Bạch Xà Giam Cầm

Chiều tà, áng phù mây đỏ cam tản quanh cả một phía của bầu trời tạo nên một khung cảnh thiên sắc mơ hồ mộc mạc. Dưới khu rừng xanh vừa rậm rạp lại rộng lớn, năm vị hoàng tử nước Khí cưỡi ngựa trở về với hàng trăm con thú to nhỏ khác nhau bị dính đầy mũi tên, đẫm máu, theo sau là các tướng sĩ vai rộng mỗi người vác một chiến lợi phẩm. Ai nấy đều cười rạng rỡ trong buổi săn ngày hôm nay.

Phía khác, tướng quân Tả Quỳ cũng mang một bộ dạng đầy máu tanh trở về, trông hắn càng hung tợn hơn. Sau khi ngài ấy xuống ngựa liền tham kiến hoàng thượng đã đợi chờ sẵn.

Hoàng Khí Trắc vô cùng cười hảo sảng mà nói: “Tả tướng quân của trẫm quả nhiên uy phong tài kiệt, sức mạnh bền bỉ. Có thể một thân một đao vật lộn với con gấu to lớn như vậy! Trẫm tương nhiên nể phục khanh ha ha ha.”

“Tạ bệ hạ đã khen, nhưng thần nghĩ bản thân nên về xả thân một trận với nước. Thần tuy cầm đao, dính máu, nhưng vẫn rất cần sạch sẽ thưa bệ hạ.”

“Ha ha ha…”

_

Cánh rừng hiện tại đã trở nên om tối, bầu trời đen tuyền đầy sao, trăng sáng đang dần lên cao. Đuốc lửa được thắp sáng cả khu lều trại, tiếng ồn ào hô hoán, cạn ly của các nam tử reo hò vang tứ phía khiến côn trùng cũng không dám ló mặt.


Bên nam tử ngoài trời ăn uống đầy đủ thịt rượu, nhưng bên nữ tử thì…rất lạ.

Dư Hoà bưng một tô thịt nóng hổi đi vào trong căn lều, đặt trước mặt Hạ Ban Sương. Cười cười lại khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, sao người không ăn? Hay là do hôm nay người vào rừng nên say nắng, bây giờ thấy không khoẻ?”

Hạ Ban Sương nhìn một bàn đầy thịt và một bát cơm lớn trước mặt, rồi lắc lắc đầu. Đâu đó bên ngoài còn truyền tới tiếng hô hoán vui vẻ của những tên nam nhân lọt vào tai cô, khiến cô không ngừng nhướng một bên mày.

“Mẹ kiếp, nhìn thấy cảnh này đã không ưa rồi. Khi nào thế giới mới bình đẳng hoặc bình thường được đây.”

Nha hoàn bên cạnh lớ ngớ không hiểu tiểu thư nhà mình nói gì, thì đúng lúc này Thị Tước Liễu vén lều bước vào, trên tay bà ta là một ấm trà và hai đĩa điểm tâm đẹp mắt.

“Ây dô, ngự thiện tại lễ hội săn này không tồi. Có bánh hoa đào và bánh hoa tương, thêm trà hoa sen tuyết. Tiểu Sương khi dùng bữa xong có thể thử.”

Hạ Ban Sương nhìn khay bánh, trà trên tay Thị phó mẫu, rồi lại nhìn bàn thịt có khô trắng, có mỡ nâu. Rồi bật dậy. Dư Hoà liền vội hỏi: “Tiểu thư sao vậy ạ?”

Thị Tước Liễu cũng dừng bước mà quay mặt lại nhìn. Hạ Ban Sương ra khỏi chỗ, nói: “Không có rau nên không có khẩu vị, hai người ăn đi, bánh…để ta.” Dứt câu cô cũng đứng trước mặt Thị Tước Liễu để cầm khay bánh.

“Tiểu thư…ăn chút ít cũng được mà! Không thì bụng người sẽ không chịu được nổi đâu.”

Hạ Ban Sương vẫn lắc đầu.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||


“Không có khẩu vị ăn thì cũng nôn hết ra, nên hai người ăn đi. Ta ra ngoài hít thở chút không khí, ở trong lều mấy canh giờ rồi ta thấy cũng ngột ngạt.”

“Vậy tiểu Sương nhớ chú ý an toàn.”

_

Đi dạo chưa bao lâu Hạ Ban Sương cũng tìm được chỗ nghỉ chân, một nơi tĩnh vắng, tiếng ồn bên trong tác động tới không ồn quá là bao. Cô đặt khay bánh lên bàn, ung dung thả lỏng vai, hướng mắt lên ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Lúc hạ mắt xuống, căn trại chính giữa mà hoàng đế ở lại có một bóng dáng cao ráo đang hướng người về phía Hạ Ban Sương. Ánh sáng tương phản thân thể nam tử không thể nhìn rõ được bộ dạng hắn ra sao.

Người trên cao kia, là hoàng đế nhỉ! Chắc vậy. Bởi vì chỗ ở của hoàng đế, làm gì có ai được phép vào.

Nuốt miếng bánh vào họng, đột nhiên Hạ Ban Sương cảm thấy bên trong thân thể ào lên một cơn nóng rực. Khiến cô gần như sặc, vì vậy liền rót chén trà uống.

“Khụ, khụ khụ…”

Cô đặt chén trà xuống, ngồi im để cảm nhận thân thể mình. Rõ ràng…thân thể cô vẫn cứ nóng ran, nóng ran lên, là nóng ở trong người. Hạ Ban Sương thấy rất lạ, cô vội sờ cánh tay thì cảm thấy da mình vẫn mát mát mà. Kì lạ, bên trong vừa nóng, khó chịu.


“Chuyện gì thế này, ư…nóng, khó…khó chịu.”

Cô ngồi bật dậy, hoang mang nhìn dưới thân mình, bỗng bàn tay nắm trên bắp tay cô cảm nhận rằng cơn nóng bên trong đã lan ra ngoài. Cùng với độ khó chịu, ngứa ngáy ngày càng tăng, lúc này cô đột ngột nghĩ nước mát. Nước càng lạnh sẽ càng tốt. Đầu cô chợt nhớ tới bên cạnh cách không xa khu trại có một dòng sông, nghĩ tới đây cô dùng toàn bộ sức lết chạy ra khỏi vòng vây của khu cắm trại này.

Toàn thân nóng như lửa đốt, bên trong nội tạng như đang bị giằng xé. Hạ Ban Sương chợt nhớ tới độc trùng mà nữ phụ Liêu Cửu nuôi trong cơ thể mình, lúc này cô như nhận ra mà bắt đầu nhăn chặt mày lại, cắn răng dùng hết sức cố chạy về hướng có nước. Dù không biết bản thân sẽ ra sao, có bị chết không.

Bùm… Nước sông bắn tung tóe trên không rồi rơi xuống, mặt nước dần trở nên tĩnh lặng. Không lâu sau Hạ Ban Sương từ trong nước trồi lên, cô thở phì phò hít lấy bầu không khí, hai mắt nhắm chặt, biểu cảm đầy khó chịu.

Nước mát xoa dịu da thịt ngoài của cô, nhưng lục phủ nội tạng bên trong lại không được như thế. Bên trong vẫn rất nóng, nóng ran nóng rát, rồi lại ngứa? Hạ Ban Sương quẫy đạp trong nước, ý thức dần trở nên mơ hồ, cô cảm thấy thân thể này lạ vô cùng.

Gương mặt xinh xắn mang vẻ đầy khó chịu của cô bỗng chìm sâu vào trong nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận