Khi xác nhận chuẩn tin rằng Hạ Ban Sương có số mệnh làm mẫu nghi, còn được hoàng thượng đích thân ban hôn với thái tử, sắp tới sẽ thành thái tử phi. Thị Tước Liễu đã vui đến đần mặt đơ người, điều mà bà ta muốn, mối lương duyên bà ta muốn gán ghép lâu nay, không ngờ sắp tới thành hiện thực rồi.
Thị Tước Liễu rất muốn loan tin tốt này cho cả tấn người biết, nhưng trong này gần như ai cũng biết chuyện hết rồi, mà miệng và ta ngứa quá chỉ có thể tạm nhìn qua Dư Hoà, vui sướng nói:
“Tiểu nha hoàn, lão nô ta biết tiểu thư nhà ngươi có mệnh cao quý mà. Ôi! Không ngờ ta sống có thể gặp và được dạy dỗ mẫu nghi của một nước, đời này lão nô cảm thấy yên lòng hơn rồi.”
So với Thị phó mẫu đang vui vẻ, Dư Hoà lại mang bộ mặt không mấy tươi tắn, chỉ có u sầu, buồn bã. Rõ ràng người mà tiểu thư nhà nàng nên lấy là nhị điện hạ, một người dung mạo tuấn tú, khí thế uy phong, người đầy tài năng. Chứ không phải bị ép buộc gả cho một tên thái tử danh tiếng nát bét, quỷ dị, năm qua tháng này tự nhốt thân trong điện.
“Tiểu thư, người bị chọn trở thành thái tử phi rồi! Phải làm sao đây? Rõ ràng đã tránh phấn son, kiêm kị tài năng, nhưng sao lại còn xuất hiện người bói mệnh chứ.”
Hạ Ban Sương hết sức bình yên mà quan sát nhất cử nhất động của những người xung quanh, hầu hết các khuê nữ đều hạ hơi thở phào vì đã chọn ra được thái tử phi, đồng thời cũng có người buồn thay cô vì phải lấy thái tử dị hợp, sớm mai còn không chức vị. Thật ra cô cũng không nghĩ bản thân lại được chọn trở thành thái tử phi, tâm tình cô lúc này rỗng tuếch, tạm chưa nghĩ được kế sách gì. Nhưng cô cảm thấy, bản thân vẫn không nên dính tới nhân vật phụ này.
…
“Thái tử điện hạ, dùng ta là có luôn thái tử phi, chuyện tốt sắp thành đại hỉ này ngươi nên báo đáp ta như thế nào đây hả?”
Tư Vũ Tật bước vào trong lều, vô cùng thản nhiên mà ngồi xuống bàn trước thái tử Uy Quân. Đôi mắt hắn vừa sắc lạnh lại có phần chán ghét nhìn nam tử đang vân vê nhánh củi khô. Dáng vẻ si tình, mê mụi kia mà ban đầu Tư Vũ Tật gặp thì thấy kì quái, nhưng bây giờ lại thấy bệnh hoạn vô cùng.
Tư Vũ Tật đang rất bất mãn, vì bị tên thái tử khốn khiếp này mang ra làm bàn đạp để lấy phu nhân. Hắn có chức vụ quan trọng riêng trong cung chính là coi thiên văn, lịch pháp, nhưng đột ngột bị thái tử đăm đe sai đi làm một chuyện, vì còn chút tình bằng hữu với Hoàng Khí Uy Quân nên mới nhận lời tới lễ hội này để xem vận mệnh cho đích nữ phủ thừa tướng. Nào đâu vận đào hoa hắn lớn, nên thu hút không ít phiền phức vào người, cho nên tổn hại tinh thần vô cùng.
Hắn cần phải đòi bồi thường.
“Ngươi từ lâu muốn đã muốn Thiên thư các mà đúng không?”
Sắc mặt Tư Vũ Tật bỗng sáng rực, hồng hào trở lại, lời nói cũng trở nên dễ chịu.
“Đúng vậy! Quả nhiên thái tử điện hạ hiểu ta.”
“Vậy chắc ngươi cũng hiểu ta mà đúng không?”
…
Sau khi đã hoàn toàn ổn định các khu lều, khu trại, lễ hội săn cũng chuẩn bị bắt đầu. Tại một khu đất trống, các vị điện hạ đã cầm cung xuất mã đi vào trong khu rừng. Đúng lúc này cũng có một nam nhân vô cùng cao to cưỡi ngựa tới, người này chính là tướng quân nước khí - Tả Quy. Vì là người có võ, nhiều lần chinh chiến khốc liệt nên mặt hắn không được hiền dịu như những người bình thường khác, cơ bắp sau lớp y phục cũng gồ lên trông vô cùng hung bạo.
Tả Quy cưỡi ngựa qua khu đặt cung, tiện tay cầm một cây, sau đó là quay mặt cung kính nhìn hoàng thượng một cái rồi mới xuất mã đi vào rừng.
Hoàng Khí Trắc lúc này cũng cưỡi ngựa cùng với hai quần thần đi vào rừng, tiếp đó là các tướng sĩ chạy theo sau, chủ yếu bảo vệ hoàng thượng là chính.
Mà Hạ Ban Sương lúc này cũng cưỡi một con hắc mã xuất hiện, theo sau cô còn có hai nam tử và Triệu Kiều Dung. Cô mặc bộ y phục gọn gàng, không vướng víu. Sau lưng đeo giỏ tên và cây cung, rất khí thế, trông vừa giống mỹ nam lại giống mỹ nhân. Khiến các khuê nữ ồ ạt bàn tán không ít.
“Tiểu thư, người phải cẩn thận đấy. Các người cũng phải bảo vệ tiểu thư cho tốt vào.” Dư Hoà đứng bên hàng rào hét lớn.
“Sương nhi, nghe lời phó mẫu dặn, tiết chế lại tính khí kia nha.”
Hạ Ban Sương ừm một tiếng, sau đó dùng roi đánh nhẹ vào mông cho ngựa chạy, mà tất cả kĩ năng này cô đều lục trong kí ức của nguyên chủ, vì nguyên chủ hồi trước từng học cưỡi ngựa, sử dụng binh khí. Nhưng sau này biết yêu nên từ bỏ mọi thứ nguyện trở thành một nữ tử đảm đang, cũng may những kí ức cưỡi ngựa chưa phai nên Hạ Ban Sương của hiện tại đang tận dụng.
Đây là lần đầu tiên cô được cưỡi ngựa, Hạ Ban Sương cao trào đầy hứng, nhưng cũng phải tiết chế lại vì vẫn chưa quen. Khi dần quen, dần quen, cô càng hăng hái đánh cho ngựa chạy nhanh hơn. Dường như cô quên lời Thị phó mẫu dặn rồi.
Phóng ngựa đi đã rất lâu, cuối cùng cô cũng chịu dừng lại. Lúc này Hạ Ban Sương nghoảnh mặt lại thì đã không thấy ba người phía sau nữa. Họ không đuổi kịp ư? Cô cảm thấy có chút bưng sững và nghi ngờ, liền nhảy xuống ngựa nhìn lại một lần nữa.
Một khoảng không im ắng, bỗng cô nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, ngay lập tức Hạ Ban Sương cầm cung rút mũi tên chỉa về hướng phát ra tiếng, chính là gốc cây lớn bên cạnh, mà dưới hốc cây có một con thỏ xám đang nằm lăn trong ổ đầy đống lá nên tạo thành tiếng. Thỏ xám bỗng mở mắt, phát hiện có mũi tên chỉa vào mình nó liền giật mình, trợn mắt đứng dậy.
Khi Hạ Ban Sương chuẩn bị thả cung, thì một giọng nói thanh thót sợ hãi vang lên.
“A, đừng…đừng bắn. Tỷ tỷ đừng bắn ta, hư ức…ta không muốn chết.”
Hạ Ban Sương ngẩn người ra đó khi nghe thấy một giọng nói, nhưng khi cô xoay người nhìn xung quanh thì chẳng thấy có ai. Đầu óc cô bỗng não nề, quay mặt lại liền thả định thả tên tiếp thì con thỏ xám đã rời khỏi hốc cây, rụt rè tiến tới trước mặt cô với ánh mắt rơm rớm.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tha…mạng cho ta đi…”
Hạ Ban Sương trợn mắt khó tin, cô nghe được thỏ nói chuyện? Điều này cũng khủng khiếp quá rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...