giao bái, đưa vào động phòng.”
Từ khi bắt đầu, Hứa Huyên Thảo có cảm giác bối rối khi lần đầu thành hôn, bị bọn thị nữ dắt đi vào động phòng, chờ đợi Bạch Tự Cẩn tiếp đãi khách khứa.
Tới gần giờ Tỵ, Bạch Tự Cẩn trở lại phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngoái đầu nhìn tân nương mặc váy hồng đang che khăn voan, ngồi ngay ngắn trên mép giường.
Nhịp tim của Hứa Huyên Thảo rất mau, nắm chặt ngón tay mình, nghe tiếng bước chân của Bạch Tự Cẩn dần lại gần.
Cảnh tượng khớp với giấc mơ lúc trước, giống như hiện thực và ảo giác đan xen, suy nghĩ của nàng hơn loạn.
Một cây cái cán cân nhấc khăn voan lên, ánh sáng từ giá cắm nến bắn vào tròng mắt nàng, tầm nhìn dần dần mờ đi.
Gương mặt đẹp của hắn giống như viên ngọc ngâm vào nước, bị ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, chậm rãi hiện lên trên mi mắt.
Bạch Tự Cẩn cao lớn mặc hồng y khác hẳn với lúc mặc bạch y, từng hành động từng nụ cười càng thêm mê hoặc lòng người.
Hắn hạ thấp người, bàn tay khô ráo xoa xoa gò má nàng, đáy mắt chứa đầy nhu tình: “Nàng đẹp lắm.”
Hứa Huyên Thảo ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn: “Chàng uống rượu sao?”
“Ừm.” Bạch Tự Cẩn rót hai ly rượu: “Uống rượu giao bôi.”
Hứa Huyên Thảo lúng túng nói: “Ta không…”
“Ta dạy nàng.” Bạch Tự Cẩn nhẹ nhàng giữ tay nàng, đan vào tay mình, một cái tay khác đưa ly rượu vào lòng bàn tay nàng.
Mặt đối mặt, môi chạm vào chén rượu, giống như đang hôn môi vậy, mặt của nàng bỗng nhiên nóng lên.
Sau khi uống xong rượu giao bôi, kết thúc buổi lễ. Sau đó phải…
Hơi thở của nàng trở nên nặng nề, không biết phải nhìn vào đâu.
Bạch Tự Cẩn ngồi ở bên cạnh, dựa gần, chầm chậm cười ấm áp với nàng: “Nàng nên đổi xưng hô.”
Nàng không hiểu: “Cái gì?”
Hắn nâng cằm nàng lên, cúi người, đôi môi ẩm ướt mềm mại trùm lên cái miệng nhỏ khẽ nhếch của nàng.
“Ngoan, kêu ta là phu quân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...