Bạch xà phu quân

 
Vì hai mắt Hứa Huyên Thảo trúng độc nên tạm thời sống ở Bạch gia.
 
Có chuyện rất đáng nghi, lúc trước vì sao Bạch gia lại có mùi yêu quái, tuy chỉ là một hơi thở trong chớp mắt nhưng chắc chắn nàng sẽ không sai lầm, tuyệt đối là trên người thanh xà yêu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ thanh xà yêu truy tìm nàng, muốn nhân lúc nàng bị thương mà đánh lén.
 
Hứa Huyên Thảo càng thêm lo lắng, tìm Bạch Tự Cẩn trước, dự định cảnh cáo hắn về việc này.
 
Nhưng khi nghĩ lại, có khi nào thanh xà yêu có liên quan với Bạch Tự Cẩn hay không?
 
Có điều hơi thở của Bạch Tự Cẩn thuần khiết, rất có thể là người lương thiện bình thường. Loại người này tuyệt đối không thể thông đồng làm bậy với yêu nghiệt, nếu không trên người sẽ bị ô uế.
 
Hứa Huyên Thảo xuyên qua hành lang, chợt nghe thấy tiếng chổi gõ mạnh lên đất, vang lên ầm ĩ, đâm vào màng tai hơi khó chịu.
 
“Hại lão tử quét rác! Đi tìm chết đi tìm chết đi!”
 
Hứa Huyên Thảo mơ hồ cảm thấy giọng điệu kia có chút quen tai, có điều giọng nói của đối phương vô cùng non nớt, không hề giống thanh xà đã trưởng thành lúc trước.
 
Lòng nàng bắt đầu hoài nghi, nhảy qua chỗ phát ra âm thanh, nắm lấy cổ áo của nam đồng kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Huyên Thảo cúi đầu ngửi người hắn, ngửi thấy một mùi sữa tanh chứ không có yêu khí, liền cau mày buông cổ áo hắn ra.
 
A Thanh vô tình ngã lên mặt đất, giương mắt thấy rõ là ai thì sợ tới mức run rẩy.
 
Chỉ thấy, mắt Hứa Huyên Thảo quấn vải trắng, cầm Kiếm Thái Hư trong tay, cả người lạnh lẽo tung bay.

 
Lúc này A Thanh đã bị Bạch Tự Cẩn phong bế pháp lực, biến thành nam đồng tứ chi ngắn ngủn, bị phạt dọn dẹp ở trong sân.
 
Không có pháp lực thì đương nhiên cũng không có yêu khí, nàng cũng không thấy được dáng vẻ nên theo lý cũng không nhận ra hắn.
 
Hứa Huyên Thảo lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào?”
 
Trán của A Thanh đổ mồ hôi: “Ta… ta là…”
 
“Hắn là dược đồng của ta.” Cách đó không xa, truyền đến âm thanh mát lạnh của Bạch Tự Cẩn, đánh vỡ tình trạng bế tắc hiện nay.
 
A Thanh nhìn thấy ca ca thì không khỏi vui mừng, chân ngắn phi thẳng ra sau hắn, làm cái mặt quỷ về phía Hứa Huyên Thảo, nhỏ giọng mắng chửi: “Người mù đáng chết, mụ già thối!”
 
Hai ngón tay dưới tay áo của Bạch Tự Cẩn chuyển động, bịt miếng hắn lại, giọng nói lộ ra nghiêm khắc: “Câm miệng.”
 
A Thanh không thể nào mở mồm ra, cái mũi ưm ưm, dáng vẻ như đang muốn khóc một trận.
 
Hứa Huyên Thảo nghe thấy Bạch Tự Cẩn giải thích thì biết mình đã hiểu lầm dược đồng, càng cảm thấy thẹn với Bạch đại phu.
 
Hắn tốt bụng giữ nàng lại, chữa trị cho nàng, nàng hết đập hư cây thuốc quý giá của hắn, còn suýt chút nữa làm dược đồng bị thương.
 
“Bạch đại phu, là do ta hiểu lầm.” Hứa Huyên Thảo hổ thẹn nhận lỗi: “Xin lỗi!”
 
Dường như Bạch Tự Cẩn không chút để ý, nhẹ giọng nói: “Đói chưa, đi ăn cơm đi.”
 
Hứa Huyên Thảo xoa túi Càn Khôn, ngượng ngùng từ chối: “Không cần, ta có mang Tích Cốc Đan, có thể không ăn không uống lâu ngày.”
 

Bạch Tự Cẩn bỗng nhiên nói: “Đã bao lâu ngươi không ăn cơm rồi?”
 
Hứa Huyên Thảo lập tức nói không ra lời.
 
Nàng vì đại nghiệp trừ ma vệ đạo nên vẫn luôn hết sức tu hành, đói bụng thì ăn Tích Cốc Đan, mệt mỏi thì dán bùa tiếp sức, cố gắng ép bản thân trở thành đệ tử hàng đầu. Ngoại trừ việc trảm yêu trừ ma thì dường như nàng cũng không hề sống cuộc sống như người bình thường, đã rất lâu không ăn ba bữa cơm trong ngày rồi.
 
Bạch Tự Cẩn nói: “Nếu không chê thì hãy nếm thử tay nghề của ta đi.”
 
Nói như vậy rồi thì Hứa Huyên Thảo không nỡ từ chối, đi theo Bạch Tự Cẩn vào phòng ăn, trước mặt là một mùi hương canh thịt khiến người ra thèm nhỏ dãi.
 
Nghe thấy mùi hương này, Hứa Huyên Thảo nuốt nuốt nước miếng, bụng truyền đến ham muốn không thôi.
 
Mắt nàng không nhìn thấy gì, va đập một hồi mới tìm được vị trí ngồi xuống.
 
Bạch Tự Cẩn buồn cười: “Ngồi lệch rồi.”
 
Hứa Huyên Thảo chưa phản ứng kịp thì bên tay đã truyền đến cảm giác mát lạnh, ra là năm ngón tay của hắn.
 
Hắn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng kéo nàng xoay thêm một góc.
 
Hứa Huyên Thảo cẩn thận sờ soạng, sờ được một bộ chén đũa, không cần nói mắt mù không thấy rõ bàn đồ ăn, thậm chí ngay cả đũa cũng không cầm được.
 
Hắn lấy chiếc đũa bị nàng nắm chặt ra, đưa miếng thịt Đông Pha thơm ngào ngạt đến miệng nàng.
 
“Ta tự làm là được rồi.” Hứa Huyên Thảo đã quen sống tự lập một mình, đây là lần đầu tiên được đút ăn, thật sự chưa quen lắm.
 

Hắn ôn nhu không cho nàng làm phiền: “Há mồm.”
 
Hứa Huyên Thảo cố gắng cắn vào miệng, nhai nhai.
 
Trong nháy mắt, đầu lưỡi cảm nhận được hương vị nồng đậm.
 
Chất thịt giòn tan, hương nước sốt ngọt nhẹ, dư vị đậm đà trong môi răng, kỹ năng nấu nướng thật sự khiến người ta kinh ngạc.
 
Quy Vân Phái cũng có thức ăn, thế nhưng so với cái này thì quả thực chính là cơm heo.
 
Hứa Huyên Thảo hỏi: “Tất cả thứ này đều là ngươi làm ư?”
 
Hắn nói đúng, đút nàng một ngụm canh thịt: “Nếm thử cái này.”
 
Canh thịt rất tươi ngon, toàn bộ dạ dày đều được thỏa mãn.
 
Cạnh cửa, miệng A Thanh bị bịt kín lại, đau khổ nhìn một bàn đồ ăn, che cái bụng kêu òm ọp lại.
 
Hắn cũng đói nữa…
 
Bạch Tự Cẩn thấy A Thanh đáng thương nên múc chén canh thịt cho hắn.
 
A Thanh không dám tới gần Hứa Huyên Thảo, vừa đứng tấn tránh ở một góc cửa uống canh, vừa nhìn Bạch Tự Cẩn cẩn thận tỉ mỉ đút thức ăn cho Hứa Huyên Thảo.
 
Hứa Huyên Thảo ăn nấm hương, khi há miệng lại lần nữa thì ngậm phải một thứ hình trụ hơi lạnh.
 
Đầu lưỡi của nàng liếm láp theo bản năng, có vẻ không hương vị gì, sau đó môi nàng mới khẽ mút mút.
 
Vật hình trụ trong miệng đột nhiên giật tung.
 
Bỗng nhiên mới nhận ra đây là ngón tay của hắn.

 
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh nhả ngón tay ra, trái tim đập bịch bịch bịch bịch.
 
Xấu hổ, quá xấu hổ…
 
Đầu lưỡi của nàng vẫn hơi tê dại, còn vương lại nhiệt độ lạnh lẽo của hắn.
 
Ngón tay của hắn còn ướt sũng, đều là bị nàng liếm mới thành ra như thế.
 
Bầu không khí lập tức trở nên quái dị, sau một lúc lâu hai người cũng không nói gì.
 
Một hồi lâu, Bạch Tự Cẩn như không thèm để ý, bình tĩnh mở miệng: “Ngươi có thích ăn món nào không?”
 
Hứa Huyên Thảo khô khan nói: “Ta khá dễ ăn, đều ăn được hết.”
 
Bạch Tự Cẩn cười: “Thế nhưng có người muốn nuông chiều dạ dày của ngươi thì sao.”
 
“Hả?” Nàng không hiểu hắn có ý gì.
 
Bạch Tự Cẩn tiếp tục đút nàng thêm một ngụm: “Cá chua Tây Hồ của phủ Lâm An không tồi, ngày mai làm một bữa.”
 
A Thanh thấy cảnh tượng hai người ở chung thì xùy một tiếng.
 
Không nhìn ra được, nữ tu sĩ nhẫn tâm quyết liệt khi trừ yêu lại có một mặt ngoan ngoãn dễ bảo như vậy đấy.
 
Người vạn người mê như ca ca của hắn có biết bao nhiêu nữ nhân đổ xô vào. Nếu như thêm chút tâm cơ thì chẳng phải đệ tử đứng đầu Phái Quy Vân này sẽ rất dễ bị điều khiển sao.
 
Nếu đổi lại là hắn, chắc chắn sẽ lợi dụng cho tới.
 
Nhưng lại không biết ca ca của hắn đang tính toán gì.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui