Ngay khoảnh khắc Hứa Huyên Thảo bị hôn, phản ứng bản năng là muốn đẩy hắn ra, thế nhưng lo cho vết thương trên người hắn, hai tay đưa lên lại phải chậm rãi giảm lực, nhẹ nhàng chống lên ngực hắn.
Vòng eo của nàng bị hắn dùng sức ôm chặt, thân thể như cành liễu bị ôm vào lòng hắn, bị ép chấp nhận cái hôn nóng hổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái lưỡi ướt nóng của hắn chen vào khoang miệng thơm tho của nàng, môi lưỡi quấn quýt như lúc làm chuyện ấy, hơi thở giao nhau, cơ thể dính sát vào nhau.
Một hồi lâu, hai người thở hổn hển tách ra.
“Vết thương của ngươi đã thành như vậy rồi, còn…” Hứa Huyên Thảo hơi giận trừng hắn: “Lần sau không thể như thế!”
Bạch Tự Cẩn chỉ cười chứ không nói, dùng khăn lụa lau sạch nước bọt còn vương trên môi nàng.
Hứa Huyên Thảo tiếp tục sờ soạng dưới đệm, thật sự lấy được một lọ thuốc giảm đau, cứng rắn nói với hắn: “Xoay lưng qua, để ta xoa thuốc cho ngươi.”
Bạch Tự Cẩn nghe lời xoay người lại, để nàng xoa thuốc bột lên vùng lưng chồng chất vết thương của hắn.
Hứa Huyên Thảo hỏi: “Còn đau không?”
Bạch Tự Cẩn mỉm cười lắc đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nàng đã ngăn chặn cơn đau cho ta rồi.” Hắn chỉ vào đôi môi phiếm hồng: “Ở chỗ này.”
Hứa Huyên Thảo rung động trong lòng, cúi đầu xoa thuốc, quyết định không lên tiếng không để ý tới hắn.
Trong viện, gió thổi vù vù.
A Thanh ngậm một miếng cỏ dại, lười biếng nằm trên cây to hóng mát, chợt thấy Hứa Huyên Thảo đỡ Bạch Tự Cẩn trở về.
Hắn nhìn chằm chằm vết thương sau lưng Bạch Tự Cẩn, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng gà.
“Sao thế!” Chờ sau khi hai người vào nhà, A Thanh mới dám hé răng: “Ây da sao lại bị thương rồi!”
A Thanh sợ tới mức nói giọng Tứ Xuyên.
Trong nhận thức của hắn, ca ca không thể nào bị thương! Tuyệt đối không thể nào!
A Thanh không dám hỏi, hai mắt lim dim tiếp tục buồn ngủ.
Hứa Huyên Thảo tính toán sau khi hàng ma sẽ lập tức rời khỏi phủ Lâm An trở về Phái Quy Vân.
Nhưng mà sau khi Bạch Tự Cẩn bị thương, nàng chỉ có thể ở lại để nấu thuốc đút thuốc cho hắn, chăm sóc tận giường.
Bạch Tự Cẩn có nhà to tiếng nổi nhưng lại không có người hậu nào bên cạnh. Chỉ có một dược đồng tên A Thanh, trông có vẻ rất không đáng tin, cả ngày không ăn thì cũng ngủ.
Hứa Huyên Thảo không để Bạch Tự Cẩn đói bụng nên còn xuống bếp lần đầu.
“Trời ơi, nó có thể ăn à?” A Thanh cầm cái chén, chỉ vào một đống đồ đen thùi lùi trong nồi.
A Thanh vốn đã rất sợ Hứa Huyên Thảo nhưng thấy nàng tận tình chăm sóc Bạch Tự Cẩn, lập tức có suy nghĩ rằng nữ nhân này cũng chỉ có như vậy, chẳng phải vẫn quỳ gối dưới chân ca ca ta sao, thế nên cũng bắt đầu vô lễ bất kính với Hứa Huyên Thảo.
Hứa Huyên Thảo lạnh lùng nói: “Ngươi ăn không chết là được.”
“Muốn độc chết lão tử à?” A Thanh quăng vỡ chén: “Cho dù lão tử đói chết cũng không ăn cơm của ngươi.”
Hứa Huyên Thảo không nhìn nổi cảnh tượng hư hỏng như vậy, xách tên nhóc chỉ cao tới ngực nàng, dùng chổi đét mông hắn.
A Thanh gào vài tiếng, chạy thoát khỏi bàn tay nàng, nhảy bắn ra xa.
Hắn che cái mông sưng đỏ lại, vừa chạy vừa mắng: “Làm gì có nam nhân nào thèm coi trọng bà già hung dữ xui xẻo như ngươi chứ!”
“Xem ra đánh không đủ.” Hứa Huyên Thảo nhìn bộ dạng phách lối của hắn, rất muốn bắt lại đánh thêm một trận.
Có điều với tính cách vừa thẳng vừa cứng của nàng, nếu như thành thân thì nhất định phải tìm một người dịu dàng biết nấu ăn, giống như người nào đó…
Trái tim Hứa Huyên Thảo vô thức nóng lên, một mình ngây ngốc trong phòng bếp một hồi, sau đó đổ bỏ phần cơm cháy đen, lấy hộp rượu và đồ nhắm từ quán rượu ra.
Tiểu nhị ân cần mà đề cử một loại rượu hùng hoàng (*) mới ủ cho nàng. Hứa Huyên Thảo là người thèm rượu, mua một bầu rượu về.
(*) Rượu hùng hoàng: một loại rượu uống vào Tết Đoan Ngọ
Sau khi trở về, nàng phát hiện Bạch Tự Cẩn lại không ở trong phòng ngủ, hoảng loạn tìm một vòng, sau đó ngửi được hương thơm đã lâu rồi mới ngửi lại trong phòng bếp, bóng lưng cao lớn của Bạch Tự Cẩn đi ra, trong tay bưng hai khay thức ăn đầy đủ sắc màu.
“Vết thương của ngươi vẫn còn chưa khỏi, đừng lộn xộn.” Hứa Huyên Thảo nhận lấy hai khay đồ ăn trong tay hắn, ngẩng đầu quan sát sắc mặt vẫn còn tái nhợt của hắn.
Bạch Tự Cẩn nói: “Hôm nay khá hơn nhiều rồi.”
Hứa Huyên Thảo thở dài: “Ta có mang mấy món ăn, ngươi không cần vất vả như thế.”
Khóe miệng Bạch Tự Cẩn chứa ý cười, gương mặt tuấn tú tỏa ra vầng hào quang: “Được.”
Đồ ăn mua ở quán rượu thì vẫn kém xa tay nghề nấu nướng của Bạch Tự Cẩn, Hứa Huyên Thảo xấu tính ăn hết phần của A Thanh.
Hứa Huyên Thảo mang bình rượu sang: “Hôm nay là Đoan Ngọ, ta có mang một vò rượu hùng hoàng.”
Nghĩ đến sự cố lần trước, nàng xấu hổ một chút, quyết định uống ít một chút: “Trên người của ngươi có vết thương, ngươi nhấp một ngụm nhỏ là được rồi.”
Bạch Tự Cẩn thoáng nhìn vò rượu, trong mắt xẹt qua một chút khác thường, mím môi nhìn nàng rót một chút rượu.
Hứa Huyên Thảo rót rượu xong, buồn bã nói: “Nhắc mới nhớ, ta vẫn chưa lần nào trải qua Tết Đoan Ngọ ở Phái Quy Vân cả.”
Bạch Tự Cẩn nhìn gương mặt đầy cô đơn của nàng, đôi mắt chớp chớp, giơ chén rượu ngẩng đầu uống sạch, cảm nhận rượu hùng hoàng lướt qua cổ họng: “Sau này ta sẽ trải qua cùng nàng.”
Hứa Huyên Thảo mất tự nhiên nắm tay áo.
Hai tiếng “sau này” quá xa xôi, nàng còn định cáo từ hắn ngay lúc này.
Những lời nói muốn trở về Phái Quy Vân vẫn không thể cất lên được, giống như chỉ cần mở miệng thì sẽ phá vỡ sợi dây lúc nóng lúc lạnh giữa hai người.
Nửa đêm, Hứa Huyên Thảo lăn qua lộn lại trên giường, nghĩ xem ngày mai phải chào tạm biệt Bạch Tự Cẩn như thế nào.
Nàng không thể ở nhà hắn cả đời được, sớm muộn gì cũng phải bay lên trời cao biển rộng.
Choang, đột nhiên vang lên âm thanh ly vỡ, là tiếng động truyền đến từ phòng ngủ của Bạch Tự Cẩn.
Hứa Huyên Thảo lập tức đứng dậy, đi về phía phòng ngủ của Bạch Tự Cẩn, gõ vài cái lên cửa, sau khi không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào mới tràn đầy lo lắng đẩy cửa vào.
Mặt đất đầy mảnh sứ vỡ, chắc là không cẩn thận làm rơi khi rót nước.
Màn che bằng lụa trắng thật dày có thể trông thấy Bạch Tự Cẩn mặc áo tơ màu trắng mờ mờ ảo ảo, thân hình gầy guộc như đang run rẩy kịch liệt.
Hứa Huyên Thảo nóng như lửa đốt, bước nhanh lại gần bóng người kia: “Ngươi bị sao vậy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...