Bóng đêm tăm tối, hắn thể hiện hết tất cả ham muốn, dịu dàng nói mớ: “Có biết sau khi nàng bỏ đi, thứ ta muốn làm nhất là gì không?”
Hắn ngậm lấy vành tai nàng, hơi thở nóng rực phả lên cần cổ của nàng, hàm răng cứng rắn lúc nhẹ lúc mạnh cắn nàng, tạo nên đau đớn nhè nhẹ, xem như là hình phạt nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơn đau đó rất nhỏ, thế nhưng càng mang đến cơn ngứa tê dại, cho nàng một cảm giác kích thích khác thường.
Giống như xâm chiếm lãnh địa, cái lưỡi ướt nóng của hắn liếm láp dái tai nhạy cảm của nàng, lông tơ của Hứa Huyên Thảo vô thức dựng thẳng lên, giống như bị ngâm trong một con suối ấm áp, thoải mái đến mức nóng hổi cả người.
Cảm xúc tập trung ở những nơi bị chạm vào, suy nghĩ cũng tạm thời tê liệt, cả trái tim dường như đã bị hắn khống chế.
“Đủ rồi, đừng làm nữa…” Nàng thấp giọng tránh né.
“Không đủ.” Hắn càng dùng sức ôm nàng, hai chân di chuyển, giống như thân rắn siết chặt con mồi.
Hứa Huyên Thảo muốn tránh thoát nhưng lại nhận ra sức lực của hắn lại lớn hơn mức bình thường, giống như màn đêm tăng thêm cơ hội chèn ép nàng cho hắn vậy.
Trăng tròn dần ló ra khỏi mây đen, ánh trăng lặng lẽ soi vào trong nhà, ánh sáng mờ mờ phác hoạ khuôn mặt sáng trong như ngọc của hắn.
Bởi vì tu vi cao, thị lực của Hứa Huyên Thảo rất tốt, trông thấy rõ dáng vẻ lúc này của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Tự Cẩn lúc bình thường có khí chất tựa như tuyết sương, trông có vẻ trắng tinh không chút tì vết, thật ra bên trong lại rất lạnh.
Lúc này đáy mắt của hắn u ám như đầm nước, vô cùng tập trung mà nhìn mình chăm chú, giống như trên đời này chỉ có một mình nàng, giống như băng tuyết kết hợp với lửa nóng.
Nhịp tim rối loạn đập liên hồi, thình thịch thình thịch, không có quy luật nào, từng tiếng từng tiếng làm chấn động lồng ngực của nàng.
Hứa Huyên Thảo không khỏi nhớ tới đêm qua, dưới tác dụng của rượu ham muốn, trần trụi quấn quýt với hắn, bản thân phóng túng, lần đầu nếm thử hương vị “yêu” của nam và nữ.
Thân thể vẫn còn chút ký ức.
Khi hắn hôn lên môi nàng, nàng nhớ đến lúc mình giang rộng hai chân, hoa huyệt bị căng ra, nằm dưới thân hắn nhận lấy từng cú thúc dịu dàng nhưng đầy mạnh mẽ, hết lần này đến lần khác, giống như muốn thúc bay linh hồn của nàng.
Hắn thở dốc bên tai nàng, dần dần làm dịu đi sự đau đớn của nàng, ngón tay cọ lên vị trí mẫn cảm, muốn để nàng dễ chịu hơn một ít.
Khi bàn tay của hắn đặt lên ngực nàng, Hứa Huyên Thảo nhớ đến lúc hắn xoa bóp hai quả đào của mình, giống nắm lấy hai con thỏ, bỏ vào lòng bàn tay to rộng, hai bầu ngực đẫy đà không ngừng đong đưa theo nhịp cắm rút.
Lúc ấy chỉ cần cúi đầu là có thể thấy thứ to lớn sẫm màu cắm vào thân dưới, đột nhiên di chuyển người một chút, thứ đó chôn hết toàn bộ vào bụng mình, khi rút ra hơn phân nửa thì lộ quy đầu hình trụ, giống như chặt hết mật hoa ở bên trong.
Khó có thể tưởng tượng được, nơi riêng tư nhỏ hẹp của nàng có thể ăn sạch một cây gậy đó.
Lực eo của hắn rất tốt, đợi đến khi nàng đã quen rồi thì mỗi một lần thọc vào rút ra đều rất vững vàng, không ngừng ép mật ngọt ra cuồn cuộn.
Cơn đau đớn đã bị cọ sát mà biết mất, chỉ còn lại khoái cảm chồng chất.
Nàng nghe thấy tiếng rên rỉ trong vô thức của mình, hết tiếng này đến tiếng khác, nũng nịu đến mức chảy nước.
Bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy không hề giống nàng, cảm thấy rất thẹn…
Sư phụ không cho nàng tiếp xúc đến chuyện nam nữ, đã từng có vài sư huynh, sư đệ vừa gặp đã yêu bề ngoài của nàng. Sau đó biết nàng dũng mãnh thì cũng không dám có suy nghĩ không an phận.
Sư thúc cười nói với nàng, phần lớn nam nhân thích những nữ nhân mảnh mai.
Nàng tuyệt đối không thể trở thành nữ tử như vậy.
Thế nhưng khi ở trên giường, nàng lại tỏa ra khí chất mềm mại đó, chắc có lẽ nó là phản ứng bản năng của con người.
Trong lúc hốt hoảng, nàng nhớ lại khi đó sau khi hai người mây mưa, hành vi mặc quần áo xoay người rời đi của mình đúng là rất giống một nam nhân ngủ với nữ nhân, sau đó không muốn chịu trách nhiệm .
Thì ra hắn trách nàng không chịu trách nhiệm mà bỏ đi. Còn tự trách sự lạnh nhạt của mình, làm lơ sự tồn tại của hắn.
Một cảm giác áy náy nảy lên trong lòng.
“Ta xin lỗi…” Nàng không biết ăn nói, rốt cuộc chỉ có thể mở miệng nhận sai, nhắm mắt lại chờ hắn nổi giận.
Bạch Tự Cẩn thấy dáng vẻ chờ bị xử lý của nàng, không khỏi bật cười, dịu dàng đặt lên môi nàng một nụ hôn: “Sao có thể đáng yêu như vậy nhỉ?”
Hứa Huyên Thảo mở mắt ra, trừng hắn: “Ngươi còn muốn làm gì?”
“Yên tâm, ít nhất bây giờ ta sẽ không chạm vào nàng.” Bạch Tự Cẩn nghiêng người, không hề đè nàng nữa, cánh tay vẫn cứng rắn kéo nàng vào trong lồng ngực: “Qua giờ Tý, nàng còn phải từ tà làm phép, làm mệt quá không tốt cho nàng.”
Mặt Hứa Huyên Thảo kề sát ngực hắn, ngửi được một mùi thuốc tươi mát dễ ngửi: “Ưm? Đây là hương thơm gì thế?”
Bạch Tự Cẩn lấy một thứ lạnh lẽo từ trong ngực ra, nhét vào lòng bàn tay nàng: “Lúc trước nàng đưa cho ta ngọc bội, sao có thể không đáp lễ được.”
“Ngọc bội không phải ta đưa.” Hứa Huyên Thảo nhìn món đồ đặt trong lòng bàn tay, thì ra là một chiếc hồ lô ngọc nhỏ xinh, có thể đeo ở trên cổ, hồ lô còn có một nút lọ, có vẻ bên trong còn chứa một chất lỏng trong suốt: “Trong này là gì thế?”
Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve gò má nàng, không nhịn được mà hôn lên: “Tinh túy của thảo dược, có thể dưỡng thần dễ ngủ.”
Mỗi khi tới gần nàng, ngửi được một hương thơm thanh mát, hắn sẽ có ham muốn gần gũi nàng một cách mãnh liệt, giống như mèo thèm khát cây kinh giới vậy, lúc trước luôn kìm nén không thể hiện ra, khó khăn lắm mới cởi bỏ gông cùm xiềng xích, hắn sẽ theo ý thích mà gần gũi với nàng.
Hứa Huyên Thảo cảm nhận môi của hắn hôn lên gò má mình, vuốt mặt nhíu mày nói: “Vì sao ngươi cứ hôn ta vậy?”
Bạch Tự Cẩn chạm lên vị trí vừa hôn, cười nói: “Không thích sao?”
Hứa Huyên Thảo nói: “Ta không quen bị người khác làm như vậy…”
Bạch Tự Cẩn nhướng mày, tràn ngập ý cười, khuôn mặt có thêm vài phần dịu dàng: “Từ từ sẽ thành quen thôi.”
Nói thật, nàng không chán ghét sự gần gũi này, có điều trên cơ sở quan hệ thể xác thì vẫn không muốn quá mức ái muội với hắn. Sau này nàng phải học Thuật Vô Tình, trở nên không tim không phổi thật sự, nếu có ràng buộc với ai đó thì sẽ dằn vặt đối phương.
Hai người ôm lấy nhau, không nói chuyện một hồi lâu nhưng bầu không khí vẫn tốt.
Nàng đột nhiên cảm thấy thích bầu không khí tràn đầy tình yêu này, ở cùng một người có tính tình dịu dàng, chỉ khi nàng quá đáng thì hôn trừng phạt nàng, giống như một đôi phu thê yêu thương lẫn nhau vậy.
Hừm… Bọn họ đang sắm vai phu thê mà nhỉ?
Thời gian từ từ trôi qua, mí mắt của nàng nặng trĩu cụp xuống.
Bỗng nhiên ngửi được một mùi tanh tưởi, giống như mùi xác chết cháy khét.
Nàng đột nhiên mở mắt, hóa Kiếm Thái Hư trong chăn, lưng căng thẳng giống như cung đã kéo căng, hơi đứng dậy, lấy tư thế bảo vệ dùng sức ôm lấy Bạch Tự Cẩn ở bên cạnh.
Giờ Tý đã đến, yêu nghiệt xuất hiện tràn lan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...